Sau khi mua sắm xong, tôi đẩy chiếc xe đẩy nặng trịch đồ ăn trở về nhà.
Dù là buổi chiều muộn, ánh nắng vẫn nóng như giữa mùa hè nhưng bọn trẻ thì vẫn vui vẻ ngồi dưới mái che của xe đẩy, say mê ngắm nhìn khung cảnh bên ngoài.
Lenny rất ngoan, cứ luôn cố gắng dạy cho Luca đủ thứ khiến tôi vừa tự hào vừa thấy đáng yêu.
Dù thỉnh thoảng có vài "kiến thức sai lệch" được truyền đạt...
“Luca, Luca nhìn kìa! Kia là thịt bò đấy!”
Thịt bò?
Tôi nhìn theo ngón tay của con, trước mắt là những chùm hoa cẩm tú cầu màu xanh da trời đang nở rộ.
À, cẩm tú cầu (su-guk) lại bị gọi nhầm thành thịt bò (su-gogi) rồi.
Tôi chỉ khẽ cười. Có lẽ về đến nhà sẽ nhẹ nhàng sửa lại cho con, kẻo bé lại thấy ngượng.
Tôi tiếp tục đẩy xe, cố gắng không bật cười thành tiếng.
Chiếc xe đẩy dạng wagon mà tôi đã bỏ một số tiền không nhỏ để mua thực sự rất hữu ích, lăn đi mượt mà không vấp.
…Nhưng tại sao lưng tôi vẫn đau vậy?
Tôi lau giọt mồ hôi trên trán, nhưng cảm giác lại không giống như mồ hôi vì nóng.
"……"
Chắc là do thiếu ngủ và mệt mỏi dồn lại sau mấy ngày liên tiếp, nào là thức đêm, nào là giao bánh, chăm con, chuẩn bị nhà cửa trước khi đón Lenny về…
Tôi vươn vai khi dừng chờ đèn xanh ở giao lộ thì bỗng đầu hơi choáng váng, mắt hoa lên một chút.
“…Ưm.”
Tôi bật ra một tiếng rên khẽ mà chính mình cũng không nhận ra.
…Chết thật rồi. Cảm giác không ổn chút nào.
Mình không thể đổ bệnh lúc này được.
***
Tôi vốn là người khá khỏe mạnh.
Nhưng cứ vài năm một lần, tôi lại bị ốm nặng đến mức tưởng như sắp chết.
Ngày trước khi còn sống một mình, tôi đã từng nghĩ “có chết cũng chẳng sao”.
Nhưng bây giờ thì khác.
Nếu tôi ngã xuống thì ai sẽ chăm sóc cho bọn trẻ đây?
Tiếng líu lo của lũ nhỏ vang bên tai, trong đầu tôi hiện lên đủ loại suy nghĩ rối rắm.
Luca còn quá nhỏ, Lenny thì chưa thể tự lo cho bản thân được… Mình có nên gọi cho Cassandra không?
Nhưng cô ấy cũng đã bảo sáng nay là có việc riêng. Chính vì vậy tôi mới phải gọi taxi đi lại từ sáng…
Càng tệ hơn khi mắt tôi bắt đầu muốn sụp xuống.
Trời thì nắng gắt mà tôi lại không còn cảm thấy nóng, chỉ thấy người lạnh toát.
Nhờ chút ý chí còn sót lại, tôi cố gắng đẩy xe đẩy về nhà bằng chút sức tàn.
“Về nhà rồi~!”
Lenny vui vẻ reo lên khi vừa bước vào cửa.
Tôi vẫn cố nở nụ cười, bế từng đứa xuống, rửa tay chân cho cả hai rồi thay đồ.
Hai đứa ngay lập tức chạy tung tăng khắp phòng khách như muốn bù đắp cho hai ngày không được chơi cùng nhau.
Tôi tranh thủ sắp xếp lại đồ đạc vừa mua, rồi bắt đầu đun nước để làm thạch rau câu mà Lenny thích.
…Uống một tách trà nóng, có khi cơ thể sẽ thấy khá hơn chăng?
Tôi lấy thuốc hạ sốt từ tủ thuốc luôn chuẩn bị sẵn cho bọn trẻ, uống vội một viên rồi tựa người vào bàn đảo bếp chờ nước sôi.
