“Lúc nào cũng làm phiền cháu quá, Nohl! Cô biết ơn lắm đó.”
“Không đâu, chính cháu mới phải cảm ơn cô. Cảm ơn vì lúc nào cũng giao ủy thác cho cháu, cô Stella.”
Tôi như thường lệ đã hoàn thành nhiệm vụ “Nạo vét cống rãnh”, nhận chữ ký xác nhận hoàn thành từ cô giao nhiệm vụ, rồi vội vã chạy đến chỗ ủy thác tiếp theo.
Tôi vẫn nhớ rất rõ lần đầu tiên đến nhà cô.
Đó là công việc đầu tiên trong đời tôi với tư cách là một mạo hiểm giả, một kỷ niệm không thể quên.
Nơi này thuộc một góc của khu dân cư ở thủ đô hoàng gia, nhưng nằm khá xa trung tâm.
Khác với khu trung tâm được nhà nước cho người đến dọn dẹp định kỳ, khu vực này người dân phải tự làm sạch môi trường sống của mình.
Tuy nhiên, cô Stella, người giao nhiệm vụ cho tôi, có đôi chân yếu và mắt kém, đã mất cả chồng lẫn con trai, sống một mình và không còn ai thân thích để nương tựa. Ngay cả việc dọn dẹp cũng không thể tự làm nổi.
Vì vậy, rãnh nước quanh nhà cô, nơi chẳng ai dọn dẹp, bắt đầu phát ra mùi hôi nồng nặc.
Không còn cách nào khác, cô chợt nghĩ gửi ủy thác đến công hội mạo hiểm giả.
Chỉ mong có ai đó giúp đỡ, ai cũng được, chỉ cần giúp cô là đủ.
Nhưng mãi chẳng có ai nhận lời.
Với các mạo hiểm giả bình thường, phần thưởng mà cô ấy đưa ra dường như không đủ hấp dẫn.
Công hội thường ưu tiên giới thiệu các ủy thác tiêu diệt ma vật hay các nhiệm vụ thu thập khẩn cấp.
Còn chuyện dọn cống rãnh trong thành phố thì, chắc chỉ là việc dành cho ai rảnh rỗi mà thôi.
Vì thế, ủy thác của cô Stella bị bỏ bê suốt một thời gian dài.
Và rồi, lúc cô gần như tuyệt vọng, tôi, một cách rất tình cờ, xuất hiện.
Sau khi hoàn thành công việc, tôi được cô cảm ơn vô cùng.
Từ đó đến nay, cô luôn chỉ định đích danh tôi làm người nhận ủy thác. Một khách hàng quen thuộc quý giá.
Mỗi lần dọn dẹp xong, cô đều rất vui mừng.
Vì thế mà, tôi cứ vô thức làm thêm cả những việc ngoài nội dung được yêu cầu.
Thực tế là, khi đã quen tay, tôi có thể hoàn thành phần rãnh được chỉ định trong thời gian rất ngắn, nên lần nào cũng mở rộng thêm một chút phạm vi dọn dẹp, làm luôn phần dư ra.
Những người xung quanh cũng bày tỏ sự biết ơn, và điều đó khiến tôi cảm thấy không tệ chút nào.
Công việc này đúng là không mang lại nhiều tiền.
Nhưng tôi thấy nó rất đáng làm.
Nhìn thấy nụ cười của người khác luôn khiến lòng mình ấm áp,
Và hơn hết, cảm giác nhìn thành phố dần dần trở nên sạch đẹp hơn nhờ chính tay mình thật sự rất tuyệt.
Tuy nhiên, hôm nay có vẻ như tôi đã làm quá mức.
Mải mê dọn dẹp mà quên mất thời gian, khiến việc đến chỗ tiếp theo bị trễ.
“Liệu có kịp không đây...?”
Tôi vội vã băng qua các con đường trong thành phố, rẽ hai lần tại các ngã rẽ, và khi đến được công trường xây dựng đã định, người giám sát công trình bước ra đón.
Đó là người giao nhiệm vụ thứ hai trong ngày hôm nay.
“Ồ, đúng giờ đấy, Nohl. Hôm nay, cũng trông cậy vào cậu nhé.”
