Tôi sẽ biến cậu thành otaku, hãy biến tôi thành riajuu!

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Pháo Hôi Lại Nuôi Dưỡng Sư Muội Qua Đường Thành Phượng Ngạo Thiên

(Đang ra)

Pháo Hôi Lại Nuôi Dưỡng Sư Muội Qua Đường Thành Phượng Ngạo Thiên

Katena

Nhân vật chính: "Ta một lòng một dạ với nàng..."

3 5

Mitsuba Monogatari: Thiếu Nữ Bị Nguyền Rủa và Điệu Luân Khúc Tử Thần

(Đang ra)

Mitsuba Monogatari: Thiếu Nữ Bị Nguyền Rủa và Điệu Luân Khúc Tử Thần

Nanasawa Matari

Dù vậy, Mitsuba vẫn bám víu vào những ký ức mơ hồ về một thế giới khác và vô tình nắm giữ sức mạnh của lời nguyền. Đây là câu chuyện về một cô gái, trong nỗi khiếp sợ của mọi người xung quanh, đã tự m

6 3

Khải Huyền Dị Giới: Thống Trị Thế Giới Bằng Nền Văn Minh Diệt Vong

(Đang ra)

Khải Huyền Dị Giới: Thống Trị Thế Giới Bằng Nền Văn Minh Diệt Vong

Kazuno Fehu (鹿角フェフ)

Cậu thiếu niên tên Ira Takuto – người chưa từng bước ra khỏi bệnh viện từ khi sinh ra, đã khép lại cuộc đời 18 năm của mình trong bốn bức tường trắng toát ấy. Nhưng sau khi chết, cậu bất ngờ tỉnh dậy

67 487

Tôi rời tổ đội hạng A, cùng các học trò cũ tiến vào tầng sâu mê cung

(Đang ra)

Tôi rời tổ đội hạng A, cùng các học trò cũ tiến vào tầng sâu mê cung

右薙 光介

Một câu chuyện fantasy "livestream mạo hiểm" nơi nam chính rời đội chứ không bị trục xuất, và hướng tới một cái kết hạnh phúc—bắt đầu từ đây!

237 2941

Haramase Princess: Futari no Hime to no Kozukuri Kankei

(Đang ra)

Haramase Princess: Futari no Hime to no Kozukuri Kankei

Quý tộc sa ngã Aldo, vì mục tiêu trả thù những kẻ thù chính trị, đã quay trở lại hoàng cung với vai trò gia sư cho các công chúa. Kế hoạch của anh là khiến các công chúa mang thai, từ đó trở thành vị

9 5

I Have a Unique Way to Relieve Stress

(Hoàn thành)

I Have a Unique Way to Relieve Stress

胖咪子

Chủ đề: Kẻ dũng cảm là người được hưởng lạc đầu tiên.

37 6

Quyển 3 - Chương 5

"Haizz... Ngày mai phải đi học bù môn bơi, phiền phức thật..."

Ba ngày sau sự kiện Comiket mùa hè, tôi vừa chơi game với em gái Akari ở nhà vừa than thở.

"Học bơi á? Sao lại phải học bù môn bơi?"

"Tại hồi học kỳ một anh bị cúm, phải nghỉ mấy buổi bơi nên giờ phải học bù đó. Mà không hiểu sao lại tổ chức vào mùa hè nữa chứ..."

Tôi giải thích cho Akari.

"Thích nhỉ! Năm nay Akari chưa được đi bơi ở đâu ngoài trường cả, muốn đi bơi quá đi..."

"Bơi vừa mệt vừa phiền phức mà."

"Đâu có, bơi vui lắm luôn á! Em muốn đi bơi cơ~!"

"Vậy em đi với bạn bè không phải tốt hơn sao?"

Vừa dứt lời, Akari liền tấn công nhân vật đồng đội của tôi trong game.

"Từ từ đã! Em làm cái gì vậy hả?"

Tôi nhìn Akari, em ấy đang trừng mắt nhìn tôi.

