Chào cậu, mình là Kashiwada đây. Trời nóng ghê ha~! Cậu đã có một mùa hè thế nào rồi? (Cười) À này, cậu có biết tuần sau, ngày 27 (thứ Bảy) có lễ hội pháo hoa ở sông Sumida không? Cả lớp đang rủ nhau đi đó, nếu tiện thì Hasegawa đi cùng nhé?
Tối hôm đó, mình cứ gõ rồi lại xóa, mất gần ba mươi phút để hoàn thành cái tin nhắn này. Rồi mình hạ quyết tâm gửi cho Hasegawa.
Kết quả là ngày hôm đó chẳng thấy tin nhắn hồi âm. Mình buồn thiu, cứ nghĩ là mình sẽ bị cô ấy ngó lơ luôn. Vậy mà trưa hôm sau, tin nhắn đã đến.
"Chào cậu, mình đang ở nhà bà ngoại. Cảm ơn cậu đã mời mình đi lễ hội pháo hoa. Hôm đó mình rảnh, nhưng mình đi có ổn không?"
Tin nhắn hồi âm khiến mình phấn khích vô cùng. Vừa đọc xong, mình lập tức trả lời.
"Cảm ơn cậu đã hồi âm! À, cậu đang ở nhà bà ngoại à. Cậu nhất định phải đến lễ hội pháo hoa nhé, mình nghĩ mọi người sẽ vui lắm đó!"
Nói là "mọi người" chứ thật ra người vui nhất chắc chắn là mình rồi. Nhưng những lời này thì đương nhiên mình không thể nói ra. Khoảng mười phút sau, điện thoại mình lại reo lên.
"Vậy thì, mình sẽ làm phiền như cậu nói vậy. Mình nên đến vào lúc nào và ở đâu đây?"
Mình một mình cầm điện thoại giơ nắm đấm ăn mừng. Sau đó, mình gửi cho Hasegawa thời gian và địa điểm tập trung của cả lớp vào ngày lễ hội pháo hoa mà mình đã nghe từ Koigasaki.
Tin nhắn của Hasegawa chỉ vỏn vẹn hai chữ "Đã rõ." Mình gửi lại "Ừm, cảm ơn nhé, mong cậu chiếu cố nha~!" Thế mà cô ấy cũng chẳng nhắn lại gì nữa, khiến mình có cảm giác như "deja vu" vậy. Mình đứng ngồi không yên, nhắn tin cho Koigasaki: "Hasegawa nói cậu ấy sẽ đến lễ hội pháo hoa!"
Hai phút sau, cô ấy chỉ trả lời vỏn vẹn "Chúc mừng nha♡". Mình nhắn lại: "Mình nên mặc gì đây? Con trai cũng nên mặc yukata hay jinbei không? Mình không có đâu www". Cô ấy trả lời mình: "Nếu là hẹn hò thì con trai mặc yukata hay jinbei cũng được, nhưng đi đông người mà mặc như vậy thì sẽ nổi bật quá... Với lại, một thằng con trai 'lúa' như cậu mà mặc thì chắc chắn sẽ khiến người ta há hốc mồm..." Khiến mình không biết nên thở phào nhẹ nhõm hay nên buồn nữa: tâm trạng thật sự phức tạp.
Sau đó, mình nhắn tin mời cậu bạn trong lớp là Kirigaya.
Dù cậu ấy thuộc câu lạc bộ bóng chày, nhưng theo lời cậu ấy thì đội bóng chày của trường cấp ba mình rất yếu và chẳng có tí động lực nào. Nên trong suốt kỳ nghỉ hè cũng chẳng tập luyện gì mấy.
Vậy nên cậu ấy nhất định sẽ đến... Ít nhất thì mình đã nhắn tin cho cậu ấy với sự kỳ vọng đó. Thế nhưng tin nhắn hồi âm của cậu ấy lại nằm ngoài dự đoán của mình.
"Kashiwada, lâu quá không gặp! Xin lỗi nhé, lễ hội pháo hoa đó mình phải đi với bạn gái nên không tham gia được. Cậu có đi không? Biết đâu lại gặp nhau ở đó thì sao (cười)."
Ngay khoảnh khắc mình đọc tin nhắn, mình có một xung động muốn vứt phăng cái điện thoại đi.
Riajuu (hiện thực sung sướng) chết hết đi! Hôm nay là lần đầu tiên mình nghĩ như vậy từ tận đáy lòng.
Nhưng bây giờ không phải lúc chìm đắm trong sự thất vọng này.
Mình đã dự tính là Kirigaya sẽ đến. Nhưng nếu cậu ấy không đến thì... Liệu có ai mình có thể nói chuyện cùng tham gia không?
Theo lời Koigasaki nói, ai trong lớp muốn rủ ai thì cứ tự nhiên mà rủ.
Trong lớp, ngoài Kirigaya ra thì mình cũng có vài người nói chuyện được. Nhưng để dễ dàng mời đi chơi thì... ừm, không có ai! Mình từ tận đáy lòng căm ghét việc mình có quá ít bạn bè.
Nhưng mà, rồi cũng sẽ có cách thôi. Dù sao thì Koigasaki cũng có mặt, với lại cô ấy nói số lượng thành viên tham gia sẽ dần tăng lên, vậy thì có lẽ sẽ có người mình có thể nói chuyện được tham gia.
Hơn nữa, khả năng giao tiếp của mình cũng tốt hơn trước rồi, biết đâu lần này mình có thể kết bạn mới thì sao. Mình tự nhủ như vậy.
*
Ngày diễn ra lễ hội pháo hoa.
Thời gian bắt đầu là 6 giờ 15 phút, còn thời gian tập trung của tất cả thành viên thì sớm hơn một chút, là 5 giờ 30 phút.
Tuy nhiên, vài thành viên ban tổ chức của lần này đã bắt đầu đi "xí chỗ" từ sáng sớm rồi.
Nghe nói lễ hội pháo hoa có rất đông người tham dự, nên nếu không đến sớm chiếm chỗ thì những vị trí đẹp sẽ bị giành mất ngay lập tức.
Nếu đến muộn so với thời gian tập trung thì sẽ phải tự mình đến thẳng địa điểm tổ chức. Vì vậy, để chắc chắn không bị trễ, mình đã rời nhà đủ sớm để có thể đến nơi tập trung mười phút trước giờ hẹn.
Mình chuyển tàu điện, đi đến ga gần địa điểm tập trung. Càng gần đến nơi tập trung, số lượng hành khách trên tàu càng lúc càng đông, khiến mình vô cùng kinh ngạc.
Đông đúc như giờ cao điểm đi học buổi sáng vậy... Không, có khi còn đông hơn nữa, gần như chen chúc như tàu điện buổi sáng của Comiket mùa hè luôn.
Đối với một người đã lâu lắm rồi không tham gia lễ hội pháo hoa như mình (lần cuối cùng là hồi tiểu học đi cùng gia đình), việc lễ hội pháo hoa lại đông người đến thế đã khiến mình giật mình ngay từ đầu.
Chẳng mấy chốc đã đến ga mình cần. Ngay khoảnh khắc cửa tàu mở ra, hầu như tất cả hành khách trên tàu đều xuống ở ga này.
Mình hòa vào dòng người, phải rất vất vả mới ra được khỏi cổng soát vé.
Ban đầu mình định đến sớm mười phút, nhưng vì dòng người quá đông nên mình đến gần đúng giờ tập trung.
Mình đảo mắt nhìn quanh, tìm kiếm các bạn trong lớp.
Cách cổng soát vé không xa, có một nhóm nam nữ trẻ khoảng mười người.
Mình thấy bóng dáng của Koigasaki và Hasegawa trong số đó, liền vội vàng tiến đến nhóm người đó.