Sau khi hoàn thành việc nạo vét cống rãnh vào buổi sáng, gần như ngày nào tôi cũng làm công việc vận chuyển đất tại công trường này.
Thủ đô hoàng gia này nổi tiếng từ xưa nhờ có một mê cung khổng lồ, được gọi là “Thánh địa của mạo hiểm giả”.
Gần đây, một dự án mở rộng quy mô lớn đang được tiến hành trước lối vào mê cung, đòi hỏi số lượng nhân công khổng lồ, nhưng vì thiếu người, các ủy thác cũng được gửi đến cả công hội mạo hiểm giả.
Tuy vậy, với các mạo hiểm giả bình thường, công việc ở công trường xây dựng dường như không hấp dẫn lắm.
Nghe nói, người nhận làm những công việc này thường chỉ có tôi.
Nhưng với tôi, đây là công việc trong mơ.
Bất cứ ai cũng được đánh giá dựa trên khối lượng công việc đã hoàn thành.
Hệ thống tính công hoàn toàn theo sản lượng, vận chuyển càng nhiều thì thu nhập càng cao.
Tôi có thể dễ dàng vận chuyển gấp năm lần người thường nhờ vào kỹ năng “Cường hoá thể lực” học được trong thời gian huấn luyện làm chiến binh.
Hơn nữa, tôi còn luôn dùng kỹ năng hồi phục mức thấp “Hồi phục thấp”, một kỹ năng dưới cấp thấp của hệ tu sĩ, nên không cảm thấy quá mệt mỏi.
Những kỹ năng này tuy không được đánh giá là “Kỹ năng hữu dụng” để đủ điều kiện đăng ký làm mạo hiểm giả, nhưng lại cực kỳ hữu ích trong cuộc sống hiện tại của tôi.
Kỹ năng “Bước chân lặng” học được trong quá trình huấn luyện làm đạo tặc rất hợp để tìm và bắt mèo đi lạc, kỹ năng “Lửa nhỏ” của pháp sư cũng rất tiện lợi cho việc nấu nướng. Còn kỹ năng “Ném đá” của thợ săn, tuy ít khi dùng, nhưng khi tôi biểu diễn ném trúng vật ở xa cho lũ trẻ xem thì tụi nhỏ cứ khen lấy khen để.
Chỉ có duy nhất kỹ năng “Parry”, dù đã rèn luyện rất nhiều, vẫn chưa tìm ra cách áp dụng hữu ích nào cả.
Dù vậy, tôi vẫn tiếp tục rèn luyện.
Tôi đã rèn suốt 15 năm rồi, nên không dễ gì bỏ được thói quen ấy, và cũng còn chút hy vọng mong manh... Biết đâu một ngày nào đó sẽ có ích, nên chưa có ý định từ bỏ.
Dù khả năng ấy có gần như bằng không đi nữa.
Khả năng để tôi trở thành một mạo hiểm giả bình thường thì tạm chưa bàn đến, nhưng nhờ vào các công việc hiện tại, tôi vẫn đủ sống ở thủ đô hoàng gia.
Vì vậy, tôi không nghĩ rằng quãng thời gian tự huấn luyện trước giờ là hoàn toàn vô ích... Nhưng chỉ với chừng đó thôi thì vẫn không đủ để trở thành một “Tân binh mạo hiểm giả” theo nghĩa thông thường. Chính điều này đã giúp tôi hiểu rõ bản thân mình đã ảo tưởng đến mức nào khi từng nghĩ rằng “Muốn trở thành nhân vật chính trong một câu chuyện anh hùng”.
Thỉnh thoảng, tôi lại nghĩ hay là cứ để mọi thứ như thế này cũng được rồi nhỉ?
Suy nghĩ đó thỉnh thoảng lại thoáng qua trong đầu.
Bởi vì “Trở thành mạo hiểm giả, giúp đỡ người khác.”...
Giấc mơ đó, tôi đã thực hiện được rồi.
Tôi nhận các ủy thác được giao, hoàn thành chúng, được cảm ơn, và nhận phần thưởng tương ứng.
Cứ như vậy mà sống qua ngày...
