Tôi Thật Sự Không Muốn Trùng Sinh Đâu

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Shangri-La Frontier ~ Kusoge Hunter, Kamige ni Idoman to su ~

(Đang ra)

Shangri-La Frontier ~ Kusoge Hunter, Kamige ni Idoman to su ~

Katarina

Từ cuộc hành trình này, khái niệm về game và thực tại đối với cậu thay đổi từng chút một.

35 50

Huyết Chi Thánh Điển

(Đang ra)

Huyết Chi Thánh Điển

咯嘣

Đây là một huyền thoại thuộc về huyết tộc...

55 335

Giới tính nam, năng lực biến thân tuyệt sắc mỹ nữ

(Đang ra)

Giới tính nam, năng lực biến thân tuyệt sắc mỹ nữ

Bạch long thần

Vấn đề là, tại sao càng nhìn Hi Hi lại càng thấy giống cái tên đáng ghét Tống Từ kia vậy chứ?

110 364

Trở thành phù thuỷ trong thế giới tràn ngập ma quái

(Đang ra)

Trở thành phù thuỷ trong thế giới tràn ngập ma quái

吃土的书语

Day 101: Giờ đây tôi không còn sợ hãi gì nữa! Mặc vào bộ váy dài của phù thủy, tôi đã trở thành một câu chuyện ma quái!

226 2835

Tái Sinh Thành Tên Bạn Thân Rác Rưởi

(Đang ra)

Tái Sinh Thành Tên Bạn Thân Rác Rưởi

Sakura Matsuri

Rắc rối dường như luôn tìm đến anh.

43 121

Tôi rời tổ đội hạng A, cùng các học trò cũ tiến vào tầng sâu mê cung

(Đang ra)

Tôi rời tổ đội hạng A, cùng các học trò cũ tiến vào tầng sâu mê cung

右薙 光介

Một câu chuyện fantasy "livestream mạo hiểm" nơi nam chính rời đội chứ không bị trục xuất, và hướng tới một cái kết hạnh phúc—bắt đầu từ đây!

226 1910

[1-100] - Chương 19: Cô gái báu vật

Chương 19: Cô gái báu vật

Tuy đám con trai trong lớp đều háo hức muốn gặp mặt các bạn nữ, nhưng lúc thật sự ra sân thể dục, nghe tiếng cười trong trẻo như chuông bạc vọng lại từ đằng xa, ai nấy lại ngại ngùng, chẳng dám bước lên bắt chuyện.

Dĩ nhiên con gái cũng vậy, vừa trò chuyện vừa liếc mắt nhìn đám con trai từ xa, cuối cùng vẫn tụ lại theo từng nhóm trong ký túc xá, chia rõ ranh giới.

Con trai nhìn xem có cô nàng nào xinh không, con gái thì đánh giá có anh chàng nào bảnh trai không. Nhưng kết quả đều khiến người ta thất vọng, vì ai nấy đều mặc đồng phục huấn luyện quân sự cồng kềnh, vừa thô kệch vừa chẳng có điểm nhận diện nào.

“Lớp nữ sinh khóa mình có phải là khóa kém sắc nhất của tài viện không vậy?”

Quách Thiếu Cường đã tỉnh rượu, lo lắng lên tiếng.

“Cũng có thể lắm, hôm qua lúc đăng ký, tớ thấy mấy chị khóa trên xinh lắm cơ, giờ nhìn lớp mình thì… haiz!”

Dương Thế Siêu cũng thở dài sườn sượt.

Trần Hán Thăng suýt thì bật cười. Trọng cổ khinh kim xưa nay vẫn luôn tồn tại.

Thực tế là, nhan sắc của nữ sinh khóa 2002 của tài viện về sau được công nhận là đẹp nhất từ trước đến giờ. Ngay cả lớp của Trần Hán Thăng cũng có một người được ví như “phiên bản khác của Tiêu Dung Ngư”.

“Để tớ qua làm quen chút, ai đi cùng không?” Trần Hán Thăng hỏi.

Mấy tên nhát gan đều lắc đầu như trống bỏi, đúng kiểu mồm to nhưng tim thỏ, giống y hệt Vương Tử Bác.

Trần Hán Thăng không để ý đến bọn họ, chỉnh lại mái tóc, rồi cười tươi tiến về phía Hồ Lâm Ngữ bắt chuyện: “Mỹ nữ Hồ, lại gặp rồi nhé.”

