Tôi và những cô nàng cô đơn

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Những Khoảng Khắc Thoáng Qua Trên Hành Trình Của Setsuna

(Đang ra)

Những Khoảng Khắc Thoáng Qua Trên Hành Trình Của Setsuna

Rokusyou • Usuasagi

Giờ đây, cậu bắt đầu một chuyến du hành không phải để cứu rỗi thế giới, mà là để thực sự chiêm ngưỡng nó. Một cuộc hành trình của những cuộc gặp gỡ và chia ly, nơi mỗi con người, mỗi khung cảnh thoáng

80 89

The Merchant’s Daughter Overpowers All with the Power of Money

(Đang ra)

The Merchant’s Daughter Overpowers All with the Power of Money

Nishizaki Alice

Mục tiêu của Sara là kiếm đủ tiền để đạt được sự tự lập. Nhưng liệu cô ấy có thực sự thành công trong việc tạo dựng sự nghiệp và sống tự lập? (Và biết đâu, trên hành trình đó, cô ấy sẽ tìm thấy tình y

175 167

Bạn Gái Tôi Là Một Đại Tiểu Thư Xấu Xa Sao !?

(Đang ra)

Bạn Gái Tôi Là Một Đại Tiểu Thư Xấu Xa Sao !?

掠过的乌鸦

Truyện kể về nam chính xuyên không đến một vùng thôn quê hẻo lánh cách 2 tiếng mới có một chuyến xe bus. Cậu ấy tự dựa vào sức mình trở thành nam sinh tài hoa ưu tú, đúng lúc này thì hệ thống mới được

329 1477

Dorothy’s Forbidden Grimoire

(Đang ra)

Dorothy’s Forbidden Grimoire

天使末日

Kiến thức là sức mạnh.Còn tri thức bị cấm đoán?Đó là một sức mạnh còn lớn hơn.

378 5088

Ta và trò chơi của thần với yandere

(Đang ra)

Ta và trò chơi của thần với yandere

Bạch Phụng Hành

(Cảnh báo: Tất cả đều là Yandere!!!)

998 3848

Yuunagi Kazuma và bảo bối kỳ lạ của pháp sư tự phong

(Đang ra)

Yuunagi Kazuma và bảo bối kỳ lạ của pháp sư tự phong

Kazuma Yuunagi là học sinh năm hai tại một ngôi trường nào đó.Cậu đã sống một cuộc sống yên bình, vừa nghiêm túc vừa lông bông.

37 675

Tiểu học: Phụ trách Mitaki-chan (khuyết tật trí tuệ) - Chuong 10: Tôi, Mitaki-chan và ngọn Misen

"Chúc mừng năm mới ạ."

"Ataru đến chơi đấy à, cháu. Nào, ông lì xì cho cháu này."

Năm mới đã sang. Tôi đang ở Miyajima, nơi có nhà của ông bà nội. Để ra được đảo, phải đi phà. Tôi vẫn không tài nào hiểu nổi làm sao một khối sắt kềnh càng như vậy lại lướt đi trên biển được.

Từ trên phà nhìn xuống, tôi thấy sứa nổi lềnh bềnh khắp mặt biển. Tôi nhớ mình từng bị chúng chích hồi còn bé tí, đúng là một loài đáng sợ.

Bốn giờ chiều. Như thường lệ, bố mẹ tôi và mấy cô dì chú bác họ hàng lại tụ tập ăn uống. Vốn không chịu được mùi rượu, tôi lẳng lặng chuồn khỏi nhà, đi lang thang một vòng quanh đảo.

Hươu ở đây rất nhiều, mà phân hươu thì cũng nhiều không kém. Chẳng muốn giẫm phải chút nào.

Kia là một trạm cảnh sát. Tôi nhớ hồi còn học mẫu giáo, mình từng bị lạc và được các chú đưa về đây. Đang tần ngần nhìn trạm cảnh sát và hoài niệm về viên cảnh sát hiền lành ngày ấy, thì tôi nghe thấy:

"...Ư..."

