Tôi sẽ biến cậu thành otaku, hãy biến tôi thành riajuu!

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Pháo Hôi Lại Nuôi Dưỡng Sư Muội Qua Đường Thành Phượng Ngạo Thiên

(Đang ra)

Pháo Hôi Lại Nuôi Dưỡng Sư Muội Qua Đường Thành Phượng Ngạo Thiên

Katena

Nhân vật chính: "Ta một lòng một dạ với nàng..."

3 5

Mitsuba Monogatari: Thiếu Nữ Bị Nguyền Rủa và Điệu Luân Khúc Tử Thần

(Đang ra)

Mitsuba Monogatari: Thiếu Nữ Bị Nguyền Rủa và Điệu Luân Khúc Tử Thần

Nanasawa Matari

Dù vậy, Mitsuba vẫn bám víu vào những ký ức mơ hồ về một thế giới khác và vô tình nắm giữ sức mạnh của lời nguyền. Đây là câu chuyện về một cô gái, trong nỗi khiếp sợ của mọi người xung quanh, đã tự m

6 3

Khải Huyền Dị Giới: Thống Trị Thế Giới Bằng Nền Văn Minh Diệt Vong

(Đang ra)

Khải Huyền Dị Giới: Thống Trị Thế Giới Bằng Nền Văn Minh Diệt Vong

Kazuno Fehu (鹿角フェフ)

Cậu thiếu niên tên Ira Takuto – người chưa từng bước ra khỏi bệnh viện từ khi sinh ra, đã khép lại cuộc đời 18 năm của mình trong bốn bức tường trắng toát ấy. Nhưng sau khi chết, cậu bất ngờ tỉnh dậy

67 487

Tôi rời tổ đội hạng A, cùng các học trò cũ tiến vào tầng sâu mê cung

(Đang ra)

Tôi rời tổ đội hạng A, cùng các học trò cũ tiến vào tầng sâu mê cung

右薙 光介

Một câu chuyện fantasy "livestream mạo hiểm" nơi nam chính rời đội chứ không bị trục xuất, và hướng tới một cái kết hạnh phúc—bắt đầu từ đây!

237 2941

Haramase Princess: Futari no Hime to no Kozukuri Kankei

(Đang ra)

Haramase Princess: Futari no Hime to no Kozukuri Kankei

Quý tộc sa ngã Aldo, vì mục tiêu trả thù những kẻ thù chính trị, đã quay trở lại hoàng cung với vai trò gia sư cho các công chúa. Kế hoạch của anh là khiến các công chúa mang thai, từ đó trở thành vị

9 5

I Have a Unique Way to Relieve Stress

(Hoàn thành)

I Have a Unique Way to Relieve Stress

胖咪子

Chủ đề: Kẻ dũng cảm là người được hưởng lạc đầu tiên.

37 6

Quyển 4 - Chương 3

Thấm thoắt đã một tuần trôi qua, giờ đã là thứ Sáu trong tuần. Nghĩa là, ngày mai tôi sẽ phải đến nhà của Murasaki-san. Điều này làm tôi cảm thấy hơi hồi hộp.

Dù việc đến nhà Murasaki-san cũng khiến tôi căng thẳng, nhưng còn một vấn đề lớn hơn nhiều. Ngày mai sẽ là lần tôi gặp lại Sakurai-san, sau một tuần kể từ ngày đầu tiên của học kỳ hai.

Lần gặp đầu tiên vào ngày khai giảng học kỳ hai, tôi và cô ấy chỉ chạm mặt thoáng qua. Thế mà tôi lại suy nghĩ quá nhiều, khiến bản thân hành xử cực kỳ khác lạ. Với cái kiểu này, liệu ngày mai ở nhà Murasaki-san, tôi có thực sự có thể cư xử tự nhiên với Sakurai-san như mọi khi được không?

Tôi cứ mãi trăn trở không biết câu nói "Sakurai-san rất ưng tôi" mà Koigasaki buột miệng lúc say rượu ở lễ hội pháo hoa có phải là thật không. Mấy lần tôi định hỏi Koigasaki, nhưng lại chẳng tìm được thời điểm thích hợp để mở lời. Sau đó thì cứ thế, mãi chẳng có cơ hội để hỏi cô ấy. Nói thật lòng, một Sakurai-san ban đầu còn tỏ ra ghét bỏ tôi, giờ mà bảo cô ấy có tình cảm với tôi thì quả thật khó mà tin nổi.

Tuy nhiên, Koigasaki chẳng có lý do gì để nói dối như vậy. Hơn nữa, nếu Sakurai-san thực sự có tình cảm với tôi, thì việc cô ấy mời tôi đi xem phim cũng hoàn toàn dễ hiểu. Khi đó, Sakurai-san có lẽ đã mời tôi với tâm thế của một buổi hẹn hò. Nếu đúng là thế, thì cái cảm giác cô ấy trở nên thân thiện hơn với tôi sau sự kiện Cosplay cuối tháng Bảy cũng không phải là tôi đã hiểu lầm.

Nghĩa là, Sakurai-san thực sự có cảm tình với mình… sao?

Nói thật, tôi chẳng tài nào nghĩ ra mình đã làm gì để "cắm cờ" (tạo tín hiệu). Nếu cô ấy thực sự thích tôi, thì là từ giai đoạn nào? Rốt cuộc cô ấy thích tôi ở điểm nào? Tuy nhiên, dù là khía cạnh nào đi nữa, nếu cô ấy thích tôi thì còn gì đáng mừng hơn thế.

—Cứ thế, dù sự thật vẫn còn mơ hồ, nhưng tôi cứ mãi tưởng tượng theo hướng có lợi cho bản thân, suy nghĩ cứ luẩn quẩn không dứt kể từ sau lễ hội pháo hoa. Đêm hôm ấy, những ảo tưởng ấy càng bùng phát dữ dội hơn, khiến tôi chẳng tài nào ngủ ngon được.

Sáng hôm sau, tuy cuối cùng tôi cũng đã cố lết dậy đúng giờ, nhưng giấc ngủ thì cực kỳ thiếu thốn.

Tôi rất muốn nói chuyện với Koigasaki trước khi gặp Sakurai-san… muốn hỏi cho ra nhẽ rốt cuộc câu cô ấy nói là thế nào. Haizz, lẽ ra nên hỏi cô ấy ở trường mới phải… Tôi cứ thế chìm trong hối hận.

Ngay lúc này, tôi chợt nhớ ra vị trí nhà của Koigasaki, nhà của Sakurai-san, và cả nhà Murasaki-san nữa.

Trên đường đến nhà Murasaki-san, tôi sẽ đi ngang qua ga tàu gần nhà Koigasaki nhất. Nếu gặp Koigasaki ở đó và cùng đi đến nhà Murasaki-san, tôi có thể bàn bạc với cô ấy trước khi gặp Sakurai-san. Phát hiện ra điểm này, tôi vội vàng gọi điện cho Koigasaki.

Sau bốn tiếng chuông, cô ấy cuối cùng cũng nhấc máy.

"…Alo?"

Nghe giọng có vẻ không được vui lắm.

"Ồ, alo, tôi đây. Cậu không phải vẫn còn ngủ đấy chứ?"

"Hả? Sao mà còn ngủ được, tôi vừa tắm xong đang sấy tóc đây này! Lát nữa tóc khô còn phải uốn rồi trang điểm, bận muốn chết, cậu có chuyện gì?"

Sáng sớm đã tắm rồi à.

Còn phải uốn tóc rồi trang điểm nữa chứ… Tuy tôi cũng thấy việc tạo kiểu tóc mỗi sáng thật phiền phức, nhưng con gái đúng là vất vả hơn nhiều.

"Ừm, tôi có chút chuyện muốn nói với cậu… chuyện liên quan đến Sakurai-san…"

"Hả? Tôi chẳng phải đã nói là siêu bận rồi sao, nhất thiết phải nói bây giờ à?"

"Không, tôi không định nói qua điện thoại đâu! Ừm, bây giờ là mười một giờ… mấy giờ cậu định đi tàu?"

Chúng tôi hẹn nhau rằng vào giờ Koigasaki đi tàu, tôi sẽ đến sân ga của nhà ga gần nhà cô ấy nhất để đợi, và bàn bạc với cô ấy trước khi đến nhà Murasaki-san.

"Vậy thì tôi nhất định sẽ đợi cậu đúng giờ này, nhờ cậu đấy!"

