Tôi Thật Sự Không Muốn Trùng Sinh Đâu

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Shangri-La Frontier ~ Kusoge Hunter, Kamige ni Idoman to su ~

(Đang ra)

Shangri-La Frontier ~ Kusoge Hunter, Kamige ni Idoman to su ~

Katarina

Từ cuộc hành trình này, khái niệm về game và thực tại đối với cậu thay đổi từng chút một.

35 50

Huyết Chi Thánh Điển

(Đang ra)

Huyết Chi Thánh Điển

咯嘣

Đây là một huyền thoại thuộc về huyết tộc...

55 335

Giới tính nam, năng lực biến thân tuyệt sắc mỹ nữ

(Đang ra)

Giới tính nam, năng lực biến thân tuyệt sắc mỹ nữ

Bạch long thần

Vấn đề là, tại sao càng nhìn Hi Hi lại càng thấy giống cái tên đáng ghét Tống Từ kia vậy chứ?

110 364

Trở thành phù thuỷ trong thế giới tràn ngập ma quái

(Đang ra)

Trở thành phù thuỷ trong thế giới tràn ngập ma quái

吃土的书语

Day 101: Giờ đây tôi không còn sợ hãi gì nữa! Mặc vào bộ váy dài của phù thủy, tôi đã trở thành một câu chuyện ma quái!

226 2835

Tái Sinh Thành Tên Bạn Thân Rác Rưởi

(Đang ra)

Tái Sinh Thành Tên Bạn Thân Rác Rưởi

Sakura Matsuri

Rắc rối dường như luôn tìm đến anh.

43 121

Tôi rời tổ đội hạng A, cùng các học trò cũ tiến vào tầng sâu mê cung

(Đang ra)

Tôi rời tổ đội hạng A, cùng các học trò cũ tiến vào tầng sâu mê cung

右薙 光介

Một câu chuyện fantasy "livestream mạo hiểm" nơi nam chính rời đội chứ không bị trục xuất, và hướng tới một cái kết hạnh phúc—bắt đầu từ đây!

226 1910

[1-100] - Chương 8: Tình cờ gặp gỡ

Chương 8: Tình cờ gặp gỡ

Từ Cảng Thành đến Kiến Nghiệp chừng 350 cây số, xe khách năm 2002 phải mất khoảng năm tiếng. Trần Hán Thăng vốn định ngủ một giấc, nhưng Vương Tử Bác lần đầu tiên đi học đại học nên phấn khích không chịu được.

Xe vừa lăn bánh, miệng cậu ta đã bắt đầu hoạt động không ngừng.

“Tiểu Trần, nghe nói con gái đại học đẹp hơn con gái cấp ba nhiều.”

“Lên đại học rồi, mở mang tầm mắt, khí chất cũng khác hẳn.”

“Tiểu Trần, bài vở đại học chắc nhẹ hơn cấp ba nhiều ha?”

“Đại học khuyến khích tự học, còn cấp ba phải ôn thi đại học, cách học không giống nhau.”

“Tiểu Trần, tụi mình còn bao lâu nữa mới đến Kiến Nghiệp?”

Trần Hán Thăng mở mắt ra, bất đắc dĩ: “Má nó còn chưa lên được cao tốc, cậu không thể im lặng ngủ một lát à?”

“Tớ cũng muốn ngủ, nhưng không ngủ được.”

Vương Tử Bác mặt mày tội nghiệp: “Sớm biết thế để mẹ đi cùng rồi, đều tại cậu khuyên đừng cho phụ huynh đi theo.”

Trần Hán Thăng quay mặt đi, không muốn nói chuyện nữa. Ai ngờ thằng kia vừa yên tĩnh được một lát lại phấn khởi lên: “Tiểu Trần, cậu nhìn ra ngoài đi.”

“Lại gì nữa đây?”

“Tớ thấy Tiêu Dung Ngư rồi.”

Trần Hán Thăng sững lại: “Cô ấy đâu?”

“Nhắc tới Tiêu Dung Ngư là tỉnh hẳn nhỉ.” Vương Tử Bác lầu bầu.

Bên trạm thu phí đậu một chiếc Santana bị chết máy, cô gái cao ráo chính là Tiêu Dung Ngư, người đi cùng là ông chú cảnh sát mà bọn họ từng thấy ở tiệm bánh bao sáng hôm nọ.

