"Nghiêm, lễ!"
"""Chúng em chào thầy ạ!"""
Thế là học kỳ một đã chính thức khép lại. Bắt đầu từ hôm nay là một kỳ nghỉ hè ngập tràn niềm vui. Chỉ có một điều phiền phức là năm nay, dù đã lên lớp sáu, chúng tôi vẫn phải làm bài tập quan sát cây hoa bìm bìm, thế nên ai cũng phải vác chậu cây về nhà.
"Nghỉ hè, nghỉ hè, la la la la..."
Trên đường về, Mitaki-chan ôm chậu cây, tâm trạng trông phơi phới.
Mitaki-chan, cậu phải chăm sóc cây bìm bìm cho cẩn thận đấy nhé. Để nó chết khô là không được đâu.
"Này này, nghỉ hè mình đi chơi đi?"
Mitaki-chan vừa đi bên cạnh vừa ngước nhìn tôi bằng đôi mắt long lanh. Bị nhìn bằng ánh mắt đó thì không thể nào từ chối, vả lại tôi cũng chẳng có lý do gì để khước từ cả.
"Ừ nhỉ? Hôm nay trời nóng quá, hay lát nữa mình đi bơi đi? Nhưng mà phải xin phép mẹ cậu đã nhé."
"Tớ muốn đi bơi! Tớ đi hỏi mẹ liền đây!"
Vừa đến nhà Mitaki-chan, cậu ấy đã nói vội "đợi tớ một lát!" rồi chạy biến vào trong hỏi mẹ xem có được đi bơi không. Một lúc sau,
"Mẹ cho rồi! Mẹ bảo phải cẩn thận kẻo chết đuối đó!"
"...Mitaki-chan, cậu không cần phải thay đồ bơi ngay tại đây đâu."
Mitaki-chan trong bộ đồ bơi đồng phục của trường đã lon ton chạy ra khỏi nhà. Đúng là nôn nóng hết chỗ nói.
Sau đó, tôi phải bảo Mitaki-chan vào thay lại quần áo, cầm theo đồ bơi, còn tôi thì về nhà cất sách vở với chậu cây, rồi bỏ đồ bơi và khăn tắm vào cặp để thẳng tiến đến bể bơi của trường Trung học Nam gần đó.
"Hai vé trẻ em ạ."
Tôi trả 1000 yên tiền vé cho hai đứa rồi vào trong. Bể bơi này Mitaki-chan cũng được vào.
"Hi hi, đồ bơi nèー"
Chúng tôi tách nhau ra ở phòng thay đồ. Sau khi thay xong, tôi ra ngoài đợi Mitaki-chan, và rồi cô bạn lại xuất hiện trong bộ đồ bơi đồng phục.
Dáng vẻ cậu ấy trong bộ đồ bơi ở bể bơi trông đẹp hơn hẳn lúc nãy, khiến tim tôi cứ đập thình thịch không sao kiểm soát nổi.
"? Sao cậu lại ngồi xuống thế? Khởi động à?"
Không phải đâu Mitaki-chan, đây là phản ứng bất khả kháng mà.
Sau đó, tôi và Mitaki-chan đã bơi lội thỏa thích.
Từ trước đến giờ toàn bơi ở khu dành cho các lớp nhỏ nên tôi không hề biết, hóa ra Mitaki-chan bơi cũng giỏi ra phết.
Tôi thì cứ nghĩ mình sẽ dạy bơi cho cậu ấy, ai ngờ lại rơi vào cảnh được cậu ấy dạy ngược lại.
"Hi hi, vui thật nhỉ?"
Trên đường về sau khi chơi ở bể bơi, Mitaki-chan mỉm cười nhìn tôi.
Mái tóc ẩm vừa phải của cậu ấy thoang thoảng một mùi hương thật dễ chịu.
"Ừ, vui thật. …Tháng sau có lễ hội mùa hè đấy."
"Đi chứ!"
"Vậy hôm đó tớ sẽ qua đón cậu nhé. Sắp tới tớ phải về quê thăm họ hàng một thời gian, có lẽ cậu sẽ thấy hơi buồn nhưng ráng chịu nhé."
"Ừm! Tớ sẽ ráng chịu!"
Có lẽ, người không thể chịu đựng nổi lại chính là tôi.
Sau bao ngày cố gắng chờ đợi, cuối cùng ngày lễ hội mùa hè cũng đã đến.
Chiều tối, tôi đến nhà Mitaki-chan để đón cậu ấy.
"Hi hi, trông có hợp không?"
Mitaki-chan bước ra trong bộ yukata. Hợp vô cùng tận luôn ấy.
----------
"Trông ngon quá đi!"
Nhìn các quầy hàng trong lễ hội, mắt Mitaki-chan sáng rực lên.
"Để tớ mua cho, cậu thích cái nào?"
"Kẹo táo!"
Tôi mua một que kẹo táo rồi đưa cho Mitaki-chan.
