Tôi trở thành nữ kỵ sĩ của một lãnh địa suy tàn

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Ta Lấy Thân Nữ Nhi Tại Yêu Võ Đang Ma Vương

(Đang ra)

Ta Lấy Thân Nữ Nhi Tại Yêu Võ Đang Ma Vương

Mê Mang Tiểu Trùng

Chú thích: Thiên tai thứ tư, không có CP, không có nam chính.

15 120

Trở thành phù thuỷ trong thế giới tràn ngập ma quái

(Đang ra)

Trở thành phù thuỷ trong thế giới tràn ngập ma quái

吃土的书语

Day 101: Giờ đây tôi không còn sợ hãi gì nữa! Mặc vào bộ váy dài của phù thủy, tôi đã trở thành một câu chuyện ma quái!

312 8941

Tôi là lãnh chúa gian ác của quốc gia giữa các vì sao!

(Đang ra)

Tôi là lãnh chúa gian ác của quốc gia giữa các vì sao!

Mishima Yomu

Liệu Liam có thể trở thành một lãnh chúa gian ác một cách bình an vô sự không?

52 95

Ông chú quê mùa trở thành kiếm thánh - Về việc dù tôi chỉ là một sư phụ kiếm thuật ở vùng quê hẻo lánh, nhưng các đệ tử thành đạt lại không chịu buông tha cho tôi

(Đang ra)

Ông chú quê mùa trở thành kiếm thánh - Về việc dù tôi chỉ là một sư phụ kiếm thuật ở vùng quê hẻo lánh, nhưng các đệ tử thành đạt lại không chịu buông tha cho tôi

Sagasaki Shigeru

Beryl, người không nhận thức được sức mạnh của mình, dần dần cho thế giới biết đến sức mạnh đó khi được bao quanh bởi các đệ tử biết về sức mạnh của anh. Đặc biệt là khi không có ý thức về nó.

10 23

Nogizaka Haruka no Himitsu

(Đang ra)

Nogizaka Haruka no Himitsu

Igarashi Yūsaku

Yūto là một nam sinh trung học bình thường còn Haruka là một nữ sinh xinh đẹp, thông minh và giàu có được mến mộ. Cả hai vô tình gặp nhau trong thư viện và Yūto biết sở thích bí mật của Haruka là cô r

108 110

Wn - 4 - Ở dị giới, làm cô nhi là một dạng nội tại

Trong lúc bị hút vào đâu đó với ý thức mờ dần, tôi vẫn nhíu mày.

Người phụ nữ có chiều sâu.

Danh hiệu quái đản gì thế này?

Lẽ nào là do tôi đã thiết lập độ sâu của chỗ đó khi trưởng thành là 20cm?

Nếu là thật thì chẳng phải là tin vui gì cho cam.

Với một người đàn ông theo đuổi sức mạnh thì mấy cái chỉ số sức hấp dẫn được cộng thêm…

........Khoan.

Đàn ông....?

À.

Giờ thì chẳng phải nữa rồi.

_______________________________________________________________________________________

Trên một ngọn núi tuyết cao hàng trăm mét so với mực nước biển.

Nơi thưa thớt bóng người này rõ ràng là một vùng đất khắc nghiệt để con người sinh sống.

Tuy nhiên, không hẳn là không có sự sống nào nảy mầm.

Cứ nghĩ đến những bụi cỏ mọc giữa sa mạc hay khe đá thì càng thấy đúng.

Phải, ví dụ như sinh mệnh nhỏ bé và đáng thương này đây.

Khổ nỗi sinh mệnh đó lại chính là tôi.

“Híc!?”

Cái lạnh buốt da khiến tôi bất giác run lên-!

Trong tầm mắt tôi là một cánh đồng tuyết trắng và nền băng lạnh lẽo.

Và phản chiếu trên đó là hình dáng của một đứa trẻ sơ sinh.