"À, Kashiwada."
Người đầu tiên nhìn thấy mình không phải Koigasaki cũng chẳng phải Hasegawa, mà là Sasakawa.
"À, xin... xin lỗi đã để mọi người chờ..."
Dù chắc là chẳng có ai chờ mình đâu...!
Nhìn kỹ lại thì, hầu hết các bạn nữ đều mặc yukata, còn các bạn nam thì đều mặc thường phục. Nguy hiểm thật, may mà mình không mặc yukata hay jinbei chạy đến.
Nhưng đáng tiếc là Hasegawa lại không mặc yukata. Cô ấy mặc một chiếc áo sơ mi cộc tay màu trắng kết hợp với chiếc váy dài ngang gối màu xanh nước biển. Hasegawa, người mà mình đã không gặp khoảng ba tuần... dù chỉ mặc thường phục nhưng vẫn vô cùng xinh đẹp, khiến mình mãn nguyện vô cùng.
Koigasaki đứng bên cạnh mặc bộ yukata hoa màu hồng, thắt thêm chiếc thắt lưng đỏ. Tóc cô ấy được búi gọn gàng, cố định bằng một chiếc kẹp tóc hình bông hoa lớn. Dù vẫn rất lộng lẫy, nhưng bộ yukata này trông rất hợp với Koigasaki. Nghe nói những người có khuôn mặt trẻ con và vóc dáng nhỏ nhắn thì mặc yukata sẽ rất đẹp, hóa ra là thật.
"Vậy là đủ hết rồi chứ?"
"Vẫn còn Abe chưa đến đúng không?"
Các bạn trong lớp tỏ ra khá lạnh nhạt với mình, họ bắt đầu kiểm tra lại số lượng thành viên.
Mình nhìn kỹ gương mặt của những người tham gia hôm nay...
Khoảng một nửa là nam, một nửa là nữ, và tất cả đều là những người thuộc nhóm "cốt cán" của lớp.
Trong số này, những người mình từng nói chuyện qua chỉ có Hasegawa, Koigasaki và Sasakawa mà thôi. Còn những người khác thì hầu như có thể nói là chưa từng trò chuyện.
Dù mình nhận ra tên và mặt họ, nhưng có lẽ họ chẳng hề biết mình là ai.
Mình có cảm giác các thành viên câu lạc bộ bóng đá, đội cổ vũ, và câu lạc bộ tennis nữ khá đông. Nói cách khác, toàn là Riajuu (hiện thực sung sướng) trong Riajuu, những người ở đỉnh cao của kim tự tháp.
...Mình có hoàn toàn lạc lõng ở đây không nhỉ?
Mình đến đây làm gì vậy? Sao mình lại ở đây? Chắc hẳn tất cả mọi người ở đây đều nghĩ như vậy đúng không? Ngay cả mình cũng nghĩ thế mà!
Mình liếc nhìn Hasegawa. Thật bất ngờ, Hasegawa và Koigasaki đang vui vẻ trò chuyện.
Có lẽ là buổi học nhóm trước kỳ nghỉ hè đã giúp Hasegawa và Koigasaki thân thiết hơn một chút rồi.
Chỉ có hai người này là tôi có thể trò chuyện, nên tôi rất muốn đến bên cạnh họ. Nhưng nếu chỉ có mỗi hai người họ thì còn đỡ, đằng này xung quanh họ còn có rất nhiều cô gái khác, khiến tôi không thể nào lại gần được.
Không lâu sau, có vẻ như tất cả thành viên dự kiến hôm nay đã đến đủ, nên cả nhóm bắt đầu di chuyển về phía bờ sông. Khi những người xung quanh đang vui vẻ trò chuyện, chỉ có mình tôi là không có ai để nói chuyện, nên đành im lặng.
Ngay lúc này, tôi đã rất muốn quay về rồi, nhưng nếu về bây giờ thì chuyến đi hôm nay chẳng còn ý nghĩa gì. À phải rồi, những người đã đến xí chỗ trước hẳn vẫn còn ở đó. Trong số đó có lẽ cũng có bạn cùng lớp không thuộc nhóm nổi bật. Biết đâu lại có người hợp để nói chuyện với tôi… Hy vọng là vậy.
Tôi đặt cược vào tia hy vọng mong manh này mà tiến đến bờ sông.
“Ôi ~ Ở đây, ở đây này ~”
Vừa đến bờ sông, chúng tôi đã thấy vài người bạn cùng lớp trải một tấm bạt chống thấm lớn, ngồi nghỉ trên đó và vẫy tay chào chúng tôi.
Thấy khoảng sáu người bạn cùng lớp đó, lòng tôi chùng xuống. Đó là Amamiya Mizuki – bạn của Koigasaki, cùng với vài cô nàng sành điệu khác và mấy tên con trai phong lưu. Đương nhiên tôi chẳng quen ai trong số họ, thậm chí còn hơi sợ họ nữa.
Bên cạnh có đặt khá nhiều đồ uống đóng lon… nhưng nhìn kỹ lại, có thể thấy đó là rượu.
Học sinh cấp ba… lại còn giữa ban ngày… Quả là một mớ bòng bong, đầy rẫy điểm đáng để càm ràm.
Nhìn bộ dạng họ thế này, chắc chắn đã đến xí chỗ từ rất sớm rồi.
“Được rồi~ Mọi người cứ tìm chỗ nào đó mà ngồi đi~”
Các thành viên mới đến lần lượt cởi giày, ngồi xuống tấm bạt.
Giờ sẽ là lúc chọn chỗ ngồi. Nếu có thể, tôi muốn xí được chỗ cạnh Hasegawa…
“Tôi có thể ngồi cạnh Hasegawa không?”
Bi kịch đã xảy ra. Một tên con trai khá phong lưu và nổi bật trong lớp đã nhanh chân xí mất chỗ cạnh Hasegawa rồi.
Phía bên kia của cô ấy cũng có con gái nên tôi không thể ngồi được.
Nói cách khác, tôi đành phải từ bỏ hai bên cạnh Hasegawa.
Tiếp đó tôi nhìn sang bên cạnh Koigasaki, cũng đã có Sasakawa và Amamiya – những cô nàng kiểu sành điệu đó ngồi.
Vậy là, bên cạnh Koigasaki cũng không còn khả năng.
Và đương nhiên tôi không có đủ dũng khí để đánh bạo sáp lại gần, chỉ đành xuôi theo dòng người, ngồi vào vị trí hiện tại.
Xung quanh toàn là mấy tên con trai phô trương, hoàn toàn không phải đối tượng mà tôi có thể trò chuyện được.
Cả ngày hôm nay, tôi sẽ phải xem pháo hoa ở cái chỗ này sao…
Mọi thứ còn chưa bắt đầu, mà lòng tôi đã nặng trĩu u sầu rồi.
Trên tấm bạt có đặt rượu, nước trái cây và đồ ăn vặt, có vẻ như có thể ăn uống thoải mái. Chắc phí tham gia một ngàn yên hôm nay chính là cho khoản này đây.
Đương nhiên tôi không uống rượu, nên tiện tay cầm lấy một lon nước trái cây.
“Mà nói chứ hai đứa bây thân mật quá rồi đấy, pháo hoa còn chưa bắt đầu mà.”
Giọng Sasakawa khá lớn khiến tôi giật mình, và tôi tò mò cô ấy đang nói với ai nên nhìn theo hướng âm thanh.
“Chúng tớ có thân mật gì đâu nè~”
Nhìn kỹ lại, Amamiya Mizuki – bạn của Koigasaki đang khoác tay Takagi – một nam sinh cùng lớp, và tựa vào vai cậu ta.
“Cậu say rồi à!”