“Xem ra xe nhà cô ấy hỏng rồi.” Vương Tử Bác nói.

“Ừm.”

Trần Hán Thăng gật đầu, đoán là Tiêu Dung Ngư phải đợi đến mùng 2 tháng 9 mới đi báo danh được.

Cô gái đứng dưới nắng có vẻ lúng túng, Trần Hán Thăng cũng chỉ biết nhún vai, tỏ ý bó tay. Thật ra cậu cũng chẳng muốn chào hỏi, hôm trước vừa trêu chọc suýt bị bắt tại trận, hai nhà chắc gì chẳng quen biết, gặp nhau lại lúng túng.

Ai dè tính toán kỹ mấy cũng không bằng tài xế xe khách là một “chó liếm”, chủ động đỗ lại bên đường, cười tươi rói hỏi: “Đội trưởng Tiêu, có chuyện gì thế?”

Ba của Tiêu Dung Ngư lau mồ hôi đáp: “Xe hỏng, đang định đưa con bé tới trường.”

Trần Hán Thăng thầm chửi tài xế, đồng thời cố né vào góc. Ai ngờ Vương Tử Bác ngồi sát cửa sổ lại chủ động gọi to: “Cháu chào bác Tiêu ạ!”

“Má, thêm một thằng chó liếm nữa.”

Trần Hán Thăng hết cách, đành gượng cười theo: “Cháu chào bác Tiêu ạ.”

Ba Tiêu không biết Vương Tử Bác, nhưng lại nhớ khá rõ Trần Hán Thăng, bèn đáp: “Hán Thăng phải không? Hôm trước bác gặp bố cháu ở Ủy ban quận đấy.”

Tiêu Dung Ngư liếc mắt lườm Trần Hán Thăng, cậu thì chỉ mong xe khách mau chóng rời đi, nào ngờ bác tài lại mời mọc: “Đội trưởng Tiêu, hay là cho con gái bác lên xe cháu đi luôn, dù gì cũng đi Kiến Nghiệp mà.”

Ba Tiêu nhíu mày, ông chủ yếu là muốn đích thân đưa con tới trường, con gái lần đầu đi xa, còn mang nhiều hành lý.

Đúng lúc đó, một chiếc Toyota Crown bóng loáng chậm rãi tiến tới, một gã mập đầu bóng lưỡng thò đầu ra gọi lớn: “Anh Tiêu làm sao thế, xe hỏng à?”

Từ ghế phụ bước xuống một người quen – Cao Gia Lương.

Mấy ngày này sinh viên chuẩn bị nhập học, Kiến Nghiệp là nơi tập trung nhiều trường đại học nhất tỉnh Tô Đông, tình cờ gặp nhau trên đường cũng là chuyện bình thường.

Cao Gia Lương ra vẻ đi vòng quanh chiếc Santana xem xét, rồi ngẩng đầu nhìn Trần Hán Thăng và Vương Tử Bác trên xe khách, trách nhẹ: “Hai người cũng thật là, đều là bạn cùng học ở Kiến Nghiệp, sao không đi xe nhà tớ luôn cho thoải mái?”

“Xe khách vừa chật lại ngột ngạt, sau này có đi lại thì nhớ nói trước nha.”

Giả vờ một hồi xong, Cao Gia Lương lộ ra mục đích thật sự.

“Bác Tiêu, cháu với Dung Ngư là bạn học cấp ba, năm nay cháu đậu Đại học Hàng không Vũ trụ Kiến Nghiệp, hay là để cô ấy đi cùng cháu, cháu đảm bảo đưa tới nơi an toàn.”

Ba Tiêu với ba Cao Gia Lương cũng quen nhau, Cảng Thành vốn không lớn, mấy người có địa vị trong xã hội thì đều biết nhau cả.

Chính vì vậy mà ba Tiêu lại càng đắn đo. Mình là cảnh sát, còn ba Cao Gia Lương là dân làm bất động sản – tai tiếng không ít, ông thật lòng không muốn dính dáng.

Ngược lại, Trần Triệu Quân – bố của Trần Hán Thăng – thì có phẩm chất, tính cách rất đáng tin, còn Hán Thăng tuy hơi lưu manh nhưng ít nhất gia cảnh rõ ràng.

“Con muốn đi xe khách, hay ngồi xe riêng của Cao tổng?” Ba Tiêu hỏi ý con gái.

