Tôi Trở Thành Sư Phụ Tạm Thời Của Trùm Cuối

Truyện tương tự

Chuyển sinh thành binh sĩ!? ~Người đàn ông được tụng xưng là Xích Tử thần~

(Đang ra)

Chuyển sinh thành binh sĩ!? ~Người đàn ông được tụng xưng là Xích Tử thần~

Shiriken

Ma thuật có tồn tại, nhưng nhân vật chính không thể sử dụng. Đây là thế giới nơi mà thánh thần và bạo lực đều tồn tại.

42 6228

Kẻ phản Diện Thìa Lại Bị Ám Ảnh bởi Anh Hùng hôm nay nữa rồi

(Đang ra)

Kẻ phản Diện Thìa Lại Bị Ám Ảnh bởi Anh Hùng hôm nay nữa rồi

철수입니다

Tôi không làm điều này để hành hạ nhân vật chính mà là để cô ấy trưởng thành hơn như một phần trong nhiệm vụ của tôi… Rụng tóc cũng là hình phạt cho nhiệm vụ của tôi....

71 912

Ore no Osananajimi wa Main Heroine Rashii

(Tạm ngưng)

Ore no Osananajimi wa Main Heroine Rashii

3pu

Có ai muốn tôi dịch cả Light Novel không :3

34 68

Tôi là anh trai của VTuber nổi tiếng, nhưng không hiểu thế nào tôi cũng nổi tiếng

(Đang ra)

Tôi là anh trai của VTuber nổi tiếng, nhưng không hiểu thế nào tôi cũng nổi tiếng

Ibarakino

"Sự cố của Anh trai của Wine chỉ là tai nạn"... các bạn mong đợi gì ở tôi!?

12 95

Cô hầu gái đầy chiếm hữu mà tôi thuê hóa ra lại là một nàng công chúa

(Đang ra)

Cô hầu gái đầy chiếm hữu mà tôi thuê hóa ra lại là một nàng công chúa

Kamitsuki

Và Siana có một bí mật, hóa ra, cô ấy thực ra là một nàng công chúa...!?

13 27

Re:Zero kara Hajimeru Isekai Seikatsu (WN)

(Đang ra)

Re:Zero kara Hajimeru Isekai Seikatsu (WN)

Tappei Nagatsuki

(Phần truyện dịch sẽ được đăng tải từ Arc 6 trở đi)

12 78

Web novel - Chương 35

Chiêu thức này, người xưa gọi là “kết giới”. Còn thời nay, người ta gọi nó là “vực giới”.

Khi một cao thủ vẽ nên một khung cảnh trong đầu một “thế giới nội tâm” và đưa nó thành hiện thực, đó chính là cảnh giới tinh thần của họ.

Nếu phải chọn một hình ảnh đại diện cho thế giới trong lòng tôi… thì có lẽ chỉ có thể là khung cảnh này.

『Dohyun, anh có thích tuyết không?』

Câu hỏi ấy, Seolhwa đã từng hỏi tôi vào một ngày đầu mùa đông, khi tôi đang nhìn tuyết đầu mùa rơi bên khung cửa sổ lớp học.

Ban đầu, tôi không thích tuyết.

Nhưng khi thấy gương mặt trong trẻo ấy, tôi chẳng thể trả lời khác đi ngoài một câu “thích”.

Bởi lẽ nếu tôi nói “không”… chắc cô ấy sẽ bật khóc mất.

『Em cũng thích tuyết!』

Nụ cười trong trẻo, mong manh ấy…

Lúc ấy Seolhwa mỉm cười rạng rỡ, đôi má đỏ hây hây – như đóa mai nở trong tuyết.

Từ ngày hôm đó, tôi bắt đầu yêu mùa đông.

Yêu những bông tuyết rơi lạnh buốt, yêu hơi thở phả ra thành khói trắng khi nói chuyện,

Yêu cả mùi bánh taiyaki mà Seolhwa thích mê.

『Tôi từng rất ngạc nhiên khi nhận ra năng lực Đôi Mắt Chân Lý của Verdandi lại có thể được sử dụng theo cách này.』

Tôi chỉ vô tình nghe thấy cuộc trò chuyện giữa Verdandi và Bi-wol.

