Bữa tối hôm đó chẳng hề ngon miệng, đêm về cũng chẳng tài nào chợp mắt nổi. Lý do thì tự tôi biết rõ, nhưng lại chẳng biết phải giải quyết thế nào.
Tôi cũng từng nghĩ sẽ nhắn tin xin lỗi cô ấy như những lần trước. Nhưng nhỡ đâu sau khi hủy hợp tác, Koigasaki lại chặn thẳng hòm thư hay số điện thoại của tôi thì sao? Nhìn cơn giận của Koigasaki mà xem, chuyện đó hoàn toàn có thể xảy ra. Nghĩ đến cảnh đó, tôi lại thấy loay hoay trong mớ bòng bong. Lỡ như chuyện đó xảy ra, tôi e là sẽ không gượng dậy nổi mất. Cuối cùng, tôi không dám nhắn tin, cũng chẳng dám gọi điện.
Ngày hôm sau, tôi vẫn mang tâm trạng u ám đến trường.
Không biết nếu gặp Koigasaki, cô ấy sẽ có vẻ mặt thế nào đây.
Có lẽ cô ấy sẽ bất ngờ coi như không có chuyện gì mà đối xử với tôi... Ban đầu tôi vẫn còn ôm chút hy vọng mỏng manh như thế, nhưng trên đường đến lớp, Koigasaki lặng lẽ lướt qua tôi và rời đi, khiến tôi phải chấp nhận thực tế phũ phàng.
Gay rồi, tình hình này thật sự rất gay.
Hơn nữa, khi tôi bảo rằng hủy bỏ hợp tác cũng chẳng sao, cô ấy lại đồng ý thẳng thừng đến vậy. Vậy chẳng lẽ Koigasaki vốn đã muốn hủy bỏ hợp tác rồi sao?
Cô ấy tuy vẻ ngoài có vẻ bướng bỉnh thế, nhưng tính cách lại rất trọng tình trọng nghĩa. Có lẽ chỉ vì có mối quan hệ hợp tác, vì nghĩa vụ nên mới giúp đỡ tôi đến bây giờ. Liệu gần đây cô ấy có bắt đầu thấy phiền phức không?
Hơn nữa, vị trí của tôi và Koigasaki trong lớp khác nhau quá xa. Nếu không có mối quan hệ hợp tác thì chắc chắn chúng tôi sẽ chẳng có chút giao du nào. Chính vì có mối quan hệ này, nên Koigasaki, người đứng trên đỉnh kim tự tháp địa vị của lớp, mới chịu giao thiệp với một người ở tầng đáy như tôi.
Không có hợp tác thì ai mà thèm nói chuyện với cái loại tầm thường như thế chứ – kể cả Koigasaki có suy nghĩ như vậy, cho rằng chuyện lần này chính là cơ hội tốt để cắt đứt quan hệ... thì cũng chẳng có gì lạ.
Dù muốn xin lỗi Koigasaki, nhưng với tâm trạng bất ổn như hiện tại, một khi tôi lại gần cô ấy, rất có thể tôi sẽ lại buông lời nặng nề. Sáng hôm đó, tôi đã nói những lời rất quá đáng về cuốn tiểu thuyết của Koigasaki. Chuyện đó còn chưa kịp xin lỗi, mà tình hình lại càng tồi tệ hơn. Tôi đã không biết phải làm sao cho phải nữa rồi. Tôi không tài nào mở lời với Koigasaki, và đương nhiên Koigasaki cũng không nói gì với tôi.
«Này, Momo ơi ~ Làm ơn mà ~!»
Giờ giải lao hôm đó, khi tôi đang úp mặt xuống bàn giả vờ ngủ vì không muốn nói chuyện với bất kỳ ai, giọng Sasakawa lẫn trong tiếng ồn ào của lớp vang lên từ phía sau.
Nghe có vẻ cô ấy đang nói chuyện với Koigasaki.
«Dù sao thì Momo cậu cũng đang không có bạn trai mà phải không? Thế chẳng phải quá tốt rồi còn gì, tớ sẽ dẫn cho Momo cậu một anh đẹp trai như ý muốn luôn ~»
«Đúng là thế thật... nhưng tớ không giỏi ứng phó với mấy kiểu đó đâu...»
«... Momo dạo này trông cậu cứ ủ rũ thế nào ấy, đi liên hoan quẩy một trận tưng bừng là sẽ phấn chấn lên ngay thôi!»
Hai người đó rốt cuộc đang nói chuyện gì vậy? Sasakawa có vẻ đang nhờ Koigasaki chuyện gì đó, và Koigasaki thì không mấy thiết tha đáp lời, nhưng lẫn trong tiếng trò chuyện của các bạn cùng lớp, tôi nghe không rõ lắm.
«Thật ra là bên phía người tổ chức ấy mà ~ Thấy ảnh đại diện của Momo rồi ~ Kết quả là anh ta phấn khích cực kỳ luôn ~ Tớ không tài nào nói với anh ấy là cậu không đi được đâu ~!»
«Hả ~? Đừng có tự ý quyết định thế chứ!»
«Thôi mà ~ Làm ơn đi mà ~! Cứ coi như giúp tớ một lần đi!»
«... Hừm, đúng là... Thôi được rồi, tớ đi.»
«Thật hả? Cảm ơn nhé Momo!»
Đến tận cùng, tôi vẫn không nghe rõ nội dung cuộc đối thoại. Ngay khi tôi còn đang không hiểu họ nói gì, cuộc đàm phán dường như đã kết thúc. Nghe có vẻ Koigasaki đã chịu thua, dù tôi không nghe được phần quan trọng nhất, tức là cô ấy rốt cuộc đã đồng ý chuyện gì.
Chuyện này khiến tôi vô cùng để tâm, tôi từ từ ngẩng đầu khỏi mặt bàn, vờ như không có gì, rồi rón rén quay sang hướng có tiếng nói.
Tôi cứ nghĩ họ hẳn đang tập trung vào cuộc trò chuyện, dù tôi có nhìn sang cũng sẽ không bị phát hiện.
Thế nhưng...
Vừa quay đầu nhìn sang, đúng như tôi dự đoán, Koigasaki và Sasakawa đang trò chuyện. Thế nhưng ngay khoảnh khắc quay đầu lại, tôi đã chạm mắt với Koigasaki.
Nói cách khác, Koigasaki đã nhìn tôi từ trước khi tôi kịp quay đầu lại rồi.
Khoảnh khắc ánh mắt chạm nhau, tôi không chịu nổi cảm giác ngượng ngùng nên đã vội dời đi tầm nhìn, rồi lại úp mặt xuống bàn.
...Cô ta rõ ràng đang nói chuyện với Sasakawa, tại sao lại nhìn tôi chứ?
Có điều gì muốn nói với tôi sao? Hay là quan tâm đến việc tôi đang úp mặt xuống bàn? Hay là, cô ấy muốn làm lành với tôi...
Tôi luôn có xu hướng nghĩ theo hướng có lợi cho bản thân, nhưng lần này suy nghĩ đó lại tan biến ngay lập tức.
Ngay cả tôi cũng biết rõ, chuyện đó không thể nào xảy ra.
Tôi và Koigasaki chẳng nói với nhau được một lời nào, ngày hôm đó cứ thế kết thúc.
Đến ngày hôm sau, tôi vẫn không nói chuyện với Koigasaki.
Trước đây cũng từng có một lần xảy ra tình huống như thế... nhưng bây giờ cảm giác nghiêm trọng hơn nhiều.
Với tâm lý bất ổn như thế này, làm sao có thể cố gắng "cắm cờ" với Hasegawa được chứ. Không chỉ vậy, tôi còn chẳng thiết tha làm bất cứ việc gì, cứ như một xác chết di động đón chào cuối tuần.
***
Thứ Bảy.
Cuối cùng thì ngày tôi hẹn đi xem phim với Sakurai-san cũng đến.
Gần đây tôi ngủ không sâu giấc, vì vậy ngày hôm đó tôi cũng tự nhiên tỉnh dậy vào giờ thường đi học.
Tôi lề mề ăn sáng, vừa xem TV vừa chuẩn bị.
Đúng lúc định đeo kính áp tròng thì lại phát hiện hết sạch rồi.
Tôi dùng loại kính áp tròng dùng một tuần rồi bỏ. Tuần trước tôi đã nghĩ đây là cái cuối cùng, phải đi mua sớm, nhưng rồi lại quên mất. Trước khi đi làm thêm, mẹ tôi vẫn cho tiền mua kính áp tròng, nhưng từ khi tôi bắt đầu làm thêm, mẹ bảo tôi có tiền rồi nên không cho nữa. Rõ ràng tôi đi làm thêm là để có tiền chi cho sở thích otaku, mua sắm và đi chơi, nhưng riêng chi phí cho kính áp tròng thôi đã khá đáng kể rồi. Dù không muốn tiêu tiền, nhưng tôi cũng biết mình đeo kính cận trông chẳng đẹp chút nào, nên phải nhanh chóng đi mua thôi...
Hết cách rồi, đành đeo chiếc kính cận vẫn hay dùng ở nhà vậy. Nói chung, hôm nay chỉ có thể ra ngoài với bộ dạng này thôi.
«... Ơ, Naoki à? Sớm thế! Lạ thật đấy!»
Akari, người dậy sau đó, thấy tôi thì tỏ vẻ ngạc nhiên.
«Hôm nay có việc gì à? Đi làm thêm? Hay lại hoạt động otaku gì đó?»
Cô ấy có vẻ nghĩ tôi chỉ có hai kiểu lịch trình này thôi, thật là bất lịch sự. Mà nói thật thì cũng gần đúng cả rồi.
«Không... không phải cả hai cái đó...»
«Vậy sao cậu dậy sớm thế?»
«À... tớ đi xem phim.»
«Xem phim á?»
Ngay khi tôi nói với Akari tên bộ phim hôm nay sẽ xem thì—
«Ơ ~ Akari cũng muốn xem phim này đó ~»
Cô ấy bắt đầu làu bàu.
«Cậu... cậu định đi xem ở đâu?»
«À, là Ikebukuro...»
«Ikebukuro...»
Nghe câu trả lời của tôi, Akari lại hét toáng lên.
«Thích quá thích quá! Tớ muốn được đến Ikebukuro một lần ghê!»
«Cái cậu muốn đến là Otome Road chứ gì.»
Mà nói đến đây thì, con bé này cũng là một hủ nữ nặng đô y hệt Sakurai-san. Quả nhiên, Ikebukuro đối với hủ nữ mà nói, là một con phố đáng mơ ước.
“Em muốn đi Animate, K-BOOKS cỡ lớn, với cả quán cà phê quản gia nữa…”
“Em chưa đi Otome Road bao giờ à? Rõ ràng là hủ nữ mà.”
“Ư… nhưng Animate ở Akihabara thì em đi rồi mà.”
Từ nhà mình, Akihabara gần hơn Ikebukuro. Tuy Ikebukuro cũng không xa lắm, nhưng với Akari, một đứa nhóc mới vào cấp hai chưa lâu, thì có lẽ vẫn là một quãng đường khá dài.
“Anh chỉ đi xem phim thôi, không biết có ghé qua khu đó không nữa. À, nhưng mà đối phương có khi lại muốn đi Otome Road…”
Tôi nhớ ra lời cô ấy nói sẽ ghé qua Ikebukuro dạo một chút trước khi xem phim.
“…Otome Road á? Toàn đàn ông đi Otome Road thôi sao? Naoki, anh không phải là vì muốn được con gái thích mà định làm hủ nam đấy chứ…?”
“Làm sao có chuyện đó được! Đâu phải toàn đàn ông đâu…”
“…Hả? Chẳng lẽ, lại là hẹn hò sao…?”
Không hiểu sao, mặt Akari bỗng méo xệch đi trong thoáng chốc.
“À, không phải hẹn hò gì đâu… Với lại đối phương cũng đâu nghĩ vậy…”
“…………Nói cách khác là, anh đi chơi riêng với một hủ nữ ư?”
“Ừm, đúng vậy mà…”
Tôi cứ nghĩ là cô ấy lại sắp mỉa mai hay mắng chửi tôi rồi, nhưng Akari nghe xong câu trả lời của tôi thì lại cúi gằm mặt xuống.
“…………Akari cũng là… hủ… mà… Sao lại đi với… hủ nữ… khác chứ…”
Cô ấy bực tức thì thầm gì đó mà tôi không nghe rõ, rồi sau đó…
“…Ô, ôôô… Vậy… vậy thì anh cứ đi đi. Cứ chiều chuộng cái cô hủ nữ không mấy dễ thương đó, rồi tha hồ mà cống hiến doujinshi BL đi nhá!”
Tuy bị mắng như dự đoán, nhưng hình như khóe mắt Akari hơi ươn ướt, hay là tôi ảo giác nhỉ?
Cô ấy là hủ nữ thật đấy, nhưng tôi đi chơi với con gái khác lại khiến cô ấy khó chịu đến vậy sao?
“Sao em cứ khăng khăng là người ta không dễ thương vậy?”
“Con gái nào mà đi chơi với Naoki thì chắc chắn là không dễ thương rồi, lại còn là hủ nữ nữa chứ? Vậy thì đương nhiên là không dễ thương rồi!”
…Mà nói vậy chẳng phải em cũng tự bảo mình không dễ thương sao? Đây gọi là đồng loại tương khắc à?
“Thôi chết, sắp đến giờ rồi… Anh đi đây.”
Tôi bỏ ngoài tai lời Akari cằn nhằn ầm ĩ, vội vã rời nhà.
Lúc thức dậy rõ ràng còn sớm mà, nhưng trên đường cứ tám chuyện linh tinh với Akari nên tôi chẳng tạo được kiểu tóc ưng ý. Lại còn hết kính áp tròng, đành đeo tạm cặp kính lỗi thời.
Trên người tôi là bộ đồ ruột duy nhất mình có (quần áo mua ở HANJIRO). Vì từng bị Koigasaki chê cười là vẫn còn mặc đồ mùa hè, xem ra tôi phải sắm đồ thu gấp…
—Không được, ít nhất hôm nay cũng phải quên cái cô nàng đó đi đã…
Sau khi đổi chuyến, đúng một giờ, tôi có mặt ở Cửa Đông Ikebukuro theo điểm hẹn.
Sau khi đảo mắt quanh Tượng Cú Ikebukuro một lát, tôi thấy bóng dáng bạn Sakurai.
“À, Kashiwada.”
“Bạn Sakurai, xin lỗi đã để cậu đợi lâu.”
“Kashiwada… hôm nay cậu đeo kính à?”
Bạn Sakurai hỏi, không hiểu sao có vẻ hơi phấn khích.
“À… ừm, hết kính áp tròng rồi… xin lỗi…”
Tôi cứ xin lỗi trước đã, rồi sau đó—
“Sao lại phải xin lỗi chứ? Tớ… tớ thấy rất tuyệt mà.”
Không biết vì sao cô ấy lại phấn khích đáp lời tôi.
Trông thấy trang phục của bạn Sakurai, tôi có chút ngạc nhiên.
Bạn Sakurai bình thường luôn buộc tóc hai bên, quần áo thường ngày cũng phần lớn là kiểu kín đáo, giản dị, nhưng hôm nay lại ăn diện khác hẳn mọi khi. Cô ấy xõa tóc ra, buộc cao mái tóc đen dài, mặc chiếc váy liền thân mini màu tím nhạt khoét cổ hơi sâu, khoác thêm chiếc áo gile lông màu be, đi tất đen, lại còn đeo thêm sợi dây chuyền trên cổ.
Bình thường cô ấy không trang điểm, trừ khi Cosplay, nhưng hôm nay lại trang điểm rất đẹp.
Trang phục của cô ấy rất nữ tính. Thật sự mà nói, cô ấy trông trưởng thành và xinh đẹp đến mức cứ như một người khác vậy.
“…? Ka… Kashiwada?”
Tôi ngây người ra mà không nói được lời nào, bạn Sakurai thấy vậy có vẻ khó hiểu nên gọi tôi.
“Ô, ôôô… Xin lỗi, mình đi thôi.”
Tôi vội vàng định giả vờ như không có gì rồi bước đi, thì sực nhớ ra một chuyện.
Hồi trước, trong buổi hẹn hò giả định với Koigasaki ở Harajuku, khi thấy Koigasaki bước ra từ phòng thử đồ, tôi cũng đờ người ra vì cô ấy quá dễ thương, không nói được lời nào. Tôi còn nhớ rất rõ việc bị Koigasaki nhắc nhở rằng khi thấy con gái thử đồ xong bước ra mà cứ im re, dù là lời khen xã giao thôi thì cũng phải mở miệng ra mà khen, không là bị trừ điểm.
“…”
Tôi quay lại nhìn trang phục của bạn Sakurai một lần nữa. Đúng là dễ thương thật. Càng nhìn càng thấy dễ thương.
“…Kashiwada?”
Tôi cứ im lặng khiến bạn Sakurai nghiêng đầu khó hiểu.
“À… ừm, cái đó… cậu trông khác hẳn mọi khi, dễ thương thật đấy…”
Nhớ lại lời Koigasaki chỉ dẫn, tôi chợt hoàn hồn và đã buột miệng nói ra câu đó. Ngay cả lúc này mà vẫn còn nhớ tới Koigasaki, khiến tôi tự thấy ghét bỏ chính mình. Rõ ràng vừa nãy tôi còn tự nhủ ít nhất hôm nay phải quên cô ấy đi mà.
Vừa dứt lời, tôi đã thấy xấu hổ vô cùng. Nhỡ cô ấy nghĩ tôi cố tình, cho rằng tôi đang xu nịnh hay thấy ghê tởm thì sao? "Trông khác hẳn mọi khi"… Chẳng lẽ ý là bình thường cô ấy không dễ thương sao? Mà được một người như tôi khen thì có gì đáng vui chứ… Tôi vừa nghĩ thế vừa nhìn bạn Sakurai…
“…Cảm… cảm ơn cậu, tớ vui lắm…”
Bạn Sakurai tuy đỏ bừng mặt, cúi gằm đầu nhưng vẫn cảm ơn tôi.
…Chẳng lẽ cô ấy đang ngại sao? Ngay cả hành động này cũng đáng yêu quá…
“Vậy… vậy thì mình đi thôi.”
Cô ấy có vẻ đang che giấu sự ngượng ngùng của mình, bạn Sakurai đột nhiên nói đầy khí thế, rồi rảo bước. Tôi vội vã đi theo.
Không biết bạn Sakurai có chia ra ngày đi chơi thì ăn diện như hôm nay, còn ngày không đi thì xuề xòa không nhỉ? Và cô ấy quyết định bằng cách nào? Là tùy theo tâm trạng sao?
“À, về bộ phim, suất chiếu vừa đẹp nhất là suất một giờ năm mươi phút, nên tớ chọn suất đó nhé?”
So với tôi, người đang có chút ủ rũ vì chuyện của Koigasaki, bạn Sakurai dường như phấn khích hơn hẳn mọi khi.
Quả nhiên là cô ấy rất mong chờ bộ phim này nhỉ, hay là có ý định ghé Otome Road nữa đây?
“À, vậy là vừa đẹp rồi nhỉ? Cảm ơn cậu…”
Tôi quay đầu lại định cảm ơn bạn Sakurai vì đã mua vé, thì thấy cô ấy cách tôi một bước.
