“Làm ơn suy nghĩ kỹ trước khi quyết định.”
Trong bộ đồ trông không khác gì một kẻ giết người hàng loạt, người đặc vụ lại nói một cách cực kỳ thuyết phục.
“Công việc đảm bảo đến năm 65 tuổi, lương tính theo cấp bậc. Vì là vị trí chuyên biệt nên còn có thêm phụ cấp nữa.”
Ủa tôi đang nghe hội chợ việc làm của Cục Quản Lý Thiên Tai Siêu Nhiên à?
“Nếu anh hay bị cuốn vào các hiện tượng siêu nhiên, chẳng phải ổn định tài chính và được bảo vệ theo chế độ sẽ tốt hơn sao?”
Cảm ơn, tôi có rồi nhé.
Vả lại, tôi không nghĩ lương viên chức bậc 8 ăn nổi lương của nhân viên trong tập đoàn dược phẩm lớn như Daydream đâu!
Tất nhiên là tôi không thể buột miệng nói, rằng tôi đang làm ở Daydream rồi.
Tôi tuyệt đối không muốn trở thành “đối tượng theo dõi đặc biệt” dưới tầm ngắm của Cục!
‘Biết thế thì mình đãc giữ cái trò nói chuyện bằng giấy rồi.’
Tôi bắt đầu hối hận vì lúc nãy mở miệng ra nói để tốc độ trao đổi nhanh hơn và tạo ấn tượng tốt hơn.
Trước cái cảm giác sắp vã mồ hôi lạnh vì run, tôi cẩn thận mở lời.
Do anh ta đang xem tôi là “dân thường chuyên bị vạ lây bởi hiện tượng siêu nhiên”, thành ra, tôi cứ diễn theo vai đó thôi.
“Vụ này thật sự kinh khủng lắm, tôi chỉ muốn giúp được chút gì thôi. Nhưng tôi không phải người có khả năng xử lý mấy chuyện siêu nhiên đâu. Làm nhân viên ấy hả? Không đời nào.”
“...”
Nghe vậy, viên chức sững sờ nhìn tôi.
Gì đấy?
“Anh nghĩ người trông coi nhà trọ là nguồn gốc của hiện tượng siêu nhiên, nên đã tự chấm dứt hợp đồng để ngăn sự việc tiếp diễn, đúng không?”
“Thì… đúng vậy.”
“Vậy tức là anh đã tự mình đưa ra phán đoán để hoàn toàn giải quyết hiện tượng siêu nhiên này, đúng chứ?”
“...”
“Đó là năng lực bẩm sinh đấy.”
Không phải, đó là nhờ wiki với sổ tay hướng dẫn thôi…
“Xin lỗi, nhưng tôi thật sự không thể nhận việc này. Thành thật mà nói, tôi chỉ hành động như vậy vì có người bạn đi cùng…”
Thôi, bỏ đi bạn ơi…
“Với lại, tôi cũng chẳng giỏi đánh đấm, hay có năng lực đặc biệt nào để làm nhân viên cả.”
“Năng lực đặc biệt”, anh ta chợt dừng nói và khẽ nhếch khóe miệng, “Cái đó có thể học được.”
“...!”
“Anh sẽ được đào tạo bài bản sau khi nhận nhiệm vụ.”
Má ơi.
“Sao anh lại chắc chắn thế?”
“Anh có mang theo một huy hiệu bạc nhỏ hình cái khiên, đúng chứ?”
“...!!”
“Vậy là đủ.”
Chết rồi.
‘Tên này tinh mắt quá.’
Tôi đã nghĩ khả năng này có thể xảy ra, nhưng vẫn cố giả vờ bất ngờ như chưa biết gì.
“Cái gì? S-Sao anh biết…”
“Đó là thiết bị hỗ trợ thuyết phục của Cục Quản Lý Thiên Tai Siêu Nhiên. Tôi nghe nói, nó từng được trao cho dân thường có công trạng đặc biệt, nhưng đây là lần đầu tôi thấy có người thật sự dùng được nó.”
