“Mày đã nhận được phần thưởng từ vụ trao đổi băng cassette rồi mà, Giám-sát-viên-Kim-Soleum. Thế vẫn chưa đủ sao?”
“Ồ.”
Tôi nhếch mép cười.
“Hay nhỉ. Cậu dám nói kiểu đó với người đã hy sinh cả cuối tuần, thậm chí xin nghỉ làm để cứu cái mạng tồi tệ của cậu à?”
“...”
Mặt Baek Saheon tái xanh, hắn ta miễn cưỡng đáp lại, “…Mày muốn gì?”
“Không gì cả.”
“...?!”
“Thật ra thì ba bữa nay cũng vui phết đấy.”
“...!!”
Tôi bắt đầu sải bước nhanh xuống con đường núi.
Từ phía sau, tôi nghe tiếng Baek Saheon hớt hải đuổi theo và buột miệng nói, “…Ờm, tao thừa nhận là đã phá hỏng cuối tuần của mày và khiến mày bỏ cả việc.”
“...”
“Chỉ vậy thôi.”
Hắn ta nghĩ rằng nhiêu đó là xong rồi à?
“Tao sẽ chuyển cho mày ba ngày lương, cứ chờ đi.”
“Ok.”
Nhưng ngay sau đó, khi cả hai vừa bước vào vùng có sóng điện thoại, Baek Saheon bỗng kêu lên ngay khi tín hiệu điện thoại phục hồi.
“Ngày vẫn y hệt nhau kìa!”
Tất nhiên là vậy rồi.
Bộ hắn ta không biết quy tắc thời gian trôi khác biệt trong mấy câu chuyện ma à?
“Nhưng tôi đã phải ở đây tận ba ngày liền đấy!”
“...!”
Cuối cùng thì, tôi nhận được lương, còn Baek Saheon phải mang bộ mặt vừa ấm ức, vừa nhẹ nhõm, xen lẫn chút bực bội, hắn tránh ánh mắt tôi như muốn chuồn đi cho lẹ.
☾ Haha, dù có ra sao thì nhìn kiểu gì, cậu ta cũng là người có số khổ đấy! ☽
Con thỏ bông nói quá chuẩn.
Thực lòng mà nói, có một chuyện tôi nên nhận ra sớm hơn.
‘Mình không ngờ cậu ta có thể kết thúc cuộc trò chuyện mà không hề cảm ơn lấy một lần.’
Hắn ta thật ấn tượng theo nhiều cách.
So với trong 「Hồ sơ Về Những Bí Ẩn Trong Bóng Tối」, hắn ta trong bớt máu lạnh và có phần… nhân tính hơn? Dù chẳng đáng là bao.
Lúc trước, khi nhân viên chính phủ kia chạm mặt hắn ta dưới tầng hầm, anh ta đã nhìn lướt qua và để lại lời khuyên lạnh gáy:
“Người thì thừa hưởng trái tim bạc, kẻ lại thì nhận lấy băng cassette… như vậy đấy. ”
“...”
“ Ghép đúng người đúng thứ sẽ là một chuyện tốt.”
“ À, vâng. Cảm ơn anh. ”
Thật khéo.
Chính phủ đã đảm bảo rằng những chiếc băng cassette rơi vào tay tội phạm, những người có tội danh không thể chối cãi.
Tức là… hắn ta được chính phủ công nhận là “tội phạm”.
Dù tôi có nghĩ tích cực thì ít nhất, trong cái ‘chuỗi thừa kế’ của Baek Saheon cũng phải có một người là tội phạm.
“ Nó chỉ là món đồ để ở nhà thôi. Tôi thừa kế từ người thân.”
…Người thân.
‘Chắc hẳn phải có cả một nguyên nhân phía sau nó.’
Nhưng tôi không đào sâu hơn nữa.
Tôi không dư sức để tìm hiểu tiểu sử từng nhân vật trong wiki.
‘Việc của mình là sống sót trong công ty chuyện kinh dị trước đã.’
Và không ngoài dự đoán, công ty khốn kiếp đó lại tiếp tục làm điều nó giỏi nhất: nhồi nhét những tình huống kỳ quặc và khó lường vào cuộc sống của tôi như thể đó là chuyện thường ngày.
***
Vài ngày sau...
“Giám sát viên Kim!”
Trên đường quay lại từ quán cà phê, tôi nghe ai đó quen thuộc gọi mình trong hành lang.
Người gọi tôi là người từng bị mất tích, Lee Byeongjin, trưởng bộ phận chỉnh sửa tài liệu.
