Tôi và những cô nàng cô đơn

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Những Khoảng Khắc Thoáng Qua Trên Hành Trình Của Setsuna

(Đang ra)

Những Khoảng Khắc Thoáng Qua Trên Hành Trình Của Setsuna

Rokusyou • Usuasagi

Giờ đây, cậu bắt đầu một chuyến du hành không phải để cứu rỗi thế giới, mà là để thực sự chiêm ngưỡng nó. Một cuộc hành trình của những cuộc gặp gỡ và chia ly, nơi mỗi con người, mỗi khung cảnh thoáng

80 89

The Merchant’s Daughter Overpowers All with the Power of Money

(Đang ra)

The Merchant’s Daughter Overpowers All with the Power of Money

Nishizaki Alice

Mục tiêu của Sara là kiếm đủ tiền để đạt được sự tự lập. Nhưng liệu cô ấy có thực sự thành công trong việc tạo dựng sự nghiệp và sống tự lập? (Và biết đâu, trên hành trình đó, cô ấy sẽ tìm thấy tình y

175 167

Bạn Gái Tôi Là Một Đại Tiểu Thư Xấu Xa Sao !?

(Đang ra)

Bạn Gái Tôi Là Một Đại Tiểu Thư Xấu Xa Sao !?

掠过的乌鸦

Truyện kể về nam chính xuyên không đến một vùng thôn quê hẻo lánh cách 2 tiếng mới có một chuyến xe bus. Cậu ấy tự dựa vào sức mình trở thành nam sinh tài hoa ưu tú, đúng lúc này thì hệ thống mới được

329 1477

Dorothy’s Forbidden Grimoire

(Đang ra)

Dorothy’s Forbidden Grimoire

天使末日

Kiến thức là sức mạnh.Còn tri thức bị cấm đoán?Đó là một sức mạnh còn lớn hơn.

378 5088

Ta và trò chơi của thần với yandere

(Đang ra)

Ta và trò chơi của thần với yandere

Bạch Phụng Hành

(Cảnh báo: Tất cả đều là Yandere!!!)

998 3848

Yuunagi Kazuma và bảo bối kỳ lạ của pháp sư tự phong

(Đang ra)

Yuunagi Kazuma và bảo bối kỳ lạ của pháp sư tự phong

Kazuma Yuunagi là học sinh năm hai tại một ngôi trường nào đó.Cậu đã sống một cuộc sống yên bình, vừa nghiêm túc vừa lông bông.

37 675

Tiểu học: Phụ trách Mitaki-chan (khuyết tật trí tuệ) - Chương 21: Chuyến dã ngoại cùng Mitaki-chan (2)

Ngày thứ hai của chuyến dã ngoại.

Rốt cuộc, tôi chẳng ngủ được là bao. Vẫn còn lơ mơ, tôi thay đồ rồi đánh thức Mitaki-chan đang ngủ ngon lành trên chiếc giường bên cạnh.

"Mitaki-chan, sáng rồi, dậy đi."

"Ưm, chào buổi sáng..."

Vừa tỉnh giấc, Mitaki-chan liền bật dậy khỏi giường và bắt đầu tập thể dục một cách đầy năng lượng.

"Mitaki-chan này, tớ vào nhà vệ sinh một lát, trong lúc đó cậu thay đồ đi nhé."

Tuy bây giờ nói ra có lẽ cũng thừa, nhưng tôi nghĩ nhìn một cô bạn gái thay đồ là không nên chút nào.

Tôi vào nhà vệ sinh khoảng mười phút rồi quay lại phòng. Cứ ngỡ là cậu ấy đã thay đồ xong xuôi rồi, nhưng...

"Khò... khò..."

Có vẻ như Mitaki-chan đã ngủ thiếp đi lần nữa trong lúc thay đồ dở, trên người chỉ còn lại bộ đồ lót.

[Sẽ cảm lạnh mất. Nhưng mà cậu ấy đang ngủ say sưa thế kia, hay là mình thay đồ giúp cậu ấy nhỉ?]

[Là do cô nhóc này tự quyến rũ mình trong bộ dạng không phòng bị thế này cơ mà. Hay là trêu chọc một chút nhỉ?]

Một cuộc đấu tranh giữa thiên thần và ác quỷ diễn ra trong đầu tôi. Cuối cùng, có vẻ như phe thiên thần đã chiến thắng, nên tôi thay đồ cho Mitaki-chan, để cậu ấy ngủ thêm đến sát giờ rồi mới nhẹ nhàng gọi dậy. Chúng tôi rời phòng và xuống sảnh lớn để dùng bữa sáng.