Cậu ấy liền cắn một miếng rõ to. Vệt kẹo mạch nha dính trên đôi má ửng hồng của cậu ấy trông ngộ nghĩnh đến mức tôi phải bật cười.
Nào kẹo táo, kẹo bông, rồi takoyaki. Mấy món này ăn ở lễ hội, dù đắt hơn một chút nhưng cảm giác vẫn đặc biệt hơn hẳn.
"A, có trò rút thăm kìa!"
"Rồi, rồi. Bác ơi, cho cháu này rút một lần ạ."
Tôi thừa biết mấy trò rút thăm ở quầy hàng thế này làm gì có giải thưởng xịn, nhưng tôi chẳng dại gì nói ra sự thật phũ phàng đó với Mitaki-chan.
"Ehehe, tớ trúng rồi này."
"Thế à, chúc mừng cậu nhé. Sắp đến giờ bắn pháo hoa rồi, mình tìm chỗ nào cao cao dễ nhìn đi."
Giải thưởng là một túi pháo hoa cầm tay loại mà cửa hàng 100 yên nào cũng bán. Tôi cũng chẳng biết thế có được gọi là "trúng" không nữa, nhưng dù sao cũng là không khí lễ hội mà, chắc là trúng thật.
"Vậy thì, đi lối này!"
Mitaki-chan chạy vụt vào một lùm cây gần đó. Này, đi thế lạc mất bây giờ! Tôi vội vã đuổi theo cậu ấy.
"Hộc… hộc… Mitaki-chan, không được đâu, trời tối rồi mà, sao lại tự tiện chạy vào rừng thế này."
"A! Này này, từ đây, mình xem được pháo hoa đó!"
Khi tôi đuổi theo và tóm được Mitaki-chan thì dường như chúng tôi đã lên đến một ngọn đồi nào đó.
Vừa đúng lúc màn trình diễn pháo hoa bắt đầu, những đóa hoa lửa khổng lồ bung nở ngay trước mắt chúng tôi.
"Đẹp thật nhỉ?"
"Ừ, đẹp lắm."
Thú thật, trước giờ tôi chẳng bao giờ thấy pháo hoa có gì hay ho. Tôi từng tự hỏi xem cái này thì có gì vui.
Nhưng có lẽ, những thứ như thế này sở dĩ vui là bởi vì được ngắm nhìn cùng người mình thương.
[Màn trình diễn pháo hoa xin được kết thúc tại đây.]
Tại vị trí đắc địa chỉ dành riêng cho hai đứa, chúng tôi đã cùng nhau ngắm nhìn cho đến khi những đóa hoa lửa cuối cùng vụt tắt.
"Đẹp ơi là đẹp! …À phải rồi."
Mitaki-chan lôi từ trong túi ra túi pháo hoa cầm tay vừa trúng thưởng lúc nãy.
"Mình chơi cái này đi?"
"Trẻ con chơi pháo hoa một mình thì nguy hiểm lắm… nhưng mà, thôi cũng được."
May mà tôi có mang diêm, thế là một đại hội pháo hoa mini được tổ chức tại chỗ.
Tôi châm lửa cho cây pháo,
"Kỳ nghỉ hè cũng sắp hết rồi nhỉ?"
"Ừm, a, còn phải làm bài tập nữa."
"Mitaki-chan ngoan thật đấy."
Vừa ngắm nhìn những tia lửa phù du.
"Mitaki-chan, tớ thích cậu."
Tôi thì khác, tôi có thể nói thẳng ra rằng mình thích cậu ấy.
"? Tớ cũng thích cậu mà."
Mitaki-chan ngơ ngác nghiêng đầu rồi mỉm cười.
Chắc chắn ý nghĩa từ "thích" của chúng tôi khác nhau, nhưng như vậy là đủ rồi.
"A, đúng rồi."
Khi que pháo cuối cùng đã cháy hết, lúc tôi đang định rủ cậu ấy về thì Mitaki-chan bỗng nói,
"Tớ muốn chơi trò “quan lớn đùa giỡn” cơ!"
Cậu ấy lại nói ra một câu như vậy đấy. Tôi hiểu cậu ấy muốn chơi trò gì, hiểu chứ, nhưng mà…
"Kh… không, trò đó thì không được đâu."
"Cậu không chơi với tớ à?"
Mitaki-chan cúi gằm mặt, trông thiểu não. Đành chịu vậy, phen này tôi phải liều mình thôi.
"Vậy để tớ xoay, còn Mitaki-chan kéo nhé."
"Vâng ạ! Nào nào lại đâyー"
"Ối ối cứu tôi vớiー"
Cô bé với đôi mắt sáng rực làm động tác như đang cởi dải obi, còn tôi, dù chẳng hề mặc yukata, vẫn hùa theo mà xoay tít mù. Đó là mùa hè. Một mùa hè không thể nào chối cãi.