Chương 5: Con trai ta đã khôn lớn
Con phố vẫn là con phố ấy, tòa nhà vẫn là tòa nhà ấy, đến cả chiếc đèn đường hỏng cũng chẳng thay đổi. Trần Hán Thăng đứng trước cửa nhà, vốn định nhẹ nhàng gõ cửa, kết quả vừa giơ tay lên đã là tiếng “cốc cốc” vang dội, miệng lại không kìm được mà gọi:
“Má ơi, con về rồi.”
“Két…”
Cánh cửa gỗ bên trong được mở ra trước, một người phụ nữ trung niên hơn bốn mươi tuổi hiện ra trước mắt cậu. Vừa mở cửa, bà vừa không khách khí trách mắng:
“La hét cái gì, cả tòa nhà đều nghe thấy. Lớn tướng rồi mà đi đâu cũng không chịu mang chìa khóa.”
“Vẫn là hương vị quen thuộc, công thức quen thuộc.” Trần Hán Thăng thầm nghĩ.
Môi trường là thứ có thể lưu giữ ký ức. Ví dụ như những đêm mưa sấm chớp, người trực ban ở Cố Cung thường nói rằng họ nhìn thấy cung nữ đi lại trên tường sơn đỏ, bảo rằng đó là do từ trường khi sấm chớp lưu giữ lại hình ảnh năm xưa.
Ban đầu trong lòng Trần Hán Thăng còn có chút thấp thỏm, nhưng giọng nói của mẹ – Lương Mỹ Quyên – vừa vang lên, lập tức kéo cậu trở lại quãng thời gian mười bảy năm trước, cách thức ở chung hầu như chẳng hề thay đổi.
Bị ánh mắt sắc như dao của mẹ dõi theo, cậu cũng chẳng thấy gì ghê gớm, trái lại còn cảm thấy phòng khách quá ngột ngạt, liền lục tìm điều khiển trên ghế sô pha:
“Nóng thế này mà không chịu bật điều hòa. Ba con đâu rồi?”
Lương Mỹ Quyên vừa ôm trái dưa hấu ướp lạnh từ tủ lạnh ra, vừa đáp:
“Vừa về đến nhà đã nghĩ đến điều hòa, ba con còn chưa tan ca.”
Nhìn thấy dưa hấu mát lạnh, Trần Hán Thăng cười hí hửng:
“Má vẫn là người thương con nhất.”
“Chỉ được cái mồm là giỏi.”
Lương Mỹ Quyên nhìn đứa con trai khỏe mạnh hoạt bát, trong lòng thật ra vô cùng mãn nguyện, nhưng ngoài miệng vẫn giữ giọng nghiêm khắc:
“Giấy báo trúng tuyển đâu?”
Trần Hán Thăng tiện tay ném phong thư đựng giấy báo lên bàn ăn:
“Ở đây nè.”
“Muốn chết à!”
Lương Mỹ Quyên vội nhặt lên, thấy trên phong bì không bị dính nước dưa hấu mới thở phào, rồi dùng cái xẻng nấu cơm đập vào người Trần Hán Thăng một cái không nặng không nhẹ:
“Thằng ranh con, còn muốn đi học nữa không đây?”
Bà cẩn thận lấy giấy báo ra, nhìn dòng chữ nổi bật trên bìa đỏ: “Trân trọng thông báo, đồng chí Trần Hán Thăng đã trúng tuyển ngành Quản lý công cộng, xin mang giấy báo này đến trường báo danh vào ngày 1 tháng 9 năm 2002.”, lập tức cười tươi rạng rỡ.
Tuy rằng từ năm 1999, các trường đại học trong nước đã bắt đầu mở rộng tuyển sinh, nhưng ảnh hưởng vẫn chưa sâu rộng, cái danh “sinh viên đại học” vẫn còn có giá trị đáng kể.
Đặc biệt là bên ngoại của Lương Mỹ Quyên, lũ cháu chẳng đứa nào thi đậu đại học. Con trai bà tuy không nghe lời, nhưng việc học hành lại rất đáng tự hào.
Dù chỉ là trường hệ hai, nhưng sau này vẫn có thể học cao học mà.
Khi bà còn đang nghĩ ngợi, Trần Hán Thăng đã ăn sạch nửa quả dưa hấu, vỗ bụng đi thẳng vào phòng tắm. Lúc này bà mới kịp nhắc:
“Nhớ bật nước nóng trước mười phút, không là cảm lạnh đó.”
