Tôi Thật Sự Không Muốn Trùng Sinh Đâu

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Shangri-La Frontier ~ Kusoge Hunter, Kamige ni Idoman to su ~

(Đang ra)

Shangri-La Frontier ~ Kusoge Hunter, Kamige ni Idoman to su ~

Katarina

Từ cuộc hành trình này, khái niệm về game và thực tại đối với cậu thay đổi từng chút một.

35 50

Huyết Chi Thánh Điển

(Đang ra)

Huyết Chi Thánh Điển

咯嘣

Đây là một huyền thoại thuộc về huyết tộc...

55 335

Giới tính nam, năng lực biến thân tuyệt sắc mỹ nữ

(Đang ra)

Giới tính nam, năng lực biến thân tuyệt sắc mỹ nữ

Bạch long thần

Vấn đề là, tại sao càng nhìn Hi Hi lại càng thấy giống cái tên đáng ghét Tống Từ kia vậy chứ?

110 364

Trở thành phù thuỷ trong thế giới tràn ngập ma quái

(Đang ra)

Trở thành phù thuỷ trong thế giới tràn ngập ma quái

吃土的书语

Day 101: Giờ đây tôi không còn sợ hãi gì nữa! Mặc vào bộ váy dài của phù thủy, tôi đã trở thành một câu chuyện ma quái!

226 2835

Tái Sinh Thành Tên Bạn Thân Rác Rưởi

(Đang ra)

Tái Sinh Thành Tên Bạn Thân Rác Rưởi

Sakura Matsuri

Rắc rối dường như luôn tìm đến anh.

43 121

Tôi rời tổ đội hạng A, cùng các học trò cũ tiến vào tầng sâu mê cung

(Đang ra)

Tôi rời tổ đội hạng A, cùng các học trò cũ tiến vào tầng sâu mê cung

右薙 光介

Một câu chuyện fantasy "livestream mạo hiểm" nơi nam chính rời đội chứ không bị trục xuất, và hướng tới một cái kết hạnh phúc—bắt đầu từ đây!

226 1910

[1-100] - Chương 13: Tên chuyên nói dối Trần Hán Thăng

Chương 13: Tên chuyên nói dối Trần Hán Thăng

Tiếc thay, Trần Hán Thăng vẫn nhét tờ giấy ghi số điện thoại ấy vào túi quần, dù Tiêu Dung Ngư chỉ mong cậu ta vứt nó đi.

Khoảnh khắc đó, Tiêu Dung Ngư cảm thấy mình gần như mất đi Trần Hán Thăng rồi. Dù cô chưa từng có được, thậm chí từng từ chối nữa kìa.

Trong ký túc xá, Từ Chỉ Khê vui vẻ ngân nga hát, các bạn cùng phòng ai làm việc nấy, Trần Hán Thăng thì đã rời đi, sàn nhà đầy bưu kiện cần dọn dẹp. Tiêu Dung Ngư bỗng cảm thấy chán nản đến khó tả, vô cùng nhớ nhà.

Cô cầm điện thoại định gọi cho ba, nhưng cuối cùng vẫn cố nén lại.

Ngay khoảnh khắc ấy, hiện thực đã dạy cho cô gái lớn lên trong môi trường quá bảo bọc một bài học cay đắng: ở Nhất Trung Cảng Thành, cô là nữ thần trong mắt mọi người, nhưng trong ký túc xá Đông Đại, cô chỉ là con số không.

Đúng lúc ấy, giọng Trần Hán Thăng lại vang lên ở cửa:

“Tiêu Dung Ngư, phiền cậu xuống giúp tớ xác nhận chút, không thì cô quản lý ký túc không cho ra.”

Tiêu Dung Ngư hít mũi đứng dậy, cô không muốn để “kẻ bạc tình” Trần Hán Thăng nhìn thấy cảm xúc thật trong lòng mình.

“Đi thôi.”

Cô lạnh lùng nói.

Trần Hán Thăng dẫn cô tới khúc ngoặt tầng hai, ánh mắt lộ ra vài phần suy tư nhìn cô.

“Cậu định làm gì?”

Tiêu Dung Ngư không muốn đối diện với ánh mắt cậu ta.

“Quan hệ giữa các bạn cùng phòng ở đại học phức tạp hơn cấp ba nhiều, lời nói hành động đều phải cẩn thận.”

Tiêu Dung Ngư mới tới đã có xích mích nhỏ với bạn cùng phòng, chẳng khác nào khiến hành trình đại học trở nên gian nan hơn. Mà nguyên nhân, tất nhiên phần lớn cũng do Trần Hán Thăng quá lăng nhăng.

“Nói chung có chuyện gì thì cứ tìm tớ.”

Trần Hán Thăng chậm rãi nói.