“À~ Chúc mừng nhé! Tôi biết ngay là Giám sát viên Kim nhà mình sẽ thăng tiến mà!”
Chúng ta mới biết nhau chưa đến hai tháng đấy, thưa anh…
“Anh đứng top khóa thực tập, rồi được chọn vào đội A và cứu mạng tôi, bên cạnh đó, anh lại còn liên hệ với Đội An Ninh nữa. Giờ thì thăng chức vùn vụt ư? Ui giời ơi, anh quá xuất sắc luôn.”
“Cảm ơn anh.”
Tôi không cảm thấy trước mấy lời nịnh nọt đó, nhưng tôi vẫn lịch sự đáp lại.
Tuy nhiên, thay vì rút lui, Trưởng phòng Lee lại hạ giọng nói nhỏ, “Giám đốc Ho đang để mắt tới anh đấy.”
“...”
“Vị giám đốc đó là cấp trên tốt nhất cậu có thể có ở cái công ty này. Anh đừng bỏ lỡ cơ hội đó.”
Cơ hội…?
“Nghe đồn giám đốc còn điều hành một tổ chuyên án bí mật bên ngoài công ty. Có thể anh sẽ được điều sang đó đấy.”
Haha. Anh chẳng biết mình vừa nói gì đâu, thưa trưởng phòng. Trong thế giới chuyện ma, thứ gì dính đến chữ ‘bí mật’ coi như giảm một nửa khả năng sống sót.
Thay vì phản bác, tôi chỉ nhã nhặn lắc đầu, “Một tân binh chỉ mới làm việc được sáu tháng như tôi nào dám mơ cao. Tôi chỉ muốn làm tốt công việc hiện tại thôi.”
“À, anh lại còn khiêm tốn nữa cơ! Tôi biết ngay là mắt nhìn người của mình không sai mà. Haha!”
Tôi chỉ biết thầm cảm ơn vì anh ta tiện tay quên luôn thái độ hách dịch ngày xưa, như hồi tôi giả làm người của Đội An Ninh. Quả thật, môi trường quyết định con người.
Trưởng phòng Lee tỏ vẻ tự hào mà vỗ vai tôi vài cái, rồi rời đi sau một câu khó chịu, “Dù sao thì, tôi cũng tò mò không biết cuối cùng anh sẽ đi về đâu nữa đấy!”
“...?”
Nghe cứ như anh ta chắc chắn tôi sẽ “về đâu đó” ấy nhỉ?
Câu hỏi đó không để tôi thắc mắc lâu.
***
Vào buổi chiều cùng ngày hôm đó...
“Này Hươu. Dù cậu có bị điều đi đâu, nhớ lâu lâu vẫn ghé tụi chị chơi nhé. Chị còn nợ cậu vài bữa nhậu đó.”
Gì cơ?
Tôi chớp mắt nhìn người đồng nghiệp có phần u sầu của mình.
Bị chuyển bộ phận?
Chờ đã… mình thật sự sắp bị điều tới nơi kỳ quặc nào đó à?
Chẳng lẽ 'sự để mắt’ của giám đốc chỉ là cái cớ để khiến tôi chủ quan, rồi sau đó cho ăn cú sốc bất ngờ?
Tại sao ai đó lại phải làm điều vừa nhỏ nhen vừa ác độc thế này với một nhân viên quèn chứ…?!
“Chị cũng muốn cậu ở lại đội mình, nhưng theo tình hình thì…”
May mắn thay, trước khi tôi kịp phát hoảng, Đội phó Eun đã giải thích rõ.
Chị ấy nói các đội trong ㄴĐội Thám Hiểm Thực Địaᄀ thường chỉ có định mức ba người. Thỉnh thoảng sẽ có thêm một hoặc hai người dự bị để đào tạo nhân viên mới.
Người mới thường ở làm nhân viên thừa cho đến khi được thăng chức.
“Nhưng giờ cậu là giám sát viên rồi.”
À.
Tôi… là trường hợp ngoại lệ.
“Chắc là cậu sẽ bị điều đi nơi khác, nhưng… đừng lo quá.”
Tôi cố vớt vát một chút hy vọng.
“Có khả năng nào mà em được giữ lại không?”
“Không hẳn… Chỉ là đội này sắp trở lại đúng định mức ba người thôi. Mà cậu nhớ giữ bí mật nhé.”
“Hả?”
Đội phó Eun mỉm cười.
“Chị sắp nghỉ làm rồi.”
“...!!”
Đồng nghiệp tôi vừa tuyên bố trốn thoát thành công!