“Á à~ Tớ có say đâu nè~”
Nhìn thêm lần nữa, bên cạnh Amamiya có ba lon bia rỗng.
Amamiya Mizuki… trong số các cô nàng sành điệu, cô ấy là kiểu người mà tôi khó đối phó nhất.
Tôi không thể quên được hồi học kỳ một, chính cô ta đã nói với tôi rằng Koigasaki cảm thấy rất phiền khi dính dáng đến tôi.
Lúc đó Sasakawa Miki cũng đến trách tôi, nhưng Sasakawa hoàn toàn là hiểu lầm, sau đó còn đặc biệt đến xin lỗi tôi.
Còn Amamiya Mizuki, cô ta không chỉ tung tin giả rằng Koigasaki thấy phiền phức, mà còn kiếm cớ gây sự với tôi, nói rằng bọn họ cũng cảm thấy phiền toái, đương nhiên sau đó cũng chẳng thèm xin lỗi (mà tôi cũng không cần).
Mặc dù cảm giác sợ hãi với Sasakawa đã biến mất, nhưng tôi vẫn còn đầy ấn tượng xấu về Amamiya. Tôi cảm thấy vô cùng khó hiểu sao Koigasaki lại có thể kết bạn với loại người như thế.
Tuy nhiên, lúc này tôi cảm thấy có gì đó không ổn.
Amamiya Mizuki này… Tôi nhớ cô ấy yêu đơn phương Suzuki mà.
Ít nhất là trong học kỳ một, khi mọi người đi karaoke thì đúng là như vậy.
Vậy mà bây giờ cô ấy lại thân mật với người đàn ông khác như thế?
Nhưng nếu có ai nói cô ấy vốn dĩ là loại con gái phóng túng, dù có bạn trai hay người mình thích cũng có thể thân mật với đàn ông khác, thì tôi cũng sẽ đồng ý thôi.
“Ơ… Mizuki… cậu đang hẹn hò với bạn Takagi à…?”
Lúc này, có người cũng ngạc nhiên như tôi. Đó chính là Koigasaki.
“Ơ, không phải chứ~? Tớ chưa kể với Momo à?”
“Tớ… tớ không biết…”
Koigasaki dường như không thể che giấu sự ngạc nhiên trước câu trả lời của Amamiya.
Đang hẹn hò… ư? Nếu đã hẹn hò thì thân mật một chút cũng là điều đương nhiên.
Mặc dù cá nhân tôi vẫn thấy thân mật trước mặt nhiều người không được ổn lắm, nhưng so với việc đã có người mình thích hoặc bạn trai mà vẫn thân mật với đàn ông khác, thì dù sao cũng đàng hoàng hơn nhiều.
Nói cách khác, đối với Amamiya thì Suzuki đã không còn quan trọng nữa rồi.
Vậy thì đối thủ của Koigasaki đã bớt đi một người, thật tốt quá… Mà tôi thì lại đi lo chuyện bao đồng.
Tôi nhìn lại một lần nữa Amamiya và Takagi đang thân mật với nhau…
Thực ra thì giống Amamiya đang bám dính lấy Takagi hơn, nhìn từ góc độ người ngoài thì đúng là Amamiya đã mê mẩn cậu ta rồi.
Thế nhưng, có một điều khiến tôi không thể chấp nhận được.
Đó là Takagi chẳng có tí nào đẹp trai.
Khi còn ở trường, tôi chưa bao giờ thấy cậu ta đẹp trai, giờ tôi nhìn kỹ lại khuôn mặt Takagi một lần nữa, vẫn không thấy vẻ ngoài của cậu ta có thể gọi là đẹp trai được.
Cậu ta là thành viên câu lạc bộ bóng chày, thể hình rất tốt, dáng người cao lớn. Chắc phải hơn mét tám.
Mặc dù kiểu tóc và lông mày được tạo kiểu theo phong cách hiện đại, nhưng lông mày có vẻ hơi mảnh quá.
Quần áo thì rất biết cách ăn diện, cái này chắc là… phong cách B-kei (R&B) nhỉ? Dù tôi không hiểu lắm, nhưng kiểu như là “Tôi sinh ra ở Tokyo, lớn lên nghe hip-hop, bạn bè tôi toàn là dân chơi chính hiệu” đó hả?
Cậu ta được coi là nhân vật trung tâm của lớp, đặc biệt trong số các nam sinh thì có địa vị như một thủ lĩnh.
Đối với tôi thì hơi đáng sợ, nhưng cậu ta lại khá dịu dàng với con gái, cũng hay kể chuyện cười khiến cả lớp bật cười. Đương nhiên tôi chưa bao giờ nói chuyện với cậu ta một lần nào.
Thế nhưng, tôi phải nhấn mạnh lại, cậu ta tuyệt đối không thể coi là đẹp trai. Thậm chí phải nói rằng nếu là Takagi… chỉ xét về khuôn mặt thì tôi thấy mình còn thắng cậu ta ấy chứ (dù tuyệt đối tôi không dám nói điều này với ai).
Thế mà nhìn bộ dạng mê mẩn của Amamiya xem. Mặc dù Amamiya có tính cách không tốt, nhưng vẻ ngoài thì khá đáng yêu (tôi nghĩ trang điểm và kiểu tóc cũng rất hiệu quả), một cô gái đáng yêu như vậy lại mê mẩn Takagi – người chẳng hề đẹp trai… Sao lại có chuyện vô lý đến thế chứ? Tôi thật sự không thể hiểu nổi.
“Mizuki, hết rượu rồi, cậu đi mua thêm được không?”
“Ơ~ Pháo hoa sắp bắt đầu rồi… Thật là hết cách mà~”
Đúng lúc này, một chuyện càng gây chấn động hơn nữa lại xảy ra ngay trước mắt tôi.
Takashiro ấy vậy mà lại sai bạn gái Amamiya đi chạy việc vặt. Chuyện này lẽ ra con trai phải là người chủ động làm chứ? Vậy mà Amamiya chỉ cằn nhằn vài câu rồi cũng chịu.
Sai bạn gái đi chạy việc… dây thần kinh hắn làm bằng gì thế không biết? Rõ ràng trước đây hắn còn cho mình ấn tượng là người dịu dàng, biết chiều con gái mà…
Đã muốn sai bạn gái đi chạy việc thì thôi, ở đây có cả một lũ con trai, sao không sai bọn con trai đi? Mau sai tôi đi này, trông tôi không phải là loại rất tháo vát, nhanh nhẹn đấy sao? Với lại, giờ tôi không có chỗ nào cho mình đứng cả, chỉ muốn biến mất quách đi cho rồi.
Amamiya bị đối xử như vậy mà sao chẳng hề phản ứng gì? Tại sao lại có thể mê mệt cái tên đàn ông chuyên sai vặt mình như thế chứ? Tôi thì lần nào cũng cố sống cố chết vì con gái mà chẳng được hồi đáp, sao mà bất công thế không biết! Càng ngày tôi càng không thể hiểu nổi cái loài con gái này!
Amamiya vừa rủ mấy đứa bạn gái đi cửa hàng tiện lợi mua rượu xong thì pháo hoa lập tức bắt đầu. Ban đầu tôi ghét Amamiya lắm, nhưng giờ lại thấy cô bé có vẻ hơi đáng thương.
Đã lâu lắm rồi mới được xem pháo hoa, đẹp tuyệt vời. Vì vị trí chúng tôi chọn khá tốt, nhờ có khoảng cách nhất định nên cảm giác hoành tráng vô cùng. Được chiêm ngưỡng khung cảnh tuyệt đẹp mà lại miễn phí, tôi cũng hiểu vì sao lại có đông người đổ về lễ hội pháo hoa đến vậy rồi.
