Tôi Thật Sự Không Muốn Trùng Sinh Đâu

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Shangri-La Frontier ~ Kusoge Hunter, Kamige ni Idoman to su ~

(Đang ra)

Shangri-La Frontier ~ Kusoge Hunter, Kamige ni Idoman to su ~

Katarina

Từ cuộc hành trình này, khái niệm về game và thực tại đối với cậu thay đổi từng chút một.

35 50

Huyết Chi Thánh Điển

(Đang ra)

Huyết Chi Thánh Điển

咯嘣

Đây là một huyền thoại thuộc về huyết tộc...

55 335

Giới tính nam, năng lực biến thân tuyệt sắc mỹ nữ

(Đang ra)

Giới tính nam, năng lực biến thân tuyệt sắc mỹ nữ

Bạch long thần

Vấn đề là, tại sao càng nhìn Hi Hi lại càng thấy giống cái tên đáng ghét Tống Từ kia vậy chứ?

110 364

Trở thành phù thuỷ trong thế giới tràn ngập ma quái

(Đang ra)

Trở thành phù thuỷ trong thế giới tràn ngập ma quái

吃土的书语

Day 101: Giờ đây tôi không còn sợ hãi gì nữa! Mặc vào bộ váy dài của phù thủy, tôi đã trở thành một câu chuyện ma quái!

226 2835

Tái Sinh Thành Tên Bạn Thân Rác Rưởi

(Đang ra)

Tái Sinh Thành Tên Bạn Thân Rác Rưởi

Sakura Matsuri

Rắc rối dường như luôn tìm đến anh.

43 121

Tôi rời tổ đội hạng A, cùng các học trò cũ tiến vào tầng sâu mê cung

(Đang ra)

Tôi rời tổ đội hạng A, cùng các học trò cũ tiến vào tầng sâu mê cung

右薙 光介

Một câu chuyện fantasy "livestream mạo hiểm" nơi nam chính rời đội chứ không bị trục xuất, và hướng tới một cái kết hạnh phúc—bắt đầu từ đây!

226 1910

[1-100] - Chương 14: Cẩm nang tái sinh đúng cách

Chương 14: Cẩm nang tái sinh đúng cách

Từ trung tâm hoạt động sinh viên của Tài viện đến ký túc xá nam mất chừng mười lăm phút đi bộ, suốt quãng đường ấy Trần Hán Thăng cứ quay trái nhìn phải, mắt không lúc nào yên.

Nhiều nữ sinh xinh đẹp quá.

Nữ sinh trung học tuy thuần khiết, nhưng bận học hành, lại còn mặc bộ đồng phục rộng thùng thình, trừ khi nhan sắc tầm cỡ như Tiêu Dung Ngư thì mới đủ gây ấn tượng, chứ không thì chẳng có mấy ai làm người ta phải ngoái nhìn.

Phụ nữ trong chốn công sở tuy biết ăn mặc, nhưng lời nói hành xử lại vướng mùi đời.

Cái gọi là "mùi đời", nói thẳng ra chính là sẽ tùy vào gia cảnh, ngoại hình, tiền đồ của đối phương để điều chỉnh cách cư xử, kiểu thực tế chủ nghĩa "thấy món gì thì gọi món đó".

Thế nên, nữ sinh đại học – tầng lớp ở giữa – vừa thời thượng lại vừa hoạt bát, tệ nhất là họ vẫn còn tin vào tình yêu.

"Giảng dạy của Tài viện còn lâu mới đuổi kịp Đông Đại, nhưng chất lượng trung bình của nữ sinh thì vượt xa mấy con phố, chẳng trách mấy thằng bên Đông Đại lại kéo nhau sang trường mình săn mồi."

Nghĩ đến đây Trần Hán Thăng lại thấy bực, ở Đông Hải Đại học, Tiểu Hổ Nha dễ thương như Từ Chỉ Khê còn đủ sức tranh danh hoa khôi viện, nhưng đến Tài viện thì chỉ tầm lớp hoa thôi.

Còn Tiêu Dung Ngư thì lại khác, ở Tài viện vẫn có thể một mình tỏa sáng giữa muôn hoa.