"Àaa~ Được rồi, được rồi, tôi biết rồi. Giờ tôi không muốn lãng phí một phút nào, tôi cúp máy đây!"

Nói chuyện điện thoại xong với Koigasaki, tôi cũng chuẩn bị ra ngoài. Trong tủ đồ, quần áo tươm tất chỉ có mỗi bộ mua ở HANJIRO, thế nên tôi mặc nó vào, chuẩn bị xong xuôi thì ra khỏi nhà.

Tôi xuống tàu ở ga gần nhà Koigasaki nhất như đã hẹn, rồi lên sân ga. Còn năm phút nữa mới đến giờ Koigasaki nói sẽ đi tàu. Tôi đảo mắt nhìn quanh sân ga tìm bóng dáng Koigasaki, rồi thấy cô ấy bước lên cầu thang.

"Yo."

Koigasaki gặp tôi với vẻ mặt khó chịu, nhưng mái tóc xoăn và lớp trang điểm của cô ấy vẫn không chê vào đâu được. Koigasaki đội mũ đen, mặc chiếc váy liền màu nâu, chân đi tất đen phối cùng bốt màu nâu. Hiếm khi Koigasaki lại chọn phối đồ theo tông màu trầm ổn đến vậy.

"Cậu đấy à… vẫn mặc bộ này sao? Đây chẳng phải là đồ mua hồi tháng Bảy ở HANJIRO đấy ư?"

"Ừ, tôi chỉ có mỗi bộ này là tươm tất thôi. Nhưng mặc bộ này thì chắc chắn không sai đâu nhỉ?"

"Ừm, đây là đồ mùa hè mà…"

"!"

Đồ mùa hè… Ơ… đúng là vậy, bộ này là đồ mùa hè. Mua hồi tháng Bảy, là áo cộc tay mà.

"Nhưng… nhưng mà trời vẫn còn khá nóng, mặc bộ này cũng đâu có gì lạ đâu nhỉ?"

"Không lạ thì không lạ thật… nhưng cậu chưa nghe câu thời trang đi trước thời tiết bao giờ à?"

Đi trước thời tiết… giờ là tháng Chín, theo lịch thì đúng là mùa thu rồi… Nói vậy, trang phục của Koigasaki nhìn khác lạ hơn thường ngày là vì cô ấy đang mặc đồ thu sao? Nghe cô ấy nói thế, đúng là tổng thể bộ trang phục toát lên vẻ thu thật. Chết tiệt, thời trang đúng là tốn tiền… Lãnh lương xong lại phải đi mua đồ thu…

Đúng lúc này, chuyến tàu chúng tôi cần đi đã vào ga, thế là chúng tôi cùng nhau lên tàu.

"Thế rốt cuộc có chuyện gì, cái nỗi lo gì mà phải chạy đến tận ga gần nhà người ta để hỏi hả trời…"

"Không, chỉ là chuyện của Sakurai-san thôi…"

"Azuki làm sao rồi? Cậu lại định nói mình có thể bị cô ấy ghét như lần trước nữa à?"

"À, không phải vậy… Chỉ là, trước đây ở lễ hội pháo hoa cậu chẳng phải đã nói rồi sao? Tôi rất để tâm đến câu đó…"

"Tôi đã nói… gì cơ?"

"Không, chính là cái câu đó…"

"Sao không nói rõ ra đi, cái gì cơ?"

"…Cái câu ‘Sakurai-san rất ưng tôi~’ ấy mà…"

Tự mình nói ra câu này cũng khá ngại ngùng, khiến tôi phải chần chừ đôi chút.

"…Hả?"

Koigasaki nghe tôi nói, cô ấy nhíu mày lại.

"…Hả? Chuyện… chuyện gì vậy?"

"Còn 'hả?' cái gì, đây là cậu tự nói ra mà phải không?"

"Cậu… cậu đang nói cái gì vậy chứ…"

Koigasaki cứ chớp mắt liên hồi, nở nụ cười gượng gạo hỏi ngược lại tôi.

"Cậu không phải là không nhớ chứ? Lúc đó… đúng là cậu say thật, nhưng không ngờ lại say đến mức mất cả trí nhớ luôn… Thật là quá đáng mà…"

"Thế… thế tôi mới hỏi, cậu đang nói cái gì vậy chứ!"

"Chẳng phải là cậu nói sao. Cậu say rồi, xong rồi nói ‘Azuki rất ưng cậu màaa~!’…"

"Ể… Nói… nói dối… tôi có nói vậy sao?"

Koigasaki mặt tái mét hét lớn, rơi vào trạng thái hơi hoảng loạn.

"Có thật đấy… Cậu say đến mức nào vậy hả trời."

Cô ấy một tay ôm trán, thở dài thườn thượt. Tiếp đó dường như lẩm bẩm điều gì, nhưng tôi không nghe rõ cô ấy nói gì. Cô ấy nghĩ ngợi một lát, rồi thì—

"Khụ. Ờm, cái đó... thì... có lẽ tôi đúng là đã nói vậy... Nhưng... mà... cái chuyện Azuki thích, ý đó... không phải vậy!"

"Ủa, sao cơ?"

"Cái sự thích đó, là ý nói dù cậu là otaku, nhưng rất dễ nói chuyện thôi! Tuyệt đối không có ý sâu xa nào hơn đâu!"

"Ờ, ừm..."

Khí thế hừng hực của cô ấy khiến tôi chỉ biết gật đầu.

"Cậu... cậu sẽ không lại nghĩ linh tinh đâu đấy chứ? Tôi nghĩ chuyện đó tuyệt đối... không có tí cảm xúc lãng mạn nào hết... Cậu đừng có tự mình hiểu lầm rồi mất kiểm soát lung tung đấy nhé!"

"Đến mức mất kiểm soát luôn à..."

Sau đó, Koigasaki vẫn cứ ra sức hỏi tôi hết lần này đến lần khác: "Nghe rõ chưa? Hiểu chưa?"

Gì chứ... Azuki chỉ là thấy tôi dễ nói chuyện, là người tốt, vậy thôi.

Dù cảm giác ngại ngùng khi sắp gặp mặt đã biến mất, nhưng thật lòng mà nói, cảm giác thất vọng lại mạnh hơn nhiều.

Sao tôi cứ thích nghĩ linh tinh thế nhỉ... Rõ ràng sau đó người chìm vào u sầu thế này vẫn là tôi mà.

Chuyến tàu lắc lư khoảng bốn mươi lăm phút.

Chúng tôi đến ga JR Kichijoji, gần nhà của chị Murasaki.

Trong suốt thời gian đó, giữa chúng tôi gần như không có cuộc đối thoại nào. Vì biết chuyện Azuki 'thích' mình chỉ là hiểu lầm nên tôi khá ủ rũ, chẳng có tâm trạng mở lời. Koigasaki chắc cũng còn buồn vì chuyện của Suzuki nên cũng chẳng chủ động nói gì. Tôi cứ khăng khăng rằng cô ấy nhìn nhầm rồi nhưng chẳng ích gì, thế thì tôi cũng bó tay thôi.

"Này cậu, hôm nay có phải cậu buồn từ sáng không? Sao thế hả?"

Koigasaki dường như nhận ra tình trạng của tôi, bất ngờ mở lời khi chúng tôi đang xuống tàu đi về phía cổng soát vé.

"Không hề... Tôi có tệ đến thế đâu."

Không phải tệ, chỉ là hơi ủ rũ thôi.

"Thật tình, hiếm lắm chị Murasaki mới chu đáo đến mức mời cả cậu đến, sao cậu lại có thái độ này chứ?"

"Hả? Tôi đã bảo là tôi không tệ mà!"

Với tôi, cái Koigasaki hay gây sự thế này mới là đang có tâm trạng tồi tệ ấy chứ. Tôi đâu có làm gì xấu đâu, chỉ hơi ủ rũ chút thôi, sao phải nghe cô ấy cằn nhằn thế này?

"Gì cơ? Lẽ nào chuyện vừa nãy khiến cậu mong đợi đến thế à? Vì tôi phá vỡ kỳ vọng của cậu nên cậu mới bày ra thái độ này à?"

"Hả? Đâu... đâu có..."

Bị nói trúng tim đen, tôi bỗng thấy lo lắng.

"Sao cậu dễ hiểu lầm thế hả?"

"Tôi đã bảo không phải rồi mà!"

Tôi không kìm được mà lớn tiếng.

"À, cậu... hai cậu..."

Khi chúng tôi vừa ra khỏi cổng soát vé vẫn còn cãi nhau, Azuki và chị Murasaki đang đứng chờ cách đó không xa, Azuki liền lên tiếng với chúng tôi.