Ủa, trong cuộc trò chuyện vừa rồi, tôi đã nói gì khiến em ấy không vui sao?

"Hứ, em chán game rồi! Mẹ ơi, mình đi tắm thôi!"

Akari đột ngột buông tay cầm, bỏ dở ván game.

"Áaa, sao em cứ hành động theo ý mình thế!"

Akari bỏ ngoài tai lời tôi nói, cầm khăn tắm và đồ ngủ chạy thẳng vào phòng tắm.

Dạo này tôi càng ngày càng không hiểu em ấy giận cái gì nữa. Dù sao cũng đang tuổi nổi loạn, tôi hiểu là em ấy sẽ dễ bực mình vì mấy chuyện nhỏ nhặt, nhưng không hiểu nổi vừa rồi tôi đã nói gì khiến em ấy nổi đóa nữa.

"Akari vẫn còn quấn anh trai ghê ha..."

Mẹ tôi vừa nói vừa tủm tỉm cười.

Mẹ đang nói cái gì vậy? Anh em cùng nhau chơi game thì có gì lạ đâu?

"Mẹ ơi~! Nhanh lên~!"

Akari gọi mẹ từ trong phòng tắm.

"À! Ừ ừ, được rồi nè."

Mẹ vội cầm khăn tắm đi xuống tầng một, nơi có phòng tắm.

...Con bé đó, học cấp hai rồi mà vẫn còn tắm chung với mẹ... Em ấy định tắm như vậy đến bao giờ nữa đây? Đến tôi là anh trai còn thấy lo lắng ấy chứ. Dù sao thì, với một đứa học sinh cấp hai mà nói thì em ấy quá trẻ con rồi. Cái gì mà quấn anh trai, theo tôi thấy thì em ấy quấn bố mẹ hơn ấy chứ.

***

Hôm sau, tôi chuẩn bị đến trường để học bù môn bơi lúc mười giờ.

Dù là học bù, nhưng thầy cô không dạy gì đặc biệt, mà là mỗi lần nghỉ một buổi thì phải bơi mười vòng bể 25 mét.

Tôi chỉ nghỉ học bơi một lần, nên sau khi bơi xong mười vòng là có thể tự do bơi lội hoặc về nhà. Tôi đã hỏi thằng bạn cùng lớp là Torigaya, nó hình như không nghỉ buổi bơi nào nên sẽ không đến học bù.

Nói cách khác, trong buổi học bù này tôi hầu như không tìm được ai để nói chuyện...

Điều duy nhất đáng mừng là, bình thường giờ bơi chia nam nữ riêng, chỉ có học bù là nam nữ học chung. Vì vậy có thể thấy các bạn nữ mặc đồ bơi.

Nếu như Hasegawa cũng đến học bù thì tôi sẽ mong chờ ngày này đến mức nào...

Nhưng theo dự đoán của tôi, có lẽ cô ấy sẽ không đến đâu. Dù sao cô ấy rất chăm chỉ, chỉ bị cảm nhẹ một chút thì chắc không đến nỗi phải nghỉ học bơi.

"Chào buổi sáng, Kashiwa-!"

Khi tôi đến phòng thay đồ của bể bơi trường để thay quần áo, một người không ngờ tới đã bắt chuyện với tôi.

"Ủa... Suzuki? Cậu là người lớp A sao lại...?"

Tôi nhớ là các lớp học bù bơi vào những khung giờ khác nhau mà...

"Hình như do số người tham gia học bù ít hơn dự kiến, nên đã đổi thành tất cả các lớp học chung."

"Thiệt hả? Tớ không biết đó!"

Dù sao có người để nói chuyện cũng khiến tôi yên tâm hơn nhiều.

"Cậu cũng nghỉ học bơi hả?"

"Ừ, hình như tớ nghỉ một lần khi sắp bị cảm. Mà hình như con trai đến học bù ít lắm."

