Tôi Thật Sự Không Muốn Trùng Sinh Đâu

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Shangri-La Frontier ~ Kusoge Hunter, Kamige ni Idoman to su ~

(Đang ra)

Shangri-La Frontier ~ Kusoge Hunter, Kamige ni Idoman to su ~

Katarina

Từ cuộc hành trình này, khái niệm về game và thực tại đối với cậu thay đổi từng chút một.

35 50

Huyết Chi Thánh Điển

(Đang ra)

Huyết Chi Thánh Điển

咯嘣

Đây là một huyền thoại thuộc về huyết tộc...

55 335

Giới tính nam, năng lực biến thân tuyệt sắc mỹ nữ

(Đang ra)

Giới tính nam, năng lực biến thân tuyệt sắc mỹ nữ

Bạch long thần

Vấn đề là, tại sao càng nhìn Hi Hi lại càng thấy giống cái tên đáng ghét Tống Từ kia vậy chứ?

110 364

Trở thành phù thuỷ trong thế giới tràn ngập ma quái

(Đang ra)

Trở thành phù thuỷ trong thế giới tràn ngập ma quái

吃土的书语

Day 101: Giờ đây tôi không còn sợ hãi gì nữa! Mặc vào bộ váy dài của phù thủy, tôi đã trở thành một câu chuyện ma quái!

226 2835

Tái Sinh Thành Tên Bạn Thân Rác Rưởi

(Đang ra)

Tái Sinh Thành Tên Bạn Thân Rác Rưởi

Sakura Matsuri

Rắc rối dường như luôn tìm đến anh.

43 121

Tôi rời tổ đội hạng A, cùng các học trò cũ tiến vào tầng sâu mê cung

(Đang ra)

Tôi rời tổ đội hạng A, cùng các học trò cũ tiến vào tầng sâu mê cung

右薙 光介

Một câu chuyện fantasy "livestream mạo hiểm" nơi nam chính rời đội chứ không bị trục xuất, và hướng tới một cái kết hạnh phúc—bắt đầu từ đây!

226 1910

[1-100] - Chương 9: Cậu đã hứa với ba tôi là sẽ chăm sóc tôi mà!

Chương 9: Cậu đã hứa với ba tôi là sẽ chăm sóc tôi mà!

Tiểu thư họ Tiêu cảm nhận được rõ ràng, Trần Hán Thăng đối với mình đã có chút thay đổi mơ hồ.

Trước kia tuy không khúm núm như Cao Gia Lương, nhưng khi tiếp xúc thì luôn cư xử rất lịch sự nhã nhặn. Còn bây giờ, cậu ta dường như chẳng thèm để cô vào mắt.

“Tối hôm đó từ chối rồi, đến bạn bè cũng không làm được nữa sao?”

Tiêu Dung Ngư âm thầm nghĩ, trong lòng có chút bực. Có những người con trai bị cô từ chối cả chục lần mà thái độ vẫn không đổi chút nào.

Cô quay đầu nhìn sang, Trần Hán Thăng đang ngủ say, có vẻ bên cạnh là Vương Tử Bác hay Tiêu Dung Ngư cũng chẳng khác biệt gì với cậu ta.

Xe lắc lư theo nhịp đường, cơn buồn ngủ cũng dần dâng lên. Sau mấy lần gật gù, đầu cô nghiêng sang một bên rồi ngủ thiếp đi.

Lờ mờ trong cơn mộng mị, Trần Hán Thăng nghe thấy tiếng nhân viên bán vé gọi lớn.

“Xe đã đến trạm xăng Hồng Trạch rồi nhé, mọi người nhớ mang theo đồ quý giá nếu xuống đi vệ sinh, mười phút nữa sẽ khởi hành tiếp.”

Từ Cảng Thành đến Kiến Nghiệp đường đi khá xa, mà xe khách năm 2002 lại hiếm khi có toilet nên tài xế thường dừng lại ở trạm xăng để hành khách nghỉ ngơi.

“Xuống đi tè cái đã.”

Trần Hán Thăng định đứng dậy thì phát hiện vai mình nặng trĩu, hóa ra Tiêu Dung Ngư đang gối đầu ngủ ngon lành.

Thật ra Tiêu Dung Ngư rất xinh, lúc ngủ cũng vậy, khuôn mặt ửng hồng khỏe mạnh, đôi môi mềm mại ánh lên sắc đỏ.

“Này, cô có muốn đi vệ sinh không?”

Ngắm đủ rồi, Trần Hán Thăng trực tiếp đẩy cô dậy, chẳng có chút gì gọi là thương hoa tiếc ngọc.