Có vẻ như cảnh chúng tôi cãi vã từ lúc rời sân ga cho đến cổng soát vé đã bị họ nhìn thấy. Azuki ngượng ngùng cười gượng.

Ối, bị nhìn thấy mặt không nên thấy rồi. Cảm giác quá đỗi ngượng ngùng khiến tôi không biết nói gì, đành im lặng.

"Hai cậu thân nhau thật đấy!"

"...Hả?"

Tôi và Koigasaki đồng thanh hỏi ngược lại.

Chị Murasaki nở nụ cười rạng rỡ, nói ra câu này:

"Đúng là câu nói 'yêu nhau lắm cắn nhau đau' đây mà♪"

Lời chị Murasaki khiến tôi và Koigasaki không thể giấu nổi sự khó hiểu, ngây người tại chỗ.

Nhìn thấy tôi và Koigasaki cãi nhau mà vẫn nghĩ chúng tôi thân thiết, chị Murasaki... quả là kỳ lạ thật đấy nhỉ.

"Chúng tôi chẳng thân nhau chút nào đâu."

Koigasaki cười gượng phủ nhận lời chị Murasaki.

"Không cần phải giấu giếm thế đâu mà."

"Không phải... Thật mà! Chị Murasaki sao lại nói lung tung thế chứ!"

Koigasaki và chị Murasaki bắt đầu trò chuyện, rồi cùng nhau rời khỏi nhà ga.

Dù lời nói của chị Murasaki rất khó hiểu, nhưng tôi vẫn còn một điều nữa không tài nào lý giải nổi.

Vấn đề cốt lõi nhất, chính là lý do chị Murasaki mời tôi đến hôm nay.

Nói sâu hơn, ngay cả việc chị Murasaki nhờ tôi giúp Koigasaki làm Doujinshi, ngẫm kỹ lại cũng thấy có gì đó lạ lùng.

Chỉ cần chị Murasaki giúp Koigasaki làm Doujinshi thì đáng lẽ không cần đến sự giúp đỡ của tôi.

Từ trước đến nay tôi chưa từng làm Doujinshi, hôm nay đến nhà chị Murasaki cũng chẳng cảm thấy mình sẽ giúp ích được gì.

Trước đây nhận được thư và tin nhắn Skype của chị Murasaki, tôi vui quá nên không nghĩ nhiều, nhưng tại sao chị ấy lại mời một người chẳng giúp ích được gì như tôi đến, rồi nhờ tôi hỗ trợ chứ?

—Chẳng lẽ là do chính chị Murasaki muốn mời tôi đến sao...

Không đúng, sao tôi vẫn chưa khôn ra, lại đắc ý đến quên cả trời đất rồi. Ngốc hết sức.

...Không, nhưng mà nghĩ như vậy thì lại hợp lý.

Nếu chị Murasaki sau này cũng muốn gặp tôi, vậy thì việc nhờ tôi giúp Koigasaki làm Doujinshi, mời tôi đến nhà, hay gửi tin nhắn cho tôi, tất cả đều có thể hiểu được.

Lỡ mà, lỡ mà đúng là như vậy thì—

"Kashiwada-kun, cậu đang cười thầm cái gì thế...?"

"Hả?"

Tôi nhìn về phía có tiếng nói, Azuki đang đứng cạnh bên, ngẩng đầu nhìn tôi với vẻ mặt khó hiểu.

"Đâu... đâu có, tôi có cười thầm đâu..."

"Vậy ư...?"

Nguy hiểm thật, hóa ra tôi đã cười thầm à... Azuki chắc chắn thấy rất khó chịu nhỉ... Vừa rồi tôi hoàn toàn đang ngẩn người, là vô thức bộc lộ ra.

Koigasaki và chị Murasaki vừa đi vừa trò chuyện ở phía trước, khiến tôi tất nhiên phải đi cùng Azuki.

"Cảm giác lâu rồi không gặp Kashiwada-kun nhỉ."

"À, đúng vậy. Sau vụ ở hồ bơi thì chưa gặp lại nhỉ?"

Cảm giác căng thẳng khi nói chuyện với Azuki đã biến mất hoàn toàn, việc có thể trò chuyện tự nhiên với cô ấy khiến tôi thở phào nhẹ nhõm.

"Hả? Không... không phải! Dù chỉ trong chốc lát, nhưng chúng ta có gặp nhau vào ngày đầu tiên của học kỳ hai mà... Dù... dù Kashiwada-kun có thể không nhớ..."

Azuki hơi bất mãn thì thầm.

"À, đúng rồi! Xin lỗi! Tôi đương nhiên nhớ chứ!"

Nghe lời tôi nói, cô ấy cũng có phản ứng,

"Thật... thật sao? Tuyệt quá!"

Cô ấy nở nụ cười vui vẻ.

Chuyện nhỏ như vậy mà cũng khiến cô ấy vui đến thế, cô ấy thật là một cô gái tốt...

"À, đúng rồi. Mà nói mới nhớ, chỉ còn một tuần nữa là đến ngày phim công chiếu rồi!"

"Hả? À, đúng rồi!"

Nghe Azuki nhắc tôi mới để ý, hôm nay đúng là còn đúng một tuần nữa là đến ngày công chiếu bộ phim mà chúng tôi đã hẹn nhau đi xem.

"Đúng vậy! Chúng ta nên làm gì đây? Đi xem ngay ngày công chiếu? Hay đợi khi bớt đông một chút rồi hãy đi?"

Azuki vẫn giữ nụ cười, hỏi tôi.

"Ừm~ Ngày công chiếu chắc đông lắm nhỉ?"

"Nhưng mà, nếu đặt vé trước trên mạng thì sẽ ổn thôi! Tôi sẽ đi kiểm tra trước!"

"Hả? Thật sao? Nhưng làm phiền cậu nhiều như vậy thì ngại quá..."

「Mấy chuyện này có đáng gì đâu mà cậu phải bận tâm! Dù sao cũng là do tôi mời cậu đến mà.」

Sao bạn Sakurai lại chu đáo với mình quá vậy nè…

「À, mọi người ơi, đến nơi rồi đó nha~ Đây là nhà của tôi.」

Cô Murasaki đi trước chợt quay đầu lại nói với chúng tôi.

Từ nhà ga đi bộ chừng mười phút. Trước mắt chúng tôi là một tòa chung cư khang trang, nom có vẻ mới xây chưa lâu.

Cô Murasaki dùng khóa tự động mở cửa lối vào chung cư, chúng tôi vội vã bước vào bên trong.

「Mới toanh à nha~ Chung cư đẹp ghê!」

Koigasaki phấn khích nhìn ngang ngó dọc.

Đoàn người chúng tôi theo sau cô Murasaki đi thang máy lên tầng ba. Cô Murasaki lấy chìa khóa từ trong túi xách ra, mở cửa phòng 306.

「Tuy nhà cửa hơi chật chội một chút, nhưng xin mời mọi người vào ạ.」

「Xin làm phiền ạ~」

「Xi... xin làm phiền ạ…」

Theo sau Koigasaki và bạn Sakurai, tôi cũng hồi hộp bước vào nhà cô Murasaki.

Nói đến nhà con gái, tuy trước đây tôi từng vào phòng Koigasaki rồi, nhưng dĩ nhiên đây là lần đầu tiên tôi đến nhà một cô gái sống độc thân. Không hiểu sao, ngay cả ở tiền sảnh tôi đã ngửi thấy mùi hương thoang thoảng, khiến tôi còn hồi hộp hơn cả lúc đến nhà Koigasaki nữa.

「Bạn Kasiwada, cậu không sao chứ?」

Tôi còn đang luống cuống chậm chạp cởi giày, thì bạn Sakurai đã lo lắng hỏi tôi.

「À, có chút hồi hộp…」

Khi tôi cười, thành thật nói ra cảm giác của mình thì—

「Ối, vậy sao? Đâu cần phải căng thẳng đâu chứ.」

Cô Murasaki nghiêng đầu, mỉm cười nói với tôi.

「Không… không phải đâu… Tại vì đây là lần đầu tiên tôi đến nhà một cô gái sống độc thân mà…」

「À, ra vậy. Vậy thì tôi cũng thế thôi.」

「Ể?」

「Đây cũng là lần đầu tiên tôi cho người khác giới không phải người nhà vào nhà đấy.」

Cô Murasaki nói rồi chớp mắt nhìn tôi.