Muốn nhiều hơn thế nữa, có lẽ chỉ là sự tham lam mà thôi.
Hơn nữa, tôi không có gia đình để bảo vệ, cũng chẳng cần quá nhiều tiền.
Không nhất thiết phải nhận các ủy thác nguy hiểm, hay lao vào con đường làm giàu một cách mạo hiểm.
“Có lẽ cứ sống thế này đến khi chết cũng không sao.”
Tôi đã nghĩ như vậy, và cứ tiếp tục làm việc ở đủ nơi trong thủ đô hoàng gia suốt ba tháng nay.
Tôi có một chỗ ở ổn định trong thành phố.
Chú ở công hội đã giới thiệu cho tôi một quán trọ giá rẻ, và vì rất ưng ý nên tôi cứ ở lại đó mãi. Vì là giá rẻ nên không bao gồm bữa ăn, nhưng từ trước đến giờ tôi vẫn luôn tự nấu ăn nên không cảm thấy phiền.
Quán trọ không có bồn tắm, nhưng trong thành phố này có rất nhiều nhà tắm công cộng.
Chỉ cần đi bộ một chút là có thể đến nhiều nhà tắm khác nhau, tùy theo tâm trạng hôm đó mà tôi lựa chọn nơi đến.
Đôi khi được ăn ở mấy quán ăn ven đường bán đồ ngon cũng là một niềm vui.
... Cứ vậy, tôi đã sống một cuộc sống thoải mái hằng ngày tại thủ đô hoàng gia này.
“Cậu làm việc chăm chỉ thật đấy... Nohl. Để một người như cậu làm mạo hiểm giả thì phí quá. Cậu không muốn vào làm hẳn chỗ bọn tôi à? Ít nhất tôi sẽ trả gấp đôi... không, gấp ba mức lương nhân viên bình thường cho cậu thì sao? Nếu cậu muốn thì còn có thể trả nhiều hơn nữa. Vì cậu làm việc xứng đáng như vậy mà.”
Giám sát công trình này có vẻ rất quý mến tôi, ngày nào cũng nói với tôi như thế.
Nhưng, tôi thì.
“Anh nói vậy tôi thật sự biết ơn… Nhưng tôi thấy hiện tại là ổn rồi.”
Việc từ chối như vậy đã trở thành chuyện thường rồi.
“Đáng tiếc thật đấy…”
Tôi cảm thấy có lỗi với người giám sát, người luôn tỏ ra tiếc nuối.
Nhưng có vẻ như tôi vẫn không thể từ bỏ giấc mơ đó.
Nó đã trở thành thói quen, ăn sâu vào tâm trí tôi.
Tôi vẫn muốn trở thành một mạo hiểm giả.
Tôi muốn trải nghiệm một cuộc phiêu lưu như trong những câu chuyện anh hùng.
Dù cho điều đó có vẻ liều lĩnh đến mức phi lý đi chăng nữa.
Và rồi, khi tôi đang hăng say vận chuyển đất thì thời gian kết thúc công việc cũng đến nhanh chóng.
“Công việc hôm nay kết thúc rồi. Nhờ cậu, bọn tôi đã có dư thời gian cho tiến độ công trình đấy. Vậy thì, hẹn gặp lại ngày mai nhé, Nohl. Nhờ cả vào cậu đấy.”
“Vâng, mong được giúp anh tiếp.”
Tôi như thường lệ, nhận chữ ký của người ủy thác vào giấy ủy thác.
Báo cáo hoàn thành nhiệm vụ cho công hội, nhận thù lao xong thì sẽ đi tắm một cái, rồi đến bãi đất trống luyện tập như mọi khi.
Tôi đã định làm như vậy, nhưng vào lúc rời khỏi công trường.
Ở phía sau của công trường nơi tôi làm việc... Phía lối vào của “Mê cung không lối thoát”, tôi thấy có thứ gì đó chợt lóe lên.
Một luồng sáng mạnh, đỏ tím.
“Cái gì vậy?”
Và cùng lúc đó, “... Ai đó... Cứu với...”
Tôi cảm thấy như vừa nghe thấy tiếng kêu cứu yếu ớt của ai đó từ nơi nào đó.