Tôi đã ghé thăm công hội mạo hiểm giả ở thủ đô hoàng gia sau hơn mười năm.
Nội thất bên trong hầu như không thay đổi, nhưng nơi mà tôi từng cảm thấy rộng lớn đến choáng ngợp khi còn nhỏ, giờ lại trông nhỏ bé hơn rất nhiều, và toàn thể không gian có phần cũ kỹ hơn so với ký ức của tôi.
“Anh đến công hội vì có việc gì sao?”
Khi tôi đang vô thức nhìn quanh bên trong, một cô gái trẻ, nhỏ nhắn đang ngồi ở quầy tiếp tân...
Mà đúng hơn là, một thiếu nữ chỉ tầm giữa tuổi thiếu niên lên tiếng hỏi tôi.
Trước quầy tiếp tân chỉ có mình cô bé ấy ngồi.
Có vẻ như người chú từng phụ trách tiếp đón tôi trước đây không còn làm ở đây nữa.
“Tôi muốn đăng ký làm mạo hiểm giả.”
Ngay khi tôi nói ra mong muốn đó, cô bé tiếp tân lập tức lấy ra một tờ giấy.
“Vậy thì, xin hãy ghi tên và các kỹ năng mà anh đang sở hữu vào đây. Nếu anh không thể viết, xin cứ nói. Em có thể viết thay cho anh.”
Tôi đã được cha và mẹ dạy cho cách đọc viết cơ bản.
Nhìn qua tờ giấy được đưa, có vẻ như chỉ cần ghi tên đăng ký mạo hiểm giả và những kỹ năng mình có là đủ.
Tôi thành thật ghi lại các kỹ năng mà tôi đang sở hữu.
-----------------------------------------------------
PHIẾU ĐĂNG KÝ MẠO HIỂM GIẢ
“Tên”: Nohl
MỤC KHAI BÁO KỸ NĂNG ĐANG SỞ HỮU
Hệ “Kiếm sĩ”: Parry
Hệ “Chiến binh”: Cường hóa thể lực
Hệ “Thợ săn”: Ném đá
Hệ “Đạo tặc”: Bước chân lặng
Hệ “Pháp sư”: Lửa nhỏ
Hệ “Tu sĩ”: Hồi phục thấp
-----------------------------------------------------
Mỗi hệ có một kỹ năng cơ bản nhất.
Tổng cộng là sáu kỹ năng.
Đó là tất cả những gì tôi có vào lúc này.
“Thế này được chứ?”
“Vâng, cảm ơn anh. Để em xác nhận lại một chút… Ơ?”
Cô bé tiếp tân, vừa xác nhận tờ giấy tôi đưa, vừa cầm trên tay một quyển sách dày có tiêu đề “Từ điển đánh giá hiệu suất kỹ năng”, dường như đang lúng túng vì điều gì đó.
Rồi, sau một lúc, cô cất tiếng hỏi tôi với vẻ hơi khó nói.
“Ưm, anh có chắc chắn đây là toàn bộ không ạ? Nếu có sót kỹ năng nào thì…”
“Đó là tất cả rồi.”
“………… Ể?”
Trước câu trả lời ngắn gọn của tôi, nét mặt của cô gái chuyển từ bối rối sang hoang mang, rồi vội vàng mở lật các trang trong một cuốn sổ tay nhỏ mà cô đang cầm. Có vẻ như đó là sổ tay hướng dẫn xử lý tình huống.
“Xi, xin lỗi anh…! V, vậy... Anh có biết về chế độ ‘Trung tâm huấn luyện’ của thủ đô hoàng gia không ạ? Ở thủ đô, ai cũng có thể được đào tạo từ các huấn luyện viên ưu tú trong sáu hệ nghề cơ bản, và học được các kỹ năng mới...”
“Tôi biết rồi. Tôi đã học đầy đủ. Và sau tất cả, đây là cấu trúc kỹ năng của tôi.”
“... Ểểểể...!?”
Lần này, cô bé tiếp tân thốt lên một tiếng kinh ngạc nho nhỏ.
Nhưng ngay sau đó lại vội nói: “Xin lỗi anh, xin hãy chờ một chút.”, rồi lại tiếp tục lật giở cuốn sổ tay hướng dẫn thêm một lần nữa, kiểm tra kỹ càng trong vài phút, sau đó ngước lên nhìn tôi với vẻ áy náy.
