Tôi Trở Thành Sư Phụ Tạm Thời Của Trùm Cuối

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Cô hầu gái đầy chiếm hữu mà tôi thuê hóa ra lại là một nàng công chúa

(Đang ra)

Cô hầu gái đầy chiếm hữu mà tôi thuê hóa ra lại là một nàng công chúa

Kamitsuki

Và Siana có một bí mật, hóa ra, cô ấy thực ra là một nàng công chúa...!?

117 1058

Tôi, mạo hiểm giả hạng S và các cô con gái mắc chứng nghiện bố cực nặng

(Đang ra)

Tôi, mạo hiểm giả hạng S và các cô con gái mắc chứng nghiện bố cực nặng

Tomobashi Kametsu

Từ đòi tắm chung, cho đến chế cả xuân dược... Liệu ông bố mạnh nhất có chịu nổi tình yêu "quá khích" từ những cô con gái của mình? Một câu chuyện fantasy hài hước và ấm áp về gia đình mạnh nhất chính

11 22

Cô bạn gái thích kiểm soát (quái vật) cứ bám theo tôi mãi

(Đang ra)

Cô bạn gái thích kiểm soát (quái vật) cứ bám theo tôi mãi

まんぷく犬

"Chúng ta sẽ mãi mãi bên nhau nhé, Ryuu-kun…"

26 133

Vĩnh thoái hiệp sĩ

(Đang ra)

Vĩnh thoái hiệp sĩ

lee hyunmin, ga nara

Mỗi ngày lặp lại, vẫn lao về phía ánh sáng của ngày mai.

149 2325

Nhà Giả Kim Tinh Anh: Làm Lại Cuộc Đời Ở Chốn Biên Cương

(Đang ra)

Nhà Giả Kim Tinh Anh: Làm Lại Cuộc Đời Ở Chốn Biên Cương

Izumo Daikichi

Cuộc đời này, điều gì mới thực sự là hạnh phúc, điều gì mới thực sự quan trọng...? Một gã đàn ông từng bị ám ảnh bởi khát vọng thăng tiến, nay tìm thấy chân hạnh phúc ở vùng đất biên cương...

122 1989

Kẻ phản Diện Thìa Lại Bị Ám Ảnh bởi Anh Hùng hôm nay nữa rồi

(Đang ra)

Kẻ phản Diện Thìa Lại Bị Ám Ảnh bởi Anh Hùng hôm nay nữa rồi

철수입니다

Tôi không làm điều này để hành hạ nhân vật chính mà là để cô ấy trưởng thành hơn như một phần trong nhiệm vụ của tôi… Rụng tóc cũng là hình phạt cho nhiệm vụ của tôi....

86 1253

Web novel - Chương 39

“Võ” là gì?

Tuy Minh chủ Võ Lâm Minh – Gao Taihu – gọi đó là sức mạnh để bảo vệ kẻ yếu, nhưng câu trả lời lại khác nhau tùy theo từng võ giả.

Có những cao thủ cho rằng võ là sức mạnh cá nhân, trong khi một số người thuộc tà phái lại cho rằng đó là năng lực tối thiểu để không bị kẻ mạnh cướp bóc.

“Nắm đấm của ta lúc này… đang hướng đến điều gì?”

Giữa võ đài chật kín người xem, Kim Hyul đứng một mình, lặng lẽ suy ngẫm. Liệu võ học đích thực có phải là thứ có thể đáp lại tiếng reo hò và niềm vui của đám đông kia?

Lý do khiến hắn trăn trở… còn đến từ thiếu nữ tóc đen – Bi Wol, người dù đứng ở xa vẫn toát ra một khí chất nổi bật.

Dù xuất thân từ tà phái, dù là kẻ mà Bing Seolhwa từng khẳng định “phải giết”, Kim Hyul vẫn siết chặt nắm đấm khi nhìn về phía Bi Wol – một đệ tử thuộc môn phái được dân làng kính trọng.

“Giết một cô gái như thế… thật sự là con đường võ đạo mà ta mong muốn sao?”

Ánh mắt của một người từng giết người – chỉ những ai đã nếm mùi đó mới có thể nhận ra.

Khi còn nhỏ, ngôi làng của Kim Hyul từng bị sơn tặc tấn công. Hắn đã dùng tay không đánh chết một tên cướp.

Ý chí để giết một kẻ van xin mạng sống, cảm giác lần đầu tiên tước đi sinh mạng người khác — một khi đã trải qua, thì không thể quay lại được nữa.