Tiêu Dung Ngư khẽ động lòng trước sự quan tâm trong lời cậu ta, nhưng rồi lại nhớ đến hình ảnh Trần Hán Thăng cười cười nói nói với cô gái khác, chỉ lạnh nhạt với mình, khiến cô lại thấy uất ức.

“Biết rồi, mau đi đi.”

Cô quay lưng lại, nói như đuổi.

Ở nơi xa lạ thế này, lại cách nhà xa đến vậy, trong lòng còn ôm đầy tủi thân, thật ra Tiêu Dung Ngư rất muốn được ở bên tên Trần Hán Thăng cà lơ phất phơ này lâu thêm chút nữa.

Trần Hán Thăng nhìn theo bóng lưng thướt tha duyên dáng của Tiêu Dung Ngư, trong lòng thầm nghĩ:

“Cộng cả đời trước, đời này, tớ đã thích cậu tận sáu năm rồi đấy.”

Ở một góc độ nào đó, Tiêu Dung Ngư gần như là đại diện cho cả quãng thanh xuân của Trần Hán Thăng.

Dù sau khi trọng sinh, cậu đã thay đổi tâm thế, nhưng cũng chẳng thể thực sự làm ngơ với Tiêu Dung Ngư, nên mới cố tình quay lại nhắc nhở.

“Dù sao cũng là đồng hương, nên giúp nhau một chút. Với lại hôm đó nếu tớ tỏ tình thành công, cậu đã là bạn gái tớ rồi, vậy thì chăm sóc cậu là điều nên làm.”

Lời Trần Hán Thăng nói rất chân thành, khiến Tiêu Dung Ngư xúc động, không kiềm được nước mắt.

“Vậy mà cậu cứ khiến tớ buồn hoài. Ba năm ở Cảng Thành tớ chẳng khóc nổi hai lần, thế mà vừa vào đại học cậu đã khiến tớ khóc đến hai lần trong một ngày.”

Lần này Tiêu Dung Ngư khóc rất thương tâm, như muốn trút hết mọi tủi hờn, nỗi nhớ nhà, cảm giác bị bỏ rơi tích tụ suốt dọc đường. Nhưng vì không muốn người khác nghe thấy, cô chỉ có thể cố nén âm thanh.

Con gái xinh đẹp, lúc khóc càng xinh hơn.

Tiêu Dung Ngư nức nở, hàng mi dài đẫm nước, tựa như sen vừa hé, giọt lệ lưu luyến nơi làn da trắng mịn, chẳng chịu rơi xuống.

“Còn nữa, cậu còn giấu số của người con gái khác.”

Không hiểu sao, cô lại thốt thêm câu này.

Cô cũng biết mình hồ đồ, Trần Hán Thăng đâu có liên quan gì tới cô, giấu số ai là chuyện của cậu ta. Nhưng Trần Hán Thăng lại lật túi quần ra chứng minh:

“Không có đâu, tớ vứt rồi.”

Tiêu Dung Ngư liếc qua, quả thật túi trống không, trong lòng cảm thấy dễ chịu hơn một chút.

“Sống chung trong ký túc phải có lòng bao dung.”

Trần Hán Thăng lại nhắc nhở.

Tiêu Dung Ngư gật đầu.

“Vậy tớ đi nhé, cậu lên đi.”

Trần Hán Thăng nói.

Tiêu Dung Ngư hơi ngẩn người, rồi ngây thơ hỏi lại:

“Không phải cậu bảo tớ tiễn cậu ra ngoài à?”

Trần Hán Thăng cười cười:

“Chỉ là kiếm cớ gọi cậu ra thôi. Ký túc xá nữ giờ như cái chợ ấy, ra vào tự do lắm.”

“Trần Hán Thăng, cậu đúng là đồ nói dối.”

Tiêu Dung Ngư nói giọng ấm ức.

Trần Hán Thăng đưa tay định lau nước mắt cho cô, Tiêu Dung Ngư theo phản xạ định né tránh, nhưng do dự một lát lại đứng yên, để mặc làn da mịn màng cảm nhận hơi ấm từ đầu ngón tay cậu.

Rồi, cả hai người đều không nói gì thêm, một người lên lầu, một người xuống lầu.

Trần Hán Thăng rời khỏi ký túc xá nữ, từ túi áo lấy ra một tờ giấy, chính là cái mà Từ Chỉ Khê vừa đưa.

Tên khốn này, lại gạt Tiêu Dung Ngư rồi.

······

Trường Tài Viện có diện tích nhỏ hơn Đông Hải Đại nhiều, Trần Hán Thăng không cần biển chỉ dẫn, cứ theo trí nhớ mà đi đến trung tâm hoạt động sinh viên – nơi tiếp đón tân sinh viên năm nhất.

