Tôi và những cô nàng cô đơn

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Những Khoảng Khắc Thoáng Qua Trên Hành Trình Của Setsuna

(Đang ra)

Những Khoảng Khắc Thoáng Qua Trên Hành Trình Của Setsuna

Rokusyou • Usuasagi

Giờ đây, cậu bắt đầu một chuyến du hành không phải để cứu rỗi thế giới, mà là để thực sự chiêm ngưỡng nó. Một cuộc hành trình của những cuộc gặp gỡ và chia ly, nơi mỗi con người, mỗi khung cảnh thoáng

80 89

The Merchant’s Daughter Overpowers All with the Power of Money

(Đang ra)

The Merchant’s Daughter Overpowers All with the Power of Money

Nishizaki Alice

Mục tiêu của Sara là kiếm đủ tiền để đạt được sự tự lập. Nhưng liệu cô ấy có thực sự thành công trong việc tạo dựng sự nghiệp và sống tự lập? (Và biết đâu, trên hành trình đó, cô ấy sẽ tìm thấy tình y

175 167

Bạn Gái Tôi Là Một Đại Tiểu Thư Xấu Xa Sao !?

(Đang ra)

Bạn Gái Tôi Là Một Đại Tiểu Thư Xấu Xa Sao !?

掠过的乌鸦

Truyện kể về nam chính xuyên không đến một vùng thôn quê hẻo lánh cách 2 tiếng mới có một chuyến xe bus. Cậu ấy tự dựa vào sức mình trở thành nam sinh tài hoa ưu tú, đúng lúc này thì hệ thống mới được

329 1477

Dorothy’s Forbidden Grimoire

(Đang ra)

Dorothy’s Forbidden Grimoire

天使末日

Kiến thức là sức mạnh.Còn tri thức bị cấm đoán?Đó là một sức mạnh còn lớn hơn.

378 5088

Ta và trò chơi của thần với yandere

(Đang ra)

Ta và trò chơi của thần với yandere

Bạch Phụng Hành

(Cảnh báo: Tất cả đều là Yandere!!!)

998 3848

Yuunagi Kazuma và bảo bối kỳ lạ của pháp sư tự phong

(Đang ra)

Yuunagi Kazuma và bảo bối kỳ lạ của pháp sư tự phong

Kazuma Yuunagi là học sinh năm hai tại một ngôi trường nào đó.Cậu đã sống một cuộc sống yên bình, vừa nghiêm túc vừa lông bông.

37 675

Tiểu học: Phụ trách Mitaki-chan (khuyết tật trí tuệ) - Chương 17: Mitaki-chan và cô bé gái

"A, có con ve sầu kìa! Min-min-min-min!"

"Ừ, đã vào hè hẳn rồi nhỉ?"

Trên đường tới trường hôm ấy, Mitaki-chan trông thấy một con ve sầu rồi bắt chước tiếng kêu của nó.

Kỳ nghỉ hè cuối cùng của thời tiểu học đã cận kề, tiếng ve vọng lại đây đó.

Loài ve sống gần mười năm dưới lòng đất, để rồi chỉ có thể sống được chừng một tháng sau khi lên mặt đất.

Còn chúng ta, sống khoảng một năm trong bụng mẹ, và sống vài chục năm trên mặt đất.

Liệu loài ve nhìn chúng ta và nghĩ gì nhỉ?

Con ve đang ra sức kêu min-min-min-min như để tìm bạn tình ấy, rồi đột nhiên rơi bộp xuống đất.

"A..."

Bất chợt, một giọng nói vang lên từ phía sau khiến tôi quay lại, thì ra là một cô bé.

Tôi đang nghĩ mình có vẻ đã gặp cô bé ở đâu đó rồi, thì em đã vội vã vượt qua chúng tôi và chạy biến về phía trường.

Ủa, mình gặp cô bé này ở đâu rồi nhỉ?

Mà thôi, quan trọng hơn, hôm nay là ngày trả bài kiểm tra.

Năm nay, tôi đã xoay sở thế nào đó để Mitaki-chan cũng chịu làm bài kiểm tra.

Dù cậu ấy không học hành chăm chỉ đến kiệt sức như năm ngoái, nhưng không biết sẽ được bao nhiêu điểm đây.

"82, 88, 85, 92, 90... Ừm, tự mình thấy thì cũng khá đấy chứ."

Nhìn điểm số trên bài kiểm tra vừa được trả, tôi thấy hài lòng. Quả nhiên, có kết quả hiện ra bằng những con số thế này thích thật.

"Này này, cái này có giỏi không?"

Mitaki-chan, người nhận bài kiểm tra ngay sau đó, chìa bài ra cho tôi xem.

"52, 60, 42, 54, 40... à. Ừm, giỏi lắm giỏi lắm, cậu đã cố gắng nhiều rồi nhé."

"Ehehe."

