Tôi và những cô nàng cô đơn

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Những Khoảng Khắc Thoáng Qua Trên Hành Trình Của Setsuna

(Đang ra)

Những Khoảng Khắc Thoáng Qua Trên Hành Trình Của Setsuna

Rokusyou • Usuasagi

Giờ đây, cậu bắt đầu một chuyến du hành không phải để cứu rỗi thế giới, mà là để thực sự chiêm ngưỡng nó. Một cuộc hành trình của những cuộc gặp gỡ và chia ly, nơi mỗi con người, mỗi khung cảnh thoáng

80 89

The Merchant’s Daughter Overpowers All with the Power of Money

(Đang ra)

The Merchant’s Daughter Overpowers All with the Power of Money

Nishizaki Alice

Mục tiêu của Sara là kiếm đủ tiền để đạt được sự tự lập. Nhưng liệu cô ấy có thực sự thành công trong việc tạo dựng sự nghiệp và sống tự lập? (Và biết đâu, trên hành trình đó, cô ấy sẽ tìm thấy tình y

175 167

Bạn Gái Tôi Là Một Đại Tiểu Thư Xấu Xa Sao !?

(Đang ra)

Bạn Gái Tôi Là Một Đại Tiểu Thư Xấu Xa Sao !?

掠过的乌鸦

Truyện kể về nam chính xuyên không đến một vùng thôn quê hẻo lánh cách 2 tiếng mới có một chuyến xe bus. Cậu ấy tự dựa vào sức mình trở thành nam sinh tài hoa ưu tú, đúng lúc này thì hệ thống mới được

329 1477

Dorothy’s Forbidden Grimoire

(Đang ra)

Dorothy’s Forbidden Grimoire

天使末日

Kiến thức là sức mạnh.Còn tri thức bị cấm đoán?Đó là một sức mạnh còn lớn hơn.

378 5088

Ta và trò chơi của thần với yandere

(Đang ra)

Ta và trò chơi của thần với yandere

Bạch Phụng Hành

(Cảnh báo: Tất cả đều là Yandere!!!)

998 3848

Yuunagi Kazuma và bảo bối kỳ lạ của pháp sư tự phong

(Đang ra)

Yuunagi Kazuma và bảo bối kỳ lạ của pháp sư tự phong

Kazuma Yuunagi là học sinh năm hai tại một ngôi trường nào đó.Cậu đã sống một cuộc sống yên bình, vừa nghiêm túc vừa lông bông.

37 675

Tiểu học: Phụ trách Mitaki-chan (khuyết tật trí tuệ) - Chương 13: Chơi trò bác sĩ với Mitaki-chan

"Vậy nhé, hẹn gặp lại các em ở lớp sáu."

Thầy chủ nhiệm vừa dứt lời, buổi sinh hoạt cuối cùng sau lễ bế giảng cũng kết thúc. Thế là hết năm lớp năm. Từ tháng tư tới, chúng tôi sẽ lên lớp sáu, khối lớp lớn nhất trường.

"Mitaki-chan, hôm nay cậu không phải trực nhật đâu."

"Tớ muốn về nhanh."

Thấy tôi đang dọn dẹp lớp học, Mitaki-chan cũng xắn tay vào giúp. Chỉ vì một lý do đơn giản là cậu ấy muốn được về cùng tôi cho nhanh.

Những bạn đang trực nhật cùng tôi cũng phải dừng tay lại vì ngạc nhiên. Bởi vì Mitaki-chan đang dọn dẹp rất thuần thục chứ không hề gây vướng chân vướng tay.

"Này, Mitaki-chan còn đang phụ giúp kìa, mấy cậu cũng động tay vào đi chứ."

"A, ờ, xin lỗi nhé. Mitaki-chan, đây này, để tớ cầm hót rác, cậu cứ quét rác vào đây đi."

"Ừ!"

