Ngày mai là Valentine. Lòng tôi lại rộn ràng mong chờ.
Tôi có một thú vui nho nhỏ: vào ngày ngay sau Valentine, tôi sẽ lượn ra trung tâm thương mại, tìm mua những hộp sô-cô-la hảo hạng được giảm giá một nửa để tự thưởng cho bản thân. Dù chỉ còn nửa giá, chúng vẫn đắt ra phết.
Cái "truyền thống" săn sô-cô-la giảm giá sau Valentine và White Day này đã theo tôi từ năm lớp hai.
"Này, này..."
Chiều hôm đó, trên con đường tan học quen thuộc, Mitaki-chan khều tay tôi, vẻ mặt đầy thắc mắc.
"Chuyện gì thế, Mitaki-chan?"
"Va-len-tine... là cái gì vậy?"
À, ra là vậy. Cô bạn cũng đã đến cái tuổi tò mò về ngày Lễ Tình nhân rồi.
"Là ngày mình tặng sô-cô-la cho người mình thích đó."
"Sô-cô-la! Tớ muốn sô-cô-la!"
Mitaki-chan ngốc ạ, cậu phải là người đi tặng mới đúng chứ. Một ý nghĩ chợt lóe lên trong đầu tôi: hay là mình chơi lớn một phen, mua một hộp sô-cô-la xịn ở trung tâm thương mại vào đúng ngày để tặng cô bạn nhỉ?
Ngày hôm sau... Tiết học thứ ba của ngày Valentine, chúng tôi được triệu tập tại phòng kinh tế gia đình.
"Hôm nay là Valentine, vì vậy chúng ta sẽ cùng nhau thực hành làm sô-cô-la nhé các em."
Cô giáo vừa dứt lời liền bắt đầu chia nhóm. Lẽ dĩ nhiên, tôi và Mitaki-chan lại về chung một đội.
Nhóm tôi gồm tôi, Mitaki-chan, và một cậu bạn, một cô bạn nào đó mà tôi chẳng buồn nhớ tên.
Là một kẻ bị cô lập trong lớp, trong tâm trí tôi dường như chỉ có mỗi Mitaki-chan, còn những người khác thì hoàn toàn là những bóng hình xa lạ.
Gọi là "làm sô-cô-la" cho sang, chứ thực chất chỉ là đun chảy thanh sô-cô-la công nghiệp, đổ vào khuôn rồi tống vào tủ lạnh.
Liệu một thứ như thế này có xứng đáng với danh xưng sô-cô-la "nhà làm" không đây?
Nhưng mà nói đi cũng phải nói lại, nếu được ai đó tặng một thanh sô-cô-la kèm lời giới thiệu "tớ tự tay làm từ hạt ca-cao nguyên chất đấy", chắc tôi cũng thấy hơi ngán thật.
"Tớ... phải làm gì đây?"
Mitaki-chan, trong chiếc tạp dề, vừa hỏi vừa nghịch ngợm mép khăn trùm đầu của tôi.
Hôm nay là ngày của các bạn nữ mà. Tôi đã định bụng sẽ lui về hậu trường, nhường sân khấu lại cho họ, ấy thế mà...
"Mitaki-chan chẳng cần làm gì hết đâu."
Cậu bạn cùng nhóm phán một câu xanh rờn. Này, này, thế buổi học này tổ chức ra để làm cảnh à?
"Đây là giờ học. Mitaki-chan cũng phải tham gia chứ."
Tôi cau mày, gắt lại.
"Sô-cô-la hôm nay tớ làm để tặng người tớ thích. Lỡ nước dãi của Mitaki-chan dính vào thì hỏng bét hết còn gì?"
Cô bạn còn lại bồi thêm một câu độc địa. Ngay tức khắc, máu nóng dồn lên não tôi. A, mình thực sự muốn vung tay đấm cho con nhỏ này một phát. Một cơn thịnh nộ trào dâng, nhưng tôi đã gắng hết sức để giữ mình bình tĩnh.
"...Nếu đã vậy, tôi và Mitaki-chan sẽ làm ở bàn đằng kia. Bọn tôi lấy một nửa nguyên liệu nhé."
Tôi và Mitaki-chan mang phần nguyên liệu của mình sang một bàn bếp còn đang bỏ trống.
Nào, bắt đầu từ đâu đây.
"Đầu tiên... là phải đun chảy sô-cô-la ra, đúng không?"
Mitaki-chan tự giác đổ nước vào nồi rồi bật bếp. Tôi đứng bên cạnh mà thót cả tim.
Nhưng việc cô bạn có thể tự mình hoàn thành một chuỗi hành động như vậy, há chẳng phải là một sự trưởng thành đáng kinh ngạc hay sao?
Chỉ có điều...
"Khoan đã, không được cho sô-cô-la thẳng vào nước sôi. Phải bẻ nhỏ ra, cho vào bát rồi đun cách thủy cơ."
Tôi vội ngăn cô bạn lại khi thấy cô bạn định thả nguyên cả thanh sô-cô-la vào nồi nước.
"Này, cậu làm cái gì thế!"
"Tớ lỡ tay đổ thẳng sô-cô-la vào nước mất rồi! Làm sao giờ!"
Từ phía bàn của nhóm cũ vọng lại những tiếng la thất thanh. Cho đáng đời.
Chúng tôi cẩn thận đổ sô-cô-la đã tan chảy vào những chiếc khuôn hình trái tim, ngôi sao, rồi đặt vào tủ lạnh.
Khi tiếng chuông hết giờ vang lên, một mẻ sô-cô-la "nhà làm" hoàn hảo đã ra đời.
Tôi gói ghém phần của mình, rồi trịnh trọng đưa túi sô-cô-la của Mitaki-chan cho cô bạn.
"Mitaki-chan này, cái này cậu hãy tặng cho người nào thật quan trọng nhé. Ví dụ như mẹ cậu chẳng hạn."
Thế nhưng, cô bạn lại đẩy chiếc túi ấy về phía tôi.
"...Đây này, cho cậu đấy!"
Tôi, một thằng nhóc tính đến thời điểm đó chưa từng nhận được sô-cô-la từ bất kỳ ai khác ngoài mẹ, đã đứng hình mất vài giây để não bộ kịp xử lý tình huống.
Khi ý nghĩa của hành động ấy vỡ òa trong tâm trí, gương mặt tôi đỏ bừng lên.
"Vậy thì... quà đáp lễ của tớ đây, dù hơi sớm mất một tháng."
Tôi nói, và trao túi sô-cô-la của mình cho Mitaki-chan.