“À…”
“Chỉ người tốt mới dùng được, nó gần như là một loại công cụ xác nhận nhân cách rồi”, nói rồi, anh ta nhìn tôi bằng ánh mắt đầy ẩn ý, “Anh đã lấy nó ra khỏi túi để dùng, đúng không?”
Tên này sắc bén thật.
‘Giả vờ không biết còn khả nghi hơn.’
Tôi quyết định đã đâm thì phải đâm theo lao.
Do thứ này chỉ dùng được bởi ‘người tốt’, nên tôi vẫn còn đường sống.
‘Miễn là mình chưa gây họa gì thì nó sẽ không bị tịch thu.’
Rất may là não tôi vẫn còn hoạt động, tôi lập tức phản ứng như diễn viên chuyên nghiệp. Rút huy hiệu bạc ra khỏi túi, tay tôi khẽ run lên, mặt tôi thì mang vẻ buồn bã như đang nhớ lại một kỷ niệm xa xăm nào đó.
Và tôi còn cẩn thận thêm vào chi tiết duy nhất, khiến tôi hợp pháp sở hữu nó.
“Tôi… thừa hưởng nó từ người thân.”
Từ giờ trở đi, hộp merch chính là gia đình tôi.
“Họ dặn tôi chỉ dùng khi thật sự cần lên tiếng trong tình huống khẩn cấp…”
“Vậy à.”
Anh ta gật đầu, nhìn tôi với ánh mắt pha lẫn tôn trọng và thương cảm.
“Vậy gia đình của anh rất đáng kính.”
“...”
Anh nghĩ họ ‘đang dõi theo tôi từ thiên đường’ đúng không?
Ờ thì… cũng không sai lắm.
Tôi cố không nghĩ đến cái hộp merch đen đang lơ lửng trên trời, rồi tiếp tục diễn.
“Họ bảo tôi đừng chủ động dấn thân vào mấy chuyện nguy hiểm, và tôi muốn giữ lời hứa đó.”
“...”
Thật ra đúng là hồi xưa ba mẹ cũng cản tôi theo ngành tài chính. Và chuyện lần này… tôi cũng có tình nguyện đâu? Vậy là không nói dối! Không hề nói dối!
“…Tôi hiểu rồi.”
Tên công chức có vẻ hơi thất vọng, nhưng không tiếp tục ép buộc nữa.
“Nếu vậy thì… đành chịu vậy.”
Phù.
Thế là buổi hội chợ việc làm nhức đầu đã kết thúc, thêm vào đó, tôi còn thu về một phần thưởng ngoài dự kiến.
“Nếu sau này có khó khăn hay thắc mắc, anh cứ liên hệ với tôi.”
Trên đường rời khỏi nhà trọ, anh ta đưa tôi một tờ giấy ghi số liên lạc.
Lần này, tờ giấy anh ta đưa có một kiểu trình bày khác.
========================
〔Ryu Jaekwan〕
〔010-XXXX-XXXX〕
========================
“Đây là số công vụ của tôi.”
Ồ.
“Nó sẽ hữu dụng hơn cái danh thiếp lúc trước. Phản ứng của đội đảm nhiệm từ số cũ có thể chậm trễ, mà anh còn không biết người nhận nhiệm vụ là ai.”
Tóm lại: Đây là một vé trốn khỏi creepypasta.
Tôi đổi danh thiếp cũ lấy số mới y đúc như lúc đổi lấy băng cassette.
Không ngờ được, tôi lại có ngày thiết lập được mối quan hệ kiểu này.
Giờ thì tôi nên chuồn lẹ trước khi anh ta định thuyết phục thêm. Dù sao, anh ta cũng sẽ điều tra lý lịch của tôi mà.
‘Nếu vậy thì…’
Tôi gãi đầu, giả vờ ngại ngùng.