Hồ Lâm Ngữ đang nói chuyện với bạn cùng phòng. Thật ra các cô cũng lo lắng đám con trai khóa này thiếu chủ động, không ai dám đường hoàng đến bắt chuyện.

Thấy Trần Hán Thăng bước tới, Hồ Lâm Ngữ có phần bất ngờ vui mừng, rồi quay sang mấy bạn gái bên cạnh: “Mọi người xem này, lớp mình có 27 bạn nam, mà dám bước ra bước đầu tiên chỉ có soái ca Trần thôi đó.”

Mấy cô gái khác không biết Trần Hán Thăng là ai, liền tò mò nhìn cậu.

Trần Hán Thăng chủ động giới thiệu: “Tớ là Trần Hán Thăng, người Giang Thành, có mỹ nữ nào đồng hương với tớ không?”

“À, tớ nè!”

Một cô gái lập tức giơ tay.

Hồ Lâm Ngữ đứng cạnh liền đề xuất: “Tần Mẫn, lần sau hai người có thể về quê cùng nhau rồi.”

Trần Hán Thăng sớm đã biết Tần Mẫn là đồng hương của mình, lại còn cùng huyện.

Chỉ là kiếp trước hai người chẳng có mấy tương tác, chủ yếu vì tuy Tần Mẫn trông cũng ổn, nhưng chưa đạt tiêu chuẩn của Trần Hán Thăng, nên chỉ giữ mối quan hệ đồng hương và bạn học.

Bạn cùng phòng của Tần Mẫn cũng trêu đùa theo: “Vậy lúc về quê là về nhà ai đó? Nhà Mẫn Mẫn hay nhà soái ca Trần?”

Tần Mẫn ngượng ngùng, vội nhào tới bịt miệng bạn, khiến mấy cô gái xung quanh phá lên cười.

Cứ thế, Trần Hán Thăng thành công hòa nhập vào nhóm con gái trong lớp, mấy ông bạn cùng phòng đứng nhìn mà vừa ghen tị vừa hậm hực.

“Thằng nhóc Trần Hán Thăng này chắc chắn từng yêu hồi cấp ba, nhìn dáng vẻ ung dung kia là biết lão luyện rồi.”

Dương Thế Siêu chắc nịch nói.

“Còn phải nói à, con gái đều thích kiểu như nó, vừa hơi xấu vừa hơi lấc cấc, đáng tiếc tụi mình làm người tốt thì lại chẳng ai để mắt.”

Kim Dương Minh tỏ vẻ đồng tình.

Dương Thế Siêu lườm một cái: Mẹ nó, cậu mà là người tốt thì ông đây là Phật Tổ Như Lai chắc?

Hồ Lâm Ngữ rất tích cực trong việc làm lớp trưởng, tuy cô chưa nghĩ được toàn diện, nhưng kiểu liều lại có cái hay riêng. Chưa cần Trần Hán Thăng mở lời, cô đã nhiệt tình giới thiệu bạn nữ trong lớp với cậu.

Lớp Quản lý công cộng 2 có đúng 27 nam và 27 nữ, tỷ lệ hoàn hảo 1:1.

Tài viện là trường hợp sáp nhập giữa Học viện Quản lý cán bộ tỉnh Tô Đông và Học viện Kế toán, tuy chỉ là trường hạng hai nhưng trong hệ thống tỉnh vẫn có tiếng tăm, lãnh đạo viện có thể kiểm soát được tỷ lệ nam nữ rất cân bằng.

Sau khi giới thiệu xong, Hồ Lâm Ngữ còn lấy tư cách lớp trưởng mà giao nhiệm vụ cho Trần Hán Thăng: “Hán Thăng, năm nhất nhiều việc lắm, mong cậu giúp tớ quản lý bên nam sinh, cùng nhau hỗ trợ thầy Quách quản lý cả lớp nhé.”

Trần Hán Thăng ngoài mặt gật đầu, trong lòng nghĩ: Bạn Hồ này chắc mê làm lớp trưởng lắm, mình mà giành mất chức, liệu cô ấy có ghét mình không?

Hai người đều rất có hứng thú với vị trí lớp trưởng, chỉ là một người công khai, một người âm thầm.

Hồ Lâm Ngữ thì rõ ràng chẳng che giấu gì, không chỉ giảng viên hướng dẫn biết, mà cả hội con gái cũng đều hay.

Còn suy nghĩ của Trần Hán Thăng thì ngoài bản thân ra, chưa ai đoán được.

“Mỹ nữ Hồ, cô gái kia là bạn cùng lớp mình à?”

