Như để chứng minh cho việc Đại Hội Long Phượng sắp diễn ra, khắp phố phường rộn ràng náo nhiệt như lễ hội.
Ban đầu, đây vốn là một đại hội võ thuật do các môn phái chính đạo như Võ Minh tổ chức – nơi đệ tử các phái tham gia tỉ thí để so tài thực lực.
“…Trong tiểu thuyết của tôi, tôi đã viết rằng ai cũng có thể tham gia, bất kể là chính đạo, tà phái hay đến từ Tây Vực.”
Tôi từng cho rằng như vậy sẽ là cách tốt nhất để đưa các nhân vật từ nhiều tiểu thuyết khác nhau vào một cách tự nhiên.
Dù được gọi là đại hội chọn ra Long và Phượng, nhưng việc sử dụng các tình tiết thế nào – cuối cùng vẫn là quyền của tác giả.
『Sư phụ! Tất cả những người này đều đến để xem chúng ta thi đấu sao!?』
Verdandi phấn khích thốt lên khi nhìn thấy đấu trường đông nghịt khán giả. Đó là phản ứng rất đúng với tính cách của cô – một nữ anh hùng chính đạo, luôn thích được người đời ngưỡng mộ.
Tôi đã xây dựng hình tượng anh hùng là người dám bước lên đầu tiên và chấp nhận đánh đổi nhiều nhất
Dẫu ngoài đời cũng từng có những người bị khai trừ khỏi tổ đội vì bất hòa trong tính cách hay phong cách chiến đấu, để rồi sau này hối hận khôn nguôi.
『Đúng vậy, bình thường mỗi môn phái chỉ được cử một người tham dự Đại Hội Long Phượng… nhưng lần này số người đăng ký lại đông bất thường.』
Tôi vừa đáp vừa đưa tay gãi cằm. Cứ như thể Bing Seolhwa đã giật dây từ sau lưng, khiến quy mô và số lượng thí sinh năm nay gấp đôi đại hội trước.
Giờ đây, cô ấy đã trở thành mối tình đầu của tôi bị Outer God chiếm hữu – kẻ tự nhận là độc giả trung thành và sẵn sàng giết cả các trùm cuối để bảo vệ cốt truyện.
“Seolhwa hiểu rất rõ thiết lập trong truyện này – không kém gì mình.”
Dù có nhung nhớ Seolhwa đến mấy, giờ tôi vẫn phải gác lại tình cảm cá nhân và tìm cách bảo vệ các đệ tử của tôi.
『Vòng loại sẽ đấu theo hình thức một chọi một. Còn khi vào vòng chính thức, mỗi môn phái phải cử ba người tham gia.』
Luật thi đấu đã bị thay đổi – rõ ràng là nhắm vào Bi Wol, Verdandi và Azazel. Tôi không thể tưởng tượng được cô ấy đã gặp bao nhiêu người để sắp xếp mọi thứ thế này.
Dù tôi từng tự biện hộ rằng điều này là để cho thiên hạ thấy tà phái cũng có thể chiến thắng trong một đại hội chính đạo… nhưng ít nhất, điều đó cũng có nghĩa là cô ấy đã thuyết phục được cả Minh Chủ Võ Lâm Minh.
“…Ban đầu tôi định giả thua từ vòng loại, nhưng—”
Phần thưởng lại đúng lúc là Cực Dương Bảo Đan, dược vật mang năng lượng dương cực mạnh – thành trì cuối cùng có thể cứu mạng tôi, kẻ đang sống lay lắt vì Cửu Âm Đoạn Mạch.
Dù Wolfram nói mạch máu tôi bị một thứ kỳ dị phong bế, nhưng nếu uống viên đan dược ấy để giữ mạng, tôi vẫn còn cơ hội đi tìm thần dược thật sự.
『Em sẽ giành chiến thắng trong đại hội này và đoạt lấy đan dược.』
Bi Wol dịu dàng nhếch môi cười, nắm chặt tay tôi đôi tay đã đầy vết sẹo. Cô đã thành thục Tam Tài Kiếm Pháp dưới sự chỉ dạy của tôi, giờ đây tràn ngập tự tin.