"Ngon quá nhỉ!"

"Đừng ăn nhiều quá nhé, lát nữa mình lại phải ngồi xe buýt đấy."

Không hiểu sao bữa sáng buffet ở khách sạn lại ngon đến thế này. Lại còn được ăn thỏa thích nữa, nên chắc không chỉ Mitaki-chan mà ai cũng sẽ lỡ ăn quá đà mất thôi. Đặc biệt là món thịt xông khói chiên giòn ngon tuyệt hảo, đến mức tôi chỉ muốn cho vào hộp mang về.

Chúng tôi rời khách sạn, lên xe buýt để đến Bảo tàng Bom nguyên tử Nagasaki.

Thú thực, tôi đã đến Bảo tàng Bom nguyên tử ở Hiroshima nhiều đến phát ngán rồi, nên dù đã lên lớp sáu, tôi cũng chẳng muốn đến một nơi như thế này chút nào. Dường như phần lớn học sinh lớp sáu cũng nghĩ vậy, hầu hết các bạn đều túm tụm nói chuyện rôm rả ở góc này góc kia.

Còn Mitaki-chan thì lại tỏ ra rất hào hứng muốn xem các hiện vật một cách nghiêm túc, và dĩ nhiên là tôi sẽ đi cùng cậu ấy rồi.

"Thương tâm quá, ư ư..."

Mitaki-chan sắp bật khóc khi nhìn những bức tranh tái hiện lại thảm cảnh năm xưa và chiếc hộp cơm cháy thành than. Cậu ấy có một tâm hồn nhạy cảm, đó là một điều tốt.

Vậy mà tôi, tuy cũng thấy thương tâm thật đấy, nhưng đối tượng của sự thương tâm đó lại hoàn toàn khác. Đối với tôi, chính sự tồn tại của Bảo tàng Bom nguyên tử Nagasaki này mới là điều đáng thương. So với bảo tàng ở Hiroshima thì nơi này quá sơ sài. Tôi cảm thấy, cả về danh tiếng lẫn thực tế, nó cũng chỉ là một bản sao mờ nhạt của Hiroshima mà thôi.

Chắc hẳn phần lớn các bạn học cũng nghĩ giống tôi. Được bố mẹ dẫn đi bảo tàng bom nguyên tử, đi bảo tàng bom nguyên tử trong các chuyến dã ngoại của trường... Cứ sống ở Hiroshima là y như rằng sẽ có rất nhiều dịp phải đến đó. Bộ phim "Hadashi no Gen" tôi đã xem đi xem lại không biết bao nhiêu lần rồi.

Nếu đã định đưa đến một nơi như thế này, thì thà rằng tăng thêm thời gian vui chơi ở công viên Huis Ten Bosch ngay từ đầu còn hơn! Chắc chắn ai cũng đang nghĩ vậy.

Dù sao đi nữa, đây vẫn là một chuyến dã ngoại của trường. Dù có thấy phiền phức hay nhàm chán, chúng tôi vẫn có nghĩa vụ phải học hỏi. Có những điều phải xem đi xem lại nhiều lần mới có thể thấu hiểu. Nhìn Mitaki-chan chăm chú xem từng hiện vật, lòng tôi bỗng bị lay động.

Sau khi rời Bảo tàng Bom nguyên tử, chúng tôi đến công viên Huis Ten Bosch mà cả bọn hằng mong đợi. Hôm nay, hãy cứ tận hưởng với tâm trạng như đang cùng Mitaki-chan du lịch đến Hà Lan vậy.

"Cối xay gió kìa, tuyệt quá!"

Mitaki-chan sáng bừng mắt khi nhìn thấy những chiếc cối xay gió khổng lồ. Ngay cả tôi cũng bị choáng ngợp trước sự hùng vĩ của chúng. Cũng không lạ khi chàng hiệp sĩ mộng mơ kia lại nhầm nó với gã khổng lồ.

"Trông giống vòng quay khổng lồ quá nhỉ, mình trèo lên được không?"

"Này, không được đâu!"

Mitaki-chan đã nhảy tót lên một cánh của cối xay gió. Hành động đó quá nguy hiểm, nên tôi vội vàng ôm chầm lấy Mitaki-chan, kéo cậu ấy xuống.