Cậu xếp hàng nộp học phí trước. Quầy nộp phí cũng giống như bệnh viện, có thể thấy rõ hỷ nộ ái ố của đời người. Trong mắt những bậc cha mẹ trung niên, chẳng những có niềm vui khi con cái đỗ đại học, mà còn có cả sự tiếc nuối khi phải rút ra mấy ngàn tệ.

Nộp học phí xong, Trần Hán Thăng cầm hóa đơn tới đăng ký ở lớp 2 khoa Quản lý công thuộc Hệ Nhân văn xã hội.

Chỗ đăng ký đặt hai cái bàn, một nam một nữ ngồi đó. Người đàn ông trung niên, cô gái thì trông như sinh viên.

“Bạn là lớp Quản lý công 2 đúng không?”

Cô gái sinh viên hỏi.

“Tớ là Trần Hán Thăng, đúng lớp này.”

Trần Hán Thăng cười đáp.

Người ta vẫn bảo, không đánh người đang cười. Trần Hán Thăng vốn không xấu, cao lớn vạm vỡ, tuy da có đen do làm nông nhưng toát lên sức sống khỏe mạnh.

“Tớ là Hồ Lâm Ngữ, cũng là tân sinh viên năm nay, sau này sẽ học cùng lớp.”

Cô gái khách sáo tự giới thiệu.

Trần Hán Thăng tất nhiên biết Hồ Lâm Ngữ. Theo tiến trình bình thường, cô sẽ là lớp trưởng suốt bốn năm đại học, sau đó thi đỗ vào ngạch cán bộ dự bị và bước vào hệ thống nhà nước.

Ngoại hình Hồ Lâm Ngữ chỉ tầm trung, ở Tài Viện là kiểu người không nổi bật, nhưng lại rất chủ động, nói nhanh, khiến người ta thấy cô rất tháo vát.

“Đây là thầy cố vấn của lớp – thầy Quách Trung Vân.”

Hồ Lâm Ngữ lại giới thiệu người đàn ông bên cạnh.

“Ông Quách à, sau này đừng thân quá là được.”

Trần Hán Thăng nghĩ thầm trong bụng.

Thầy Quách đeo kính gọng vàng, đối với sinh viên vẫn đang trong giai đoạn quan sát, ông chỉ cười mỉm với Trần Hán Thăng rồi lấy ra vài mẫu đơn:

“Điền thông tin cá nhân, tiện thể sắp xếp phòng ký túc.”

Trong lúc Trần Hán Thăng đang điền, Hồ Lâm Ngữ tò mò hỏi:

“Ba mẹ bạn không đi cùng sao?”

“Không, tớ tự đi.”

Trần Hán Thăng đáp.

“Giỏi thật đấy, lớp mình chỉ có bạn với một bạn nữ là tự đi báo danh, thật sự đáng nể.”

Hồ Lâm Ngữ khen thật lòng.

Cô nói nghe thì sướng miệng, nhưng lại quên mất xung quanh còn nhiều phụ huynh đang cùng con làm thủ tục.

Đó đều là bạn học tương lai. Mấy người phụ huynh nghe vậy bỗng thấy ngại ngùng, ngẩng đầu nhìn Trần Hán Thăng và Hồ Lâm Ngữ.

Hồ Lâm Ngữ hoàn toàn không nhận ra mình đã lỡ lời, vẫn bận rộn đến đầm đìa mồ hôi.

“Chẳng giỏi gì đâu.”

Trần Hán Thăng điềm nhiên nói:

“Tớ bị bắt buộc thôi. Ban đầu ba mẹ tớ cũng mua vé tàu lên Kiến Nghiệp rồi, nhưng quê có việc gấp nên không đi được.”

Hồ Lâm Ngữ sững người, còn chưa kịp phản ứng lại lời cậu nói là có ý gì, nhưng sắc mặt mấy phụ huynh xung quanh thì dịu đi nhiều.

Thầy Quách Trung Vân liếc nhìn Trần Hán Thăng một cái, không nói gì.

Hoàn tất thủ tục, Trần Hán Thăng chính thức trở thành sinh viên đại học. Cậu chào Hồ Lâm Ngữ rồi rời đi.

Hồi đó nền tảng của Hồ Lâm Ngữ rất tốt, xuất phát điểm là cán bộ dự bị. Nhưng vì tính cách, cô thường bị va vấp trong hệ thống nhà nước, cuối cùng lại chủ động xin nghỉ việc.

Thế giới này chưa bao giờ thiếu người chăm chỉ, tận tụy, nhưng thành quả đôi khi lại không như mong đợi.

Thật ra, nếu họ có thể ngẩng đầu giữa bộn bề, dành chút thời gian quan sát, suy nghĩ, mở rộng tầm nhìn, học cách tiếp nhận phản hồi từ hoàn cảnh xung quanh, có lẽ cuộc đời sẽ rực rỡ hơn nhiều.