Tôi Thật Sự Không Muốn Trùng Sinh Đâu

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Shangri-La Frontier ~ Kusoge Hunter, Kamige ni Idoman to su ~

(Đang ra)

Shangri-La Frontier ~ Kusoge Hunter, Kamige ni Idoman to su ~

Katarina

Từ cuộc hành trình này, khái niệm về game và thực tại đối với cậu thay đổi từng chút một.

35 50

Huyết Chi Thánh Điển

(Đang ra)

Huyết Chi Thánh Điển

咯嘣

Đây là một huyền thoại thuộc về huyết tộc...

55 335

Giới tính nam, năng lực biến thân tuyệt sắc mỹ nữ

(Đang ra)

Giới tính nam, năng lực biến thân tuyệt sắc mỹ nữ

Bạch long thần

Vấn đề là, tại sao càng nhìn Hi Hi lại càng thấy giống cái tên đáng ghét Tống Từ kia vậy chứ?

110 364

Trở thành phù thuỷ trong thế giới tràn ngập ma quái

(Đang ra)

Trở thành phù thuỷ trong thế giới tràn ngập ma quái

吃土的书语

Day 101: Giờ đây tôi không còn sợ hãi gì nữa! Mặc vào bộ váy dài của phù thủy, tôi đã trở thành một câu chuyện ma quái!

226 2835

Tái Sinh Thành Tên Bạn Thân Rác Rưởi

(Đang ra)

Tái Sinh Thành Tên Bạn Thân Rác Rưởi

Sakura Matsuri

Rắc rối dường như luôn tìm đến anh.

43 121

Tôi rời tổ đội hạng A, cùng các học trò cũ tiến vào tầng sâu mê cung

(Đang ra)

Tôi rời tổ đội hạng A, cùng các học trò cũ tiến vào tầng sâu mê cung

右薙 光介

Một câu chuyện fantasy "livestream mạo hiểm" nơi nam chính rời đội chứ không bị trục xuất, và hướng tới một cái kết hạnh phúc—bắt đầu từ đây!

226 1910

[1-100] - Chương 12: 303 Có Gì Đó

Chương 12: 303 Có Gì Đó

Lúc nãy Trần Hán Thăng ngồi xuống, “vô tình” đặt tay lên vai Tiêu Dung Ngư, khoảnh khắc đó rõ ràng cảm nhận được cơ thể mềm mại của cô khẽ cứng đờ.

Nhưng khi ấy xung quanh có một đám nam sinh đại học ngại ngùng lặng lẽ, Tiêu Dung Ngư chỉ quay đầu lại nhìn một cái, không nói gì.

Giờ mọi người đã giải tán, Tiêu Dung Ngư thấy hành động kia quá thân mật nên nhắc Trần Hán Thăng chú ý cử chỉ.

“Haiz, sao tớ cứ không kiểm soát được cái tay này nhỉ.”

Trần Hán Thăng cười tủm tỉm đáp lại, nhưng đến đứa ngốc cũng nhìn ra là cậu cố ý.

Tiêu Dung Ngư thở dài trong lòng, từ sau khi cô từ chối lời tỏ tình của Trần Hán Thăng, người này cứ suốt ngày chiếm tiện nghi của cô, từ lời nói đến hành động, đừng nói đến suy nghĩ trong đầu.

Lẽ ra cô nên nổi giận mới phải, nhưng lại thấy như thế quá kiểu cách, dù sao cũng là bạn học, cũng là bạn bè, lại còn là đồng hương nơi đất khách.

“Dù sao cậu ấy cũng thích mình suốt ba năm, coi như bỏ qua đi.”

Tiêu Dung Ngư nghiêng đầu liếc nhìn Trần Hán Thăng, đường nét khuôn mặt rõ ràng, ánh mắt vừa ngông nghênh vừa trêu chọc. Hồi cấp ba cậu ấy cũng như vậy, nhưng khi đó lại luôn lễ phép với cô.

Trần Hán Thăng chẳng để ý gì đến ánh mắt của Tiêu Dung Ngư, cậu nhìn thành phố vừa quen thuộc vừa xa lạ trước mắt, trong đầu toàn là ký ức.

“Bao năm trôi qua rồi, không ngờ ông lại quay về. Các em gái ở Tài viện, mọi người vẫn khỏe chứ?”

······

Từ ga tàu Kiến Nghiệp đến khu đại học Giang Lăng mất gần một tiếng, mấy tân sinh viên ngoại tỉnh trước giờ chưa đi xe buýt lâu như vậy, lắc lư cả chặng đường đến mức muốn nôn.

Tiêu Dung Ngư xuống xe sắc mặt cũng không khá hơn bao nhiêu, Trần Hán Thăng nghĩ thầm cái ông tài xế chết tiệt này vẫn y như cũ, lái xe buýt mà cứ như phi cơ.

Đại học Đông Hải và Học viện Tài chính chỉ cách nhau một con đường rộng 30 mét, đúng là hàng xóm thật sự.

