Chào mừng quý khách!
Hôm nay là ngày nghỉ, và tôi đang ở HANJIRO, một tiệm đồ cũ tại Harajuku. Để tìm mua "quần áo mang đậm không khí mùa thu", hôm nay tôi đã cất công đến Harajuku, một mình ghé lại tiệm đồ cũ mà Koigasaki từng dẫn tôi đến.
Koigasaki từng bảo tôi rằng, mua đồ ở đây thì kiểu gì cũng không đến nỗi "thảm họa"… Nghĩ vậy, tôi đắc ý lắm, một mình mò đến. Thế nhưng, đến lúc thực sự chọn mua thì tôi lại chần chừ. Lỡ đâu lại như hồi trước, tôi cứ theo gu thẩm mỹ của mình mà mua, rồi về bị Koigasaki với cả nhà chê bai thì sao… Nghĩ tới đó tôi lại rụt rè, không dám động vào bất kỳ món đồ nào. Dù sao cũng "ăn hành" hai bận rồi, đến tôi cũng phải cẩn thận hơn chứ.
Cứ mãi loay hoay thế này thì chẳng xong, thế là tôi đánh liều. Tôi rút điện thoại ra, mở danh bạ. Dò theo… À, thấy rồi, Koigasaki! Tôi bấm nút gọi. Lúc như vầy, đúng là nên hỏi ý kiến "chuyên gia" thì hơn.
Đến hồi chuông thứ năm, cô ấy mới nhấc máy.
"Alo, alo, Koigasaki đấy à?"
"Kasiwada à? Có chuyện gì không?"
"Không có gì đâu, chỉ là có chút chuyện muốn tham khảo ý cậu… Cậu bây giờ có…"
"Tham khảo á~? Tớ bận lắm, không có thì giờ đâu!"
"Ơ…"
Không có thì giờ á… Dù chẳng biết lý do là gì, nhưng nghe câu đó là tôi hiểu ngay Koigasaki đang bận bù đầu, chắc chẳng rảnh mà nghe tôi "tham khảo" gì đâu, có lẽ cuộc gọi này sẽ kết thúc ngay tắp lự mất… Tự dưng tôi thấy hơi hụt hẫng. Thế nhưng—
"Tớ đang đi mua sắm ở LaQua mà bận tối mắt tối mũi đây này… Muốn gọi cậu đến 'cứu bồ' lắm rồi!"
LaQua… À, đó là tên một khu thương mại, nằm cùng khối với công viên giải trí Tokyo Dome City, gần ga Suidobashi của tuyến JR Sobu.
"Cứu bồ á…? Thế… rốt cuộc là chuyện gì vậy?"
"Giải thích dài dòng lắm… Cậu đang ở đâu? Đến đây được không?"
Từ ga Harajuku chỗ tôi đang đứng đến ga Suidobashi, đi tàu điện cũng chẳng mất bao lâu.
"Ơ? À… đi thì đi được thôi…"
"…Á—! Không thể tin được… Nó chạy mất rồi!"
"Hả?"
Muốn nhờ tôi đến "cứu bồ" à? Rồi "nó" chạy mất rồi?… Rốt cuộc là thế nào? Mà cô ấy còn bảo giải thích thì dài dòng lắm… Chẳng lẽ nào…!
Thật ra Koigasaki là công chúa từ một hành tinh khác đến Trái Đất để bảo vệ hành tinh của chúng ta khỏi một tổ chức xã hội đen vũ trụ chuyên gây rối, và cô ấy muốn tôi tham gia chiến đấu…? Và giờ đây, cô ấy vừa tóm được một tên tay sai của tổ chức ấy, nhưng vì mải nghe điện thoại của tôi mà hắn ta đã tẩu thoát mất rồi sao…?
—Mình đang ảo tưởng cái kịch bản "tuổi dậy thì" gì thế này… Đúng là ngớ ngẩn mà.
Dù vậy, việc cô ấy cầu cứu tôi lại là sự thật, rốt cuộc thì cái cô nàng ấy đã gặp chuyện gì rồi chứ?
Tôi bắt đầu lo lắng, liền gọi lại cho Koigasaki. Nhưng không gọi được, máy báo chuyển sang hộp thư thoại. Rốt cuộc là sao đây… Tình huống nào mà lại không tiện nghe điện thoại vậy? Mà hình như vừa nãy cô ấy bảo đến LaQua mua sắm, thế thì ở LaQua sẽ gặp phải chuyện gì mà cần người đến "cứu bồ" nhỉ? Hoàn toàn chẳng hiểu gì cả. Với lại, đang nói chuyện mà lại cúp ngang như vậy, càng khiến tôi không muốn quan tâm cũng không được.