Tôi biết rõ, nếu lúc này mà ngồi xuống hay nằm xuống thì chắc chắn sẽ ngủ gục ngay tại chỗ. Cơ thể tôi mệt mỏi đến mức không còn có thể thư giãn theo cách bình thường nữa.
Chắc là uống thuốc rồi một lúc nữa sẽ khá hơn…
Tôi cố trấn an bản thân như vậy khi đổ bột thạch rau câu vào nồi nước đang sôi sùng sục.
Tôi khuấy đều tay, sau đó cho thêm nước lạnh, tiếp tục khuấy cho đến khi hỗn hợp bắt đầu sệt lại thì cho vào tủ lạnh.
Chỉ làm vài thao tác đơn giản vậy thôi mà dạ dày tôi đã bắt đầu nôn nao.
Tôi hiểu đây không còn là kiểu mệt mỏi có thể gắng gượng mà qua được nữa.
Tôi cầm lấy điện thoại. Có lẽ nên gọi cho Greg, nhờ cậu ấy ghé qua sau khi tan làm…
Ding-dong.
Tiếng chuông cửa vang lên đúng lúc đó.
Luca tròn mắt, ngừng chơi và nhìn về phía cửa.
Thay vào đó Lenny nhanh nhẹn chạy đến và cất giọng.
“Là ai đấy ạ?”
So với tuổi, Lenny đúng là lanh lợi và thông minh hiếm có.
Tôi thấy tự hào vì sự tự tin của con, nhưng tiếc là không còn sức để khen ngợi nữa.
Tôi lê bước đến cửa, liếc qua ống nhìn, là Evan.
Chẳng lẽ đến hối bản thảo?
Chà… không ngờ lại có ngày một biên tập viên đến tận cửa nhà tôi để đòi bản thảo.
Tôi thực sự đã sống một cuộc đời quá chăm chỉ rồi đấy.
Cạch, tôi mở cửa, đối mặt với anh ta.
“Chào anh. Không có gì đâu, tôi chỉ…”
Evan ngừng lại, nét mặt đầy lo lắng khi nhìn thấy bộ dạng thảm hại của tôi.
“Anh không sao chứ? Mặt anh tái mét rồi kìa. Có cần đi bệnh viện không?”
“Không sao đâu… Chỉ cần chợp mắt một chút là ổn rồi.”
Tôi thực sự tin thế, chỉ cần một giấc ngủ sâu, chỉ một lần thôi…
Evan không phải là người thiếu tinh ý.
“Vậy… tôi có thể giúp gì được không?”
Chính là câu đó… Tôi đã chờ câu đó.
Tôi biết rõ bản thân chưa gửi bản thảo, giờ lại còn nhờ vả thì thật không phải. Nhưng…
Dưới tình cảnh này, tôi chẳng còn tâm trí đâu để giữ thể diện nữa.
Tôi nhìn Evan, và gần như bám víu lấy chút hy vọng.
“Vậy thì… làm ơn giúp tôi trông bọn trẻ một lúc được không?”
“Vâng, vậy thì… gì cơ? Bọn trẻ á?”
Evan bấy giờ mới cúi nhìn xuống và thấy Lenny đang bám chặt lấy chân tôi.
Chỉ cần nhìn vào vẻ mặt ngỡ ngàng thoáng qua trên gương mặt, tôi như đọc được chính xác suy nghĩ đang lướt qua trong đầu anh ta.
Tôi nhanh chóng lên tiếng để tránh cho anh hiểu nhầm.
“Đây là Lenny, anh trai của Luca. Bé bốn tuổi.”
“À… ra vậy. Rất vui được gặp con, Lenny.”
Evan nói với vẻ hơi lúng túng, quay sang mỉm cười với Lenny.
Không nghi ngờ gì, chắc chắn vừa nãy anh ta đã nghĩ "Luca sao mà lớn nhanh thế?!"
***
Có vẻ như Evan vừa tan làm là đến thẳng nhà tôi.
Nhìn cách anh ăn mặc chỉnh tề và cái cặp tài liệu dày cộp cũng đủ đoán được.
Anh ta đặt cặp xuống bên cửa ra vào và đưa mắt nhìn quanh.
“Nhà anh trông ấm cúng và dễ chịu thật.”
Phải rồi, đây là lần đầu tiên Evan đến nhà tôi.