Bên trong, một cô bé đang được một chú cảnh sát dỗ dành. Trông quen lắm, à không, đích thị là Mitaki-chan rồi.

"Mitaki-chan!"

"A! Chúc mưn năm mơi!"

Tôi bước vào trạm và cất tiếng gọi. Có lẽ vì tủi thân, Mitaki-chan liền chạy tới ôm chầm lấy tôi.

"À, cháu là anh trai của cô bé này phải không?"

Chú cảnh sát hỏi. Chắc là Mitaki-chan theo bố mẹ ra đảo chơi rồi đi lạc. Và các chú ấy không tài nào hỏi được thông tin của người nhà.

"Vâng, đúng rồi ạ. Cháu xin lỗi đã làm phiền chú."

"Bai bai!"

Tôi dắt Mitaki-chan, cô bạn còn đang vẫy tay chào chú cảnh sát, rời khỏi đồn. Bố mẹ tôi chắc chắn có số của bố mẹ Mitaki-chan, nên tôi không lo mình không về được nhà ông bà. Chỉ cần nhờ bố mẹ gọi điện cho bố mẹ cậu ấy đến đón là xong xuôi cả.

Phải về nhà ngay mới được.

"Đi chơi đi mà..."

Mitaki-chan vừa nói vừa níu áo tôi, ánh mắt đầy mong đợi.

...Chỉ một lát thôi đấy nhé.

Thôi thì, cứ về nhà trước sáu giờ là ổn cả thôi. Thế là tôi và Mitaki-chan lại tiếp tục lang thang quanh đảo.

"Nhiều hươu quá cậu nhỉ?"

"Ừ. Nghe nói chúng từ Nara đến đấy. Năm sau đi dã ngoại, lớp mình cũng đến Nara đó."

"Dã ngoại á! Thích thế! Mún đi ngay cơ!"

"Ừ nhỉ?"

Tháng sáu năm lớp sáu, chúng tôi sẽ có chuyến dã ngoại đến Kyoto và Nara. Nghe đồn, hươu ở Nara chính gốc còn biết cúi đầu chào người ta nữa.

"A, sô-cô-la kìa!"

"...Không phải! Cái đó không phải sô-cô-la đâu!"

Tôi vội ngăn Mitaki-chan đang định vơ một cục phân hươu cho vào miệng. Công nhận là trông cũng giống thật.

"Đây là quán bánh Momiji Manjuu tớ thích nhất đấy."

Bụng đã hơi đói, tôi dẫn Mitaki-chan vào một tiệm bánh Momiji Manjuu có từ lâu đời. Từ bên ngoài có thể nhìn thấy cả quy trình làm bánh. Máy móc thật lợi hại.

Một chiếc 80 yên, đắt hơn những hàng khác một chút, nhưng tôi có cảm giác vị ngon cũng hơn hẳn. Mà cũng có thể do tôi tự huyễn hoặc mình, rằng giá cao thế này thì chắc chắn phải ngon thôi.

"Bánh giòn rụm ấy!"

Mitaki-chan vui vẻ cắn miếng bánh, trông ngon lành vô cùng. Thấy vậy tôi cũng thấy bõ công dẫn cậu ấy đến đây.

"Thấy cô bé dễ thương nên ông tặng thêm một cái này."

"Cháu cảm ơn ông ạ! Hihi, cho cậu một nửa này."

Mitaki-chan được ông chủ quán cho thêm bánh, lại còn biết cảm ơn rất lễ phép. Ngoan ghê!

"Tớ muốn đi lên kia!"

Tôi nhìn theo hướng tay Mitaki-chan chỉ.

"...Là núi Misen nhỉ?"

Đó là một ngọn núi cao chừng 500 mét. Tuy chỉ cao 500 mét thôi nhưng nghe nói cảnh vật nhìn từ trên đỉnh đẹp tuyệt vời.