Cả đám trong lớp ồ lên nào là “đẹp quá!”, “tuyệt vời!”… ai nấy đều thốt lên những lời cảm thán riêng, đồng thời dùng điện thoại hoặc máy ảnh để chụp hình, thậm chí có cả người quay video lại nữa.
Tôi nhìn về phía Hasegawa, cô bé đang cùng Koigasaki ngắm pháo hoa và trò chuyện. Aaa, tôi muốn lại gần quá…
Còn tôi, vì chẳng có ai bên cạnh để tôi chia sẻ cảm xúc cả, nên chỉ đành tự mình cảm thán trong lòng.
Tuy nhiên, mọi người chỉ mải mê ngắm pháo hoa lúc ban đầu thôi, chẳng mấy chốc ai nấy cũng bắt đầu vừa uống vừa trò chuyện. Amamiya và Takashiro thì đã âu yếm nhau đến mức ngồi hẳn lên đùi hoặc dùng đùi làm gối, càng ngày càng quá đáng.
Ai cũng di chuyển tùy ý, vị trí đã khác xa so với ban đầu rồi.
Đây chẳng phải là cơ hội tốt sao…? Biết đâu tôi có thể nhân lúc hỗn loạn mà dịch chuyển sang bên cạnh Hasegawa.
Tôi thầm nghĩ, rồi nhìn về phía Hasegawa…
Hasegawa đang nói chuyện với mấy bạn nam khác trong lớp.
Người nói chuyện với Hasegawa lại không phải Koigasaki… mà lại còn là con trai nữa chứ, chuyện này hoàn toàn nằm ngoài dự đoán của tôi.
“Nhưng mà thật sự là rất bất ngờ đấy, không ngờ Hasegawa lại tham gia mấy hoạt động như thế này.”
“Là vậy… sao?”
“Ừm, bất ngờ cực kỳ luôn! Tớ tưởng cậu không thích mấy buổi tụ tập như thế này chứ~”
“Thế à…? Cũng không hẳn…”
“Hasegawa giỏi thật đấy~ Học đứng đầu toàn khối, thể thao cũng giỏi siêu phàm nữa chứ nhỉ?”
“Không… không đâu…”
Sao lại thế này chứ.
Chính tôi là người mời Hasegawa đến lễ hội pháo hoa hôm nay, ấy vậy mà từ nãy đến giờ tôi còn chưa nói được câu nào với Hasegawa.
Ấy thế mà mấy thằng con trai khác lại cứ xông xáo đến bắt chuyện với Hasegawa.
Bình thường Hasegawa tạo cảm giác khó bắt chuyện thật, nhưng thực ra thì trong lòng rất nhiều bạn nam đều muốn nói chuyện với cô bé… Suy đoán của tôi đúng thật.
Hasegawa cũng chỉ là không biết cách tự mình bắt chuyện thôi, chứ khi người khác chủ động thì cô bé vẫn trò chuyện. Hơn nữa, cô bé dường như cũng không sợ con trai như Koigasaki.
Hasegawa muốn làm thân với bạn bè trong lớp, cô bé cũng nói là sau này sẽ cố gắng kết bạn nữa. Vậy nên, những gì đang diễn ra là điều tốt cho Hasegawa. Lẽ ra tôi phải vui mừng thay cho cô bé mới phải.
Thế nhưng… trong thâm tâm tôi, lại không thể ủng hộ Hasegawa kết bạn.
Nếu người mà Hasegawa nói chuyện là con gái thì có thể đã khác rồi, nhưng vì là con trai nên kiểu gì cũng khiến tôi nảy sinh lòng ghen tị.
Hôm nay dù là bản thân tôi muốn nói chuyện với Hasegawa, nhưng lẽ ra tôi nên cân nhắc việc giúp đỡ Hasegawa làm quen với mọi người trong lớp.
Thế nhưng, thực tế khi nhìn thấy Hasegawa nói chuyện với bạn cùng lớp, lại khiến tâm trạng tôi tệ không thể tả nổi.
Kết quả là tôi căn bản không hề thật lòng muốn giúp đỡ cô bé. Tôi chỉ là một kẻ ích kỷ chỉ muốn thân thiết với Hasegawa mà thôi.
Không giống như tôi luôn lẻ loi một mình, Hasegawa thực ra rất được yêu mến. Tên con trai nào trong lòng cũng muốn bắt chuyện với Hasegawa, hoàn toàn không có chỗ cho tôi xen vào.
Có lẽ trong tiềm thức muốn tìm sự giúp đỡ, tôi nhìn về phía Koigasaki.
Cô bé đang vui vẻ trò chuyện với Sasakawa, Amamiya và mấy đứa con gái khác.
Aaa, chỉ còn mỗi mình tôi là lạc lõng.
Giờ chẳng ai cần tôi cả.
Kết cục là, tôi chẳng hề thay đổi gì so với hồi học kỳ một đi hát karaoke.
Háo hức, hăng hái tham gia hoạt động, nhưng lại không thể hòa nhập vào câu chuyện, chỉ biết tự hổ thẹn vì sự yếu đuối của bản thân mà chìm vào suy sụp.
Chuyện này tôi còn phải lặp đi lặp lại bao nhiêu lần nữa đây.
Giờ tôi có biến mất khỏi đây thì chắc cũng chẳng ai phát hiện ra đâu nhỉ.
Nghĩ vậy, tôi bỗng thấy trống rỗng vô cùng, không thể ngồi yên thêm được nữa, liền cầm túi xách đứng dậy.
Dù tôi đứng dậy thì cũng chẳng ai nói chuyện với tôi, chẳng ai nhìn tôi cả.
Tôi bất cần đời mà nghĩ cứ thế đi thẳng ra ga, nhưng lại thấy hơi buồn tiểu, thế là ghé qua nhà vệ sinh một chuyến trước đã.
Nhà vệ sinh công cộng bên bờ sông vì có khán giả lễ hội pháo hoa mà xếp hàng dài dằng dặc.
Nhà vệ sinh nữ vì số lượng nhiều nên không đông lắm, còn nhà vệ sinh nam thì vì số lượng ít nên hàng người khá dài.
Trước khi đến nhà vệ sinh, tôi thấy bóng lưng một người đàn ông đang giải quyết nhu cầu ngay trong bụi cây, dù tôi hiểu tâm trạng của hắn ta.
Tuy nhiên tôi thì không muốn giải quyết bừa bãi, đành phải xếp hàng chờ.
Lúc này, điện thoại tôi bỗng đổ chuông.
Là cuộc gọi từ Koigasaki.
Tôi vô cùng ngạc nhiên, liền bắt máy.
“Kasiwada? Sao cậu biến đâu mất cả túi xách rồi, không phải là cậu chuồn về rồi chứ?”
“Ể…”
Dù hơi xấu hổ, nhưng tôi lại cảm động vì cuộc điện thoại của Koigasaki.
Tôi cứ nghĩ chẳng ai phát hiện ra tôi đã về rồi chứ.
Thậm chí là cho dù có phát hiện ra đi chăng nữa thì cũng chẳng ai thèm bận tâm mà mặc kệ tôi.
Không ngờ cô bé lại phát hiện ra, còn gọi điện đến nữa chứ…
“Mới bắt đầu mà sao cậu đã đòi về rồi?”
“Ờ… dù sao thì tôi có ở đây hay không cũng chẳng khác gì, với lại vị trí xa Hasegawa như vậy thì có nói cũng chẳng nghe được… Thế nên tôi thấy mệt rồi muốn về…”
Nói dối cũng chẳng giải quyết được gì, thế nên tôi thành thật khai báo với cô bé.
“Hả? Cậu cũng vô dụng quá rồi đấy! Cậu thật sự thấy như thế là ổn sao?”
“Tại vì… hết cách rồi mà.”