Tôi nhìn quanh phòng thay đồ, quả thật so với việc các lớp A đến D học chung thì số lượng người không nhiều. Nhưng như vậy phòng thay đồ cũng rộng rãi và thoải mái hơn, còn hơn là đông người chen chúc.

Chúng tôi thay đồ xong, tắm qua rồi di chuyển ra bờ bể bơi.

Tôi liếc nhìn trộm bộ đồ bơi của Suzuki... Cậu ấy không tập thể thao gì mà cơ thể săn chắc thật. Rốt cuộc thằng cha này hoàn hảo đến mức nào vậy trời.

"Ồ ồ..."

Ở bờ bể, số lượng các bạn nữ mặc đồ bơi nhiều hơn tôi tưởng tượng.

"Con... Con gái nhiều hơn con trai nè..."

Tình hình này khiến tôi hơi hưng phấn.

"Chắc do con gái hay phải nghỉ vì đến tháng ấy mà?"

"Ra... Ra là vậy... Sao cậu nói chuyện này tự nhiên vậy..."

Quả nhiên là có chị gái thì hiểu ngay những chuyện này...

Lúc này, tôi cảm thấy có ánh mắt của một bạn nữ đang nhìn mình.

Trong khoảnh khắc tôi lo lắng không biết mình có gì không ổn, nhưng ngay lập tức nhận ra đây chỉ là hoang tưởng.

"Bạn Suzuki đến kìa..."

Ánh mắt của các bạn nữ không phải hướng về tôi, mà là hướng về Suzuki bên cạnh.

Ngay cả ở bể bơi trường học cũng được yêu thích... Rốt cuộc thằng cha này giỏi đến mức nào vậy? Xem ra tôi chỉ là người đi kèm thôi.

Sau đó chúng tôi xếp hàng qua loa, nghe theo khẩu lệnh của giáo viên bắt đầu khởi động.

Ánh mắt tôi không khỏi liếc nhìn các bạn nữ mặc đồ bơi.

Dù tất cả mọi người đều mặc bộ đồ bơi màu xanh navy quê mùa do trường chỉ định, nhưng không hiểu sao đồ bơi của trường lại gợi sự hứng thú đến vậy.

Tôi dùng ánh mắt tìm kiếm bóng dáng của Hasegawa, nhưng quả nhiên không thấy. Xem ra dự đoán của tôi đã đúng một cách đáng tiếc.

Khi tôi đang ngắm nhìn các bạn nữ mặc đồ bơi, tôi tìm thấy một bạn có vóc dáng cực kỳ đẹp. Vừa nghĩ không biết đó là ai, tôi rời mắt khỏi bộ đồ bơi và nhìn lên khuôn mặt...

Sakura... Sakura-san...?

Sakurai-san đang mặc đồ bơi của trường. Dù đồ bơi của mọi người đều giống nhau, nhưng vóc dáng của cô ấy quá đẹp, vì vậy nổi bật hơn những bạn khác. Khi khởi động, mỗi khi cô ấy nhảy lên hoặc vận động, đôi gò bồng đảo kia lại rung rinh. Không ổn rồi, tuyệt vời quá đi... À, ý tôi không phải cứ to là tốt. Tôi nghĩ Hasegawa chắc chắn không thuộc dạng to, nhưng dù sao người tôi muốn nhìn thấy nhất vẫn là Hasegawa mặc đồ bơi.

Ngay lúc tôi tự thuyết phục bản thân, ánh mắt tôi chạm phải ánh mắt của Sakurai-san.

"...!"

Tôi cảm thấy hơi ngại ngùng, không khỏi dời mắt đi, nhìn sang bạn nữ bên cạnh...

Không ngờ bên cạnh cô ấy lại là Koigasaki.

Quả nhiên đúng như tôi tưởng tượng, dáng người trẻ con.

Tôi cũng chạm mắt với Koigasaki, ngay khi ánh mắt chạm nhau, sắc mặt cô ấy tối sầm lại, dường như đang nói gì đó với Sakurai-san. (Dù sao thì khoảng cách từ bên bể này sang bên kia rất xa, nên đương nhiên tôi không nghe thấy cô ấy nói gì.)