“Ưm, à… Điều này thực sự rất khó để nói ra, nhưng…”
“Cuối cùng thì, không thể đăng ký làm mạo hiểm giả được đúng không?”
“... Vâng. Bởi vì anh không đạt đến “Yêu cầu tối thiểu” trong tiêu chuẩn đăng ký mạo hiểm giả do công hội quy định… Tôi thật sự xin lỗi.”
“Không, đó không phải lỗi của cô.”
Với cấu trúc kỹ năng hiện tại, tôi không thể đăng ký làm mạo hiểm giả... Điều đó, tôi đã biết từ đầu.
Câu trả lời của tôi khiến cô gái có vẻ nhẹ nhõm phần nào, nhưng câu nói tiếp theo của tôi lại khiến sắc mặt cô thay đổi hẳn.
“Tuy vậy, tôi vẫn muốn đăng ký làm mạo hiểm giả. Không còn cách nào khác sao?”
“……………… Ể…………???”
Tay cầm cuốn sổ hướng dẫn của cô gái run rẩy trước câu hỏi của tôi.
Đôi mắt của cô ấy lo lắng nhìn qua lại giữa khuôn mặt tôi và cuốn sổ hướng dẫn.
Gương mặt cô ấy, gần như nức nở, đỏ bừng lên.
... Có phải tôi đã làm cô ấy khó xử đến thế sao?
“Rốt cuộc, không được sao?”
“A, ư ư ư... N, nhưng...!! ... H, hãy đợi chút nhé...!!”
Khi tôi bắt đầu cảm thấy mình thật đáng thương khi làm khó cô ấy, cô gái tiếp tân đứng dậy, vừa hét lên “Ông, ông chủ...!” vừa chạy vào sâu trong công hội.
“Cái gì vậy, Aria... Sao lại đỏ mặt dữ vậy...?”
“À...! ... Người đó...”
Có vẻ như cô ấy đang giải thích về tôi với ai đó được gọi là ông chủ.
Sau đó, từ phía trong bước ra một người đàn ông to lớn, gương mặt dữ tợn.
Tôi biết người này.
Dù tóc ông có vài sợi bạc so với trước, nhưng đó là khuôn mặt rất quen thuộc.
“Này này, đừng có mà hành hạ tân binh của bọn ta như thế chứ... Ngươi là ai? Chưa từng thấy mặt…”
Có vẻ như người đàn ông không nhớ tôi.
Có lẽ ông ta xem tôi là kẻ khả nghi, nên nhìn chằm chằm bằng ánh mắt sắc bén.
Nhưng tôi lại vui mừng khi nhìn thấy khuôn mặt quen thuộc sau một thời gian dài, nên không kìm được, gọi to.
“Chú ơi, lâu rồi nhỉ.”
“Hử? Ngươi là ai? Ta không biết ngươi... Khoan đã.”
Người đàn ông vừa đưa tay lên vuốt bộ râu dưới cằm vừa nghiêng đầu, nhưng khi nhìn kỹ khuôn mặt tôi, dường như nhận ra điều gì đó.
“Ngươi... Có phải là đứa trẻ năm đó, dù giờ đã cao lớn hơn nhiều... Nohl hả?”
“Vâng, đúng vậy.”
Thật bất ngờ, chú ấy cũng nhớ tôi.
Thậm chí cả tên nữa.
Cô gái tiếp tân nhìn chúng tôi đầy lo lắng, đảo mắt qua lại giữa hai người, bối rối.
“À, ừm... Ông chủ, hai người quen nhau sao?”
“Ừ, đại khái là vậy. Được rồi, Aria. Để ta tiếp chuyện hắn. Cô đi làm việc khác đi.”
“V, vâng!”
Khi cô gái ngồi lại vị trí tiếp tân, bắt đầu tiếp khách khác, chú ở công hội đột nhiên đổi thái độ, vui vẻ nói chuyện với tôi.
“Xin lỗi nhé. Thường thì nhớ mặt khách hàng cũng là phần việc của ta, nhưng nhóc thay đổi nhiều quá nên ta không nhận ra.”
“Cũng dễ hiểu thôi. Đã hơn chục năm rồi mà. Thế mà chú vẫn nhớ được tên cháu thật.”