Nhà vẫn dùng bình nước nóng năng lượng mặt trời, muốn tắm nước nóng thì phải chờ một lúc. Nhưng Trần Hán Thăng chẳng thèm nghe, cầm đồ thay là bước vào:
“Nóng thế này, tắm nước lạnh mới đã chớ!”
“Thằng quỷ này!”
Lương Mỹ Quyên khuyên không được cũng đành để mặc, sau đó lại quay đầu nhìn chằm chằm vào tờ giấy báo nhập học, trong lòng đột nhiên dâng lên một cảm giác nhẹ nhõm.
Nuôi một đứa con đến ngày vào đại học, không chỉ tốn tiền mà còn là cả một hành trình hao tổn tâm trí.
“Còn bốn năm nữa thôi là tôi với ông Trần có thể thảnh thơi rồi, sau đó rảnh thì trông cháu, đời này chẳng mong gì hơn.”
Đó là ước mơ về cuộc sống an yên của người phụ nữ trung niên ở Cảng Thành – Lương Mỹ Quyên.
······
Tắm mát xong, Trần Hán Thăng đứng đờ người trước gương. Trẻ trung, khỏe mạnh, tràn đầy sức sống. Che mắt lại thì là khuôn mặt đúng chuẩn mười tám tuổi.
Mở mắt ra thì lại thấy được trong đó thứ chiều sâu không thuộc về lứa tuổi này.
Cậu bỗng đưa tay chỉ thẳng vào gương, mạnh mẽ nhấn một cái rồi nói:
“Đã cho ông về lại rồi, thì nhất định phải làm nên chuyện. Dù sống bình thường ông cũng chẳng thiếu tiền, nhưng vậy thì chán lắm!”
Đúng lúc này, cậu nghe thấy tiếng cổng sắt cùng giọng nói từ phòng khách, vội thu lại vẻ mặt nghiêm túc, thay đồ bộ rộng rãi rồi vừa đi ra vừa nói to:
“Ông Trần về rồi hả!”
Ngoài phòng khách là một người đàn ông trung niên dáng vẻ phong độ, đường nét trên mặt có sáu phần giống Trần Hán Thăng.
Chính là ba cậu – Trần Triệu Quân, nhưng tính cách hai cha con lại khác biệt một trời một vực.
Trần Triệu Quân là người ít nói, Lương Mỹ Quyên hay phàn nàn ông “nửa ngày không nặn ra được một câu”. Trái lại, con trai lại tư duy hoạt bát, làm gì cũng chẳng chịu theo khuôn khổ.
Nên khi con trai lên tiếng chào, Trần Triệu Quân chỉ nhàn nhạt “ừ” một tiếng. Nhưng vừa thấy trên lưng Trần Hán Thăng vẫn còn vương giọt nước, ông lặng lẽ bước tới điều chỉnh điều hòa trong phòng khách lên cao hơn một chút.
Chưa kịp nói chuyện với ba, Trần Hán Thăng đã thấy mẹ cầm cái quần vừa thay ra, lôi từ túi quần ra một bao thuốc, “bộp” một tiếng đặt lên bàn:
“Giỏi ha Trần Hán Thăng, lén lút học hút thuốc rồi à?”
Đó là bao thuốc Kim Lăng đỏ cậu “tịch thu” được từ thầy chủ nhiệm Lão Từ, lúc nãy quên giấu đi, giờ bị mẹ lục được.
Trần Hán Thăng mặt không đổi sắc:
“Lão Từ ép con cầm đó. Ổng bảo con thi không như kỳ vọng, đưa bao thuốc an ủi.”
“Nói xạo!”
Lương Mỹ Quyên chẳng tin:
“Làm gì có thầy nào đưa thuốc cho học sinh. Trần Triệu Quân, ông còn định quản thằng này không?”
Trần Triệu Quân vốn định chuồn về phòng, nhưng Lương Mỹ Quyên không chịu bỏ qua.
Ông liếc nhìn đứa con chẳng thèm chột dạ, rồi lại liếc sang vợ đang tức giận, cuối cùng chọn đứng về phía vợ.
“Giờ hút thuốc còn sớm quá. Dù có xét đến nhu cầu giao tiếp đi nữa thì cũng nên đợi chính thức nhập học đã. Bao này tôi giữ lại.”