Chắc chắn là cô ấy đang nói "Kashiwada nhìn chúng ta ghê quá! ★" hoặc những lời thậm tệ hơn. Tôi đâu có muốn nhìn thấy Koigasaki mặc đồ bơi đâu chứ.

Nhưng ngay khoảnh khắc sau đó, dáng vẻ của Koigasaki đột nhiên trở nên rất kỳ lạ.

Từ xa cũng có thể thấy ánh mắt cô ấy lảng tránh, động tác khởi động cũng không đúng nhịp.

À... Đúng rồi...

"Hả? Kashiwa làm sao vậy?"

Tôi nhìn sang Suzuki đang khởi động ở làn bên cạnh, cậu ta trưng ra vẻ mặt khó hiểu hỏi tôi.

Cái con Koigasaki đó, chắc chắn đã chú ý đến sự có mặt của Suzuki rồi.

“Vậy thì, tôi nghĩ mọi người đều đã biết mình phải bơi bao nhiêu lượt rồi, cứ thế mà bắt đầu bơi đi thôi.”

Vừa lúc các bài khởi động kết thúc, thầy giáo liền hướng dẫn mọi người bắt đầu vào bơi.

Ở phía bên kia hồ bơi, Koigasaki và bạn Sakurai như muốn né tránh ánh mắt tôi, nhanh chân di chuyển đến khu vực xuất phát.

“Cậu Bách phải bơi mấy lượt?”

“Mình chỉ nghỉ một lần hồi bị cúm, nên là mười lượt.”

“Vậy thì giống mình rồi. Bơi xong là có thể chơi rồi, mau bơi đi!”

“À… ừm…”

Thằng này muốn hai thằng con trai cùng chơi đùa trong hồ bơi à…

Nhưng mà hè này, ngoài mấy buổi học ở trường ra thì mình còn chưa đi bơi lần nào, tranh thủ mà tận hưởng chút có lẽ cũng không tồi.

Sau đó, chúng tôi cứ thế mà bơi hết lượt này đến lượt khác. Nếu không xếp hàng mà tự ý đi nghỉ sẽ bị thầy giáo để mắt ngay, nên đành phải lặp đi lặp lại quy trình cực kỳ mệt mỏi này: “bơi 25 mét + đi bộ dọc mép bể đến vị trí xuất phát + xếp hàng chờ làn bơi + bơi 25 mét”.

Xếp hàng thì lúc nào cũng đến lượt mình nhanh bất ngờ, nên cũng chẳng thể buôn chuyện nhiều.

Chẳng mấy chốc đã bơi xong mười lượt 25 mét, người mệt rũ rượi, đúng lúc tôi định nghỉ ngơi ở mép bể thì…

Tôi thấy một bóng dáng quen thuộc đang ôm gối ngồi nghỉ ở mép bể.

“À… Sa… Sakurai-chan… cậu vất vả rồi.”

Dù tôi có chút do dự, nhưng nếu cứ im lặng phớt lờ thì cũng tệ quá, nên tôi vẫn bắt chuyện với cậu ấy.

“Ặc… ặc ặc ặc, Kashiwada-kun!”

Vừa thấy tôi đã hét toáng lên, điều này khiến tôi cảm thấy cực kỳ hụt hẫng.

“Ặc, là…”

“À, xin… xin lỗi… nhưng mà, tự dưng lại gặp nhau lúc đang mặc thế này…”

“Không không, ở hồ bơi thì mặc đồ bơi là chuyện đương nhiên mà…”

Mức độ bối rối của Sakurai-chan hơi bị quá đà rồi đấy.

Dù trong đầu tôi đã nhủ là đừng có nhìn quá lộ liễu, nhưng ánh mắt tôi lại không nghe lời chút nào.