『Sư tỷ! Tỷ nhất định phải vào đến chung kết! Phải để anh hùng như em có dịp tỏa sáng chứ!』
Verdandi nhìn Bi Wol, giọng điệu hưng phấn lộ rõ – chẳng buồn giấu việc mình cũng đang háo hức được thi đấu.
Tôi dự định để Bi Wol đánh vòng loại, còn các đệ tử khác vào vòng chính thức. Tung quân bài mạnh nhất trước tiên sẽ khiến đối phương tính toán nhầm lực lượng.
Trong đầu tôi, Verdandi chính là biến số của giải đấu này.
Bộ thánh giáp sẽ xuất hiện khi anh hùng bị trọng thương – không có nơi nào tốt hơn để lấy được tuyệt đối phòng ngự có thể ngăn chặn mọi đòn công kích.
“…Không có gì đảm bảo Azazel sẽ thắng nếu đụng Kang Si-woo. Trong lòng cô vẫn còn tình cảm.”
Giống như tôi không thể ra tay với Seolhwa, Azazel cũng có thể sẽ chọn bỏ cuộc thay vì làm tổn thương người mà cô ấy phải lòng.
Hiểu rõ điều đó, tôi đã lên kế hoạch cho ba người thi chính thức theo thứ tự: Bi Wol, Azazel, rồi Verdandi – nhằm xoay chuyển tình thế. Dù là cách tiếp cận chính thống, nhưng từ góc độ đối phương, điều đó có thể chạm vào nghịch lân*.
(*Nghịch lân: như chạm vào vảy ngược của rồng – chọc vào điểm cấm kỵ, dễ bị phản đòn mạnh.)
『Azazel, nếu gặp Kang Si-woo, em định làm gì?』
Em sẽ hỏi anh ấy vì sao hắn bỏ rơi em để chọn chị gái em. Cũng sẽ hỏi… liệu từ “yêu” có thật sự nhẹ đến thế không.』
Azazel đáp lại bằng giọng run nhẹ. Cô vẫn tin rằng Kang Si-woo vẫn còn tình cảm. Dù đã từng bị phản bội, cô vẫn muốn tin tưởng lần nữa.
『…Kể cả khi hắn chưa từng yêu em ngay từ đầu?』
Dù chỉ là một nhân vật trong game. Có thể ngoài đời có người nguyện sống chết vì game, nhưng Kang Si-woo mà tôi tạo ra không phải kiểu người mang trách nhiệm lớn lao đến thế.
Tôi từng định viết hắn là một nam chính mất cha mẹ trong vụ cháy thời thơ ấu, sống với mặc cảm sống sót cho đến khi được một thánh nữ trong game cứu rỗi.
Nhưng—
『Hắn có thể chỉ là con rối lặp lại những lời thoại được lập trình sẵn. Nếu hắn thật sự yêu em, hắn đã không chao đảo vì lời dụ dỗ của chị gái em rồi.』
Điều đó không hợp với thể loại harem. Tôi từng hối hận – rằng nếu truyện [ Chuyển Sinh Vào Một Tựa Game Nhàn Rỗi ] theo hướng thuần tình, có lẽ tương lai của Azazel đã khác.
『Từ góc nhìn của sư phụ, có thể nó chỉ là một mối tình đơn phương tầm thường. Nhưng…』
Azazel ngập ngừng. Cảm xúc nghẹn lại nơi cổ họng dần cô đặc thành lời.
『…Vì em yêu anh ấy, nên dù biết rõ, em vẫn có thể chấp nhận.』
Dù được chọn làm thánh nữ, cô không thể được công nhận chính thức vì mang dòng máu succubus. Và người đã cứu cô là người chơi Kang Si-woo.