“♪ Dù không thể nói ra cho em hay, anh vẫn sẽ bảo vệ em, khiến em luôn mỉm cười... ♪”

Lúc này điện thoại của Tiêu Dung Ngư đột nhiên vang lên, Trần Hán Thăng nghe ca khúc “Không thể nói ra” bỗng cảm xúc dâng trào, giai đoạn 2000–2010 đúng là thời kỳ hoàng kim của nhạc Hoa ngữ, bao nhiêu ca khúc kinh điển nghe mãi không chán.

Dù vậy cậu chỉ cảm khái thôi, vì Trần Hán Thăng hát dở tệ, cũng chẳng bao giờ dùng lời bài hát để tỏ tình.

Cuộc gọi là từ Cao Gia Lương. Cái thằng này vừa đến trường đã không quên “nữ thần”, còn gọi điện hỏi thăm nữa.

Tiêu Dung Ngư khách sáo nói mấy câu rồi định cúp máy, nhưng Cao Gia Lương cứ lải nhải nào là “phải tự chăm sóc bản thân nha, anh sắp xếp xong sẽ đến thăm em, nhớ đừng để nắng quá đen”... toàn mấy câu vô nghĩa.

Trần Hán Thăng nghe đến phát cáu, giật lấy điện thoại: “Phiền chết mẹ, ông đây sẽ chăm sóc Tiêu Dung Ngư tốt!”

Nói xong cậu tắt luôn máy. Tiêu Dung Ngư tuy cũng chẳng muốn tiếp chuyện Cao Gia Lương, nhưng dù gì cũng là bạn học, huống chi Trần Hán Thăng chẳng hỏi ý kiến gì đã tự ý ngắt cuộc gọi.

“Cậu làm gì thế hả?”

Tiêu Dung Ngư còn định nói lý với Trần Hán Thăng.

Trần Hán Thăng liếc đống hành lý dưới đất: “Cậu đi không? Không đi thì tôi về trường đây.”

Tiêu Dung Ngư mang theo cả đống hành lý, con gái một mình chắc chắn không bê nổi, cô lườm Trần Hán Thăng mấy cái, cuối cùng vẫn là người đầu hàng trước.

“Tiểu Trần, mình làm hòa đi.”

Trần Hán Thăng ngẩn ra: “Làm hòa là sao?”

“Là mình vẫn như trước, được không?”

Tiêu Dung Ngư nói nhỏ, giọng có chút ấm ức.

Trần Hán Thăng hiểu rồi, thầm nghĩ hay nhỉ, trước kia là ông đây theo đuổi cô, nên đương nhiên phải hiền lành. Giờ chẳng còn tâm trạng đó nữa, mà còn làm hòa thì chẳng phải rước khổ vào thân?

Tuy nghĩ thế nhưng miệng lại cợt nhả: “Được thôi, cậu làm bạn gái tôi là được.”

“Tiểu Trần, trước khi tốt nghiệp đại học mình không muốn...”

Tiêu Dung Ngư lại giở bài cũ, Trần Hán Thăng lập tức ngắt lời: “OK, vậy giờ khỏi nói gì nữa, tôi giúp cậu chuyển hành lý về ký túc rồi về trường luôn.”

Nói rồi Trần Hán Thăng vác đống đồ lên người, bước thẳng vào Đại học Đông Hải. Thái độ hiện tại của cậu, lạnh lùng không kém gì lúc trưa ở bến xe, khiến Tiêu Dung Ngư muốn khóc.

Trần Hán Thăng rất quen thuộc với Đông Hải, dẫn Tiêu Dung Ngư làm thủ tục nhập học xong, cô chỉ lặng lẽ đi theo sau, cuối cùng hai người dừng lại dưới ký túc xá nữ.

“Tôi giúp cậu mang hành lý lên, coi như hoàn thành lời hứa với chú Tiêu, tránh để ba cậu và ba tôi lại mách lẻo với nhau.”

Tiêu Dung Ngư muốn nói gì đó, nhưng nhìn Trần Hán Thăng “vô tình vô nghĩa vô lý vô lối”, cô chỉ biết bĩu môi rồi đi lên lầu.

“Hứ, còn dỗi nữa cơ.”Trần Hán Thăng cười khẩy.

Vì là ngày nhập học nên ký túc xá nữ cho phép nam sinh vào. Trần Hán Thăng đăng ký xong thì thấy Tiêu Dung Ngư lững thững đi phía trước.

“Tiêu Dung Ngư.”

Trần Hán Thăng gọi một tiếng.

“Làm gì!”

Tiêu Dung Ngư quay phắt lại, bộ dạng hung dữ, cô còn định ép Trần Hán Thăng xin lỗi trước.

“Cậu đang đi về phía nhà vệ sinh công cộng đấy, ký túc bên này cơ, ngốc thật.”

Trần Hán Thăng tỏ vẻ khinh bỉ.

“À... à... biết rồi.”

Tiêu Dung Ngư đành cắn môi quay lại, định yêu cầu xin lỗi gì đó giờ cũng không tiện mở miệng.

Mở cửa phòng 303 ký túc xá nữ, bên trong đã có mấy cô gái chuyển vào, ai cũng dễ gần, còn giúp đỡ nhau bê đồ và giới thiệu làm quen.

“Cậu là bạn trai của Dung Ngư à?”