“À, xin lỗi.”
Tôi vội vàng dừng lại, bạn Sakurai cũng lập tức bước tới.
“Tớ mới phải xin lỗi chứ, tớ đi chậm quá…”
Đúng thật là cô ấy đi có vẻ chậm hơn bình thường.
“Cậu đi nhanh quá đó, phải đi chậm lại theo bước con gái chứ.”
Lúc này, tôi lại nghe văng vẳng bên tai lời của Koigasaki. Cứ muốn quên đi mà sao lại thế này... Nghĩ lại thì, hồi hẹn hò thử ở Harajuku, tôi cũng bị cô ấy nhắc nhở.
"Tớ cố gắng lắm mới đi đôi giày không quen này đấy... Xin lỗi."
Tôi nhìn xuống chân Sakurai, cô ấy đang mang đôi bốt da lộn màu nâu gót hơi cao. Ra là vậy, thảo nào. Nhớ là bình thường chỉ thấy cô ấy đi giày thể thao thôi, đi giày không quen chắc chắn khó đi rồi. Lát nữa phải chú ý tốc độ đi bộ, phối hợp với bước chân của Sakurai mới được.
"À... Ờ, trước khi phim chiếu thì làm gì nhỉ?"
Cô ấy bảo phim chiếu lúc 1 giờ 50. Tôi lấy điện thoại ra xem giờ, còn gần một tiếng nữa.
"Kasiwada-kun có muốn đi đâu không?"
"Ừm... Không có gì đặc biệt cả..."
Đi Animate cũng được, nhưng giờ tôi chẳng có gì đặc biệt muốn mua cả.
"À, vậy... Vậy à..."
"Sakurai-san thì sao? Muốn đi Otome Road không?"
Nghe tôi vô tình hỏi vậy—
"Hả... Hả—? Không, không, hôm nay là hẹn... Hôm nay khó lắm mới được đi với Kasiwada-kun, tớ sẽ ráng nhịn."
Sakurai ra sức lắc đầu trả lời tôi.
"Hả? Không cần nhịn đâu, nếu cậu muốn đi thì tớ đi cùng mà."
"Không, thật sự không cần đâu, cảm ơn cậu đã quan tâm. Nhưng đi mấy chỗ hay đi với bạn nữ thì cũng không có ý nghĩa gì, hôm nay khó lắm mới được đi với Kasiwada-kun mà. Ờ, th... thật ra hôm nay tớ có chỗ khác muốn đi hơn."
"Chỗ muốn đi?"
"Vâng. Ờ, Kasiwada-kun có ngại không, hay là mình đi khu vui chơi nhé?"
Đề nghị của Sakurai khiến tôi hơi bất ngờ.
"À, được chứ."
Sakurai là dân chơi game sao? Hay là cô ấy muốn chơi gắp thú? Tôi thầm đoán vậy. Đi khu vui chơi ở Sunshine Street hình như cũng được, thế là chúng tôi cùng nhau đến khu vui chơi.
"Tớ mong chờ hôm nay lắm đó, tối qua ngủ không ngon nữa."
"À, vậy à. Tớ tối qua cũng ngủ không ngon..."
Nhưng lý do không phải vì mong chờ hôm nay, mà là vì bận tâm chuyện cãi nhau với Koigasaki.
"Hả? V... Vậy à? Kasiwada-kun cũng mong chờ xem phim hôm nay lắm sao...?"
"Hả... À..."
Thật ra không phải, tôi định nói ra, lại vội vàng nuốt vào. Thật thà quá thì thất lễ mất.
"Ừ... Ừa, ừa, đương nhiên rồi."
"Vậy à..."
Sakurai nở nụ cười rạng rỡ, khiến tôi cảm thấy tội lỗi vì đã nói dối.
Sau đó, cả hai rơi vào im lặng.
"Sao cậu đi bộ mà không nói gì hết vậy? Nhớ là phải trò chuyện vui vẻ lên chứ."
Hồi hẹn hò thử ở Harajuku, tôi vì không muốn bị trừ điểm mà im thin thít đi bộ cũng bị nhắc nhở như vậy. Haizz... Thật là, Koigasaki à, cậu định xuất hiện bao nhiêu lần nữa đây? Ít nhất hôm nay hãy để tớ quên cậu đi đã.
Trò chuyện vui vẻ thì phải nói cái gì đây trời, tôi ra sức nghĩ chủ đề.
"À... Sakurai-san có hay đi khu vui chơi không?"
"À, có ạ, tớ thỉnh thoảng có đi với bạn. Kasiwada-kun có hay đi không?"
"Ừm, hồi cấp hai tớ cũng thỉnh thoảng đi với bạn chơi game âm nhạc hoặc game đối kháng. Với cả iPRO với Magi School nữa."
iPRO là tên viết tắt của game "The Idol Producer", đúng như tên gọi, đó là game thùng nuôi dưỡng thần tượng. Hồi cấp hai tôi mê mẩn trò này lắm, còn làm cả thẻ riêng, cố gắng chạy ra khu vui chơi trong giới hạn tiền tiêu vặt nữa.
Magi School là "Quiz Magic Academy", đúng như tên gọi, là game đố vui, cái này tôi cũng làm thẻ và hay đi chơi.
"Hả, iPRO tớ cũng có chơi đó."
"Thật á?"
Tôi cứ tưởng fan nam của iPRO áp đảo, nên thấy Sakurai là con gái mà cũng chơi thì ngạc nhiên thật.
"Kasiwada-kun chọn ai vậy?"
"Tớ chọn Azumi-nee."
Azumi-nee là nhân vật lớn tuổi nhất trong iPRO, là cô chị dịu dàng ngực khủng, hội tụ tất cả những điểm tôi thích, nhân vật tuyệt vời.
"Sakurai-san thì sao?"
"Tớ chọn Haruna để chơi. Nhưng ai tớ cũng thấy dễ thương hết nên nhân vật nào tớ cũng thích cả~ Tớ còn có bản DS nữa."
"Vậy à, tớ cũng muốn mua lắm mà không có tiền mua~"
"Vậy sao? Cậu không ngại thì lần sau tớ cho cậu mượn nhé?"
"Thật á? Được không?"
Sau đó, trên đường đến khu vui chơi, chúng tôi vui vẻ trò chuyện về iPRO.
Không ngờ có một ngày tôi lại có thể nói chuyện về những chủ đề này với con gái.
Tôi cứ tưởng Sakurai là con gái nên không có hứng thú với những tác phẩm hướng đến nam giới, nghĩ lại thì cô ấy từng bảo cũng thích con gái dễ thương mà.
Nói chuyện về sở thích của mình với con gái thật tuyệt vời... Tôi thầm cảm động trong lòng.
Chúng tôi vừa nói chuyện vừa đi, chẳng mấy chốc đã đến khu vui chơi ở Sunshine Street.
"Hôm nay cậu có muốn chơi trò gì không?"
"Ờ... Cái đó... Thật ra cái tớ muốn chơi không phải là game..."
"Hả, vậy à?"
"Vâng... Vâng... Ờ..."
Đến khu vui chơi mà lại không muốn chơi game, là ý gì đây? Sakurai đột nhiên đỏ mặt cúi đầu. Nhìn là biết cô ấy muốn nói gì đó, nhưng lại ngập ngừng khó nói.
"Ờ... Thì... Cái... Cái đó... Nếu Kasiwada-kun không ngại... Có... Có... Chụp chung tấm ảnh sticker được không?"
"Ảnh sticker?"
Tôi quá ngạc nhiên đến mức lạc cả giọng.
Ảnh sticker, cái này tôi hoàn toàn không ngờ đến.
Không phải tôi tự cao đâu, cái thứ này đến giờ tôi vẫn chưa chụp bao giờ.
Muốn chụp ảnh sticker với tôi... Chuyện này là sao? Chụp cái thứ này với tôi thì muốn gì chứ?
"À, không... Không được ạ?"
Sakurai lo lắng nhìn sắc mặt tôi.
"Hả? Không... Không không, không có gì không được cả."
Tôi không cần nghĩ ngợi, trả lời ngay. Không có gì không được, làm sao có thể không được chứ.
"Th... Thật... Thật ạ? Vậy, cậu chịu chụp với tớ sao...?"
"Thì được... Nhưng chụp với tớ có ổn không? Chụp với người như tớ thì có gì thú vị chứ..."
Vậy mà lại muốn chụp ảnh sticker với mình... Lẽ nào cô ấy đối với mình...? Dù cố gắng kìm nén, nhưng tôi lại không khỏi mong chờ.
"Hả? Kh... Không có chuyện đó... Cái... Cái đó, không phải vậy. Tớ... Dạo này tớ mê chụp ảnh sticker cosplay... Nên hễ ai đi chơi cùng mà đồng ý thì tớ nhất định sẽ chụp một kiểu..."
... Ra là vậy, vậy không phải vì đối tượng là mình, mà là hễ đi chơi với ai cô ấy cũng chụp ảnh sticker hết sao... Gì chứ, xem ra lại là mình tự ý thức thái quá rồi. Nhưng như vậy thì cũng hợp lý.
"Khoan đã, cậu vừa nói trơn tru quá đó, nhưng ảnh sticker cosplay?"
"Đúng vậy, sau khi Cosplay chụp ảnh thẻ, nhiều khu vui chơi có cho thuê trang phục đó, tiệm GiGO này cũng vậy."
Vậy ra, Sakurai-san cũng Cosplay rồi chụp ảnh thẻ à. Nhất định mình phải mang một tấm ảnh thẻ về nhà mới được.
"À... ừm... Con trai cũng chụp được hả?"
"Được ạ, nếu đi cùng bạn nữ thì được, con trai thì không được Cosplay..."
Tất nhiên là mình không có ý định Cosplay, nên như vậy càng hay.
Nghe nói ở tầng 6 có chỗ chụp ảnh thẻ Cosplay, thế là chúng tôi đi thang máy lên.
Bước vào thang máy, xung quanh toàn là các cô gái trẻ, chỉ có mình tôi là con trai.
Đến nước này thì tôi không khỏi căng thẳng. Chụp ảnh thẻ với con gái thôi đã đủ hồi hộp rồi, đằng này Sakurai-san còn Cosplay nữa. Vui thì có vui thật, nhưng lỡ căng thẳng quá mà đầu óc tôi cứ quay cuồng thì sao.
Đến tầng cần đến, tôi lẽo đẽo theo sau Sakurai-san.
"Ở tầng 7 có studio chụp ảnh Cosplay đó, hình như chỗ đó cho mang đồ của mình đến chụp luôn á~ Em chưa đến đó lần nào, cũng hơi tò mò."
"À... ừm..."
Tôi đáp lời cho có lệ, chứ thật ra trong lòng đang rối bời.
Tầng 6 toàn là khách nữ trẻ tuổi, chỉ có mình tôi là đàn ông.
Mình có nên vào không đây? Trong lúc tôi đang bất an thì thấy tấm biển thông báo "Khách nam vui lòng đi cùng khách nữ", tôi mới hơi yên tâm. Nghĩa là không được chỉ có đàn ông (nói thật thì đàn ông với nhau chụp ảnh thẻ làm gì), nhưng nếu đi cùng phụ nữ thì được.
Vừa bước vào, Sakurai-san đã nhanh chân đi về phía bên trái, tôi cũng vội vàng đuổi theo.
Sakurai-san lấy một cái giỏ để ở góc tường, rồi đi đến tủ trưng bày bên cạnh.
Trên giỏ có dán thông báo, nội dung hình như là hướng dẫn quy trình chụp ảnh thẻ Cosplay.
Xem ra việc mượn đồ Cosplay là tự phục vụ, dùng giỏ chọn bộ đồ mình thích từ tủ trưng bày, chụp xong rồi trả lại là được. Nhưng mà...
"Ể... hôm nay chỉ còn mỗi một bộ đồ...?"
Sakurai-san lẩm bẩm khi nhìn vào tủ trưng bày đồ Cosplay.
Quả thật, chắc là do hôm nay là thứ Bảy, khách đông quá trời. Đồ trong tủ gần như bị mượn hết, xem ra chỉ còn sót lại một bộ.
"Hơn... hơn nữa, lại còn là bộ này nữa chứ..."
Sakurai-san kêu lên khi nhìn thấy bộ đồ Cosplay cuối cùng còn lại.
Giữa đám đông toàn là khách nữ, tôi không đủ can đảm để đi đến gần Sakurai-san, chỉ dám quan sát từ xa. Với lại Sakurai-san đang đứng chắn ngay đó, từ vị trí của tôi không thể nhìn thấy bộ đồ còn lại là gì.
Sakurai-san kêu lên như vậy, rốt cuộc là còn lại bộ đồ gì vậy? Cô ấy không muốn mặc đến thế sao? Dù rất tò mò, nhưng tôi không đủ can đảm để hỏi cô ấy.
Sakurai-san nhìn ngang ngó dọc, dường như đang đợi khách khác trả đồ, nhưng không thấy bộ nào có dấu hiệu được trả lại cả.
Một lúc sau, Sakurai-san có vẻ đã bỏ cuộc.
"Xin lỗi vì đã để cậu đợi lâu... Tóm lại là em chọn được đồ rồi, em đi thay đây..."
Cô ấy nói với tôi, nhưng trông có vẻ bồn chồn.
"À, không sao không sao, cậu chọn được đồ rồi à."
Trong giỏ có một bộ đồ màu đen, nhưng ngoài ra thì không nhìn rõ được gì cả, nên tôi không biết đó là đồ Cosplay gì. Nhưng trong lòng tôi thầm mong chờ sau khi cô ấy thay đồ xong.
"Vậy em đi thay đồ đây."
Sakurai-san nói xong, đi về phía phòng thay đồ phía trong.
Đợi vài phút sau.
"Hả hả?"
Khi nhìn thấy Sakurai-san bước ra khỏi phòng thay đồ, tôi giật mình kinh ngạc.
Sakurai-san - đang mặc bộ đồ thỏ con bước ra.
"Hôm... hôm nay... là thứ Bảy nên khách đông quá... Chỉ... chỉ còn mỗi bộ đồ này..."
Sakurai-san đỏ mặt cúi gằm mặt xuống, nhỏ giọng nói.
Cô ấy dù ngại ngùng dùng tay che ngực, nhưng bộ ngực trắng trẻo mềm mại đó vẫn lộ ra phân nửa ngoài bộ trang phục.
Đôi tất lưới gợi cảm bao phủ đôi chân dài trắng nõn của Sakurai-san... Không được, tôi cảm thấy nếu nhìn nữa tôi sẽ phát điên mất, thế là tôi vội rời mắt khỏi bộ đồ thỏ con của Sakurai-san.
"Xin lỗi, dù như vậy thật là bất lịch sự... Em sẽ xong ngay thôi."
Có gì mà bất lịch sự chứ, tôi chỉ muốn thốt lời cảm ơn thôi, dù nghĩ bụng như vậy, nhưng tôi cũng không muốn bị coi là biến thái, nên tôi cố tình không đưa ra bình luận gì về bộ đồ thỏ con của Sakurai-san.
"À, ch... chụp ở máy nào đây? Máy nào cũng có người hết... À, máy này trống nè."
Để che giấu sự bối rối, dù không rành lắm nhưng tôi vẫn đi loanh quanh trong tiệm chọn máy. Máy nào cũng đông người, chỉ có một cái trống, nên tôi định đi vào trong.
"À, cái này không được đâu, em chụp một lần rồi, xấu lắm."
Sakurai-san nắm lấy cánh tay tôi ngăn lại. Nếu mình nói với cô ấy rằng "Cậu mặc thế này chạm vào người tôi làm tôi hưng phấn lắm, nên xin cậu đừng làm thế" chắc sẽ bị đấm cho một trận quá.
"Máy chụp ảnh thẻ cũng có loại tốt loại dở hả?"
"Có chứ, tùy máy mà khác nhau hoàn toàn đó. Dù hơi đông người, nhưng chọn cái kia đi, chụp lên dễ thương hơn, hình vẽ cũng thời trang, cảm giác tốt hơn."
Chúng tôi đến xếp hàng ở máy chụp ảnh thẻ mà Sakurai-san chỉ định, có ghi chữ "LADY BY TOKYO". Tôi cứ tưởng máy chụp ảnh thẻ nào chụp cũng như nhau, nhưng xem ra không phải vậy. Loại máy này có vẻ được ưa chuộng, hàng người xếp hàng dài hơn các máy khác.
Người xếp hàng toàn là các cô gái Cosplay, chỉ có mình tôi là đàn ông. Ngoài việc chỉ có mình tôi là đàn ông khiến tôi hơi ngại ra, đồng thời tôi còn lo lắng những cô gái cùng xếp hàng sẽ nghĩ "Thằng cha chán đời này chụp ảnh thẻ làm gì vậy", khiến tôi cảm thấy rất không thoải mái.
"Xin lỗi, Kasiwada-kun... Để cậu chiều theo ý em... Cứ nhất quyết lôi cậu đến cái chỗ toàn là con gái thế này... Chắc chắn là sẽ ngại lắm đúng không?"
Đương nhiên là ngại rồi, nhưng nghe Sakurai-san mặc đồ thỏ con siêu gợi cảm & dễ thương nhìn lên hỏi tôi như vậy -
"Hoàn toàn không có vấn đề gì, cậu đừng để ý."
Tôi chỉ có thể trả lời như vậy thôi.
Sau đó đến lượt chúng tôi, chúng tôi liền bước vào trong máy chụp ảnh thẻ.
Máy chụp ảnh thẻ xem như là một căn phòng kín đơn giản, nghĩ đến việc mình ở một mình với Sakurai-san mặc đồ như thế này ở cái nơi này... Trong lúc tôi đang khổ sở một mình thì Sakurai-san đã nhanh tay bỏ tiền vào.
"À, xin... xin lỗi, hết bao nhiêu tiền?"
"Không cần đâu, dù sao cũng là em nhờ cậu chiều theo ý em mà."
Nhưng mà... Tôi còn định nói gì đó, nhưng Sakurai-san đang nhìn màn hình máy với vẻ mặt nghiêm túc, dùng bút cảm ứng bắt đầu chọn, khiến tôi khó mở lời. Xem ra đành nói sau vậy.
Azuki đứng đối diện màn hình, dù tôi không cố ý, bóng lưng chẳng chút phòng bị của cô ấy vẫn lọt vào mắt tôi.
Thì ra bộ đồ thỏ Bunny lại hở đến thế này sao. Tôi nhân lúc Azuki không để ý mình đang nhìn, cứ thế chăm chú nhìn bóng lưng cô ấy. Mình phải khắc sâu cảnh tượng này vào trong trí nhớ...
"Được rồi~ Chúng ta chụp ảnh nhé... Kashiwada, cậu đang cười gì vậy?"
Azuki bất ngờ quay đầu lại, khiến tim tôi suýt ngừng đập. Đang cười... Mình có đang lén cười không nhỉ? Sao lại thế này, hi vọng Azuki sẽ không thấy ghê tởm...
"Nào, không xích lại gần một chút thì không chụp được đâu."
"Ơ? À, xin lỗi..."
Azuki nắm tay tôi kéo sát vào người cô ấy. Nhìn về phía trước, hình ảnh của chúng tôi hiện rõ trên màn hình.
