Trong nguyên tác Kim Cương Thần Quyền, nhân vật chính Kim Hyul là kẻ tử thù của Bi-wol.
Toàn bộ cốt truyện bắt đầu từ việc Bi-wol khi còn nhỏ đã thiêu rụi ngôi làng nơi Kim Hyul từng sống.
Do bị nguyền bởi Thiên Ma Tinh, Bi-wol dần chìm đắm trong máu tanh và giết chóc.
Cô là kiểu người không thể tồn tại nếu không sống đúng với định mệnh ấy.
『Sư phụ nghĩ có thể chặn kiếm bằng tay không sao?』
Thế nhưng, hiện tại Bi-wol đang là đệ tử của tôi và vẫn chưa từng giết một ai.
Vậy còn Kim Hyul thì sao? Giờ này cậu ấy đang làm gì?
『Sức mạnh của trái tim cũng chính là sức mạnh của thân thể.』
Tôi mỉm cười, nhắc lại nguyên văn câu nói mà Kim Hyul từng thốt ra trong nguyên tác.
Vốn dĩ, cậu ta là người lĩnh hội Kim Cương Bất Hoại Thể tuyệt kỹ cho phép dùng tay không đấm vỡ cả đao kiếm.
『Ta sẽ cho em thấy: có lúc, quyền còn mạnh hơn cả kiếm.』
Có lẽ giờ này Kim Hyul vẫn đang khổ luyện Kim Cương Thể, nên tôi cần chuẩn bị sẵn cho Bi-wol đối mặt với điều đó.
Đối với những độc giả từ thế giới bên ngoài chưa biết kết cục của nguyên tác, có lẽ họ vẫn đang háo hức chờ trận chiến giữa nhân vật chính và trùm cuối.
『Bí quyết của Lục Hợp Quyền nằm ở sự hợp nhất của thiên – địa và bốn phương.Nói cách khác, là việc dung hợp ba cặp sức mạnh để tạo nên một thể hoàn chỉnh.』
Nói chính xác hơn, đó là sự kết hợp giữa thể lực và tâm lực , nhằm đạt đến cảnh giới công thủ tuyệt đối.
『Thứ nhất là “Thiên Địa Hợp Nhất”. Thiên là bản năng vô thức dẫn động thân thể.Địa là ý thức tinh tường điều khiển kỹ pháp.』
Nó tương tự với trạng thái mà tôi từng đạt được khi thi triển Túy Quyền – khi mà chiêu thức đã được luyện đến mức trở thành phản xạ tự nhiên, không cần suy nghĩ vẫn tự vận hành.
Vút!
Tôi thi triển Kê Thái – bộ pháp mô phỏng dáng gà nhảy – đứng thăng bằng trên một chân, dùng chuyển động mềm dẻo của eo để tránh đường kiếm của Bi-wol.
Dù tư thế có kỳ lạ đến mấy, trọng tâm cơ thể tôi vẫn không hề dao động.
『…Sư phụ di chuyển khác hẳn. Người hết say rồi sao?』
『Vẫn còn chút men. Nhưng thứ ta đang dùng không phải Túy Quyền nữa.』
Bi-wol nhìn tôi với ánh mắt không tin nổi – như thể đang chứng kiến một loại võ học khác hoàn toàn so với những gì cô từng biết.
Huống hồ, thanh kiếm mà cô đang dùng là Thánh Kiếm – bị quấn quanh bởi ma khí – chỉ cần liếc mắt cũng thấy đây là một loại binh khí có thể chém vỡ thép, rạch đá như tàu hũ.
『Dùng Lục Hợp Quyền mà làm được đến mức này sao ạ…』
Vì Lục Hợp Quyền – vốn là môn võ được liệt vào hàng “tam lưu” trong nguyên tác nay lại có thể đón đỡ Thánh Kiếm như vậy, bảo sao cô không bất ngờ.
『Thứ hai là “Nội Ngoại Hợp Nhất”. Nội là khí, Ngoại là hình. Khi dung hợp, mới sinh ra Phát Kình như thể nối liền hai miền Nam – Bắc vốn chia rẽ.』
Keng!