“Thật ra, lúc mua bán qua [Salmon Market], vì quá sợ nên tôi mới chọn cách giao tiếp bằng văn bản… Nhưng lần sau nếu gặp lại, tôi muốn được nói chuyện đàng hoàng thế này.”
“Đương nhiên rồi.”
“À… và tôi có thể giữ kín danh tính không? Cứ bị gọi tên hay để lộ thân phận khiến tôi thấy bất an… với lại sợ nữa.”
“...”
Người nhân viên công chức im lặng một lúc.
“Nếu anh không thay đổi hiện trạng, thì có thể.”
Anh ta chịu bỏ qua rồi.
Tốt!
‘Tức là mình vẫn là “người vô danh” trong mắt anh ta.’
Hoàn hảo. Như vậy mình vẫn còn cửa để hợp tác tiếp.
‘Lần sau mình sẽ bán đồ ăn với thân phận ẩn danh và ít nghi ngờ hơn!’
“Anh xuống núi an toàn nhé.”
“Anh cũng vậy, anh đặc vụ.”
Tôi bắt tay tạm biệt người công chức, rồi nhìn anh ta đạp xe rời đi.
Ngay cả lần cuối cố chiêu dụ tôi vào ngành cũng bị tôi bỏ qua.
“Thành thật mà nói, tôi cạn sạch sức lực với mấy vụ kiểu này rồi. Giờ tôi còn cảm giác như đang treo mình trên sợi dây mỏng, tinh thần của tôi đang ở bờ vực sụp đổ rồi” là những gì tôi đáp.
Và tôi nói thật đó.
Baek Saheon, cậu đừng nhìn tôi với ánh mắt như muốn ăn tươi nuốt sống như vậy chứ.
Người công chức chỉ lịch sự gật đầu, rồi lặng lẽ rời đi.
Anh ta còn để lại lời nhắn như lời khuyên nhủ: “Hãy rời đi trước khi đội dọn dẹp của Cục tới.”
‘Té gấp thôi.’
Tôi rời khỏi căn nhà trọ không còn dấu vết gì của vụ sạt lở hay trạm xe buýt và bắt đầu đi xuống núi.
‘Huuu.’
Chỉ lúc đó, tôi mới bắt đầu thở phào nhẹ nhõm.
☾ Trong mấy ngày qua, anh đã hy sinh cả giấc ngủ và đổ hết tâm huyết để tạo ra cảnh kết mang tính nghệ thuật đến thế… Braun này xin ghi nhận công sức của anh Hoẵng! Anh là đỉnh của đỉnh luôn! ☽
Ờ. Chuyện ma lần này vừa ghê rợn, vừa kinh khủng, và nó khiến tôi kiệt sức toàn tập…
‘Giao cho một người xử lý nguyên cái creepypasta, vậy mà dám bảo tôi làm cho Cục hả? Mơ đi.’
Tôi chưa bao giờ tôi thấy Daydream là một công ty tuyệt vời đến thế.
‘Ít nhất họ còn trả tiền mặt với điểm thưởng.’
Người ta có câu ‘đã làm nô thì cũng nên làm nô cho nhà giàu’. Quả thật không sai.
Dù theo bên nào cũng chẳng mấy vinh quang gì cho cam…
Tôi liếc nhìn người đồng nghiệp cũng vừa bị vạ lây cùng mình trong vụ này.
“Cuối cùng cũng rời khỏi cái nhà trọ chó má này…!”
“...”
“Mẹ kiếp, dính vô cái trò điên rồ này mà điểm thì không có, tiền cũng chẳng thấy đâu!”
“Trước khi đi, cậu có chuyện cần phải nói đó.”
Baek Saheon mím môi, rồi quay sang tôi, giọng đầy phòng bị.
“Tao không nghĩ mình nợ gì mày gì cả. Dù gì cũng đâu phải tao van xin mày cứu tao.”
Ồ, vậy à?
Hội chợ việc làm, hay còn gọi là Job Fair, là một sự kiện được tổ chức để kết nối người tìm việc với các nhà tuyển dụng.