Bi Wol, sau khi cướp lấy nụ hôn trên môi Bing Yeon rồi chạy đi, trở về phòng riêng và hồi tưởng lại cảm giác đó.
“Quả nhiên còn tuyệt vời hơn mơ gấp bội…”
Cô phát ra những tiếng cười khúc khích kỳ lạ, vừa lấy chân đá chăn liên hồi. Cảm giác ấy hoàn toàn khác, ấn tượng cũng khác xa với hình bóng Sư phụ mà cô từng tạo ra trong ảo cảnh của mộng ma trước kia.
Bing Yeon, người vốn luôn như một ngọn núi không thể lay chuyển, lại tỏ ra yếu mềm, chẳng thể làm gì trước cơn tấn công đầy tình cảm của cô.
Có chỗ còn rắn rỏi hơn cả trong mơ, có chỗ thì mềm mại hơn. Thứ đối lập đầy cuốn hút ấy khiến cô lại liếm môi một lần nữa.
Dù đã dồn hết bao nhiêu yêu thương, cô vẫn thấy chưa đủ.
Bi Wol từng tập luyện trong trí tưởng tượng của mình không biết bao nhiêu lần cho tình huống này. Cô muốn quấn lấy lưỡi, muốn hít chung hơi thở, muốn chạm vào những điểm yếu, để Sư phụ chẳng thể nào thoát khỏi cô.
“Không biết Sư phụ có thấy dễ chịu không nữa… Hehehe…”
Vừa rồi, họ đã hít lấy mùi da thịt của nhau, liếm môi nhau như đang thưởng thức. Trong khoảnh khắc đó, ngoài việc là nam và nữ, quan hệ thầy – trò dường như chẳng còn tồn tại.
Nhìn vào hơi thở gấp gáp cùng đôi tai đỏ bừng kia, cô nhận ra: Sư phụ rốt cuộc vẫn là một người đàn ông.
“…Cho dù Sư phụ có tự nhận mình là kẻ ác, thì em vẫn sẵn sàng theo Người xuống tận địa ngục.”
Bi Wol nhớ lại lời thú nhận mà Bing Yeon đã nói. Chính lúc ấy, cô nắm lấy điểm yếu của Người.
“Người nghĩ em ngây thơ và không biết gì đến mức nào chứ?”
Thực ra, từ lâu Bi Wol đã mơ hồ nghi ngờ về thân phận thật của Bing Yeon. Người là kẻ đã cứu cô khỏi Ma giáo khi còn bé, cũng là bậc thầy luôn ám ảnh với việc cứu người.
Dù ho ra máu tưởng chừng sắp chết, Người vẫn dùng cả sinh mệnh để cứu cô.
Và rồi, người ta còn truyền nhau rằng chính Người là người nghĩa hiệp đã cứu nhiều người nhất trong Đại chiến chính – tà.
Thoát khỏi Ma giáo, ban đầu Bi Wol cũng chẳng lập tức mở lòng với Bing Yeon. Trong mắt cô, kẻ thuộc tà phái đều là những kẻ độc ác.
Võ giả bất chấp thủ đoạn để đạt mục đích, chọn con đường tà ác thay vì luật pháp và chính nghĩa – đó vốn là định nghĩa xưa nay về “tà phái”.
Thế nhưng…
“Sư phụ đã chọn bước đi trên con đường tà phái để cứu nhiều người hơn, lập nên môn phái để cưu mang những kẻ không còn chỗ dựa.”
Trường hợp của Bing Yeon lại khác hẳn.
Vốn dĩ, phe chính đạo thường coi trọng huyết thống và thiên phú, nên việc cứu người bệnh tật hay bất hạnh rất có hạn chế.
Thế nhưng Bing Yeon – vốn là kẻ rời khỏi Ngũ Độc giáo – lại chọn dấn thân, tự làm vấy bẩn tay mình chỉ để cứu được nhiều mạng sống nhất.
“…Dù thế giới này do Sư phụ tạo ra, dù mọi bất hạnh đổ xuống em đều do Người sắp đặt…”
Bi Wol nhắm chặt mắt, siết chặt quyết tâm. Một dòng lệ ứa ra, nóng hổi, xen cả oán hận.