“Chẳng phải cậu đã lấy hết can đảm vì ngày hôm nay sao? Chẳng phải cậu đã rất mong chờ sao! Dù vị trí quá xa thì cậu cũng có thể di chuyển tự do mà! Mọi người ai cũng đã di chuyển lung tung cả rồi.”
“Nhưng mà, cô bé trông có vẻ trò chuyện rất vui vẻ với mấy bạn nam khác…”
“Cậu đấy… như thế thì có khác gì so với trước đây đâu! Chẳng phải cậu đã hẹn hò với cô bé, rút ngắn khoảng cách với cô bé rồi sao? Cậu cuối cùng cũng đạt được vị trí mà cô bé coi cậu là người tốt rồi mà! Kết quả là cậu lại cứ để cho những thằng con trai khác cướp mất, như thế là tốt sao?”
Có khác gì so với trước đây đâu…
Quả thật, Koigasaki nói đúng.
Nếu giờ tôi mà quay về, thì chẳng khác gì tôi hồi đi karaoke cả.
Hễ cảm thấy đau khổ là lại trốn tránh, trước đây tôi vẫn luôn có thái độ như thế, chẳng có chút tiến bộ nào.
“Không tốt, nhưng mà…”
“Cậu nói muốn trở thành riajuu rồi sao nữa?”
Con đường trở thành Riajuu, hóa ra lại chông gai, hiểm ác đến vậy…
“Hasegawa-san sẽ bị mấy cậu con trai bên cạnh ‘cuỗm’ đi mất đó! Nếu cậu vẫn muốn về thì có nghĩa là cậu đã từ bỏ Hasegawa-san rồi, phải không? Tớ sẽ đánh giá như vậy đó!”
Từ bỏ Hasegawa...
Mình làm được không?
“Sao tự dưng lại nói chuyện ‘nhảy cóc’ như vậy chứ.”
“Vốn dĩ là vậy mà! Nếu không phải thì cậu quay lại ngay đi!”
Làm sao mình có thể từ bỏ được chứ?
“Thôi được rồi, tớ biết rồi mà! Tớ sẽ quay lại! Nhưng mà, để tớ đi vệ sinh cái đã.”
“Nhanh lên đó! Trước khi Hasegawa-san bị ‘cuỗm’ mất đấy.”
“Mà khoan… cậu đang gọi điện ở đâu thế…?”
Chắc không phải cậu ngồi ngay chỗ vừa nãy mà gọi đó chứ? Lỡ Hasegawa mà nghe được cuộc nói chuyện này thì…
“Tớ rời khỏi chỗ rồi đi ra chỗ hơi xa mọi người một chút để gọi đó!”
Cô ấy đặc biệt vì mình mà rời khỏi chỗ ngồi để gọi điện sao…? Trong lúc mình cảm thấy nhẹ nhõm, lòng biết ơn đối với Koigasaki cũng càng thêm sâu sắc.
“Vậy cậu nhanh quay lại đi!”
Đến đây, Koigasaki cúp máy.
Thật lòng mà nói, cứ nghĩ đến chuyện phải quay lại chỗ đó là lòng mình lại nặng trĩu…
Nhưng mà, dù chỉ có một người thôi, cũng có người đang đợi mình quay lại. Có người đang cổ vũ cho mình. Chỉ cần vậy thôi, trái tim mình cũng đã được cứu rỗi rồi.
Sau khi quay lại, mình sẽ ‘vô tình’ di chuyển đến gần Hasegawa. Nếu có cậu con trai nào đang nói chuyện với Hasegawa, thì mình sẽ tìm cơ hội xen vào cuộc đối thoại của họ… Mình làm được không nhỉ?
Nếu không làm được thì chỉ còn cách đợi cậu ta đi vệ sinh rồi rời chỗ thôi.
Mình phải làm được thôi, dù sao cũng tốt hơn nhiều so với việc đứng một mình nhìn Hasegawa nói chuyện với mấy cậu con trai khác.
Thời gian chờ đợi để đi vệ sinh khiến mình cảm thấy sốt ruột, cuối cùng mình đành bỏ luôn ý định đó mà quay lại. Vốn dĩ mình cũng chẳng gấp gáp đến thế, vẫn còn trong phạm vi có thể nhịn được. Sau đó mình lấy lại tinh thần, định quay lại chỗ tấm bạt nơi mọi người đang ngồi…
“Kasiwada-san…?”
Bất chợt bị gọi, mình kinh ngạc quay đầu lại, người đứng ngay phía sau… lại chính là Hasegawa.
“Hasegawa? Sao… sao thế?”
“Tôi đi vệ sinh, bây giờ đang định quay lại. Kasiwada-san thì sao?”
“À, tôi cũng vừa đi vệ sinh về.”
“Ra vậy… Tự nhiên thấy cậu biến mất, tôi cứ nghĩ cậu đi đâu chứ. Hóa ra chỉ là đi vệ sinh thôi à.”
Hasegawa nói với mình như vậy.
Không ngờ Hasegawa lại phát hiện ra mình không ở đó… Chỉ riêng việc biết được điều này thôi cũng khiến mình cảm thấy thật may mắn vì đã không quay lại ngay lập tức.
“Kasiwada-san… Hôm nay… cảm ơn cậu đã mời tôi đến.”
“Hả?”
Hasegawa bất ngờ cảm ơn mình, khiến mình giật mình.
Cô ấy lại cảm ơn ư… Chẳng lẽ hôm nay cô ấy vui đến vậy sao?
Nói chuyện với cậu ta vui đến thế ư…? Trong khoảnh khắc, mình suýt chút nữa đã suy sụp.
“Khi nhận tin nhắn tôi không nhận ra… Kasiwada-san, cậu vì những lời tôi đã nói nên hôm nay mới bỏ công mời tôi đến đây, phải không?”
“Hả…? Nhữ… những lời đó là?”
“…Khi đi Odaiba… Tôi đã nói là muốn cố gắng xây dựng mối quan hệ tốt đẹp với các bạn trong lớp.”
“Hả…!”
Mình đúng là có nghĩ như vậy.
Nếu lúc này, mình trả lời “Đúng vậy, thế nào rồi? Cậu đã xây dựng được mối quan hệ tốt chưa?”, thì đối với Hasegawa, mình sẽ là một người tốt bụng biết lo lắng cho cô ấy.
Thế nhưng, thật lòng mình lại không phải vậy. Không, mình đúng là tự cho rằng muốn giúp cô ấy hòa nhập với lớp. Nhưng so với những điều đó, trong sâu thẳm trái tim, mình thực ra lại đặt việc xây dựng mối quan hệ giữa mình và Hasegawa lên hàng đầu, nên mình mới mời cô ấy.
“Kh… không phải đâu…”
Khi mình hoàn hồn lại, mình đã buột miệng phủ nhận rồi.
“Hả…?”
“Không, cũng không sai… Đây đúng là một trong số đó, nhưng lý do lớn nhất mình mời cậu không phải thế…”
“…?”
“Mà… mà là bản thân mình, muốn xây dựng mối quan hệ tốt đẹp với cậu, Hasegawa.”
Mình đã nói ra rồi.
Nói thành lời rồi.
“Hả…?”
Hasegawa sững sờ, nghiêm túc nhìn vào mặt mình.
Khoan đã, chẳng lẽ mình nói nghe như đang tỏ tình vậy sao?
Sao tự dưng mình lại nói ra những lời này. Độ thiện cảm của Hasegawa còn chưa tăng, tự nhiên nói ra lời này chỉ khiến cô ấy khó xử… Hơn nữa, lỡ bây giờ bị từ chối khéo thì sao chứ?
“Kh… không phải ý đó… Không, đúng là ý đó thật, nhưng mà… bạn… bạn bè! Mình vẫn luôn muốn làm bạn với cậu, Hasegawa!”
