Tôi Trở Thành Sư Phụ Tạm Thời Của Trùm Cuối

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

My Plain-looking Fiancee is Secretly Sweet with me

(Đang ra)

My Plain-looking Fiancee is Secretly Sweet with me

氷高悠 ; Yuu Hidaka

"Onii-san, chúc mừng anh đã lấy được vợ. Người này sẽ trở thành vợ anh.

134 13867

Hôm nay cô ấy lại đọc suy nghĩ của tôi rồi

(Đang ra)

Hôm nay cô ấy lại đọc suy nghĩ của tôi rồi

Shirosaki

— Đúng vậy. Ngày hôm nay, một lần nữa, cô ấy lại đọc được những suy nghĩ của tôi.

2 10

Tôi chuyển sinh thành bạn thuở nhỏ của một nữ chính game otome, nhưng mà nữ chính này lại chả muốn yêu đương gì với các mục tiêu kia hết

(Đang ra)

Tôi chuyển sinh thành bạn thuở nhỏ của một nữ chính game otome, nhưng mà nữ chính này lại chả muốn yêu đương gì với các mục tiêu kia hết

Chili Chili

Chuyển sinh vào một thế giới game otome...?Nagase Matsuri chợt nhận ra bản thân mình đã chuyển sinh vào vào một thế giới game otome.Vai trò của cô là một "Nữ Phụ Giúp Đỡ".

3 9

Sống như một kẻ đạo văn ở thế giới khác

(Đang ra)

Sống như một kẻ đạo văn ở thế giới khác

핀하트

Một cuốn tiểu thuyết không thể chỉ là một cuốn tiểu thuyết thôi sao…?

63 1648

Cậu bé được Ma Vương và Long Vương huấn luyện trở nên vô đối trong cuộc sống học đường! (WN)

(Đang ra)

Cậu bé được Ma Vương và Long Vương huấn luyện trở nên vô đối trong cuộc sống học đường! (WN)

Kumano Genkotsu

Được sinh ra với cơ thể yếu ớt cũng như không có tài năng trong cả ma thuật và sức khỏe, Ruisha Bardy thường xuyên bị cô bạn thời thơ ấu của mình bạo hành. Vào năm 15 tuổi, khi trốn ở trong rừng luyện

46 3536

Web novel - Chương 44

『Tại hạ là Namgung Suhyeon! Được giao thủ với đệ tử của Băng Long đại nhân là vinh hạnh của tại hạ!』

『…Lần này không phải giả.』

Tại vòng chính của đại hội Long Phụng, Bi Wol khẽ nhếch môi cười khinh khi nhìn gã nam nhân tóc đen cúi đầu trước mặt mình.

Trước đó, cô từng gặp kẻ mạo danh người của Nam Cung thế gia để dụ mình vào bẫy. Nhưng lần này thì khác dù nhìn thế nào, người này cũng chẳng giống chút nào với ảo ảnh cô từng thấy trong giấc mộng của incubus.

『Giả mạo sao… Có vẻ như tiểu thư đã từng chạm trán một kẻ mượn danh ta rồi.』

『Phải, ta từng gặp.』

Soạt—

Bi Wol rút kiếm ra khỏi vỏ, ánh mắt không chút do dự. Đây là thanh kiếm mà sư phụ Bing Yeon đã tặng cô chỉ điều đó thôi cũng đủ khiến lòng cô vững như sắt đá.

『Một thanh kiếm thật tuyệt. Chỉ cần nhìn thoáng qua là biết người chọn nó đã dồn bao tâm huyết.』

Lưỡi kiếm đen tuyền, như mái tóc của Bi Wol. Thấy vậy, ánh mắt Namgung Suhyeon ánh lên vẻ tán thưởng không hề che giấu.

『Hehe, ánh mắt của người không tồi. Hơn ta tưởng đó.』

Không giấu nổi nụ cười, Bi Wol thầm cảm thấy dễ chịu trước sự kinh ngạc chân thành của đối phương.

Thanh kiếm này là quà tặng của sư phụ, cô vẫn còn nhớ rõ khuôn mặt lúng túng của người khi đưa nó cho cô, giấu sau lưng như một đứa trẻ vụng về, ấp úng từng lời.