Khi lòng bàn tay tôi đỡ lấy lưỡi kiếm, âm thanh vang lên như hai thanh sắt chạm nhau.
Dù tay tôi đã được bọc hàn khí, cảm giác tê buốt vẫn truyền ngược lên khắp cánh tay.
『…Vậy mà vẫn dùng được đến mức này.』
Tôi bật cười, tung một đòn Phát Kình từ lòng bàn tay.
Dù khóe môi đã rỉ máu vì hao tổn nội lực, nhưng được chỉ dạy cho đệ tử thế này với tôi còn thú vị hơn bất kỳ điều gì khác.
『Thứ ba là: Vai , Hông Hợp Nhất. Vai là động lực, hông là trục xoay. Khi hai bộ phận này phối hợp nhuần nhuyễn, cũng giống như Đông , Tây đã khai thông một mạch. Nhờ vậy mới có thể đồng thời tấn công lẫn phòng thủ, kết nối được cả thiên – địa – tứ phương.』
Lục Hợp Quyền vốn là ngoại công của Thiếu Lâm, nhưng theo thời gian đã bị tiết lộ đến mức… ngay cả những kẻ võ học tam lưu cũng có thể tập luyện.
Nhưng chính sự đơn giản đó lại làm nên cái tinh túy của Lục Hợp Quyền hay nói đúng hơn, Tâm Ý Lục Hợp Quyền – thứ quyền pháp đạt đến sự hoàn mỹ bằng lối đánh tự nhiên nhất.
『Azazel, nhìn kỹ vào. Những xúc tua sau lưng em cũng giống như cánh tay vậy. Nếu học được quyền này, em sẽ thấy nó có ích sau này.』
『Nhìn như… động tác của con gà vậy.』
Để minh họa, tôi thi triển thức cơ bản tên là Kê Hành Bộ, phát triển từ bộ pháp Kê Thái.
Từng chiêu nối tiếp nhau như vũ khúc liền mạch mấu chốt nằm ở chỗ mô phỏng động tác của loài vật, lấy mềm dẻo và thăng bằng làm trọng.
『Ta chẳng cần mấy thứ ngớ ngẩn đó!』
Azazel, bực tức vì những tư thế trông kỳ cục, liền vung xúc tua định đập vỡ bình rượu.
『Ối, cẩn thận chứ! Rượu quý đấy.』
Tôi uốn người luồn qua đòn đánh, trườn thấp xuống rồi đón lấy bình rượu bằng ngực – tư thế y như Hạc Lập (đứng) giữa trời.
『Nếu không thích đánh quyền, thì có thể học điểm huyệt.』
Soạt. Cạch.
Thẩm Trụ Cước Pháp – bộ pháp dồn trọng tâm, giữ trụ vững như cột đá cắm sâu xuống đất.
Tôi dùng khuỷu tay đánh vào đầu xúc tua, khóa cứng đường dẫn lực.
Chạm vào “thân thể” của một vị Cổ Thần bằng tay trần… vốn bị xem là hành động điên rồ, nhưng…
『Giờ thì, bảo bối của em bị vô hiệu rồi. Định làm gì tiếp đây?』
Tôi vẫn điềm nhiên, bởi ngay cả giấc mộng ảo của Azazel tôi còn thoát được huống hồ là mấy xúc tua.
『Được rồi… tôi làm!』
Azazel khẽ liếc những xúc tua đang tê liệt, không giấu được vẻ ngạc nhiên.
Dù không cam lòng, cô vẫn gật đầu, bắt đầu làm theo từng động tác tôi đã dạy.
『Biết thế thì học từ đầu cho rồi. Làm tốt lắm.』
Động tác còn vụng về, nhưng tôi trân trọng sự nỗ lực của cô ấy.
Thứ cảm giác này… có lẽ là cảm giác của một người cha, khi dạy dỗ con gái.
『Sư phụ… người thảnh thơi quá rồi đó.』
Bi-wol thấy tôi mỉm cười thỏa mãn, liền vung kiếm càng lúc càng sắc bén nhắm thẳng vào bình rượu.