Kiểu gì thì cứ đà này, không có Koigasaki "chỉ đạo" thì y rằng hôm nay tôi cũng sẽ tay trắng mà về nhà thôi. Đã thế, dù chẳng rõ đầu đuôi ra sao, nhưng lỡ cô ấy đã nhờ mình giúp thì ghé qua một chút cũng chẳng hại gì. Tuyệt đối không phải tôi lo sốt vó cho Koigasaki mà muốn chạy ngay đến đó đâu nhé, nhưng tôi nhớ LaQua cũng có khu mua sắm mà, nếu thuận lợi thì còn có thể nhờ Koigasaki chọn đồ giúp ngay tại chỗ luôn.
Tôi gọi lại cho Koigasaki lần nữa nhưng vẫn không được, thế là tôi quyết định đi thẳng đến LaQua.
Đến ga Suidobashi của tuyến JR Sobu, tôi rời nhà ga, băng qua đường và bước vào khuôn viên Tokyo Dome City. Muốn vào LaQua thì phải đi xuyên qua công viên giải trí này trước đã (cũng có thể có lối khác, nhưng tôi thì chỉ biết mỗi lối này thôi). Tôi từng đến đây vài lần với gia đình rồi, nên cũng chẳng lạc đường mà đến nơi dễ dàng.
Tokyo Dome City tuy là công viên giải trí, nhưng không hề thu phí vào cổng. Nếu không chơi các trò thì chỉ cần vào cửa là miễn phí.
Tôi men theo các bảng chỉ dẫn trong công viên, dần tiến lại gần LaQua. Đến lúc này, tôi chợt thấy hơi bất an. Từ lúc Koigasaki đột ngột cúp máy đến giờ, cô ấy vẫn chưa gọi lại. Liệu cô ấy có thật sự còn ở LaQua không nhỉ? Vì quá bận tâm, tôi liền rút điện thoại từ trong túi xách ra.
!
Ai dè điện thoại của tôi lại hết sạch pin rồi. Thôi rồi, gay to rồi, tôi hoàn toàn không hay biết gì cả. Mà nói mới nhớ, đêm qua trước khi ngủ mình quên sạc điện thoại… Thế này thì lỡ Koigasaki có gọi lại tôi cũng chẳng biết đường nào mà lần.
Đúng lúc này, có thứ gì đó từ phía sau đâm sầm vào chân tôi.
"Ui da!"
"—Ơ?"
Tiếng động vọng lên từ phía dưới. Tôi ngoái đầu nhìn lại, hóa ra là một bé gái đã va vào chân tôi. Cô bé có mái tóc dài được buộc thành hai bím, trông rất đáng yêu với đôi mắt to tròn. Cơ mà, tôi thì chẳng có tí xu hướng lolicon nào đâu nhé, nên cảm giác của tôi về bé cứ như thể một con thú nhỏ dễ thương vậy thôi.
"À, bé có sao không?"
Nghe tôi hỏi, bé gái im lặng gật đầu.
Đến lúc này tôi mới nhận ra có gì đó không ổn. Xung quanh chẳng thấy bóng dáng người giám hộ nào của bé gái cả. Con bé chắc chỉ khoảng bốn, năm tuổi thôi, ở cái tuổi này mà một mình lang thang trong công viên giải trí thì quả là… lạc rồi sao?
"Ừm, bố mẹ con đâu rồi?"
Bé gái vẫn im lặng lắc đầu.
"Ơ… Thế con đi với ai?"
"Chị ạ!"
"Thế chị con đang ở đâu?"
"Con không biết ạ."
Đúng là bé bị lạc rồi. Nếu thời gian hai chị em thất lạc chưa lâu thì "chị gái" của bé hẳn vẫn còn loanh quanh đâu đây thôi.
"Thôi được, vậy mình cùng đi tìm chị nhé."
Tôi nắm lấy tay bé gái để tránh bé chạy lung tung, và bé cũng không hề kháng cự mà để mặc tôi nắm tay. Thế nhưng, vừa nghe tôi nói xong, bé lại nhíu mày.
"Ơ? Không! Yuzu không muốn về với chị đâu!"
Con bé tên là Yuzu à? Bé với chị không hòa thuận sao?