Trần Hán Thăng chỉ vào một nữ sinh để đổi chủ đề. Dù sao lớp trưởng cuối cùng do thầy Quách Trung Vân quyết định, ông ấy có quyền quyết định tuyệt đối.

Hồ Lâm Ngữ vỗ trán: “Suýt quên mất, cô ấy là bạn cùng lớp, tên là Thẩm Ấu Sở, cũng là bạn cùng phòng với tớ.”

Thẩm Ấu Sở cao đến 1m7, đáng tiếc dáng người cao ráo ấy lại bị bộ đồ huấn luyện quân sự nuốt trọn, mà sự tự tin của cô lại tỉ lệ nghịch với chiều cao.

Khi Hồ Lâm Ngữ giới thiệu cô với Trần Hán Thăng, Thẩm Ấu Sở đỏ mặt gật đầu nhẹ, mắt nhìn chằm chằm xuống đất, sau đó lại lặng lẽ rời đi, như đang cố gắng tách mình khỏi thế giới.

“Hán Thăng, cậu đừng để ý nhé.”

Hồ Lâm Ngữ giải thích: “Hôm qua lúc đăng ký, tớ xem hồ sơ của Thẩm Ấu Sở rồi, ba mẹ cô ấy mất sớm, phải vay vốn mới đi học đại học được, tính cách có chút tự ti…”

Trần Hán Thăng thầm nghĩ: Dĩ nhiên là tớ biết rồi, nếu không thì sao tớ lại bỏ qua Tiêu Dung Ngư mà đi tán cô ấy được chứ?

Thẩm Ấu Sở là cô gái có hoàn cảnh rất thê thảm, ít nói, không hòa đồng. Suốt bốn năm đại học, ấn tượng sâu sắc nhất của Trần Hán Thăng về cô là hình ảnh một cô gái mặc đồ cũ rộng thùng thình, ăn cơm ba hào chan canh miễn phí, vừa học vừa làm thêm ở thư viện và nhà ăn.

Điều duy nhất đáng để ngưỡng mộ: bốn năm liền cô đều giành được học bổng loại đặc biệt của viện.

Thật ra học giỏi cũng không quá đặc biệt, nhưng quan trọng là cô thi đỗ cao học của Đại học Kiến Nghiệp.

Đại học Kiến Nghiệp là trường tốt nhất tỉnh Tô Đông, xếp hạng top 5 cả nước, còn cao hơn cả Đại học Đông Hải. Một sinh viên trường hạng hai mà thi đỗ được trường này, đúng là chuyện như mơ.

Đến lúc đó, Trần Hán Thăng mới bắt đầu chú ý đến cô gái bé nhỏ ấy – người luôn cố giấu mình giữa đám đông.

Nhưng đã quá muộn rồi.

Hôm lễ tốt nghiệp, có lẽ để lưu giữ kỷ niệm cho thời đại học, Thẩm Ấu Sở mượn được một bộ váy.

Rồi khiến cả thế giới chấn động!

Dù chỉ là chiếc váy chiffon dài đến đầu gối rất bình thường, thậm chí không vừa người lắm, nhưng làn da trắng như sứ, mái tóc dài xoăn nhẹ tự nhiên, đôi chân thon nhỏ mang giày cao gót màu bạc ánh, có lẽ chưa quen với cách ăn mặc ấy, càng không quen ánh mắt kinh ngạc của mọi người, gương mặt cô đỏ như hoa đào, bối rối lại thẹn thùng, khiến mỗi người đàn ông đều dâng lên bản năng muốn che chở.

Quan trọng là vóc dáng cô cũng rất đẹp, chỉ là trước giờ luôn giấu trong bộ đồ cũ kỹ, đến ngày tốt nghiệp mới thực sự bừng sáng.

Khoảnh khắc ấy, Trần Hán Thăng mới nhận ra: Thì ra người đẹp nhất khóa 2002 của tài viện lại là Thẩm Ấu Sở.

Chỉ tiếc rằng cô đã lên Kiến Nghiệp học cao học, còn Trần Hán Thăng thì mải mê khởi nghiệp không thể thoát ra, cuối cùng mất liên lạc.

“Tuyệt đối không thể để viên minh châu này bị phủ bụi nữa.”

Trần Hán Thăng thầm nghĩ.

Một cô gái báu vật như vậy, phải nói sao nhỉ...

Đáng để trèo non lội biển, vượt ngàn mây trời.

Nói cách khác: lời ba năm, không lỗ cả đời.