Keng!
Âm thanh vang dội khi quyền và kiếm chạm nhau – cả không khí cũng rúng động.
Do tôi chưa luyện thành Kim Cương Bất Hoại Thể, nên phải dùng Phát Kình kết hợp với Băng Khí để phòng thủ.
『Giờ thì em bắt đầu hiểu rồi. Phong cách quái dị của sư phụ… hóa ra đều bắt nguồn từ tư thế mô phỏng động vật.』
Sau vài hiệp giao đấu, Bi-wol cuối cùng cũng nắm được cốt lõi.
Bước đi của gà – Kê Thái,
Rồng bay lên – Long Dược,
Gấu chặn rồi phản công – Hùng Ngự,
Ánh nhìn của đại bàng – Ứng Tước,
Hổ vồ mồi – Hổ Phác,
Và cuối cùng là tiếng gầm sấm động – mô phỏng tiếng loài thú: Nội Thanh.
『Giờ mà còn né qua né lại, chắc cũng chẳng thoát được đâu!』
Lục Hợp Quyền học thì dễ, luyện đến nơi lại rất khó.
Quyền pháp này có câu:
“Toàn thân có bảy quyền.”Tức là đầu, vai, khuỷu, tay, đầu gối, chân… tất cả đều có thể vừa tấn công, vừa phòng ngự.
『Em còn chưa hiểu được nhìu đâu. Khi chưa thật sự chắc chắn… thì đừng bao giờ nghĩ rằng mình đã thắng. Lúc nào cũng phải nghi ngờ kẻ địch.』
Tôi bước lên một bước nhẹ như gió, đặt hai tay lên vai Bi-wol và nói nghiêm túc.
“A…!”
Một âm trầm đục vang lên – Bi-wol khẽ nhăn mặt. Trán cô nhói buốt, như thể toàn bộ lực đạo từ cú húc đầu vừa rồi dội ngược vào óc, khiến nội tạng rung lên từng đợt.
Bi-wol loạng choạng vì trúng đòn, lập tức phản công, nhưng tôi không bỏ lỡ sơ hở cô để lộ.
Lần này, tôi dùng chiêu “Vân Bế Nhật Nguyệt” (雲閉日月把).
Khi kiếm của cô lao tới, tôi xoay khuỷu tay ra sau, vẽ một vòng tròn để gạt đòn, rồi tiến lên một bước, dùng tay còn lại đẩy mạnh vào bụng dưới của cô.
Bụp!
Thân thể Bi-wol bị hất tung lên không, vẽ một vòng cung rồi bay vút ra xa.
『Sư tỷ! Chị ổn chứ?!』
Verdandi người đang theo dõi cuộc đấu hốt hoảng hét lên.
Thánh kiếm rơi khỏi tay Bi-wol lập tức tự động lấy lại hình dạng, phát ra hào quang rực rỡ.
『Bí mật của Tam Tai Kiếm nằm ở ba tai ương: thiên, địa và nhân. Ba yếu tố ấy lần lượt thể hiện qua ba đường kiếm – đâm, chém ngang, và bổ dọc. Nghe thì đơn giản… nhưng để nắm được, không dễ.』
Tôi uống cạn phần rượu còn lại, rồi quay sang nói với Bi-wol.
Tôi đã chỉ dẫn đến mức này, cô ấy phải tự ngộ ra được rồi.
『Vậy là đến lượt Lục Hợp Kiếm?』
Tôi mỉm cười, đưa mắt nhìn sang Verdandi.
Cô ấy run lên như không tin nổi những gì mình vừa chứng kiến.
Ngay cả một người đơn giản như cô cũng có thể thấy rõ: cơ thể tôi đã không còn ổn. Tôi thở dốc, thậm chí ho ra máu.
Thế nhưng
『Động tác còn quá cứng. Cứ lặp đi lặp lại một chiêu duy nhất.』
Với vẻ mặt điềm tĩnh, tôi chỉnh lại tư thế cho Azazel như thể chẳng cảm thấy đau đớn gì cả.
