Tôi Thật Sự Không Muốn Trùng Sinh Đâu

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Shangri-La Frontier ~ Kusoge Hunter, Kamige ni Idoman to su ~

(Đang ra)

Shangri-La Frontier ~ Kusoge Hunter, Kamige ni Idoman to su ~

Katarina

Từ cuộc hành trình này, khái niệm về game và thực tại đối với cậu thay đổi từng chút một.

35 50

Huyết Chi Thánh Điển

(Đang ra)

Huyết Chi Thánh Điển

咯嘣

Đây là một huyền thoại thuộc về huyết tộc...

55 335

Giới tính nam, năng lực biến thân tuyệt sắc mỹ nữ

(Đang ra)

Giới tính nam, năng lực biến thân tuyệt sắc mỹ nữ

Bạch long thần

Vấn đề là, tại sao càng nhìn Hi Hi lại càng thấy giống cái tên đáng ghét Tống Từ kia vậy chứ?

110 364

Trở thành phù thuỷ trong thế giới tràn ngập ma quái

(Đang ra)

Trở thành phù thuỷ trong thế giới tràn ngập ma quái

吃土的书语

Day 101: Giờ đây tôi không còn sợ hãi gì nữa! Mặc vào bộ váy dài của phù thủy, tôi đã trở thành một câu chuyện ma quái!

226 2835

Tái Sinh Thành Tên Bạn Thân Rác Rưởi

(Đang ra)

Tái Sinh Thành Tên Bạn Thân Rác Rưởi

Sakura Matsuri

Rắc rối dường như luôn tìm đến anh.

43 121

Tôi rời tổ đội hạng A, cùng các học trò cũ tiến vào tầng sâu mê cung

(Đang ra)

Tôi rời tổ đội hạng A, cùng các học trò cũ tiến vào tầng sâu mê cung

右薙 光介

Một câu chuyện fantasy "livestream mạo hiểm" nơi nam chính rời đội chứ không bị trục xuất, và hướng tới một cái kết hạnh phúc—bắt đầu từ đây!

226 1910

[1-100] - Chương 15: Đại học phải hoang dã một chút

Chương 15: Đại học phải hoang dã một chút

Ký túc xá nam đều được phân phòng từ trước khi nhập học, trên mỗi giường còn dán thông tin cá nhân. Vị trí của Trần Hán Thăng không thay đổi, vẫn là giường gần ban công.

Vị trí này có ưu điểm và nhược điểm. Ưu là có thể nhìn bao quát cả phòng, thấy rõ từng cử động của bạn cùng phòng. Nhược là ban công ký túc xá nam thường rất bẩn, mùa hè còn bốc mùi khó chịu.

Đặc biệt là giờ ban công vẫn còn mấy “bảo vật” của khóa trước để lại: vỏ bia, bao thuốc, sách cũ, thậm chí có mấy cái quần lót thủng đít.

Trần Hán Thăng đặt hành lý xuống, cười hì hì nói:

“Tôi tên Trần Hán Thăng, người thành phố Cảng tỉnh Tô Đông. Các cậu đều là thần tiên phương nào vậy?”

Cậu mở lời, mọi người liền thân thiện tự giới thiệu.

Lớn tuổi nhất là Dương Thế Siêu, người Liêu Bắc. Kế đó là Quách Thiếu Cường, người Quảng Lăng tỉnh Tô Đông. Rồi đến Đái Chấn Hữu, người Kinh Bắc.

Trần Hán Thăng xếp thứ tư. Dưới cậu còn hai người: Lý Tuấn Nam, người Việt Đông, và Kim Dương Minh, người bản địa Kiến Nghiệp.

Sau khi hiểu sơ qua về nhau, cả bọn bắt đầu tâng bốc đặc sản quê hương nhau. Trường hạng hai là thế, muốn khen điểm thi đại học của nhau cũng chẳng khen nổi.

Nói chuyện một lúc, “lão đại” Dương Thế Siêu lấy thuốc ra chia cho từng người. Quách Thiếu Cường và Trần Hán Thăng nhận ngay. Đái Chấn Hữu do dự một chút, cuối cùng cũng châm lên một điếu với vẻ ngượng ngùng. Lý Tuấn Nam và Kim Dương Minh thì từ chối.

Dương Thế Siêu thấy phát thuốc lần đầu đã bị từ chối, hơi mất mặt, liền khuyên:

“Chúng ta đều là sinh viên đại học rồi, hút điếu thuốc có sao đâu.”

Quách Thiếu Cường cũng hùa theo:

“Phòng ký túc có bốn cây súng phun khói rồi, hai cậu nếu không muốn hít khói thụ động thì hút luôn một tay đi, đối kháng với bọn này.”

Nhìn hai “đàn em” khó xử, Trần Hán Thăng chỉ cười không nói gì.

Sau khi tốt nghiệp, cậu gần như không còn liên lạc với Kim Dương Minh, nhưng vẫn giữ được tình bạn đại học với Lý Tuấn Nam. Thằng nhóc này sau khi về quê thì đầu tiên chơi chứng khoán, sau lại chơi tiền ảo, kiếm được cả đống tiền.

