Tôi Thật Sự Không Muốn Trùng Sinh Đâu

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Shangri-La Frontier ~ Kusoge Hunter, Kamige ni Idoman to su ~

(Đang ra)

Shangri-La Frontier ~ Kusoge Hunter, Kamige ni Idoman to su ~

Katarina

Từ cuộc hành trình này, khái niệm về game và thực tại đối với cậu thay đổi từng chút một.

35 50

Huyết Chi Thánh Điển

(Đang ra)

Huyết Chi Thánh Điển

咯嘣

Đây là một huyền thoại thuộc về huyết tộc...

55 335

Giới tính nam, năng lực biến thân tuyệt sắc mỹ nữ

(Đang ra)

Giới tính nam, năng lực biến thân tuyệt sắc mỹ nữ

Bạch long thần

Vấn đề là, tại sao càng nhìn Hi Hi lại càng thấy giống cái tên đáng ghét Tống Từ kia vậy chứ?

110 364

Trở thành phù thuỷ trong thế giới tràn ngập ma quái

(Đang ra)

Trở thành phù thuỷ trong thế giới tràn ngập ma quái

吃土的书语

Day 101: Giờ đây tôi không còn sợ hãi gì nữa! Mặc vào bộ váy dài của phù thủy, tôi đã trở thành một câu chuyện ma quái!

226 2835

Tái Sinh Thành Tên Bạn Thân Rác Rưởi

(Đang ra)

Tái Sinh Thành Tên Bạn Thân Rác Rưởi

Sakura Matsuri

Rắc rối dường như luôn tìm đến anh.

43 121

Tôi rời tổ đội hạng A, cùng các học trò cũ tiến vào tầng sâu mê cung

(Đang ra)

Tôi rời tổ đội hạng A, cùng các học trò cũ tiến vào tầng sâu mê cung

右薙 光介

Một câu chuyện fantasy "livestream mạo hiểm" nơi nam chính rời đội chứ không bị trục xuất, và hướng tới một cái kết hạnh phúc—bắt đầu từ đây!

226 1910

[1-100] - Chương 6: Cuộc trò chuyện trong tiệm bánh bao

Chương 6: Cuộc trò chuyện trong tiệm bánh bao

Năm giờ sáng, bầu trời ở Cảng Thành vẫn còn lờ mờ tối. Trần Hán Thăng mở to mắt nhìn chằm chằm trần nhà. Cậu vốn tưởng ngủ dậy có khi lại quay về năm 2019, nhưng vừa quay đầu đã thấy quyển truyện tranh Bảy Viên Ngọc Rồng đặt bên giường, thế là đành từ bỏ hy vọng.

“Xem ra thật sự phải ở lại đây rồi.”

Trần Hán Thăng thở dài một tiếng rồi đi đánh răng rửa mặt. Lương Mỹ Quyên bị tiếng động bên ngoài đánh thức, vừa thức dậy đã nhìn thấy cảnh ấy liền trêu:

“Chà, hôm nay cậu ấm nhà ta dậy sớm thế?”

“Con đói rồi, mẹ ơi.”

Trần Hán Thăng vừa vỗ bụng vừa nói.

“Ra là bị đói mà dậy.”

Lương Mỹ Quyên chưa bao giờ chiều con trai: “Đói bụng thì tự đi mua đồ ăn sáng đi, khỏi phải lo cho mẹ với ba con. Mẹ còn phải tranh thủ ngủ thêm chút nữa.”

Nói xong bà thật sự quay lại phòng, thậm chí còn sợ bị Trần Hán Thăng đánh thức lần nữa nên “tạch” một tiếng khóa luôn cửa.

Trần Hán Thăng chỉ biết câm nín. Lương Mỹ Quyên ngoài miệng thì không đồng tình với cách nuôi dạy của Trần Triệu Quân, nhưng thực chất vẫn luôn âm thầm thực hiện theo.

Hai năm trước, khi Trần Hán Thăng còn học lớp 10, Lương Mỹ Quyên từng khoe khoang với nhà mẹ đẻ rằng: Dù bà và Trần Triệu Quân có bất ngờ gặp tai nạn xe cộ, thằng Hán Thăng 15 tuổi này cũng tuyệt đối không chết đói giữa thế gian.