Đôi mắt tròn xoe lộ ra khi mí mắt mở.

Thân thể bé nhỏ quấn trong tấm vải rách cũ.

Chắc chắn là dòng dõi của một thường dân không có gì đặc biệt.

Mà bố mẹ tôi đi đâu rồi?

Tên điên nào lại vứt con mình giữa núi tuyết vậy!?

Cứ thế này thì chết cóng mất.

Mẹ ơi!!!?

“Oe...!!!”

Hử? Rõ ràng tôi vừa gọi mẹ ơi mà?

Sao lại khóc toáng lên thế nhỉ?

“Oe~ Oe~ Oa~ Au~ Uuuwaaa~!”

Phải rồi, tôi là trẻ sơ sinh mà.

Bất cứ điều gì tôi nói đều bị cưỡng chế dịch sang 'ngôn ngữ trẻ con'.

“Hức, hức, oaaaa-!!!”

Ứng cử viên hàng đầu. Không, trong đầu tôi lúc này, người chỉ còn là đứa bé, thoáng hiện lên một từ duy nhất.

Niệm.

Niệm thật rồi-!

Bắt đầu đã là trẻ sơ sinh thì tôi đã dự đoán từ trước nên không sao, nhưng phải đối diện với nguy cơ sống còn thì chưa từng nghĩ tới.

Đây là tai bay vạ gió gì vậy?

Giờ còn có nắng gắt soi chiếu, nhưng tuyết sơn vẫn cứ là tuyết sơn.

Chẳng có gì lạ nếu một thảm họa thiên nhiên như bão tuyết hay lở tuyết xảy ra bất cứ lúc nào.

Và dù không có thảm họa nào xảy ra, sớm muộn tôi cũng sẽ chết vì hạ thân nhiệt!

Cái chết vô nghĩa đã kề ngay trước mắt.

Vậy thì là một đứa bé, hành động tôi phải làm ngay bây giờ là gì?

“Oeeeeeeee!!!”

Chuẩn.

Tìm bố mẹ bằng tiếng khóc thật to.

Kiếp trước hay gì đi nữa, trước sinh tồn thì giữ thể diện là vô nghĩa.

Quằn quại vì sinh tồn không có gì phải xấu hổ.

Vậy nên tôi càng gào to hơn nữa.

“Oa, oaaaa-!”

Hơn nữa, tìm bố mẹ cũng là đặc quyền của trẻ sơ sinh.

“Hức…”

Nhưng đáng tiếc, đáp lại trên núi tuyết chỉ có tiếng gió lạnh buốt.

Tôi đã khóc bao lâu rồi?

Ít nhất phải cả tiếng đồng hồ.

Dẫu vậy, vẫn còn quá sớm để từ bỏ.

Không thể kết thúc theo cách này được.

Phải tìm ra giải pháp bằng mọi giá!

“Uu…”

Cơ thể này rõ ràng là của một đứa trẻ sơ sinh.

Ngay cả việc quay đầu cũng không làm được.

Vì vậy tôi đành phải đảo mắt tìm kiếm bố mẹ muộn màng.

Cảm thấy như vậy là chưa đủ, tôi còn nghiêng người cố gắng mở rộng tầm nhìn nhất có thể.

‘……’

Thứ tôi đối mặt lại là một nỗi tuyệt vọng khác.

Cánh đồng tuyết hoang vắng chào đón một đứa trẻ sơ sinh vừa bắt đầu cuộc sống mới.

Mẹ kiếp thế giới khác.

Thật biết cách trêu ngươi.

...Nhưng cũng không hẳn là không có thu hoạch gì.

Nhờ vậy mà tôi nhận ra một điều.

Dù chả biết đây là đâu và làm thế nào tôi đến được đây.

Nhưng chắc chắn là tôi đã trúng số độc đắc với cuộc đời của một đứa trẻ mồ côi.

Làm trẻ mồ côi chẳng khiến tôi thấy quá đau thấu.