Trần Hán Thăng đi công tác đến Việt Đông còn tiện thể tìm cậu ta. Cái thằng khốn ấy giờ đã là khách quen của gói 998 ở hội quán giải trí rồi, huống hồ gì chỉ là hút thuốc.

Nhưng hiện tại A Nam vẫn còn non, không chịu được dụ dỗ, rốt cuộc cũng hút một điếu, lập tức ho sặc sụa, khiến Dương Thế Siêu và Quách Thiếu Cường cười phá lên. Cũng không phải có ác ý, chỉ thấy buồn cười thôi.

Kim Dương Minh cũng phụ họa:

“Thuốc này chỉ mấy đồng một bao, đương nhiên là gắt cổ. Lần đầu hút nên thử Trung Hoa hoặc Tô Yên, vừa đậm vừa thơm.”

Lý Tuấn Nam đỏ mặt gật đầu. Dương Thế Siêu nghe vậy có hơi mất hứng, vì chẳng phải Kim Dương Minh đang chê thuốc mình hút dở sao?

“Ở quê tôi ai cũng hút loại này, tôi chưa từng hút thuốc xịn.”

Dương Thế Siêu nói giọng trầm xuống.

Kim Dương Minh cũng biết mình lỡ lời, bèn quay đầu không nói gì nữa.

Không khí trong phòng chợt yên ắng, chỉ còn tiếng “bập bập” của Trần Hán Thăng hút thuốc. Trong lòng cậu thầm nghĩ, sinh viên đại học đúng là dễ thương thật, chuyện bé tẹo cũng lôi ra cãi nhau.

Nhưng cậu cũng chẳng định can, sống chung đại học đụng chạm là chuyện bình thường, đa phần người trong cuộc còn chẳng để tâm, lại có mấy ông “ngốc nhiệt tình” nhảy ra làm người tốt, cuối cùng biến không thành có.

Trần Hán Thăng đứng dậy, duỗi người một cái rồi cầm chổi và cây lau nhà đi thẳng ra ban công.

Mẹ kiếp, ban công này hôi thối quá, đến cả mùi thuốc lá còn bị át mất. Trước đây cả phòng sáu người cứng rắn chịu được một tháng mới dọn, chẳng hiểu lúc đó họ chịu nổi kiểu gì.

Trần Hán Thăng rất giỏi làm việc tay chân, nhanh chóng bắt đầu “trận chiến” rửa ban công. Mấy người bạn cùng phòng nhìn cậu xách nước từ nhà vệ sinh qua lại nhiều lần, cuối cùng cũng có người không ngồi yên được nữa.

Lý Tuấn Nam lên tiếng đầu tiên:

“Hay là tụi mình qua giúp anh Trần một tay, dù sao cũng là phòng của tất cả, đâu thể để ảnh làm một mình được.”

Những người khác còn chưa kịp phản ứng, Kim Dương Minh đã chen vào:

“Ban công nhỏ xíu, tụi mình qua chỉ tổ vướng chân. Mai mời anh Trần ăn sáng là được rồi.”

Dương Thế Siêu nghĩ ngợi một chút, cũng nghiêng về phía Lý Tuấn Nam:

“Cũng nên cùng làm mới phải.”

Người Liêu Bắc nói là làm, vừa nói xong đã mở cửa ban công:

“Lão Tứ, có cần giúp không?”

Lúc đó Trần Hán Thăng đang cọ cái mảng đen sì sì trên sàn, không biết là đống gì do tên khốn nào để lại, bám dính kinh khủng.

“Không cần, tôi làm được một mình.”

Trần Hán Thăng từ chối.

“Anh Trần, để em vào giúp nhé.”

Lý Tuấn Nam rất kiên quyết, còn cởi cả giày ra.

Trần Hán Thăng lau mồ hôi trên mặt, nhíu mày nói:

“Đã nói không cần là không cần, đi lấy bao thuốc trên bàn lão Dương đi.”

Dương Thế Siêu lần đầu tiên nghe người ta gọi mình là “lão Dương”, lặp đi lặp lại trong đầu, thấy biệt danh này cũng hay, thế là cái tên “lão Dương” theo cậu suốt bốn năm đại học.

Trần Hán Thăng nhận lấy thuốc, dứt khoát đẩy Lý Tuấn Nam ra ngoài, vừa cọ rửa vừa nghêu ngao mấy điệu hát lạc điệu.

Trong phòng, Kim Dương Minh cười nói:

“Thấy chưa, tôi nói đúng mà, anh Trần nhìn là biết người ngay thẳng thật thà.”

Quách Thiếu Cường cũng gật đầu:

“Lão Tứ đúng là người thật thà, chắc quen làm việc nhà rồi.”

Hai tên này mới nói chuyện với Trần Hán Thăng được mấy câu đã gán mác “thật thà” cho cậu. Đây cũng là tật xấu thường thấy của sinh viên đại học, mới chút chuyện nhỏ đã vội vàng gắn nhãn người khác.