Lúc này, tôi cảm thấy mình như một hiệp sĩ đang bảo vệ nàng công chúa ngổ ngáo của mình. Có lẽ tôi cũng sắp gia nhập hội những hiệp sĩ mộng mơ rồi cũng nên.

--------------

"Ngon quá đi!"

Mitaki-chan đang gặm chiếc Sasebo Burger một cách ngon lành. Vệt sốt cà chua dính bên khóe miệng trông lại càng đáng yêu. Đã đến Nagasaki nên thực ra tôi muốn ăn mì champon, nhưng nó lại không hợp với không khí ở đây chút nào, đành chịu vậy.

"A, vòng quay khổng lồ... nhưng chắc không cần đi đâu nhỉ?"

Vừa nhìn thấy vòng quay khổng lồ, Mitaki-chan đã vui vẻ reo lên, nhưng rồi lại đột ngột hạ giọng. Lẽ nào Mitaki-chan vẫn còn để tâm đến chuyện lần trước đi công viên giải trí, tôi, một kẻ sợ độ cao, đã hét lên thảm thiết đến thế nào ư?

"Đ-Đi chứ! Tớ đang rất muốn đi vòng quay khổng lồ đây này!"

"Cậu có chắc không?"

"Chắc chứ sao không, tớ cực kỳ thích những nơi cao mà! Nào, đi thôi!"

Tôi tuyệt đối không thể để Mitaki-chan phải bận tâm vì mình được. Tôi gần như là kéo Mitaki-chan đi và leo lên vòng quay khổng lồ. Thật lòng là tôi sợ đến chết khiếp, nhưng vẫn cố giữ nụ cười gượng gạo trên môi từ đầu đến cuối.

"Cao quá! Thích quá!"

Thấy Mitaki-chan cũng rất vui, tôi cảm thấy nhẹ nhõm.

Sau khi vui chơi thỏa thích ở Huis Ten Bosch, chúng tôi lại lên xe buýt, chòng chành trở về khách sạn. Có lẽ vì đã chơi mệt, Mitaki-chan ngủ thiếp đi bên cạnh tôi, hơi thở đều đều. Tôi rón rén ghé tai lại gần miệng cậu ấy, thử trải nghiệm cảm giác như được người khác thổi hơi vào tai.

-----------

Về khách sạn, ăn tối, rồi lại lén đưa Mitaki-chan đi tắm như hôm qua. Giờ chỉ còn việc đi ngủ, rồi sáng mai lên xe buýt về thẳng Hiroshima thôi.

"Xem ti vi một chút."

Mitaki-chan bật chiếc ti vi trong phòng, đúng lúc đang có chương trình đặc biệt về phim kinh dị.

"Á... hiii..."

Mitaki-chan có vẻ rất sợ ma, nhưng tính tò mò đã thắng, cậu ấy vẫn dán chặt mắt vào màn hình.

Đừng lo, đã có tớ ở bên cạnh cậu rồi.

Miệng thì nói là có tớ ở bên cạnh, nhưng...

"Mitaki-chan, cậu phải về giường của mình ngủ chứ."

"Không chịu đâu, sợ lắm, ngủ chung với tớ đi!"

Đã bảo là có giáo viên đi tuần, làm vậy phiền phức lắm mà.

Tôi cố kéo Mitaki-chan đang chui rúc trong giường mình ra, nhưng cậu ấy ngay lập tức lại bò sang. Cả hai đứa cứ thế giằng co qua lại một cách bướng bỉnh, đến cuối cùng lại trông như đang chơi trò bác sĩ thật sự. Tôi vội vàng dừng lại, bảo rằng "Mệt rồi, mình đi ngủ thôi", rồi để cậu ấy ngủ trên giường của mình, còn tôi cũng lên giường ngủ trong tâm trạng bối rối, ngượng ngùng.

Sáng hôm sau, chúng tôi thức dậy, thay đồ, ăn sáng rồi lên xe buýt trở về thành phố của mình.

"Chuyến dã ngoại vui thật đấy nhỉ!"

"Ừ, đúng thế."

Dù đã xảy ra đủ thứ chuyện, nhưng quả thật là rất vui.

"Năm sau lại muốn đi dã ngoại nữa ghê!"

"...Ừ, phải rồi nhỉ?"

Người ta nói nói trước bước không qua, nhưng dù có vậy hay không, tôi cũng chẳng muốn nghĩ đến chuyện của năm sau.