Vì ở thế giới khác, mồ côi gần như là một dạng nội tại.

Vấn đề là biết điều đó cũng chẳng giúp ích gì.

Một đứa trẻ sơ sinh ở tình cảnh này có thể làm được gì chứ.

“Uuuo…!”

Siết chặt nắm tay, tôi quơ quào như để cố làm gì đó.

Bực bội quá nên tôi còn đá chân lạch bạch.

Toàn thân run lên bần bật vì giận dữ, brrr brrr.

Người ngoài nhìn vào có thể thấy giống như một đứa trẻ sơ sinh đang làm trò.

Nhưng với tôi, đó là quyết tâm sinh tồn đang bùng cháy.

Lại còn là nỗ lực suốt nhiều phút liền.

“Hừm-!”

Quả nhiên là cựu ứng cử viên hàng đầu.

Ít nhất cũng phải công nhận sức mạnh tinh thần này.

Lòng tự hào bất giác dâng lên.

Phải chăng Thần số mệnh cũng thấy thương xót cho nỗ lực của tôi chăng?

–Tinh!

Xem ra ông trời không triệt đường sống của ai.

“Huo!?”

Không ngờ hiệu ứng âm thanh khó chịu này lại có lúc đáng mừng đến vậy.

< Để bù đắp cho hình phạt, xuất hiện phần thưởng đặc quyền Đặc tính! >

< Khi tái sinh và mỗi khi lớn thêm một tuổi, bạn sẽ được chọn một đặc tính mới! >

“Huoo!?”

Cái gì cơ?

Sao mà hấp dẫn dữ vậy!?

Tôi không biết chính xác đặc tính đó là gì.

Cũng chẳng rõ nguyên lý nào mà lại có phần thưởng dễ dàng như vậy.

Tình hình đã thế này thì cứ có là tốt rồi, phải không?

Hiểu nôm na là với tôi, tuổi tác chính là khái niệm tương đương với cấp độ.

< Bạn có đồng ý nhận đặc quyền không? >

Câu trả lời của tôi đương nhiên là ‘Có’. Tôi cố hết sức gật đầu.

< Chọn đặc tính! >

Soạtttt! Cùng với hiệu ứng âm thanh ồn ào, ô lựa chọn đã mở ra.

1. Kháng lửa + 30%

2. Đòn tấn công cơ bản thành 2 lần.

3. Mỗi khi lớn thêm một tuổi, nhận +1 điểm chỉ số thưởng (Chỉ có thể đầu tư điểm chỉ số khi cửa sổ chọn đặc tính đang hiện)

Cái quái gì thế này đồ điên.

Bảo là thế giới fantasy chính thống cơ mà.

Có đúng không đấy?

“Uong~”

Dù sao thì thật sự tôi vẫn vui đến phát điên.

Vì tâm trạng của tôi lúc này là muốn vớ lấy cả cọng rơm thối.

Tôi cũng nghĩ nó giống một game di động mà mình từng chơi, nhưng đó chỉ là vấn đề thứ yếu.

Điều quan trọng là hiệu quả của đặc tính rất trực quan và mạnh mẽ.

Nếu cộng dồn những đặc tính như vậy thì dù không thành siêu nhân, sau này tôi vẫn có thể trở thành một chiến binh đáng gờm chứ nhỉ?

Tuy nhiên, những kỳ vọng này nhanh chóng vụt tắt.

“Hưưư…”

Nhận ra muộn màng, tôi chỉ biết rên rỉ.

Không nghi ngờ gì nữa, tất cả các lựa chọn đều là những đặc tính tốt.

Nhưng chúng không phải là những khả năng có thể giúp tôi vượt qua khủng hoảng ngay lúc này.

Mơ mộng về tương lai có ích gì chứ?

Phải sống sót bây giờ thì sau này mới làm được gì đó.