“Thế thì để anh Trần làm trưởng phòng luôn đi.” Kim Dương Minh đề xuất.

Thực ra trưởng phòng ký túc chẳng có lợi lộc gì, Kim Dương Minh chỉ muốn lười biếng, mong Trần Hán Thăng chịu gánh luôn việc vệ sinh.

Trần Hán Thăng mất hơn một tiếng rưỡi mới rửa xong ban công. Vừa vào phòng thì biết mình bị gán luôn chức “trưởng phòng”.

“Anh Trần, sau khi mọi người nhất trí đề cử, quyết định để anh làm trưởng phòng, dẫn dắt 602 tiến đến tương lai tươi đẹp.” Kim Dương Minh đắc ý nói.

“Làm gì có nhất trí, tụi mình hoàn toàn có thể thay phiên nhau làm mà.”

Lại là Lý Tuấn Nam lên tiếng phản đối duy nhất, mấy người còn lại chắc chẳng ai muốn động tay động chân.

Trần Hán Thăng cười cười, búng điếu thuốc rồi nói:

“Không vấn đề, tôi làm trưởng phòng cũng được.”

Chức trưởng phòng đúng là chẳng có quyền gì, nhưng còn tùy vào ai đảm nhiệm. Có người có thể tạo ra ảnh hưởng lớn từ những vị trí tưởng như không đáng kể.

···

Trần Hán Thăng dọn xong ban công thì bụng bắt đầu đói, nhưng căn-tin đã đóng cửa, cũng chẳng có dịch vụ giao hàng. Cậu xoa cằm rồi đột nhiên nói:

“Mới chưa tới mười giờ, tụi mình đi tìm quán vỉa hè ăn khuya đi.”

“Hả?”

Mấy người bạn cùng phòng đồng loạt ngẩng đầu, có người còn đang chuẩn bị đi ngủ.

“Muộn quá rồi đó Hán Thăng.” Đái Chấn Hữu nói.

“Muộn gì, giờ này mới là giờ ăn khuya. Mau thay đồ rồi đi thôi.” Trần Hán Thăng thúc giục luôn.

Dương Thế Siêu và Quách Thiếu Cường vốn đã có máu ham vui, luôn có kỳ vọng về cuộc sống đại học. Mà ngày đầu nhập học lại quá bình lặng, cứ thấy thiếu thiếu gì đó.

Giờ Trần Hán Thăng vừa nhắc, hai người liền ngộ ra.

Thiếu tự do! Đại học mà sống kiểu học sinh cấp ba thì còn gì là đại học. Dương Thế Siêu lập tức hưởng ứng:

“Lão Tứ nói đúng! Tụi mình từ bốn phương tám hướng gặp nhau, phải uống một bữa chứ!”

Quách Thiếu Cường đã thay xong quần áo rồi. Hai người này thuộc dạng chủ động, Trần Hán Thăng còn phải xử lý mấy người còn lại.

Lần đầu tụ tập ký túc, nhất định không thể thiếu người, không thì cậu rất dễ bị cô lập.

Đái Chấn Hữu thì dễ, chỉ cần mấy người kia đi thì cậu cũng đi.

Còn Kim Dương Minh, chưa để cậu ta phản đối, Trần Hán Thăng đã nói:

“Kiến Nghiệp là thành phố không ngủ, cậu là dân bản địa chẳng lẽ ngủ sớm thế?”

Kim Dương Minh nghĩ cũng đúng. Mình là cư dân thành phố thủ phủ ưu tú, sao để tụi ngoại tỉnh coi thường được.

“Ai nói tôi muốn ngủ? Tôi đang nghĩ có nên gọi anh họ tôi lái xe đến chở tụi mình đi bar 1912 nhảy nhót một phen không.”

Tên này chém gió mà mặt không đổi sắc.

“Thôi đi, họp mặt bạn học, bảo anh họ cậu nghỉ ngơi đi.” Trần Hán Thăng nói xong lại quay sang Lý Tuấn Nam.

Lý Tuấn Nam đã mặc đồ ngủ:

“Anh Trần, em thật sự không đi đâu. Thứ nhất là em không biết uống rượu, thứ hai là quen ngủ giờ này rồi... á, anh làm gì vậy...”

Chưa nói xong, Trần Hán Thăng đã leo lên giường bế cậu ta dậy:

“Cậu đi không? Không thì ông đây cởi truồng ôm cậu ngủ cả đêm đấy.”

Trước lời uy hiếp kiểu này, Lý Tuấn Nam thà uống đến chết trên bàn còn hơn để Trần Hán Thăng thực hiện lời đe dọa.

Cả phòng phá lên cười, nhưng không ai để ý rằng, đối mặt với mỗi người khác nhau, Trần Hán Thăng đều có cách thuyết phục khác nhau, hơn nữa vẫn giữ trọn bản sắc riêng của mình.

Đó chính là EQ.