Trần Hán Thăng cười tít mắt liếc mắt đưa tình với mấy chị khóa trên, tiếc là toàn đưa sai người, với bộ dạng ăn mặc hiện tại thì mấy chị xinh đẹp ấy chẳng ai để mắt tới cậu.

Dù bị ngó lơ, Trần Hán Thăng vẫn xem rất say sưa, thỉnh thoảng gặp đội thể dục nữ của học viện, đúng là cảnh tượng tuyệt sắc nơi sân trường.

Đi được nửa đường thì thấy đói, cậu bèn rẽ sang nhà ăn số hai giải quyết bữa tối.

Nạp tiền, lấy cơm, tìm chỗ, mọi thứ thành thục như nước chảy mây trôi.

Ngồi xuống rồi, Trần Hán Thăng nhận ra nhà ăn trường đại học nào cũng giống nhau, bởi luôn có thể thấy những cảnh quen thuộc.

Một góc có vài cặp đôi sinh viên đang dựa sát vào nhau, em đút anh một miếng cơm, anh đút em một miếng rau, tình tứ khỏi nói.

Có nhóm nam sinh độc thân vừa ăn vừa xem tivi, đến đoạn top 5 pha bóng đẹp của NBA là lại có người đứng bật dậy hét to – "Đỉnh thật!"

Lại có vài tên ngốc còn ngồi ôn bài trong nhà ăn, chắc thư viện hết chỗ rồi, đọc sách trong cái môi trường này cũng kiên cường thật.

Trần Hán Thăng tùy tiện tìm một chỗ ngồi xuống.

Thử một miếng cơm, hơi sống;

Uống một ngụm canh miễn phí, hơi mặn;

Thịt đùi gà thì mềm nhũn.

"Ừm, vẫn dở như mọi khi."

Trần Hán Thăng buông một câu nhận xét, sau đó đổ canh vào cơm, chan chan húp sạch, cậu vốn không phải loại người kén chọn.

Ăn xong cũng gần sáu giờ, trời dần tối, đèn đường trong khuôn viên đã sáng, giọng nói chị khóa trên ở đài phát thanh vẫn quyến rũ như thường.

Trần Hán Thăng vẫn chưa về ký túc, mà quay sang phòng nước, nhưng không phải để lấy nước, mà vì ở đây có một tấm bảng đen khổng lồ.

Sinh viên đại học không tránh khỏi cẩu thả, khi lấy nước thường để quên đồ, nên bảng đen thường ghi mấy dòng kiểu "Ngày XX, nhặt được một thẻ cơm của sinh viên khoa XX tên XX", lâu dần thì thông tin đủ thứ thể loại cũng được viết lên đó.

“Giang Bội Bội khoa Luật, cướp bạn trai của tôi, không biết xấu hổ!”

“Đảm bảo qua cấp bốn cấp sáu tiếng Anh, tổ chức chuyên nghiệp đáng tin cậy!”

“La Khánh khoa Kế toán, lén mặc đồ của ông đây, đừng tưởng tao không biết.”

“Net One Đả Tận – quán net tốc độ cao, cáp quang trăm Megabit, trải nghiệm siêu tốc!”

Những mẩu tin này gần như đổi mới mỗi ngày, ai cũng tự giác chỉ để lại trong một ngày, đủ biết sinh viên đại học rảnh rỗi đến mức nào.

Dĩ nhiên Trần Hán Thăng không phải đến xem mấy chuyện bát quái này, vì trên bảng đen còn có thông tin tuyển cộng tác viên, đó mới là điều cậu quan tâm.

“Sim di động tuyển đại lý sinh viên trong trường”

Trần Hán Thăng lắc đầu, bỏ qua.

“Gia sư cho sinh viên, yêu cầu tiếng Anh cấp tám trở lên”

Lại bỏ qua.

“Chợ nhỏ Nghĩa Ô phát tờ rơi, 30 đồng một ngày, bao cơm”

Trần Hán Thăng vẫn lắc đầu.

Liên tục loại mấy cái, cuối cùng ở mép bảng đen thấy một tờ rơi mỏng.