Ối trời, lời nói của cô ấy đúng là có sức công phá khủng khiếp, làm tim tôi đập thình thịch không ngừng.

Nói cách khác, có thể hiểu là cô ấy chưa có bạn trai hay bạn khác giới thân thiết sao? Dễ dàng buông ra lời khiến trai tân như tôi ôm hy vọng, cô ấy đúng là một ‘tội đồ’ mà…

「Kasiwada, cậu làm cái quái gì mà lề mề thế? Mau vào đi chứ!」

Khi tôi còn đang ngẩn ngơ, Koigasaki có chút khó chịu giục tôi. Dù trong lòng không mấy vui vẻ, nhưng tôi vẫn vội vàng cởi giày.

Sau khi đi qua tiền sảnh là căn bếp mở, nơi đây được dọn dẹp rất sạch sẽ, và được bài trí nhiều đồ nội thất mang phong cách của một cô gái sành điệu.

Đây là ngôi nhà nơi cô Murasaki thường ngày sinh hoạt… Nghĩ đến đây, tôi không kìm được sự phấn khích.

「Đúng… đúng là sành điệu, không giống phòng của một cô nàng otaku chút nào…!」

Tôi không kìm được mà nói ra sự thật.

「À, phía sau cánh cửa kia còn một căn phòng nữa, đó là nơi tôi làm việc khi vẽ bản thảo… Chỗ đó thì khủng khiếp lắm đó nha.」

Cô vừa nói vừa mỉm cười với tôi. Nụ cười ‘tiểu ác ma’ ấy lại xuất hiện rồi. Mặc dù tôi không hỏi cô ấy khủng khiếp đến mức nào, nhưng chắc hẳn là chỉ căn phòng tràn ngập khí chất otaku rồi. Khiến tôi cảm thấy nhất định phải có cơ hội được nhìn tận mắt một lần.

「Trong số bạn bè ở đại học của tôi, có những người tôi đã nói mình là otaku, và những người tôi chưa nói. Để có thể mời những cô gái không phải otaku đến, tôi mới thiết kế căn phòng theo kiểu này đó.」

Đúng là kiểu otaku ‘ngầm’ triệt để, mình phải học hỏi nhiều từ cô ấy mới được…

「Thôi, mời mọi người ngồi đi ạ.」

Dưới lời giục của cô Murasaki, chúng tôi cùng quây quần bên bàn ăn và ngồi xuống ghế.

Trên bàn ăn là những chiếc đĩa đựng đầy những chiếc bánh quy trông rất ngon mắt.

「Vẫn chưa biết ngon không, nhưng nếu không phiền thì mời mọi người dùng ạ.」

「Ể? Chẳng lẽ đây là do cô Murasaki tự tay làm sao?」

「Đúng vậy đó.」

Cô Murasaki vừa pha trà trong bếp vừa mỉm cười trả lời câu hỏi của Koigasaki.

Ôi trời ơi, còn biết làm bánh quy thủ công nữa chứ, cái nét nữ tính này đúng là đỉnh cao thật…!

Được vào nhà một cô gái dễ thương, lại còn được ăn bánh quy do cô ấy tự tay làm, hạnh phúc thế này liệu có ổn không đây?

「Cảm ơn cô rất nhiều! À, không biết cái này có hợp sở thích của cô Murasaki không…」

Koigasaki đưa một túi giấy cho cô Murasaki.

「Ối, đâu cần phải khách sáo như vậy chứ… Cảm ơn bạn nhé.」

…Đây chẳng lẽ là quà mang đến chơi nhà sao?

Nói vậy thì, đến nhà người khác, thông thường nên mang theo chút quà thì mới lịch sự phải không?

Mà tôi thì đương nhiên chẳng mang gì cả. Nói thật là, tôi hoàn toàn không nghĩ đến.

「À, tôi cũng mang cái này đến… Tuy không phải đồ gì quý giá…」

Bạn Sakurai nghe thấy cuộc trò chuyện của họ, cũng vội vàng đưa túi giấy cho cô Murasaki.

「Ế? Làm sao tôi dám nhận chứ… Xin lỗi đã làm mọi người phải bận tâm, cảm ơn rất nhiều ạ.」

Thật sao chứ… Chỉ có mình tôi là không tinh tế thôi đúng không…

Nếu tôi có nói với mẹ là sẽ đến nhà một cô gái sống độc thân, có lẽ bà sẽ nhất quyết bắt tôi mang theo thứ gì đó.

Nhưng vì tôi thấy bị mẹ trêu ghẹo thì rất xấu hổ, nên đương nhiên là chẳng nói gì cả.

「Tô… tôi xin lỗi… tôi chẳng mang gì đến cả…」

Tôi thành thật ‘đầu hàng’, thú nhận lỗi lầm. Hầy, đúng là tôi dở tệ ở cái khoản này mà.

Cô Murasaki, Koigasaki và bạn Sakurai, chắc chắn cũng sẽ khinh thường tôi thôi.

「À, thật sự không sao đâu, không cần bận tâm đâu ạ.」

Cô Murasaki nói, tay vẫy vẫy trước mặt.

À, nếu lần tới được mời đến nhà cô Murasaki nữa, lần này nhất định phải mang theo thứ gì đó mới được… Tôi thề trong lòng.

Chúng tôi vừa ăn bánh quy thủ công của cô Murasaki (ngon tuyệt cú mèo), vừa nhâm nhi bánh madeleine và sô cô la do Koigasaki và bạn Sakurai mang đến, rồi trò chuyện phiếm một lúc.

Chúng tôi nói về trường đại học của cô Murasaki, và cả trường cấp ba của chúng tôi nữa.

Cô Murasaki chủ yếu bán doujinshi tự làm tại các sự kiện ở BIG SIGHT vào mùa hè và mùa đông.

Koigasaki lần này thì dự định xuất bản một cuốn doujinshi manga shoujo.

Sau khi trò chuyện một lúc, cô Murasaki gợi ý Koigasaki thử tìm xem cô ấy muốn xuất bản ở loại sự kiện nào, thế là chúng tôi quyết định mượn máy tính của cô Murasaki để tìm kiếm.

Chúng tôi cầm cốc của mình, di chuyển đến căn phòng có máy tính.

「Để mọi người xem căn phòng này, tôi hơi ngại một chút…」

Căn phòng có máy tính, chính là ‘nơi làm việc khi vẽ bản thảo’ mà cô Murasaki vừa nhắc đến, nghe nói là căn phòng ‘rất khủng khiếp’. Điều này khiến tôi có chút mong đợi xem đó sẽ là căn phòng như thế nào.

Mở cửa bước vào phòng, mặc dù đây vẫn là một căn phòng được dọn dẹp khá sạch sẽ…

「Khủng khiếp lắm đúng không?」

Đúng như lời cô Murasaki nói, đó là một căn phòng đậm chất otaku.

Trên kệ trưng bày rất nhiều mô hình và Nendoroid, trên tường dán poster game.

Ngoài ra, trên giá sách chất đầy những cuốn truyện lẻ, tạp chí manga và doujinshi.

Tuy phòng của tôi không đến mức khủng khiếp như vậy, nhưng cảm giác cũng rất giống… Chỉ là bẩn hơn một chút thôi…

「Mọi người cứ thoải mái ngắm nhìn bất cứ thứ gì muốn xem nhé. À, nhưng mà…」

Cô Murasaki nói đến đây, rồi nhìn vào mặt tôi.

「?」

Ánh mắt chúng tôi giao nhau, khiến tim tôi đập loạn xạ.

「Chỉ có bạn Kasiwada là không được mở cái ngăn kéo đó đâu nhé.」

Cô Murasaki chỉ vào ngăn kéo dưới cùng nói.

「Tạ… tại sao chứ?」

Hơn nữa lại còn chỉ cấm mỗi mình tôi nữa chứ!

"Bên trong toàn những thứ mà người khác thấy thì sẽ rất mất mặt..." Mất mặt sao? Rốt cuộc là cái gì vậy chứ! Tôi tò mò chết đi được đây này! Tôi cố gắng hết sức kìm nén cái cảm xúc muốn hét toáng lên ấy.

"Nhiều figure quá đi mất! Thích thật!" Cô bạn Sakurai thốt lên đầy cảm thán, mắt nhìn chăm chú vào tủ kính trưng bày figure.

Liệu cô ấy có bị choáng không nhỉ? Tôi nhìn sang Koigasaki. Dù cô ấy có vẻ ngạc nhiên khi nhìn quanh phòng, nhưng tôi không thấy chút vẻ ghê tởm nào, điều đó khiến tôi yên tâm hơn rất nhiều.