Cặp ngực đầy đặn mà bình thường cậu ấy hay giấu sau bộ đồng phục (dù vậy cũng đã rất nổi bật rồi) giờ đây chỉ được che chắn bởi một mảnh vải mỏng manh mang tên đồ bơi. Sakurai-chan tuy rất ngượng ngùng và vô thức dùng tay, dùng đầu gối để che đi, nhưng chỉ thế thì chẳng thể nào che hết được.

Ấy cha… hôm nay mà đi học bù môn bơi đúng là tuyệt vời quá đi mất… Cảm ơn nhé, bệnh cúm.

“Ưm…”

Hoàn hồn lại, tôi thấy Sakurai-chan đang đỏ mặt chuyển ánh mắt rời khỏi tôi.

“À, xin… xin lỗi, tôi không có nhìn nhiều đâu!”

…Dù đó là lời nói dối.

Nhưng mà, việc Sakurai-chan ngượng ngùng đến mức quá đà như vậy khiến tôi có chút bất ngờ.

“Sao học bù mà lại học chung nam nữ thế này chứ…”

Cậu ấy bất mãn đến độ phải thốt ra câu đó luôn.

“À… ừm… nhưng mà, cái mức độ hở da thịt này có lẽ còn ít hơn lúc Cosplay ấy chứ…”

Tôi chợt nhớ đến bộ đồ Cos của Sakurai-chan hồi tham gia sự kiện. Phần dưới có lẽ độ hở hiện tại cao hơn, nhưng nếu xét về phần trên thì tôi thấy lúc cậu ấy mặc trang phục Cosplay Vocaloid còn hở hang hơn bây giờ nhiều.

Tôi nhớ là phần ngực xẻ còn sâu hơn cả bộ đồ bơi này, để lộ hoàn toàn vòng một đầy đặn của cậu ấy.

Thế nhưng, khi Cosplay cậu ấy lại tỏ ra tự nhiên và hào hứng hơn bây giờ nhiều, còn sẵn lòng cho người khác chụp ảnh nữa chứ.

“Co- - - - - -Cosplay khác hẳn đồ bơi! Cosplay là hóa trang thành nhân vật, không cảm thấy đó là bản thân mình nên sẽ không ngại… nhưng đồ bơi… đồ bơi thì lại chính là mình thật mà…”

Mặc dù đối với tôi thì, Sakurai-chan khi Cosplay vẫn cứ là Sakurai-chan thôi…

“Vậy à…”

“…À này, Kashiwada… cậu còn nhớ lời hẹn không?”

“…Hả?”

Đề tài bỗng dưng thay đổi khiến tôi luống cuống.

“Hả gì mà hả… chuyện phim…!”

“À, tất nhiên là nhớ rồi!”

À, là cái lời hẹn đi xem phim à… Cái lời hẹn mà tôi đã tự nhủ với bản thân bao lần rằng “cô ấy rủ mình không có ý gì khác đâu” để không cho mình đắc ý đó.

“Hôm nay đúng một tháng trước ngày phim ra rạp đấy!”

“À, vậy à?”

“Phải đó!”

Sakurai-chan có chút bất mãn nói với tôi.

Sa… sao thế… Tôi cảm thấy hình như cậu ấy khá mong chờ thì phải, là ảo giác à? Hay lại là tôi hiểu lầm nữa rồi? Ban đầu tôi còn tưởng cậu ấy chỉ mời mình vì bị ảnh hưởng bởi cơn sốt Summer Comiket thôi chứ… Lẽ nào không phải vậy sao…

“A! Mệt chết đi được!”

Đúng lúc đó, từ phía sau có tiếng nói uể oải vang lên. Tôi quay đầu lại nhìn, là Koigasaki đang đi về phía chúng tôi.

“Này Kashiwada, cậu đang làm gì mà cứ tò te ghẹo Azuki thế hả?”

“Gì… gì chứ?”

“Mắt cậu sáng trưng lên ghê tởm chết đi được, đừng hòng đến gần Azuki nữa.”