Cô ấy lẽ ra không thể biết gì về Thiên Ma Giáo – nhưng lại nói về quá khứ của Bi-wol như thể tận mắt chứng kiến.

Đó là một dạng ứng dụng từ phương pháp tôi từng dùng để đánh bại Tâm Ma.

Nếu tôi có thể bước vào tâm cảnh của người khác, thì ngược lại, cũng có thể kéo đối phương vào thế giới nội tâm của mình.

『Phụt ha ha! Sư phụ! Sao người có thể biến mặt đất thành biển thế này?! Đây đâu còn là ảo ảnh nữa!』

Verdandi, vẫn đang vùng vẫy giữa biển, dường như chưa biết cách kiểm soát bản thân trong tâm cảnh của tôi.

『Ta hỏi lại lần nữa. Vì điều gì mà em cầm kiếm?』

Tôi bắt đầu giảng giải một chủ đề từng được nhấn mạnh rất nhiều lần trong nguyên tác “Chúng ta phải giết anh hùng”.

Nếu công lý của anh hùng bị bóp méo, biến chất thì nó có còn là thiện lương không?

Tôi luôn tin rằng: anh hùng không phải là người “vốn dĩ tốt”, mà là người được định nghĩa qua hành động của mình.

『Em không biết!』

Verdandi cười thật tươi khi trả lời, nói rằng mình không rõ lý do.

Cô ấy giờ đây chẳng khác nào một tờ giấy trắng, đến cả lý do để hành động cũng đã quên mất rồi.

Trong nguyên tác, cô từng dùng thanh kiếm vì muốn trả thù những người đã bỏ rơi mình, cha mẹ, dân làng…

『Nhưng chẳng phải… sư phụ đã giải quyết hết mọi chuyện giúp em rồi sao?』

Verdandi không còn ý chí đen tối năm xưa nữa.

Cô ấy thuần khiết và cũng chính vì vậy, rất dễ bị nhuộm màu bởi người khác.

Con người sẽ thay đổi bởi ảnh hưởng từ người bên cạnh.

Ngưỡng mộ, tình yêu, ghen tị, đố kỵ… tất cả những cảm xúc ấy đều có thể khiến một người trở thành một người khác.

『Ta không thể mãi ở bên em được.』

『…Sao?』

『Ta đang sống một cuộc đời ngắn ngủi. Giống như ngọn lửa đang dần tàn lụi ta cảm nhận rất rõ, sự sống của ta cũng đang cạn kiệt từng ngày.』

Tôi nói ra sự thật mà cô có lẽ đã linh cảm từ những lần tôi ho ra máu, hay máu chảy từ mắt, từ mũi.

『Vì vậy… em phải tự tìm ra lý do để cầm kiếm.』

Tận tai nghe người trong cuộc nói ra luôn mang trọng lượng rất khác.

Giống như lúc tôi nghe gia đình Seolhwa kể về cái chết của cô ấy, cảm giác lúc ấy· chẳng khác nào bầu trời sụp đổ.

『Em không đồng ý! Nếu chỉ là cái “giải đấu” đó… thì em sẽ thắng! Còn nếu không phải em – thì ít nhất cũng phải là sư tỷ!』

『Đối thủ lần này… là một kẻ cũng có năng lực “tiên tri” giống ta. Họ chắc chắn sẽ tung ra người mà em sợ phải đối mặt nhất.』

Tôi lắc đầu rồi chuyển câu chuyện về lại với Seolhwa.

Với Verdandi, Seolhwa không chỉ là người tạo ra cô, mà còn là một người mẹ.

Từ nhỏ, tôi đã quen với việc nghĩ theo hướng tiêu cực.

Là cách tôi chuẩn bị tâm lý cho mọi bất hạnh có thể xảy đến bất cứ lúc nào.

『Thật lòng mà nói… cuộc đời ngắn ngủi này, ta không còn gì hối tiếc. Ta đã làm gần như mọi điều mình có thể.』

Tôi cố giữ giọng bình tĩnh.

Tôi đã xoa dịu quá khứ của Bi-wol, ngăn không cho Verdandi lạc lối, và trì hoãn tình cảm lệch lạc của Azazel.

Giờ đây, điều duy nhất còn lại… là cổ vũ những đứa trẻ này bước tiếp trên con đường của mình.