Cô Murasaki bật máy tính lên, rồi từ mục dấu trang, mở trang web thông tin về các hội chợ bán doujinshi.

"Vì là lần đầu tham gia nên có lẽ hơi khó để kịp dự Winter Comiket."

"À, vậy hả? Ngoài Summer Comiket và Winter Comiket được tổ chức ở Big Sight ra, còn có sự kiện doujinshi nào khác nữa sao?"

"Ừm, tất nhiên rồi. Còn có những sự kiện quy mô nhỏ hơn, rồi các Only event nữa, nhiều chỗ lắm."

"À, đúng rồi! Only event thì tớ có đi rồi!"

Trong lúc cô Murasaki và Koigasaki đang trò chuyện, tôi để ý thấy Sakurai đang chăm chú nhìn về một phía.

"Sakurai, có chuyện gì vậy?"

"À, ừm... Tớ đang nghĩ cái tủ quần áo kia đựng hình như là đồ Cosplay..."

"Hở..." Tôi nhìn theo ánh mắt của Sakurai. Tủ quần áo mở hé, bên trong treo những bộ đồ thường ngày được cô Murasaki xếp gọn gàng, nhưng đúng là có lẫn một vài bộ trang phục màu sắc kỳ lạ.

"À, đó là đồ Cosplay đấy." Cô Murasaki nghe thấy cuộc trò chuyện của chúng tôi, cười rồi quay đầu lại.

"Hồi trước khi câu lạc bộ tớ tham gia triển lãm, tớ từng Cosplay để bán sách, nên có vài bộ. Lát nữa mấy đứa muốn xem không?"

"Hả, có tiện không ạ?" Sakurai mừng rỡ mắc câu. Quả không hổ danh là Coser, đúng là có thể phát hiện ra đồ Cosplay lẫn trong đống đồ thường ngày...

Sau đó, Koigasaki xem xét tất cả các sự kiện từ mùa thu đến mùa đông, và nói rằng cô ấy muốn tham gia "Lễ hội Sunshine Create" được tổ chức vào ngày 23 tháng 10.

"Tháng Mười... sắp tới rồi phải không? Thời gian ngắn vậy liệu có làm kịp sách không?"

"Tớ không đợi nổi đến tháng Mười Hai đâu! Từ giờ đến 23 tháng Mười vẫn còn hơn một tháng cơ mà, thoải mái đi chứ."

"Momo này, doujinshi của cậu muốn làm bản photocopy hay bản in?"

"Photocopy? In à?" Câu hỏi của cô Murasaki khiến Koigasaki nghiêng đầu, có vẻ như cô ấy còn không hiểu ý nghĩa của mấy từ đó nữa.

"Vâng, ừm..." Cô Murasaki rút một cuốn doujinshi từ giá sách ra đưa cho Koigasaki. Tiện thể, tôi liếc nhìn sang, đó là loại dành cho mọi lứa tuổi.

"Đây là bản photocopy. Bản photocopy nghĩa là bạn sẽ tự in bản gốc ở nhà hoặc ở cửa hàng tiện lợi, rồi tự tay đóng gáy thành doujinshi. Cách này chỉ cần in nên không tốn nhiều tiền, nhưng công đoạn đóng gáy thì rất mệt, mà thành phẩm lại không được đẹp mắt cho lắm. Tuy nhiên, nếu bỏ chút công sức thì vẫn có thể làm ra bản khá đẹp đấy."

"Ồ~ In photocopy xong rồi đóng gáy thành sách được luôn hả~!" Koigasaki vừa lật bản photocopy vừa nói.

"Vâng. Tiếp theo thì..." Cô Murasaki lại rút thêm một cuốn doujinshi khác từ giá sách ra đưa cho Koigasaki.

"Đây là bản in. Bản in là doujinshi được đặt in ở nhà in. Dù hơi tốn kém nhưng thành phẩm sẽ rất đẹp."

"Ồ~ Vậy thì, cuốn sách của cô Murasaki mà tớ mua là..."

"À, đó là bản photocopy. Toàn bộ các bản đã xuất bản khác đều là bản in, chỉ có cuốn đó là tớ làm gấp nên không kịp gửi bản thảo đi in..."

"Hả, vậy sao? Bản photocopy mà cũng đẹp ghê luôn!"

"Cảm ơn cậu. Nếu làm tỉ mỉ một chút, đương nhiên là có thể đạt được chất lượng như vậy rồi."

Tôi nhớ lại cuốn doujinshi mà Koigasaki đã cho tôi xem... Ừm, đúng là trông như bản photocopy thật, nhưng thành phẩm đẹp đến mức tôi chẳng bận tâm nó là bản in hay bản photocopy nữa.

"Vậy thì, có lẽ làm bản photocopy cũng tốt! Tớ đã nghỉ làm thêm rồi nên cũng chẳng có tiền..."

"Đúng vậy, tớ cũng khuyên làm theo cách này. Bản in cần đặt nhà in, sẽ tốn nhiều thời gian hơn, nên có lẽ không kịp thời gian cho SunCre tháng Mười đâu."

Ra là vậy. Hồi cấp Hai, tôi có một người bạn cũng vẽ doujinshi, cậu ấy cứ than thở mãi trước mỗi sự kiện là không kịp nộp bản thảo cho nhà in các kiểu.

"À, ra vậy! Thế thì tớ sẽ làm bản photocopy!"

"Nếu có gì tớ giúp được thì để tớ giúp một tay nhé! Thật ra tớ cũng hơi hứng thú với việc làm doujinshi một chút ấy!" Cô bạn Sakurai nói với đôi mắt lấp lánh.

"Thật sao? Cảm ơn cậu nhé Azuki!"

Hai cô gái thích thú reo lên.

"À này, mọi người ơi, đồ uống sắp hết rồi đấy." Cô Murasaki nhìn vào cốc của mọi người, vội vàng nói rồi định rời khỏi phòng.

"Hả? Đâu cần phải khách sáo thế!"

"Không không, mọi người chờ một chút nhé." Bất chấp lời ngăn cản của Koigasaki, cô Murasaki vẫn đi về phía bếp.

Nhưng cô ấy lập tức quay lại phòng: "Thật xin lỗi nhé, đúng lúc này thì trà xanh và trà đen đều hết mất rồi. Tớ đi mua ngay đây, các cậu đợi tớ một lát nhé?"

"Hả? Dù không có đồ uống thì cũng chẳng sao đâu mà!"

"Đúng vậy, đừng bận tâm làm gì ạ!" Koigasaki và Sakurai đồng thanh bảo cô Murasaki ở lại.

"Không không, hôm nay trời khá nóng, dễ khát nước lắm. Với lại ăn vặt mà không có đồ uống thì dễ bị khô họng, cảm giác cũng không thoải mái đâu."

Cô Murasaki không để ý đến lời giữ lại của họ, lấy ví từ túi xách ra, chuẩn bị đi.

"À, vậy thì để tớ đi mua!" Đây chính là cơ hội duy nhất để vớt vát lại cái vụ không mang quà cáp lúc nãy, tôi liền xung phong.

"À, đúng rồi! Cậu Kasiwada sẽ đi mua!" Koigasaki nói với cô Murasaki, đoạn vỗ vỗ vai tôi.

...Làm gì có chuyện tớ lại phải đi mua như cậu nói chứ.

"...Vậy sao? Thế thì cậu Kasiwada này, nếu tiện, cậu có thể đi cùng tớ ra cửa hàng tiện lợi được không?"

"Ơ... hả?" Đề nghị của cô Murasaki khiến Koigasaki và tôi, không hiểu sao cả Sakurai nữa, đều ngạc nhiên đến mức không khỏi muốn hỏi lại.

Uwoooo đừng có hi vọng quá nhiều Naoki Kasiwada! Hi vọng nhiều quá là không có gì tốt đẹp đâu.

Tôi lẽ ra phải hiểu chứ. Thế nhưng, nụ cười đầy cuốn hút ấy lại dễ dàng khiến một thằng trai tân lâu năm như tôi trở nên phấn khích lạ thường.

"Đươ... đương... đương nhiên là được rồi ạ! Xin cô cứ việc sai bảo!"

Tôi liếc thấy Koigasaki đang nhìn mình với ánh mắt khinh bỉ đầy vẻ lắp bắp, nhưng vẫn vờ như không thấy.