Koigasaki đi đến giữa tôi và Sakurai-chan, như muốn bảo vệ Sakurai-chan mà túm lấy vai cô bé, dùng ánh mắt như nhìn thấy thứ gì dơ bẩn mà trừng trừng nhìn tôi. Cái con bé này, sao vừa gặp đã cáu kỉnh thế không biết.

“Gì… làm gì có chuyện đó…”

Mà nhìn kỹ thì, Koigasaki quả nhiên là thân hình trẻ con.

Da dẻ trắng ngần, nhìn chung là khá mảnh khảnh và nhỏ nhắn, dù chắc chắn có người thấy kiểu thân hình này cũng có sức hút riêng, nhưng tôi vốn thích ngực khủng nên vẫn thấy vóc dáng của Sakurai-chan càng…

“À, cậu Bách bơi xong rồi à!”

Từ phía sau lại có tiếng nói vọng tới, cả tôi, Koigasaki và Sakurai-chan đều quay về phía có tiếng động mà nhìn.

…Suzuki à, cậu dám hoàn toàn phớt lờ hai cô gái xinh xắn đang mặc đồ bơi ở đây mà chỉ nói chuyện với tôi thôi à, cái kỹ năng phớt lờ của cậu đúng là quá đẳng cấp rồi… đến mức đáng được kính nể luôn đấy.

“Su… Suzuki…”

Tôi nghe thấy một tiếng động khẽ, hóa ra là Koigasaki sau khi thấy Suzuki đã đỏ mặt mà run rẩy. Hơn nữa còn vô thức đưa tay che ngực mình lại.

“Mình bơi ếch, nên còn một lượt nữa!”

Suzuki vẫn phớt lờ các bạn nữ mà tiếp tục cuộc hội thoại.

“Thật hả? Cậu cần gì phải cố tình bơi ếch chứ…”

“Tại mình bơi ếch thành thạo hơn mà. Đi trước nhé!”

“Ờ ờ, cậu cố lên…”

Suzuki nói rồi lại quay về vị trí xuất phát.

“Kashiwada-kun… người vừa nãy là bạn của Kashiwada-kun… phải không?”

Suzuki vừa đi khỏi, thật bất ngờ không phải Koigasaki mà là Sakurai-chan mở miệng hỏi tôi về Suzuki.

“Ừm, phải đó, cậu ấy tên Suzuki…”

“Suzuki? Hình như là người đã… cùng Cosplay với cậu hồi đó phải không…”

“Ừ, đúng vậy.”

Chỉ trong tích tắc, mắt của Sakurai-chan bắt đầu sáng lấp lánh.

Tôi thoáng nghĩ ngay cả Sakurai-chan cũng bị vẻ đẹp trai của Suzuki thu hút rồi.

“Hai cậu đúng là xứng… không phải, ừm… thật… thật là tình cảm quá đi!”

Sakurai-chan nói một cách phấn khích.

Trông vẻ mặt của cậu ấy… hình như không giống với kiểu bị mê mẩn Suzuki cho lắm.

“À, tôi hơi phấn khích một chút… không phải, mắt… mắt tôi hơi đau, tôi đi rửa mắt đã!”

Azuki Sakurai hăm hở đi ra mép bể bơi để rửa mắt. Cái đoạn hội thoại vừa rồi có gì đâu mà cô nàng phấn khích thế không biết. Tôi vẫn chẳng tài nào hiểu nổi cô bé đó…

Tôi bị bỏ lại một mình, nhìn sang Momo Koigasaki đang đứng đó, cũng bị bỏ lại y như mình. Cô nàng đang ôm chặt lấy người mình, ngẩn ngơ nhìn đâu đó.

“Suzuki… nhìn tôi trong bộ đồ bơi… thật tệ hại quá đi mất…”

“Tệ hả? Sao vậy?”

“Thật tệ hại quá mà! Tôi nằm mơ cũng không ngờ hôm nay Suzuki lại tới… Nếu biết cậu ấy đến, tôi đã cố gắng trang điểm sao cho dính nước cũng không trôi, cũng sẽ cố gắng giảm cân… và còn nhét miếng độn ngực vào bộ đồ bơi nữa chứ…!”