Mà khoan, những cái khác thì không nói, nhưng đặc tính đầu tiên kia.

Kháng lửa + 30%

Đặc tính quái quỷ gì vậy?

Đang trêu tôi à?

Tăng kháng lửa trên núi tuyết làm đách gì?

Aiss, tức điên-!

“Kuuuup-!”

Lần này tôi lại giận run cả người, để rồi nhận ra rằng làm vậy cũng chẳng thay đổi được gì. 

“Uoooo!”

Quạu hơn nữa, thế là toàn thân tôi run brrrrrr.

Cái cơ thể chết tiệt này khiến tôi tức điên.

Cuối cùng, khi cơn giận lên đến đỉnh điểm…

2. Đòn tấn công cơ bản thành 2 lần.

Tôi đành ngậm đắng nuốt cay chọn mục thứ hai.

Lựa chọn thứ ba, tăng 1 điểm chỉ số mỗi khi lớn thêm một tuổi.

Không cần bàn cãi, đây là đặc tính hấp dẫn nhất.

Nhưng nếu không dùng được ngay thì có ý nghĩa gì?

Dù sao nếu chết đi thì cũng thành đặc tính không tồn tại.

Cái đầu làm tôi bực mình.

Cái thứ ba thì chưa dùng được ngay.

Đặc tính thứ hai cũng vô dụng, nhưng ít ra nó vẫn có chút ý nghĩa.

“Uaaaaa!”

–Phịch phịch!

Bởi chỉ cần trút giận một lần thì tự động lại có thêm một lần trút giận nữa.

Cảm giác đầu óc hạ nhiệt nhanh hơn so với lúc nãy.

Thôi có còn hơn không.

Tôi quyết định nghĩ như thế.

Chết tiệt.

–Phịch phịch! Phịch phịch! Phịch phịch! Phịch phịch!

Tôi liên tục tung ra đòn tấn công cơ bản x2 vào không trung.

Mặc dù chẳng có gì ở đó, nhưng nếu không làm vậy, tôi cảm giác mình sẽ phát điên vì tức giận.

“Huung~ Huu, huung~ Hoop!”

Khoan đã.

Nghĩ lại thì có lẽ nên dừng trò hề này lại.

 Quy tắc cơ bản khi bị nạn.

Giảm thiểu lãng phí thể lực.

Một lẽ thường tình mà tôi chỉ nhận ra sau khi đã bình tĩnh lại.

Bây giờ vẫn chưa muộn.

Tim vẫn còn nóng và đầu cũng còn nóng.

Dù là do tức giận, nhưng trước mắt nó là bằng chứng cho thấy tôi vẫn còn sống.

“…Uu.”

Tôi co tay và chân lại để giữ ấm cơ thể hết mức.

“Pu.”

Vì tức giận, môi tôi bất giác chu ra như mỏ chim, nhưng tôi sẽ không thu lại. Trong tình cảnh này, đây là cách duy nhất giúp xoa dịu cơn giận.

Rồi sau đó, tôi thầm niệm chữ "Nhẫn" hàng chục, hàng trăm lần trong khi chờ đợi cứu hộ.

Một tiếng, hai tiếng, ba tiếng, không có đồng hồ nên tôi chỉ có thể ước lượng thời gian bằng cảm giác sinh học.

Không lâu sau, mặt trời dần buông, ánh hoàng hôn phủ xuống. 

May mắn hay bất hạnh đây?

Nhờ là một đứa trẻ khỏe mạnh sẽ lớn lên với các chỉ số vượt trội hơn người khác, nên cho đến đầu giờ tối vẫn không có gì bất thường.

Nhưng cái lạnh thực sự vào buổi sớm mai có lẽ sẽ khác…

Liệu đến ngày mai tôi còn giữ được hơi ấm này không?

Hay là, tôi sẽ cứ thế mà…

‘……’

Thời gian trôi qua, lòng tôi càng nặng trĩu.