Nhìn Bi Wol ở phía xa, Kim Hyul có thể chắc chắn rằng cô chưa từng làm máu vấy tay mình.

“…Ta muốn phớt lờ mệnh lệnh của người phụ nữ tên Bing Seolhwa ấy.”

Càng nghĩ càng thấy đáng ngờ.

Hai người tóc trắng mắt xanh đại diện cho Bắc Hải Băng Cung. Ngoại hình của họ giống đến mức người lạ có thể tưởng nhầm là anh em ruột.

“Dù đã nghe nhiều lời đồn về Ice Dragon, ta cũng không thể tùy tiện xuống tay… khi chưa kiểm chứng tận mắt.”

Một võ giả từng liều mình bảo vệ hậu bối và kẻ yếu trong Đại Chiến Chính – Tà, kẻ đã dựng tường băng khắp nơi để giảm thương vong dân thường.

Ngay cả Kim Hyul cũng từng nghe danh Bing Yeon nhiều lần trong võ lâm – trừ những tên sơn tặc hay kẻ ngu muội chẳng biết sự đời.

Dù bị xếp vào hàng tà phái, nhưng môn phái ấy lại được dựng nên bởi những người lao động thường dân – nhận nuôi kẻ lang bạt, người bệnh tật, trẻ em vô gia cư.

“Nghe bảo chữ ‘tà’ trong ‘tà đạo’ là biểu tượng của tự do, chứ không phải phản bội… Dạo gần đây ta bắt đầu tin điều đó là thật.”

Theo lời người khác, hắn là kẻ kỳ quặc, mang trong mình lý tưởng chính đạo. Cũng dễ hiểu thôi, khi một trong những giới luật của phái hắn là ‘không giết chóc vô cớ’.

Thông thường, tà phái bị đồn là sẽ bắt cóc người qua đường để thi triển tà công hoặc hút sinh khí nhằm gia tăng sức mạnh.

Thậm chí Huyết Môn còn bị đồn là luyện đan bằng cách xay nát xác người – so với thế giới đó, hắn quả là một trường hợp hiếm thấy.

“Ta muốn trực tiếp nói chuyện với hắn, nhưng có lẽ… ngay cả sau trận này cũng khó mà có cơ hội.”

Kim Hyul bĩu môi đầy tiếc nuối khi nhìn đối thủ đang tiến lại gần. Trong đầu hắn chợt vang lên lời nói của sư phụ – người được tôn xưng là Vô Địch Thần Quyền, kẻ từng cứu hắn và cả gia đình khỏi bọn sơn tặc năm xưa.

– “Ý sư phụ là đệ tử nổi danh nhất của người à?”

Vị sư phụ truyền kỳ ấy – người được đồn là có thể đấm vỡ núi, tách biển – từng cười lớn khoe khoang về một đệ tử khác như thế.

– “Hắn mang trong mình hàn khí mạnh đến mức Bắc Hải Băng Cung cũng sẵn sàng bỏ cả gia tài để có được. Dù đến gặp ta trong tình trạng tay trắng, có lẽ là vì bị cuốn vào tranh đoạt quyền lực gì đó.”

Khi Kim Hyul nhìn sư phụ với ánh mắt ngưỡng mộ, ông lại phì cười tiếp lời:

– “Giờ nghe bảo hắn còn được gọi là Băng Long nữa cơ đấy, thật lố bịch. Quyền pháp thì cần sự vững chãi, không phải thứ lòe loẹt!”

Phải, cái tên ấy… hắn còn nhớ rất rõ.

“Bing Yeon… nếu chúng ta từng chung một sư phụ, ta muốn biết rốt cuộc ngươi mạnh đến mất nào.”

Bing Yeon – chủ nhân Băng Long Tâm Phái.

*************

Tôi quan sát trận đấu của Kim Hyul từ xa.

Trong khu vực chờ dành cho các thí sinh, dù đã đảo mắt tìm kiếm nhiều lần, tôi vẫn không thấy bóng dáng Seolhwa đâu cả.

『Ngài biết ân nhân của tôi sao?』

Đúng lúc đó, một chàng trai tóc xanh lên tiếng với tôi. Gương mặt cậu nổi bật với vết sẹo dài vắt ngang hai mí mắt.

『…Sieghart.』

Theo nguyên tác, cậu ta là nhân vật chính được chọn làm người kế thừa sau khi Verdandi sa ngã, trở nên điên loạn và bắt đầu giết người bừa bãi.

