Chương 10: Hừ, đàn ông!
Hôm nay không chỉ là ngày báo danh của sinh viên Đại học Đông Hải và Học viện Tài chính, mà hầu hết các trường đại học trong tỉnh Tô Đông đều khai giảng cùng ngày. Bến xe khách đông nghịt sinh viên, ai nấy vừa phơi nắng vừa khuân hành lý, lại còn phải xếp hàng ra khỏi nhà ga, trong lòng đã sớm chán chường bực bội.
Vậy mà tiếng khóc gào của Tiêu Dung Ngư lại khiến đám tân sinh viên bề ngoài ngây thơ, bên trong hám chuyện bát quái này bỗng dưng phấn chấn hẳn lên, như vừa phát hiện tin hot giật gân.
Tiêu Dung Ngư, xinh đẹp yêu kiều, bộ dạng ấm ức kia đúng là khiến người ta không đành lòng.
Trần Hán Thăng, đeo kính râm nên không rõ mặt mũi, nhưng dáng dấp cao to, chắc không đến nỗi xấu.
Vương Tử Bác, đen nhẻm luống cuống đứng bên cạnh, chắc chắn không phải nam chính, có thể bỏ qua.
Thế là ánh mắt mọi người đổ dồn về phía Trần Hán Thăng và Tiêu Dung Ngư. Những bộ óc vừa trải qua kỳ thi đại học, đang trong độ tuổi dậy thì liền tưởng tượng ra ngay một màn “tra nam phụ tình” chỉ từ câu “anh đã hứa với ba em là sẽ chăm sóc em mà”.
Trần Hán Thăng nghe xong liền cuống lên, trêu vài câu mà tưởng thật à? Cậu vội vàng hạ giọng:
“Đừng khóc nữa, bao nhiêu người đang nhìn kìa.”
Thực ra Tiêu Dung Ngư cũng chẳng rơi được mấy giọt nước mắt, chủ yếu là vừa tức vừa sốt ruột, nhưng cô không muốn dễ dàng tha thứ cho Trần Hán Thăng, dù chỉ là nói đùa cũng không được.
Tiêu Dung Ngư đưa mu bàn tay lau khóe mắt, quay đầu không nói lời nào.
Kiến Nghiệp nổi danh là một trong “tứ đại lò lửa” của cả nước, ngày 1 tháng 9 vẫn còn nóng như đổ lửa. Tiêu Dung Ngư dở chứng không chịu đi, nhưng Trần Hán Thăng chẳng muốn đứng giữa nắng. Cậu xoa mái đầu nóng ran, thở dài:
“Đi nhanh thôi, vừa rồi em hét một câu như thế, nhỡ đâu người ta tưởng anh với em có gì, sau này ảnh hưởng đến việc anh tìm bạn gái thì sao?”
“Cái gì?!”
Tiêu Dung Ngư lập tức ngẩng đầu, vẻ mặt không thể tin nổi. Đây là Trần Hán Thăng, người từng thích mình suốt ba năm cấp ba sao?
Xem đi, nói thế mà nghe được à?
Mình khóc rồi, vậy mà cậu ta lại lo sau này không kiếm được bạn gái.
Trần Hán Thăng thấy Tiêu Dung Ngư trợn mắt nhìn mình thì cũng giật mình theo, nhưng lại nghĩ không đến mức ấy chứ, cô ấy chẳng phải cũng từng từ chối mình còn gì.
“Vậy thế này nhé, anh đưa em đến ga xe lửa, rồi nhìn em lên xe buýt, thế được chưa?”
Trần Hán Thăng cố tình châm dầu vào lửa, rõ ràng vẫn muốn trêu cô tiếp.
“Vẫn muốn bỏ rơi em sao?!”
Tiêu Dung Ngư tức đến sắp bốc khói, nhịp thở cũng gấp gáp thấy rõ.
“Em không nói gì, tức là không phản đối rồi. Anh giúp em xách hành lý ra ga.”
Trần Hán Thăng vừa cúi xuống định nhấc túi của Tiêu Dung Ngư, ai ngờ chưa kịp động vào thì vèo một cái, cô đã túm lấy cổ tay cậu rồi không nói không rằng cúi xuống cắn một phát.
“Mẹ nó!”
Trần Hán Thăng không nhịn được kêu lên.
Tiêu Dung Ngư cắn mà chẳng nể nang gì, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, Trần Hán Thăng cảm giác cánh tay đau rát từng cơn. Nhưng cậu không thể đánh, cũng không dám đẩy, sợ làm cô bị thương.
Đám sinh viên hóng chuyện lại càng hào hứng reo hò.
“Tốt!”
“Cắn hay lắm!”
“Cắn chết thằng tra nam đi!”
...
Mọi người đều thấy Tiêu Dung Ngư nhan sắc khuynh thành, lại khóc lóc đáng thương nên lập tức mặc định cô là nạn nhân, là kẻ yếu. Còn cậu con trai đeo kính râm đương nhiên là kẻ bạc tình.
“Xì, đúng là Trần Thế Mỹ đời thật!”
