Tháng Tư đã sang. Vào ngày khai giảng, tôi đến đón Mitaki-chan.
"Chúc mừng năm mới. Năm nay cũng nhờ cậu chiếu cố nhé."
"Mitaki-chan, hơi nhầm một chút rồi... Phải là mong cậu giúp đỡ trong cả năm học này nữa nhé."
Nghe lời chúc năm mới lạc quẻ, tôi bất giác mỉm cười ngượng nghịu.
Mitaki-chan, hình như cậu lại cao thêm rồi thì phải?
"Khi em lên lớp một~"
"Khi em lên lớp một~"
"Sẽ kết bạn với một trăm người~"
Khi hai đứa đang đi bộ đến trường, từ phía đối diện, một tốp học sinh đi tới. Dẫn đầu là một anh chị lớp trên đang cầm lá cờ hiệu màu vàng, theo sau là ba cô cậu bé có vẻ là học sinh lớp một, với những miếng vải màu vàng gắn trên cặp. Mới hôm nào đây, những đứa trẻ này vẫn còn đang học ở trường mẫu giáo hay nhà trẻ.
Trường tôi có quy định, học sinh lớp một sẽ được các anh chị lớp trên ở cùng khu vực dẫn tới trường.
"Chào buổi sáng các em!"
"Chào buổi sáng ạ!"
Mitaki-chan cất tiếng chào, và các em lớp một cũng vui vẻ đáp lại.
Tuổi tâm hồn... nói ra thì nghe có hơi phũ phàng, nhưng có lẽ bên trong hai đứa cũng sàn sàn như nhau.
Mà đám nhóc lớp một hiếu động quá nhỉ, đứa thì định rẽ sang một con đường hoàn toàn khác, đứa thì thấy con bướm liền đuổi theo nó, mỗi lần như vậy trông anh chị lớp trên lại được một phen vất vả.
Nhìn cảnh này tôi lại bất giác thấy ấm lòng, cứ như đang nhìn thấy chính mình ngày xưa.
Giá như mọi người chỉ cần coi Mitaki-chan là một cô bé lớp Một có thân hình ngoại cỡ, hoặc một đứa trẻ ở lứa tuổi mẫu giáo, thì có lẽ ấn tượng về cậu ấy đã khác đi nhiều.
Mitaki-chan là một học sinh lớp Một được đặc cách nhảy cóc lên lớp Sáu, chứ đâu phải một người thiểu năng trí tuệ.
Mà cho dù có đúng là vậy, tôi cũng không nghĩ rằng sự cay nghiệt của người đời sẽ vì thế mà dịu bớt đi.
Tới trường, chúng tôi tham dự lễ khai giảng. Dường như cả giáo viên lẫn học sinh đều có những gương mặt mới.
Trường tôi không tổ chức phân lại lớp khi học sinh lên lớp Sáu. Việc này chỉ diễn ra vào đầu năm lớp Ba và lớp Năm.
Thế nên, bạn cùng lớp vẫn là những gương mặt thân quen từ hồi lớp Năm, giáo viên chủ nhiệm cũng không đổi.
Vì thế, tôi chẳng có chút cảm giác thực sự nào về việc mình đã lên lớp Sáu!
Dù rằng, nếu nhìn vào kế hoạch năm học, đúng là có những sự kiện chỉ dành riêng cho lớp Sáu.
Điểm khác biệt duy nhất, có lẽ là không còn cần phải họp bàn xem ai sẽ là người phụ trách Mitaki-chan nữa.
Hôm nay không có tiết học, nên chỉ nửa buổi là tan trường.
Tôi và Mitaki-chan rời trường, cùng nhau đi trên con đường quen thuộc trở về.
"Mitaki-chan này, tháng sau chúng ta sẽ đến viện dưỡng lão đấy."
"Rojin-baggu?"
"Là Viện dưỡng lão."
Chẳng hiểu Mitaki-chan nghe được từ "Rojin-baggu" ở đâu ra nữa.
Đó là một sự kiện đặc biệt của lớp Sáu. Tháng sau, chúng tôi sẽ đến viện dưỡng lão để trò chuyện, giao lưu với các cụ. Đây là một phần của hoạt động tình nguyện.
"Này này..."
Mitaki-chan đột ngột dừng bước, níu lấy vạt áo tôi.
"Sao thế, Mitaki-chan?"
"Hôm nay... cậu không chơi trò bác sĩ với mình à?"
"..."
Cái "trò chơi bác sĩ" mà Mitaki-chan nhắc đến, thực chất chỉ là nằm ngủ cạnh nhau. Chỉ đơn thuần là thế, nhưng với tôi, nó lại chẳng hề đơn thuần chút nào. Ngày nào cũng tái diễn cảnh này, có lẽ tinh thần tôi sẽ suy sụp mất.
"Chơi mỗi ngày là phản tác dụng, không tốt cho sức khỏe đâu. Nên chúng ta làm việc khác đi nhé. Nhìn kìa, hoa anh đào đẹp chưa."
Tôi vội lảng chuyện. Đang là tháng Tư, gần đây lại có một cây anh đào nở rộ rất đúng lúc, tôi bèn lái cậu ấy sang chuyện ngắm hoa, nhưng một chiêu dẫn dụ thông thường như thế thì làm sao mà qua mặt được Mitaki-chan.
"Cùng nhau đi tắm!"
Không hiểu sao yêu cầu của cậu ấy lại leo lên một tầm cao mới. Tôi biết tỏng rằng nếu từ chối thêm lần nữa, cậu ấy chắc chắn sẽ giận dỗi, nên đành buông xuôi, lại dẫn cậu ấy về nhà, rồi cùng nhau tiến vào phòng tắm.
"Ehehe, để mình cọ lưng cho cậu nhé."
"Ừm, cảm ơn cậu."
Cô ấy ra sức kỳ cọ tấm lưng của tôi, người đang đỏ bừng mặt vì ngượng. Có lẽ ngày mai, lưng tôi sẽ đỏ ửng lên cho mà xem.