Một cậu bé sở hữu ý chí bất khuất, dù đã mất đi thị lực vẫn dần mạnh lên nhờ thiên phú kiếm thuật bẩm sinh.

『Haha, ngài biết tên tôi mà không cần giới thiệu, thật bất ngờ đấy!』

Cậu ta bật cười sảng khoái, đồng thời đưa tay bắt tay tôi. Lối xưng hô kính cẩn dù còn rất trẻ là chi tiết tôi từng viết ra để tạo điểm khác biệt so với các nhân vật phụ khác.

『Tôi cảm nhận được năng lượng quen thuộc nên mới bắt chuyện, mà đúng thật… ngài rất giống với ân nhân của tôi.』

Một người đánh đổi đôi mắt để đổi lấy nhiều điều. Khi tạo ra nhân vật ấy, tôi từng nghĩ: “Sẽ tốt biết bao nếu cuộc đời tăm tối cũng được bù đắp bằng một món quà tương xứng.”

『Cậu có biết Bing Seolhwa không?』

Tôi hỏi về điều vẫn khiến mình canh cánh. Tôi cần tìm hiểu bằng cách nào cô ấy có thể thao túng cả đám nhân vật chính trong nguyên tác.

Nếu Bi Wol là đệ tử của tôi, cô bé sẽ không tấn công làng Kim Hyul. Verdandi cũng vậy. Kang Si-woo giờ chẳng còn lý do để giết Azazel.

Vậy bằng cách nào Seolhwa gom được từng ấy người – với tính cách hoàn toàn khác biệt – về một chỗ?

『Biết chứ? Bọn tôi đều nhờ cô ấy cứu mạng nên mới tham gia giải đấu này!』

Sieghart cười lớn.

『Cô ấy từng cứu một cậu bé khỏi bọn cướp, giải oan cho một cậu bé khác, và đón nhận một người từng giết Quỷ Vương.』

『Ý cậu là…』

『Nói đơn giản thì, bọn tôi đều được cô ấy cứu vào lúc cận kề cái chết.』

Điều đó có nghĩa, mạch truyện vẫn phát triển tương tự nguyên tác. Chỉ là mục tiêu của các nhân vật chính đã bị cô ta bóp méo và kiểm soát hoàn toàn.

『Nhưng tại sao cậu lại nói điều đó với tôi?』

Tôi bất giác hỏi. Nếu thật sự Seolhwa đã ra lệnh giết các trùm cuối…

Tại sao lại tiết lộ chuyện này cho tôi? Khiêu khích? Hay tuyên chiến?

Thế nhưng—

『Tôi cũng thấy đáng ngờ. Cô ấy đã cứu bọn tôi… quá đúng lúc.』

Lời của cậu ta bộc lộ một tia nghi ngờ.

『…Như thể có thể nhìn thấy tương lai?』

『Chính xác.』

Tôi chỉ thả một cái mồi, và Sieghart lập tức cắn câu.

Chỉ vậy thôi cũng đủ hé lộ nhiều điều. Bing Seolhwa đã ép các nhân vật chính giết đệ tử của tôi mà không đưa ra lý do chính đáng.

『Cô ấy là ân nhân cứu mạng của tôi, và đang khống chế cả gia đình tôi. Tôi đâu còn lựa chọn nào khác ngoài việc nghe lời.』

『Thế cậu định giết các đệ tử của tôi sao?』

Câu chuyện giữa chúng tôi hòa vào tiếng ồn ã xung quanh.

Câu nói “muốn giấu cây thì giấu vào rừng, muốn giấu người thì giấu vào đám đông” không phải không có lý.

『…Sau khi mất đi ánh sáng, tôi học được một điều: nhìn người là phải thấy được những thứ ẩn sau ánh mắt.』

Vừa nói, Sieghart giơ tay nắm lấy không khí. Một thanh kiếm trong suốt hiện ra trong lòng bàn tay cậu ta.

Một cao thủ có thể biến bất kỳ thứ gì mình chạm vào thành kiếm. Đó chính là nhân vật chính trong “Chúng Ta Phải Giết Anh Hùng”

『Thật ra, sau khi gặp trực tiếp sư phụ của họ, tôi thấy ngài cũng không đến mức tồi tệ. Thế nên… tôi bối rối.』

Sieghart xoay cổ tay để kiểm tra trọng lượng thanh kiếm, rồi cho nó biến mất trước khi nói tiếp.