Tuy điểm số có hơi thấp hơn mức trung bình một chút, nhưng quả thực cậu ấy đã rất nỗ lực rồi. Tôi xoa đầu Mitaki-chan.

Hầu như không ôn bài mà vẫn đạt được kết quả này, đó là minh chứng cho thấy cậu ấy đã chú tâm nghe giảng hơn hẳn năm ngoái.

Thế nhưng, đây có lẽ cũng là giới hạn của cậu ấy. Tôi đã tìm hiểu nhiều rồi, những trường hợp trẻ khuyết tật trí tuệ vẫn có thể học lớp thường ở bậc tiểu học, nhưng do hạn chế về năng lực học tập, phần lớn các em sẽ không theo học ở trường trung học cơ sở bình thường.

Sau khi tốt nghiệp tiểu học, Mitaki-chan sẽ đi về đâu? Tôi không muốn biết câu trả lời.

"Mày là thằng dốt nhất lớp rồi còn gì."

"Đâu đâu, có Mitaki-chan ở đây nên tao chỉ áp chót thôi."

Hai cậu bạn vừa khoe điểm cho nhau vừa buông những lời như thế.

Lũ ngốc, chẳng biết gì về thực lực của Mitaki-chan cả. Tôi liếc trộm điểm của hai đứa, chẳng phải còn thấp hơn cả của Mitaki-chan hay sao.

Dù vậy, chỉ vài năm nữa thôi, chắc chắn Mitaki-chan sẽ bị hai đứa đó bỏ lại phía sau.

Liệu việc Mitaki-chan học hành có ý nghĩa gì không?

"Mitaki-chan thật sự đã cố gắng lắm đấy nhé."

Tan học, trên đường về cùng Mitaki-chan, tôi lại một lần nữa khen cậu ấy.

Tiếng ve sầu râm ran, dường như cũng đang cùng tôi khen ngợi Mitaki-chan.

"Ehehe... Cậu có thưởng cho tớ không?"

"Ừ, tớ sẽ thưởng cho cậu."

Mitaki-chan không phải là kiểu trẻ con sẽ tiến bộ khi bị la mắng, mà là kiểu sẽ tiến bộ nhờ được khen ngợi.

"Vậy thì, chơi trò bác sĩ."

"Mình đi ăn bánh ngọt đi."

"Bánh ngọt! Ừ, đi ăn!"

Trò chơi bác sĩ không phải là thứ có thể chơi thường xuyên được.

"Ai vậy?"

Bất chợt cảm thấy như có ai đó đang nhìn, tôi quay người lại.

"Hí!"

Cô bé gái, có vẻ đang nấp sau cột điện, giật mình kêu lên một tiếng. Là cô bé hồi sáng.

"Em tìm bọn anh có việc gì à?"

Tôi nhìn cô bé với ánh mắt có phần nghiêm khắc. Có lẽ vì cứ phải hứng chịu những ánh nhìn của người đời dành cho tôi và Mitaki-chan, tôi đã dần trở thành một con người lạnh lùng và mất niềm tin.

"A, ừm, chuyện là..."

Cô bé chỉ lúng túng không nói nên lời. Quả nhiên, mình có cảm giác đã gặp cô bé này ở đâu đó.

"A! Cậu không sao chứ? Có bị thương ở đâu không?"

Mitaki-chan nhận ra cô bé và lo lắng hỏi han.

Nhớ ra rồi! Cô bé này chẳng phải là người bị bọn du côn tấn công hôm nọ sao!

Dù nghe nói em ấy vẫn bình an, nhưng thực tế thì sao, tôi cũng đã hơi lo không biết em ấy có bị sang chấn tâm lý không.

"V-vâng! Ch-chuyện đó, ừm, c-cảm,"

Cô bé có vẻ căng thẳng đến nỗi miệng cứ mấp máy như cá vàng.

"...Bọn anh đang định đi ăn bánh ngọt, nếu được thì em đi cùng cho vui nhé?"

Tôi thử mời cô bé với vẻ mặt dịu dàng hơn, cốt để em ấy thả lỏng.

---------

"Mont Blanc, ngon mê man, thêm thật nhiều~"

Tại tiệm bánh ngọt trên phố mua sắm, ngồi đối diện tôi là Mitaki-chan đang ngon lành thưởng thức chiếc bánh Mont Blanc, còn bên cạnh em ấy,

"A, ừm, em thực sự nhận cái này được ạ..."

Cô bé cứ lúng túng nhìn chiếc bánh Sachertorte được đặt trước mặt mà không dám động vào.

"Em cứ tự nhiên đi, anh mời mà. Bánh ở đây ngon lắm đấy."

Tôi vừa ăn bánh shortcake, vừa nhấp ngụm cà phê (tôi đã ra vẻ người lớn để gọi thử, nhưng nó đắng nghét nên phải cho cả đống đường với sữa vào), và mỉm cười với cô bé.