...Chạm rồi.
Ngực mềm mại của Azuki, trong khoảnh khắc đó, đã chạm vào... cánh tay tôi. Chắc hẳn Azuki không nhận ra.
"Nào, Kashiwada cũng tạo dáng đi."
"À, vâng... vâng ạ."
Azuki mỉm cười, giơ tay chữ V nói với tôi. Tôi cũng gượng gạo nặn ra nụ cười, giơ tay chữ V.
"3, 2, 1...——"
Tiếng máy đếm ngược bắt đầu. Chắc cả đời này tôi sẽ không thể nào quên được cảm giác chạm vào cánh tay khi nãy.
"Được rồi, vậy tiếp theo chúng ta đổi vị trí nhé."
"Hả?"
Tôi đang nghĩ là chụp xong rồi, ai dè lại sắp bắt đầu nữa.
Azuki di chuyển ra phía trước, rồi chỉ tôi ra phía sau.
Azuki đứng phía trước, có lẽ vì để ý xem có chụp được tôi không, nên cô ấy hơi khom người, cúi thấp người xuống. Mắt tôi không kìm được mà nhìn về phía ngực cô ấy. Vì khi cúi người ngực cô ấy hở rộng ra, nên vừa nhận ra, cô ấy liền vội vàng che ngực lại.
—Ơn trời, cảm tạ người, cảm tạ người đã cho con sống đến ngày hôm nay.
Tách một tiếng. Đúng lúc tôi đang tạ ơn trời đất thì bị chụp mất rồi. Tôi hoàn toàn không nhìn màn hình, chắc chắn dáng vẻ khi chụp ra sẽ ngốc nghếch lắm.
"Được rồi, vậy tấm tiếp theo nhé."
"Ơ, còn nữa hả?"
Sau đó chúng tôi chụp liên tục khoảng bốn lần, cuối cùng thì buổi chụp ảnh vội vã cũng kết thúc.
"Phù... Chụp ảnh purikura bận rộn ghê..."
Khi tôi định bước ra khỏi máy chụp purikura thì—
"Chưa xong đâu, còn phải chọn cỡ mắt nữa. Kashiwada thấy kiểu nào thì đẹp hơn?"
"...Ơ?"
Tôi nhìn về phía màn hình, xuất hiện dòng chữ "Hãy chọn kích cỡ mắt", cùng với rất nhiều bức ảnh chúng tôi vừa chụp chung. Azuki chọn tùy chọn phóng to mắt, thế là mắt chúng tôi trên màn hình cũng to hơn một chút.
"Ôi không, nhìn mình ghê quá, có bị giả không nhỉ?"
Chỉ mỗi mắt phóng to lên thì nhìn rất kỳ cục. Azuki thì không sao, chứ mắt to thế này thì nhìn tôi gớm chết.
"Đúng là phóng to quá thì nhìn kỳ thật... Vậy, cỡ này là vừa rồi nhỉ?"
"À... ừm, nếu thế thì..."
Azuki chọn tùy chọn lớn hơn bình thường một chút, rồi nhấn nút xác nhận.
Lần này chắc là xong rồi nhỉ. Tôi lại định đi ra cửa, thì Azuki nắm lấy tay tôi—
"À, không phải lối đó đâu Kashiwada, tiếp theo phải vẽ graffiti nữa."
"Graffiti...?"
Chúng tôi vòng ra phía sau máy chụp purikura, lần này hình như phải "vẽ graffiti".
Hai màn hình cảm ứng lớn được đặt song song, Azuki nói với tôi:
"Phía Kashiwada nhờ cậu đấy."
Tôi cầm bút cảm ứng lên, nhìn về phía màn hình.
Chính giữa màn hình hiện lên hình ảnh purikura chúng tôi vừa chụp, xung quanh có rất nhiều nút dùng để vẽ graffiti.
"Ơ, cái này phải làm sao đây..."
"Cứ vẽ graffiti theo ý thích của Kashiwada thôi."
Dù nói là theo ý thích của mình... Tôi vừa bối rối vừa nghĩ đơn giản là cứ viết chữ thôi, thế là chọn cây bút màu xanh. Nhưng mà nên viết gì đây nhỉ... Nếu viết "Thỏ Bunny tuyệt vời" thì chắc chắn cô ấy sẽ không thoải mái nên loại bỏ ngay... "Lần đầu chụp purikura"... Mình thì là lần đầu thật, nhưng Azuki thì không phải, nên cũng hơi kỳ...
Đúng lúc tôi đang băn khoăn, vừa viết rồi lại xóa thì thời gian vẽ graffiti đã kết thúc.
"Xin lỗi... tôi chưa viết được gì cả..."
"À, ngoài tấm của Kashiwada ra thì tất cả đã được vẽ graffiti xong hết rồi, không sao đâu."
Quả nhiên cô ấy rất thành thạo nhỉ.
Trên màn hình chọn số lượng bản in, tôi chọn hai bản. Tiếp theo hình như có dịch vụ gửi ảnh purikura vừa chụp vào điện thoại, màn hình chuyển sang giao diện nhập địa chỉ email điện thoại.
Azuki hình như nhớ địa chỉ email của mình nên gõ xong ngay. Còn tôi thì không nhớ, nên phải lôi điện thoại ra, vừa nhìn địa chỉ email của mình vừa lề mề gõ, thế là chưa kịp gõ xong thì thời gian đã hết mất rồi.
In xong hình như còn phải mất một lúc nữa, Azuki nhân lúc này đi thay lại quần áo.
Tôi cứ đứng đợi trước máy chụp purikura, một lúc sau, những tấm purikura đã được cắt thành hai bản xuất hiện từ khe lấy ảnh. Trên đó in hình cô nàng thỏ Bunny dễ thương với những động tác dứt khoát, và một gã đàn ông với khuôn mặt ngố tàu.
"À, đợi lâu rồi nhỉ~"
Lúc này, Azuki đã thay xong quần áo và quay lại.
"À, in xong rồi nhỉ."
Tôi đưa tấm purikura cho Azuki, cô ấy nhìn chằm chằm vào đó một lúc rồi—
"À, cảm ơn cậu đã chịu chụp ảnh cùng mình nhé."
Cô ấy lễ phép cảm ơn tôi.
"Ơ? Đâu có đâu có đâu có."
Tôi mới phải cảm ơn cậu vì đã cho tôi được chiêm ngưỡng cảnh tượng tuyệt vời ấy chứ.
"Vậy thì, chúng ta đi thôi."
Azuki vừa nói vừa cho tấm purikura vào túi xách của mình.
"Ơ..."
Hành động vô ý của cô ấy khiến tôi không kìm được mà lên tiếng.
"...Ơ?"
Azuki với vẻ mặt khó hiểu hỏi lại.
"À, không phải, cái đó..."
Tôi cứ nghĩ là sẽ được chia một nửa nên đang mong đợi, sao Azuki lại cho cả hai tấm vào túi xách của mình thế nhỉ?
"Ơ?... À, lẽ nào Kashiwada cũng muốn có tấm purikura này sao?"
Azuki ngạc nhiên trước lời tôi nói.
"Ơ? Ừm, nếu... nếu được thì tôi cũng muốn có... Không được cũng không sao, đương nhiên tôi sẽ trả tiền mà."
"Xin lỗi, tôi tự tiện nghĩ rằng cậu sẽ không muốn..."
Azuki vội vàng lấy lại tấm purikura từ túi xách ra, đưa cho tôi một tấm.
"Đây, cậu cầm lấy đi."
Muốn có tấm purikura này có khiến người ta thấy khó chịu không nhỉ...?
"Cảm... cảm ơn cậu... Xin lỗi, tôi còn đòi hỏi nữa..."
"Ơ? Đâu có, phải nói là... cậu chịu nói là muốn, điều đó làm tôi... rất vui."
Sau khi nhận tấm purikura từ tay Azuki, tôi lấy ví ra định trả tiền chụp ảnh. Nhưng cô ấy nói là vì mình muốn chụp nên mới rủ tôi đi cùng, nên đã nhiều lần từ chối.
Sau đó chúng tôi rời khỏi khu vui chơi, đi đến rạp chiếu phim lớn đối diện.
"Bây giờ là bốn mươi phút, thời gian chắc là vừa đẹp."
Thời gian bỏ ra để chụp ảnh purikura cosplay vừa kịp để chúng tôi xem phim.
Xem ra, chúng tôi sẽ xem phim ở tầng 8 của tòa nhà đồ sộ, nơi có cả tiệm pachinko và bida.
Vừa lúc tôi định đi đến xếp hàng trước quầy bán vé, thì Sakurai-san chặn tôi lại, nói rằng ai đã mua vé rồi thì không cần xếp hàng nữa. Có vẻ như ở tầng 8 có máy lấy vé đã đặt trực tuyến, nên chúng tôi đi thang máy bên trong lên thẳng tầng 8. Đến tầng 8, vừa bước ra khỏi thang máy, ngay bên tay phải là máy lấy vé tự động, Sakurai-san liền đến đó lấy vé.
“Đây, của cậu.”
“Cảm ơn cậu.”
Tôi cầm lấy vé, vội vàng rút ví từ trong túi ra rồi đưa tiền vé phim cho Sakurai-san. Vé mua trước có vẻ rẻ hơn giá thông thường, chỉ mất một nghìn ba trăm yên là xong. Chỉ cần... trả phần của mình là được rồi nhỉ... Dù sao đây cũng không phải buổi hẹn hò. Nhưng sau khi đưa tiền cho cô ấy, tôi lại thấy hơi bận tâm. Cũng là vì tôi chợt nhớ lại...
“Hẹn hò thì phải mời khách chứ.”
—Câu này Koigasaki đã từng nói trước đây. Haizz, vậy mà hôm nay tôi cứ mãi nghĩ về Koigasaki...
“Có muốn mua gì đó không?”
Sakurai-san hỏi tôi khi chúng tôi đi ngang qua quầy bán đồ ăn nhẹ.
“Ưm~ Vậy uống gì đây nhỉ...”
Tôi mua Coca, còn Sakurai-san thì gọi thêm nước cam, rồi cả hai cùng vào rạp. Sau khi xem lại số ghế trên vé, chúng tôi ngồi xuống một vị trí hơi lùi về phía sau một chút, ngay chính giữa.
“Cậu chọn chỗ tốt ghê.”
“Ể? Đâu có.”
Mà này... Hóa ra ghế rạp chiếu phim lại sát nhau đến thế này à. Lại tối, lại gần... Vừa ngồi xuống, tôi bắt đầu thấy căng thẳng. Hiển nhiên là lần đầu tiên tôi đi xem phim cùng một cô gái, một phần sự căng thẳng có lẽ cũng đến từ đó. Thêm vào đó, tôi lại vô tình nhớ đến bộ trang phục thỏ gợi cảm đầy mê hoặc của Sakurai-san lúc nãy, khiến tim tôi đập nhanh hơn. Tôi muốn bình tĩnh lại, nên đặt cổ tay lên thành ghế.
...
Thế nhưng... tay của Sakurai-san đã đặt sẵn ở đó, khiến tay chúng tôi chạm nhẹ vào nhau.
“X-xin... xin lỗi.”
“Không... không có gì, tôi mới phải nói...”
Cái cảm giác trò chuyện bình thường vừa rồi cứ như giả vờ vậy, tôi lại thấy ngượng nghịu trở lại. Cứ im lặng cho đến khi phim chiếu cũng thật ngại, tôi cố gắng hết sức tìm chuyện để nói.
“À, Sakurai-san có hay xem phim không?”
“Ể? À... ừm, cũng không hay xem lắm đâu... À, nhưng trước đây tớ có đi xem phần đầu của ‘We Were There’ với Momo đó, cậu biết không? Cái bộ mà nguyên tác là truyện tranh thiếu nữ đó.”
...Ơ, sao lại là chuyện của Koigasaki nữa rồi...
“Thì... thì ra là vậy...”
“À phải rồi, nói đến Momo thì...”
Chuyện của Koigasaki vẫn còn muốn tiếp tục nữa à...
“Hôm nay Momo hình như đi giao lưu rồi.”
“...Khụ... khụ khụ khụ...” Lời của Sakurai-san khiến tôi đang uống Coca thì vô tình bị sặc.
Koigasaki đi giao lưu á...? Koigasaki, người mà ngoài tôi ra ngay cả nói chuyện với đàn ông khác cũng khó khăn... lại đi giao lưu...?
“Ể? Kashiwada-kun... cậu không biết sao?”
“Ể... À... ừm.”
Dù tôi cố gắng tỏ ra bình tĩnh, nhưng sự bối rối quá mức khiến tôi không thể trả lời cho tử tế.
“Đây là thông tin chính xác sao...?”
“Ể? À, phải rồi... Nghe chính Momo nói đó...”
Vậy ra, những gì Koigasaki nói chuyện với Sasakawa và hội bạn trong lớp trước đây... chẳng lẽ chính là chuyện này sao?
“Vậy là ở đâu...?”
“Ừm, hình như cô ấy nói là ở quán karaoke ở Shinjuku...”
Cô ta đang nghĩ gì vậy... Cái đồ đó mà đi giao lưu thì chắc chắn sẽ không ổn đâu...
“Kashiwada-kun... cậu làm sao vậy?”
“À, x-xin lỗi, không có gì đâu... Cái đồ đó thật là hết nói nổi...”
Tôi gượng cười. Lúc này trong rạp tối om, bộ phim bắt đầu chiếu.
Cái đồ đó vậy mà lại đi giao lưu, cô ta đã hoàn toàn từ bỏ Suzuki rồi sao? Rõ ràng là đã từng nói “Dù Suzuki-kun có bạn gái thì cũng sẽ cố gắng” cơ mà.
Nếu biết Koigasaki hôm nay đi giao lưu, tôi chắc chắn sẽ ngăn cô ấy lại. Cái việc mà ai nhìn vào cũng biết chỉ để lại hối hận thế này, tôi tuyệt đối sẽ không để cô ta làm... Tôi thoáng nghĩ như vậy, nhưng ý nghĩ này nhanh chóng biến mất. À đúng rồi, bây giờ mối quan hệ hợp tác giữa tôi và cô ấy đã tan vỡ rồi. Tôi không cần phải ra sức vì cô ấy nữa, giữa tôi và cô ấy không còn liên quan gì. Tôi không cần phải bận tâm đến cô ấy nữa.
*
Sau đó, bộ phim kết thúc.
“Hay thật đấy!”
Khoảnh khắc đèn trong rạp sáng lên, Sakurai-san hào hứng nói với tôi.
“Ể? À... ừm.”
Dù tôi không khỏi gật đầu đồng tình với lời cô ấy, nhưng thực ra tôi gần như chẳng xem được gì trong phim cả.
“Tớ cảm động quá...”
Khi đứng dậy khỏi ghế và đi về phía cửa ra rạp, tôi nhìn về phía Sakurai-san. Mắt cô ấy hình như hơi đỏ hoe. Trong lúc chiếu phim tôi có nghe thấy tiếng nức nở, chẳng lẽ cô ấy đã khóc sao...? Có cảnh nào khiến người ta phải rơi nước mắt sao? Tôi thử nhớ lại một chút... Ưm, thực ra thì tôi gần như không nhớ gì về nội dung phim cả. Có lẽ Sakurai-san là một cô gái có tâm hồn trong sáng, giàu cảm xúc.
Còn về phần tôi, điều khiến tôi bứt rứt nhất chính là chuyện Koigasaki đi giao lưu khiến tôi bận tâm quá mức, cứ nghĩ mãi trong đầu, thành ra phim có xem cũng như không. Đáng ghét, sao cô ta cứ gây trở ngại cho tôi mãi vậy, thật muốn gọi cô ta trả lại tiền vé phim một nghìn ba trăm yên cho tôi quá.
Tôi nhìn đồng hồ trên điện thoại, khoảng hơn bốn rưỡi. Buổi giao lưu kết thúc rồi sao? Biết đâu lại đi tăng hai... Cái đồ đó có thuận lợi không nhỉ? Liệu có giống như hồi học kỳ 1 khi mọi người đi karaoke, đàn ông ngồi cạnh sờ soạng khiến cô ta tái mặt không? Lần giao lưu này chắc không ai biết cô ta sợ đàn ông, cũng chẳng ai có thể quan tâm đến cô ta. Cô ta ở trong đó một mình có ổn không nhỉ...?
“...Này, Kashiwada-kun.”
“Ể?”
Giọng của Sakurai-san khiến tôi giật mình hoàn hồn.
“Cậu... cậu không sao chứ?”
“Ể? À, xin lỗi...”
Vừa rời khỏi rạp chiếu phim, tôi cứ ngẩn người ra. Sakurai-san hình như đã nói gì đó với tôi, nhưng tôi hoàn toàn không để ý. Đáng ghét, hôm nay tôi đã mấy lần tự nhủ không nghĩ đến cô ta nữa, vậy mà tại sao cứ mãi nghĩ về cái đồ đó chứ.
Sau đó, chúng tôi thảo luận về cảm nhận về bộ phim (chủ yếu là Sakurai-san nói) rồi rời khỏi rạp chiếu phim.
“Vậy, tiếp theo làm gì đây?”
Mới hơn bốn rưỡi một chút, giờ mà giải tán... thì vẫn còn quá sớm. Nhưng mục đích hôm nay là xem phim đã đạt được rồi, Sakurai-san cũng chỉ mời tôi vì không có ai đi xem phim cùng. Vậy nên bây giờ xem phim xong, mục đích đã đạt được, có lẽ cô ấy muốn về nhà rồi. Thành thật mà nói, tôi tiếp tục ở cùng cô ấy cũng không thể tập trung được... Cảm giác như sẽ cứ nghĩ vẩn vơ về chuyện khác, ngược lại còn khiến Sakurai-san... ngại.
“Làm gì bây giờ? Giải tán nhé?”
Sakurai-san nhìn tôi, lộ vẻ rất ngạc nhiên. Không ổn rồi, dù sao đi nữa, giờ này mà đã nói giải tán, có phải là quá thiếu tinh tế không? Có phải học sinh tiểu học đâu.
“À... ừm...” Sakurai-san hình như muốn nói gì đó, khiến tôi vội vàng—
"Ăn gì đó không, vẫn còn sớm quá mà?" Kasiwada lỡ lời.
Nhưng mà, giờ ăn tối thì đúng là vẫn còn sớm thật. Chẳng biết Azuki Sakurai nghĩ sao nữa.
"Vậy... vậy thì, nếu cậu Kasiwada không ngại... chúng ta uống chút trà rồi hãy về nhé?" Lúc tôi còn đang lúng túng suy nghĩ thì Sakurai đã đề nghị.
"À, ừm." Tôi cũng đang khát khô cả cổ, thế thì quá hợp rồi còn gì.
"Vậy... vậy mà, nếu cậu không phiền, có một quán tôi cũng muốn ghé thử..."
"À, được thôi, vậy thì mình đến đó đi."
"Thật sao ạ? Cảm ơn cậu!" Được Sakurai dẫn đường, chúng tôi cùng đi đến quán.
"Quán này trước đây tôi đã để ý rồi, vẫn luôn muốn ghé thử một lần đó ~ À, đi lối này nè."
"Hả? Đây là..." Tôi cứ thế lẽo đẽo theo sau Sakurai... Điểm đến là Phố Otome.