May mà tôi đã đóng cửa phòng ngủ và phòng chơi lại, ít ra thì phòng khách còn đủ gọn gàng để đỡ mất mặt.
Tuy nhiên, vào lúc này, với tôi thì Evan không còn là một biên tập viên hay một vị khách, mà là một vị cứu tinh kiêm bảo mẫu tạm thời.
“Trước tiên, anh có thể rửa tay ở đây…”
“À, vâng.”
Sau khi Evan rửa tay xong, tôi dẫn anh ta ra chỗ bàn nhỏ của bọn trẻ và… mời anh ta ngồi vào chiếc ghế trẻ con.
“……”
Không thể không thấy cảnh đó có chút hài hước, một người đàn ông trưởng thành, mặc sơ mi chỉnh tề, ngồi lọt thỏm trong chiếc ghế nhựa bé xíu của trẻ con.
Nhưng tôi không còn tâm trí để bận tâm đến vẻ ngoài trông buồn cười đó nữa.
Lờ đi nét mặt hơi bối rối của anh, tôi cất giọng yếu ớt, gần như là thì thào.
“…Xin hãy giúp tôi trông bọn trẻ một lát thôi, được không?”
“Chỉ cần đọc vài quyển truyện tranh cho bọn trẻ thôi ạ.”
“À, vâng.”
Tôi đặt Lenny ngồi vào một chiếc ghế nhỏ bên cạnh, còn Luca thì ngồi vào ghế Bumbo.
“Và trong lúc đọc sách, anh cũng cần để ý xem bọn trẻ có vẫn ngồi đúng chỗ không nhé. Trẻ con đấy, chỉ cần chớp mắt một cái là có thể xảy ra chuyện ngay. Nhất là… cái cục bướng bỉnh này.”
“Ưm…”
Luca bỗng nắm lấy ngón tay tôi, vẻ mặt như đang phật ý.
Evan hít một hơi rồi gật đầu chắc nịch, giọng kiên quyết.
“Cứ xem như tôi đang chăm sóc đứa con chưa chào đời của mình vậy.”
…A. Tôi cảm thấy có điều gì đó xẹt qua trong đầu, nhưng chưa kịp nghĩ kỹ thì cơ thể đã hoàn toàn buông xuôi.
“Vậy thì chỉ cần đọc vài quyển truyện cho hai đứa. Cầm sách nghiêng về phía các bé để chúng nhìn được tranh là được.”
Tôi nói xong câu cuối cùng, rồi gần như ngã sụp xuống sofa và ngủ mê man ngay lập tức.
***
Từ trong giấc ngủ đen đặc, ánh sáng dần trở lại.
Tôi có thể cảm nhận rõ ánh hoàng hôn nhẹ nhàng trườn qua mi mắt.
Gáy không còn đau cứng nữa, trán cũng nhẹ tênh như thể cục đá nặng suốt cả ngày đã biến mất. Không lạnh cũng chẳng nóng.
“Giọt nước nhỏ bé, một nàng tiên đã rơi từ đám mây xuống dòng sông, từ dòng sông ra đại dương…”
Một giọng nói trầm thấp, nhẹ nhàng vang lên, ai đó đang đọc truyện.
“Lại hóa thành cơn mưa… rồi lại trở về biển cả…”
Là truyện “Nàng tiên giọt nước”. Một câu chuyện mà người lớn nghe còn cảm thấy u buồn, vậy mà lại được đọc cho trẻ con nghe.
Tôi bừng tỉnh, mở mắt ra và lập tức chạm ánh mắt với Evan đang ngồi đọc truyện cho hai đứa trẻ.
“…và nàng cứ thế xoay vòng mãi trong thế giới này.”
Evan khép lại cuốn truyện, giọng trầm lắng như thực sự xúc động.
Lenny liền vỗ tay lách tách, reo lên: “Wow, hay quá!”
Không đâu, Lenny à… Câu chuyện đó buồn muốn khóc ấy chứ…
Tôi đảo mắt tìm Luca, thằng bé vẫn đang ngồi yên trong ghế Bumbo, đập chân nhè nhẹ và cầm món đồ chơi lắc lư vui vẻ.
Tôi thở ra một hơi nhẹ nhõm.
Cả hai đứa vẫn an toàn, vẫn vui vẻ, mà tôi thì… đã được nghỉ ngơi thật sự.
