Ngày mai là bắt đầu kỳ nghỉ đông. Trong buổi sinh hoạt cuối ngày, thầy chủ nhiệm phát một tờ thông báo về buổi tiệc Giáng sinh.
Nghe nói nhà trường sẽ cho mượn khuôn viên để tổ chức một bữa tiệc Giáng sinh thật lớn vào đúng đêm Noel. Ai muốn tham gia cũng được.
Sẽ có trao đổi quà, chơi bingo, và nhiều thứ khác nữa, trông có vẻ vui lắm.
"Giáng sinh~♪ Giáng sinh~♪"
Trên đường về, Mitaki-chan vui vẻ cất tiếng hát, chẳng màng đến cái lạnh của mùa đông.
"Mitaki-chan, năm nay cậu đã ước ông già Noel tặng quà gì thế?"
"Sách tranh ạ!"
"Vậy à, chắc chắn quà sẽ được gửi đến cho cậu thôi."
"Vâng!"
Tôi đã thôi tin vào ông già Noel từ khi nào nhỉ. Chẳng thể nhớ nổi.
"Này này, chúng mình cùng đi dự tiệc Giáng sinh nhé!"
Mitaki-chan bỗng nói như vậy. Tiệc Giáng sinh à.
Chắc chắn sẽ là một kỷ niệm rất vui.
"Không được đâu, cả Mitaki-chan và tôi đều không được đi."
Đó là trong trường hợp cả hai chúng tôi đều không tham gia.
"Không chịu đâu! Tớ muốn đi tiệc Giáng sinh!"
"Không được mà."
"Hức hức…"
Đôi mắt Mitaki-chan rưng rưng lệ.
Xin lỗi cậu nhé, nhưng thế này là tốt nhất rồi.
Tôi có thể mường tượng ra cảnh Mitaki-chan sẽ phải chịu đựng những chuyện không vui khi tham gia bữa tiệc. Cả tôi. Và cả lớp nữa.
Xin lỗi cậu, xin lỗi cậu, tôi thầm lặp lại trong đầu và đưa Mitaki-chan về tận nhà.
Có lẽ giờ Mitaki-chan đã có thể tự đi học và tự về nhà một mình rồi, nhưng bây giờ mà bảo không còn cùng nhau đi về nữa thì thật không thể nào.
Tôi cũng trở về nhà mình, rồi vứt thẳng tờ thông báo tiệc Giáng sinh vào sọt rác mà không cho bố mẹ xem.
Bữa tối hôm đó.
"Ataru này, đêm Giáng sinh bố mẹ sẽ đi hẹn hò nên tới sáng mới về. Dù gì con cũng đến trường dự tiệc phải không? Chắc không sao đâu nhỉ?"
"…Vâng ạ."
Ra là dù không đưa tờ giấy, thông tin đó cũng đã đến tai bố mẹ qua mấy lời bàn tán của hàng xóm.
Tôi chỉ biết đáp vâng. Tôi nào có thể phá hỏng buổi hẹn hò của bố mẹ được chứ.
Và rồi, ngày đó cũng đã tới.
Sau khi tiễn bố mẹ đi hẹn hò, tôi chỉ ở lì trong phòng và chẳng làm gì cả. Mới giữa trưa mà tôi đã chui tọt vào chăn nằm.
Giờ này, chắc các bạn cùng lớp đang vui vẻ ở bữa tiệc Giáng sinh.
Hoặc có lẽ họ đang quây quần ấm cúng bên gia đình.
A, tức thật chứ. Bọn họ thì được vui vẻ, còn tôi và Mitaki-chan thì lại không.
…Mà nhắc mới nhớ, không biết giờ này Mitaki-chan đang làm gì nhỉ?
Tôi liền ra khỏi nhà và đi về phía nhà Mitaki-chan.
Nhà của Mitaki-chan tối om, không một ánh đèn.