『Đừng có chạm vào ta mà không xin phép…!』
『Thay vì giảng dài dòng trăm lần, làm mẫu một lần vẫn tốt hơn.』
Azazel gắt lên, cố hất tay tôi ra, nhưng với một người bình thường không biết võ công thì làm sao thoát khỏi tay tôi được?
Nếu Azazel là một võ giả chứ không phải Thánh nữ… mọi chuyện có lẽ đã khác.
Giờ đây, cô bắt đầu nhận ra mình yếu đến mức nào và đã dựa dẫm vào người khác ra sao.
『Tay chân không ăn khớp. Lục Hợp Quyền lấy vai và hông làm trụ nhớ chưa? Mọi bộ phận liên kết đều phải phối hợp nhuần nhuyễn.』
Bi-wol giờ đã bị đánh văng ra xa. Người còn lại đối mặt với tôi là Verdandi.
『Sao còn chưa ra tay?』
『Nhưng… còn sư tỷ thì sao ạ?!』
Verdandi không thể tin vào mắt mình chỉ vì một bình rượu, mà khoảng cách giữa họ lại lớn đến vậy.
『Ta đã giữ lực khi đấu với Bi-wol, nên Bi-wol không sao. Thật ra, em ấy là người kỵ nhất với Lục Hợp Quyền.』
Trong nguyên tác, người duy nhất có thể đánh bại trùm cuối là Kim Hyul.
Cho nên việc Bi-wol thất bại dễ dàng… là điều hợp lý.
『…Rõ rồi.』
Verdandi nhặt thanh thánh kiếm dưới đất lên, ánh mắt nhìn tôi không hề dao động.
Giờ thì cô không còn lựa chọn nào khác ngoài việc học gấp chiêu mới rồi đánh bại sư phụ.
『Ánh mắt đó… tốt đấy. Nhưng nói thử xem em cầm kiếm để làm gì?』
『Cầm kiếm để làm gì à? Chuyện đó… quan trọng đến vậy sao?』
Câu hỏi bất ngờ của tôi khiến Verdandi sững lại.
Cho đến giờ, cô vẫn tin rằng mình chiến đấu vì chính nghĩa, vì được lựa chọn làm người tiêu diệt Ma Vương.
Cô từng nghĩ dù có làm gì, miễn là vì “cái thiện”, thì sẽ luôn được tha thứ.
Thế nhưng giờ đây, khi đã là đệ tử của tôi… cô bắt đầu phân vân: mình có thật sự phân biệt được thiện ác?
『Chẳng lẽ… em không cầm kiếm vì chính nghĩa sao?』
Verdandi hạ mũi kiếm xuống. Suy nghĩ.
Cô đang chiến đấu vì ai?
『Không phải lúc để nói chuyện. Chúng ta đổi chỗ khác đi.』
Soạt!
Tôi ấn vào huyệt đạo sau gáy Azazel, khiến cô lập tức ngất xỉu rồi khoanh chân ngồi thiền.
『Cơ hội…!』
Cạnh tôi, bình rượu đặt đó không ai canh giữ.
Verdandi thấy vậy liền chớp thời cơ, vung kiếm chém tới.
『…Ngay từ đầu, ta đã biết em nhìn thấy được tâm cảnh của ta.』
Một làn sóng lan ra như mặt nước.
Cảnh vật xung quanh bắt đầu thay đổi.
Mặt đất dưới chân biến mất, chỉ còn một khoảng không vô tận.
Ùm!
Verdandi chới với, rơi vào đại dương sâu không đáy.
Ngẩng đầu nhìn lên – cô thấy tuyết đang rơi.
Đây là tâm cảnh của tôi:
Bạch Hải Tuyết Cảnh (白海雪景) – biển tuyết trắng vô tận.
『Ta sẽ dạy em Lục Hợp Kiếm – ngay tại đây.』
Một khung cảnh mùa đông tĩnh lặng – nơi tuyết phủ trắng cả biển trời – trải rộng trước mắt Verdandi.