“Sinh viên ngoan sao lại đeo kính râm, nhìn là biết hạng lưu manh rồi, chỉ tiếc cho cô gái xinh đẹp kia thôi.”
“Từ xưa hồng nhan đã bạc mệnh…”
Có vài phụ huynh đi cùng con đến nhập học cũng nhân cơ hội dạy bảo:
“Thấy chưa, yêu sớm là ra nông nỗi này đấy, vào đại học thì lo mà học hành tử tế, không được yêu đương!”
Thế là Trần Hán Thăng không dám tháo kính nữa, thậm chí còn quyết định bộ quần áo này sau này cũng không mặc, sợ biệt danh “tra nam bến xe” sẽ đeo bám cậu suốt thời đại học, thế thì còn tán gái gì được nữa?
Nhưng dù sao thì Tiêu Dung Ngư cũng sức yếu, Trần Hán Thăng lại dày da, dù cô cắn đến mỏi cả hàm cũng không chảy máu, chỉ để lại hai hàng dấu răng sâu hoắm, tạm thời chưa tan.
Vương Tử Bác từ đầu đến cuối đều đơ người. Cậu thật không hiểu nổi, nữ thần của Nhất Trung Cảng Thành sao lại có thể cắn người giữa chốn đông người như vậy? Nhưng nghĩ lại thì có khi do Trần Hán Thăng quá đáng thật.
Con người khi giận mà tìm được chỗ trút giận thì lửa sẽ dần nguôi. Tiêu Dung Ngư lúc cắn thì giận dữ ngút trời, đến khi bình tĩnh lại, bản thân cũng thấy không thể tin nổi, nhất là quanh mình lại có biết bao người đang nhìn, tim cô bắt đầu đập “thình thịch”.
Nhìn dấu răng trên tay Trần Hán Thăng, cô cũng có phần hối hận. Thực ra Trần Hán Thăng hoàn toàn có quyền tìm bạn gái, thế nhưng khi nghe thấy lại giận đến thế, rõ ràng là đang ghen.
“Tiểu Trần…”
Tiêu Dung Ngư ngẩng đầu, nước mắt lưng tròng, không biết nên xin lỗi hay nói gì khác.
Không ngờ Trần Hán Thăng nhìn cô một lúc rồi bật cười:
“Hết giận rồi à?”
Tiêu Dung Ngư ban đầu lắc đầu, rồi lại gật đầu, Vương Tử Bác vội đứng ra hòa giải:
“Không sao, không sao, mình ra khỏi nhà ga trước đã.”
Cậu chủ động vác phần lớn hành lý, Trần Hán Thăng cũng xách theo không ít, còn Tiêu Dung Ngư thì chỉ đeo một chiếc ba lô nhỏ, ba người rời đi trong ánh mắt soi mói của mọi người.
Nam nữ chính đã rút lui, đám người xem cũng nhanh chóng giải tán, bến xe lại trở về vẻ ồn ào náo nhiệt thường ngày.
Bên ngoài nhà ga là ngã tư và cầu vượt rối rắm, nhìn dòng xe nườm nượp qua lại, Vương Tử Bác và Tiêu Dung Ngư lập tức mù phương hướng, đành ngoan ngoãn đi theo Trần Hán Thăng.
Dù sao Vương Tử Bác cũng là người thành thật, sợ xảy ra chuyện gì nữa, liền dè dặt hỏi:
“Tiểu Trần, giờ mình đi đâu đây?”
“Đi ăn trưa, cậu không đói à?” Trần Hán Thăng hỏi lại.
“Chiều đi công viên Trường Thọ nha, đừng bỏ lại Tiểu Ngư chứ.” Vương Tử Bác nói thêm.
Trần Hán Thăng xoa xoa vết cắn trên tay, làm bộ ra vẻ:
“Có thể dẫn đi chơi một chút.”
Vương Tử Bác nghe thế thì mừng rỡ, quay sang bảo Tiêu Dung Ngư:
“Thấy không, Tiểu Trần đồng ý rồi đó.”
Tiêu Dung Ngư lúc đầu mỉm cười rạng rỡ, nhưng sau lại thấy có chút buồn. Cô ngẩng đầu nhìn bóng lưng Trần Hán Thăng. Tên lòe loẹt này vừa nãy đi ngang trung tâm du lịch công viên Trường Thọ còn bỏ ra 10 tệ mua một cái quạt giấy.
Vừa đi vừa quạt, đeo kính râm, bước chân thong dong, đúng kiểu làm gì thấy vui là làm.
“Hừ, đàn ông thật đáng ghét…”
Tiêu Dung Ngư thầm than trong lòng. Trước kia Trần Hán Thăng coi trọng mình biết bao, nhưng từ sau lần bị từ chối đó, cô cảm thấy vị trí của mình trong lòng cậu giảm đi rõ rệt.
Bây giờ có thể nói là gần như chẳng còn chút nào.
Cô gái mười tám tuổi Tiêu Dung Ngư lần đầu tiên cảm nhận được sự nhẫn tâm và vô tình của Trần Hán Thăng. Cô tưởng hôm nay là giới hạn rồi, nào ngờ chỉ mới là bắt đầu...