Con đường thường được gọi là Phố Otome này, thật ra tôi đã đi qua vài lần rồi. Vì trên con phố này có cửa hàng chính của Animate, nên trong số các cửa hàng ở Phố Otome, tôi chỉ mới ghé đúng mỗi quán đó.
Phố Otome chật kín những khách hàng nữ trẻ tuổi. Họ tản ra đi vào Animate và các cửa hàng otaku khác.
"Các quán trên con phố này, ngoài Animate ra thì tôi chưa vào quán nào cả."
"À, vậy à? Mà đúng thật, dù sao thì đa số các quán khác đều là cửa hàng dành cho phái nữ mà."
Chúng tôi cứ thế đi ngang qua Animate, Compass, K-BOOKS và các cửa hàng otaku khác.
Sakurai vừa đi vừa dán mắt vào các cửa hàng.
"Nếu muốn vào thì cứ vào thôi mà..."
"Không được đâu, đã phiền cậu đi cùng tôi làm nhiều chuyện thế này rồi, không thể để cậu phải bận tâm thêm nữa." Sakurai kiên quyết từ chối, nhưng tôi lại thấy ép bản thân như vậy không tốt cho sức khỏe chút nào.
Sau khi đi qua MANDARAKE, K-BOOKS Manga, phía trước xuất hiện K-BOOKS Doujin.
Tuy nhiên, K-BOOKS này là dành cho nữ, tôi chưa từng đến dù chỉ một lần.
"À, nó ở ngay phía dưới này!" Sakurai đột nhiên vui vẻ nói.
"Hả? Phía dưới này sao?"
Phía dưới K-BOOKS có một cầu thang dẫn xuống hầm, nhìn kỹ thì trên tường còn treo biển hiệu cùng thứ gì đó giống như danh sách vậy.
"À, chẳng lẽ đây là... quán cà phê quản gia?"
"Đúng vậy ạ! Không ngờ cậu lại biết."
Đương nhiên tôi chưa từng đến đây, nhưng trước đây ti vi từng chiếu một chương trình đặc biệt về quán này, với cả hôm nay Akari cũng cứ đòi đi.
"Tôi chưa từng đến đây, nên muốn ghé thử một lần xem sao..." Sakurai nói với ánh mắt lấp lánh, nhưng ngay cạnh biển hiệu quán, tôi lại thấy một tờ danh sách ghi "Thông tin đặt chỗ".
"Cái gì thế này..." "Hả?" Cả tôi và Sakurai cùng nhìn vào danh sách.
Bên trái ghi thời gian, bên phải ghi tình trạng đặt chỗ.
...Tất cả các ô đều ghi "Đã kín chỗ".
"Gì chứ — kín chỗ cả rồi sao? Chẳng lẽ... đây là quán không có đặt trước thì không vào được sao...?"
"Có vẻ là vậy rồi..." Sakurai trông vô cùng thất vọng.
Đúng là tôi hình như cũng từng nghe nói quán này chỉ nhận khách đã đặt trước.
"Xin lỗi nhé, nếu tôi tìm hiểu trước thì đã không như thế này rồi..."
"Không sao đâu, không sao đâu mà."
"À, đúng rồi, còn một quán nữa tôi rất để ý... Chúng ta có thể đến đó xem thử không?"
"Đương nhiên là được rồi."
"Ngại quá, tôi nhớ quán đó cũng ở gần đây thôi."
Sakurai dùng điện thoại tra bản đồ, vừa nhìn bản đồ vừa đi đến quán. Tôi liếc nhìn đồng hồ trên điện thoại, bốn giờ năm mươi lăm phút.
"À, Kasiwada... thời gian không sao chứ?"
"Hả?"
"À, không có gì đâu, tôi chỉ nghĩ cậu có đang bận tâm về thời gian không... Nếu sau đó cậu có hẹn gì thì ngại quá..." Tôi cứ mãi xem giờ trên điện thoại từ nãy đến giờ, có vẻ đã bị Sakurai phát hiện rồi.
"À, không có gì đâu, không sao mà."
"À, vậy... ư? Thế thì tốt rồi..."
Sau đó thì tôi không có hẹn gì cả. Tôi cứ mãi chú ý thời gian... là vì Koigasaki đi liên hoan tập thể khiến tôi bận lòng, cứ mãi nghĩ không biết giờ này cô ấy đang làm gì. Vậy mà lại để Sakurai phải lo lắng cho mình, tôi tệ thật đấy... Rõ ràng tôi đã tự nhủ với bản thân bao nhiêu lần rằng loại người như vậy đã chẳng còn liên quan gì đến mình nữa rồi. Hãy quên đi, đừng nghĩ đến nữa...
...Trong lòng tôi thầm nghĩ, sau khi chia tay với Sakurai, có lẽ tôi nên chuẩn bị sẵn tinh thần bị ngó lơ, rồi gửi tin nhắn cho Koigasaki để xem cô ấy có bình an vô sự không.
"À, chính là chỗ này!" Sau khi đi bộ năm phút từ quán cà phê quản gia ban nãy, chúng tôi đã đến nơi.
Trên tấm bảng đứng có ghi tên quán "Quán cà phê giả trai DOLCE VITA".
"Quán cà phê giả trai...?"
"Vâng, dù tôi cũng chỉ mới thấy trên mạng, chứ chưa đến đây bao giờ..." Có cầu thang dẫn xuống hầm, thôi thì cứ xuống xem sao đã.
"Mừng quý cô, quý chủ nhân trở về." Vừa mở cửa, một nhân viên mặc trang phục nam phục vụ đã đón chào chúng tôi.
Trông rất bảnh bao, nhưng tôi cứ thấy có gì đó sai sai, bèn nhìn kỹ lại nhân viên một lần nữa.
...Mà này, ban nãy trên biển hiệu ghi là "quán cà phê giả trai" đúng không nhỉ? Vậy ra, nhân viên trước mặt tôi đây, là nữ giả trai sao?
Đúng là nhân viên này quá nhỏ con so với tiêu chuẩn của đàn ông. Dù trên mặt cô ấy trang điểm theo phong cách Visual Kei, nhưng nhìn kỹ vẫn là con gái. Chiều cao thì thấp hơn tôi một chút, nhưng đối với phụ nữ thì chắc là thuộc dạng cao. Còn việc không có ngực, có thể là đã dùng áo bó ngực để che đi.
"Xin hỏi là hai vị ạ?"
"À, vâng."
"Mời hai vị ngồi lối này." Chúng tôi theo sự hướng dẫn đến ngồi vào bàn.
Tôi cảm thấy giọng cô ấy trầm hơn so với phụ nữ bình thường, có lẽ là cố ý hạ thấp giọng để giống con trai hơn. Đây là lần đầu tiên tôi thấy phụ nữ giả trai, cảm thấy khá lạ lẫm.
Nội thất quán trang trí tông đen chủ đạo, tạo không khí khá trang nhã.
Chỗ ngồi được chia thành ghế quầy bar và bàn ăn, chúng tôi được dẫn đến bàn ăn.
Ghế quầy bar có một vị khách nữ đang vui vẻ trò chuyện với nhân viên giả trai. Không lẽ cô ấy là khách quen sao? Thật là khó tin khi khách nữ lại mê mẩn nhân viên nữ.
Dù sao thì đây cũng là quán dành cho nữ, nên hai phần ba số chỗ ngồi trong quán đều là khách nữ. Khách nam, bao gồm cả tôi, chỉ có khoảng ba người.
Tôi gọi soda dưa lưới, còn Sakurai thì gọi hồng trà.
"Nhân viên giả trai ngầu quá chừng luôn~" "À, ừm, đúng vậy."
Chẳng mấy chốc, đồ uống được mang đến, chúng tôi bắt đầu thưởng thức.
"...Kasiwada, hôm nay thật sự cảm ơn cậu rất nhiều."
"Hả?" Sakurai lại một lần nữa cảm ơn tôi, điều này khiến tôi hơi dao động.
"Hôm nay tôi thật sự rất vui."
...Khi mới gặp mặt, tôi đã nghĩ Azuki Sakurai đúng là một cô gái đáng sợ, giờ nghĩ lại thì cứ như thể chuyện đó là giả vậy. Sakurai là một cô gái tốt bụng và đơn thuần đến thế cơ mà.
Lúc hẹn hò cùng Hasegawa, tôi đã vô cùng hoảng loạn, không thể nào giữ bình tĩnh nổi. Nhưng hôm nay, tôi lại có thể giữ được sự điềm tĩnh hơn hẳn. Dù tôi không coi hôm nay là một buổi hẹn hò, mà chỉ là chuyến đi chơi riêng của hai người. Có lẽ chính sự chuẩn bị tâm lý khác biệt này đã giúp tôi bình tĩnh hơn.
"Anh Kasiwada thật chu đáo... Em đi đôi giày không quen nên hơi chậm, anh đã đi theo nhịp của em. Rồi còn đưa em đến nhiều nơi em thích nữa... Thật sự... anh dịu dàng lắm."
"...Hả? Đâu có..."
...Thật ra, một người vụng về như tôi mà có thể làm được những điều chu đáo như Sakurai-san nói... Lý do chắc chắn là nhờ buổi "hẹn hò giả lập" với Koigasaki ở Harajuku hồi trước... Việc đi theo nhịp bước của em ấy, hay cố gắng tìm chuyện để nói khi rơi vào im lặng, đều là những điều tôi tạm thời làm theo lời Koigasaki đã chỉ dạy. Chứ ngày thường, một người như tôi chắc chắn không làm được.
...Rõ ràng mối quan hệ hợp tác đã tan vỡ rồi... Thật trớ trêu thay, cuối cùng tôi vẫn phải nhờ phúc của cô ấy mà mọi chuyện mới suôn sẻ được...
"À... mà này... Xin lỗi, có lẽ em hiểu lầm. Anh Kasiwada hôm nay có phải tâm trạng không tốt, hay là người không khỏe không ạ...?"
"Hả?"
"Em cảm thấy anh hôm nay trông có vẻ... hơi ủ rũ..."
Suốt cả ngày hôm nay, vậy mà tôi lại để Sakurai-san phải lo lắng vì tôi không được vui vẻ, thật là ngượng quá.
Đúng vậy, thật ra mà nói thì hôm nay trong lòng tôi vẫn luôn canh cánh chuyện cãi nhau với Koigasaki. Mặc dù tôi đã mấy lần muốn quên đi, tập trung tận hưởng bộ phim cùng Sakurai-san, nhưng Koigasaki vẫn luôn quẩn quanh trong tâm trí tôi, không sao xua đi được.
"Xin lỗi xin lỗi, có lẽ là do thiếu ngủ nên hơi mất tinh thần thôi, chứ tôi ổn mà, hôm nay tôi cũng rất vui."
Rất vui là sự thật... dù nếu có thể quên hoàn toàn chuyện của Koigasaki thì có lẽ sẽ vui hơn.
"Vậy... à. Xin lỗi, em đã lo xa quá. Thế thì tốt rồi."
Thấy Sakurai-san mỉm cười trở lại, tôi cũng yên tâm hơn rất nhiều.
"Vậy... cái đó... em có thể hỏi một chuyện không ạ?"
"Hả? Ừm, chuyện gì tôi có thể trả lời thì cứ hỏi."
"Ờ, cái đó... Anh Kasiwada, anh... anh có người trong mộng không ạ...?"
"...Hả?"
Câu hỏi này đối với tôi thực sự quá sốc.
"Không, không phải đâu ạ, không có ý gì khác. Chỉ là em nhớ lại lúc đi Summer Comi trước đây... Tiểu Đào có hỏi 'Anh có người trong mộng không?', lúc đó anh có vẻ khó mở lời..."
"Hả? Koigasaki từng hỏi tôi câu này sao?"
Koigasaki chắc chắn biết tôi có người mình thích mà, tôi không hiểu sao cô ấy lại hỏi câu đó. Hơn nữa, tôi hoàn toàn không nhớ gì cả.
"Vâng, trước khi bắt đầu... Em nhớ là có một trò chơi chẩn đoán gì đó của GREE thì phải..."
"...À."
Là cái bài kiểm tra mức độ Riajuu đó. Nói vậy thì đúng là có chuyện đó thật.
"Em cứ nghĩ là anh có người trong mộng nên mới khó nói ra..."
"À, ừm... Đại khái là vậy..."
Tôi không có lý do gì để nói dối, nên đã trả lời một cách thành thật.
"Hả? Vậy ra... anh quả thật có à... người trong mộng..."
Sakurai-san ngạc nhiên hỏi lại.
"Cũng coi là có..."
Thật bất ngờ khi Sakurai-san lại để tâm đến chuyện tôi có người trong mộng hay không. Dù có lẽ chỉ là em ấy muốn tìm chuyện để nói thôi.
"............Vậy... à..."
Sakurai-san im lặng một lúc rồi đáp lại:
"...Là người cùng lớp A... phải không ạ?"
"...À, ừm, đúng vậy..."
"...Quả nhiên, là Momo...?"
"Hả?"
Tên Koigasaki đột nhiên được nhắc đến khiến tôi ngạc nhiên mà hét lên:
"Không không, làm sao có thể chứ?"
Tôi nhớ hình như trước đây từng nghe Sakurai-san hỏi tôi có thích Koigasaki không, và tôi đã phủ nhận rồi. Thế mà em ấy lại hỏi tôi câu này lần nữa... Chẳng lẽ Sakurai-san đến giờ vẫn nghi ngờ tôi thích Koigasaki sao?
"À, phải... phải rồi... Đúng vậy, trước đó anh cũng đã nói không phải rồi mà... Xin lỗi, em cứ hỏi mãi."
"À, không có gì đâu..."
Chắc là em ấy đã nhận ra từ thái độ của tôi rằng tôi không muốn bị hỏi thêm về vấn đề này nữa, nên Sakurai-san không truy hỏi thêm về đối tượng mà tôi thích.
"...Không... không ngờ anh Kasiwada lại có người trong mộng, thật bất ngờ đấy."
Sakurai-san có vẻ vô cùng bối rối, nhưng một lúc sau lại mỉm cười nói.
Tôi thoáng nghĩ, có lẽ em ấy định trách tôi vì đã có người trong mộng rồi mà còn đi chơi riêng với cô gái khác, nhưng Sakurai-san đã không làm vậy. Tôi cảm thấy bất an vì chuyện này, có lẽ là do chính bản thân tôi cũng có chút mặc cảm tội lỗi. Dù bản thân tôi không coi đây là một buổi hẹn hò, nhưng nghĩ lại, việc hai người đi chơi riêng thế này cũng đã gần như là hẹn hò rồi còn gì.
Vì thế, việc Sakurai-san không trách móc mà mỉm cười đáp lại khiến tôi an tâm hơn rất nhiều.
"Sakurai-san, em có người trong mộng không?"
Tôi cố gắng tự nhiên nhất có thể, hỏi điều mà bấy lâu nay tôi vẫn hơi bận tâm.
"...Hả?"
Nghe câu hỏi của tôi, chiếc thìa Sakurai-san đang khuấy trà đỏ rơi xuống đĩa.
"À, x-xin lỗi..."
Thấy em ấy bối rối đến vậy, chẳng lẽ Sakurai-san cũng có người trong mộng sao?
"Ờ, e-em ạ... Cái... cái đó..."
Sakurai-san lại cầm chiếc thìa lên bằng tay phải, bắt đầu khuấy ly trà. Vừa rồi em ấy cũng đã khuấy rồi, tôi nghĩ đường và kem sữa chắc chắn đã tan hết rồi, xem ra em ấy thực sự rất bối rối.
"Ờ... ờ..."
Em ấy cúi đầu, khiến tôi không nhìn rõ biểu cảm. Tôi không ngờ câu hỏi này lại làm em ấy lúng túng đến vậy.
"...Có... có ạ, em có người trong mộng."
Sakurai-san cúi đầu trả lời.
"Hả? Vậy à."
Tôi cảm thấy hơi sốc, không kìm được mà hỏi lại em ấy.
"...V-vâng..."
"Hả? Là người cùng lớp sao?"
Tôi rất bận tâm, liền hỏi thêm một chút.
"Hả..."
Sakurai-san nghe tôi nói xong, không hiểu sao lại ngạc nhiên đến đờ đẫn một lúc, rồi thì—
"...Ờ... không... không phải, là người khác lớp..."
Em ấy cúi đầu nói tiếp. Không nhìn tôi, chắc là vì ngại khi nhắc đến người mình thích chăng.
Khác lớp... Vậy tức là ngoài lớp D sao... Rốt cuộc là ai vậy trời.
Tôi hoàn toàn không rõ về các mối quan hệ của Sakurai-san, nên không có chút manh mối nào. Dù tôi muốn hỏi thêm, nhưng bản thân tôi cũng không kể nhiều về người mình thích, thành thật mà nói, tôi còn muốn giấu càng kỹ chuyện mình thích Hasegawa càng tốt, vậy thì tôi cũng không nên hỏi nhiều mới phải. Nghĩ vậy, dù rất tò mò, tôi vẫn cố nhịn không hỏi nữa.
"...À, cái... cái đó... nhắc đến người trong mộng, Momo cũng có mà đúng không? Đối tượng mà cô ấy thích..."
Sau một hồi im lặng, Sakurai-san đã cố gắng khơi chuyện.
"Hả? À, hình như là vậy."
Em ấy chịu khơi chuyện thì tốt thôi, nhưng lại đúng là chuyện về Koigasaki...
"Dù không biết là ai, chỉ nghe nói là người cùng lớp..."
"Thế... thế à~"
Vì Koigasaki đã không nói ra, nên tôi nghĩ mình cũng không nên nhắc đến tên Suzuki thì hơn.
“Nhưng mà... rõ ràng là cậu ấy đã có người mình thích rồi mà, thế mà dạo này có vẻ như lại muốn quên hẳn người đó đi? Như hôm nay cậu ấy cũng đi *gokon*... rốt cuộc là đã có chuyện gì vậy nhỉ...?”
Koigasaki định quên hẳn Suzuki sao? Sao cậu ấy làm được chứ? Một Koigasaki yêu Suzuki đến vậy, làm sao có thể dễ dàng từ bỏ chứ, chắc chắn là không thể rồi. Dù gì thì từ trước đến nay, cậu ấy đã nỗ lực vì Suzuki nhiều đến thế cơ mà.
...Thế mà, cậu ấy lại đi *gokon*... quả nhiên đúng như Sakurai nói, Koigasaki muốn từ bỏ Suzuki thật sao...?
“...Cậu... Kasiwada...?”
“Hả?”
Nghe tiếng Sakurai gọi, tôi mới sực tỉnh. Hình như tôi đã đờ người ra một lúc.
“Đúng là cậu vẫn còn bận tâm đến Momo mà...?”
“À... không, làm gì có chứ...”
“À, nhưng mà... nhưng mà hình như đối phương là người cùng trường, chắc là có thể yên tâm được rồi... Dù sao cũng tốt hơn người trường khác hay sinh viên đại học...”
“À, vậy sao?”
“Vâng, hình như cũng có một bạn nam cùng lớp với Kasiwada và các bạn đi cùng.”
“Ồ... là ai vậy chứ?”
“Ưm... tôi nhớ là Hosokawa thì phải...”
Lời của Sakurai khiến toàn thân tôi cứng đờ.