"Được rồi. Vậy mình ra trạm cáp treo... Ơ kìa Mitaki-chan!"

Vì không còn nhiều thời gian, tôi định rủ cậu ấy đi cáp treo lên đỉnh cho nhanh, nhưng không kịp nữa rồi. Mitaki-chan đã thoăn thoắt chạy vào con đường mòn dẫn lên núi. Tôi đành hối hả chạy theo sau.

Vốn có thể lực và khả năng vận động hơn tôi vài bậc, Mitaki-chan cứ tung tăng chạy băng băng lên đỉnh, trong khi tôi, dù đã tiến bộ hơn chút đỉnh nhờ đợt luyện tập cho hội thao, vẫn là một đứa yếu ớt. Tôi thở không ra hơi ngay tức khắc.

"Hò... zô... ta... Hả, cậu có sao không?"

Mitaki-chan đã chạy một quãng xa, chợt nhận ra đã bỏ tôi lại phía sau nên quay lại.

"...Tớ không sao. Cậu cứ đi trước đi."

"Không mún, tớ mún đi cùng cậu cơ."

Cậu ấy nói những lời thật mát lòng, mình phải ra dáng con trai một chút mới được. Nhưng mà... không nổi nữa rồi...

"Cậu ổn không? Hết đi nổi rồi à?"

"Không... vẫn đi được..."

Miệng thì nói cứng vậy thôi chứ tôi gần như kiệt sức rồi. Chắc tại ngày thường lười vận động nên giờ mới ra nông nỗi này. Nhìn tấm biển chỉ dẫn thì có vẻ cũng sắp tới nơi rồi. Tôi muốn nghỉ một lát. Nhưng nếu câu giờ thêm nữa thì trời sẽ tối mất. Vốn dĩ đã trễ rồi vì cậu ấy phải đi chậm lại theo tôi, bây giờ đã quá sáu giờ chiều. Chắc giờ này bố mẹ tôi và cả bố mẹ Mitaki-chan đang lo sốt vó đi tìm khắp nơi rồi.

"...A, nghĩ ra rồi!"

"Khoan, khoan đã Mitaki-chan!?"

Mitaki-chan cười toe toét, rồi cúi xuống cõng tôi trên lưng, và lại tiếp tục đi về phía đỉnh núi. Nghĩ kiểu gì thì tình huống này cũng bị đảo ngược thì phải.

Thế là, trong trạng thái rã rời cả thể xác lẫn tinh thần, tôi đành "tận hưởng" cái cảm giác thảm hại khôn tả khi được một cô bạn gái cõng lên đỉnh núi.

Người ta vẫn nói có qua có lại. Tôi đã luôn mặc định rằng mình là người đơn phương chăm sóc Mitaki-chan, nhưng hóa ra cũng có lúc tôi phải nhờ vả cậu ấy. Mitaki-chan không phải là thú cưng hay gì hết, cậu ấy cũng là một con người như tôi.

"Woa, cao ơi là cao!"

"Trời tối rồi nên cũng không nhìn rõ mấy nhỉ?"

Cuối cùng, chúng tôi cũng lên tới đỉnh. Trời đã tối hẳn, màu của biển và đảo gần như hòa vào làm một, hơi tiếc một chút, nhưng khung cảnh vẫn rất đẹp. Thật đáng công leo núi.

...Dù nửa đường là tôi được Mitaki-chan cõng lên.

Cả tôi và Mitaki-chan đều lặng im, mải mê ngắm nhìn cảnh vật trước mắt. Tôi liếc nhìn đồng hồ, đã tám giờ rồi. Thôi, lần này thì nhất định phải đi cáp treo xuống núi thôi.

"Mình về thôi. Trời tối rồi, lần này phải đi cáp treo xuống mới được."

"Vâng ạ."

Trong lúc mua vé cho cả hai, tôi thầm hình dung ra cảnh mình sẽ bị mắng một trận tơi bời khi về đến nhà.

Mà thôi, dù sao thì tôi cũng không hối hận.