"Con không thích chị con sao?"
"Con thích chị mà! Nhưng chị bảo sẽ gọi cái người đáng ghét kia đến, nên Yuzu mới chạy trốn đi đó!"
"Người đáng ghét nào?"
"Vâng! Dạo này chị lúc nào cũng chơi với cái người đó, còn gọi điện nhắn tin nữa, chẳng chịu chơi với Yuzu gì cả. Thế nên Yuzu ghét cái người đó lắm. Mà chị còn bảo hôm nay đồ nhiều quá, không bế Yuzu được, nói sẽ gọi cái người đó đến đón. Thế là Yuzu mới bỏ chạy đi đó."
Ừm… Nói cách khác, là chị của bé đang định gọi bạn trai hay ai đó đại loại thế đến, và con bé này thì ghét người đó nên mới bỏ trốn đến đây à?
"À… Ra vậy à… Khổ thân bé quá nhỉ."
Tôi chẳng biết phải nói gì, đành ậm ừ qua loa cho xong.
"Đúng rồi! Anh trai hiểu Yuzu mà phải không ạ~?"
Bé gái nhìn thẳng vào mắt tôi với vẻ mặt rất nghiêm túc. Anh trai… đang gọi mình đó ư? Được một bé gái ngưỡng mộ thế này, cảm giác cũng không tệ chút nào.
"Ừm... nhưng mà nếu không về bên cạnh chị, chị sẽ lo lắng đó."
"Lo lắng~? Ừm..."
"Cùng nhau về với chị đi. Em từ đâu tới vậy?"
"Không... Không muốn! Yuzu không về..."
"A---! Tìm thấy Yuzu rồi!"
Đúng lúc đó, một cô gái trẻ từ phía trước chạy tới, gọi tên cô bé.
Người này chính là chị của cô bé...
"... Koigasaki?"
Người chạy tới - là Koigasaki, hai tay xách đầy túi giấy.
... Vậy có nghĩa là, Koigasaki là chị của cô bé này...?
Nói vậy, trước đây Koigasaki từng nhắc tới việc cô ấy có một em gái nhỏ... Tôi nhìn lại khuôn mặt cô bé lần nữa, quả thật có vài nét giống Koigasaki.
"Hả? Kashi... Kashiwada...! Sao cậu lại ở đây..."
Koigasaki thở hổn hển đặt túi giấy xuống đất, nhìn thấy tôi khiến cô ấy vô cùng ngạc nhiên.
"Hả... Kashiwada...?"
Lúc này, cô bé lặp lại tên tôi.
"Kashiwada...? Hể---! Anh... Anh là Kashiwada?"
Rồi đột nhiên cô bé buông tay tôi ra, chạy trốn như thể đang chạy nạn, trốn sau lưng Koigasaki. Tôi rơi vào một mớ hỗn độn, không hiểu tại sao cô bé lại muốn trốn tránh tôi.
Cô bé thò đầu ra từ sau lưng Koigasaki, ánh mắt sắc bén trừng tôi. Thái độ của cô bé thay đổi hoàn toàn, khác hẳn với lúc ngoan ngoãn nắm tay tôi, khiến tôi có chút choáng váng.
"Kashiwada, sao cậu lại ở cùng với Yuzu?"
"Tớ đâu phải là kẻ bắt cóc! Chính cậu nói muốn tớ đến LaQua một chuyến nên tớ mới đến! Rồi cô bé này hình như bị lạc, nên tớ đang hỏi em ấy..."
"Không thể nào...! Cậu... Cậu thực sự đến thật à... Tớ gọi điện cho cậu không được, nên hoàn toàn quên mất chuyện muốn gọi cậu đến..."
Koigasaki ngơ ngác nhìn tôi.
- Khoan đã.
Vậy có nghĩa là, cô bé... Yuzu vừa nói "chị sẽ gọi người mình ghét đến"... người mình ghét... là mình?
Lúc nghe Yuzu nói, tôi còn tưởng là bạn trai của chị Yuzu hay gì đó, không ngờ lại là mình...
Lúc này, Yuzu lại định bỏ chạy, Koigasaki vội vàng đuổi theo giữ cô bé lại.
"Yuzu em thật là! Chị vất vả lắm mới tìm được em, sao em lại muốn bỏ chạy! Em có biết chị đã lo lắng thế nào không?"
"Tại... tại vì... có Kashiwada ở đây mà! Yuzu ghét Kashiwada!"