『…Sư phụ.』

『Sao vậy, Verdandi?』

Đầu Verdandi khẽ cúi xuống. Cô không còn vẫy vùng dưới mặt nước nữa. Từng giọt nước mắt lặng lẽ rơi.

Khi nhìn cô, tôi bất giác nhớ đến một người.

Seolhwa.

『Vậy… chẳng còn ai cầm kiếm vì sư phụ nữa sao?』

Gương mặt đầy lo lắng ấy, ánh mắt ấy… giống hệt Seolhwa khi từng lo cho tôi. Verdandi bật khóc, gương mặt ngây thơ nhăn lại vì không kìm được xúc động.

『Vẫn còn Bi-wol sư tỷ của em.』

Với tôi, Bi-wol giống như đứa con đầu tiên. Thật ra, chính nhờ cô mà tôi gặp được Seolhwa và viết nên mối quan hệ đặc biệt giữa chúng tôi.

『Nếu là Bi-wol, em ấy chắc chắn sẽ làm mọi thứ vì ta.』

『Không… chỉ một mình sư tỷ thì chưa đủ.』

Giọng Verdandi bỗng trở nên kiên định. Thân thể từng chìm dưới nước… giờ đã đứng vững trên mặt biển băng.

『Dù phải làm mọi cách! Em cũng sẽ khiến sư phụ sống thật lâu!』

Gương mặt cô giờ đã gột bỏ mọi nỗi lo. Có lẽ Verdandi vẫn quá trẻ để hiểu rõ ý nghĩa của sự chia ly.

『Verdandi…』

Con người thường nhớ những kẻ đã rời đi hơn là những người ở lại.

Anh trai tôi cũng từng như một người hùng với tôi.

Khi tôi bị lũ trẻ bắt nạt vì nghèo, hay bị người lớn khinh thường, anh ấy luôn xuất hiện đúng lúc để cứu tôi.

Cái chết của anh ấy… đã thay đổi hoàn toàn cách tôi nhìn nhận mọi thứ.

『Sư phụ là người đã kéo em ra khỏi con đường lạc lối. Vậy mà giờ… người lại nói rằng mình sẽ chết sao? Em không chấp nhận được!』

Verdandi gào lên, vừa lau nước mắt.

Đôi mắt đỏ hoe, đôi tay run rẩy của cô trông thật đáng thương. Nhưng…

『Rồi sẽ đến lúc… chúng ta phải học cách chấp nhận chia ly.』

Tôi cố giữ bình tĩnh.

Vì nếu tôi ngã xuống bây giờ… sẽ chẳng ai thay tôi dẫn dắt bọn trẻ.

『Lục Hợp Kiếm Pháp của Hoa Sơn phái lấy cảm hứng từ chuyển động của hoa mai, gồm sáu thức căn bản: chém, đâm, đỡ, gạt, né, phá.』

Đây vốn là tuyệt kỹ truyền thừa nội môn của Hoa Sơn, nhưng trong tiểu thuyết tôi viết, nó đã bị lan truyền ra ngoài và trở thành một môn kiếm pháp hạng ba phổ biến.

Tôi tạo ra một thanh kiếm bằng băng, vừa quan sát Verdandi.

Hơi thở của cô ấy đã ổn định hơn trước, thanh kiếm trong tay cũng không còn run rẩy.

Cô đã quen dần với cảm giác bước trên mặt nước, và giờ đang rút ngắn khoảng cách giữa chúng tôi – tiến từng bước một về phía tôi.

『Như cánh mai rơi nhẹ từ trời xuống, chém từ trên cao một đường mảnh. Đây là thức thứ nhất – Mai Hoa Thiên Trảm (梅花天斬).』

Keng!

Nhát kiếm từ trên bổ xuống theo một vòng cung mềm mại.

Một đường kiếm khiến người ta có cảm giác như một cánh hoa vừa đáp xuống lưỡi kiếm của Verdandi.

『A…!』

Cô dùng cả thanh Thánh Kiếm và tay còn lại để đỡ đòn, nhưng rồi vẫn khuỵu xuống dưới sức nặng thế kiếm của tôi.

