Tôi Vẫn Phải Đi Làm Dù Bị Vứt Vào Động Creepypasta!

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Tối nhược Thuần thú sư bắt đầu cuộc hành trình đi nhặt rác

(Đang ra)

Tối nhược Thuần thú sư bắt đầu cuộc hành trình đi nhặt rác

Honobonoru500

Hãy tìm kiếm một chốn bình yên để xoay chuyển số phận này nào!

62 11243

Long Tộc

(Đang ra)

Long Tộc

江南

Tác phẩm truyền tải thông điệp rằng, dù có là một "đứa trẻ thất bại", thì cuộc đời vẫn luôn tồn tại những khả năng khác. Ai cũng có thể trở thành anh hùng.

2 6

Tiểu Thuyết Mobile Suit Gundam

(Đang ra)

Tiểu Thuyết Mobile Suit Gundam

Yoshiyuki Tomino

Biên dịch bởi Bucky Nguyen

1 3

Ending Maker

(Đang ra)

Ending Maker

Chwiryong

Hành trình của những người chơi kỳ cựu bắt đầu với mục tiêu là một kết cục tốt đẹp và hoàn hảo.

90 9681

When the Villainous Noble Embraced His Role and Broke the Doom Flags with ‘Power’, He Unexpectedly Became a Hero to the Heroines

(Đang ra)

When the Villainous Noble Embraced His Role and Broke the Doom Flags with ‘Power’, He Unexpectedly Became a Hero to the Heroines

Kouta Kaedehara

Ix giờ đây đã vượt qua cả đám nhân vật chính về sức mạnh. Và rồi, khi bắt đầu thể hiện thực lực trước các nhân vật chính, công chúa, tiểu thư quý tộc và thánh nữ… vì một lý do nào đó, cậu lại bắt đầu

29 81

Web Novel - Chương 57.1: Một Phép Màu

Nhân viên văn phòng lúc nào cũng mang theo đơn xin nghỉ việc bên mình, dù là trong túi áo thật hay trong trong tim, dù là về vật chất hay tinh thần.

Dẫu vậy, họ thường giấu nó rất kỹ…

‘Báo mình sắp nghỉ việc cho lính mới biết ư?’

Mà người nói lại còn là sếp chung đội nữa chứ.

“Chị gần đủ điểm rồi. Cậu đừng đi rêu rao lung tung đấy.”

“…”

Biết tính cách của Đội phó Eun Haje, tôi cứ tưởng chị sẽ giữ mặt lạnh như tiền tới tận ngày từ chức, rồi mới tung chiêu cuối bất ngờ chứ.

“Chị có chắc là chị ổn khi nói cho em biết không?”

“Có gì đâu mà không, mà đây cũng đâu phải tin xấu gì. Với lại, trong công ty này cũng có khối người khoe khoang vụ tích điểm mà.”

Nói rồi, Eun Haje vỗ mạnh vai tôi một cái.

“Chị chỉ muốn thông báo trước cho đội của mình biết thôi.”

“Hu hu, cảm động quá, tôi không ngờ mình được chứng kiến cảnh này tận mắt luôn đó, tiền bối ạ!”

“Anh bớt sến súa lại đi.”

Tôi liếc sang Trưởng nhóm Park Minseong, người vừa lén lén lút lút nghe lén, giờ lại đang tỏ ra xúc động quá đà. Có vẻ anh ấy biết chuyện này từ trước rồi.

‘Chắc đây là văn hóa công ty.’

Dù sao thì, đây cũng là cái nghề mà người ta phải đặt cược tất cả. Một công việc phải dí mũi súng quay Nga vào thái dương chỉ để hoàn thành một điều ước tuyệt vọng tưởng như bất khả thi.

Nên cũng chẳng lạ gì khi ai cũng muốn thoát thân.

Dù vậy, việc một cấp trên tận tâm như vậy sắp nghỉ cũng khiến tôi thấy tiếc. Tuy nhiên, đây là tin mừng đối với chị ấy, thế nên tôi phải chúc mừng mới đúng.

Chỉ là tôi không hiểu một chuyện.

“Đội phó.”

“Sao?”

“Chị tích đủ năm trăm ngàn điểm rồi ạ?”

“Cái gì?! Năm trăm ngàn á…!”

Vẻ mặt Eun Haje trông có vẻ hơi sốc rồi dịu lại, cô ấy khẽ bật cười như thể đã nhận ra hiểu nhầm ngây thơ của tôi.

“À, cậu tưởng chị đang nhắm tới 『Tấm Vé Ước Nguyện』 à?”

“...?”

Chẳng phải ai cũng thế sao? Tìm người không nhắm vé ước nguyện chắc còn khó hơn.

“Chà, đó từng là mục tiêu của chị khi mới bước vào Daydream. Nhưng sau một thời gian, chị nhận ra rằng mình có lựa chọn khác.”

“...!”

À.