...Hosokawa của lớp mình ư? Cô ấy nói không phải là Hosokawa của đội bóng đá mà Kirigaya từng nhắc đến sau kỳ nghỉ hè, cái tên mà “quen biết nhiều em gái khiến người ta ghen tị” đó chứ...?
“...? Kasiwada, cậu sao vậy...? Sắc mặt tái mét rồi kìa...?”
“À, không sao...”
Nếu bây giờ Koigasaki muốn từ bỏ Suzuki, mà Hosokawa lại dịu dàng với cậu ấy thì... Koigasaki không quen biết đàn ông, chắc chắn sẽ dễ dàng tin lời Hosokawa nói. Rồi nếu bị lừa đến một nơi nguy hiểm nào đó... Không được, dù thế nào tôi cũng phải ngăn lại...
...Không đúng, nhưng Sasakawa cũng ở đó, và còn có các cô gái khác nữa. Tôi nghĩ sẽ không dễ dàng gặp nguy hiểm như vậy đâu...
Hơn nữa bây giờ tôi đã hủy bỏ mối quan hệ hợp tác với cậu ấy rồi mà? Chuyện của cái tên đó, đã không còn quan trọng nữa... Không liên quan gì đến tôi.
Huống hồ bây giờ tôi đang đi chơi với Sakurai, không thể nào bỏ mặc Sakurai mà chạy đến bên Koigasaki được.
“Kasiwada... cuối cùng cậu vẫn còn bận tâm đến Momo...”
Nếu có thể nói rõ với Sakurai rằng Koigasaki bị chứng sợ đàn ông, và Hosokawa thực ra là một kẻ nguy hiểm, thì sẽ thoải mái biết mấy. Tuy nhiên, chứng sợ đàn ông của Koigasaki hình như cậu ấy chưa từng nói với ai khác ngoài tôi, tôi cũng không thể tùy tiện nói ra. Hơn nữa, để Sakurai phải lo lắng thêm cũng không hay.
“Hả? Không... không có chuyện đó đâu, chuyện của cái tên đó không quan trọng mà.”
Tôi giả vờ không để ý đến Koigasaki, cầm ly soda dưa lưới lên môi.
Rầm!
“À...”
Nhưng mà, tay tôi trượt một cái, khiến ly soda dưa lưới đổ ụp xuống bàn.
“Chết... chết tiệt.”
“Quý khách ơi, ngài không sao chứ ạ?”
Nam nhân viên cửa hàng lập tức chạy đến, dùng khăn lau sạch mặt bàn.
May mà còn lại không nhiều, lượng tràn ra cũng rất ít.
Y như lần hẹn hò với Hasegawa ở Odaiba, tôi muốn làm đổ đồ uống bao nhiêu lần nữa đây chứ.
Thế mà, đúng vào khoảnh khắc tôi vừa làm đổ ly soda dưa lưới lúc nãy...
“Thật là, cậu đang làm cái quái gì vậy hả!” Koigasaki, người luôn gây rối trong đầu tôi suốt hôm nay, mắng tôi như vậy.
...Không được rồi, tình trạng của tôi đúng là nghiêm trọng thật...
“...Sakurai.”
“Vâng?”
Tôi khẽ hít một hơi thật sâu, hạ quyết tâm.
Quả nhiên tôi vẫn không thể bỏ mặc cậu ấy được.
Cho dù đã hủy bỏ rồi, nhưng tôi và cậu ấy từng có mối quan hệ hợp tác. Trước đây tôi cũng đã nhận được sự giúp đỡ của cậu ấy không ít lần đó sao? Nếu tôi không giúp cậu ấy, vậy rốt cuộc ai có thể giúp đây? Người biết cậu ấy mắc chứng sợ đàn ông, chỉ có mình tôi mà thôi.
“...Xin lỗi, thật sự xin lỗi cậu...”
“Hả...?”
“Hôm nay, tôi... lát nữa có một nơi nhất định phải đến...”
“............”
Sakurai im lặng một lát — rồi nở nụ cười nói.
“Tôi hiểu rồi, vậy thì hôm nay chúng ta tạm biệt nhau ở đây nhé.”
Trong lòng tôi cảm động vì Sakurai đúng là một cô gái tốt, đồng thời cũng tràn đầy lòng biết ơn đối với cậu ấy. Được một cô gái tốt như vậy yêu thích, thật sự ghen tị với người mà Sakurai thích.
“Cảm ơn cậu, thật sự xin lỗi.”
Tôi đặt tờ tiền ngàn yên lên bàn, vội vã rời khỏi quán.
Không ổn rồi.
Ngay lúc này, Koigasaki có thể đang gặp nguy hiểm.
Cái tên đó vừa không có chút phòng bị lại vừa không biết sự đời, chắc chắn sẽ dễ dàng mắc bẫy đàn ông.
Tôi gọi điện cho Koigasaki, nhưng không ai bắt máy. Tôi gọi ba lần, không lần nào liên lạc được, điều này càng khiến tôi bất an hơn.
Ban đầu tôi bước nhanh về phía ga Ikebukuro, nhưng trong sự lo lắng, chẳng mấy chốc tôi đã chạy vụt đi.
Tôi lên chuyến tàu tuyến Yamanote đi về hướng Shinjuku, đến Shinjuku.
Kết quả là hôm nay, tôi cứ mãi nghĩ về cậu ấy suốt cả ngày.
Trước khi chấm dứt mối quan hệ hợp tác, cậu ấy đã từng giận dỗi — rằng toàn là tôi chỉ dẫn, nhưng cậu ấy và Suzuki chẳng chút thuận lợi nào cả, thật là không công bằng. Thật vậy, bây giờ nghĩ lại đúng là như thế, tôi đáng lẽ phải hỗ trợ Koigasaki nhiều hơn nữa, để cậu ấy có thể tiến triển tốt đẹp với Suzuki. Chẳng phải vì điều này mà chúng tôi đã thiết lập mối quan hệ hợp tác sao?
Bây giờ vẫn chưa muộn, tôi muốn dốc hết sức mình để giúp đỡ cậu ấy. Giống như cậu ấy đã giúp tôi rất nhiều, tôi cũng muốn giúp lại cậu ấy. Để cậu ấy có thể trở thành một *otaku* độc lập và làm bạn tốt với Suzuki, tôi muốn cho cậu ấy mượn sức mạnh của mình, muốn dạy cậu ấy nhiều kiến thức *otaku* hơn nữa.
Bây giờ cậu ấy nhất định đang gặp rắc rối. Việc tự buông thả bản thân tham gia buổi *gokon* không quen thuộc, chắc chắn khiến cậu ấy rất sợ hãi.
Tôi đáng lẽ nên ngăn cậu ấy lại. Nhưng một khi đã không làm được, vậy thì bây giờ tôi chỉ có thể giúp cậu ấy thôi.
Nhưng lúc này, tôi mới phát hiện một vấn đề nghiêm trọng — tôi không biết địa điểm. Sakurai nói là quán karaoke ở Shinjuku, nhưng karaoke ở Shinjuku thì nhiều vô kể.
Tôi lại mở điện thoại ra, không thấy Koigasaki gọi lại. Tại sao cậu ấy không gọi lại nhỉ? Có phải vì mối quan hệ hợp tác đã tan vỡ rồi không? Cậu ấy vẫn còn giận sao?
Đã đến ga Shinjuku rồi, tôi nghĩ bây giờ chỉ có thể dựa vào trực giác. Sau khi ra khỏi ga từ cửa Nam, tôi bắt đầu tìm kiếm các quán karaoke.
Bình thường tôi không hay đến Shinjuku, nên hoàn toàn không biết có quán karaoke nào ở đâu cả.
Vừa ra khỏi ga, tôi lập tức nhìn thấy một chuỗi cửa hàng karaoke, nên bèn bước vào xem sao.
Vừa vào trong, tôi mới nhớ ra một sự thật lẽ ra đã phải nhận thấy từ sớm. Cho dù đã vào quán karaoke, thì biết tìm từ đâu chứ? Chẳng lẽ lại đi tìm từng phòng một sao?
“Quý khách ơi, ngài đi một mình ạ?”
Câu hỏi của nhân viên khiến tôi ngần ngại một lát —
“À, ừm... tôi... tôi muốn gặp người khác...”
Tôi trả lời như vậy. Thực ra không phải là gặp gỡ, nhưng cũng chỉ có thể nói thế.
“Tôi hiểu rồi. Vậy ngài có biết số phòng của khách đã đến trước không ạ?”
“Không, ừm...”
Tôi lại nhìn vào điện thoại, Koigasaki vẫn không gọi lại. Phải làm sao đây, lần này thì gay to rồi. Hơn nữa tôi lại không biết cách liên lạc với Sasakawa...
"Có khách nào tên Koigasaki... hoặc Sasakawa... hay Hosokawa vào trước chưa ạ...? Cháu không rõ số lượng, nhưng chắc cũng khá đông..."
Tôi cố gắng nêu ra tên của ba người mà tôi chắc chắn sẽ có mặt hôm nay, nhưng lỡ họ dùng tên khác để đặt bàn thì coi như công cốc.
"Xin chờ một lát ạ."
Nhân viên liếc nhìn cuốn sổ đặt chỗ trên quầy. Từng trang giấy liên tục được lật qua, rồi chẳng mấy chốc—
"Không có vị khách nào mang họ như vậy đâu ạ..."
Anh ta đáp lời tôi.
"À... ừm, vậy à, tôi hiểu rồi..."
Bất lực, tôi đành bỏ cuộc, rời khỏi tiệm karaoke.
Cứ đà này, chỉ còn cách điên cuồng gọi cho Koigasaki thôi. Mặc kệ cô nàng có phớt lờ tôi, hay có giật mình rồi nổi cơn tam bành, tóm lại là phải gọi cho đến khi nào cô ta chịu bắt máy thì thôi. Tìm được cô ta giờ chỉ còn cách này.
Tôi móc điện thoại ra gọi cho Koigasaki, vừa đi vừa rảo bước về phía nhà ga.
Đúng lúc đó, tôi chợt thấy Koigasaki và Hosokawa bước ra từ tiệm M ở phía bên kia đường.
Tôi lập tức ngắt điện thoại, nhìn trước ngó sau chắc chắn không có xe cộ qua lại, rồi băng qua đường.
"Koigasaki!"
Tôi không kìm được mà gọi lớn về phía bóng lưng hai người.
"Ể...?!"
Koigasaki giật mình quay đầu lại, trông thấy bóng dáng tôi thì thoáng hoảng hốt.
"Sao... sao mà..."
"Khục... khục... cô... ưm..."
Tôi định hỏi sao cô không chịu bắt máy, nhưng vì đã dốc hết sức chạy đến, giờ thở hổn hển đến nỗi chẳng nói nên lời.
"Ơ, anh là ai ấy nhỉ... Hình như có gặp rồi... Kashiwagi? Đúng không?"
Là Kashiwada chứ! Câu nói của Hosokawa khiến tôi bực mình không tả nổi. Đến cả bạn cùng lớp mà còn chẳng nhớ tên tôi... Rốt cuộc tôi kém nổi bật đến thế sao?
"Sao anh lại ở đây?"
Koigasaki hỏi thế thì tôi cũng chẳng biết phải trả lời sao. Dù sao thì, trông Koigasaki vẫn ổn (?) cũng khiến tôi phần nào yên tâm, nhưng về sau phải làm gì thì tôi lại hoàn toàn không nghĩ ra.
"Tại vì... tôi có chuyện muốn nói với Koigasaki."
"Hả...?"
"Xin lỗi, ngại quá, lát nữa tôi phải đưa Koigasaki về nhà rồi. Hôm nay trông cô ấy có vẻ không khỏe."
"Ể...?!"
Lời nói của Hosokawa khiến tôi sốt ruột không thôi.
Anh ta đưa cô ấy về ư? Anh ta thật sự sẽ đưa cô ấy về nhà ư? Không, tuyệt đối không thể nào! Hắn ta chắc chắn chỉ nói bừa để lừa Koigasaki đi chỗ khác thôi.
"À, vậy thì để tôi đưa cô ấy về cho!"
Tôi lấy hết can đảm, tự mình xung phong nói.
"Ể? Không không, không sao đâu ạ."
Hosokawa cười ngượng nghịu từ chối tôi.
"Cuối cùng thì anh muốn gì... Tôi chẳng có gì để nói với anh cả."
Koigasaki lạnh nhạt ném lại một câu cho tôi.
Tôi không tin nổi vào mắt mình khi nhìn thẳng vào mặt Koigasaki, còn cô ấy thì lại lảng tránh ánh mắt tôi.
Cô đang nói gì thế... Tôi đã vì cô mà dốc hết sức chạy đến đây, thậm chí còn bỏ dở buổi tiệc trà với Sakurai-san để tìm cô... Vậy mà thái độ của cô dành cho tôi lại là như thế này ư?
"Koigasaki-san đã nói vậy rồi, thôi thế nhé."
Hosokawa nói xong, hai người liền quay lưng, đi về phía nhà ga.
Mối quan hệ hợp tác đã tan vỡ rồi, cô ta nghĩ tôi đến đây với tâm trạng gì chứ.
Mặc xác Koigasaki đi, cứ để cô ta bị gã đàn ông lẳng lơ kia lừa gạt rồi sau này hối hận thì tôi cũng không quan tâm nữa.
Nhìn bóng lưng hai người dần dần khuất xa, tôi tự nhủ —
Tôi chẳng còn dũng khí để hành động nữa rồi. Dù sao thì, ngay cả Koigasaki cũng đã từ chối tôi.
Hơn nữa, việc Hosokawa là một gã đàn ông trăng hoa, dễ dàng ra tay với phụ nữ, có lẽ chỉ là lời đồn, thực ra hắn ta là người tốt, hôm nay có khi thật sự chỉ muốn đưa Koigasaki về nhà...
............... Sao mà có thể chứ!
Nhìn thái độ vừa nãy của hắn ta, chỉ đưa người về nhà thôi thì đâu cần phải gấp gáp đến thế? Hắn ta chắc chắn muốn đưa người vào khách sạn hoặc phòng kín! Nếu đã vào những nơi đó rồi thì xong đời rồi. Koigasaki vốn sợ đàn ông, chắc chắn chẳng thể phản kháng nổi.
"Uwoooooo!"
Tôi dồn hết sức lực cuối cùng, dốc toàn lực chạy theo bóng lưng bọn họ.
"Hả?"
Cả hai người đều nhận ra tiếng bước chân của tôi mà quay đầu lại.
"Này, làm sao đấy, anh còn chuyện gì nữa à?"
Biểu cảm trên mặt Hosokawa lộ rõ sự khó chịu trong lòng hắn ta.
"Koigasaki... Hosokawa hắn ta..."
Tôi mặc kệ Hosokawa, gọi về phía Koigasaki. Tôi muốn nói cho Koigasaki biết Hosokawa là một tên khốn nạn nguy hiểm, nhưng lại không thể nói quá thẳng thừng. Nếu không, Hosokawa sẽ phản bác lại ngay... Có cách nào hay hơn không đây...?
"Gì... cái gì chứ, anh phiền phức quá đi! Tôi đã bảo không muốn nhìn mặt anh rồi mà..."
"Hosokawa hắn ta... Hosokawa hắn ta chính là Araki đó!"
"...Ể?!"
"...Á?!"
Bộ não tôi xoay chuyển với tốc độ chóng mặt, tôi lớn tiếng nói. Nghe tôi nói vậy, cả Koigasaki và Hosokawa đều rơi vào trạng thái chết lặng, không thốt nên lời.
"Anh... anh đang nói cái quái gì vậy...?"
Hosokawa nhìn tôi với vẻ mặt khó hiểu, điều này cũng là lẽ đương nhiên.
"Anh đang nói gì thế..."
"Tôi... tôi đã bảo rồi mà, là Araki đó! Araki trong 'Bumbling Sweetheart'!"
Tôi nhấn mạnh lại một lần nữa với Koigasaki đang chưa thể hiểu ra.
"Ể? Araki là... À!"
Nghe đến đây, Koigasaki cuối cùng cũng đã hiểu ra.
Araki mà tôi nhắc đến là tên Sở Khanh Araki, một nhân vật xuất hiện trong bộ shojo manga yêu thích của Koigasaki mang tên 《Bumbling Sweetheart》. Hắn ta là một gã tồi, rất nhanh ra tay với con gái, nhưng nữ chính Yui lại ngốc nghếch đến nỗi chẳng nhận ra Araki là một tên Sở Khanh. Còn Ooba, người biết rõ bản chất của Araki, thì luôn nhắc nhở Yui. Tôi nói với Koigasaki rằng Hosokawa chính là Araki, là để muốn nói cho Koigasaki biết Hosokawa là một kẻ trăng hoa và nguy hiểm, y hệt như Araki.
"Cái... cái này sao có thể chứ..."
Koigasaki đã hiểu được hàm ý trong lời nói của tôi, cô nàng nhìn chằm chằm vào mặt Hosokawa với vẻ do dự. Vì Hosokawa bề ngoài cứ giả vờ làm một người đàn ông vui vẻ, tốt bụng, nên Koigasaki khó mà tin được.
"Anh có thể đừng như thế nữa được không? Koigasaki-san cũng mệt lắm rồi... Ể?!"
"Á... á á á á!"
Ngay khoảnh khắc tiếp theo, tôi đã làm một hành động mà chính mình còn phải kinh ngạc. Tôi nhấc bổng Koigasaki lên, ôm cô nàng vào lòng bằng cả hai tay.
...Tuy tôi không hề có ý đó, nhưng đây chẳng phải cái kiểu bế công chúa mà người ta hay nói đó sao...?
Chẳng hiểu sao, tôi lại hoàn toàn bắt chước hành động của Ooba khi đưa Yui đi trong quyển doujinshi do Koigasaki viết. Mặc dù ngay cả bản thân tôi cũng không biết mình đang làm gì, nhưng tôi nghĩ rằng nếu mình làm một hành động bất ngờ như vậy, Hosokawa và Koigasaki có lẽ sẽ vì kinh ngạc mà ngoan ngoãn đứng đờ ra đó. Hơn nữa, muốn đưa Koigasaki bướng bỉnh rời khỏi đây thì chỉ còn mỗi cách này thôi... Kết quả là suy nghĩ đó đã thôi thúc tôi đột ngột hành động.
"Xin lỗi nhé!"
Tôi ném lại cho Hosokawa câu nói đó, ôm Koigasaki sải bước thật nhanh rời xa hắn. Thật ra nếu có thể chạy thì sẽ ngầu hơn rất nhiều, nhưng chỉ riêng việc bế cô nàng lên thôi đã mệt muốn đứt hơi rồi, làm sao mà có thể chạy nổi chứ, đi nhanh đã là giới hạn của tôi rồi. Còn Hosokawa thì đang trợn mắt há hốc mồm đứng ngây ra tại chỗ, xem ra không có ý định đuổi theo hay ngăn cản tôi.
"Đợi... đợi đã! Anh... anh làm cái gì thế hả?! Thả... thả tôi xuống!"
Koigasaki la làng la xóm lên, nhưng tôi chẳng buồn quan tâm, cứ thế đi thẳng cho đến khi không còn nhìn thấy Hosokawa nữa.
"Khục, khục, khục..."