"Đa tạ cậu, vậy chúng ta đi thôi!" Cô Murasaki mỉm cười, nắm lấy tay tôi.

"À, vâng... vâng ạ!"

"Đi... đi cẩn thận nhé..." Sakurai không hiểu sao lại nở một nụ cười gượng, tiễn chúng tôi rời đi.

"Cậu Kasiwada, thật ngại quá, lại làm phiền cậu giúp đỡ..." Trên đường chúng tôi rời khỏi chung cư đi đến cửa hàng tiện lợi, cô Murasaki mỉm cười đầy áy náy với tôi. Chẳng lẽ cô ấy gọi tôi đi cùng chỉ để nói những lời này sao?

"Ơ... ơ gì chứ? Không không, sao lại không được! Tôi rất sẵn lòng giúp!"

"Thật ạ? Cảm ơn cậu nhé."

"...Nhưng mà, cũng phải có chỗ nào tôi giúp được chứ..."

Dù muốn giúp Koigasaki làm doujinshi, nhưng tôi chẳng có mấy kiến thức về doujinshi thì có thể giúp được gì chứ... đó mới là tâm tư thật lòng của tôi.

"Đương nhiên là có rồi! Tôi xem trang cá nhân MIXI của cậu Kasiwada rồi, trong đó có cả light novel nữa, cậu đọc rất nhiều sách phải không?"

"Ơ? À, đúng thế ạ..."

Nhắc đến mới nhớ, trong mục "Sách yêu thích" trên trang cá nhân MIXI của tôi, có ghi lại tên những cuốn sách mà tôi thấy thú vị sau khi đọc, bao gồm cả light novel. Tôi không ngờ cô Murasaki lại xem.

"Vậy thì, cậu nhất định phải làm độc giả tiểu thuyết cho cậu Momo đấy."

"Ơ...?"

Tôi làm độc giả tiểu thuyết cho Koigasaki ư?

"Trước đây khi tôi liên lạc với cậu Momo, cô ấy có nói rằng vì bản thân không có thói quen đọc doujinshi lẫn tiểu thuyết, nên khi viết cô ấy khá là bất an. Vậy nên tôi nghĩ nếu có cậu Kasiwada vốn có thói quen đọc sách hỗ trợ, thì sẽ rất đáng tin cậy đó ♪"

"À, ra là vậy... Nếu chỉ cần thế này thì tôi nhất định sẽ giúp!"

Hóa ra là giúp đỡ theo kiểu này... Nhưng đa số sách tôi đọc là light novel thể loại nam giới, còn những cuốn không phải light novel thì phần lớn là tiểu thuyết trinh thám. Kể cả có đọc tiểu thuyết lãng mạn doujinshi của truyện tranh thiếu nữ, tôi cũng không biết liệu mình có thể đưa ra những lời khuyên xác đáng cho cô ấy không.

"Cảm ơn cậu Kasiwada đã chịu giúp đỡ, vậy thì cậu Momo cũng sẽ thấy có chỗ để nương tựa rồi!"

"...Ơ? Không không... Tôi nghĩ sẽ không có chuyện đó đâu..."

Những lời cô Murasaki quả quyết nói ra, tôi đã khéo léo phủ nhận.

"Ơ? Không đâu, cậu Momo rất dựa dẫm vào cậu Kasiwada đó."

"Ơ... cô Murasaki hình như đang hiểu lầm gì đó rồi, tôi chỉ hướng dẫn Koigasaki vài kiến thức otaku cơ bản thôi, không có mối quan hệ tin cậy sâu sắc đến thế, cũng không thân thiết đến vậy..."

"...Vậy sao~?"

Cô Murasaki dường như không tin lời tôi nói, cô chống ngón trỏ lên cằm, nghiêng đầu nói.

"Nhưng mà, tôi thấy cậu Kasiwada và cậu Momo rất hợp nhau đó."

Cô Murasaki hai tay chắp lại trước ngực, nở nụ cười rạng rỡ nói. Người này sẽ không hiểu lầm tôi và Koigasaki có tiến triển gì chứ.

"...Ơ, không phải... Cậu ta có người con trai mình thích... đương nhiên không phải tôi."

Tôi muốn nhân cơ hội này tháo gỡ hiểu lầm thật kỹ, bèn điềm tĩnh nói với cô Murasaki.

"...Ơ?"

Cô Murasaki đờ người ra trong chốc lát, xem ra cô ấy khá ngạc nhiên.

"Thật... thật sao...? Đây là thông tin có thể xác nhận được ư?"

"Vâng, vì chính người trong cuộc tự mình nói ra. Hơn nữa, tôi đang giúp cô ấy việc này."

"Ài da... ra là vậy à..."

Cô Murasaki tay chống cằm, dường như đang suy nghĩ điều gì đó.

"Ưm... nhưng mà..."

Cô ấy suy nghĩ một lát rồi lẩm bẩm gì đó rất khẽ, nhưng tôi không nghe rõ.

"À, nhưng mà việc cậu ấy rất dựa dẫm vào cậu thì tôi nghĩ là thật đó, sau này còn phải nhờ cậu giúp đỡ nhiều nhé!"

"Sau khi nghe cậu Momo nói thì điều này có thể khẳng định được."

Cô Murasaki bổ sung câu này với nụ cười, nhưng cô ấy trông có vẻ không thể chấp nhận được điều đó.

"Haizzz... nhưng mà, tâm trạng của Koigasaki đã tốt lên rất nhiều so với trước đây, thật là may mắn quá."

Đặc biệt là hôm nay, dù sáng sớm tâm trạng cô ấy đã không tốt, nhưng sau khi gặp cậu Sakurai và cô Murasaki, cô ấy hoàn toàn không còn tỏ ra ủ rũ hay khó chịu nữa, khiến tôi từ tận đáy lòng cảm thấy yên tâm. Tất cả là nhờ cô Murasaki đã nghĩ cách giúp Koigasaki vui lên bằng cách rủ cô ấy làm doujinshi và mời cô ấy về nhà, khiến người ta không thể không cảm ơn cô Murasaki.

"À, quả nhiên là vậy sao? Trước đây cô ấy còn trầm uất hơn sao?"

"Vâng, có một dạo thật sự mệt mỏi chết đi được... Cô ấy tâm trạng tệ kinh khủng, còn trút giận nữa chứ..."

Nhớ lại khoảng thời gian đầu học kỳ hai, tôi thở dài một hơi. Thái độ của Koigasaki lúc đó thật sự tệ không thể tả.

"Ơ, thật sao? Cậu Momo lại trút giận lên người khác..."

"Đúng thế, thái độ của cậu ta với tôi tệ không thể chịu được! À, sáng nay cậu ấy cũng có xu hướng đó. Cậu ta rõ ràng sẽ trút giận lên đầu tôi, nhưng với người khác thì hoàn toàn không có thái độ đó. Bề ngoài thì hiền lành, nhưng chỉ biết nổi cáu với tôi..."

Thật mong cậu ấy có thể thay đổi cái thái độ khác nhau giữa tôi và những người khác đó.

"...Nhưng mà, điều đó có nghĩa là..."

Cô Murasaki suy nghĩ một lát rồi nói—

"Cậu Momo chỉ thể hiện con người thật của mình với mỗi cậu Kasiwada thôi..."

"Ơ...?"

Tôi không nghe rõ lời cô Murasaki, bèn hỏi lại.

"À, không, thật ra sáng nay khi thấy hai người cãi vã là tôi đã cảm nhận được rồi. Cậu Momo vốn chu đáo như thế mà lại thể hiện thái độ đó, khiến tôi cảm thấy cậu ấy có lẽ rất tin tưởng cậu Kasiwada. Tôi nghĩ người mà cậu Momo thực sự tin tưởng, có thể vô tư không chút phòng bị khi ở cùng, quả nhiên... vẫn là cậu Kasiwada nhỉ."

"Ơ... sao lại thế được... Không thể nào. Cậu ta còn rất nhiều bạn bè thân thiết hơn tôi..."

Koigasaki không giống tôi, cô ấy rất được yêu quý, bạn bè cũng nhiều (đương nhiên đều là bạn nữ). Cũng có rất nhiều bạn bè thân thiết hơn tôi. Koigasaki lại tin tưởng tôi hơn những người bạn khác, có thể vô tư không chút phòng bị khi ở cùng tôi, làm sao có thể chứ... Nghĩ đến đây, tôi đột nhiên nhớ ra một chuyện.