‘Thì ra là vậy.’

Nghĩ lại thì, không phải ai cũng cần phải nhắm đến 『Tấm Vé Ước Nguyện』.

‘Nếu nhân viên thực hiện ước mơ nhờ vật phẩm trong Trung Tâm Phúc Lợi Nhân Viên… vậy cũng tốt mà.’

“Chị chỉ cần một trong mấy loại dược phẩm cao cấp mà công ty bán là được.”

Quả nhiên là thế.

“…Cho em hỏi là nó bao nhiêu điểm ạ?”

“170,000 thôi. Giờ chị còn thiếu chưa tới 5,000. Nhưng có lẽ chị cũng phải ở lại vài tháng nữa để gom nốt mấy khoản điểm thưởng linh tinh nhờ mấy đứa như cậu đấy.”

Nói rồi, Eun Haje nháy mắt trêu tôi, hiếm khi chị ấy mới làm vậy.

Vq6ezx3f o

“Chị sẽ nói với đội trưởng, xem coi Đội D có thể giữ cậu lại đến đợt điều động nhân sự tiếp theo không.”

Vậy thì tôi sẽ có thể ở lại Đội D, dù đội sẽ tăng lên bốn người sau đợt điều động.

Sau đó, Đội D sẽ trở lại đúng số lượng nhân viên như ban đầu khi Eun Haje nghỉ việc.

‘Chị ấy chu đáo ghê.’

Mà cái kiểu tự tin là tôi sẽ muốn tiếp tục ở lại cái đội này nữa mới hay.

“Tiên bối, trước khi cô nghỉ, tụi mình phải làm một bữa chia tay đàng hoàng đấy nhé. Cô phải nhớ giữ liên lạc về sau nữa. Lâu lâu, tụi mình đi xem bóng chày cũng được…”

“Tất nhiên rồi. Anh cũng cố mà trụ thêm vài năm nữa nha.”

“Tôi á? Không được đâu, tôi phải cày đủ năm trăm ngàn điểm cơ.”

Dù vừa gãi đầu, Trưởng nhóm Park trông tươi tỉnh hẳn.

“Mà này… vậy là Hươu được ở lại đội mình rồi hả?”

“Nếu đội trưởng xoay xở khéo một chút là được.”

Sau khi Đội trưởng quay lại sau cuộc họp với Trưởng ban, anh ta xác nhận một cách điềm tĩnh.

“Ừ. Xác suất là cao đấy.”

“Ồooo!”

“Nhưng chỉ là xác suất thôi. Đừng có quá trông cậy vào nó.”

“…Ờm, Hươu à, cậu nghe rồi đó.”

“Vâng…”

Lại cái kiểu trả lời quen thuộc của thằn lằn rồi.

“Dù sao thì, chúc mừng quyết định của chị nhé, chị Eun.”

“Cảm ơn.”

Eun Haje mỉm cười khi bước ra ngoài hút thuốc. Tấm lưng cô ấy trông nhẹ nhõm hẳn, trông như cô ấy vừa trút được một gánh nặng vậy.

‘…Nhân viên được nghỉ việc thì sẽ ra sao nhỉ?’

Cho tới giờ, chưa có vụ ai bị bắt nhốt trong phòng thí nghiệm vì bảo mật hay bốc hơi không dấu vết cả.

‘Theo mô tả trong「Hồ sơ Về Những Bí Ẩn Trong Bóng Tối」, cũng có mấy người nghỉ hưu có kết cục khá ổn.’

Kiểu như mấy nhân vật được wiki yêu quý quá, nên tác giả không nỡ cho chết, đành cho về hưu an toàn ấy.

‘…Mình mong là chị ấy cũng được vậy.’

Tôi thở dài một hơi rồi quay về bàn làm việc.

Đội trưởng quay vậy tức là tôi sắp phải nhận nhiệm vụ rồi

“Lần này, Bóng tối tiếp theo là C, nó đã rõ nguồn gốc và có sẵn hướng dẫn hoàn chỉnh.”

“Ồ… vậy chắc được khoảng 600 - 700 điểm mỗi người nhỉ?”

“Ừ.”

“Hươu à, may mà tụi mình tranh thủ được mấy lượt trước, phải không?”

Sau mấy đợt thám hiểm Bóng tối không hướng, cuối cùng, Đội D cũng bắt đầu nhận lại các Bóng tối nhẹ nhàng rồi.

“Thường thì Bóng tối mới sẽ xuất hiện theo mùa. Bên đội nghiên cứu thường có xu hướng đăng ký một loạt Bóng tối khi gần hết hạn.”

“Ra là vậy.”

Cách họ làm việc có cảm giác… giống công ty thiệt.

Tất nhiên, là lính mới thì tôi đâu dám buột miệng nói ra điều đó.

Tôi chỉ khẽ cười và nói, “Vậy là sắp tới mình có thể làm việc an toàn rồi, đúng không ạ?”