Tuy nhiên…
『Thứ tình cảm day dứt ấy… không phải là tình yêu. Nó chỉ là chấp niệm của kẻ bị bỏ lại mà thôi.』
Tôi hiểu rất rõ kết cục của những cảm xúc như thế. Suốt đời, tôi đã chứng kiến những người tự hủy hoại mình vì đuổi theo một mối tình đơn phương.
Một cô gái từng tung tin đồn về tôi vì tôi không đáp lại thư tình.Một đàn anh cố tiếp cận bạn bè tôi chỉ để xin số điện thoại.Và cả cha của Seolhwa – người từng cố chia cắt chúng tôi vì cho rằng tôi không xứng với con gái ông.
『Tình yêu – theo ta – là khi hai người nhìn về cùng một hướng. Mỗi người có góc nhìn riêng, nhưng biết thấu hiểu, chấp nhận và cùng nhau điều chỉnh để sánh bước.』
Đó là một câu nói nổi tiếng của Saint-Exupéry – tác giả “Hoàng tử bé”.
Tôi và Seolhwa từng có một giấc mơ chung: trở thành nhà văn. Dù động cơ mỗi người khác nhau, nhưng chúng tôi đã sánh bước cùng nhau, cổ vũ nhau, không ai dẫn đầu ai.
Chính từ cô ấy, tôi học được thế nào là tình yêu thật sự. Nếu dùng hình ảnh để ví von, thì yêu… không phải là hái một bông hoa đẹp bên đường, mà là chăm sóc để nó được sống.
『…Nghe cứ như sư phụ rất rành về tình yêu vậy.』
『Thì cũng phải thôi mà. Trong đámcác em, người hiểu rõ nhất… chắc là ta rồi.』
Bởi vì yêu là một cảm xúc phức tạp – hòa trộn giữa hận thù, buồn bã, hạnh phúc và ghen tuông. Không thể gói gọn trong một vài câu là nói hết được.
『…Chuyện đó là thật sao, sư phụ?』
Trong lúc đang nói chuyện với Azazel, Bi Wol đột nhiên quay đầu lại, lườm tôi bằng ánh mắt sắc lẻm.
『Tưởng đâu em đã dọa chạy hết đám sói cứ ve vãn quanh người rồi… Vậy mà vẫn có kẻ lọt lưới sao?』
Giọng nói và nhịp thở của Bi Wol mỗi lúc một dồn dập hơn. Em trừng mắt nhìn tôi, như thể sắp rút kiếm kề thẳng vào cổ bất cứ lúc nào.
『Lẽ nào người để lại dòng chữ trên cơ thể sư phụ, tự xưng là có thể thấy trước tương lai… chính là người mà sư phụ từng thân mật, trước cả khi nhận em làm đệ tử…?』
Tôi vội lấy tay bịt miệng Bi Wol lại. Không thể để em tiếp tục nổi điên vì người em đang nói đến chính là Seolhwa.
『Đủ rồi! Bi Wol, bình tĩnh. Cô ấy cũng là ân nhân cứu mạng của ta.』
Cô ấy còn là người đã cùng tôi tạo ra từng boss cuối. Nếu không có Seolhwa, có lẽ tôi đã đánh mất niềm tin vào cuộc sống từ lâu.
Trớ trêu thay, cái chết của cô ấy lại trở thành lý do khiến tôi không thể chết.
『Chúng ta chưa từng thân mật. Ít nhất là trong cơ thể này thì không.』
『Lời đó là sự thật , sư tỷ!?』
Biết Verdandi đang đứng đó, tôi cố ý không phủ nhận hoàn toàn để xoa dịu lòng ghen của Bi Wol mà vẫn không buông lời dối trá.
『Hừm… nghĩ kiểu gì cũng thấy khả nghi. Một người vừa để lại chữ trên người sư phụ, lại còn biết trước tương lai…』
Bi Wol vừa lẩm bẩm vừa đưa tay lần theo vết sẹo trên người tôi, ánh mắt chứa đầy dục vọng chiếm hữu. Tôi chỉ còn biết nuốt khan, cầu mong cô đừng đi quá giới hạn.