Một buổi chiều ngỡ như sẽ gục ngã, lại được cứu vãn bằng một câu chuyện buồn, và một vị biên tập viên bất đắc dĩ hóa thân thành bảo mẫu dịu dàng.
“…Chào anh.”
Tôi chào một cách hơi ngượng ngùng, và Evan gật đầu đáp lại một cách lịch sự.
“Vâng, trông anh có vẻ khá hơn rồi. May quá.”
Tôi đẩy nhẹ chiếc gối không hiểu sao đang ôm trong lòng sang một bên và ngồi thẳng lưng dậy.
Cơ thể nhẹ nhõm hẳn. Có vẻ như nhờ thuốc ngấm và mồ hôi đổ ra trong giấc ngủ, tôi đã ngủ sâu một giấc thực sự cần thiết.
Lenny cười tươi và chạy lại gần tôi.
“Bố ơi! Bố ngủ như em bé đấy!”
“Ừ, đúng rồi. Bố ngủ say mất rồi. Chú đã đọc truyện cho con nghe à?”
“Vâng! Những ba quyển luôn đó!”
Ba quyển…
Xem ra tôi đã ngủ ít nhất hơn nửa tiếng rồi.
Tôi nhanh chóng lên tiếng cảm ơn.
“Cảm ơn anh. Lúc đó tôi thực sự không còn tỉnh táo nữa…”
Evan chỉ nhẹ nhàng lắc đầu.
“Không đâu. Tôi chỉ tưởng tượng thôi cũng biết anh vất vả thế nào rồi.”
Anh ấy còn kể lại rằng lúc tôi ngủ thiếp đi, tôi vẫn ôm chiếc gối và vô thức xoa xoa vỗ vỗ như đang ôm một đứa bé trong lòng.
“Trông anh cứ như vẫn đang chăm con ngay cả trong giấc ngủ.”
Tôi đỏ mặt vì xấu hổ.
Dù Evan không hoàn toàn là người xa lạ, nhưng để anh ấy thấy cảnh đó vẫn thật là… bối rối.
Nhưng kỳ lạ là ánh mắt anh ta nhìn tôi lại ánh lên vẻ kính trọng.
Có lẽ anh ấy đã thực sự cảm nhận được sự vất vả của việc nuôi hai đứa trẻ nhỏ cùng lúc.
Tôi đứng dậy, xoay vai thử, đúng là thấy khỏe hơn thật.
“Vậy… nếu anh không bận gì, có muốn ở lại ăn tối không? Dù sao anh cũng đến vì có chuyện muốn nói mà.”
“À… nếu vậy thì tôi xin phép không từ chối. Nếu còn điều gì cần giúp thì cứ nói với tôi nhé.”
Tôi khẽ cười.
Không ngờ hôm nay mình lại được cứu bởi chính người đến đòi bản thảo.
Nhưng trong lòng lại thấy một chút ấm áp, một chút yên tâm, như thể có ai đó, dù chỉ một lúc sẵn sàng đứng bên cạnh mình.
***
Bữa tối đơn giản cũng kết thúc.
Lenny hôm nay vẫn ăn ít, nhưng ít ra cũng ăn được nhiều hơn mấy hôm trước một chút.
Sau khi nhai kỹ miếng cuối cùng và nuốt xuống, cậu bé nhìn tôi hỏi.
“Bố ơi, mình chưa ăn thạch rau câu à?”
“Ừ, thạch vẫn còn hơi lỏng. Để nó dẻo lại thì phải chờ vài tiếng nữa cơ. Nếu để mai sáng ăn có được không?”
“Vâng ạ~ Hihi.”
Chỉ mới nghĩ đến cũng khiến cậu bé vui vẻ cười tít mắt.
Tôi đỡ bé khỏi ghế, đưa cả hai đứa quay lại phòng khách.
Lenny nói muốn vẽ tranh nên ngồi xuống bàn, còn Luca thì lại đòi được ôm nên tôi đeo địu lên người và ôm bé sát vào ngực.
Thỉnh thoảng Luca lại như thế, chỉ muốn được ôm chặt bên người, không rời nửa bước.
Tôi quen rồi, nên chỉ nhẹ nhàng vỗ lưng bé rồi đưa một ly cà phê đặt xuống trước mặt Evan.