Ghét Kashiwada. Dù chỉ là lời nói vô tư của một đứa trẻ, nhưng bị nói thẳng như vậy, tinh thần mỏng manh như đậu phụ của tôi rất dễ bị tổn thương. Trước khi Koigasaki đến, cô bé còn hơi mở lòng với mình mà...
"Koigasaki cậu... ở nhà suốt ngày chê bai tớ đúng không..."
"Hả? Tớ đâu có làm chuyện đó!"
Ngay cả một cô bé mới gặp lần đầu cũng ghét mình đến vậy, xem ra tôi thật sự không được phụ nữ yêu thích... Đây không còn là chuyện có duyên với phụ nữ hay không nữa rồi.
À, nhưng vừa nãy cô bé nói, chị suốt ngày bận bịu với mình nên không chơi với cô bé... Vậy có nghĩa là - là ghen tị? Tôi đâu phải bạn trai của Koigasaki, với lại tình cảm của tôi với Koigasaki cũng đâu đến mức bị ghen tị...
Yuzu trốn sau lưng Koigasaki lén nhìn tôi, nhưng vừa thấy tôi nhìn lại, cô bé liền quay mặt đi. Toàn thân tỏa ra cảm giác ghét bỏ tôi, đồng thời hình như cũng ít nói hẳn đi.
"Mà cậu mang nhiều đồ thật đấy..."
Tôi nhìn lại tình hình của Koigasaki, trên vai, cánh tay và tay cô ấy treo ba túi giấy lớn, cố gắng chừa tay phải ra để nắm tay Yuzu.
"Đúng đó, mệt chết đi được! Hôm nay mẹ nhờ tớ trông Yuzu, rồi Yuzu nói muốn xem biểu diễn Precure, nên tớ đặc biệt đưa em ấy đến đây!"
Nói vậy, công viên giải trí ở đây có tổ chức các hoạt động Hero show gì đó.
"Xem xong, Yuzu nói muốn mua đồ chơi, nên tớ mua cho em ấy. Rồi lại thấy có bán nhiều quần áo dễ thương quá, nên lỡ tay mua luôn phần của mình, kết quả hành lý biến thành một đống lớn, thật là đau đầu quá đi~"
"... Chẳng lẽ cậu muốn tớ cứu cậu... chỉ vì chuyện này?"
"Cái gì mà chỉ vì chuyện này! Yuzu giở chứng đòi tớ ôm, mệt chết đi được! Lúc Kashiwada gọi điện thoại đến, Yuzu không biết tại sao lại chạy mất!"
... Vậy có nghĩa là, câu "chạy mất rồi!" trong điện thoại vừa nãy là chỉ Yuzu đang bỏ chạy sao... Dù không có chuyện gì lớn thì tốt rồi, nhưng nói trắng ra là tớ bị gọi đến để xách hành lý mà...
Chính xác hơn, không phải là bị Koigasaki gọi đến, mà là do tớ tự ý chạy đến.
"Mệt chết đi được!... Nhưng, tớ không ngờ cậu thực sự sẽ đến..."
"Không... Chẳng phải cậu bảo tớ đến sao!"
"Ờ thì... thì đúng là vậy... Nhưng đó chỉ là nói đùa thôi, tớ không ngờ cậu thực sự sẽ đến..."
Koigasaki nhìn tôi chăm chú. Xem ra việc tôi không hẹn mà đến khiến cô ấy khá bất ngờ... Lẽ nào, cô ấy không thực sự cần tôi giúp đỡ? Việc tôi đến có khi lại làm cô ấy sợ thì sao?
"... Rõ... Rõ ràng là ngày nghỉ, cậu rảnh rỗi đến mức nào vậy!"
Koigasaki tỏ vẻ trêu chọc tôi, quay mặt đi.
"Hả... Đây là thái độ nên có với người từ xa đến à!"
Lời nói của Koigasaki khiến tôi hơi bực mình. Cái cô này sao lúc nào cũng vậy. Biết thế tôi đã không đặc biệt chạy đến.
Koigasaki xách đống hành lý lớn đi về phía cổng công viên giải trí. Cô ấy còn kéo tay Yuzu, trông rất vất vả. Dù không vui, nhưng tôi vẫn không thể làm ngơ.
"... Đưa đây."
Dù sao cũng đã đến đây rồi, tôi vẫn muốn hoàn thành nhiệm vụ của mình, thế là giật lấy hai túi giấy từ tay Koigasaki.
"Hả? A..."