"V-vâng... A, tuyệt quá ạ, bánh này ngon thật sự!"

Cô bé đang căng thẳng, sau khi nếm thử miếng bánh Sachertorte, đôi gò má liền giãn ra. Chắc là đã thả lỏng hơn rồi.

"Vậy à, may mà hợp khẩu vị của em. ...Vậy, em tìm bọn anh có việc gì sao?"

Tôi hỏi lại một lần nữa. Cô bé đứng bật dậy, hít một hơi thật sâu.

"Ch-chuyện là, lần trước, thật sự cảm ơn hai anh chị rất nhiều ạ!"

Nói rồi, cô bé cúi gập người cảm ơn chúng tôi bằng một giọng rất to. Hành động đó dường như đã thu hút mọi ánh nhìn trong quán, cô bé đỏ bừng mặt rồi ngồi phịch xuống ghế.

"Không có gì đâu. ...Mà nói vậy thôi, chứ anh có làm gì đâu, nếu muốn cảm ơn thì em nên nói với Mitaki-chan ấy."

"V-vâng. Ừm, Mitaki-san, em thực sự cảm ơn chị rất nhiều ạ!"

Cô bé lại một lần nữa cảm ơn Mitaki-chan đang ngồi bên cạnh. Mitaki-chan chỉ cười "ehehe".

Cô bé tuy quần áo bị làm cho rách bươm nhưng dường như không bị thương gì đặc biệt, và tuy có phát sinh một chút chấn thương tâm lý nhưng nghe nói bây giờ đã gần như hồi phục hoàn toàn.

Chỉ có điều gia đình em ấy trở nên bao bọc quá mức. Chuyện đó cũng là dễ hiểu thôi.

Thôi thì, dù sao đi nữa, em ấy bình an là tốt rồi.

Chuyện xảy ra khi ba chúng tôi đã thanh toán, rời khỏi tiệm bánh và đang đi bộ trên phố mua sắm, vì tiện đường nên quyết định đưa cô bé về nhà.

"Này cậu kia! Anh đang làm gì con tôi thế!"

Một người phụ nữ, ngay khi nhìn thấy chúng tôi, đã sa sầm mặt mày và lao tới.

"M-mẹ..."

Cô bé giật mình thốt lên. À, là mẹ của cô bé. Tôi đang nghĩ nếu vậy thì cứ giao lại cho bà ấy là xong, thì mẹ cô bé đã kéo con gái vào lòng,

"Cậu lôi con tôi đi định giở trò gì! Cậu định làm gì con gái tôi!"

Bà ta lườm tôi bằng ánh mắt đằng đằng sát khí và gào lên.

"Dạ không, chúng cháu chỉ là người quen, và vừa cùng nhau đi ăn bánh ngọt thôi ạ."

Tôi thành thật giải thích. Chắc chắn không có gì sai cả.

Thế nhưng, có lẽ vì con gái vừa gặp chuyện mà bà ta trở nên quá khích, hoặc cũng có thể do tướng mạo của tôi trông gian manh, không đáng tin, mẹ của cô bé đã thẳng tay tát tôi một cái cháy má. Má phải tôi đỏ bừng lên.

"Dùng bánh ngọt để dụ dỗ con tôi, rồi cậu định làm gì hả! Đồ bắt cóc! Nào, con suýt chút nữa là gặp nguy rồi. Nghe rõ chưa? Tuyệt đối không được đi theo những người như vậy, có hiểu không?"

"Mẹ! Không phải đâu, anh ấy là người đã cứu con mà!"

Chẳng thèm đếm xỉa đến lời giải thích của con gái, người mẹ cứ thế lôi cô bé đi. Tôi không hề tức giận. Tôi nghĩ rằng con gái mình mà gặp nguy hiểm, thì cha mẹ có trở nên bao bọc quá mức cũng là điều dễ hiểu.

Thế nhưng, Mitaki-chan thì không thể bình tĩnh như vậy,

"Ư ư... Uwaaaaaa!"

Cậu ấy nổi cơn thịnh nộ, định lao vào tấn công người mẹ. Tôi vội chộp lấy tay Mitaki-chan, ngăn cậu ấy lại.

"Mitaki-chan, bình tĩnh nào. Tớ không sao mà."

"Bà ta đã đánh cậu! Đã làm chuyện xấu!"

"Ừ, nhưng biết làm sao được. Tớ xin cậu đấy, bình tĩnh lại đi. Cậu muốn gì tớ cũng chiều, kể cả chơi trò bác sĩ cũng được."

Tôi vừa dỗ dành Mitaki-chan như đang ôm cậu ấy vào lòng, vừa nhìn theo bóng hai mẹ con họ rời đi.

Cô bé cứ ngoái đầu nhìn lại phía chúng tôi, với một vẻ mặt đầy áy náy.