Nếu là một người bình thường, khi biết mình đã tạo ra một thế giới, họ chỉ nghĩ tới chuyện hưởng lạc xa hoa.
Đó là điều tự nhiên thôi, vì mọi vật, mọi nhân vật trong thế giới kia đều do chính họ tạo ra.
“…Nhưng em sẽ không hận Sư phụ. Vì Sư phụ đã cố gắng cứu càng nhiều người càng tốt.”
Thực tế, Bing Yeon đã không chọn hưởng lạc.
Người tìm đến cứu cô trong thân xác bệnh tật, an ủi khi cô suy sụp vì bị cha mẹ vứt bỏ, vì đói khát và mất ngủ.
Chính Bi Wol, người luôn ở bên nhìn thấy từng hành động ấy, mới tự tin rằng mình hiểu rõ Người hơn bất kỳ ai.
Một kẻ ngây thơ, trong sáng, thậm chí ngu ngốc – nhưng sẵn sàng hy sinh cho người khác hơn bất kỳ ai. Và Bi Wol đã yêu con người ấy lúc nào không hay.
Dù Người có là kẻ lập ra Ma giáo từng hành hạ cô, hẳn cũng có những lý do khó nói.
Nếu thật sự là kẻ đã hủy hoại đời cô, Người đã chẳng sống cả đời trong dằn vặt và áy náy.
Cha mẹ cô thì khác – họ bán cô chỉ vì vài đấu gạo. Giáo chủ Ma giáo thì ép trẻ con ăn thịt và máu người.
“Vả lại, đâu phải mọi thứ cũng đều đi theo ý Sư phụ, đúng không?”
Bi Wol nhớ lại ánh mắt của Bing Yeon ngày nào khi lo lắng vì cô không chịu ăn, chẳng ngủ yên.
Đôi mắt buồn sâu thẳm, chỉ toàn sự quan tâm chân thành đến sức khỏe của cô.
Nếu đúng như Wolfram nói, rằng Han Do-hyeon và Bing Yeon là một, là tác giả sáng tạo thế giới này, thì Người đâu cần phải khổ sở đến thế.
“…Cho dù những tình cảm em đang ôm giữ chỉ là dối trá do Sư phụ tạo ra…”
Bi Wol cắn môi, tưởng tượng ra một viễn cảnh bất khả dĩ. Nhưng, tiểu thuyết vốn chẳng bao giờ đi đúng theo kịch bản mà tác giả định sẵn.
“…Em hết lòng ngưỡng mộ Sư phụ.”
Trong cảm xúc hiện giờ của Bi Wol không có chút giả dối hay “thiết lập” nào cả. Thuần khiết và dịu dàng, đó là tình yêu thật.
Dù cô thất vọng vì Người đã nói dối chuyện nhìn thấy tương lai hay im lặng dù đã biết tình cảm của cô từ lâu.
“Em là một đệ tử tội lỗi, lại đi yêu một Sư phụ cao vời như trời xanh.”
Người từng cứu cô khi cô chỉ còn biết ăn thịt và máu người để sống, cũng là người đã dạy cô biết đến hơi ấm con người và hy vọng vào ngày mai.
Những gì Bing Yeon đã làm cho Bi Wol nhiều đến mức cô chẳng thể đền đáp trong một đời. Cô tin mình có thể cùng Người xuống tận địa ngục, bất kể Người từng phạm sai lầm gì.
“Vậy nên, xin Sư phụ cũng hãy chia sẻ trách nhiệm với tình cảm của em.”
Khóe môi Bi Wol hơi nhếch lên khi nghĩ tới “tương lai” mà Azazel từng nhìn thấy. Nếu cảnh đó đủ kích thích để khiến một giáo sĩ có vẻ cao quý kia chảy máu mũi, thì chỉ có thể là một khả năng duy nhất.
Dù mới chỉ là một trong vô số tương lai có thể xảy ra, cô vẫn có thể tự tăng xác suất ấy lên rất nhiều khi mình trưởng thành.
“Em sẽ đạt tới cảnh giới Thoát Thai HOán Cốt trước bất kỳ ai và phá vỡ đôi ‘Đồng Nhãn’ lạnh lùng của Người.”