Tiêu Dung Ngư dụi mắt, phát hiện mình bị đánh thức, vẻ mặt có hơi khó chịu.

“Tôi không đi.”

“Vậy tránh ra đi, tôi phải xuống xe hút điếu thuốc.”

Trần Hán Thăng nói thẳng.

“A, Trần Hán Thăng, cậu không được hút thuốc!”

Tiêu Dung Ngư lập tức hét lên sau lưng, nhưng Trần Hán Thăng giả vờ không nghe thấy.

Xuống xe rồi, Vương Tử Bác đã đứng đợi sẵn, vừa thấy mặt đã chửi:

“Mẹ kiếp, ngồi cạnh Tiêu Dung Ngư cảm giác thế nào?”

“Còn phải hỏi, very good, tôi dựa vào cô ấy, cô ấy tựa vào tôi, ngủ ngon lành luôn.”

Trần Hán Thăng mặt dày đáp.

Vương Tử Bác đầy vẻ ghen tị, hai người lại khoác lác một hồi, lúc sắp lên xe Vương Tử Bác ngạc nhiên hỏi:

“Tôi tưởng cậu định hút thuốc cơ mà?”

“Hôm nay không hút nữa, kẻo tí nữa hôn Tiêu Dung Ngư lại bị chê.”

“Thổi phồng vừa thôi bố!”

Vương Tử Bác chẳng tin cái lý do trời ơi đó.

Lên xe lại, Trần Hán Thăng thấy Tiêu Dung Ngư vừa uống sữa chua vừa gọi điện thoại, giọng điệu chắc là đang nói chuyện với ba cô.

Lúc giữa cuộc gọi còn liếc nhìn Trần Hán Thăng, chắc ông Tiêu cũng lo con gái bị cậu ta giở trò.

Cúp máy xong, Trần Hán Thăng ra hiệu muốn xem điện thoại, nhưng Tiêu Dung Ngư bĩu môi không thèm để ý, chỉ vì chuyện cậu ta đòi xuống xe hút thuốc.

“Tôi không hút đâu, không tin thì ngửi thử đi.”

Trần Hán Thăng ghé sát miệng lại, chẳng khác gì đang trêu ghẹo công khai. Tiêu Dung Ngư cúi đầu né tránh, Trần Hán Thăng không chịu buông tha, hai người cứ thế giằng co tại chỗ ngồi.

Nghe thấy tiếng động, Vương Tử Bác quay đầu lại nhìn, nghĩ đến mình ngồi đầu xe phơi nắng như thiêu, trong lòng chua chát lạ thường, nhổ một bãi rồi rủa:

“Đồ cẩu nam nữ!”

“Dừng, dừng, dừng! Cậu mà còn nữa tôi giận đấy.”

Tiêu Dung Ngư đỡ không nổi, mấy lần suýt nữa bị cậu ta hôn trúng, hành động giữa hai người đúng là quá thân mật. Cô chủ động lấy điện thoại đưa cho Trần Hán Thăng:

“Tưởng cậu cũng mua điện thoại rồi chứ.”

Chiếc điện thoại này là Nokia 7650 mới ra hồi tháng Tư, giá bán hơn sáu nghìn tệ. Nhà Trần Hán Thăng cũng đủ điều kiện mua, nhưng cậu không nhắc, Trần Triệu Quân và Lương Mỹ Quyên thì càng vui vì tiết kiệm được một khoản.

Vừa nghịch điện thoại, Trần Hán Thăng vừa trả lời:

“Laptop và điện thoại tôi đều không lấy, định tự kiếm tiền mua trong đại học.”

“Tự kiếm tiền?”

Tiêu Dung Ngư hơi sững lại, tay vén tóc ra sau tai để lộ vành tai trong suốt như ngọc:

“Cậu định làm gì?”

“Tìm một bạn gái xinh đẹp lại nhiều tiền, tôi từ nhỏ đã bị đau bao tử, bác sĩ bảo nên ăn cơm mềm.”

Trần Hán Thăng nghiêm túc nói.

“Xí.”

Tiêu Dung Ngư lườm một cái coi thường.

Trên đường đi, Trần Hán Thăng cứ dán mắt vào chiếc Nokia 7650, còn mặt dày viện lý do “giảm gánh nặng” để ăn vặt của Tiêu Dung Ngư. Cô cũng không keo kiệt, ngoài việc lườm thì chẳng nói gì.

Nokia 7650 là chiếc điện thoại màu đầu tiên của hãng, cũng là dòng nắp trượt đầu tiên, dùng hệ điều hành Symbian, được xem là “đế vương” đời đầu trong thị trường năm 2002.