Lúc ấy bà ngoại của Trần Hán Thăng tức giận mắng một trận ra trò, bảo nếu hai người này không nuôi nổi con thì cứ mang về quê gửi bà.

Mẹ chẳng đoái hoài gì, Trần Hán Thăng đành một mình lủi thủi xuống lầu kiếm ăn. Trên phố lúc này vẫn còn vắng vẻ, chỉ lác đác vài hàng quán sáng sớm bày sạp. Trong không khí vương nhẹ một làn sương mỏng như tơ, trên da còn đọng lại chút se lạnh, nhưng cảm giác dễ chịu và tỉnh táo lại lấn át tất cả.

“Bánh quẩy thơm thật”

“Bánh trứng trông cũng hấp dẫn”

“Tiểu long bao vẫn còn nóng hổi”

······

Trần Hán Thăng vừa đi vừa ngắm, bụng cũng bắt đầu réo ầm ầm. Chủ quán bánh trứng thấy cậu có vẻ hứng thú thì từ xa gọi với lại:

“Cậu em, tới ăn một cái đi!”

“Ok.”

Trần Hán Thăng bước nhanh tới, còn định gọi thêm trứng, rồi chợt nhớ ra — năm nay là 2002, mình không có điện thoại, lấy gì trả tiền đây?

“Đúng là mẹ hại con.”

Lương Mỹ Quyên quên không đưa tiền lẻ, Trần Hán Thăng đành ngậm ngùi bỏ cuộc. Thật ra cậu cũng không ngại ăn chịu, nhưng chủ quán người ta ngại chứ.

Nghĩ cũng buồn cười, Trần Hán Thăng trước kia tài sản hàng chục triệu, vậy mà sau khi trùng sinh lại không có nổi tiền ăn sáng. Nhưng tâm trạng cậu vẫn ổn, lại muốn nhân dịp này làm quen với Cảng Thành của mười bảy năm trước, thế là men theo con sông hộ thành mà đi dạo.

Đi lúc nào không hay, tới tận công viên Song Kiều mới dừng bước.

Lúc này trong công viên đã có không ít các cô chú tập thể dục. Trần Hán Thăng định ngồi một lát rồi về, thì bất chợt nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc.

Là Tiêu Dung Ngư.

Cô đang chạy bộ, mặc quần short thể thao, áo đen ôm sát người tôn lên từng đường cong quyến rũ khiến Trần Hán Thăng nhìn mà rạo rực.

“Tiêu Dung Ngư!”

Cậu ngồi trên băng ghế đá vẫy tay gọi.

Tiêu Dung Ngư trông thấy Trần Hán Thăng thì vô cùng ngạc nhiên. Giờ mới chỉ khoảng sáu giờ rưỡi, Trần Hán Thăng bình thường ngủ nướng, sao lại xuất hiện ở đây?

Trừ phi...

Cô chợt hiểu ra điều gì, lau mồ hôi lấp lánh nơi cánh mũi, do dự một lúc rồi vẫn lên tiếng:

“Tớ biết cậu thích tớ, nhưng thật lòng tớ không muốn yêu đương trong thời đại học.”

“Hả, cái gì cơ?”

Trần Hán Thăng trố mắt nhìn Tiêu Dung Ngư, trong đầu thầm nghĩ sáng sớm thế này đã nói chuyện yêu đương, có phải đầu óc cô nàng có vấn đề rồi không?

Thấy vẻ mặt của cậu, Tiêu Dung Ngư hơi bất lực:

“Chẳng phải cậu cố tình đợi tớ ở đây từ sớm đấy sao?”

Trần Hán Thăng khựng lại.

“Còn nữa.”Tiêu Dung Ngư bĩu môi:

“Hôm qua cậu giả vờ không quen tớ, chắc cũng chỉ để gây chú ý thôi nhỉ.”

“Thật ra cậu không cần làm vậy, tớ bây giờ chỉ muốn học hành tử tế, không muốn yêu đương.”

Cô nói với vẻ rất nghiêm túc và chân thành.