“Đó là điểm anh thích ở em đấy, Hươu lúc nào cũng thật tích cực nha!”

Trưởng nhóm Park cười ha hả rồi đưa cho tôi cái máy tính bảng chứa bản PDF hướng dẫn.

“Dù có hướng dẫn sẵn, nhưng vẫn là loại C đó. Chủ quan là chết. Khi nào đọc xong nhớ báo anh.”

“Vâng.”

“Có lẽ, chúng tôi chỉ cần trụ được một ngày trong khu vực chỉ định là xong.”

Hừmm.

Tôi cầm chiếc máy tính bảng lên và bắt đầu đọc.

Bản hướng dẫn vẫn có giọng điệu điềm đạm thường thấy, đúng theo định dạng quen thuộc của công ty.

Nó giống như mấy bài viết trên wiki「Hồ sơ Về Những Bí Ẩn Trong Bóng Tối」, nghĩa là được soạn dựa trên dữ liệu đã xác minh, kèm thông tin thực tế và cụ thể từ các bản ghi chép trước.

‘Xem nào…’

Đây là một chuyện ma xoay quanh việc bị lạc trong một không gian nằm bên trong tòa nhà thương mại trống trải. Một hiện tượng thường được dân mạng gọi là “backroom”.

“...”

Vừa đọc đoạn tiếp theo, tôi thấy như có cái gì đó đập thẳng vào tim mình.

‘Cái này là…’

Mấy tháng qua, tôi đã dùng「Hồ sơ Về Những Bí Ẩn Trong Bóng Tối」để suy luận phiên bản ngoài đời của các chuyện ma và đối chiếu với các hướng dẫn tương ứng.

Nên tôi không còn bất ngờ trước các phiên bản của mấy hiện tượng nữa.

Nhưng vụ lần này? Nó gây sốc theo kiểu khác.

Thường thì tôi sẽ lại bị lôi vào mấy kịch bản kiểu [Chương Trình Đố Vui Tối Thứ Ba], nơi có thể xảy ra thảm sát tập thể điên loạn hoặc xác suất sống sót gần bằng 0.

Nhưng lần này thì không.

‘Cái này… là tin mừng!!’

Trời đất ơi, một chuyện ma tốt ư?!

Nếu đo nỗi sợ theo thang điểm, cái này là một số 0 tròn trịa. Ngay cả người nhát nhất cũng có thể thoải mái vượt qua nếu biết trước nội dung.

Vậy tại sao nó lại bị xếp loại C?

‘Vì Daydream hiểu lầm nên phân loại sai chứ sao!’

Đây là một ‘chuyện ma bị hiểu lầm’, một câu chuyện thoạt nhìn tưởng đáng sợ nhưng thực ra rất dịu dàng và ấm áp. Một câu chuyện an toàn và thân thiện, nhưng bị định kiến khiến người ta tưởng là đáng sợ và dẫn đến vô số hiểu lầm buồn cười.

‘Chuyện này giống trải nghiệm phép màu hơn là chuyện ma ấy…’

Tất nhiên, trên「Hồ sơ Về Những Bí Ẩn Trong Bóng Tối」cũng chẳng có nhiều vụ như thế này.

Tim tôi bắt đầu đập mạnh.

Tôi sắp được trải nghiệm nó thật sao?

‘Khoan đã.’

Nếu vụ này suôn sẻ…

‘Nó sẽ không chỉ khiến mình cảm thấy ấm lòng, mà còn có thể khiến cuộc đời mình khởi sắc.’

Tôi bắt đầu tính toán nhanh trong đầu.

Muốn thành công, tôi nhất định phải có một thứ.

Đó là…

“Chiều mai chúng ta mới đi thám hiểm, nên thời gian vẫn còn nhiều. Cậu cứ từ từ mà đọc. Dù sao thì… cậu chắc cũng không cần anh giải thích đâu, Hươu nghỉ!”

“Vậy… trưa mai em xin ra ngoài một lát có được không ạ?”

“Hử? Ừ thì, anh nghĩ Đội trưởng Lee với Đội phó Eun sẽ không ngăn cậu đâu. Cậu tính đi khám bác sĩ à? Nếu vậy thì chúng ta có thể xin thêm thời gian.”

“À không, không phải vậy. Chỉ là…”

Tôi nhìn số dư trong tài khoản và bắt đầu nhẩm tính.

“Em cần đi mua một số thứ.”

“...?”

Để tận dụng tối đa chuyện ma ấm lòng này, tôi nhất định phải mang theo…

Một món đồ cực kỳ đắt tiền!

Link ảnh: The Backrooms là một truyền thuyết đô thị và creepypasta bắt nguồn từ 4chan. Nó mô tả một không gian vô tận gồm các văn phòng được tạo và xuất hiện ngẫu nhiên kèm theo các môi trường, sinh vật khác nhau trong từng căn phòng.