“Shenton Express tuyển đại lý sinh viên trong trường, liên hệ 159XXXXXXX.”

Trần Hán Thăng nhìn hồi lâu, cuối cùng xé tờ giấy đó xuống, gấp lại nhét vào túi.

Lên chỗ quản lý nhận chăn đệm, Trần Hán Thăng ôm một đống lên tầng 6 phòng 602.

Ký túc xá nam của Tài viện toàn là phòng sáu người, Trần Hán Thăng đẩy cửa bước vào, năm người còn lại đã đến hết, ban đầu ai nấy đều bận việc riêng, giờ thấy cậu vào thì đều ngẩng đầu nhìn.

“Hơ, hóa ra mình là người đến sau cùng.” Trần Hán Thăng cười bước vào.

Phản ứng của năm người kia cũng mỗi người một kiểu, có người đứng lên giúp cậu xách đồ, có người chỉ ngại ngùng chào một tiếng, có người thì chỉ liếc một cái rồi thôi.

Ký túc đại học khác ký túc cấp ba nhiều lắm.

Cấp ba bạn cùng phòng đều là người địa phương, cùng nói một phương ngữ, ăn khẩu vị na ná nhau, phụ huynh đôi bên có khi còn quen biết, có mâu thuẫn thì cũng dễ hòa giải;

Còn ở đại học, bạn cùng phòng đến từ khắp nơi, tập quán phong tục khác nhau, môi trường trưởng thành cũng xa lạ, hành vi thì đại diện cho cá nhân độc lập.

Nói đơn giản, đại học chính là bắt đầu giai đoạn phải tự chịu trách nhiệm cho lời nói hành động của mình, cha mẹ không còn chống lưng nữa.

Trần Hán Thăng vừa đặt hành lý xuống, liền có một người bạn cùng phòng thắc mắc hỏi: “Sao ba mẹ cậu không đưa cậu tới?”

“Tớ không cho họ đi theo, một mình tớ lo được.” Trần Hán Thăng cười hì hì đáp.

Câu trả lời này lại khác với lúc đi làm thủ tục buổi chiều.

Quả nhiên, vừa nghe Trần Hán Thăng nói xong, ánh mắt mấy người bạn cùng phòng nhìn cậu liền thay đổi, một đứa vừa tốt nghiệp cấp ba mà dám một mình ôm mấy ngàn đồng đến báo danh, gan cũng lớn thật.

Họ lại nhìn kỹ Trần Hán Thăng thêm chút nữa, dáng người cao ráo, khá vạm vỡ, tuy nói chuyện rất thân thiện nhưng nụ cười lại mang theo vẻ ngông cuồng và bất kham, kiểu khí chất này thường thấy ở mấy học sinh đội sổ, không biết Trần Hán Thăng thi đậu Tài viện kiểu gì.

Bạn cùng phòng đang quan sát Trần Hán Thăng, thì cậu cũng đang âm thầm đánh giá những người sẽ cùng mình sống chung ngày tháng sắp tới.

Thực ra tính cách của từng người ở đây cậu đều rõ, thậm chí cả tương lai của họ cậu cũng biết, nhưng Trần Hán Thăng cho rằng những điều đó chỉ đại diện cho quá khứ.

Cánh bướm vỗ cánh có thể gây ra cơn sóng dữ, cậu đã trọng sinh, thay đổi không chỉ là số mệnh của bản thân, mà chắc chắn cả những người xung quanh cũng sẽ thay đổi theo, Trần Hán Thăng không muốn dùng con mắt cũ để nhìn nhận "người mới".

“Cứ để những ấn tượng đó lại quá khứ đi, lấy ra học cũng chẳng có ích gì mấy.”

Trần Hán Thăng thầm nghĩ.

Trước kia có xích mích thì giờ cố tránh gây thù;

Trước kia là bạn bè thì giờ có khi còn thân thiết hơn;

Đây mới là cẩm nang tái sinh đúng đắn, đã mẹ nó tái sinh rồi, còn bám lấy mấy chuyện rối ren vặt vãnh ngày xưa, đúng là phụ cả cơ hội quý báu này.