Một người đàn ông có phần khờ khạo, ngây ngô đến mức dường như cả đời chẳng biết gì về nữ nhân. Một người mà cô ngưỡng mộ đến mức muốn được phủ kín bởi màu sắc của riêng người.

『Đây là quà sư phụ ta tặng.』

『Con cháu Nam Cung thế gia một gia tộc danh tiếng nhờ kiếm há lại không có con mắt nhìn kiếm pháp chứ!』

Namgung Suhyeon nuốt khan khi quan sát Bi Wol. Chỉ qua thế đứng thôi, y đã cảm nhận được khí thế của một cao thủ thực thụ.

Đối phương là đệ tử của Băng Long người từng nổi danh trong Đại Chiến Chính Tà. Là một kẻ xuất thân tà phái nhưng lại được chính Kiếm Đế Vô Cực thái thượng trưởng lão của Nam Cung thế gia thừa nhận. Y còn từng nghe kể, chính vị Băng Long ấy đã ra tay cứu mình thuở nhỏ khi suýt bị bắt cóc.

‘Mình thật sự có thể thắng được đệ tử của người như vậy sao…?’

Hơn nữa, tin đồn còn lan truyền rằng Bi Wol sở hữu Thiên Võ Thánh Thể một thể chất phi thường giúp cô thể hiện tài năng võ học vượt trội ngay từ thuở bé.

Việc một nhân vật kinh tài như vậy, bỗng nhiên xuất hiện tại đại hội võ lâm năm nay sau thời gian dài ẩn tích, đã khiến người ta càng thêm xôn xao.

『Chắc chắn mình sẽ thua. Nhưng mà…』

Dù thừa biết bản thân không thể thắng, Namgung Suhyeon vẫn rút kiếm ra, trong lòng bốc lên cảm giác hiếu thắng và niềm kiêu hãnh khó tả.

『Tại hạ là Namgung Suhyeon, con út của Nam Cung thế gia! Xin thề trước thanh kiếm này sẽ dốc toàn lực, không để lại tiếc nuối!』

Đó là sự tôn trọng và lễ nghĩa dành cho đối thủ. Khi xin được chỉ điểm từ một người giỏi hơn mình, tuổi tác hay địa vị đều không quan trọng.

『Tinh thần đáng khen đấy. Tuy tay còn hơi run, nhưng ánh mắt và bước chân lại không hề nao núng.』

Bi Wol khẽ mỉm cười khi nhìn gương mặt nghiêm túc của Namgung Suhyeon. Trước đây cô từng nghĩ bọn trẻ nhà danh gia vọng tộc chỉ toàn là đám côn đồ thô lỗ, không được dạy dỗ đến nơi đến chốn.

『…Ta sẽ không giao đấu lần hai đâu. Hãy đến với tất cả những gì ngươi có.』

『Vâng!』

Nhìn thấy một nhân tài nảy nở muộn mà vẫn chính trực như vậy, Bi Wol cảm thấy yên tâm đôi chút rằng nếu sau này Bing Yeon thực sự rút khỏi cương vị chưởng môn, cũng chẳng có gì phải lo.

“Nếu người như đứa trẻ này có thêm vài người, thì cho dù sư phụ rời khỏi giang hồ, sống đời thường với ta… cũng chẳng sao cả.”

Một nơi hẻo lánh, bình yên, không ai biết đến thân phận thật của họ, thậm chí cả mối quan hệ sư đồ vốn bị xem là cấm kỵ, cũng chẳng còn là trở ngại.

Trong đầu cô bắt đầu hiện lên những viễn cảnh hạnh phúc: để mặc thiên hạ đại sự cho người khác lo, còn cô thì sống bên cạnh Bing Yeon trong yên bình.

『Nếu là con trai… thì gọi là Bing Bi Wol. Còn nếu là con gái… thì Bing Bi Yeon.』

Bi Wol đã bắt đầu tưởng tượng tên của những đứa trẻ họ sinh ra, ghép từ tên cô và sư phụ.

Trong khi đó, Bing Yeon vẫn đang tập trung tìm phương án đối phó với các đối thủ còn lại trong vòng chính.

Nhưng ngoài anh ra, cũng có một người khác đang suy tính như vậy.