“Hừ, dù có muốn quên cũng không được. Ở tuổi đó, một đứa trẻ mà có thể hoàn thành hết sáu khóa huấn luyện đầy khắc nghiệt của trường đào tạo dù người lớn còn thấy khó, mà còn chẳng học được kỹ năng nào, thì chỉ có nhóc là duy nhất. Sau khi mất tích không tin tức, ta cứ tưởng nhóc chết rồi... Sao, nhóc sống thế nào? À, không, ta không định dò hỏi đâu.”
Chú gãi đầu hỏi chuyện về quãng thời gian sau khi tôi rời thành phố.
Không có gì để giấu, nên tôi nói rằng đã trở về ngôi nhà trong núi và luyện tập một mình.
“Không thể tin được, hơn mười lăm năm tự mình luyện tập để học kỹ năng sao? Ai lại làm thế chứ... Nhưng, với nhóc thì cũng đúng thôi... Vậy còn kỹ năng thì sao?”
“Cuối cùng, cháu không học được kỹ năng nào.”
Chú hỏi một cách ngập ngừng, nhưng tôi thành thật trả lời.
Rốt cuộc, tôi không học được gì cả.
Những người huấn luyện từng nói tôi không có năng khiếu, đó là sự thật.
“Chà, cũng đúng thôi. Mấy thầy dạy ở trường huấn luyện hoàng gia không phải dạng vừa đâu. Ngay cả ở thủ đô hoàng gia, nơi được gọi là thánh địa của mạo hiểm giả, họ cũng là hạng nhất. Họ không dễ dàng đánh giá sai đâu. Nếu họ bảo không được thì chắc là vậy thật... Xin lỗi vì phải nói vậy.”
“Vâng, đúng là như thế. Dù đã cố gắng hết sức theo cách của mình, cháu vẫn không được.”
Kỹ năng khi mới học sẽ có một cảm giác đặc biệt.
Người ngoài không thể biết, nhưng với bản thân thì rõ ràng có cảm giác “có gì đó đã thay đổi”.
Tôi đã biết cảm giác đó khi học kỹ năng cơ bản ở trường huấn luyện.
Nhưng kể từ khi rời thủ đô hoàng gia, chưa từng một lần cảm thấy như vậy.
Có nghĩa là, tôi không học được kỹ năng nào.
Dù đã rất cố gắng...
“Đừng buồn. Không phải việc gì cũng thuận lợi dễ dàng. Ngoài làm mạo hiểm giả ra, còn rất nhiều cách khác để sống... Khoan đã. Sao nhóc biết rõ điều đó mà lại đến “Công hội mạo hiểm giả” đây?... Chẳng lẽ, tờ đăng ký làm mạo hiểm giả trên bàn này là của nhóc...?”
“Vâng, cháu vẫn muốn trở thành “Mạo hiểm giả”. Cháu biết điều đó là vô lý. Nhưng có cách nào khác không?”
“Này này, nhóc nghiêm túc đấy à...?”
Chú cau mày nhìn tôi một lúc, rồi lắc đầu như từ bỏ,
“Không còn cách nào khác... Ta cũng là nhân viên nên phải giải thích từ đầu.”
Chú bắt đầu giải thích, vừa gãi đầu tóc điểm bạc.
“Đầu tiên, “Mạo hiểm giả” là công việc luôn kèm theo nguy hiểm. Họ phải đi vào khu vực có quái vật sinh sống, do thám hang ổ tội phạm. Đôi khi còn đi săn tiêu diệt... Những công việc thu nhập tốt luôn đi kèm với nguy cơ tử vong. Nói nôm na, mạo hiểm giả là những người ưa mạo hiểm, thích rủi ro cao đổi lấy phần thưởng cao, hoặc là những người cực kỳ tự tin vào kỹ năng của mình... Hiểu đến đây chưa?”
“Vâng, cháu hiểu.”
Dĩ nhiên, tôi cũng biết điều đó nên gật đầu.
“Tóm lại, công việc của “Mạo hiểm giả” là tự mình chui đầu vào nguy hiểm. Vì lý do bảo vệ tính mạng, không chỉ ở thủ đô hoàng gia mà ở các công hội được thế giới công nhận đều có tiêu chuẩn “Hạng”. Mục đích là giảm thiểu số người chết vì liều mạng.”