Sức lực tôi không thể trụ được lâu nữa, đến chỗ không còn nhìn thấy Hosokawa, tôi liền đặt Koigasaki xuống.
"Thật là... cậu... cậu tự dưng làm cái trò gì vậy hả?!"
"Cậu đúng là... nặng không ngờ... Đau quá."
Koigasaki dùng túi đeo vai gõ vào tôi.
Tôi cứ nghĩ cô ấy sẽ mắng xối xả, nhưng vừa nhìn mặt, Koigasaki đã đỏ bừng, nhíu mày nhìn tôi.
"Cậu... cậu có gì muốn nói à? Chẳng phải quan hệ hợp tác đã hủy rồi sao, lại còn là cậu nói hủy nữa chứ, sao giờ lại tự dưng tìm tôi nói chuyện..."
Chẳng hiểu sao, Koigasaki rõ ràng là đang giận, nhưng mắt lại rơm rớm nước, lộ ra vẻ mặt khổ sở.
"Cậu đó... tôi gọi mấy cuộc mà cậu chẳng bắt máy cuộc nào..."
"Ơ...? À, thật này..."
Koigasaki lôi điện thoại thông minh trong túi ra, lộ vẻ mặt như thể vừa sực nhớ ra.
"Tôi cứ mãi nói chuyện với Hosokawa-kun nên chẳng để ý gì cả."
"Cứ mãi nói chuyện sao...?"
Nghe vậy tôi thấy hơi khó chịu.
"Ừ, mọi người đi karaoke chung như trước đó, nhưng Hosokawa-kun thấy tôi không ổn nên nói 'Trông cậu không khỏe lắm, để tôi đưa cậu về'."
"Cậu không khỏe à?"
Lúc nãy Hosokawa cũng nói vậy mà.
"Không phải vậy... Hôm nay tôi khá buồn bã, ở quán karaoke cũng một mình ủ rũ, chắc Hosokawa-kun để ý thấy. Cậu ấy còn bảo thôi thì uống gì đó lạnh lạnh cho bình tĩnh lại, thế là hai đứa tôi đến tiệm M."
Chuyện của Suzuki khiến cô ấy buồn bã cả khi đi giao lưu sao? Thế thì thà đừng tham gia ngay từ đầu còn hơn.
"Vậy còn cái chuyện cậu vừa nói Hosokawa-kun là kiểu người 'ngọt ngào giả nai' gì đó... là sao vậy?"
"À... chuyện này à... Nghe nói Hosokawa hồi hè, từng cặp kè với rất nhiều đứa con gái..."
"...Ơ?!"
Koigasaki không tin nổi mà hỏi ngược lại.
"...Có... có khi nào là giả không? Hôm nay Hosokawa-kun đối xử với tôi rất tốt mà..."
"Tôi không rõ độ tin cậy của tin đồn, nhưng lúc nãy khi nói muốn đưa cậu về, cậu ta không tỏ vẻ sốt sắng lắm sao? Chỉ là đưa người về nhà thôi mà cần gì phải sốt sắng đến thế chứ, có khi nào sau đó muốn đưa cậu đi chỗ khác không?"
"...Hả?"
Nghe tôi nói, sắc mặt Koigasaki tái mét.
"Sao... sao có thể chứ... Cậu ấy tốt bụng cực mà... Cho dù tôi sợ con trai không thể nói chuyện đàng hoàng, cậu ấy còn an ủi tôi là không khỏe thì thế cũng chẳng sao..."
"Có phải cậu ta cố tình đối tốt để lấy lòng tin của cậu không? Cậu đúng là dễ tin người. Nếu tôi không kiên quyết kéo cậu đi, bây giờ còn chẳng biết chuyện gì sẽ xảy ra nữa chứ."
"Sao có thể chứ... Nhưng mà..."
Koigasaki nghe tôi nói xong thì càng thêm buồn bã, liền im bặt không nói gì nữa.
Nhưng chỉ một lát sau, Koigasaki lại lên tiếng:
"À mà nói mới nhớ... cậu... hôm nay chẳng phải có hẹn hò với Tiểu Đậu sao?"
"Ơ? À, gọi là hẹn hò thì cũng chỉ là hai đứa đi chơi thôi..."
"Thế sao cậu lại ở đây? Buổi hẹn hò thế nào rồi?"
"Không không, bọn tôi có đi xem phim. Nhưng đang nói chuyện với Sakurai-kun thì nghe nói hôm nay cậu đi giao lưu, mà Hosokawa cũng tham gia nữa... Trước đó tôi đã từng nghe tin đồn không hay về Hosokawa rồi..."
"Hả..."
Koigasaki nghe tôi nói xong thì vô cùng ngạc nhiên.
"Cậu cứ thế... bỏ Tiểu Đậu lại mà chạy đến đây sao? Chỉ vì... cứu tôi..."
"Đâu đến mức cứu cậu ghê gớm thế... Với lại tôi cũng được Sakurai-kun cho phép rồi, đâu tính là bỏ mặc cô ấy đâu..."
Tôi cứ nghĩ Koigasaki sẽ lại lên giọng mắng tôi, nhưng cô ấy nhìn mặt tôi, lộ ra vẻ mặt không biết là hoang mang hay khổ sở mà im lặng.
"...Đồ ngốc..."
"Hả?"
Những lời Koigasaki nói sau đó khiến tôi nghi ngờ tai mình.
"Cậu đó... đúng là... đồ ngốc."
"Cậu nói ai ngốc hả?"
Cậu dám nói mấy lời đó với người đã giúp cậu giữ gìn danh tiết hả? Tôi vốn định mắng lại như vậy, nhưng nhìn thấy vẻ mặt của Koigasaki, tôi cũng chẳng giận nổi nữa.
Koigasaki dù cúi đầu muốn che giấu, nhưng cô ấy đang khóc.
"Này..."
Cậu khóc gì chứ? Đừng khóc nữa mà. Dù tôi có bao nhiêu lời muốn nói, nhưng lại chẳng thốt ra được câu nào.
"Đúng là đồ ngốc... nhưng mà... cảm ơn cậu."
Koigasaki ngẩng đầu nhìn tôi nói, khóe mắt vẫn còn vương nước.
Thấy Koigasaki bộ dạng này, tôi tự nhiên giơ tay phải lên.
"..."
Thoáng cái giật mình, tôi vội vã hạ tay xuống như thể không có chuyện gì xảy ra.
Tôi... tôi vừa định làm gì vậy? Nếu chậm một bước nữa, tôi đã làm ra chuyện không hay ho gì rồi...
Vừa nãy, tôi đã định... xoa đầu Koigasaki.
Mà nếu làm thế, chắc chắn lại bị con nhỏ này mắng cho tơi bời. Cô ấy thể nào cũng hét lên "Ghê tởm, đừng chạm vào tôi!" rồi hất tay tôi ra. Tôi đúng là đồ đại ngốc.
"Gì... gì vậy chứ... Tôi đã cảm ơn rồi mà."
Koigasaki cảm ơn xong mà tôi chẳng nói câu nào, lại còn làm cái gì đó lấm la lấm lét, khiến cô ấy bất mãn mà phồng má lên. Aida, may quá, cái việc tôi định làm vừa nãy xem ra không bị phát hiện.
"À, không phải... cái đó..."
Tôi vội vàng sắp xếp lại những lời nên nói trong đầu.
"Cái đó... tôi xin lỗi."
"...Hả?"
"Tôi đã nói rất nhiều lời quá đáng... Lúc nóng giận còn nói hủy bỏ quan hệ hợp tác cũng chẳng sao cả... nhưng đó không phải ý định thật sự của tôi."
"............"
Koigasaki im lặng nhìn tôi.
"Cậu có muốn một lần nữa... thiết lập quan hệ hợp tác với tôi không?"
Tôi đưa bàn tay phải của mình ra trước mặt Koigasaki.
Cứ như cái ngày đầu tiên chúng tôi thiết lập quan hệ hợp tác vậy.
Dù trong lòng tôi cảm thấy bất an không biết Koigasaki có còn muốn thiết lập quan hệ hợp tác với tôi nữa không...
"Đương nhiên rồi... đúng như ý tôi muốn."
Koigasaki siết chặt lại tay phải tôi, mạnh mẽ hệt như ngày hôm đó. Lòng tôi tràn ngập cảm giác an tâm.
Chúng tôi nắm tay nhau vài giây rồi buông ra.
Tôi đột nhiên thấy ngượng ngùng, ánh mắt liền đánh sang chỗ khác.
...Có thể một lần nữa thiết lập quan hệ hợp tác với Koigasaki, thật sự là tốt quá rồi. Tôi từ tận đáy lòng nghĩ như vậy.
Đương nhiên, một phần là vì có con nhỏ này giúp đỡ thì đúng là rất đáng tin cậy, nhưng với tôi bây giờ, cô ấy không chỉ có vậy. Là một người cộng sự đáng tin cậy giúp đỡ tôi trong chuyện yêu đương, vị trí của cô ấy ở phương diện này đương nhiên rất quan trọng, nhưng giờ thì không chỉ có thế nữa rồi, chẳng biết từ lúc nào cô ấy đã có một vị trí quan trọng hơn trong lòng tôi.
"Nhưng mà cậu đó, lại dám bỏ buổi hẹn hò với Tiểu Đậu... cứ thế mà chạy đến đây..."
Koigasaki đã bình tĩnh lại, ngừng khóc một chút, giờ đang ôm đầu phiền não.
"Aida... thật là... giờ phải làm sao đây..."
Cô ấy trông rất phiền não, nhưng tôi không biết cái từ "phải làm sao" mà cô ấy nói là ám chỉ chuyện gì.
"Ơ... nhưng mà... đâu phải hẹn hò."
"Hả? Sao lại không phải? Rõ ràng là hẹn hò mà!"
"Không phải mà, chỉ là hai đứa đi chơi thôi, tuyệt đối không phải hẹn hò... Với lại Sakurai-kun hình như đã có người trong lòng rồi."
"Hả...?"
"Hôm nay cô ấy nói rõ ràng rồi nên đây không phải hẹn hò đâu..."
"Gì..."
「Cậu đúng là… Haizzz~...」
Cô ấy thở dài, gương mặt vừa như chịu hết nổi lại vừa hoang mang. Tôi thật sự không hiểu rốt cuộc cô ấy đang không chịu nổi điều gì.
「...Mà cậu cũng lạ. Rõ ràng thích Suzuki vậy mà lại đi dự tiệc giao lưu là sao?」
Koigasaki nghe tôi nói xong, khẽ giật mình.
Tôi cứ nghĩ cô ấy sẽ cãi lại, ai dè cô ấy chẳng nói chẳng rằng lôi điện thoại thông minh ra nghịch.
Định lờ mình sao...? Tôi chợt nghĩ vậy, nhưng cô ấy nghịch một lát rồi –
「Cái này này.」
Cô ấy đưa điện thoại cho tôi.
「Ơ? Cái này là...」
Đó là bức ảnh chụp lễ hội pháo hoa bằng điện thoại. Những chùm pháo hoa khổng lồ nở rộ trên nền trời đêm.
「Tớ xem thử album ảnh của Suzuki-kun trên MIXI, ai dè lại thấy tấm này trong mấy cái ảnh kiểu 'otaku' của cậu ấy. Dù là mới đăng gần đây thôi...」
「Ủa? Tấm này thì sao cơ?」
Tôi vẫn chưa hiểu ý Koigasaki, đành nghiêng đầu thắc mắc.
「Sao cậu không hiểu gì hết vậy? Trên phần bình luận không phải có ghi 'Lễ hội pháo hoa Sumidagawa~' sao? Chính là cái lễ hội pháo hoa mà bọn mình đi đấy! Tức là, Suzuki-kun quả nhiên đã có mặt ở lễ hội pháo hoa Sumidagawa!」
「Ơ...」
「Mà này, cậu nhìn đây nữa!」
Koigasaki chỉ vào một góc bức ảnh pháo hoa, nơi chụp được một phần nhỏ bóng lưng một cô gái mặc yukata màu hồng.
「Cái này ấy hả, chính là cô bạn gái mà bọn mình từng thấy của Suzuki-kun đó.」
「Ơ... Nhưng chỉ thấy mỗi cái yukata thôi mà.」
「Cô ấy mặc cái yukata màu hồng này đúng y chang mà! Cậu không nhớ sao?」
Chuyện này là sao đây? Suzuki đã khẳng định rõ ràng với tớ là cậu ấy không đi lễ hội pháo hoa mà... Nhưng tại sao trong album ảnh của Suzuki lại có tấm ảnh chụp bằng điện thoại kiểu này chứ?
「Nói thật nhé... thực ra trong lòng tớ, tớ cũng hơi hơi tin cậu một chút. Tớ cứ mong là mình đã nhìn nhầm Suzuki-kun hôm lễ hội pháo hoa, rằng Suzuki-kun thật sự không có bạn gái. Tớ đã luôn cầu mong là như vậy đấy. Nhưng... ngay khoảnh khắc nhìn thấy bức ảnh này, tất cả những suy nghĩ đó đều tan biến hết.」
「Koigasaki...」
Dù đã nhìn thấy bức ảnh Koigasaki đưa, tôi vẫn không thể tin nổi. Suzuki đó mà có bạn gái á? Thật là bịa đặt! Rõ ràng chính miệng Suzuki đã trả lời là 「không đi lễ hội pháo hoa」, 「không có bạn gái」 khi tôi hỏi mà. Tôi không đời nào tin cậu ấy lừa mình. Cứ nghĩ là để đề phòng vạn nhất, tôi liền đăng nhập vào MIXI để tự mình kiểm tra lại album ảnh của Suzuki.
Nhưng mà, trước khi kịp lướt đến album ảnh của Suzuki, tôi đã thấy một dòng bình luận khiến mình phải để ý.
「Cập nhật trạng thái của bạn bè thật vui vẻ @Dingyuanbing 18:09 Đang chờ tập trung bây giờ. Vẫn còn chút thời gian nên ghé quán karaoke một mình ở Shinjuku đã nha~♪」
Tôi nhìn đồng hồ điện thoại, lúc này là 18 giờ 20 phút. Nghĩa là, dòng bình luận của Suzuki vừa mới được đăng cách đây mười phút thôi. 「Koigasaki...」
「Ủa...?」
「Đã vậy thì, chúng ta cứ trực tiếp đi gặp người trong cuộc mà xác nhận luôn đi!」
「Ơ... ơ là sao?」
「Suzuki bây giờ đang ở quán karaoke bên Shinjuku đó! Đi "đánh úp" cậu ấy luôn!」
「Hả?」
Mặc kệ tiếng kêu nghi hoặc của Koigasaki, tôi rút điện thoại gọi cho Suzuki.
「À, alo alo?」
Sau hai tiếng chuông, giọng nói tươi tắn của Suzuki vang lên đầu dây bên kia.
「À, Suzuki hả? Cậu bảo đang hát karaoke một mình ở Shinjuku, vậy là ở quán nào thế?」
「Ơ? Ưm~ Quán Karaoke ở Lối ra phía Đông ấy hả? Ơ? Cậu có đọc MIXI của tớ à?」
「Ừa, đúng rồi. Vừa hay tớ cũng đang ở Shinjuku này. Bây giờ tớ qua đó được không?」
「Ơ? Được chứ, được chứ! Cơ mà khoảng ba mươi phút nữa tớ phải đi gặp người khác mất rồi...」
「Ồ, vậy thì không sao cả. Tớ chỉ có vài chuyện muốn hỏi thôi, xong nhanh lắm!」
「Vậy hả? Thế tớ đợi cậu nha. Nhớ là phòng 502 đó!」
「Được, tớ qua ngay đây!」
Nói đoạn, tôi cúp máy.
「Khoan... khoan... khoan đã nào... Bây giờ đi luôn ư... Cậu nói thật đó hả?」
「Tất nhiên rồi.」
「Nếu vậy thì, đáng lẽ ra cậu phải nói là có cả tớ đi cùng nữa chứ? Hay cậu định đi một mình hả?」
「Cậu nói vớ vẩn gì thế! Đương nhiên là cậu cũng phải đi cùng rồi, phải dùng chính tai mình mà nghe sự thật từ miệng Suzuki chứ! Có thế cậu mới chịu tin chứ gì?」
「Bây... bây giờ mà đi gặp Suzuki-kun là tớ đã run bần bật rồi... còn phải nghe chuyện quan trọng đến thế nữa chứ... tớ cần chuẩn bị tâm lý... với lại, nếu gặp Suzuki-kun thì tớ còn muốn trang điểm lại nữa chứ...」
「Thôi thôi, đi thôi! Tớ nói với Suzuki là qua ngay đó, với lại Suzuki lát nữa còn phải đi gặp người khác nữa, không có thời gian đâu!」
Koigasaki vẫn càm ràm không ngớt, nhưng tôi mặc kệ cô ấy, cứ thế thẳng tiến về phía Lối ra phía Đông. Koigasaki vừa than vãn đủ điều, vậy mà vẫn lẽo đẽo theo sau tôi.
「Này cậu! Rõ ràng cậu có biết đường đến Lối ra phía Đông Shinjuku đâu mà cứ đi trước làm gì hả?」
Đi được một đoạn ngắn thì tôi bị Koigasaki phát hiện là hoàn toàn mù tịt đường ở Shinjuku, thế là cô ấy lại đi trước dẫn đường cho tôi.
Koigasaki có vẻ thường xuyên cùng bạn bè đến Shinjuku chơi nên cũng biết rõ quán karaoke ở Lối ra phía Đông nằm ở đâu.
「Cậu ấy bảo là phòng 502.」
「Lát nữa vào quán karaoke thì cậu đi trước đi nha! Để tớ vào trước lỡ Suzuki-kun giật mình thì sao? Tớ với Suzuki-kun còn chưa thân đến mức đó mà...」
Đến quán karaoke S ở Lối ra phía Đông Shinjuku, sau khi báo với quầy lễ tân là đến gặp bạn, chúng tôi liền đi đến phòng 502.
Dù tôi cũng có chút căng thẳng, nhưng sự lo lắng và bất an của Koigasaki thì còn truyền sang tôi mãnh liệt hơn nhiều.
Tôi mở cửa phòng 502.
「À, Kasiwada...?」
Suzuki thấy tôi thì khẽ gọi một tiếng, nhưng khi nhìn thấy Koigasaki đang lấp ló phía sau lưng tôi, cậu ấy liền lộ vẻ mặt khó tin.
「À, xin lỗi nha. Tớ quên chưa nói với cậu. Tớ đang chơi cùng Koigasaki nên tiện thể rủ cậu ấy đi cùng luôn...」
Tôi lúng túng không biết giải thích thế nào cho phải, cuối cùng đành nói qua loa đại khái.
「À, ra vậy hả? Ơ, xin lỗi, bài hát sắp bắt đầu rồi!」
Đúng lúc đó, bài hát VOCALOID mà Suzuki đã chọn bắt đầu vang lên. Thế là bọn tôi đành ngồi xuống sofa đợi cậu ấy hát xong. Tôi liếc nhìn sang Koigasaki ngồi bên cạnh, chỉ thấy cô ấy căng thẳng đến mức mặt mũi tái mét, cứng đờ người ra.
