Vào ngày cuối cùng tại Nhà Nghỉ Chân Trời
Ba ngày hẹn ước đã trôi qua. Buổi sáng cuối cùng ở Nhà nghỉ Chân Trời đã tới.
“…”
Trên giường, người đặc vụ mở mắt ra. Buổi sáng hôm nay chẳng mấy dễ chịu với anh.
Đấy là do suốt mấy bữa nay, một cảm giác bất an luôn nhen nhóm trong anh, như thể kế hoạch được chuẩn bị kỹ càng của ang đang chậm rãi trật khỏi đường ray vậy.
Tệ hơn nữa, nhiệm vụ lần này vốn chẳng phải thứ anh muốn nhận.
Dù vậy, mọi việc vẫn chưa xong. Anh vẫn phải khoác lên người bộ đồng phục đã chuẩn bị sẵn, đeo theo trang bị, cầm lấy công cụ gây án và rời khỏi phòng.
Những gì đợi anh ở bên ngoài chẳng mấy dễ chịu.
“…Haa.”
Tại tầng một, căn phòng khách nhuộm đầy máu. Với các phần thi thể bị chặt lìa đặt ở từng góc, hiện trường trông như thể một ai đó đã vẽ một trận tế huyết hình ngũ giác vậy.
Trên chiếc ghế sofa sạch sẽ duy nhất là một người phụ nữ đang nằm bất tỉnh.
Đó chính là người vợ trong cặp đôi kia.
“…”
Người viên chức nhà nước do dự đôi chút, nhưng cuối cùng, anh vẫn quyết định làm theo kế hoạch ban đầu.
Anh biết quá rõ hậu quả của việc tự ý hành động.
Vả lại…
“Ư-ugh… g-gì thế này?!”
…những kẻ rơi vào đây cũng đâu đáng để cứu.
“AAAAAAAAHH!!”
Người phụ nữ choàng tỉnh và hét lên khi nhìn thấy cảnh tượng xung quanh.
Trước mặt cô là một gã đàn ông cao lớn, anh ta mặc áo mưa màu đen chống nước, tay lăm lăm con dao phay dài hơn 35cm!!
Anh thở dài.
‘Cô ta có thể canh lúc khác để tỉnh dậy mà.’
Tại sao phải tỉnh lại vào lúc này chứ?
Anh mệt rồi. Mệt rã luôn ấy.
Sau tình hình lại có trật đường ray đến mức này chứ? Nghĩ vậy, tâm trí của người đặc vụ quay về ngày đầu tiên ở nhà nghỉ.
Mục tiêu ban đầu của anh là một trong hai vợ chồng kia.
Trước lòng tham và sự yếu đuối, nạn nhân rất dễ bị dụ dỗ. Theo phân tích từ Cục Quản Lý Thảm Họa Siêu Nhiên, nỗi sợ sẽ bùng phát nếu kẻ sát nhân loại bỏ một nửa của một cặp đôi, khiến các nhiệm vụ sau dễ dàng hơn.
Theo kịch bản, thứ đã in sâu trong đầu người viên chức, anh ta sẽ dẫn nạn nhân vào bếp và biến lời tiên tri trong bức tranh trở thành sự thật.
‘Mình sẽ thiêu người đó trong lò.’
Tuy nhiên, đã có người đã ra tay trước anh.
“…?!”
Trong lò sưởi đã có sẵn một cái xác.
Và không phải xác thường, mà là một xác chết với hình dạng méo mó đến kỳ dị.
…??
Thấy thế, tâm trí anh rơi vào hỗn loạn.
Cục đã phân phối băng cassette, rồi sắp xếp sẵn vai trò ‘kẻ giết người hàng loạt’ cho anh. Thế nên… tại sao chỗ này lại có thêm một hung thủ thứ hai chứ?
Lúc đó, anh chỉ cho rằng, đây là chính là sự kiện ngẫu nhiên, thứ thường thấy trong Thảm họa. Anh thực sự nghĩ như vậy… cho đến giờ ăn trưa hôm đó, khi anh tình cờ thấy xác hai học sinh bị xé vụn ở sân sau.
“…”
Anh buộc phải nhét lại chiếc búa tạ đã chuẩn bị trong tủ đồ.
Đến lúc đó, anh đã nhận ra sự thật.
Rằng một kẻ khác đã ra tay giết các nạn nhân trước cả khi anh kịp ra tay.
Và điều đó thật điên rồ.
Giờ đây, ngay ngày cuối cùng, một ai đó đã dựng nên cả một hiện trường phanh thây rùng rợn thế này.
Đầu anh đau nhói vì sự phi lý quá đỗi của tất cả. Dẫu vậy, nhiệm vụ của anh vẫn không thay đổi.
Dù trong cơn hỗn loạn, anh vẫn phải hoàn thành công việc đúng theo từng bước một. Đó chính là cách làm việc của Cục.
“Hứcccc…”
Câu chuyện hồi tưởng kết thúc khi anh cúi xuống nhìn nạn nhân tiếp theo.
Thấy anh, đôi mắt của người phụ nữ trợn tròn vì sợ hãi, nhưng cũng quá sốc để phản kháng.
Trong khi cảm nhận sự mệt mỏi đè lên mình, anh ta thở dài, rồi giơ con dao lên.
Ngay khoảnh khắc đó...
“Đặc vụ 007.”
“...”
Một giọng cất lên, gián đoạn hành động của anh.