Nói xong, chú lấy từ bàn công hội ra “Bảng phân hạng” và đưa tôi xem.
-----------------------------------------------------
TIÊU CHUẨN PHÂN HẠNG MẠO HIỂM GIẢ
Hạng S – “Cấp bạch kim”: Người được Hiệp hội Công hội mạo hiểm giả công nhận là sở hữu năng lực vượt trội một cách đặc biệt.
Hạng A - “Cấp vàng”: Người được cơ quan chỉ định công nhận là đặc biệt ưu tú và có thành tích thực tế.
Hạng B - “Cấp bạc”: Người sở hữu kỹ năng được cơ quan chỉ định công nhận là đặc biệt ưu tú.
Hạng C - “Cấp đồng”: Người sở hữu kỹ năng được Hiệp hội Công hội mạo hiểm giả công nhận là có năng lực.
Hạng D - “Cấp sắt”: Người sở hữu kỹ năng ưu tú với tư cách là mạo hiểm giả.
Hạng E - “Sơ cấp”: Người sở hữu kỹ năng tối thiểu với tư cách là mạo hiểm giả.
-----------------------------------------------------
“Về cơ bản, hạng của mạo hiểm giả được chia làm năm hạng từ “A” đến “E”. Ngoại lệ là hạng S “Cấp bạch kim”, nhưng đây thật sự là một trường hợp đặc biệt trong các trường hợp đặc biệt, chỉ được công nhận như một hạng danh dự. Không cần để tâm. Thông thường sẽ bắt đầu từ hạng “E” và cao nhất là hạng “A”. Dựa vào thành tích công việc mà năng lực sẽ được đánh giá và hạng sẽ tăng lên... Nhưng trước tiên, như quy định, phải được công nhận là “có kỹ năng tối thiểu với tư cách là mạo hiểm giả”. Chỉ khi đó mới chính thức trở thành mạo hiểm giả hạng “E”, tức là “Sơ cấp”.”
Tôi nhớ là mình cũng đã từng nghe qua lời giải thích này hồi còn nhỏ.
“Vậy thì, điều kiện công nhận hạng thấp nhất “E” là phải có ít nhất một “kỹ năng hữu dụng”. Vốn dĩ, đây là một tiêu chuẩn khá lỏng lẻo... Nhưng với nhóc, điều đó lại trở thành rào cản. Dù vậy, đây là điều đã được quy định trong hiệp ước giữa các công hội. Cho dù ta có muốn giúp thì cũng chẳng thể làm gì được... Xin lỗi nhé.”
Vừa nói, chú vừa gãi bộ râu dưới cằm với vẻ áy náy.
“Ra vậy, nếu là như thế thì đành chịu thôi.”
Có lẽ đã đến lúc tôi phải từ bỏ và trưởng thành.
Lý trí thì hiểu là như thế… Nhưng thật lòng mà nói, cú sốc này vẫn quá lớn.
Bởi vì từ trước đến nay, tôi đã sống với mục tiêu duy nhất là trở thành mạo hiểm giả.
Dù đã hiểu rằng điều đó là không thể, nhưng cảm xúc đâu thể thay đổi ngay lập tức được.
Tuy nhiên...
“Cuối cùng vẫn phải từ bỏ sao…”
Tôi vô thức thở dài, đôi vai chùng xuống.
Chú lặng lẽ nhìn tôi, rồi gãi đầu và nói.
“À thì, nếu chỉ đơn giản là muốn trở thành mạo hiểm giả… Thì không hẳn là không có cách.”
Lời nói đó khiến tôi bất giác ngẩng đầu lên.
“Có cách sao?”
“… Không thể nói là có. Nhưng cũng không thể nói là không có.”
“Xin hãy nói cho cháu biết.”
Chú bắt đầu nói chậm rãi.
“Thực ra thì, tồn tại một hạng thấp hơn cả hạng “E”. Ít ai biết đến, nhưng đó là hạng ngoài lề… “F” – còn được gọi là “Vô danh”. Là một hạng thấp hơn cả sơ cấp, vốn được coi là thấp nhất. Chỉ được áp dụng đặc biệt tại thủ đô hoàng gia này. Nếu là hạng này thì, ngay cả khi không có “Kỹ năng hữu dụng”, vẫn có thể đăng ký tạm thời.
