“Tôi cần phải đạt đủ điều kiện?”
“Đúng vậy.”
Giọng điệu lễ nghi của người quản gia thoáng lộ chút tự cao.
“Chủ lao động phải có… một phẩm cách cao quý từ cốt lỗi.”
Phẩm cách cao quý? Cho người điều hành một nhà nghỉ giết người ư?
Cái đạo đức nghề nghiệp này đúng là đi trước thời đại… à không, phải là lùi về tận thế kỷ 18 mới đúng.
☾ Ha! Quản gia này tưởng mình là quản gia hoàng gia thời Vua Louis thứ mấy đấy, bộ hắn lầm tưởng rằng quyền của nhân công ngang chủ công à? ☽
☾ Sao chúng ta không nhận luôn cái nhà nghỉ rồi đuổi cổ hắn đi cho nhanh? ☽
Braun à, tôi đang cố tránh làm đúng cái điều đó đấy.
‘Khoan. Tôi nghĩ ra cách khác rồi.’
☾ Sự kiên nhẫn của anh thật đáng nể đó, anh Hoẵng! ☽
Ờ, cảm ơn, khỏi nịnh.
Tôi nhàn nhã gãi cằm.
‘…Phẩm cách cao quý hả?’
Thật ra cũng có một thứ lóe lên trong đầu.
Dù không mang theo nhiều vật phẩm, nhưng tôi luôn giữ một thứ nhỏ trong túi áo.
‘Merch của tôi.’
Món hàng lưu niệm mới nhất:『Trái Tim Bạc』. Một chiếc huy hiệu nhỏ bằng bạc, giúp tăng khả năng thuyết phục khi được mang bởi người tử tế.
‘Mình sẽ nhân dịp này mà xem xét công dụng của nó.’
Tôi cẩn thận lấy『Trái Tim Bạc』ra khỏi túi và dùng nhíp cài huy hiệu lên vạt áo.
Và đúng như dự đoán…
“...”
“...”
Đối phương chẳng có phản ứng gì đặc biệt.
‘À.’
Có lẽ là vấn đề về phạm vi hiệu lực.
‘Có khi gã ta không phải người thường.’
Người đeo huy hiệu này sẽ được người khác tôn kính tùy theo độ tử tế đã tích lũy.
Tôi vốn cũng nghi ngờ cái định nghĩa “cao quý” rồi, nên dùng thử cho biết thôi, thế là, tôi nhanh chóng đổi chiến thuật.
Trong trường hợp này…
“Ý anh là tôi thiếu phẩm chất cao quý bẩm sinh?”
Không còn cách nào khác, tôi buộc phải chuyển qua thương lượng.
“Tìm được người thỏa mãn tiêu chí đó quả thật rất khó, nên tôi mong ngài đừng nản lòng.”
“Không, vấn đề không nằm ở đó. Tôi muốn làm rõ điều này, ý anh là chúng ta không thể trao đổi vì tôi không đạt tiêu chuẩn?”
“Chính xác.”
“Tôi không hiểu lắm.”
Tôi cố tình nhíu mày, ra dáng khách hàng chuẩn bị viết đơn khiếu nại.
“Điều kiện là tôi sẽ mang băng cassette đến, còn anh sẽ trao đổi với bất cứ thứ gì anh sở hữu, đúng chứ? Anh đang khiến tôi khó xử khi thay đổi điều kiện vào phút chót đó.”
Tôi thở dài như đang than vãng.
“Ba ngày. Tôi đã ở đây ba ngày. Mà giờ, ngay khoảnh khắc cuối cùng, anh lại đưa ra thêm một ràng buộc trái ngược lời hứa ban đầu.”
Nghe vậy, người quản gia tỏ ra hơi hoang mang, “Hình như chúng ta có sự hiểu lầm ở đây.”
“Hiểu lầm gì?”
“Lời hứa vẫn giữ nguyên. Tuy nhiên, ngài sẽ không thể sử dụng hết quyền lực của chủ lao động, nếu ngài chỉ tiếp nhận lại hợp đồng.”
Quản gia bắt đầu giải thích một cách tử tế.
“Nếu ngài tiếp nhận cả nhà nghỉ, tôi sẽ tiếp tục làm việc ở đây theo hợp đồng cũ, nhưng nếu ngài chỉ tiếp nhận ‘quyền sử dụng lao động’, thì quyền đó sẽ chỉ có hiệu hiệu lực khi ngài đáp ứng được điều kiện lao động của tôi.”
Nói đơn giản là: Tôi vẫn làm theo hợp đồng cũ và không nghe lời anh.
“Vậy, hợp đồng đó mang tính tượng trưng, không có giá trị thực tế? Đúng không?”
“Chính xác.”
Ồ.
“Tôi đồng ý.”
“...”
Vậy càng tốt!
Vậy là tôi vô hiệu hóa cái creepypasta này rồi còn gì!