『Đứng dậy. Làm lại. Chém từng cánh hoa đang rơi bắt đầu từ đó.』

Dựa vào thế giới nội tâm của mình, tôi khiến một cây mai mọc lên bên cạnh cô từng cánh hoa nhẹ nhàng bay xuống, trong khi tôi tiếp tục giảng giải.

『Cũng như cây mai có thể mọc rễ trên đá, thức thứ hai Mai Hoa Địa Thôi (梅花地推).』

Keng! Keng!

Tôi dựng một tảng đá lớn phía sau lưng cô, rồi đâm kiếm xuyên qua nó – để lại vô số vết nứt, lỗ thủng.

Tựa như giọt nước rơi mãi cũng có thể xuyên đá, một môn kiếm pháp hạng ba nếu được rèn giũa đủ sâu cũng có thể vượt lên hàng nhất lưu.

Ở thế giới này, tu hành không chỉ là tăng cường nội lực.

Mà còn là hiểu và lặp lại cho đến khi thấu được tinh túy của chiêu thức.

『Sức mạnh gì thế này…?』

Rắc! Ầm…

Tảng đá nứt vỡ, vụn nát tung tóe như bụi.

Verdandi sững sờ nhìn khung cảnh đổ sụp không thốt nên lời.

『Dù sao thì… ta cũng không phải kẻ vô danh.』

Và đây là thế giới nội tâm của tôi.

Tôi không bị ràng buộc bởi thể xác – tôi có thể tạo ra bất cứ điều gì, nếu điều đó giúp ích cho việc truyền dạy.

『Vậy… em làm thế này đúng chưa?』

『Chưa. Thế thủ trên phải nâng tay cao hơn, còn cú đâm phải đẩy chân mạnh ra phía trước.』

Keng! Keng!

Tôi xoay eo và cổ tay như gió thoảng, cả cơ thể hòa vào kiếm.

Verdandi không thể đỡ cùng lúc cả cú đâm lẫn đường chém, chỉ còn biết nhìn tôi đầy kinh ngạc.

『Đây là thức thứ ba – Mai Hoa Nhân Chuyển (梅花人轉), mô phỏng cảnh hoa rơi xoay tròn trong gió. Và tiếp theo…』

Keng!

Lợi dụng lúc tôi vừa nói xong, Verdandi liền tung một nhát chém từ trên xuống.

Tôi dễ dàng gạt kiếm cô sang một bên, rồi tiếp tục giảng giải.

Đường kiếm lướt nhẹ như cánh hoa mai đùa theo làn gió.

『Đây là thức thứ tư – Mai Hoa Phong Kích (梅花風擊).』

Tôi chỉ nghiêng đầu tránh né, lùi một bước, rồi tiếp tục né đòn cô mà chẳng tốn chút sức lực nào.

Thức thứ năm – Mai Hoa Lạc Vũ (梅花落雨), mô phỏng việc né tránh một cơn mưa hoa mai.』

Và rồi chiêu thức cuối cùng còn lại.

『Đây là chiêu kiếm em phải lĩnh hội sau cùng.』

Một nhát kiếm có thể khắc hình cánh mai lên cả tảng đá :

Mai Hoa Tuyệt Kiếm (梅花身破).

『Sư phụ… vì sao người lại vội vã rời xa bọn em…?』

Trong lòng mình, Verdandi hình dung ra tương lai.

Cô tưởng tượng mình trở thành anh hùng đánh bại Ma Vương và được sư phụ Bing Yeon xoa đầu khen ngợi.

Chỉ nghĩ đến chuyện người sẽ không còn ở tương lai ấy… cũng khiến ngực cô đau nhói.

『Em sẽ lĩnh hội kiếm pháp, và quét sạch mọi kẻ cản bước người, sư phụ!』

Lồng ngực đau đến khó thở.

Cô không muốn chấp nhận thực tại này.

Tại sao… chia ly luôn đến sớm hơn cả niềm hạnh phúc?

Sư phụ là người đầu tiên từng dõi theo cô không vì thân phận, không vì toan tính.

Với Verdandi, Bing Yeon đã trở thành người quan trọng nhất trên thế gian này.

『Đó chính là điều em tin là công lý.』

Chính sự dịu dàng ấy… đã khiến mọi điều cứng rắn dần tan chảy.Vì người ấy, Verdandi đã bước đến ranh giới sâu nhất của Mai Hoa Lục Hợp Kiếm.