Vì trong quy định, không yêu cầu phải có kỹ năng.”
“V, vậy thì...!”
Tôi không kìm được mà nhào người về phía quầy tiếp tân của công hội.
Một tia hy vọng vừa lóe lên trong lòng tôi.
“Nhưng, khoan đã, bình tĩnh nghe hết đã. Phần sau này mới là quan trọng. Có lý do tại sao hạng này gần như được xem là “không tồn tại”. “Vô danh” đúng là ai cũng có thể đăng ký. Ngay cả cháu. Nhưng có một điều kiện.”
“… Điều kiện?”
“Tuyệt đối không được nhận bất kỳ “Ủy thác tiêu diệt” hay “Nhiệm vụ thu thập” ngoài thành phố nào. Đó là điều kiện. Vì đối với người không có cách nào tự bảo vệ bản thân thì quá nguy hiểm. Thay vào đó, chỉ được phép nhận “Nhiệm vụ phụ trong thành phố”. Nói cách khác, kiểu như dọn cống, khuân đất ở công trường, tìm mèo đi lạc... “Vô danh” là một hạng đặc biệt chỉ được nhận những loại nhiệm vụ như thế thôi.”
“Nhiệm vụ phụ trong thành phố sao...”
“Ừ, nhưng chẳng ai ngu đến mức trở thành mạo hiểm giả chỉ để nhận mấy việc lặt vặt như thế cả. Tiền hoa hồng còn bị công hội giữ lại nữa. Làm vậy thì thà đi làm công việc bình thường còn có lợi hơn nhiều. Nghe nói ngày xưa người ta dùng hạng này để bắt buộc đám ăn xin trong thành phố làm việc… Nhưng giờ kinh tế đã tương đối ổn định, nên chẳng ai dùng tới cái chế độ bị lãng quên này nữa. Luật cũng được đặt ra từ rất lâu, và ít nhất là suốt trăm năm qua chẳng có dấu hiệu nào là đã từng được sử dụng. Thực tế mà nói, ta nghĩ đăng ký theo kiểu này cũng chẳng có lợi lộc gì. Thế nên, ta khuyên thật lòng là...”
“Vậy thì, như vậy là được rồi. Hãy đăng ký cho cháu đi.”
“... Hả? ... Nhóc có nghe ta nói không đấy?”
“Có ạ. Ủy thác tiêu diệt và nhiệm vụ thu thập... Nói cách khác là những nhiệm vụ phải ra khỏi thành phố thì không được nhận, đúng không? Vậy thì được rồi. Xin hãy đăng ký cho cháu.”
Chú lại gãi đầu lần nữa.
“Nhóc đúng là... Quả là, một khi đã quyết định rồi thì chẳng bao giờ chịu nghe lời ai khác cả.”
“Xin lỗi, nhưng làm ơn giúp cháu ạ.”
“Nghe này. Trước mắt, ta cũng sẽ làm giấy chứng nhận đăng ký cho nhóc, nhưng nếu muốn dừng lại thì nói ngay nhé. Chắc chắn là đi làm công việc bình thường vẫn có lợi hơn nhiều, hiểu không? Nếu cần việc làm, ta có thể giới thiệu cho bất cứ lúc nào... Nhớ nhé, hiểu chưa?”
Nói rồi, chú ở công hội mạo hiểm giả lôi từ trong phòng ra một chiếc hộp nhỏ phủ đầy bụi, lấy từ trong đó ra một “Tấm thẻ đen”, ký tên rồi đưa cho tôi.
“Nếu đã hiểu thì nhận cái này.”
“Đây là...?”
“Đây là giấy chứng nhận đăng ký hạng F, một loại “Giấy phép mạo hiểm giả” tạm thời. Như đã nói, nó có giới hạn. Đừng khoe khoang với người khác làm gì. Cũng chẳng phải thứ gì đáng để tự hào.”
“Vâng, cảm ơn chú... Cháu mang ơn chú nhiều lắm!”
Thế là, tôi đã có được bước đầu tiên để chạm đến giấc mơ bấy lâu nay.
Tấm giấy phép mạo hiểm giả hạng F “Vô danh” đã nằm trong tay tôi.
Petit Fire Low Heal