Đợi đến khi Suzuki dùng chất giọng vẫn hay 「đỉnh của chóp」 của mình hát xong, tôi đang định bụng là cuối cùng cũng có thể hỏi cậu ấy rồi thì –
「À, hai cậu có muốn gọi bài không nè~? Còn chưa đến ba mươi phút nữa thôi à nha~」
Suzuki đưa quyển sổ chọn bài điện tử cho tôi, giục bọn tôi cũng chọn bài.
「Không phải đâu! Tớ đâu có đến đây để hát, là có chuyện muốn hỏi cậu...」
「Muốn hỏi tớ á?」
Suzuki đờ đẫn nhìn tôi.
「Nghe cho rõ đây! Nhìn thẳng vào mắt tớ mà trả lời thành thật đó!」
「Ơ? Ừm?」
「Suzuki này... cậu có bạn gái không?」
「...」
Suzuki nghe xong câu hỏi của tôi, không chút biểu cảm, cứ thế nhìn chằm chằm vào mắt tôi.
Phản ứng kiểu gì thế này? Chẳng lẽ trước đây cậu ấy bảo không có là nói dối, thực ra vẫn có sao...?
「Lại là câu hỏi này nữa hả?」
Suzuki hiếm hoi lắm mới lộ vẻ mặt khó hiểu hỏi ngược lại tôi.
「Ơ...」
「Tớ nói từ trước rồi mà! Tớ ở ngoài đời thực làm gì có bạn gái nào đâu~ Kasiwada cậu rốt cuộc đang nghi ngờ cái gì vậy chứ!」
Suzuki cầm quyển sổ chọn bài điện tử lên, bắt đầu tra cứu danh mục bài hát.
「Ơ, thật ư? Thật sự không có thật hả?」
「Sao cậu lại không tin tôi thế chứ~? Muốn tôi có bạn gái đến vậy sao?」
Suzuki bực mình quay mặt đi, hiếm khi thấy cậu ấy phản ứng thế này. Chắc tại tôi cứ gặng hỏi mãi nên cậu ấy cũng phát phiền rồi. Quả nhiên… Suzuki trông không giống đang nói dối.
Tôi quay sang nhìn Koigasaki. Cô ấy nhìn phản ứng của Suzuki mà đứng hình. Có vẻ Koigasaki cũng không nghĩ Suzuki đang nói dối. Lúc này, tiếng chuông điện thoại VOCALOID vang lên trong phòng, nhưng không phải của tôi. Suzuki vội vàng nói:
「À, xin lỗi, có điện thoại~」
Đồng thời, cậu ấy cầm chiếc iPhone của mình lên nghe máy.
「Ơ? Cậu đến rồi à? Có nhanh quá không vậy? Không phải bảo ba mươi phút nữa sao... Ừm, à, ra vậy... À, bạn tôi đang ở đây... Quán karaoke gần cửa Đông nhất, ừm~ phòng 502.」
Nghe nói cậu ấy có hẹn với ai đó, có vẻ người kia đã đến, không biết là ai. Sau đó Suzuki cúp máy.
「À, xin lỗi Suzuki… Cậu đang đợi người mà, xin lỗi đã làm phiền.」
Đã nghe chính miệng Suzuki nói rằng không có bạn gái rồi, thì Koigasaki cũng nên thỏa mãn rồi. Dù còn nhiều điều muốn hỏi, như cậu ấy có đi lễ hội pháo hoa không, hay người đi cùng là ai, nhưng không thể làm phiền Suzuki thêm nữa. Tôi nghĩ bụng lát nữa sẽ hỏi qua điện thoại hoặc tin nhắn, thế là tôi bắt đầu dọn đồ chuẩn bị về.
「Ơ, cậu về à?」
「Ừm, đúng vậy. Cái này… không thể làm phiền cậu được…」
Nếu là bạn chung của tôi thì không sao, nhưng có vẻ không phải thế. Thế thì tôi và Koigasaki ở đây cũng chỉ thêm vướng bận. Với lại, chúng tôi đối mặt với bạn của Suzuki cũng khá ngượng.
「Được mà, không sao đâu. Tôi đang định tìm một ngày để giới thiệu, đây đúng là cơ hội tốt…」
Giới thiệu?
Là muốn giới thiệu bạn bè cho chúng tôi sao? Tôi không hiểu Suzuki muốn làm gì.
Trong tình huống này, nếu người sắp đến là bạn gái của Suzuki, và cậu ấy muốn giới thiệu cho chúng tôi thì rất hợp lý, nhưng tôi vừa mới nghe Suzuki khẳng định chắc nịch là cậu ấy không có bạn gái.
Cạch.
Đúng lúc tôi đang suy nghĩ, cửa phòng karaoke mở ra. Có vẻ người mà Suzuki đang đợi đã đến.
「Shou-chan, đợi lâu chưa nè~」
「…」
Tôi… và cả Koigasaki… khi nhìn thấy người bước vào phòng, đều đứng hình.
Người bước vào phòng chính là cô gái mà tôi và Koigasaki đã thấy, người đã đi cùng Suzuki trong lễ hội pháo hoa.
Nói cách khác, đó là… bạn gái của Suzuki.
Cô ấy có mái tóc nâu sáng ánh vàng, được buộc thành hai bím tóc đuôi ngựa, cài thêm chiếc kẹp tóc hình bông hoa đủ màu sắc to sụ. Phần trên, cô ấy mặc chiếc áo blouse bèo nhún có đính nơ to ở ngực, khoác ngoài chiếc áo cardigan len màu hồng đậm, và đeo một sợi dây chuyền hình trái tim khá lớn; phần dưới, cô ấy mặc chiếc váy mini ren bồng bềnh, thắt một chiếc thắt lưng bản to, đi tất quần màu tím có họa tiết lớn. Cô ấy đeo một chiếc túi lông xù sau lưng, mái tóc mái ngắn kết hợp với hàng mi dài hơn cả Koigasaki, trang điểm cũng rất lộng lẫy, cảm giác như một cô gái sành điệu, cá tính thường thấy ở khu vực Harajuku vậy. Ấn tượng cô ấy mang lại giống hệt cái cô ca sĩ Kyary Pamyu Pamyu đang gây sốt gần đây. Đây chính là của Suzuki—
「Chị ơi, chị đến sớm quá rồi đấy~」
「…?」
Tôi và Koigasaki đồng loạt quay sang nhìn Suzuki.
「Chị ơi…?」
Tôi không kìm được mà gọi thành tiếng.
「Chị… chị gái của Suzuki-kun sao…?」
Koigasaki cũng thì thầm lẩm bẩm.
「À, bạn của Shou-chan hả~? Rất vui được gặp các bạn~」
Người được cho là chị gái của Suzuki (?), đối với chúng tôi nở một nụ cười hồn nhiên.
「À, chào chị, rất vui được gặp chị…」
「Rất… rất vui được gặp chị, chào buổi tối.」
Tôi và Koigasaki lần lượt chào cô ấy.
Đây chính là người mà chúng tôi cứ tưởng là bạn gái của Suzuki.
「Khoan đã, Suzuki…」
Việc Suzuki có chị gái, tôi đã biết từ trước rồi.
Vì thế, tôi đã từng nghi ngờ liệu người thấy ở lễ hội pháo hoa có phải là chị gái của Suzuki không, nhưng khả năng đó đã bị chính Suzuki phủ nhận. Suzuki từng nói chính miệng rằng, chị gái cậu ấy là cô gái tóc đen cắt mái bằng, đeo kính, mặc đồng phục thủy thủ, người đã chụp ảnh tự sướng cùng cậu ấy.
「Vậy cái cô gái chụp ảnh tự sướng cùng cậu trong danh sách bạn bè ấy là ai? Cái cô tóc đen mái bằng mặc đồng phục thủy thủ ấy… cái cô mà cậu bảo là chị cậu ấy…」
「Chị ấy đấy.」
Suzuki trả lời không chút suy nghĩ. Lời nói này càng khiến tôi thêm bối rối.
「Ơ… cậu có hai chị gái… hay sao?」
「Ơ, ảnh tự sướng cậu nói là ảnh đại diện MIXI của chị hả?」
Lúc này, người được cho là chị gái của Suzuki (?) bỗng nhiên xen vào cuộc nói chuyện của chúng tôi.
「Ơ…?」
「À, ảnh đó hoàn toàn khác với chị bây giờ mà~ Ảnh đó là chị đội tóc giả, trang điểm cũng khác rất nhiều, mà còn cố tình mặc đồng phục thủy thủ nữa chứ~」
「…Ơ?」
Tóc giả? Trang điểm? Đồng phục thủy thủ…? Nói cách khác, cô gái trong ảnh tự sướng đó, người đang đứng trước mặt mà chúng tôi nghi là chị gái của Suzuki, cùng với cô gái mà tôi và Koigasaki thấy đi cùng Suzuki ở lễ hội pháo hoa… Tất cả đều là CÙNG MỘT NGƯỜI… đúng không?
「GiGO ở Ikebukuro có chỗ chụp ảnh tự sướng hóa trang đó mà~ Con trai không có con gái đi cùng thì không vào được đâu~ Chị ấy đã mặc bộ đồng phục thủy thủ không hợp với tuổi của mình ở đó—」
Suzuki bổ sung. Chẳng phải đó là chỗ chụp ảnh tự sướng hóa trang mà hôm nay tôi đi với Sakurai sao…
「Thật… sao…?」
Tôi lập tức cạn sạch sức lực, đổ gục xuống ghế sofa.
Nói cách khác, tôi và Koigasaki đã mất cả buổi trời tranh cãi về việc chị gái của Suzuki là bạn gái cậu ấy, tự biến mình thành ra nông nỗi này sao… Ôi trời, đúng là lũ ngốc…
「Chị gái…」
Tôi quay sang nhìn Koigasaki, cô ấy dù ngạc nhiên nhưng lại nở nụ cười rạng rỡ vì vui sướng.
Không phải bạn gái, mà là chị gái. Sự thật này, đối với Koigasaki mà nói, chắc chắn là một điều đáng mừng.
「Đây là chị gái tôi.」
Suzuki một lần nữa chỉ vào chị mình, giới thiệu với chúng tôi.
「Chị là Suzuki Mitsuki. Em trai chị bình thường phiền các em nhiều rồi~」
「Dạ… không đâu ạ, là em mới được cậu ấy giúp đỡ.」
Chị gái của Suzuki rất cởi mở và hoạt bát, đúng là chị em ruột, cảm giác rất giống với Suzuki.
Mà nói mới nhớ, trước đây Suzuki từng kể rằng chị cậu ấy đã nói 「Không thể chịu nổi thằng em mình nhà quê thế này」 rồi dạy cậu ấy cách ăn mặc. Quả thật, một người chị sành điệu như vậy, khiến lời nói đó nghe thật thuyết phục.
「Đây là bạn tôi, Kashiwada, và… bạn của cậu ấy… Koigasaki.」
Suzuki tiếp tục giới thiệu tôi và Koigasaki cho chị ấy.
Suzuki à… vừa nãy cậu có thoáng chút không nhớ ra tên Koigasaki đúng không?
Với lại, cứ nói 「bạn của tôi là Kashiwada và Koigasaki」 là được rồi. Không cần giới thiệu cứ như Koigasaki chỉ là bạn của tôi chứ không phải bạn của Suzuki… Mặc dù đó cũng là sự thật.
Tôi còn đang nghĩ không biết Koigasaki có để bụng không, thì quay sang nhìn cô ấy—
「Rất mong được chỉ giáo.」
Cô ấy đang cúi chào chị của Suzuki. May mắn thay, khi cô ấy ngẩng đầu lên, vẻ mặt rạng rỡ, dường như chẳng để tâm gì nhiều. Chắc hẳn việc Suzuki không có bạn gái đã khiến cô ấy mừng như bắt được vàng, mà bỏ qua hết những chuyện khác.
"À, cậu chính là Kashiwada đây sao~ Chị hay nghe Sōta nhắc về cậu lắm đấy, cảm ơn cậu đã luôn chịu khó chơi với thằng em trai này của chị nha."
Chị của Suzuki bắt tay tôi.
"Không... không đâu ạ, em mới là người phải cảm ơn chị."
Không biết Suzuki đã nói gì về tôi với chị ấy nhỉ... Tôi thấy hơi tò mò.
"À mà, Koigasaki-san à? Em dễ thương quá, lại còn biết ăn diện nữa chứ~"
"Đâ... đâu có đâu ạ, chị quá khen rồi... chị mới là người xinh đẹp hơn gấp bội phần ấy chứ..."
Chị của Suzuki và Koigasaki bắt đầu trò chuyện rôm rả, tôi nhân cơ hội này——
"Suzuki này, chị cậu khác một trời một vực so với lời cậu kể. Trông chị ấy dễ mến quá trời."
Tôi thì thầm với Suzuki, đủ nhỏ để chị ấy không nghe thấy.
Trước đây, tôi từng nghe chính miệng Suzuki than vãn "Cái tật mê gái lớn tuổi của tôi là do bà chị già ấy gây ra đấy", lại còn mấy chuyện kiểu như phải răm rắp nghe lời bà chị ấy, khiến tôi cứ ngỡ chị ấy là một người phụ nữ ghê gớm như quỷ. Ai dè, thực tế khác xa một trời một vực so với những gì tôi tưởng tượng.
"Đâu có, chị ấy chỉ làm bộ thôi, thật đấy."
Suzuki nói một cách dứt khoát với vẻ mặt nghiêm túc chẳng ăn nhập gì với cậu ta cả... À, ra vậy, chắc là ở nhà cậu ta sẽ thay đổi thành người khác hẳn, dù tôi khó mà tưởng tượng nổi.
"...À."
Lúc này, tôi phát hiện ra một sự mâu thuẫn.
"Suzuki, chẳng phải cậu nói cậu không đi lễ hội pháo hoa sao?"
Tôi nhớ lại hôm khai giảng, ngay sau khi kết thúc kỳ nghỉ hè, tôi từng hỏi Suzuki về chuyện lễ hội pháo hoa. Lúc đó Suzuki đã chính miệng xác nhận "không đi lễ hội pháo hoa".
"Hả? À à, cậu hỏi có đi lễ hội pháo hoa Edogawa lần đó ấy à? Tớ không có đi Edogawa mà."
Suzuki nói một cách thản nhiên.
"Chị em tớ đi là ở lễ hội pháo hoa Sumidagawa chứ~"
Chị của Suzuki nói thêm vào.
"Chúng tớ đi cũng là Sumidagawa mà."
Giọng của Koigasaki vọng lại từ phía sau.
"Hả...?"
Đầu óc tôi trống rỗng ngay tức thì.
"...Cậu hỏi bạn Suzuki có đi lễ hội pháo hoa Edogawa không hả? ...Chẳng lẽ cậu nhầm lẫn, lại tưởng mình đi là lễ hội pháo hoa Edogawa sao?"
Koigasaki chất vấn tôi với vẻ mặt rõ ràng là "Thật không thể tin nổi, tên này làm cái quái gì vậy trời?"
"Không phải, cái đó... tôi nhớ không được rõ ràng lắm..."
Rõ ràng là chúng tôi đã đi lễ hội pháo hoa Sumidagawa, mà tôi lại nhầm tên lễ hội mình đã đi, rồi còn hỏi Suzuki có đi cái lễ hội pháo hoa nào khác không chứ...
Giá như lúc đó tôi hỏi đúng "Cậu có đi lễ hội pháo hoa Sumidagawa không?" thì——
→"Đi chứ"→"Cậu đi với bạn gái đúng không nào?"→"Đó không phải bạn gái, là bà chị tớ" ...Mọi chuyện đã được giải quyết êm đẹp rồi đúng không...?
"Trời ơi—— mình ngốc không chịu nổi rồi..."
Tôi ôm đầu gục xuống bàn karaoke.
Tóm lại, bây giờ tôi phải thể hiện thái độ đã hối lỗi triệt để, nếu không thì không biết Koigasaki sẽ nổi cơn lôi đình đến mức nào đây...
Tôi giữ nguyên tư thế này vài giây, rồi rụt rè ngẩng mặt lên nhìn Koigasaki. Ánh mắt tôi chạm vào mắt cô ấy. Chết tiệt, cô ấy sắp sửa nổi đóa rồi... Ngay khoảnh khắc tôi nghĩ vậy——
"...Cậu đúng là đồ ngốc."
Cô ấy vậy mà lại còn nở nụ cười mà nói thế.
Dù là nụ cười kiểu "thật bó tay với cậu", nhưng tôi hoàn toàn không cảm thấy cô ấy có chút giận dữ nào.
Tôi cũng tự hỏi liệu có phải vì đang có Suzuki ở đây nên cô ấy đang cố che giấu cảm xúc không. Thế nhưng, nếu vậy thì cô ấy ít nhất cũng phải lộ ra một chút bực tức, đằng này lại chẳng cảm nhận được gì cả.
Koigasaki lúc này hoàn toàn không hề tức giận.
Việc Suzuki không có bạn gái, cái sự thật đó có thể khiến cái tính cách nóng nảy của cô ấy cũng vì thế mà thay đổi đến vậy sao?
"Thôi thì, chúng ta hát đi thôi nào~"
Chị của Suzuki đưa máy chọn bài karaoke cho tôi.
"Hả? Nhưng mà... đây là dịp chị em nhà cậu tụ tập riêng với nhau, chúng tôi chen ngang cũng không hay cho lắm..."
Ban đầu chúng tôi chỉ đến để xác nhận xem Suzuki có bạn gái hay không thôi, giờ xác nhận xong rồi, người Suzuki đợi cũng đã tới nơi, tôi nghĩ chúng tôi nên về.
"À, chẳng lẽ các cậu phải về trước giờ giới nghiêm sao?"
"Không, không đâu ạ, tôi thì hoàn toàn không có vấn đề gì..."
"Em... em cũng đã nói với bố mẹ hôm nay sẽ về muộn một chút rồi ạ..."
"Vậy thì nếu không ngại thì cùng hát chung đi chứ~ Mọi người cùng hát chắc chắn sẽ vui hơn là chỉ có hai chị em mà."
"Hả? Có... được không ạ...?"
Thế là chúng tôi thuận theo ý chị của Suzuki, cùng tham gia buổi karaoke của chị em nhà Suzuki.
Lúc này, chị ấy nhìn thấy lịch sử chọn bài trên máy, liền reo lên: "Ôi, lịch sử chọn bài này... Đây là bài Sōta vừa hát đó hả?"
"Đúng rồi mà?"
"Sōta đã bảo cậu đừng hát nhạc otaku trước mặt người ngoài rồi mà, cậu muốn chị nói bao nhiêu lần thì cậu mới chịu hiểu hả?"
Chị ấy liếc Koigasaki một cái, rồi trách mắng Suzuki.
"Người ngoài", tôi nghĩ là chị ấy đang nói đến Koigasaki. Chứ Suzuki chắc đã khai tôi là otaku rồi.
Chị ấy... còn dạy Suzuki làm một otaku lẳng lặng nữa chứ. Chị ấy tốt bụng thật.
Nhưng mà nhìn Suzuki thoải mái thế này thì rõ ràng là việc giáo dục đó chẳng mấy thành công.
"Hả không đâu ạ, em... em cũng thích loại nhạc này mà, hoàn toàn không cần bận tâm gì đâu ạ."
Koigasaki lắc đầu, hết sức phủ nhận.
"Ồ, vậy à...? Em thích nhạc anime sao?"
