Tôi và những cô nàng cô đơn

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Những Khoảng Khắc Thoáng Qua Trên Hành Trình Của Setsuna

(Đang ra)

Những Khoảng Khắc Thoáng Qua Trên Hành Trình Của Setsuna

Rokusyou • Usuasagi

Giờ đây, cậu bắt đầu một chuyến du hành không phải để cứu rỗi thế giới, mà là để thực sự chiêm ngưỡng nó. Một cuộc hành trình của những cuộc gặp gỡ và chia ly, nơi mỗi con người, mỗi khung cảnh thoáng

80 89

The Merchant’s Daughter Overpowers All with the Power of Money

(Đang ra)

The Merchant’s Daughter Overpowers All with the Power of Money

Nishizaki Alice

Mục tiêu của Sara là kiếm đủ tiền để đạt được sự tự lập. Nhưng liệu cô ấy có thực sự thành công trong việc tạo dựng sự nghiệp và sống tự lập? (Và biết đâu, trên hành trình đó, cô ấy sẽ tìm thấy tình y

175 167

Bạn Gái Tôi Là Một Đại Tiểu Thư Xấu Xa Sao !?

(Đang ra)

Bạn Gái Tôi Là Một Đại Tiểu Thư Xấu Xa Sao !?

掠过的乌鸦

Truyện kể về nam chính xuyên không đến một vùng thôn quê hẻo lánh cách 2 tiếng mới có một chuyến xe bus. Cậu ấy tự dựa vào sức mình trở thành nam sinh tài hoa ưu tú, đúng lúc này thì hệ thống mới được

329 1477

Dorothy’s Forbidden Grimoire

(Đang ra)

Dorothy’s Forbidden Grimoire

天使末日

Kiến thức là sức mạnh.Còn tri thức bị cấm đoán?Đó là một sức mạnh còn lớn hơn.

378 5088

Ta và trò chơi của thần với yandere

(Đang ra)

Ta và trò chơi của thần với yandere

Bạch Phụng Hành

(Cảnh báo: Tất cả đều là Yandere!!!)

998 3848

Yuunagi Kazuma và bảo bối kỳ lạ của pháp sư tự phong

(Đang ra)

Yuunagi Kazuma và bảo bối kỳ lạ của pháp sư tự phong

Kazuma Yuunagi là học sinh năm hai tại một ngôi trường nào đó.Cậu đã sống một cuộc sống yên bình, vừa nghiêm túc vừa lông bông.

37 675

Tiểu học: Phụ trách Mitaki-chan (khuyết tật trí tuệ) - Chương 16: Mitaki-chan và chú mèo bị bỏ rơi

Tháng Sáu đã đến, mang theo những cơn mưa của mùa mưa đến với thị trấn vốn thường ngày chan hòa nắng ấm.

Tôi che ô đến đón Mitaki-chan, rồi cả hai cùng tới trường. Cô bạn hôm nay được "trang bị tận răng" với ủng đi mưa, áo mưa, và cả một chiếc ô riêng.

"A, bạn ếch kìa! Ướt sũng thế kia liệu có bị cảm không nhỉ?"

Bắt gặp một chú ếch đang kêu ộp ộp ven đường, Mitaki-chan liền cất tiếng hát bài ca về loài ếch.

"Không sao đâu, loài ếch mà không bị ướt thì mới là có vấn đề đấy."

Người ta vẫn thường nói "Ếch ngồi đáy giếng nào biết biển rộng trời cao", nhưng có lẽ, sự không biết ấy lại là một điều tốt.

Bởi lẽ, ếch làm sao có thể sống được giữa biển khơi.

Vừa tới trường, một ngày "công vụ" của tôi lại bắt đầu.

Ngày mưa không được ra ngoài chơi, đám con trai trong lớp đứa nào đứa nấy đều tỏ vẻ bất mãn.

Hòa cùng bầu không khí ẩm thấp ngột ngạt, chỉ số khó chịu của cả lớp chắc đã ở mức rất cao.

"Bài ca của những chú ếch, đang vang vọng tới tai ta..."

Vào giờ nghỉ trưa, có lẽ vì thấy gai mắt với vẻ vui sướng của Mitaki-chan khi đang hát, một cậu bạn đã ném chiếc thước kẻ về phía đầu cô bạn.

Tôi chụp gọn lấy nó, rồi mỉm cười thật tươi và đưa tận tay trả lại cho cậu ta.

Tôi đã không làm cái việc vô vị là trả đũa, nhưng dường như, nụ cười của tôi lại khiến cậu ta khiếp sợ.

Gương mặt mình... đáng sợ đến thế ư?

Tan trường, trên con đường về nhà.

Mitaki-chan lại ngân nga bài ca về chú ếch, say sưa tận hưởng một ngày mưa.

Tôi vốn dĩ cũng không thích mưa, nhưng nhìn Mitaki-chan, tôi chợt nhận ra rằng ngày mưa cũng có những thú vị của riêng nó.

Ta có thể thưởng thức tiếng mưa rơi như một bản nhạc, và hít hà mùi đất ẩm nồng sau cơn mưa.

"A, bạn mèo kìa! Ướt sũng thế kia liệu có bị cảm không?"

"Meo..."

Nhưng tình cảnh này, e rằng chẳng thể nào tận hưởng nổi rồi.

Mitaki-chan thì thầm khi phát hiện ra một chú mèo con ướt lướt thướt, yếu ớt nằm trong chiếc hộp các-tông.

Tôi đứng tần ngần, không biết phải làm sao. Giá như có thể, tôi đã muốn quay lưng bước đi.

"Này, bạn mèo có bị cảm không?"