Nghe tôi nói giọng châm chọc, một cậu bạn liền nói vậy rồi cầm hót rác tiến lại chỗ Mitaki-chan đang cầm chổi.

Dọn dẹp xong xuôi, tôi và Mitaki-chan cùng nhau ra về.

"Hết kỳ nghỉ xuân là chúng mình lên lớp sáu rồi đấy."

"Lớp sáu! Lớn nhất trường!"

Nghĩ lại thì, kể từ ngày ấy đến giờ cũng sắp tròn một năm rồi hay sao.

"Mitaki-chan, lát nữa có muốn đến nhà tớ chơi không?"

"Ừ! Tớ muốn đến!"

Chẳng hiểu sao tôi lại muốn chơi cùng Mitaki-chan nên ngỏ lời rủ, và cậu ấy đã đáp lại bằng một nụ cười tươi rói.

Bố tôi đi làm rồi, còn mẹ thì giờ này, ngày này trong tuần thường đi mua sắm.

Nhà không có ai cả. Tôi tra khóa mở cửa rồi mời Mitaki-chan vào trong.

"Phòng tớ ở trên này."

"Phòng của cậu à? Lần đầu tớ vào đấy!"

Tôi vơ vội ít bánh kẹo rồi dẫn Mitaki-chan vào phòng mình trên tầng hai.

Mitaki-chan vui vẻ ăn những chiếc bánh tôi đưa.

Tôi mỉm cười nhìn cậu ấy, rồi hỏi xem cậu ấy có muốn làm gì không.

"Tớ muốn chơi trò bác sĩ!"

Mitaki-chan trả lời. Tôi giật mình phun hết cả ngụm nước ngọt đang uống.

"Mi, Mitaki-chan? Cậu có hiểu nó nghĩa là gì không đấy?"

"Tớ nghe các bạn trong lớp nói! Trông vui lắm!"

"..."

Trò chơi bác sĩ. Dù gì tôi cũng là một thằng con trai bình thường, thừa biết nó có nghĩa là gì. Nếu cậu ấy muốn chơi thì mình có nên chiều theo không, không, thế thì gay to, mà nói đúng hơn thì chính tôi cũng muốn... nhưng không được... Sau một hồi đấu tranh tư tưởng dữ dội, tôi quyết định lái câu chuyện theo một hướng "an toàn" hơn.

"À ừm, trò chơi bác sĩ ấy à, là hai chúng ta sẽ cùng nằm ngủ, rồi áp tai vào ngực nhau xem tim có đập thình thịch không, để chắc chắn rằng ‘chúng ta vẫn còn sống!’ đấy."

"Ngủ trưa cùng nhau à! Vui thế! Tớ muốn chơi!"

"Ừ, được rồi. Vậy chúng ta cùng ngủ nhé."

Tôi vừa nằm xuống chiếc giường đơn trong phòng, Mitaki-chan đã cười khúc khích chui vào nằm cạnh. Tim tôi đập thình thịch. Nhịp tim này rõ ràng là bất thường. Đúng là bệnh rồi. Nhưng đây là một căn bệnh hoàn toàn lành mạnh.

"Sao nhỉ, cứ nằm thế này, tớ thấy lòng bình yên lắm."

"Còn tớ thì chẳng bình yên chút nào."

"Cậu bị ốm à?"

"Ừ, đúng thế. Nếu Mitaki-chan ngủ cùng là tớ sẽ khỏi ngay."

"Thế thì ngủ thôi! Chúc cậu ngủ ngon!"

Tôi cứ nằm ngượng nghịu như thế một lúc thì nghe thấy tiếng thở đều đều đáng yêu của cậu ấy từ bên cạnh. Đến cả tiếng thở ấy tôi cũng không tài nào chịu nổi. Tôi quyết định giả vờ mình có tật ngủ xấu rồi lăn khỏi giường, thế là tôi nhẹ nhàng rời khỏi giường và nằm xuống sàn. Chúng tôi vẫn chỉ là trẻ con, nên thế này là được rồi.