Mình vội vàng bổ sung giải thích. Không phải tình cảm yêu đương, mà là bạn bè… Ý mình muốn nói là vậy.
Thế nhưng, bây giờ mới nói thế này, liệu tâm ý của mình có bị lộ tẩy mất rồi không…?
Mình cảm thấy bất an, lại nhìn sang Hasegawa. Hasegawa lộ vẻ mặt kinh ngạc hơn lúc nãy, chăm chú nhìn vào mặt mình.
“Bạn bè…?”
“Hả? À, ừm…”
Hasegawa kinh ngạc hỏi mình, mình gật đầu.
“Từ khi tôi sinh ra đến giờ… đây là lần đầu tiên có người nói muốn làm bạn với tôi…”
“Hả…?”
Hasegawa chầm chậm chớp mắt, đôi mắt vẫn dán chặt vào ánh nhìn của mình.
Khiến mình cũng cảm thấy hơi ngại.
“…Tôi cảm thấy… rất vui…”
Hasegawa nở một nụ cười dịu dàng. Dù hôm nay mình đã luôn dõi theo Hasegawa, nhưng dường như phải đến giờ mình mới thật sự thấy được nụ cười của cô ấy.
“Cảm ơn cậu… Tôi cũng muốn làm bạn với Kasiwada-san.”
Hasegawa rõ ràng rành mạch nói như vậy.
Muốn làm bạn với Kasiwada-san.
Vốn dĩ, khi bị đối tượng đơn phương nói thẳng vào mặt rằng ‘muốn làm bạn’, có thể sẽ cảm thấy bị đả kích.
Nhưng bây giờ mình nghe Hasegawa nói như vậy, lại cảm thấy vô cùng vui sướng.
Dù sao thì cách đây không lâu, cô ấy còn chưa coi mình là bạn.
Nhưng hôm nay, từ chính miệng cô ấy, nói rằng cô ấy muốn trở thành bạn với mình. Đối với mình bây giờ, chẳng có điều gì đáng vui hơn thế này nữa.
“Sắp đến lúc rồi, không quay lại thì không hay lắm.”
Hasegawa nhìn về phía tấm bạt nơi mọi người đang ngồi mà nói.
“Vâng… đúng vậy…”
Đúng là, nếu rời đi quá lâu có thể sẽ bị nghi ngờ có chuyện gì. (Mình thì có lẽ đã bị quên lãng rồi, nhưng mọi người chắc chắn sẽ rất quan tâm đến Hasegawa nhỉ.)
Nhưng mà, mình không muốn quay lại chỗ đó…
Mình muốn ở riêng với Hasegawa thêm một chút ở đây…
“Hay… hay là… mình ở lại thêm chút nữa không?”
Mình chủ động nói đến mức ngay cả bản thân cũng thấy kinh ngạc.
“Hả…?”
“Không phải… ừm, bên đó ồn ào quá khó nói chuyện, ở đây có thể từ từ ngắm pháo hoa… À, nếu Hasegawa cậu muốn về thì cũng không sao đâu!”
“…Đúng vậy.”
Câu trả lời của Hasegawa khiến mình bất ngờ.
“Tôi cũng… dù cảm thấy hơi ngại, nhưng ở đây thì bình tĩnh hơn…”
“Hả…”
Hasegawa nói vậy là có ý gì nhỉ.
Là nói, so với việc nói chuyện với mấy cậu con trai trong lớp, nói chuyện với mình thì cô ấy bình tĩnh hơn sao…? Mình có thể hiểu như vậy không?
Lúc này, những chùm pháo hoa rực rỡ bắn lên rợp cả một góc trời đêm.
“Đẹp quá…”
“Ừm, tuyệt quá… Thật may mắn vì đã đến xem…”
Chúng mình đều thốt lên những lời đầy cảm xúc.
Đúng là quá tuyệt khi đến xem.
Có thể cùng đứng cạnh Hasegawa-san, ngắm pháo hoa đẹp thế này… Giờ phút này tôi hạnh phúc biết bao.
Cái tôi vừa nãy còn ủ rũ muốn quay về dường như đã biến mất tăm.
Tôi thật sự muốn cảm ơn Koigasaki-san vì đã gọi điện giữ tôi lại.
Thật may là lúc đó tôi đã không về. Tôi thật lòng nghĩ thế.
Sau đó, hai chúng tôi lặng lẽ ngước nhìn pháo hoa.
Dù không nói gì, nhưng trong khoảng thời gian đó, tôi cảm thấy vô cùng hạnh phúc.
Sau một lúc, tôi nghĩ nếu cứ không quay lại thì mọi người sẽ thấy kỳ lạ mất, thế là tôi đành lòng mang theo nỗi tiếc nuối, quay về tấm bạt nơi các bạn cùng lớp đang tụ tập.
Trong lòng tôi tràn ngập nỗi bất an: liệu khi tôi quay về, Hasegawa-san có lại bị các bạn nam khác "cướp" mất không, và liệu tôi sẽ chỉ còn lại những giờ phút ủ rũ?
Vừa về đến nơi, Koigasaki-san đã nhìn thấy tôi và Hasegawa-san, với vẻ mặt đầy ngạc nhiên.
Cô ấy quay sang tôi, dường như định mở lời, thì đúng lúc đó——
“Ôi, Kashiwada-kun và Hasegawa-san! Hai cậu đi đâu nãy giờ vậy chứ?”
Không ngờ Sasakawa-san lại mở lời trước cả Koigasaki-san, tình huống này thật sự nằm ngoài dự đoán của tôi.
“À, ừm, tớ đi vệ sinh…”
“Thật á? Đằng nào thì cậu cũng giải quyết đại đâu đó thôi mà!”
Lúc này tôi mới nhận ra, bộ dạng của Sasakawa-san có vẻ không ổn chút nào. Cô ấy hình như phấn khích quá mức rồi, lại còn cứ bám riết lấy một người không quen biết lắm như tôi thế này…
Có vẻ như Sasakawa-san đã uống say rồi.
Không chỉ Sasakawa-san, trong khoảng thời gian chúng tôi đi vắng, hầu hết mọi người trong lớp đều đã say xỉn.
Đương nhiên, những người trong câu lạc bộ thể thao và những người nghiêm túc thì không uống, nhưng hơn một nửa số thành viên đã nếm thử rồi.
“Miki, cậu uống nhiều quá rồi đấy! Vừa nãy cậu còn đang dặn dò Mitsuki-san cơ mà…”
Koigasaki-san bực mình ra mặt với Sasakawa-san.
“Momo, làm gì mà giả bộ ngoan thế? Cậu cũng uống đi chứ!”
Sasakiwa-san vòng tay ôm lấy cổ Koigasaki-san.
“Học sinh cấp ba sao có thể uống rượu chứ!”
Koigasaki-san dứt khoát từ chối lời của Sasakawa-san.
Quả nhiên, cô nàng này chỉ có vẻ ngoài giống mấy cô 'hot girl' thôi, chứ bản chất thì rất thẳng thắn, chính trực…
“À đúng rồi! Mitsuki! Mitsu-kii~! Cậu lại đây một lát!”
Lúc này, Sasakawa-san đột nhiên gọi Amamiya-san.
Amamiya-san đang kê đầu Takashiro-kun lên đùi mình, ban đầu từ chối: “Ể~ Giờ tớ không cử động được~” nhưng Sasakawa-san lại rất cứng rắn nói: “Tớ bảo cậu lại đây mà! Bạn trai với bạn bè, bên nào quan trọng hơn hả~?” Amamiya-san lẩm bẩm: “Ể… Bạn trai à…” nhưng vẫn đành phải nhấc đầu Takashiro-kun khỏi đùi, miễn cưỡng đi về phía họ.