Nhưng từ góc nhìn của Trần Hán Thăng – người đến từ năm 2017 trở về – thì chức năng vẫn quá đơn giản. Xem xong giao diện, cậu lại soi vỏ máy, chẳng bỏ sót chi tiết nào.

Tiêu Dung Ngư tò mò hỏi:

“Cậu như muốn tháo tung điện thoại ra vậy.”

“Có tua vít tôi thử thật đấy.”

Trần Hán Thăng gật đầu đáp.

“Đồ thần kinh!”

Tiêu Dung Ngư vội giật lại điện thoại. Lúc này xe khách chạy qua cầu Dương Tử Giang, nhiều hành khách đứng dậy ngắm cảnh.

Cây cầu hùng vĩ này xây từ năm 1960, nhiều năm nay đã trở thành một trong những biểu tượng của Kiến Nghiệp. Trên cầu còn có vũ cảnh đứng gác, khiến cả xe reo hò thích thú. Bên dưới là dòng Dương Tử trắng mờ, những chiếc phà hàng vạn tấn nối liền hai bờ.

“Cậu không thấy ngạc nhiên sao?”

Trần Hán Thăng lặng lẽ ngắm nhìn thì đột nhiên nghe thấy giọng nói của Tiêu Dung Ngư sát bên tai.

Có lẽ cô cũng đang nhìn dòng sông nên không để ý khoảng cách quá gần, hơi thở phả vào tai khiến cậu thấy ngứa ngáy, rất dễ chịu.

“Cơ hội đến rồi!”

Trần Hán Thăng lập tức quay sang, miệng còn nói:

“Cô cũng chẳng thấy ngạc nhiên mà.”

Ai ngờ Tiêu Dung Ngư phản ứng còn nhanh hơn, vừa thấy cậu nhúc nhích đã lập tức lùi lại, ánh mắt đầy cảnh giác.

Trần Hán Thăng hơi tiếc vì không hôn được, Tiêu Dung Ngư nhìn cậu một lúc rồi nói:

“Tôi từng du lịch Kiến Nghiệp rồi. Không chỉ cầu Dương Tử Giang, cả phủ Tổng thống, Trung Sơn Lăng, Phu Tử Miếu tôi đều đi hết.”

Cô cũng không dám chắc Trần Hán Thăng có cố tình không, cuối cùng đành bỏ qua.

Qua khỏi cầu Dương Tử Giang là đến bến xe khách Kiến Nghiệp. Xuống xe rồi, Tiêu Dung Ngư mới nhận ra hành lý của Trần Hán Thăng ít đến kỳ lạ.

Cậu chỉ có một cái balô, còn lấy đâu ra cặp kính râm, đeo lên mặt trông cứ như khách du lịch đến Kiến Nghiệp chơi.

“Cậu không mang chăn gối sao?”

Tiêu Dung Ngư nhìn đống đồ của mình, ngạc nhiên hỏi.

“Trường phát hết mà, trong giấy báo nhập học có viết.” Trần Hán Thăng đáp.

“Vậy còn quần áo? Qua tháng Mười là vào mùa thu rồi đấy.”

“Đến lúc đó bảo mẹ tôi gửi qua bưu điện.”

Tiêu Dung Ngư “ồ” lên một tiếng, thì ra còn có cách đó.

Nhưng những “chiêu trò” của Trần Hán Thăng chưa dừng lại. Tiêu Dung Ngư cứ nghĩ cả ba sẽ cùng đến trường, dù sao ký túc xá cũng sát vách. Nào ngờ Trần Hán Thăng lại lắc đầu:

“Lát nữa cô gọi taxi, trả giá mở cửa xe rồi đến ga tàu, từ đó bắt xe buýt số 137, trạm thứ năm tính ngược lại là tới trường cô rồi.”

Tiêu Dung Ngư ngơ ra:

“Còn cậu?”

“Tôi với Tiểu Bác đi dạo công viên Trường Thọ gần đây một chút.”

Trần Hán Thăng có vẻ không nói đùa, vì cậu chỉ mang một cái balô, đi lúc nào cũng được.

Tiêu Dung Ngư bắt đầu hoảng, một mình con gái, bao nhiêu hành lý, trời thì nóng, tuyến đường lại lằng nhằng, chẳng khác nào hành xác.

“Trần Hán Thăng!”

Cô đột nhiên hét to, giọng đã nghẹn lại như sắp khóc:

“Cậu là đồ khốn! Cậu đã hứa với ba tôi là sẽ chăm sóc tôi mà!”