Trần Hán Thăng không đáp, khó khăn nuốt một ngụm nước bọt.

“Không nói gì, tức là bị tớ nói trúng rồi chứ gì.”

Đôi mắt dài của Tiêu Dung Ngư lấp lánh như suối trong, ánh lên nét tự tin.

Trần Hán Thăng nhìn ngây người, cuối cùng lại gật đầu thừa nhận:

“Cậu đúng là thông minh quá.”

“Thế này nhé, tớ mời cậu ăn sáng, vừa ăn vừa nói chuyện.”

Cậu chủ động đề nghị, dù trên người chẳng có xu nào.

Quả nhiên, Tiêu Dung Ngư lắc đầu:

“Thật ra phải là tớ mời cậu mới đúng, hồi học cấp ba cậu chăm sóc tớ nhiều lắm.”

“Vậy thì quyết định thế đi.”

Trần Hán Thăng lập tức gật đầu, còn hăng hái đề xuất:

“Trước cổng công an có tiệm bánh bao ngon lắm, ăn kèm sữa đậu nành với đậu nành chiên giòn, nghĩ thôi đã thấy thèm.”

“Đi thử xem sao.”

Cậu nói với vẻ hào hứng.

Tiêu Dung Ngư có hơi không theo kịp tiết tấu, khuôn mặt nhỏ ngơ ngác, cảm giác như Trần Hán Thăng còn hào hứng với bữa sáng hơn cả chuyện tình cảm, đành ngơ ngác gật đầu.

Quán bánh bao này quả nhiên đông khách. Trước kia Trần Hán Thăng rất hay đến đây ăn. Vì nằm trước cổng công an nên có khá nhiều cảnh sát mặc đồng phục ra vào. Có người thấy Tiêu Dung Ngư liền chào:

“Tiểu Ngư đi ăn sáng à?”

Nói rồi còn liếc nhìn Trần Hán Thăng đang vùi đầu ăn bánh bao.

Tiêu Dung Ngư ăn rất ít, phần lớn thời gian chỉ lặng lẽ quan sát Trần Hán Thăng, dường như muốn nói gì đó nhưng lại chẳng biết mở lời ra sao.

“Còn trẻ quá.”

Trần Hán Thăng giả vờ không thấy, tập trung ăn liền ba xửng bánh bao nhân thịt, rồi mới xoa bụng nói:

“Sau này cậu không được ăn uống bừa bãi như vậy đâu nhé, lỡ về già mà mập lên thì sao?”

Thật ra là cậu tự cảm khái, nhưng Tiêu Dung Ngư lại thấy thú vị, liền hỏi:

“Ăn no chưa?”

“No rồi, cảm ơn đã mời, tớ về nhà đây.”

Trần Hán Thăng ngậm cây tăm trong miệng, chậm rãi rời khỏi tiệm.

Ông chủ quán thì cứ trông mong cậu trả tiền, nhưng Trần Hán Thăng làm gì có tiền. Cậu ngoái đầu lại nhìn, thấy Tiêu Dung Ngư đang cúi đầu buộc tóc.

Dù sao cô cũng không nghe thấy, Trần Hán Thăng liền đùa:

“Chờ chút, bạn gái tôi trả tiền mà.”

Lúc ấy có một trung niên mặc sắc phục, đeo quân hàm Cảnh Đốc cấp hai vừa bước vào, vô tình nghe thấy câu đó.

“Trông quen quen, chắc là bạn của ba mẹ.”

Trần Hán Thăng liếc nhìn ông ta, nhưng không nhớ nổi tên, đành gật đầu chào.

Trong lúc đợi ngoài cửa, Trần Hán Thăng thấy người cảnh sát trung niên kia đang thân mật lau mồ hôi cho Tiêu Dung Ngư, ông chủ tiệm thì chỉ chỉ về phía này, không biết đang nói gì.

“Hỏng rồi.”

Trần Hán Thăng chợt tỉnh ngộ, lập tức vứt cây tăm đi rồi hét lớn:

“Tiểu Ngư, tớ có việc ở nhà, về trước đây!”

Không đợi Tiêu Dung Ngư kịp đáp, cậu đã rảo bước bỏ chạy.