Giờ nhìn lại, nơi này hẳn không chỉ vắng vẻ mà còn chẳng có lấy bóng người.

Dẫu cố xua đuổi, những ý nghĩ bi quan vẫn cứ ập đến.

Tôi đã từng quá tham lam sao?

Đã từng mong muốn nhiều hơn mức cần thiết ư?

Tôi không mong được sinh ra trong một gia đình quý tộc.

Chỉ cần một mái nhà thường dân bình thường, không giàu sang cũng chẳng ấm êm gì mấy.

Vậy thôi là tôi đã mãn nguyện rồi.

Tình huống này đối với tôi, người vừa bắt đầu một cuộc sống mới, không chỉ khắc nghiệt mà còn tàn nhẫn.

“Uuu…”

A, không được.

Khóe mắt tôi thực sự đang ươn ướt.

Có phải vấn đề là do tôi đã trở thành trẻ sơ sinh không?

Nếu giả định tâm hồn và tinh thần đều bị ảnh hưởng bởi thân thể trẻ thơ, thì việc tâm trí dễ dàng bị dao động thế này có thể hiểu được phần nào.

“……”

Không, có lẽ nó không liên quan gì đến chuyện đó.

Trước cái chết hay tuyệt vọng, mọi người đều bình đẳng.

Bởi con người vốn dĩ chẳng thể không trở nên yếu đuối khi đứng trước vực thẳm hư vô.

Giờ thì ngay cả ánh mặt trời, nguồn hơi ấm duy nhất cũng đã rời xa tôi.

Thời gian trôi qua, thứ bao trùm toàn thân tôi chỉ còn lại cái lạnh không thể chịu đựng nổi.

Đây là cái kết không thể chống cự.

Lại phải đối mặt với kết cục tương tự như trước kia.

Dường như tôi sắp bị chôn vùi trong tuyệt vọng, kéo xuống đáy sâu hun hút.

Ngay khi điều đó sắp trở thành hiện thực…

“…Bé con.”

Một giọng nói non nớt vang lên.

Dù rằng hơi ấm còn chưa chạm tới, tôi đã cảm nhận được rõ ràng trên da thịt.

Ai vậy?

“Híc!?”

Không biết có phải vì vui mừng hay chỉ đơn giản là ngạc nhiên. Tôi nấc lên một tiếng.

Ngay sau đó, sự tồn tại mà tôi đối mặt là…

“……Oe?”

Ánh sáng rực rỡ. Khoan, không phải là ánh sáng rực rỡ.

“Bố mẹ em đâu?”

Ấy chính là gương mặt tuấn mỹ đến mức khiến cả ánh sáng mặt trời cũng trở nên nhạt nhòa.

Thoáng chốc tôi còn ngờ ngợi "Là con gái sao?", bởi quá xinh đẹp nên có chút nhầm lẫn.

Nhưng nhờ những đường nét hơi góc cạnh và mái tóc ngắn nên tôi nhanh chóng phân biệt được giới tính.

Dẫu khá tiếc vì là con trai.

Song, ngay cả với con mắt của một gã từng là đàn ông như tôi, cũng phải thừa nhận rằng cậu nhóc này thực sự rất đẹp trai.

Đây là lần đầu tiên tôi cảm thấy ghen tị khi nhìn vào khuôn mặt của người khác.

Vẻ đẹp trai đó hiện rõ mồn một ngay cả trong bóng tối mờ ảo.

Do đó, tôi có thể khẳng định chắc nịch.

Đây là tuyệt phẩm của vẻ đẹp nam tử, không thể phủ nhận ngay cả với cảm nhận của một người đàn ông ở kiếp trước.

Chẳng lẽ đàn ông ở thế giới này đều đẹp trai thế sao?

Nếu quả vậy, thì cái nỗi lo lắng về viễn cảnh bị đàn ông quấy rầy quả là trò cười nhạt nhẽo.