Chắc cậu ấy đi chơi với mẹ rồi, tôi vừa nghĩ vừa liếc vào phòng của Mitaki-chan. Thói quen xấu khó bỏ thật rồi.
"Hức… hức… hức…"
Ở đó, không phải là một cô bé đang luyện phát âm tiếng Anh, mà là Mitaki-chan đang ngồi khóc nức nở.
Tôi gõ nhẹ vào cửa sổ. Dường như nhận ra ngay, Mitaki-chan liền lại gần.
"Mitaki-chan, mẹ cậu đâu rồi?"
"…bảo là đi hẹn hò. Mẹ bảo tớ đi tiệc Giáng sinh mà nhỉ, nên không sao đâu nhỉ…"
Trời ạ, vậy là hoàn cảnh của cậu ấy y hệt tôi sao.
Nhưng mẹ của Mitaki-chan đáng lẽ đã ly hôn rồi, hay là bà ấy có dự định tái hôn chăng?
Sẽ thật tốt nếu người bố mới có thể thấu hiểu Mitaki-chan, nhưng đây không phải lúc để xía vào chuyện nhà người khác. Điều quan trọng hơn cả là không để Mitaki-chan phải cảm thấy cô đơn.
"Mitaki-chan, chúng mình đi chơi đi."
"…Vâng!"
Tôi đỡ Mitaki-chan ra ngoài qua đường cửa sổ. Cứ như một chàng hiệp sĩ đưa nàng công chúa ra với thế giới bên ngoài vậy.
Tôi lén lấy quỹ đen của bố, dắt Mitaki-chan ra ga, rồi chúng tôi lên tàu đi đến một thành phố lớn hơn một chút. Phải công nhận đó là một chuyến phiêu lưu ra trò.
"Công viên giải trí~♪ Công viên giải trí~♪"
Công viên giải trí lớn nhất trong tỉnh được trang hoàng lộng lẫy theo chủ đề Giáng sinh.
Tôi đã khá lo không biết hai đứa trẻ có được vào công viên một mình không, nhưng nhờ nói dối là bố mẹ đã vào trước nên chúng tôi cũng vào được trót lọt.
"Cậu muốn chơi trò gì nào?"
"Tàu lượn siêu tốc ạ!"
"…"
Ngay từ đầu luôn sao. Tôi lại cực kỳ ghét tàu lượn siêu tốc. Đã thế, tàu lượn ở đây còn nổi tiếng là đáng sợ nữa.
Thôi thì, Mitaki-chan đã muốn đi thì tôi cũng chẳng thể mè nheo từ chối được. Tôi đành chấp nhận số phận, xếp hàng chờ đến lượt. Trong lúc chờ, tôi nghe văng vẳng tiếng la hét của những người đang trên tàu. Ôi, sợ quá đi mất.
"Trông vui quá!"
Trái lại, mắt Mitaki-chan lại sáng lên lấp lánh. Huhu, lát nữa mình sẽ phải la hét thảm thương bên cạnh Mitaki-chan thật sao.
-----------
"Woa! Woa!"
"Á á á á á á á á á á á á á á á á á á! Cứu tôiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiii!"
Và kết quả thì như mọi người thấy đó, tôi đã la hét một cách thảm hại.
"Hộc… hộc… V-vui thật nhỉ."
"…Cậu không sao chứ? Cậu sợ à? Có cần nghỉ một lát không ạ?"
Bị Mitaki-chan lo lắng một cách chân thành thế này, tôi thấy mình thật thảm hại.
"Tớ không sao đâu. Giờ mình đi đâu tiếp? Vẫn còn thời gian trước buổi diễu hành đấy."
"Dạ, vậy thì… cái kia… à không, mình chơi cốc xoay đi ạ."
Mitaki-chan chỉ tay về phía trò cốc xoay, nhưng ngay trước đó cậu ấy đã nhìn trò rơi tự do với ánh mắt đầy khao khát.