Một cô gái có răng khểnh hỏi Trần Hán Thăng.

Mấy cô bạn cùng phòng đều tò mò, vì ai cũng được bố mẹ đưa đến, chỉ có Tiêu Dung Ngư được một chàng trai đưa tới.

Quan hệ thế này, tám phần là người yêu rồi.

Tiêu Dung Ngư định phủ nhận, cô muốn nghiêm túc học hành, không muốn để bạn cùng phòng hiểu lầm là đang yêu đương.

Nào ngờ Trần Hán Thăng phản ứng còn mạnh hơn, xua tay liên tục: “Hiểu lầm hiểu lầm, tôi và Tiêu Dung Ngư là bạn học cấp ba, ba cô ấy có việc nên nhờ tôi giúp, chỉ vậy thôi.”

Nhìn bộ dạng nghiêm túc phân trần của Trần Hán Thăng, Tiêu Dung Ngư bỗng thấy chua xót, cúi đầu giả vờ sắp xếp hành lý, tiếp tục nghe bọn họ nói chuyện.

“Cậu học trường nào vậy?”

Răng khểnh tiếp tục hỏi.

“Tôi học Tài viện, ngay đối diện.”

Trần Hán Thăng trả lời.

Nghe đến cái tên “Tài viện”, vài bạn nữ lập tức mất hứng, so với Đông Đại thì chênh lệch quá lớn, họ vẫn giữ quan niệm “điểm số là tất cả”.

Chỉ có răng khểnh không để bụng, cười nói: “Tớ tên Từ Chỉ Khê, người Kiến Nghiệp. Cậu tên gì?”

“Tôi tên Trần Anh Tuấn.”

Dù Từ Chỉ Khê là người bản địa, nhưng Trần Hán Thăng chẳng hề e dè, còn tiện thể bốc phét.

“Nói bậy, ai lại đặt tên thế chứ.”

Từ Chỉ Khê không tin, quay sang hỏi Tiêu Dung Ngư: “Dung Ngư, bạn cậu tên gì?”

“Cậu ấy hả, Trần Hán Thăng.”

Tiêu Dung Ngư lườm một cái rồi đáp.

“Đúng là đồ dẻo miệng chuyên đi lừa người.”

Từ Chỉ Khê trắng trẻo hồng hào, mắt to tròn lấp lánh, dáng người tầm 1m63, da trắng như củ ấu vừa bóc vỏ, mỗi lần nói chuyện lại lộ ra hai hàng răng sữa xinh xắn.

“Tôi nói thật mà.”Trần Hán Thăng nghiêm túc giải thích: “Hán Thăng với phát âm của ‘handsome’ cũng na ná nhau. ‘Handsome’ là đẹp trai, nên gọi là Trần Anh Tuấn cũng đúng thôi.”

“Ha ha ha...”

Không chỉ Từ Chỉ Khê cười, mấy bạn nữ trong phòng cũng cười theo. Ai mà không vui khi được khen.

“Anh Tuấn, cậu ăn nói khéo thế, khai thật đi đã từng có bao nhiêu bạn gái rồi?”Từ Chỉ Khê cười hỏi.

Trần Hán Thăng lắc đầu: “Tới tuổi tôi rồi thì ít có cô gái nào khiến tôi rung động nữa.”

Cậu liếc một vòng quanh phòng ký túc: “Mấy cậu là người thứ 104, 105, 106, 107, 108.”

“Phì, đúng là biết nịnh.”

Từ Chỉ Khê cười đến cong cả mắt, mấy cô trong phòng cũng cười rộ lên.

Tiêu Dung Ngư âm thầm đếm trong lòng, vừa vặn năm người, Trần Hán Thăng cố ý không tính cô.

Nhìn Trần Hán Thăng nói chuyện vui vẻ với bạn cùng phòng, Tiêu Dung Ngư đột nhiên có cảm giác như bạn trai mình đang ngoại tình, cô không nhịn được nữa, hít sâu một hơi, cố giữ bình tĩnh nói:“Cảm ơn cậu giúp mình chuyển đồ, giờ mau về trường làm thủ tục đi.”

Trần Hán Thăng gật đầu, vốn cũng định đi rồi, nào ngờ đúng lúc đó Từ Chỉ Khê đưa qua một mảnh giấy:“Đây là số điện thoại phòng bọn mình, Anh Tuấn có thể gọi tới nhé.”

“Không cần đâu.”Tiêu Dung Ngư liếc nhìn, lập tức từ chối thay Trần Hán Thăng:“Cậu ấy có số di động của mình rồi, chỉ cần gọi cho mình là được.”

Cục diện lập tức trở nên xấu hổ, con gái đủ điểm vào Đông Đại, đương nhiên ai cũng có chút kiêu ngạo.

Từ Chỉ Khê đảo mắt một cái, bước tới nhét giấy vào tay Trần Hán Thăng, rồi tung tăng chạy đi.

Tiêu Dung Ngư nhìn Trần Hán Thăng, vành mắt hơi đỏ.

Trần Hán Thăng cười thầm, ký túc xá 303 này, đúng là có gì đó đặc biệt.