『Đối thủ tiếp theo của chúng ta là Tứ Thiên Hội một thế lực nổi danh với độc dược và ám khí. Tuy ngươi đã luyện thành Kim Cang Bất Hoại nên dễ sinh tâm khinh địch, nhưng…』

Bing Seolhwa vừa nói vừa đặt những quân cờ đen lên bàn cờ. Cô thong thả hạ từng quân như thể đang trực tiếp tái hiện lại cục diện chiến đấu sắp tới.

Tách, tách─

Âm thanh thanh thoát của những quân cờ đen vang lên đều đặn, nhanh chóng bị bao vây bởi quân trắng trên bàn cờ.

『Dù sao thì, vũ khí thông thường cũng không đâm thủng được cơ thể ta. Vậy có gì cần phải đề phòng sao?』

『Trừ khi ngươi đã luyện đến cảnh giới bách độc bất xâm, bằng không sẽ vẫn bị trúng độc qua đường hô hấp.』

Bing Seolhwa khẽ gật đầu trước câu hỏi của Kim Hyul. Cô hiểu rõ kể từ sau trận giao đấu trước, đối phương đã biết hắn sở hữu Kim Cương Bất Hoại Thể, nên lần này ắt hẳn sẽ thay đổi chiến lược.

Trong nguyên tác, về cuối tác phẩm, kẻ được mệnh danh là Độc Long trong Tứ Thiên Hội từng có một tuyến truyện riêng hắn cố tạo ra một loại độc vô hình, không màu, không mùi, không vị… một loại độc sinh ra chỉ để giết Bi Wol, kẻ được gọi là Thiên Ma.

Dù rốt cuộc độc đó chưa từng được dùng đến.

『Ngay từ khi bước vào đấu trường, phải nín thở mà chiến. Tuyệt đối không được lơi lỏng dù chỉ một khắc.』

Việc dạy đệ tử chế tạo loại độc có thể truyền qua không khí là điều tương đối đơn giản.

Bing Seolhwa người không chỉ nắm rõ nguyên tác mà còn hiểu rõ tâm lý kẻ thù đã đưa ra đối sách như vậy. Nhưng Kim Hyul lại lắc đầu, tỏ vẻ không tán đồng.

『Không ổn. Nếu đối phương chọn chiến thuật phòng thủ hoặc kéo dài trận đấu bằng cách né tránh, thì sớm muộn gì ta cũng phải thở.』

Đối phương tất nhiên sẽ lường trước khả năng đối thủ nín thở.Dù chỉ là những nhân tài bộc lộ muộn màng và thiếu kinh nghiệm thực chiến, nhưng họ đều là tinh anh mà các thế gia danh môn hết mực tự hào

Dù theo lối viết cũ trong các tiểu thuyết tân võ hiệp có nói đến “thiên tài lớn lên trong nghèo khó”, thì ít nhất trong trường hợp này, không ai yếu kém đến mức bị loại từ vòng gửi xe.

Bởi suy cho cùng, một nhát kiếm từ kẻ vụng về nhưng đã rèn luyện hàng triệu lần vẫn đáng sợ hơn thiên tài chưa từng rút gươm khỏi vỏ

『Vậy nếu dùng vải ướt che miệng và mũi từ đầu trận thì sao? Ít nhất cũng ngăn được phần nào chất độc.』

『Không được. Nếu làm vậy, đối phương có thể không dùng độc mà chuyển sang chiêu khác. Theo ta, nên nhử chúng lộ mặt thật thì hơn.』

Lúc ấy, Sieghart giơ tay lên phản biện.

Lẽ ra, trong tình thế bình thường, đám đệ tử nên răm rắp nghe theo Bing Seolhwa. Thế nhưng những nhân vật chính của nguyên tác giờ đây lại tỏ ra miễn cưỡng nghe theo lời cô.

『Ta cho rằng phương án an toàn hơn là tỏ vẻ bị ảnh hưởng bởi độc ngay trong trận đầu. Sau đó để ta và Kang Si-woo giành chiến thắng.』

Đó là một lập luận thiếu thuyết phục. Những nhân vật từng mang trong mình thù hận mãnh liệt, giờ đây đã không còn động lực đối đầu với các trùm cuối chỉ vì những gì Bing Yeon đã làm.

『Chẳng phải mục tiêu cuối cùng của chúng ta vốn không phải là tiến vào trận chung kết sao? Điều chúng ta cần… là tạo ra cơ hội để giao chiến với kẻ tên Bing Yeon.』

『Phải.』

Bing Seolhwa khẽ thở dài. Việc không thể tự kiểm soát cơ thể mình là một nỗi bất tiện không hề nhỏ.