Người viên chức quay qua nhìn chủ nhân của giọng nói đó. Người đó đang dựa hờ vào lan can tầng hai và nhìn xuống phòng khách.
Anh ta chính là gã nhân viên văn phòng ấy. Đồng thời cũng là người bán hàng, mà anh đã gặp trên Salmon Market.
“Anh không cần giết cô ta đâu.”
Kim Soleum nhìn xuống anh ta.
========================
「Hồ sơ Về Những Bí Ẩn Trong Bóng Tối」: Cục Quản Lý Thảm Họa Siêu Nhiên: Chuyện Ma
[Và Rồi Chỉ Còn Một Người]: Mô tả:
Một trong số các vị khách sẽ bắt đầu suy nghĩ một cách cực đoan rằng, mình là người kế thừa cảm hứng và di sản của một kẻ sát nhân huyền thoại từng xuất hiện tại nơi này, và dần dần trải qua sự biến đổi cả về thể chất lẫn tinh thần..
========================
Xét mọi khía cạnh, người đặc vụ hoàn toàn trông giống một sát nhân hàng loạt được Thảm Họa chỉ định.
Áo choàng mưa đen, con dao làm bếp sáng loáng, diện mạo đó hét lên rằng ‘tôi là kẻ giết người’.
Nhưng Kim Soleum còn biết rằng.
‘Dù mang bề ngoài như thế, anh ta vẫn có thể thương lượng được.’
☾ Anh có chắc không đấy, bạn tôi? ☽
Chắc chắn.
‘Các đặc vụ của Cục Quản Lý Thảm Họa vốn được huấn luyện cho những tình huống kiểu này.’
Ví dụ như… chiếc bao da giấu hờ dưới lớp áo mưa của người đặc vụ.
========================
Hồ Sơ Thám Hiểm Bóng Tối: Cục Quản Lý Thiên Tai Siêu Nhiên: Vật Phẩm
『Bao Súng Ổn Định Tâm Thức』
Mô tả:
Nó là một trang bị hình bao súng màu đen.
Khi đeo, người dùng được kháng các hiện tượng nhiễu loạn tinh thần siêu nhiên từ cấp Hồn Rỗng trở xuống.
Điều kiện sử dụng: Phải là nhân viên cấp 8 trở lên thuộc Cục Quản Lý Thiên Tai Siêu Nhiên.
========================
Cái bao súng đó là thiết bị phòng vệ tinh thần.
Không đời nào, Cục lại để đặc vụ đi tay không vào một Thảm Họa có khả năng tẩy não.
‘Họ đâu có ngốc đến thế.’
Thử nghĩ coi, các đặc vụ thường được cử đến những Thảm Họa cấp cao, nơi cái chết thường là điều mặc định.
‘Lỡ như họ gặp phải một ai đó đến từ công ty y dược, một kẻ có thể dùng sticker mặt cười để thao túng tâm trí người khác thì sao?’
Kim Soleum nhìn người đặc vụ đang im lặng đứng dưới và nói, “Anh không cần phải giết ai cả. Mọi thứ cần phải làm, tôi làm hết rồi.”
“...”
“Tôi đã dọn sẵn đường cho anh.”
Sau một khoảng lặng, người đặc vụ mở lời, “Anh giết họ rồi à?”
Thực ra, đúng là Thảm Họa này không thể kết thúc nếu không có một chuỗi vụ giết người.
Theo 「Hồ sơ Về Những Bí Ẩn Trong Bóng Tối」, nếu không có ai chết (mặc kệ có can thiệp bên ngoài hay không) thì kết cục sẽ là một trận đồ sát hỗn loạn để giành quyền thừa kế.
‘Đó là lý do các đặc vụ phải đích thân ra tay trong Thảm họa này.’
Để đảm bảo đặc vụ không bị giết oan, họ sẽ được chỉ định làm ‘sát nhân’ và phải thực hiện đúng quy trình.
Đó là luật. Giết người hoặc…
“Không.”
“...!”
“Tôi chỉ làm như thể họ đã chết.”
…hoặc thuyết phục tất cả mọi người rằng họ đã chết.
“Nhưng tôi thấy có xác chết mà.”
“Có đấy… nhưng không phải tôi làm ra.”
“...!”
“Anh có biết rằng dưới căn nhà này có tầng hầm không?”
Kim Soleum nhớ lại đoạn thơ trong khung tranh mạ vàng.
Nó không chỉ ám chỉ phương thức giết người.
Mà còn gợi ý nhiều điều khác nữa.
-----------------------------------------------------
Binh, binh, tiếng nhạc nhảy vui vẻ vang lên
Cộp, cộp, tiếng sàn gỗ phía dưới kêu rên.
Bữa ăn nhà ta ngập tràn,
Tiếng ngân nga trong không trung.
Cả gia đình quây quần bên nhau
Chúc ngon miệng
-----------------------------------------------------
Đoạn thơ này gợi ý một điều gì đó.
Bên dưới sàn gỗ có một âm thanh. Một tiếng vọng từ khoảng trống phía dưới. Và…
‘Câu thơ ví mạng người với đồ ăn…’
Trong thơ, nó miêu tả một bàn ăn phong phú.
Và khi thơ nhắc đến sự dồi dào, nó rất có thể liên quan đến chuỗi án mạng.
Và quả nhiên.
“Dưới tầng hầm có cả một bộ sưu tập các bộ phận cơ thể và nội tạng người được bảo quản.”
“...!”
Ảnh k thể tìm thấy link chính xác, tui chỉ bt họa sĩ gốc là đây thôi