Trước đây... trên đường về nhà sau khi cùng Koigasaki và cậu Sakurai đến cửa hàng chuyên đồ COS, Koigasaki đã nói.

"Tôi nhất định là kiểu tsundere ngược ấy! Ờ... 'jiaoao' (dễ thương kiêu ngạo)? Kiểu cứ dịu dàng với mọi người ấy."

Dù sau đó chính Koigasaki đã rút lại lời đó, nhưng cô ấy quả thật đã từng nói như vậy.

Dịu dàng với mọi người (kiểu "dễ thương"), nhưng lại bộc lộ bản chất thật với những người bạn quan tâm (kiểu "kiêu ngạo")... Là như vậy sao?

Thường nghe nói học sinh nam tiểu học hay trêu chọc bạn gái mình thích, có phải giống như vậy không?

...Không không không, Koigasaki làm sao có thể như thế được. Hơn nữa, người phù hợp với "bạn gái mình thích" ở đây lại là tôi, điều này tuyệt đối không thể.

"Cậu Kasiwada, vẻ mặt cậu đáng sợ quá... Có chuyện gì vậy?"

"À, không... không sao đâu."

Cô Murasaki lo lắng nhìn tôi đang trầm ngâm.

Tuy nhiên, lỡ như đối với Koigasaki, tôi là một trong số ít người cô ấy có thể nói ra lời thật lòng... Nếu cô ấy chỉ trút những lời thật tâm vào tôi... thì tôi thật là ngu ngốc làm sao. Tôi đã xem những lời trút giận của Koigasaki là thật, rồi trong cơn tức giận, cũng dùng những lời tương tự để đáp trả.

Giá như tôi đã chú ý đến cảm xúc của Koigasaki, trưởng thành hơn một chút thì tốt biết mấy... Nghĩ mãi, tôi hối hận vô cùng.

Chúng tôi mua trà túi lọc và lá trà, cùng với sữa và trứng (nghe nói vừa hay hết) ở cửa hàng tiện lợi, rồi lại đi bộ về nhà cô Murasaki.

Khi thanh toán, tôi ngỏ ý muốn trả ít nhất một nửa chi phí đồ uống, nhưng cô Murasaki đã khéo léo từ chối.

"Vậy thì ít nhất để tôi xách đồ! Bằng không thì tôi theo đến đây cũng chẳng còn ý nghĩa gì nữa..."

Mua đồ xong, tôi lên tiếng khi cô Murasaki đã xách túi mua sắm và bước ra khỏi cửa hàng tiện lợi.

"Thật sao? Cái này nặng phết đó nha?"

"Không không, đã vậy thì tôi càng phải xách chứ!"

"Vậy thì... hay là thế này đi?"

Cô Murasaki để tôi nắm một bên túi ni lông, còn cô ấy thì nắm bên còn lại.

Thế là hai chúng tôi cùng xách chung một chiếc túi. Rồi cả hai điều chỉnh bước chân, cùng nhau bước đi.

...Chuyện này cũng ngượng lắm chứ, hay là tôi nghĩ nhiều quá rồi nhỉ?

"...He he..."

Cô Murasaki cứ nhìn tôi chằm chằm, rồi nở một nụ cười đầy ẩn ý.

"Ơ? C...có chuyện gì thế?"

Điều này khiến tôi bất an, lẽ nào tôi lại làm trò gì đó ngốc nghếch nữa rồi?

"À, không phải đâu."

Cô ấy hơi nhìn quanh một lượt rồi—

"Tôi chỉ đang nghĩ, nếu cứ thế này, liệu người ngoài nhìn vào có tưởng chúng ta là một cặp đôi đang sống chung không nhỉ..."

Cô ấy nói vậy với vẻ mặt rạng rỡ.

"Hả..."

Tôi không nghĩ ra được lời nào lanh trí để đáp lại, đành đỏ mặt chìm vào im lặng. Tôi thấy người này nên tìm hiểu kỹ hơn một chút về mức độ dễ dàng mà lời nói của cô ấy có thể khuấy động tâm trí tôi.

"A, về rồi đó à~"

"Có chậm quá không đấy? Cậu có gây rắc rối gì cho cô Murasaki không đó?"

Vừa đến nhà cô Murasaki, bước vào phòng khách, Azuki Sakurai và Momo Koigasaki đã ra đón chúng tôi.

"Sao mà có chuyện đó được!"

Trong vài phút đồng hồ mà đã gây rắc rối cho người khác, cậu đúng là chẳng tin tưởng tôi chút nào.

"Thật sự cảm ơn cậu đã giúp tôi xách đồ."

Cô Murasaki mang đồ vào tủ lạnh cất. Đâu có, nói giúp xách cũng chỉ được phân nửa thôi mà...

"Cô Murasaki, cháu thật sự cảm ơn cô đã làm nhiều điều như vậy cho cháu. Về doujinshi cô cũng đã chỉ dẫn cháu rất nhiều, lại còn nói sẽ giúp cháu vẽ minh họa nữa chứ..."

Trong lúc cô Murasaki cho đồ uống vào tủ lạnh, Koigasaki lại hướng về phía lưng cô ấy để cảm ơn một lần nữa.

"Nếu tranh minh họa của tôi có thể giúp ích, tôi rất sẵn lòng. Tôi còn phải luyện tập thêm phong cách vẽ truyện tranh thiếu nữ nữa mà."

Cô Murasaki vừa pha hồng trà cho chúng tôi vừa nói.

"Làm gì có chuyện đó! Phong cách vẽ của cô Murasaki dù nhìn từ con mắt con gái cũng đã đáng yêu lắm rồi, cứ theo phong cách hiện tại là quá đủ rồi ạ!"

Đúng thật, tôi chợt nhớ ra tranh của cô Murasaki có phong cách đáng yêu mà cả nam lẫn nữ đều yêu thích.

"Nếu có bất cứ điều gì cháu có thể giúp được, cô cứ việc mở lời ạ! Cháu muốn đáp lại tấm thịnh tình này..."

"Làm sao mà được, bạn Momo và mọi người chịu khó đến tận đây chơi đã là đủ rồi. Hôm nay tôi vui lắm!"

"Không không! Nếu có chuyện gì khiến cô phiền lòng, cháu sẵn lòng giúp đỡ hết sức!"

Koigasaki tỏ ra rất nghiêm túc. Cô bạn này đôi khi cũng khá là nghĩa hiệp đấy chứ.

"Vậy sao? ...Thế thì... đợi một chút nhé?"

Nhìn vẻ mặt cô Murasaki, dường như cô ấy vừa nghĩ ra điều gì đó hay ho, rồi bất ngờ bước vào căn phòng làm việc lúc nãy chúng tôi ở. Không lâu sau cô ấy quay lại, không hiểu sao trên tay lại cầm một bộ đồ cosplay.

"Ơ? C...cái này là...?"

"Bộ đồ cosplay lúc nãy đã hứa sẽ cho bạn Azuki xem đó mà♪"

Cô Murasaki mang đến đủ các kiểu đồ cosplay: từ đồ y tá, sườn xám, cho đến đồng phục cổ vũ. Rốt cuộc cô ấy có mấy bộ đồ này để làm gì vậy nhỉ?

"Hồi cấp ba tôi có tham gia câu lạc bộ kịch. Câu lạc bộ đó vốn dĩ ít thành viên, đến khóa của chúng tôi thì bị giải tán mất. Thế là những bộ trang phục biểu diễn của câu lạc bộ được trao lại cho ai muốn lấy."

"À... À thì ra là vậy..."

"Trong câu lạc bộ có nhiều otaku lắm, ai cũng thích chơi cosplay, thế là cứ dùng quỹ câu lạc bộ mà mua lung tung nhiều đồ lắm luôn đó~"

Khi còn trong câu lạc bộ kịch, chẳng lẽ cô Murasaki cũng từng mặc những bộ đồ này để biểu diễn sao? Mặc dù tôi rất tò mò, nhưng lúc này mà hỏi ra thì lại bị cho là kỳ cục, chi bằng đừng hỏi thì hơn.

"Trong thâm tâm tôi đã nghĩ, khi mời hai bạn đến nhà, nhất định phải rủ hai bạn mặc thử mấy bộ trang phục này."

"Ơ... ơ?"

Lời nói của cô Murasaki khiến Koigasaki và Azuki Sakurai giật mình.

"Hai bạn trẻ trung đáng yêu thế này, tôi nghĩ dù mặc bộ nào trông cũng sẽ rất đẹp thôi~!"