“Dung Ngư…”

Giọng Cao Gia Lương mang theo cầu xin, trong khi Trần Hán Thăng thì quay đi, rõ là không muốn liên quan.

“Con muốn đi xe khách!”

Nhìn thấy thái độ hiện tại của Trần Hán Thăng, nhớ lại sự thân thiện lúc trước, Tiêu Dung Ngư bực tức đáp.

“Hầy~”

Trần Hán Thăng thở dài một tiếng, nói với Vương Tử Bác: “Trên xe hết ghế rồi, lát nữa cậu chuyển lên ngồi ghế đầu đi.”

Đó là chỗ bên cạnh tài xế, do hướng ngồi nên bị nắng chiếu khá nhiều.

Vương Tử Bác không ngu, tất nhiên từ chối: “Tớ không đi!”

“Tốt lắm.”

Trần Hán Thăng dứt khoát nói: “Vậy để Tiêu Dung Ngư ngồi đó.”

Vương Tử Bác sửng sốt. Ba của Tiêu Dung Ngư còn đang nhìn từ dưới kia, mà lại định để “nữ thần Tiểu Cá Tráp” của họ bị nắng phơi thế à?

“Sao cậu không ngồi?” Vương Tử Bác cuối cùng cũng phản ứng.

“Tớ bị say nắng, phơi nắng là buồn nôn.” Trần Hán Thăng cười toe toét.

Lúc này Tiêu Dung Ngư đã bước lên xe, Trần Hán Thăng vẫn ngồi y nguyên, không nhúc nhích. Vương Tử Bác dù sao da mặt cũng mỏng, do dự một lúc rồi vẫn lẳng lặng xách hành lý nhường chỗ, miệng còn lẩm bẩm: “Mẹ nó, Trần Hán Thăng, suốt ngày sai bảo ông mày!”

Coi như Vương Tử Bác đã “tác thành” cho Trần Hán Thăng và Tiêu Dung Ngư. Cậu xuống xe giúp chuyển hành lý, ba Tiêu vẫn còn lo lắng: “Tiểu Trần, Tiểu Ngư bảo trường hai đứa đối diện nhau, nhớ trông nom con bé một chút nhé.”

“Bác yên tâm, cháu nhất định sẽ chăm sóc Dung Ngư thật tốt.”

Trần Hán Thăng cố tình nói nhấn mạnh, như trêu tức ông.

Ba Tiêu giật giật mí mắt, có chút hối hận với quyết định này.

······

Xe khách lại tiếp tục lăn bánh, điều khác biệt duy nhất là người ngồi bên Trần Hán Thăng đã từ “đen thô to” Vương Tử Bác biến thành Tiêu Dung Ngư kiều diễm.

Trần Hán Thăng dù gì cũng không nỡ để bạn thân bị nắng, khi cô bán vé đi thu tiền, cậu chỉ tay về phía trước: “Chị ơi, có thể cho cậu kia tấm chắn nắng không?”

Chị ta là phụ nữ tuổi mãn kinh, ngẩng đầu liếc nhìn một cái rồi mặt lạnh như tiền: “Biết rồi.”

“Vậy cảm ơn chị nhé.”

Trần Hán Thăng lễ phép cảm ơn, rồi vừa hít hương thơm trên người thiếu nữ, vừa quay đầu lại thì bắt gặp ánh mắt của Tiêu Dung Ngư đang nhìn mình. Hàng mi dài như quạt nhỏ, đôi mắt to tròn long lanh linh động.

“Hôm đó, sao cậu lại ăn nói bậy bạ?”

Tiêu Dung Ngư mở miệng liền chất vấn.

“Nói bậy gì cơ, tớ không nhớ.”

Trần Hán Thăng ngáp một cái: “Vài hôm trước ở quê làm nông, sáng nay lại dậy sớm, để tớ ngủ một chút.”

Tiêu Dung Ngư tưởng cậu đang lảng tránh, không ngờ lát sau thật sự nghe thấy tiếng ngáy.

Cô ngẩn ra, chẳng ngờ ngồi cạnh con gái mà cũng ngủ được.

“Đúng là đồ khốn.”

Tiêu Dung Ngư nghiến răng, rất muốn bóp thật mạnh cái mặt đang ngủ ngon lành của Trần Hán Thăng.