Nói vậy, Bi Wol đặt tay lên ngực, cảm nhận nhịp tim dồn dập – rung động của tình yêu được nối liền với Bing Yeon.
Bi Wol, vừa nhận ra rằng tình cảm của mình đang đơm hoa kết trái, sẽ không bao giờ quên được giây phút hôm nay.
Ngày hôm sau, sau khi Bi Wol trao tôi nụ hôn dữ dội rồi bỏ đi, tôi thức dậy sớm hơn thường lệ.
“Đêm qua mình không ngủ ngon được…”
Bởi vì dù trước đây chỉ mơ hồ đoán rằng con bé mà tôi vẫn coi là trẻ con ấy đang giấu những tình cảm nặng nề với mình, thì đây là lần đầu tiên tôi thực sự đối diện.
Khi tôi phá được tâm ma của Bi Wol, tôi đã lờ mờ nhận ra cô bé có tình cảm với tôi, nhưng tôi nghĩ rồi thời gian sẽ làm nó nhạt đi.
“…Không biết em ấy có nhận ra mình là người sáng tạo thế giới này không.”
Đến lúc này thì em ấy mà không biết mới lạ. Tất cả nhân vật tôi tạo ra đều đang sống và hành động vượt ngoài dự liệu.
Dấu vết Bi Wol để lại trên tôi hôm qua là ví dụ rõ ràng nhất.
Tôi ngáp dài, cố xua đi cơn buồn ngủ, nhưng cảm giác tê tê còn vương trên môi lại khiến tôi nhớ tới chuyện hôm qua.
“Mình không ngờ Bi Wol lại nói rằng em ấy không bận tâm gì hết, dù đã nhận ra sự thật…”
Bình thường, tôi luôn nghĩ mình là kẻ tội đồ lớn nhất với Bi Wol, đang sống trong địa ngục này như một sự trừng phạt vì đã bỏ dở truyện.
Nhưng Bi Wol hôm qua cứ nói “không sao” trong khi đôi môi em khẽ lướt qua tôi. Khoảnh khắc ấy, dù chỉ chớp mắt, lại khiến tôi thấy thời gian như ngưng lại.
“…Bây giờ mình thật sự phải đi đến cùng. Ít nhất là để đáp lại tình cảm của Bi Wol.”
Tôi chống cằm, nhận ra sự hiện diện khổng lồ đang tiến về môn phái mình. Shub-Niggurath, đang chiếm hữu cơ thể Bing Seolhwa, đang tới gần.
“……”
Tôi chỉnh trang chuẩn bị cho trận chiến rồi bước ra khỏi phòng. Khi cánh cửa kẽo kẹt mở ra, các đệ tử đã đợi sẵn mà không cần ai gọi trước.
“Thưa Sư phụ, em đã chuẩn bị xong mọi thứ. Xin Người ra lệnh.”
“Bing Yeon, kế hoạch này Ngài chắc chứ?”
Kim Hyul và Bi Wol – nam chính và trùm cuối của Võ Phật Kim Cang Quyền, bộ võ hiệp đầu tiên tôi từng viết.
“Sư phụ! Có vẻ cái gã Ngoại Thần đó đang tới đây rồi!”
“Dù con có chết, mong Người cứu lấy gia đình ta.”
Sieghart và Verdandi – nam chính và trùm cuối của Anh Hùng Phải Chết, tiểu thuyết fantasy thứ hai tôi từng viết.
“Brother, sau trận chiến này, em sẽ dựng tượng brother và lập một tôn giáo mới. Lúc ấy em sẽ được gọi là Thánh Nữ của Bing Yeon, chứ không phải Thánh Nữ của Outer God nữa…”
Cuối cùng là Azazel – trùm cuối trong tiểu thuyết Chuyển Sinh Vào 1 Tựa Game Nhàn Rỗi.
Tiếc là Kang Si-woo – nam chính – không ở đây, nhưng gã đó chắc chắn sẽ không bỏ lỡ trận này.
“…Được rồi, xem ra ai cũng đã chuẩn bị cả rồi.”
Tôi khẽ nhếch khóe môi nhìn các đệ tử. Dù nghĩ thế nào đi nữa, tôi cũng không thấy mình có thể thua trận này.