“Cậu đó~ Chẳng phải cậu có chuyện muốn nói với Kashiwada-kun sao~?”
Sasakawa-san đột nhiên nhắc đến tên tôi, khiến tôi nhất thời dao động.
“Ể? Chuyện gì vậy…?”
“Cậu phải xin lỗi chứ!? Chẳng phải chính cậu cũng nói là đã lỡ lời quá đáng rồi sao!”
Lời của Sasakawa-san khiến Amamiya-san lộ vẻ mặt bất mãn, lầm bầm: “Sao lại chọn lúc này chứ…”
Trong lúc tôi vẫn chưa hiểu rõ tình hình, đứng đơ ra không biết làm gì——
“À~ Kashiwada-kun này, chuyện tớ nói Momo-chan thấy cậu phiền phức ấy, là nói dối đấy~ Xin lỗi nhé.”
Không ngờ Amamiya-san lại xin lỗi tôi.
Mặc dù cô ấy nói với vẻ mặt khó chịu, như thể bị ép buộc và chẳng có vẻ gì là thật lòng, nhưng vẫn khiến tôi vô cùng ngạc nhiên.
Chuyện các cô ấy nói với tôi ở hành lang vào học kỳ một rằng “Koigasaki-san thấy cậu phiền phức, đừng tiếp cận cô ấy nữa”, giờ cô ấy lại đặc biệt rút lời và xin lỗi.
Mặc dù tôi đã sớm biết chuyện Koigasaki-san thấy tôi phiền phức là lời nói dối sau khi nghe người trong cuộc kể lại.
“À, không có gì đâu…”
Bị một lời xin lỗi đặc biệt làm cho bối rối, tôi chỉ có thể đáp lại như vậy.
“Thôi được rồi~ Thế là làm lành rồi nhé~!”
Sasaka-san vui vẻ nói. Mà làm lành cái gì chứ. Từ đầu đã gần như chẳng có chút liên hệ nào rồi mà…
“Vậy tớ về chỗ Daisuke đây~”
Amamiya-san nói xong liền quay về vị trí cũ. Daisuke hình như là tên của Takashiro-kun.
Việc xảy ra ngoài dự đoán khiến tôi rất ngạc nhiên, nhưng cô ấy chịu xin lỗi thì lại khiến tôi khá vui.
“Ố ồ~ Momo-chan, tớ cũng muốn được gối đầu lên đùi cậu~! Giống như Mitsuki-san đã làm cho Takashiro-kun ấy~”
“Khoan… Khoan đã Miki…! Cậu là ông già hay gì mà đòi hỏi thế?”
Sasakiwa-san trông có vẻ đã say thật rồi, chưa đợi Koigasaki-san đồng ý đã đặt đầu mình lên đùi cô ấy.
“Đùi của Momo-chan… mềm mại và dễ chịu quá~”
“Đồ ngốc! Cậu thật đáng ghét!”
Koigasaki-san tuy tỏ thái độ ghét bỏ, nhưng lại không hất Sasakawa-san ra khỏi đùi mình.
“…He he.”
Lúc này, dù tiếng cười rất nhỏ… nhưng tôi không hề bỏ lỡ âm thanh ấy.
Tôi ngạc nhiên quay đầu lại, thấy Hasegawa-san khẽ mỉm cười.
“Hasegawa-san…?”
“Sasakawa-san… thật là thú vị…! Mặc dù người chưa đủ tuổi uống rượu thì không tốt cho lắm…”
Việc Hasegawa-san cười như vậy khiến tôi bất ngờ và giật mình, nhưng cũng làm tôi rất vui.
“Hasegawa-san cũng đừng cứng nhắc thế chứ, uống cùng đi mà~!”
“…Tớ… tớ thôi vậy…”
“Miki! Cậu đừng có lôi Hasegawa-san vào chuyện uống rượu nữa! Phiền phức quá đi! Thiệt tình~”
Lúc này, Koigasaki-san vừa cằn nhằn Sasakawa-san, vừa cầm lấy cốc giấy bên cạnh và uống một hơi.
“…Ư! Uwa! Cái gì thế này, khó uống quá…!”
“À! Đó là Denki Bran mà bọn tớ định dùng để phạt người thua trò chơi, bắt uống cạn…”
Một cậu con trai bên cạnh nhìn chúng tôi với vẻ mặt khó xử.
“Denki Bran…?”
Tôi không kìm được mà hỏi lại.
“Khoảng 40 độ, dù là đồ uống pha chế nhưng lại là loại rượu cực mạnh như brandy… Cô ấy uống rồi sao?”
Cậu bạn đó lo lắng giải thích.
“40 độ á? Koi… Koigasaki-san… cậu không sao chứ?”
“Khụ khụ khụ! Ấy da~ Tớ khát khô cả cổ, cứ nghĩ là trà ô long nên uống mất rồi… Lưỡi rát quá~!”
Loại rượu mạnh thế này, lẽ ra phải nhận ra ngay từ khi uống chứ… Sao lại không nhả ra mà nuốt chửng luôn vậy, Koigasaki-san…
“Momo-chan, uống trà cho tỉnh táo lại đi.”
Sasakiwa-san đưa cốc giấy cho Koigasaki-san.
“Miki, cảm ơn nhé… Khoan đã, mùi vị này cũng lạ quá!”
“Không thể nào, ể~? Tớ cứ nghĩ đây là cốc Coca tớ vừa uống! …À, thật này, đây là một loại rượu pha soda.”
Sasakiwa-san tự mình xác nhận xong mới phát hiện đó là rượu.
“Ấy da~ Cậu làm cái quái gì thế hả!”
Koigasaki-san… đã bắt đầu nói líu lưỡi rồi… Cô nàng này không sao chứ…?
“Ồ, pizza đến rồi~!”
Lúc này có người la lên, khiến tôi nhận ra người giao hàng đang mang pizza đến, đi về phía chúng tôi.
“Lễ hội pháo hoa mà ăn pizza…?!”
“À-- Đó là tớ vừa đặt bằng iPhone đấy! Đã đến rồi, nhanh thật!”
Lời của Sasakawa-san khiến tôi không giấu nổi sự ngạc nhiên.
“Dùng iPhone đặt pizza đến tận đây sao…?”
“Ừm, có thể dùng GPS định vị đến địa điểm này, tiện lợi lắm luôn~”
Công nghệ bây giờ hiện đại thật… nhưng tôi không cảm thán được lâu.
…?
Tôi nhìn thấy bề mặt hộp pizza vừa được mang tới, và đơ người ra.
Vì trên đó vẽ hình minh họa của bộ anime đã phát sóng trước đây.
“Ể… anime…?!”
Koigasaki cũng có phản ứng, nhưng tất nhiên là cô nàng không biết đó là bộ anime gì nên ngơ ngác nghiêng đầu khó hiểu.
Điều đó cũng phải thôi, bộ phim hoạt hình này đâu phải loại đại trà, mà là anime chiếu đêm khuya dành cho giới Otaku.
Đây là một bộ hài kịch vô tri kể về cô gái xinh đẹp Mazu đến từ Sao Hỏa, với ý định xâm lược Trái Đất và gây loạn khắp nơi. Nó là một tác phẩm khá kén người xem, nên nếu không phải dân *Otaku* thì chắc chắn sẽ không biết.
“Ồ, có hình hoạt hình trên hộp nè~”
Mấy đứa bạn khác cũng nhận ra và ồ lên.
Nghe nói trên mạng có tin đồn là giờ gọi pizza sẽ được giao bằng hộp in hình hoạt hình dù không yêu cầu gì đặc biệt… Không ngờ là thật… Kiểu giao hàng bá đạo gì thế này.