“Miễn là tôi đã nắm rõ điều kiện, việc trao đổi vẫn có thể tiến hành đúng không? Nếu tôi đồng ý tiếp nhận hợp đồng dù biết nó vô dụng, anh sẽ không có lý do gì để từ chối nữa, phải chứ?”
“…Nếu là như vậy.”
Quản gia giơ hai tay lên.
“Ngài nói đúng, thưa quý khách.”
Hắn đành nhượng bộ.
“Xin hãy đặt băng cassette mà ngài muốn trao đổi.”
Được!
Tôi nhanh chóng đưa ra các băng cassette mình đang giữ.
Cạch, cạch, cạch.
Sáu băng cuộn băng cassette lần lượt chuyển từ tay tôi qua lòng bàn tay thô ráp của người quản gia. Hắn ta sau đó chỉnh lại bồ đồ rách rưới, rồi rút ra một vật mỏng trông khá cũ kỹ.
Nó là một tờ giấy.
Chất kiệu giấy giống giấy hanji truyền thống Hàn Quốc, nhưng đường cắt và thiết kế lại phảng phất phong cách phương Tây. Nó được cuộn tròn và niêm phong bằng sáp đỏ.
“Đây là bản hợp đồng gốc.”
Ngay khoảnh khắc tôi cầm lấy tờ giấy, nó liền bắt lửa.
“...!”
Tờ hanji bùng cháy rực rỡ màu cam, hóa thành tàn tro xoáy lên không.
Rồi nó quấn quanh cổ tay tôi.
Chính xác là chỗ có hình xăm linh vật của công viên giải trí!
‘K-Khoan đã.’
: Socius :
Hình xăm phát sáng như bị nung nóng.
Tàn lửa và hình xăm cứ như đang vật lộn, giằng co… cho đến khi đám tàn tro chịu thua, tách ra.
Chúng lặng lẽ trôi lên cao một chút, sát phần cẳng tay, rồi xếp thành hàng dọc.
: 恩主 :
“...”
Giờ tôi có hai hình xăm.
‘Đây không phải thứ mình mong muốn.’
Tôi cứ tưởng sẽ giữ được bản hợp đồng như một vật phẩm. Nhưng giờ?
Cảm giác cứ như bị ràng buộc. Mà… nếu xét về độ tiện dụng thì cũng không tệ.
☾ 恩主 - ân chủ. Hừm. Một cách gọi cổ kính nữa à. ☽
Lần này, đến cả Braun cũng không thèm cà khịa câu nào.
Theo kinh nghiệm trước, hình xăm này chắc cũng vô hình trước người thường (có lẽ nhân viên công chức đang đứng kia vẫn thấy), nhưng vậy là ổn rồi.
Có lẽ sẽ tốt hơn nếu hợp đồng chỉ tan biến trong không khí.
‘Dù gì mình cũng đâu có thèm gọi hắn.’
Tôi ngẩng đầu lên.
Y như dự đoán, người quản gia nhà nghỉ đã biến mất không dấu vết như thể hắn ta chưa từng tồn tại. Chỗ này chỉ còn lại khung cảnh rùng rợn trong căn nhà nghỉ nhuốm máu.
Và đứng trong đó, chỉ có tôi… và người nhân viên công chức.
‘Thế là xong.’
Đúng lúc đó, một vệt nắng mỏng chiếu qua khung cửa sổ.
Đó là ánh mặt trời rạng rỡ.
“Trời sáng rồi.”
“...”
Mọi chuyện đã ổn thỏa hết rồi.
Tôi sẽ chuồn đi trong yên lặng, còn người nhân viên công chức sẽ tiếp tục phần việc của anh ta.
Còn những người sống sót vẫn còn bị trói dưới tầng hầm thì sao? Chính phủ sẽ xử lý danh tính và hậu quả về sau.
‘Vì câu chuyện creepypasta đã biến mất, nên có lẽ, tôi sẽ cũng không bị điều tra hay ghi hồ sơ kỹ lưỡng gì.’
Dù là chính phủ hay công ty, thì cả hai bên đều không quay lại chỗ creepypasta biến mất.
‘Ngay cả khi bị ghi chú là “trường hợp kỳ quái”, mình vẫn sẽ không bị gì khi không có.vụ giết người nào liên quan đến mình.’
Tôi chỉ cần dạ thưa với anh nhân viên công chức này, rồi đưa ra lời giải thích hợp lý là xong. Mọi chuyện sẽ trôi qua êm đẹp…
“Anh kia.”
Viên công chức bước lên lầu, sải chân về phía tôi.
Rồi anh ta nắm lấy cánh tay tôi, nhìn thẳng vào mắt và hỏi bằng tone giọng vô cùng nghiêm túc:
“Anh đã từng nghĩ đến việc… đổi nghề chưa?”
Hả?
Nếu main mua nhà nghỉ, quản gia sẽ đến làm theo hợp đồng lđ cũ. Nếu main mua hợp đồng lđ, quản gia sẽ theo main nhưng k làm j do không có nơi làm việc. (kết cục của cái nhà nghỉ ra sao thì chẳng ai biết :vv)