Tôi không quan tâm đến việc Koigasaki bị cướp hành lý mà trong lòng dao động, nhanh chóng bước đi trước cô ấy.
"... Ra khỏi công viên giải trí, rồi đến ga Suidobashi đúng không?"
"... Hả... À, tớ chắc là sẽ bắt taxi về nhà..."
"Taxi?"
Suy nghĩ của người có tiền đúng là khác...
"... Hả... Muốn rời khỏi công viên giải trí rồi sao? Muốn về nhà rồi sao?"
Lúc này, Yuzu nãy giờ im lặng đột nhiên lên tiếng.
"Đúng vậy, em đã chơi đủ rồi mà, còn mua đồ chơi cho em nữa."
"Hể~ không muốn! Yuzu vẫn chưa muốn về! Yuzu muốn chơi đu quay ngựa gỗ và cái chơi nước kia!"
"Hể---? Hành lý nhiều quá..."
Mang nhiều hành lý như vậy mà còn chơi trong công viên giải trí...? Nếu thực sự thành ra như vậy, chẳng phải tôi phải xách hành lý suốt sao? Chuyện này tôi tuyệt đối không làm.
"Nhưng mà đúng là, hiếm khi lâu lâu mới đến TOKYO DOME CITY một lần mà không chơi trò chơi gì thì hơi tiếc thật..."
Quay đầu nhìn lại, ánh mắt Koigasaki cũng lấp lánh, nói ra những lời như vậy.
"Hả? Đến cả cậu cũng bắt đầu nói lung tung gì vậy!"
Cậu bây giờ đang nói là với tiền đề là tôi xách hành lý à? Cái cô này rốt cuộc muốn bóc lột tôi đến mức nào...!
"À, thực ra có tủ gửi đồ mà!"
Nơi Koigasaki chỉ tay tới, quả nhiên có một tủ gửi đồ.
Koigasaki chợt chạy tới, lại gần tủ gửi đồ—
"Còn mỗi một cái thôi! May quá! Vậy thì để hết hành lý vào đây luôn đi!"
Rồi cô nàng vui vẻ nói.
"Ấy ấy ấy... Thế thì tôi đến đây còn ý nghĩa gì nữa chứ..."
Dù đã tránh được nguy cơ phải vác lỉnh kỉnh đồ đạc, nhưng rõ ràng hôm nay tôi đến đây là để làm cái việc đó cơ mà. Giờ đem hết hành lý nhét vào tủ gửi đồ thì sự tồn tại của tôi chả phải vô nghĩa rồi sao?
"Ơ, thế thì từ lúc rời khu vui chơi đến khi lên taxi vẫn phải nhờ cậu cầm à?"
"Ể? Chẳng lẽ cậu muốn tôi cứ đứng đợi hai người chơi xong hết sao?"
Chẳng lẽ cô nàng này nhầm tôi là quản gia hay gì sao?
"Ể... Vậ... vậy thì..."
Không hiểu sao, Koigasaki đỏ bừng mặt, cúi gằm xuống, bộ dạng như có điều khó nói—
"Cậu... cậu chơi chung luôn không phải tốt hơn sao!... Đã... đã khó khăn lắm mới đến đây, bỏ lỡ thì phí lắm đó...!"
"Ể..."
Tôi cũng chơi chung ư...?
Tôi hoàn toàn không ngờ tới chuyện này.
"Ể—?"
Yuzu cũng cùng tôi thốt lên tiếng kêu kinh ngạc, rõ ràng là giọng điệu đầy bất mãn.
"Không phải, nhưng... tiền vé vào các khu trò chơi tốn bao nhiêu chứ?"
Koigasaki chịu chơi cùng tôi ư? Rồi Yuzu có chịu chơi cùng tôi không? Có ti tỉ thứ muốn hỏi lại, nhưng điều tôi lo lắng nhất vẫn là chuyện tiền bạc.
"Không... không sao đâu, chút tiền này ấy mà... Hôm nay mẹ cho tớ rất nhiều tiền tiêu vặt để chăm sóc Yuzu, mẹ cũng bảo có thể dùng hết luôn."
"Ể??"
Nói cách khác, chi phí vui chơi của tôi sẽ do Koigasaki (mà nói đúng hơn là mẹ của Koigasaki) chi trả... sao?
"Không không không, cái này tớ không thể để cậu bao được..."
"Tớ bảo được là được mà! Cậu... cậu đã tốn công một ngày trời đến đây rồi, ít nhất cũng phải có chút đền đáp chứ! Trừ... trừ khi là cậu không muốn chơi cùng tớ ở khu vui chơi này, vậy thì thôi!"