“……”

Thế nhưng, cũng khó mà đặt trọn niềm tin vào đối tượng này.

Dẫu đẹp trai đến đâu, cậu bé vẫn chỉ là một đứa trẻ mới khoảng bảy, tám tuổi.

Có còn hơn không, song để nói là đáng tin cậy thì còn cách xa lắm.

“Hay là, em cũng đơn độc?”

Em cũng đơn độc? Lẽ nào cậu nhóc này cũng gặp nạn?

Hay đây là lời đề nghị thành lập bộ đôi mồ côi?

“Uuung-!”

Dù thế nào đi chăng nữa, đây chẳng phải lúc so đo trẻ con hay người lớn.

Trong tình huống này, tôi làm gì có tư cách kén cá chọn canh.

Thành thật mà nói, tôi chỉ muốn bấu víu lấy bất kỳ hy vọng nào, dù là nhỏ nhoi nhất.

Cùng là trẻ con nhưng sự khác biệt giữa trẻ sơ sinh và trẻ chưa đi học là rất lớn.

“Uuuuuung!!!”

Thế là tôi vội trợn mắt, gật đầu lia lịa.

Đơn độc đây này, nhóc con! Lạnh quá, mau đưa tôi đến đâu đó đi!

“…Thì ra là vậy.”

Ánh mắt đầy thương cảm của cậu nhóc khiến tâm trạng tôi trở nên kỳ lạ.

Bị một đứa trẻ nhỏ hơn mình rất nhiều ở kiếp trước thương hại.

Dù sao, vẫn phải thầm thấy may mắn vì không rơi vào tay bọn cướp hay lũ thảo khấu.

…Mà nói thật, tôi cảm thấy hơi tiếc.

Tại sao người cứu tôi không phải là một chị Elf xinh đẹp, thân hình nóng bỏng nhỉ?

Ít nhất nếu là một bé gái thì đã có thể đi theo tuyến truyện bạn thời thơ ấu lớn tuổi hơn...

–Vụt, vụt.

Lần này người quay đầu không phải là tôi mà là cậu nhóc.

Có lẽ cậu nhóc đang tìm bố mẹ tôi?

Vì nếu lỡ bế nhầm đứa trẻ còn bố mẹ, hẳn sẽ thành rắc rối to.

Thêm một khoảng thời gian ngắn trôi qua.

Tôi chỉ ngây người ra, lặng lẽ nằm yên chờ đợi.

Không biết có phải chiếc đèn lồng đã được yểm phép hay không mà ấm áp lạ thường, đến mức cảm giác sốt ruột trong lòng đã sớm bị xua tan.

Chẳng bao lâu sau, có lẽ cậu bé đã chắc chắn rằng tôi là trẻ mồ côi?

“Vậy, em có muốn đi cùng anh không?”

Cậu nhóc khẽ chìa bàn tay ra trong khi vẫn còn ẵm tôi trong vòng tay.

“…U?”

Trông có vẻ là một đứa hơi kỳ quặc.

Đối xử với một đứa trẻ sơ sinh nhỏ hơn mình rất nhiều mà sao phải làm quá lên thế?

Ôi, tay chân tôi giờ co lại chẳng phải vì lạnh mà là vì ngượng hộ đấy.

“Haha, anh không ép em đâu.”

Có lẽ cậu nhóc đã hiểu lầm vẻ mặt nhăn nhó của tôi là sợ hãi.

Cậu nhóc còn xua tay, ra sức chứng minh 'Anh không phải người xấu'.

…Tốt bụng thật.

Dù sao thì cũng không cần phải từ chối.

“Chỉ là, nếu em không ghét…”

Tuy có hơi kỳ quặc, nhưng có vẻ không phải người xấu.

“Anh nghĩ đưa em về lãnh địa của bọn anh cũng là một ý hay.”

Thân là một đứa trẻ mồ côi, đi theo thì thiệt thòi gì đâu chứ.