“Miếng độn… ngực ư…”

Thì ra cô nàng cũng tự biết mình ngực lép sao…

Mà cô nàng nói giảm cân… có cần phải gầy hơn nữa đâu chứ…

“Không thể tin nổi! Suzuki lại đến, mình còn có thể đưa cho cậu ấy cuốn truyện đã mua trước đó… Giá mà mình mang theo thì tốt rồi!”

“Ừm, đúng thật…”

Koigasaki nói đến mấy cuốn doujinshi đã mua ở NatsuComi trước đây thì phải.

“Đợi đến khi học kỳ hai bắt đầu rồi đưa cho cậu ấy ở trường thì lâu quá, hôm nay đưa thì vừa đúng lúc rồi còn gì… Suzuki đến thì cậu phải nói trước chứ!”

“Không, tôi cũng mới biết hôm nay thôi…”

Koigasaki thở dài thườn thượt.

“À, đúng rồi… Tôi còn có chuyện muốn nói với cậu.”

“Hả?”

Koigasaki đột nhiên đổi sang chuyện khác.

“Thứ Bảy tuần sau, ngày 27 không phải có lễ hội pháo hoa ở sông Sumida sao?”

“À, vậy hả?”

Cô nàng nói cứ như thể ai cũng biết vậy, nhưng mấy cái thông tin kiểu này chỉ có Riajuu mới nắm rõ, làm sao mà tôi biết được chứ. Lễ hội pháo hoa chắc chắn đứng top đầu trong ‘bảng xếp hạng những sự kiện chỉ Riajuu mới rõ’. Thực tế là cô nàng đột nhiên nhắc đến cái tên này, tôi cũng hoàn toàn chẳng hiểu gì cả.

“Mọi người trong lớp hình như đang bàn nhau đi cùng nhau đó, nên ai muốn rủ ai thì cứ tự đi mà rủ.”

“Ồ…”

“Cậu có đi không?”

“Hả?”

Tôi không ngờ lại dính líu đến mình, giật cả mình.

“Cậu nghe thấy không? Bọn họ nói muốn mời bất cứ ai trong lớp.”

“Thật sao… Sẽ có ai đi?”

“Đó là nhóm của Miki Sasakawa hoặc Mitsuki đó, hiện tại chắc khoảng năm nữ năm nam trong nhóm đó rồi. Tôi vẫn chưa biết có nam sinh nào sẽ đến. Hơn nữa, mọi người sẽ còn rủ thêm người nữa, tôi nghĩ số người sẽ đông hơn đó.”

“Ồ…”

Cái nhóm nổi bật đó à… Nếu đông người hơn thì chắc sẽ có mấy đứa con trai hợp gu để nói chuyện tham gia nhỉ. Nếu Kirigaya mà đến rủ mình thì cũng có thể đi xem sao… À, nhưng mà cho dù mình có đi, có lẽ cũng sẽ khiến không khí trở nên gượng gạo, cứ như thể mình không nên có mặt ở đó vậy…

“Ồ cái gì mà ồ! Cậu không thấy đây là cơ hội tốt sao?”

“Hả…?”

“Rủ Midori Hasegawa đi chứ.”

“Hả hả?”

Tôi hoàn toàn không ngờ tới.

“Đây là cơ hội tuyệt vời đó. Mời cô ấy đi chơi riêng hai người vẫn còn quá mạo hiểm, nhưng thế này thì dễ mời hơn nhiều rồi còn gì. Có thể đi lễ hội pháo hoa cùng Midori Hasegawa cậu không vui sao?”

“Đúng thật! Khô… không sai… mời cô ấy như vậy quả thật rất tự nhiên…”

Mặc dù còn có cả đám bạn trong lớp nữa, nhưng có thể đi lễ hội pháo hoa cùng Midori Hasegawa… Nếu đi được thì quá tuyệt rồi!