『Dù tôi biết, nếu không giết họ, cả nhà tôi sẽ chết.』

『Cậu chưa từng nghĩ tới chuyện đưa gia đình sang phía chúng tôi sao?』

『Không thể. Tôi còn chẳng biết họ đang bị giam ở đâu. Dù rất biết ơn vì họ đã cứu người nhà tôi, nhưng sau đó thì mọi liên lạc đều bị cắt đứt.』

Tôi đưa ra một giải pháp đơn giản, nhưng Sieghart chỉ lắc đầu mạnh mẽ với vẻ mặt u ám.

Gia đình cậu ta rất có thể đã bị Outer God Shub-Niggurath nắm giữ.

Nếu ả có thể chiếm hữu tôi và Seolhwa trong thế giới này, thì việc bắt cóc gia đình các nhân vật chính cũng hoàn toàn khả thi.

『Vậy nếu ta hợp lực chống lại cô ta thì sao?』

Sieghart tỏ ra khá thận trọng.

『Chính vì thế mà tôi mới đến gặp ngài trước.』

Ngay cả khi đang bị đe dọa giết đệ tử tôi để bảo toàn mạng sống gia đình, cậu ấy vẫn cố gắng tìm đến để hiểu rõ lập trường của tôi.

『…Ý cậu là, chúng ta vẫn chưa đủ mạnh.』

『Nếu ngài có thể đánh bại tôi và những người còn lại trong giải đấu này, tôi sẽ có hy vọng.』

Nói xong, Sieghart đứng dậy khỏi ghế.

Những nhân vật chính – từng như con trai tôi vậy.

“Trong nguyên tác, động lực của các nhân vật chính là trả thù vì gia đình bị trùm cuối sát hại.”

Thấy họ không mù quáng làm theo lời Seolhwa bị Outer God chiếm hữu, có lẽ phần nhân cách còn sót lại của cô ấy đã cố không để quá khứ của họ bị nhuốm máu.

Hiện giờ, gia đình họ không chết – mà chỉ bị bắt làm con tin.

『Vậy thì… chúc ngài vững tâm.』

『Ừ. Mong là ta sẽ không gặp nhau ở vòng đấu chính.』

『Haha, chuyện đó sao tránh khỏi được?』

Sieghart nắm chặt tay, vẫy tôi một cái rồi xoay người rời đi, cây gậy trong tay gõ nhẹ lên mặt đất theo từng bước chân.

**************

Bi Wol đang quan sát trận đấu hiện tại, đôi mắt dõi theo từng chuyển động của đối thủ để đọc chiêu thức. Đó là những đòn quyền đơn giản, không phô trương hình thức.

— Ta là Arhat đến từ Thiếu Lâm Tự. Mong được giao đấu hết mình...

Bốp—!

Thí sinh của phái Thiếu Lâm bị hạ gục chỉ với một cú đấm. Đúng như sư phụ Bing Yeon đã nói: đó là một cú đấm vừa cứng vừa sắc đến mức người ta có thể tin rằng nó được tạo nên từ kim cương.

 Chỉ vậy thôi sao? Ta còn lo về Kim Cương Bất Hoại Thể cơ đấy, nhưng xem ra vẫn còn non kém.

Nếu Kim Hyul thật sự đã đại thành Kim Cương Bất Hoại Thể, Bing Yeon thừa biết những chiêu kiếm hạng ba như Tam Tài Kiếm Pháp tuyệt đối không thể xuyên thủng nó.

『Tại sao sư phụ lại dạy mình kiếm pháp?』

Bi Wol thoáng chìm vào suy nghĩ trong lúc quan sát người có khả năng trở thành đối thủ sắp tới của cô.

Hiện giờ, nơi này có cả một vị thần y nổi tiếng với tài nối liền tay chân bị đứt, và thậm chí là một nữ trị liệu sư được mời đến từ Tây Vực bằng đủ mọi cách.

『...Không. Nhất định phải có dụng ý sâu xa hơn.』

Bị thương hay mất mạng không quan trọng.

『“Võ” của ta là sức mạnh để bảo vệ sư phụ. Còn “hiệp” trong tim ta… là lòng ngưỡng mộ dành cho người.』

Vỗ nhẹ vào má mình để lấy lại tinh thần, Bi Wol bước lên võ đài chuẩn bị cho trận đấu tiếp theo.