"À... ừm, em thích nhạc VOCALOID, và cũng hay nghe lắm ạ."
Koigasaki ngồi thẳng người như thể đang phỏng vấn, trả lời câu hỏi của chị Suzuki.
"Ồ~ Thật bất ngờ nha. Trông chẳng giống chút nào cả~ Vậy thì, hôm nay mọi người ở đây hát nhạc otaku cũng được tuốt nhé!" Chị ấy nói vậy, mắt sáng rực lên.
...Nói cách khác, chị ấy cũng là một otaku sao...?
Dù là Suzuki hay bà Murasaki, cái thời này mấy anh chàng/cô nàng otaku sành điệu mà nhìn qua không thể đoán ra ngày càng nhiều thật đấy nhỉ... Tôi thầm cảm thán trong lòng.
"Ừm~ Vậy nhất định phải hát vài bài nhạc VOCALOID cho chị nghe nhé. Trước đây chị cũng hay nghe lắm, nhưng gần đây không nghe bài nào hết, nên muốn nghe thử xem dạo này có bài VOCALOID nào mới không~"
Chị ấy đưa máy chọn bài cho Koigasaki, giục cô ấy chọn nhạc VOCALOID.
"À, vâng ạ, ừm, vậy thì..."
Koigasaki loay hoay với máy chọn bài một lát, rồi chạm vào màn hình để chọn bài.
Trên màn hình xuất hiện tiêu đề một bài hát VOCALOID của Hatsune Lulu đang thịnh hành gần đây.
"Hả? Đây là..."
Suzuki có vẻ nhận ra tên bài hát này.
"Vậy thì, xin phép được bắt đầu."
Nhạc dạo bắt đầu, Koigasaki rất lịch sự chào một tiếng rồi đứng dậy. Cô ấy còn đặc biệt đứng lên để hát cơ đấy.
"..."
Koigasaki bắt đầu hát.
Nói thật lòng thì, tôi đã giật mình.
Đây là lần đầu tiên tôi nghe Koigasaki hát, nhưng cô ấy hát hay không kém gì Suzuki. Giọng hát cũng rất dễ thương, rất ăn nhập với những giai điệu đáng yêu của Hatsune Lulu.
Mặc dù cô ấy hẳn là vốn đã rất có năng khiếu ca hát, nhưng chắc chắn cô ấy đã nghe bài hát này đi nghe lại không biết bao nhiêu lần, và cũng đã hát đi hát lại không biết bao nhiêu lần rồi. Cô ấy từng nói thích rất nhiều bài hát của Hatsune Lulu, thì ra là thật.
"Giỏi quá đi thôi~ Hát hay tuyệt vời luôn~ Chị cảm động muốn khóc rồi nè~"
Khi Koigasaki vừa dứt câu hát, chị Suzuki đã vỗ tay tán thưởng giọng ca của cô bé.
"Ừm… hát quá hay… là giọng hát hay nhất tôi từng nghe đấy…"
"Hả…?"
Kế đó, ngay cả Suzuki cũng cất lời khen ngợi giọng hát của Koigasaki.
Với tôi mà nói, việc Suzuki lại khen ngợi giọng hát của Koigasaki quả thật rất bất ngờ.
"Cậu có thích Hatsune Lulu không?"
Suzuki đứng dậy, di chuyển đến gần Koigasaki.
“…”
Chỉ riêng điều đó thôi cũng đủ khiến Koigasaki căng thẳng đến mức suýt ngất, khiến tôi nhìn vào mà cũng phải toát mồ hôi lạnh thay cô bé.
"À, vâng… vâng, tôi cũng hay nghe lắm ạ."
Koigasaki… Cậu ấy bằng tuổi cậu mà sao cậu vẫn dùng kính ngữ vậy… Hả…? Chẳng lẽ đây là lần đầu tiên Koigasaki và Suzuki nói chuyện với nhau? À, trừ những lúc Koigasaki cosplay thành Hatsune Lulu ra.
"Cậu có biết bài “I am your princess” không?"
"À, có chứ, đó là bài hát tôi thích nhất… Nghe đi nghe lại không biết bao nhiêu lần rồi, tiếc là karaoke không có bài này…"
Koigasaki gật đầu lia lịa, hớn hở đáp lời.
“I am your princess”… Tôi nhớ đó là tên một ca khúc nổi tiếng của Hatsune Lulu.
"Tháng sau là lễ hội trường, tôi muốn biểu diễn bài này ở câu lạc bộ nhạc nhẹ… Nếu tiện, cậu có thể làm giọng ca chính không?"
“…”
Suzuki vừa nói vừa nắm lấy tay Koigasaki. Cái này… cái này thì gay rồi…
"Ế… ế ế ế? Ờ ờ ờ, nếu nếu nếu… giọng hát của tôi được thì, vô vô vô cùng vui lòng ạ."
Koigasaki hoảng đến mức suýt xỉu, nhưng vẫn không ngừng gật đầu lia lịa.
Koigasaki sẽ hát trong ban nhạc của Suzuki… ư?
"Tuyệt quá đi thôi~ Bài đó tôi cứ luôn ước không phải tôi hát, mà là một bạn nữ hát, hơn nữa lại còn là người có giọng ca hay đến thế này thì vui hết sức! Tôi phải báo ngay cho các thành viên trong ban nhạc mới được."
Suzuki phấn khích buông tay Koigasaki ra, lấy iPhone ra bắt đầu nhắn tin.
"Koi… Koigasaki… cậu thật sự không sao chứ…?"
Tôi bắt đầu lo lắng, dù không phải chuyện của mình, tôi vẫn không kìm được mà lẩm bẩm hỏi.
Mặc dù khoảng cách giữa cô bé và Suzuki được rút ngắn, đáng lẽ tôi nên vui mừng cho cô bé… Thế nhưng Koigasaki vốn sợ đàn ông, lại phải hát trong ban nhạc toàn đàn ông của Suzuki… Thật ư?
"Tớ tớ tớ sẽ cố gắng hết sức tập luyện, tập luyện đến mức bùng cháy luôn!"
Koigasaki đang trong trạng thái hưng phấn tột độ, nhưng vẫn cố gắng hết mình để bày tỏ quyết tâm với Suzuki.
"Oa~ Cậu giúp tôi một việc lớn rồi đó~"
Nghe Koigasaki nói vậy, Suzuki nở một nụ cười. Koigasaki ngẩn ngơ nhìn nụ cười của Suzuki.
Sau đó, buổi karaoke lại tiếp tục, chúng tôi lần lượt gọi bài và cất tiếng hát. Chị của Suzuki gọi thêm gà rán, bạch tuộc nướng và khoai tây chiên, bảo chúng tôi cùng ăn. Tôi vẫn chưa ăn tối, bụng đang đói meo, liền sung sướng cầm đũa lên nhấm nháp đồ ăn.
Suzuki thì cứ ngồi cạnh Koigasaki, nên tôi thấy cô bé cứ căng thẳng không yên. Một khi đã biết có thể hát nhạc otaku rồi, thì tiếp đó tôi, Suzuki và cả chị cậu ấy đều mặc sức mà hát những bài mình yêu thích theo ý muốn.
Bài hát anime, nhạc game, nhạc điện tử từ game người lớn, nhạc VOCALOID, những ca khúc của seiyuu hay các ca sĩ nổi tiếng trong giới otaku… đã biến nơi này thành một khu vực bất hợp pháp hoàn toàn của nhạc otaku.
Koigasaki chỉ biết mỗi nhạc V-family nên giữa chừng đã hết "đạn" rồi, giữa chừng cô bé bắt đầu chuyển sang hát những bài thần tượng bình thường của AKB hay Momoiro Clover. Trong khoảng thời gian này, Koigasaki lúc thì cứ ngẩn ngơ nhìn Suzuki ngồi cạnh, lúc lại giật mình thon thót khi Suzuki thỉnh thoảng bắt chuyện.
…Buổi karaoke hôm nay thật sự đã rút ngắn khoảng cách giữa Suzuki và Koigasaki đi rất nhiều trong chớp mắt.
Dù là với tôi hay với Koigasaki, đây đều là một diễn biến ngoài dự liệu. Mọi nỗ lực của cô bé bấy lâu nay trong việc cố gắng nghe những bài hát của Hatsune Lulu để bắt chuyện với Suzuki, cuối cùng đã gặt hái được thành quả vào ngày hôm nay.
Với tôi – người đã giúp đỡ Koigasaki đến tận bây giờ mà nói, đây là một sự thật đáng mừng. Đáng lẽ tôi cũng nên mong họ thuận lợi.
…Đáng lẽ là như vậy…
Tại sao bây giờ lòng tôi lại xao động đến thế? Nhìn thấy cảnh họ ngồi cạnh nhau, tại sao tôi lại cảm thấy lòng mình nặng trĩu thế này? Tôi chỉ có thể nghĩ ra một lý do duy nhất, nhưng tôi không đời nào muốn thừa nhận nó.
Không lâu sau, buổi karaoke kết thúc, chúng tôi rời khỏi phòng riêng. Chị của Suzuki thanh toán bằng thẻ tín dụng. Tôi và Koigasaki cũng muốn góp tiền, nhưng cô ấy cứ khăng khăng nói “Không cần đâu, không cần đâu”, rồi “Hay là lần sau chúng ta lại đi karaoke cùng nhau nhé, thỉnh thoảng chị cũng muốn hát hò với mấy đứa trẻ như mấy đứa~”, nhất quyết không chịu nhận tiền.
Thật là một người hào phóng biết bao… Tôi xúc động không ngừng, cùng Koigasaki liên tục nói lời cảm ơn cô ấy.
"À này, Kasiwada."
"Vâng ạ."
Khi Koigasaki và Suzuki đều đi vệ sinh, chị của Suzuki mới lên tiếng hỏi tôi:
"Hai đứa đó trông tình cảm ghê… Chúng nó đang hẹn hò à?”
"Hả?"
Hai đứa đó, là ý chị nói Suzuki và Koigasaki… phải không nhỉ? Người ngoài nhìn vào cảnh tượng hôm nay, sẽ nghĩ mối quan hệ của họ tốt đến vậy sao.
"Dạ không đâu ạ~ Trước hôm nay thì hai đứa họ gần như chưa từng nói chuyện với nhau đâu. Hôm nay chỉ là cảm thấy rất hợp ý nhau thôi.”
"À, vậy à, hóa ra là thế.” Chị của Suzuki tỏ vẻ “chán ngắt”.
"Thế thằng em trai chị ở trường có cô bé nào mà nó thân thiết không?”
"À, không ạ… Tuy nó được nhiều người thích, nhưng hình như chẳng có hứng thú gì với con gái cả…”
"Quả nhiên là vậy… Souta bé bỏng vẫn còn bận lòng về chuyện đó…”
“….Hả?”
Tôi không hề bỏ lỡ câu nói đầy ẩn ý của chị Suzuki.
"À, Souta bé bỏng chưa kể với cậu à?”
"Hả? Chuyện gì cơ…”
Đúng lúc này, Suzuki từ nhà vệ sinh quay lại, chủ đề đành phải dừng lại tại đây.
Chuyện đó…? Suzuki không quen bạn gái, quả thật là có lý do gì đó sao? Tuy rất tò mò, nhưng Suzuki đang ở ngay trước mặt, tôi cũng không tiện hỏi thêm. Cái thằng Suzuki này, sao lại không kể cho mình nghe chứ? Thật là khách sáo quá đi. Lần tới tìm cơ hội tra khảo kỹ hơn xem cậu ta có chịu nói không nhỉ?
Sau đó Koigasaki cũng quay lại, thế là bốn chúng tôi cùng đi đến nhà ga. Tôi và Koigasaki đi tuyến Sobu, còn hai chị em Suzuki đi tuyến Chuo, chúng tôi tạm biệt nhau tại ga.
"Vậy thì, Kasiwada, hẹn thứ Hai gặp lại nhé~ Koigasaki, lễ hội trường nhờ cậu đó.”
"À, tạm biệt.”
"Vâng… vâng ạ.”
"Hai đứa về cẩn thận nhé~”
Cuối cùng, chúng tôi cúi người chào chị của Suzuki rồi chia tay.
"Hơn một tiếng đồng hồ ở quán karaoke đó… là khoảng thời gian hạnh phúc nhất trong cuộc đời tớ cho đến bây giờ…”
Trên sân ga, mắt Koigasaki biến thành hình trái tim, không ngừng tỏa ra hơi thở hạnh phúc.
"Kasiwada, thật sự cảm ơn cậu vì đã rủ tớ đi karaoke!”
Cô bé túm lấy tay tôi, nắm chặt mấy cái.
"Ơ, ơ…”
Thật ra tôi cũng chẳng làm gì… Dù nghĩ vậy trong lòng, nhưng thôi cứ giữ kín thì hơn.
"Haizzz… Tớ hạnh phúc thế này có ổn không nhỉ…? Liệu sau này có gặp phải bất trắc gì không đây…”
Koigasaki thở dài một tiếng đầy mãn nguyện, trông cứ như một người hoàn toàn khác so với thường ngày.
Xe điện vừa đến trạm, hai đứa tôi bước vào toa. May mà không đông lắm, còn trống khá nhiều chỗ, thế là chúng tôi tìm chỗ ngồi xuống.
“Mà cậu... định hát ở lễ hội trường thật à? Ban nhạc của câu lạc bộ nhạc nhẹ Suzuki toàn nam cả đấy!”
“...Không... không sao đâu. Dạo này tớ nói chuyện, tiếp xúc với con trai cũng đỡ hơn trước nhiều rồi... Chắc là do đã quen với việc trường có cả nam lẫn nữ rồi...”
Quả thật, chứng sợ đàn ông của Koigasaki đã đỡ hơn rất nhiều so với hồi mới nhập học.
“Quan trọng nhất là bạn Suzuki cần tớ. Một khi đã được bạn Suzuki đặt kỳ vọng, thì tớ dù sao cũng không thể phụ lòng cậu ấy!”
Koigasaki tha thiết nói, ánh mắt cậu ấy vô cùng nghiêm túc. Chắc là tớ có nói gì cậu ấy cũng chẳng nghe lọt tai nữa rồi.
“Vậy hả? Vậy thì cậu cứ cố gắng hết mình đi.”
“Sao cậu nói cứ như thể không phải chuyện của mình vậy? Cậu cũng phải giúp tớ chứ!”
“Hả?”
“...Dù sao thì mối quan hệ hợp tác của chúng ta đã được khôi phục rồi mà.”
“...À... ừm... đúng vậy...”
Phải rồi, đúng vậy... Tôi lại một lần nữa nhận ra rằng mối quan hệ hợp tác của chúng tôi đã được khôi phục.
“...À, đúng rồi, tớ nhớ ra rồi... Cậu... hôm nay hẹn hò với Azuki-chan đến nửa chừng, rồi bỏ mặc cậu ấy lại...”
Lúc này, Koigasaki đột nhiên tái mét mặt, lại khơi lại chuyện về bạn Sakurai.
“Gì... gì mà bỏ mặc chứ, nói nghe khó nghe vậy! Tớ là có được sự cho phép của bạn Sakurai mới đi đó nha.”
Với lại, cậu nghĩ tớ làm mấy chuyện này là vì ai hả?
“Nghe kỹ đây nhé! Trong hôm nay nhất định phải gọi điện xin lỗi, không phải tin nhắn mà là điện thoại đó! Rồi nói là để tạ lỗi thì mời cậu ấy một bữa, cứ thế mà dỗ dành cậu ấy nhé!”
Lời của Koigasaki khiến tôi phải nghiêng đầu, không thể hiểu nổi.
“Cậu này... Hồi tớ hẹn bạn Sakurai đi chơi, không phải cậu còn than phiền là tớ rõ ràng có người trong mộng rồi mà còn chạy đi chơi với cô gái khác à? Thế sao bây giờ đột nhiên lại...”
“Ưm... đúng là vậy thật... À, nhưng mà chơi giữa chừng rồi bỏ đi chỗ khác là rất thất lễ với con gái đó, biết chưa? Nhất định phải gọi điện xin lỗi đó!”
“À~ được rồi, được rồi.”
Cái cô nàng này làm gì mà hăng hái thế không biết? Thật sự không tài nào hiểu nổi cô ấy muốn làm gì.
Nếu đối tượng không phải là bạn Sakurai mà là Hasegawa-san, thì tôi có thể cảm nhận được rằng cô ấy thật lòng muốn giúp tôi thành công trong chuyện tình cảm. Lúc này, đã đến trạm mà Koigasaki phải xuống, Koigasaki lại một lần nữa dặn dò tôi phải gọi điện cho bạn Sakurai, rồi cô ấy xuống xe.
Đến trạm gần nhà tôi nhất. Sáng nay tôi không đạp xe mà đi bộ đến ga, thế nên chiều về cũng phải đi bộ thêm mười lăm phút nữa mới về đến nhà.
Nghĩ rằng trong lúc đó không có gì làm là vừa hay, thế là tôi tranh thủ lúc chưa quên, làm theo lời Koigasaki vừa nói mà gọi điện cho bạn Sakurai. Sau khi nhấn nút gọi, tôi bắt đầu nghĩ xem nên mở lời xin lỗi thế nào.
“Hôm nay bỏ dở giữa chừng thật xin lỗi, tôi đã rất vui, cảm ơn cậu. Để bày tỏ lời xin lỗi thì lần sau mời cậu ăn gì đó... Kiểu vậy là được rồi chứ nhỉ?”
...Hả?
Khi tôi đang suy nghĩ, điện thoại chắc đã đổ chuông vài tiếng rồi, nhưng bạn Sakurai vẫn không nhấc máy.
“Chuyển sang hộp thư thoại.”
Kết quả là chuyển sang hộp thư thoại.
Tuy nhiên, xét về mặt thời gian, có lẽ cô ấy đi tắm rồi, hoặc không để ý điện thoại, có rất nhiều khả năng xảy ra.
Thấy cuộc gọi nhỡ của tôi, cô ấy chắc sẽ gọi lại thôi.
Tôi nghĩ vậy, rồi đút điện thoại vào túi quần.
...Vào lúc này, cái tôi ngu ngốc ấy vẫn còn nghĩ mọi chuyện thật dễ dàng.
Về đến nhà tắm rửa xong xuôi, tôi chơi điện tử một lát, cho đến tận giờ đi ngủ, bạn Sakurai vẫn không gọi lại cho tôi.
Mặc dù lúc đó tôi tạm thời quên mất, nhưng đến giờ đi ngủ thì lại nhớ ra, bắt đầu cảm thấy bất an.
Tuy nhiên, cũng có thể điện thoại cô ấy hết pin rồi... Không đúng, nếu hết pin thì chuông làm sao mà đổ được chứ.
Vậy thì, ừm... à, có lẽ cô ấy mệt quá, về đến nhà là lăn ra ngủ luôn. Ừm, đúng vậy, chắc chắn là như thế.
Trước đây cũng từng có kinh nghiệm bất an vì Koigasaki không trả lời tin nhắn rồi, cái tính tôi thật sự quá dễ lo lắng vì những chuyện nhỏ nhặt. Mình là đàn ông mà, không vững vàng một chút thì sau này sao mà chịu nổi.
Sau khi tự thuyết phục bản thân như vậy, tôi chìm vào giấc ngủ.