Nói rồi ông bỏ bao thuốc vào túi mình.
Trần Hán Thăng nghĩ bụng, vòng vo thế nào cuối cùng vẫn lọt vào tay ông già, nhưng nghĩ lại mình xuyên về mà chẳng xách gì về nhà cũng kỳ, thôi thì coi như quà gặp mặt đi.
Nghĩ thế xong, cả nhà bắt đầu ăn cơm. Lương Mỹ Quyên vừa ăn vừa nói với Trần Triệu Quân:
“Ông nhớ xin nghỉ, đến lúc đó cùng tôi đưa Hán Thăng đi nhập học.”
Trần Triệu Quân gật đầu, Trần Hán Thăng lại lắc đầu.
“Con tự đi được rồi, ba má cứ làm việc của mình đi.”
Lương Mỹ Quyên trừng mắt:
“Cả mấy trăm cây số, còn cả mấy ngàn tiền học phí.”
“Con mang theo hết.” Trần Hán Thăng đáp.
Trước đây cậu đã chẳng để ba mẹ đưa đi nhập học, giờ lại càng không. Nhưng năm 2002, lên đại học vẫn còn phải đóng học phí bằng tiền mặt. Năm đó cậu mang mấy ngàn tiền bắt xe khách, trong lòng cũng thấy rất lo.
“Còn nữa.”
Trần Hán Thăng ngừng lại một chút rồi nói:
“Nếu không phải điều kiện nhà mình không phù hợp, mà con cũng không thèm làm giả hồ sơ để chiếm lợi quốc gia, thì con đã định đăng ký vay vốn sinh viên rồi đó.”
“Nói bậy bạ!”
Lương Mỹ Quyên đặt đũa xuống:
“Nhà mình tuy không giàu nhưng vẫn nuôi nổi con học đại học. Đừng giở mấy trò ma, lo mà học cho đàng hoàng.”
Bà rất hiểu con trai mình – đầu óc nhiều chiêu trò lại khó kiểm soát.
Nhưng Trần Hán Thăng không nghe:
“Nói chung con tính hết rồi. Trừ học kỳ đầu, sau này con không cần xin tiền học phí hay sinh hoạt nữa, con tự lo.”
“Con dám!”
“Có gì mà không dám!”
Lương Mỹ Quyên tức giận:
“Trần Triệu Quân, ông nói một câu coi!”
Lại theo thông lệ cũ, mỗi khi hai mẹ con bất đồng, ông Trần phải làm trọng tài. Thói quen này kéo dài mãi về sau.
Trần Triệu Quân nghiêm túc suy nghĩ một hồi rồi chậm rãi nói:
“Hán Thăng là đàn ông, có ý muốn xông pha cũng tốt, nhưng học hành không được lơ là.”
Thấy ông Trần cũng đứng về phía con, Lương Mỹ Quyên không vui:
“Hồi nhỏ thằng này ngoan lắm. Sau này ông cứ nói con trai phải rèn tính độc lập, phải kiên cường, phải biết gánh vác, luôn cổ vũ nó làm mấy chuyện kỳ quặc, nên bây giờ nói tôi nó cũng chẳng nghe nữa.”
Nhưng với số phiếu 2-1, đề xuất “tự đi nhập học” và “vừa học vừa làm” của Trần Hán Thăng coi như được thông qua trên hình thức. Tối hôm đó, khi đi ngủ, Lương Mỹ Quyên vẫn còn buồn bực trong lòng.
Trần Triệu Quân an ủi vợ:
“Hán Thăng học hành chưa chắc giỏi nhất, nhưng em để ý mà xem, năng lực thực tế với EQ của nó cao hơn nhiều bạn cùng trang lứa. Đi ra đời rồi, mấy cái đó sẽ càng thể hiện rõ.”
Kiếp trước Trần Hán Thăng khởi nghiệp ngay sau khi tốt nghiệp đại học, thất bại liên miên nhưng vẫn kiên trì, cuối cùng cũng thành công. Sự kiên cường và khả năng giao tiếp ấy, thật ra chịu ảnh hưởng rất lớn từ cách dạy của ông Trần.
“Thằng quỷ nhỏ, chẳng biết từ lúc nào đã bắt đầu hiểu chuyện rồi.”
Lương Mỹ Quyên thì thầm.
Ông Trần cười nhẹ:
“ Con trai ta nay đã khôn lớn.