Cô Murasaki mắt sáng lấp lánh nói. Nói mấy bạn ấy trẻ, nhưng tôi thấy cô Murasaki trông cũng đâu có kém bao nhiêu tuổi đâu chứ...

"Dễ thương quá đi mất~! Mấy bộ Cosplay ở đây hình như bộ nào tớ cũng chưa mặc thử bao giờ!"

Koigasaki cầm lấy bộ đồ.

"Momo, cậu có muốn chọn một bộ để mặc thử không? Nếu được thì Azuki cũng mặc luôn nha!"

"Được sao? À, hay là cô Murasaki cô cũng mặc chung luôn đi ạ! Ba người mình cùng mở hội cosplay luôn~!"

Azuki Sakurai phấn khích nói. Ba cô gái trò chuyện hăng say, còn tôi thì hoàn toàn bị cho ra rìa. Tuy nhiên, việc có thể nhìn thấy cả ba cô nàng trong bộ cosplay thì hoàn toàn không thành vấn đề.

"À..."

Cô Murasaki phát hiện tôi đang bị cho ra rìa, thế là quan tâm đi đến gần.

"Kasiwada, nếu cậu có bộ trang phục nào muốn thử, cứ mặc thử cũng không sao đâu nhé."

"Ơ? Khoan đã, cô đang nói cái gì vậy!"

Tôi cứ tưởng cô ấy muốn nói gì đó...

"Kasiwada mà giả gái..."

Azuki Sakurai lẩm bẩm đầy ẩn ý, rồi nhìn tôi với một vẻ mặt khó tả.

"Khoan đã Sakurai! Đừng có mà tưởng tượng ra chứ!"

Chẳng mấy chốc, hình như họ đã quyết định xong ai sẽ mặc bộ nào, cả ba người bước vào căn phòng làm việc có máy tính lúc nãy.

"Không được nhìn trộm đâu nhé, Kasiwada."

Cô Murasaki, người cuối cùng bước vào, quay lại nở nụ cười trêu chọc tôi rồi nói.

"T...tôi làm gì có làm thế!"

Cánh cửa đóng lại từ bên trong, cuộc trò chuyện của ba người lúc thay đồ từ trong phòng vọng ra.

"Azuki, cậu dáng đẹp thật đó!"

"Ơ? Đ...đâu có, cô Murasaki dáng cô cũng đẹp lắm mà!"

"..."

"À, t...tớ thật ra cũng rất ngưỡng mộ vóc dáng mảnh mai, làn da trắng ngần như Momo đó!"

"Azuki, cảm ơn cậu đã an ủi tớ..."

"Ơ? Tớ đâu có an ủi cậu, là thật mà!"

"Đồ lót của Momo có họa tiết hoa anh đào đó, dễ thương ghê."

"Oa, đồ lót của cô Murasaki, trưởng thành và gợi cảm quá..."

Không biết họ có biết tôi nghe thấy không mà ba người cứ vui vẻ trò chuyện như vậy. Còn tôi thì cứ nghe mãi, trí tưởng tượng bị kích thích đến mức không thể bình tĩnh nổi. Việc cố gắng kìm nén sự phấn khích của mình thật sự quá sức chịu đựng, mau kết thúc đi mà...

Không lâu sau, ba người đã thay đồ xong bước ra khỏi phòng.

Koigasaki mặc đồng phục cổ vũ, Azuki Sakurai mặc sườn xám, còn cô Murasaki thì mặc bộ đồ y tá màu hồng.

Tuyệt... tuyệt vời quá... thật sự là quá tuyệt vời.

"Momo đúng là dễ thương muốn xỉu! Cô Murasaki mặc lên cũng đẹp quá chừng! Nhìn là thấy được an ủi rồi~!"

Nhưng Azuki Sakurai trông còn phấn khích hơn cả tôi nữa, cô ấy lấy điện thoại từ trong túi ra, bắt đầu chụp ảnh hai người kia lia lịa. Mà nói mới nhớ, Azuki Sakurai cũng là một mỹ nữ rất thích mỹ nữ thì phải...

Lúc này, tôi nhận ra Koigasaki đang nhìn ngực mình với vẻ mặt tiếc nuối.

Bộ trang phục cổ vũ có một khoảng khoét hình trái tim ở ngực, vốn dĩ thiết kế là để người ngực đầy đặn mặc sẽ khoe được khe ngực. Nhưng tình trạng của Koigasaki thì… Thôi, có lẽ không nên nói thêm gì nữa.

"Ư... Hơi rộng..."

Koigasaki lẩm bẩm nhỏ giọng, nhưng nhìn vẻ mặt thì cô ấy vẫn khá vui vẻ. Chắc là vì được cosplay nên mới vui thế.

"Quả nhiên..."

Tôi vô thức lẩm bẩm.

"Ơ? Khoan đã Kasiwada, cậu vừa nói gì đó!"

Koigasaki trừng mắt nhìn tôi với vẻ mặt đáng sợ.

"Tớ... tớ có nói gì đâu! Cậu nghe nhầm rồi à?"

Chết rồi, cô ấy nghe thấy thật à! Tôi thầm kêu lên, vội vàng phủ nhận. Rõ ràng mình đã nói rất nhỏ mà, sao tai cô ấy thính thế không biết!

"À, thế... thế à...? Vậy thì tốt rồi..."

Dường như Koigasaki không nghe rõ lời tôi nói, thế là cơn giận của cô ấy cũng bay biến ngay lập tức. Mà cái cô Koigasaki này, tâm trạng đã khá hơn rất nhiều so với đầu ngày rồi. May mà cô ấy đơn giản thật!

"Cô Murasaki, so với BL thì cô thích Yuri hơn à?"

Lúc nào không hay, Sakurai và cô Murasaki đã bắt đầu tám chuyện về sở thích otaku.

"Nhìn những nhân vật chị vẽ trong các hoạt động doujin, đều chủ yếu là nhân vật nữ, nên em đoán chắc là vậy..."

"Đúng vậy, BL thì tôi cũng không ghét. Nhưng hiện tại tôi đang mê mẩn các nhân vật nữ và thể loại Yuri hơn."

"Đúng vậy đó~! Em tuy là hủ nữ, nhưng cũng thích Yuri!"

"Thế à! Azuki-chan dạo này đang xem gì vậy?"

"Để em nghĩ xem... À, em đang phát cuồng vì Phấn Viên!"

"Ôi chao, thế à. Tôi cũng thích đấy!"

"Thật ư? Chị thích ai?"

"Tuy ai tôi cũng thích, nhưng tôi thuộc... phái Kyoko đó~"

"Ơ, em cũng là phái Kyoko nè~!"

Sakurai và cô Murasaki trò chuyện về sở thích otaku vô cùng hăng say. Mấy chủ đề này tôi cũng hiểu rõ, rất muốn tham gia cùng, nhưng lại không tìm được cơ hội để góp lời. Hơn nữa, nếu tôi tham gia vào câu chuyện, Koigasaki vốn đã đứng ngơ ngác một góc, chắc sẽ càng đau đầu hơn... Thôi thì, nghĩ đến đó, tôi quyết định không tham gia thì hơn.

Sau đó, một cuộc thi chụp ảnh bằng điện thoại bắt đầu. Tôi phải cố gắng hết sức kìm nén lý trí, nhịn không chụp ảnh. Thế nên, khi cô Murasaki nói với tôi "Sau này sẽ gửi ảnh cho Kasiwada-kun nhé!", lòng tôi vui sướng khôn xiết.

Sau đó, giờ giới nghiêm của Koigasaki sắp đến gần, vì vậy cả ba người vội vàng thay quần áo rồi rời khỏi nhà cô Murasaki.

"Vậy thì, sau này chúng ta nói chuyện tiếp trên Skype nhé."

"Vâng, khi nào viết xong tiểu thuyết em sẽ nhắn tin báo ngay cho chị!"

"Cảm ơn cô đã giúp đỡ nhiều, chúng cháu xin phép về trước ạ!"

"Chúng cháu đã làm phiền rồi ạ~..."

Nửa sau hình như hầu như không bàn gì đến doujinshi cả, mà chỉ toàn là chơi bời thôi...

Tuy nhiên, chỉ riêng việc quyết định Koigasaki sẽ tham gia hoạt động nào, tôi nghĩ đã là một tiến triển đáng kể rồi. Hơn nữa, Koigasaki vốn luôn ủ dột, hôm nay trông tình trạng đã tốt hơn rất nhiều, khiến tôi từ tận đáy lòng cảm thấy thật sự quá tốt.