“Lần sau tôi sẽ mời anh một bữa đàng hoàng. Hôm nay thật sự hơi rối quá.”
“Không đâu. Đây là chiếc sandwich ngon nhất mà tôi được ăn gần đây. Tôi nói thật đấy. Anh không chỉ giỏi làm bánh mà còn nấu ăn rất khéo.”
“Ha ha…”
Tôi chỉ có thể cười gượng. Một khoảng im lặng nhẹ trôi qua.
Tôi biết đã đến lúc, với tư cách là một tác giả đang nợ bản thảo, giờ là lượt tôi bị biên tập viên đốc thúc rồi.
“…Anh đến vì chuyện bản thảo, phải không?”
“Vâng. Nhưng sau khi thấy tận mắt tình cảnh thế này, tôi hoàn toàn hiểu vì sao bản thảo bị chậm rồi…”
Dù vậy, Evan vẫn không hỏi tại sao từ một đứa trẻ lại thành hai.
Chắc điều anh ấy tò mò hơn là khi nào thì sẽ nhận được bản thảo tiếp theo.
Tôi gật đầu, thành thật nhận lỗi.
“Thành thật xin lỗi vì đã chậm trễ. Thực ra tôi vẫn luôn ghi chép ý tưởng, chỉ là chưa thể hoàn thiện công thức.”
Tôi lấy quyển sổ ghi chép công thức đã được lật tới lật lui nhiều lần, đưa cho Evan xem những ý tưởng tôi đã nhen nhóm trong thời gian qua.
Có lẽ bây giờ là lúc tôi phải thực sự biến chúng thành hiện thực.
“Làm cha mẹ của hai đứa trẻ, tôi nhận ra việc chuẩn bị bữa ăn đúng giờ là một chuyện rất khó...”
Tôi nói, vừa lật sổ ghi chép.
“Thế nên tôi thử suy nghĩ về vài món ăn có thể làm nhanh mà vẫn tốt cho sức khỏe…”
Tôi đưa cho Evan xem vài công thức mang tính chất như món tráng miệng bồi bổ, tăng cường thể lực, thứ mà các phụ huynh như tôi sẽ thực sự cần.
Evan lật giở vài trang, gật gù trong chốc lát nhưng rồi lại khẽ lắc đầu.
“Công thức thì rất tốt, nhưng… tôi nghĩ có chút trùng lặp với những gì Vanessa đã gửi.”
“À… phải rồi.”
Vanessa là một influencer nổi tiếng với các nội dung liên quan đến ăn uống lành mạnh và giữ dáng. Việc cô ấy đã đi trước tôi với những công thức tương tự hoàn toàn không lạ.
“Xin lỗi nhé. Trong trường hợp nội dung bị trùng lặp, chúng tôi buộc phải ưu tiên tác giả đã gửi trước.”
“Không sao đâu, tôi hiểu mà.”
Tôi cố giữ vẻ điềm tĩnh, dù trong lòng vẫn hơi tiếc. Nhưng dẫu sao, lỗi là do tôi chậm trễ.
Tôi nhẹ nhàng khép sổ lại, mỉm cười nói.
“Dù gì tôi sẽ cố gắng hoàn thành công thức mới và gửi lại trong tuần này.”
Evan gật đầu.
“Vâng. Nhưng xin anh đừng quá áp lực. Thật ra hôm nay tôi đến không hẳn là để hối bản thảo, mà chỉ muốn xem có chuyện gì bất thường không.”
…Một cách nói khá khéo léo của người đến đốc thúc nhưng lại muốn giữ hình ảnh dễ chịu.
Tuy nhiên, tôi cũng chẳng còn gì để nói ngoài việc thành thật cảm ơn.
Vì anh ấy đã chăm sóc cả hai đứa nhỏ giúp tôi, và còn chẳng được nghỉ ngơi đúng nghĩa.
Evan như để xoa dịu không khí, thêm vào trước khi bước ra khỏi cửa.
“Dù đã có người viết về các công thức dinh dưỡng dành cho người lớn, nhưng nếu anh chuyển hướng tập trung vào các công thức lành mạnh dành cho trẻ nhỏ thì sao? Xét về bố cục tổng thể của cuốn sách thì đó sẽ là sự bổ sung rất thú vị.”