Tôi tự biết mình vẫn chưa được Midori Hasegawa xem là bạn… nhưng cho dù như vậy, nếu có thể dựa vào cơ hội lần này, kéo gần khoảng cách giữa hai đứa hơn nữa thì… Hơn nữa, tôi biết Midori Hasegawa trong sâu thẳm thực ra rất muốn hòa đồng với mọi người trong lớp. Buổi hẹn hò ở Odaiba trước đây đã cho tôi biết điều này.

Vậy thì, nếu có thể lấy lễ hội pháo hoa lần này làm cơ hội, giúp Midori Hasegawa ít nhiều hòa nhập với lớp… Nếu tôi có thể giúp cô ấy điều này thì… Có thể dốc sức vì cô gái mình thích, không có gì đáng mừng hơn thế nữa. Hơn nữa, nếu lấy đây làm cơ hội để tôi và Midori Hasegawa có thể thân thiết hơn nữa thì lại càng là một mũi tên trúng hai đích.

“Được rồi, tôi sẽ nhắn tin cho Midori Hasegawa!”

“Nhưng đừng có viết mấy tin nhắn kỳ cục cho cô ấy đó nha.”

Không ngờ trong kỳ nghỉ hè lại có cơ hội gặp lại Midori Hasegawa một lần nữa…

“Mà cậu đúng là nhiệt tình giúp đỡ một cách lạ thường đó. Tại sao lại cố ý nói với tôi chuyện này?”

Việc cô ấy chịu giúp đỡ như vậy rất đáng quý, nhưng cũng khiến tôi rất ngạc nhiên.

“Tôi vẫn luôn giúp đỡ cậu mà! Với lại, ở NatsuComi tôi cũng đã được cậu giúp đỡ không ít.”

Nói như vậy thì, cô nàng quả thật bất ngờ lại rất nghĩa khí.

Miki Sasakawa và những người đã lên kế hoạch tham gia lễ hội pháo hoa, cùng với Momo Koigasaki đã mời tôi, bây giờ tôi tràn đầy lòng biết ơn đối với cả hai bên.

Sau đó, Momo Koigasaki và Azuki Sakurai cùng quay lại phòng thay đồ nữ, còn Souta Suzuki đã bơi xong thì chạy đến tìm tôi. Thế là tôi làm theo lời hẹn (?) mà chơi một lúc với Souta Suzuki ở bể bơi, sau đó chúng tôi cũng quay lại phòng thay đồ để thay quần áo.

Trong lòng tôi, khí thế chuẩn bị cho lễ hội pháo hoa đang dâng trào mạnh mẽ. Lần này tôi phải chuẩn bị thật đầy đủ để đón ngày đó, một tuyết rửa sạch nỗi nhục của buổi hẹn hò ở Odaiba.

Khi đi lễ hội pháo hoa thì con gái sẽ mặc yukata, còn con trai mặc thường phục là được rồi đúng không? Đàn ông cũng phải mặc yukata hay jinbei sao?

Nhắc đến yukata, Midori Hasegawa liệu có mặc yukata đến không nhỉ?

Midori Hasegawa mặc yukata… chắc chắn sẽ rất hợp, hợp một trăm phần trăm. Chỉ cần tưởng tượng thôi cũng khiến tôi thấy yukata cứ như thể sinh ra là để dành cho Midori Hasegawa vậy, hợp đến mức đó.

A a, mình phải bình tĩnh, chưa thể vội vàng được. Trước tiên phải xem Midori Hasegawa có đến lễ hội pháo hoa không đã. Trước khi nghĩ đến trang phục ngày hôm đó, phải nghĩ thật kỹ nội dung tin nhắn để mời Midori Hasegawa đã. Dù sao thì nội dung tin nhắn cũng có thể ảnh hưởng đến việc cô ấy có tham gia hay không.

Đối mặt với sự kiện lớn cuối cùng của mùa hè năm nay, sự phấn khích trong tôi cũng đã đạt đến đỉnh điểm.