Chắc là cậu ấy đã để ý đến tôi. A, một cô bé thật tốt bụng. Nhưng chính sự tốt bụng ấy lại như xát muối vào lòng tôi.
Chúng tôi ngồi trong những chiếc cốc xoay, người ngoài nhìn vào chắc sẽ thấy chúng tôi như một cặp đôi trẻ con dễ thương.
Sau đó, chúng tôi chơi thêm đu quay ngựa gỗ và vòng quay khổng lồ (vốn sợ độ cao nên tôi lại la hét thảm hại trên vòng quay), rồi cuối cùng cũng đến giờ diễu hành.
Trên nền nhạc rộn rã, những vũ công và mô hình trang trí lộng lẫy lướt qua.
"Ehehe, đẹp quá cậu nhỉ!"
"Ừ, đẹp thật."
Đúng là rất đẹp, nhưng hình ảnh những vũ công đóng giả làm chú hề trong đoàn diễu hành lại khiến tôi thấy khó chịu, vì nó làm tôi liên tưởng đến chúng tôi.
Bị mọi người xung quanh nhìn bằng ánh mắt kỳ lạ và chế nhạo, liệu chúng tôi có khác gì những chú hề không?
Chúng tôi rời công viên giải trí, lên tàu, và quay về thị trấn của mình.
Chắc vì Giáng sinh nên đường phố đông người, dù hai đứa trẻ đi bộ giữa đêm khuya cũng không bị cảnh sát tuýt còi.
Như thường lệ, tôi đưa Mitaki-chan về nhà.
"Thôi, tớ về nhé Mitaki-chan."
Tôi chào cậu ấy trước cửa nhà rồi định quay đi, nhưng cơ thể bỗng không thể nhúc nhích.
Mitaki-chan đã níu lấy áo tôi và không chịu buông.
"…Tớ không muốn."
Đèn trong phòng vẫn chưa bật. Mẹ của Mitaki-chan có vẻ vẫn chưa về.
"…Hay là cậu qua nhà tớ chơi nhé? Tiện thể mình mua ít bánh kem về ăn."
"Vâng!"
Chúng tôi ghé qua khu phố mua sắm mua bánh Giáng sinh và gà tây, rồi cùng về nhà tôi.
Đây là lần đầu tiên tôi mời Mitaki-chan đến nhà. Tim tôi đập thình thịch.
Tôi bày biện đồ ăn ra bàn, khui chai nước ép nho lấy trộm trong phòng bố.
""Giáng sinh vui vẻ!""
Bữa tiệc Giáng sinh của riêng tôi và Mitaki-chan. Chắc chắn nó vui hơn vạn lần bữa tiệc ở trường.
Chúng tôi cùng nhau ăn uống, chơi bài, chơi game, xem TV…
"…Khò… khò…"
Lúc tôi nhận ra thì Mitaki-chan đã ngủ say từ bao giờ.
Để cậu ấy ngủ lại đây thì không ổn chút nào, chẳng biết khi nào mẹ cậu ấy về, mà lỡ bị bố mẹ tôi phát hiện thì cũng phiền phức lắm.
Tôi cõng Mitaki-chan trên lưng, đưa cậu ấy về nhà.
Tôi trèo qua cửa sổ vào phòng Mitaki-chan, nhẹ nhàng đặt cậu ấy xuống giường.
"Giáng sinh vui vẻ nhé."
Tôi đặt cuốn sách tranh, món quà Giáng sinh tôi đã lén mua, ngay cạnh gối của cậu ấy.
Dạo này, ông già Noel đột nhập qua cửa sổ chứ không chui qua ống khói nữa.
Trên đường về, mặt tôi cứ đỏ bừng lên. Không biết là vì đã uống thứ nước ép nho của người lớn, hay vì cảm nhận được hơi ấm khi cõng Mitaki-chan trên lưng nữa.