Không chỉ từng cử động của cô đều bị Outer God Shub-Niggurath giám sát, mà Han Do-hyeon người yêu từ kiếp trước còn đang cố gieo vào lòng cô sự oán hận, để chính anh có thể ra tay giết cô.

『Liệu Do-hyeon có hiểu được lòng mình không?』

Seolhwa nghĩ vậy, rồi cắn mạnh vào môi dưới. Thời gian cô giữ được lý trí ngày càng ngắn. Cứ như chính bản thân cô đang dần tan biến khỏi cơ thể này.

Có một điều, Yu Seolhwa còn ghét hơn cả cái chết.

Là người từng trải qua cái chết một lần, từng có lúc cô nghĩ: kết thúc sinh mệnh là kết thúc tất cả. Nhưng

『Em nhớ anh…』

Điều khiến cô đau đớn hơn cả, chính là việc không thể gặp lại người ấy Han Do-hyeon.

Còn hơn cả cái chết đang cận kề. Còn hơn cả hơi lạnh như bào vào tận xương tủy. Còn hơn cả cảm giác mơ hồ pha trộn giữa máu và đau đớn.

Thế nhưng cô không có đủ tự do để thốt ra thậm chí là nghĩ đến điều đó. Thứ duy nhất còn cử động được trong thân thể này… chỉ là con mắt trái.

『…Phải chăng việc sống lại chỉ là vô nghĩa?』

Yu Seolhwa đã chấp nhận đề nghị của Outer God Shub-Niggurath vì một khát vọng ích kỷ của riêng mình. Bản thân cô lúc đó đã bị nghiền nát đến mức chẳng thể vãn hồi.

Cô không màng dù có trở thành trò tiêu khiển. Kể cả nếu bị biến thành món đồ chơi cho Outer God, cô vẫn muốn dù chỉ một lần được gặp lại người ấy.

Dù thường xuyên rơi vào trạng thái vô thức, tinh thần của Seolhwa vẫn không ngừng vùng vẫy, cố gắng không để tan vỡ.

『Giờ ta cảm thấy có thể đánh bại bất kỳ ai. Sao không giết luôn Azazel đi?』

Đúng lúc đó, Kang Si-woo lên tiếng, đưa điện thoại cho mọi người xem.

Không giống vài ngày trước, Seolhwa lập tức nhận ra có gì đó bất thường. Chỉ cần nhìn ánh mắt đầy sát khí hắn hướng về Azazel là đủ hiểu.

『Gì cơ? Sao tự nhiên lại như vậy?』

『Tình hình đã khác rồi. Sau khi cô ban sức mạnh cho bọn ta, cô quên rồi sao?』

Trong đầu Kang Si-woo giờ chỉ còn một ý niệm: nếu không thể có được thứ gì, thì phải hủy diệt nó.

『Giết không được thì khiến cô ta tàn phế cũng tốt.』

Hắn nghiến răng, hồi tưởng lại khoảnh khắc bị Azazel sỉ nhục cùng với tên tóc trắng đó Bing Yeon.

Trong mắt Kang Si-woo, Azazel chẳng qua chỉ là một nhân vật trong game. Một NPC ảo mà hắn có thể thao túng và điều khiển theo ý mình.

Và chính việc bị một “thứ không có thật” coi thường, lại là điều khiến hắn nổi điên đến thế.

『Ngươi thật sự nghĩ cách làm đó là đúng sao?』

『Ta phản đối. Ta sẽ thắng hết tất cả các trận, để ngươi khỏi có cơ hội ra sân.』

Trước những lời nói gây sốc này, Kim Hyul và Sieghart cũng lần lượt lên tiếng phản đối, rồi bước lên ngăn cản Kang Si-woo.

Cho dù người thân, người yêu hay bằng hữu bị đe dọa, họ cũng không thể giết một người vô tội.

Những nhân vật chính được Han Do-hyeon tạo nên giờ đây đã hành xử khác hẳn nguyên tác.

『……』

Nhìn thấy tất cả, Seolhwa cúi đầu trong thất vọng.

Tựa như một người mẹ, đang chứng kiến đám con trai bất trị trong thời kỳ nổi loạn.