Bị Outer God chiếm hữu—tự xưng là độc giả cuồng nhiệt.
Cuộc sống trước kia của tôi ở thế giới thực.
Và lý do vì sao những boss cuối đều có quá khứ đen tối.
Quá nhiều điều chồng chéo, không thể giải thích hết được.
『Lần này em tin sư phụ. Nhưng nghĩ tới việc bỏ lỡ cơ hội được tận tay chăm sóc cho người… chỉ vì mấy cơn ghen vớ vẩn này… thì đúng là đáng tiết thật.』
Bi Wol hơi nhếch môi, ánh mắt vẫn còn vương chút đề phòng, rồi rảo bước đầy tự tin hướng về phía đấu trường.
*****************
Một đấu trường rộng lớn, nơi hội tụ ánh nhìn của muôn người cùng những tràng hò reo vang dội.
『Một võ đài nơi đệ tử các môn phái tranh tài! Có lẽ ai cũng đang chờ giây phút này!』
Người đang dùng thuật âm thanh để truyền lời bình náo nhiệt là một đệ tử đến từ Tuyết Sơn Phái – tọa lạc gần núi Ngọc Long ở Lệ Giang, Vân Nam.
Một môn phái tương tự với Bắc Hải Băng Cung, có thể thi triển võ kỹ liên quan đến băng và âm thanh trong giới võ lâm Trung Nguyên.
『Tại hạ là Tian Jian Wu, bình luận viên của đại hội lần này!』
Hắn vừa hô to tên mình, vừa cung kính giới thiệu vị trưởng lão râu dài ngồi bên cạnh.
『Đại Hội Long Phượng kỳ này được tài trợ đặc biệt bởi Bắc Hải Băng Cung !』
…Chưởng môn Băng Cung.
Một nam nhân có đôi mắt lam y hệt tôi và Bing Seolhwa đang ngồi cạnh một người mang huy hiệu của Võ Lâm Minh.
Có lẽ chính vì sự hiện diện của kẻ ấy mà lần trước tôi đến Băng Cung đã không được tiếp đón. Tôi khẽ cau mày nhìn về phía đó.
『Trước tiên, hãy cùng lắng nghe đôi lời tuyên thệ khai mạc từ Minh chủ Võ Lâm Minh cho Đại Hội Long Phượng năm nay!』
『Nghe nói lần này có cả đệ tử đến từ Tây Vực, nhưng trên giang hồ – kẻ học võ cần luôn sẵn sàng đối mặt với điều chưa biết.』
Nam nhân thân hình vạm vỡ ấy hắng giọng một cái. Trên y phục có thêu hoa văn của Võ Lâm Minh, hắn chính là Gao Taihu – người được xưng là Minh chủ hiện tại.
『Chữ “Võ” là sức mạnh dành cho kẻ yếu. Chữ “Hiệp” là trái tim không ngoảnh mặt làm ngơ trước những kẻ yếu. Muốn bảo vệ điều ấy, ít nhất cũng cần có thực lực tối thiểu.』
Một con người mang danh “Mãnh Hổ”, vị minh chủ từng bị Thiên Ma Bi Wol đánh cho thảm bại trong nguyên tác.
Chính đoạn thoại này tôi từng thấy trong một cuốn tiểu thuyết võ hiệp. Ngay cả những lời tôi từng dùng để nói về chính nghĩa, cũng được mượn từ đây.
『Hy vọng lớp hậu bối hôm nay có thể khắc ghi điều đó.』
Khi lời phát biểu của Minh chủ chấm dứt, cả đấu trường bùng nổ tiếng hoan hô. Đại Hội Long Phượng chính thức khai mạc.
『Vậy thì, không để chờ lâu nữa! Hãy bắt đầu ngay trận đấu đầu tiên của đại hội lần này! Người ra sân trước chính là Kim Hyul, quyền sư của môn phái Khai Môn!』
Người đầu tiên bước ra… là Kim Hyul nam chính trong nguyên tác Kim Cương Thần Quyền.