“Mazu…”
Lúc này, một tiếng thì thầm khẽ đến mức tưởng chừng không nghe thấy, lại rõ mồn một lọt vào tai tôi.
Tôi ngạc nhiên vì ngoài mình ra còn có người biết bộ anime này, bèn quay đầu nhìn về phía phát ra âm thanh…
“Ơ…?”
Hasegawa đang chăm chú nhìn chiếc hộp pizza.
“Tôi không nhớ là có dặn họ dùng hộp hoạt hình đâu. Mà thôi kệ đi, ăn thôi nào!”
Sasakawa đứng dậy từ trên đùi Koigasaki, thoăn thoắt mở hộp và bắt đầu chia cho những ai muốn ăn.
Lúc này, ánh mắt của Hasegawa đã rời khỏi hộp pizza.
Tại sao Hasegawa lại biết tên một nhân vật trong bộ anime *Otaku* ít người biết như vậy chứ…?
Tôi nhìn mặt Hasegawa, nhưng cô ấy vẫn điềm nhiên quay lại ngắm pháo hoa.
Hồi trước đi Odaiba, cô ấy cũng từng nói đã đến Big Sight rồi.
Lúc đó tôi chỉ nghĩ có lẽ… nhưng cũng không bận tâm nhiều.
Nhưng câu nói này… khiến tôi không thể không nghi ngờ.
Chẳng lẽ Hasegawa là… *nữ Otaku* sao?
“Kashiwada~! Mày tự mãn quá rồi đấy~!”
Đúng lúc tôi đang thẫn thờ, một giọng nói quen thuộc bỗng nhiên gầm lên, khiến tôi giật bắn mình. Đó là Koigasaki, mặt đã đỏ bừng.
Giọng cô nàng, trong phút chốc, xua tan mọi suy nghĩ trong đầu tôi.
“Mày mới uống có tí xíu mà đã say xỉn đến nông nỗi này rồi đấy…”
Con nhỏ này tửu lượng yếu thật…
“Tự mãn… Tao tự mãn hồi nào chứ…”
Dù khó chịu, tôi vẫn trả lời câu chất vấn khó hiểu của Koigasaki.
“Thật không hiểu nổi, cái đồ lù đù này… rốt cuộc có gì hay ho chứ~?”
“Hả…?”
Tôi hoàn toàn không hiểu Koigasaki đang nói cái gì.
Con nhỏ này mới uống tí tẹo mà đã mất kiểm soát đến mức này rồi.
“Cái gã vừa quê mùa vừa lù đù này…”
“Gì? Mày định kiếm chuyện với tao hả? Rốt cuộc là mày muốn nói gì đây?”
Bị mắng miết mãi, tôi không thể nào im lặng thêm được nữa.
“Tao nói cho mày biết nha~! Azuki hình như… rất có thiện cảm với mày đấy~! Mặc dù tao cũng không rõ lắm… nhưng mà mày chậm chạp đến mức nhìn thôi cũng thấy tức!”
“Ơ…?”
Phát ngôn của Koigasaki khiến đầu óc tôi trống rỗng.
Sakurai-san… rất có thiện cảm với tôi sao…?
“Cái này… là chính cô ấy nói hả?”
“Không biết! Sao mày không tự đi mà hỏi!”
Nếu đây là thật thì tôi vui lắm… nhưng làm sao có thể chứ…
Không không, nghe cô nàng nói vậy, đúng là có vài hành động trông rất giống…
Khoan đã, nhưng trước đây Koigasaki còn bảo là không thể, kêu tôi đừng có mà tự mãn, nên tôi mới tự nhủ rằng mình đã hiểu lầm rồi quên bẵng đi. Thế mà giờ cô nàng lại nói ngược hoàn toàn là sao chứ, cái con Koigasaki này…
Rốt cuộc thì bên nào mới là thật đây! Mà con nhỏ này tự dưng phát rồ lên làm gì chứ…
Với lại, Hasegawa là *nữ Otaku* sao…?
Mọi chuyện khiến tôi rối tung cả lên.
Tôi cũng muốn uống chút gì đó để đầu óc mình loạn hết lên cho rồi, nhưng đành nhịn.
“Nè~ Kashiwada~ Pháo hoa hết rồi đó~”
“…Hả?”
Tôi không biết mình đã ngẩn ngơ bao lâu, đến khi hoàn hồn thì pháo hoa đã tàn, mọi người xung quanh cũng đang chuẩn bị về.
Giọng của Sasakawa khiến tôi vội vàng đứng dậy, rời khỏi tấm bạt chống nước, và xỏ giày vào.
“Nè Kashiwada~! Mày cũng cầm góc tấm bạt lên đi chứ!”
“Mày… vẫn còn say à…?”
Mặc dù không chịu nổi Koigasaki vẫn cứ bám lấy tôi trong cơn say và cáu kỉnh, nhưng tôi vẫn làm theo lời cô nàng, cầm một góc tấm bạt lên, giúp gấp lại.
Lễ hội pháo hoa kết thúc, dù có thêm một đống chuyện chẳng đâu vào đâu, nhưng tôi lại nhận ra một điều.
…Hóa ra, nửa sau ngày hôm nay… tôi hình như đã hòa nhập được với mọi người… Dù xảy ra không ít chuyện, nhưng cũng khá thú vị…
Lúc đầu còn ấm ức đến mức muốn bỏ về, tôi nào có nghĩ sẽ được tận hưởng lễ hội pháo hoa đến vậy.
Vậy là tôi đã trưởng thành hơn so với lần đi karaoke rồi nhỉ? Hay chỉ là hôm nay tôi may mắn hơn thôi…?
Nhưng có quá nhiều sự thật kinh hoàng, khiến tôi chẳng còn tâm trí nào để mà vui mừng.
Sau đó chúng tôi ai nấy dọn dẹp rác, chuẩn bị ra về, cả lớp ào ào kéo nhau về phía ga tàu.
Lúc về người cũng đông, chúng tôi hòa vào dòng người, lạc mất vài đứa bạn, nhưng giờ cũng coi như là đã tan cuộc rồi.
“Koigasaki này… sao mày lại say đến nông nỗi này chứ…”
Koigasaki đi đằng trước bước xiêu vẹo, khiến tôi không chỉ cứng họng mà còn hơi lo lắng.
Sasakawa uống còn nhiều hơn Koigasaki mà đi lại còn vững hơn…
“Uỵch!”
Lúc này, Koigasaki bỗng dưng dừng lại, làm tôi đâm sầm vào người cô nàng.
“Mày… mày tự dưng dừng lại làm gì…”
“Ơ…………”
Koigasaki trợn tròn mắt, ngây người ra.
“Suzuki… bạn Suzuki…”
“Hả?”
Tôi nhìn theo ánh mắt của Koigasaki…
Suzuki đang lẫn trong dòng người của lễ hội pháo hoa.
Dù là trùng hợp, nhưng chỉ thế thôi thì cũng chưa đủ để ngạc nhiên đến vậy.
Mà là bên cạnh Suzuki… có một cô gái mặc *yukata*.
Hơn nữa cô gái đó còn khoác tay Suzuki, đi lại rất tình tứ.
“Suzuki-san… có bạn gái rồi sao…?”
Koigasaki thì thầm với giọng nói gần như mất hút.
Không thể nào…? Suzuki có bạn gái rồi ư…?
Suzuki, cái gã ghét con gái như thế mà lại có bạn gái…
“Hai đứa làm sao thế?”
Chúng tôi cứ đứng ngây ra đó, đến cả giọng của Sasakawa cũng nghe như từ xa lắm vọng về.
Haizz, đã đủ rối rồi, làm ơn đừng có làm đầu óc tôi loạn thêm nữa mà…