Thế nhưng, khi đối diện với đôi mắt trong veo thuần khiết ấy của Mitaki-chan, tôi không tài nào làm ngơ được.

"...Cứ để thế này nó sẽ bị cảm mất. Chúng ta mang nó về tắm cho nó nhé."

"Tớ cũng tắm nữa!"

"Meo..."

Tôi đưa Mitaki-chan và chú mèo về nhà, rồi cả ba chúng tôi cùng vào bồn tắm.

Tôi tắm cho chú mèo, sấy lông cho nó thật khô, rồi cho nó uống sữa.

"Mèo ơi, mèo ơi."

Mitaki-chan vui sướng ôm chú mèo đã khô cong vào lòng, trong khi đó, tôi – kẻ đã trót chìa tay ra cứu một sinh linh bị bỏ rơi – lại đang nghiêm túc vắt óc suy nghĩ xem phải làm gì tiếp theo.

Trước hết, nhà tôi chắc chắn không thể nuôi mèo được.

Bố tôi bị dị ứng với mèo rất nặng.

Và Mitaki-chan cũng không thể nuôi nó. Nuôi nấng một sinh vật sống không phải là chuyện đơn giản.

Vậy thì, cách nhanh nhất là tìm chủ mới cho nó, nhưng tôi nghĩ điều đó gần như là không thể.

Bởi vì chú mèo này, nó bị mất một bên mắt và một bên tai.

Không biết nó đã bị kẻ vô tâm nào hành hạ, nhưng tôi không nghĩ sẽ có ai muốn nhận nuôi một chú mèo trong tình trạng này.

Đến cả tôi, khi nhìn sinh linh đáng thương này, cũng không khỏi cảm thấy nó thật ghê tởm.

Thế thì, chỉ còn cách mang nó đến trung tâm bảo vệ động vật, nhưng tôi biết rõ số phận của những con vật bị đưa đến đó.

Đó chỉ có thể là giải pháp cuối cùng. Rốt cuộc, vẫn phải cố gắng tìm chủ mới cho nó.

"Mitaki-chan, ngày mai chúng mình đi tìm gia đình mới cho bạn mèo nhé, cậu giúp tớ được không?"

"Vâng ạ!"

Tạm thời, chú mèo ở lại nhà tôi. Sáng hôm sau, tôi và Mitaki-chan mang nó đến trường để tìm người nhận nuôi.

"Có ai không ạ, có ai muốn nhận nuôi một chú mèo không ạ?"

"Có ai không ạ?"

Thế nhưng, ánh mắt của người đời lại lạnh lùng hơn tôi tưởng tượng rất nhiều.

"Eo, con mèo kia bị sao thế... kinh tởm."

"Ai mà nuôi con mèo như thế."

Mỗi lần những lời như thế ném về phía mình, một cảm giác bất lực lại xâm chiếm lấy tôi.

Chú mèo này, có lẽ cũng giống như Mitaki-chan.

Khác biệt duy nhất chỉ là, một bên bị ghê tởm vì "nội dung" bên trong, còn một bên bị ghê tởm vì "diện mạo" bên ngoài.

"Chúng ta... không tìm được nhà cho bạn mèo rồi, cậu nhỉ?.."

Mitaki-chan ôm chú mèo vào lòng, buồn bã thì thầm.

Cuối cùng, chúng tôi không tìm được ai nhận nuôi chú mèo. Đã vậy, chúng tôi còn bị giáo viên mắng cho một trận vì tự ý làm chuyện riêng ở trường.

"Ừ, đúng vậy nhỉ?"

Nếu không tìm được ở trường, thì đành phải tìm ở nơi khác thôi.

Chắc là phải nhờ cậy đến nhiều nơi, từ cảnh sát đến các trung tâm cứu trợ, để tìm chủ mới cho nó. Nhưng tôi tự nhủ, một khi đã chìa tay ra giúp, mình phải có trách nhiệm cứu chú mèo này đến cùng.

Bỏ rơi chú mèo này cũng đồng nghĩa với việc bỏ rơi Mitaki-chan.

"...Ơ? Bạn mèo không kêu nữa rồi?"

Mitaki-chan ngạc nhiên thốt lên khi nhìn chú mèo trong vòng tay mình.

"Chắc là nó ngủ rồi."

"Thế à."

Thế nhưng, chú mèo ấy đã không bao giờ tỉnh lại nữa.

"Hức... hức... á... áááááá!"

Tôi đào một ngôi mộ cho chú mèo trong khu vườn nhà mình. Rồi đứng trước nó, tôi bật khóc nức nở.

Có lẽ, ngay từ lúc chúng tôi tìm thấy, chú mèo đã kiệt sức lắm rồi.

Hoặc có lẽ, nếu được đưa đến bác sĩ thú y, nó đã có thể được cứu sống.

Nhưng điều quan trọng nhất vẫn là sự thật rằng tôi đã không thể cứu được nó.

Chỉ vì một suy nghĩ đơn giản là muốn cứu chú mèo, trong khi bản thân chẳng có chút sức lực nào, tôi đã chìa tay ra, và kết quả là gì?

Mình đã gieo cho nó hy vọng, để rồi lại tự tay đẩy nó xuống vực thẳm của tuyệt vọng. Mình đã giết chết nó!

"Cậu biết không, bạn mèo ấy, đã nói 'cảm ơn' đấy."

Mitaki-chan nói với tôi, người đang khóc như mưa, rồi dịu dàng vỗ về, xoa đầu tôi.

"Hức... tớ xin lỗi, tớ xin lỗi, tớ xin lỗi..."

Tôi chỉ biết níu lấy Mitaki-chan, và chẳng thể làm gì khác ngoài việc khóc.