"...Cái gì, ai nói thế đâu chứ!"
"Vậy tớ đi mua vé nhé, cậu và Yuzu đợi ở đây!"
Koigasaki mạnh tay nhét tay Yuzu vào tay tôi rồi nhanh chóng bước về phía quầy bán vé ở lối vào.
"Chị... Chị ơi đợi đã! Yuzu cũng muốn đi cùng!"
Yuzu lập tức hất tay tôi ra, chạy theo sau lưng Koigasaki.
"Tại sao anh Kasiwada cũng phải đi cùng chứ!"
Tôi nghe thấy Yuzu làu bàu với Koigasaki về việc tôi cũng sẽ chơi cùng. Koigasaki xoa dịu Yuzu bằng những lời đại loại như: "Có sao đâu, sao em lại ghét anh ấy thế?"... Điều đó lại khiến tôi bắt đầu lo lắng không biết mình có nên quay về hay không.
Đợi khoảng mười lăm phút.
Koigasaki và Yuzu cầm vé quay lại.
"Xin lỗi đã để cậu đợi lâu. Tiện thể tớ ghé nhà vệ sinh luôn nên mất chút thời gian."
Tôi cứ nghĩ chỉ là mua vé thôi sao mà lâu thế, hóa ra là vậy.
"Cảm... cảm ơn... Tiền thật sự không sao chứ?"
Tôi cầm lấy tấm vé từ tay Koigasaki với tâm trạng lẫn lộn.
"Cậu phiền quá đó, đã bảo là không sao rồi mà."
Lúc này, tôi phát hiện Yuzu đang lườm mình bằng vẻ mặt vô cùng khó chịu. Cứ như thể đang nói "cái đồ vướng víu mau cút đi" vậy.
"Vậy, chúng ta đi ngay thôi! Yuzu muốn chơi trò nào nào?"
Koigasaki cúi xuống nhìn mặt Yuzu.
"Ể..."
Dù mặt mày vẫn còn hậm hực, nhưng khi nhìn quanh các trò chơi trong công viên, Yuzu dần dần nở một nụ cười—
"Yuzu muốn đi cái kia!"
Con bé chỉ vào một trong số các trò chơi. Có vẻ dù không hài lòng chuyện tôi có mặt ở đây, nhưng Yuzu vẫn không thể cưỡng lại sức hấp dẫn của việc được vui chơi trong công viên. Trò mà Yuzu chỉ tới là một đường trượt nước, nơi người chơi sẽ ngồi trên một phương tiện giống như ván trượt nước để lướt đi trên mặt nước. Quả thật bây giờ trời vẫn còn khá nóng, nên một trò chơi giải nhiệt như thế này cũng rất thu hút tôi.
"Yuzu không biết có chơi được không, nhưng cứ đến xem sao nhé."
Nói mới nhớ, cũng có thể vì giới hạn độ tuổi hoặc chiều cao mà Yuzu không chơi được.
Chúng tôi đến khu vực lên thuyền, nhân viên xác nhận độ tuổi và chiều cao của Yuzu. Có vẻ trẻ em từ năm tuổi trở lên nếu có người lớn đi cùng thì có thể chơi được, mà Yuzu lại vừa tròn năm tuổi nên coi như là "vừa khít", thế là ba chúng tôi xếp hàng ở cuối đoàn người.
"Yuzu muốn ngồi với chị hai! Tuyệt đối không ngồi với anh Kasiwada đâu!"
"À! Thôi được rồi, được rồi. Sao em lại vô cớ ghét anh Kasiwada thế không biết."
Đối phương là một cô bé, có lẽ tôi bị ghét chỉ vì con bé ghen tị khi thấy chị mình bị "cướp" mất, nhưng bị nói thẳng ra như thế này vẫn thấy buồn.
Cùng lúc buồn bã, tôi lại thấy một cảm giác quen thuộc ùa về. Cảm giác này... đúng rồi, lúc mới gặp Sakurai-san cũng thế này. Sakurai-san lộ rõ vẻ ghét tôi ra mặt... Tôi đúng là dễ bị phụ nữ ghét bỏ thật mà...
Có điều Sakurai-san không phải ghét tôi, mà chỉ sợ tất cả các tên otaku thôi.
"Kasiwada, cậu nhìn đi đâu vậy?"
"Nhìn đi đâu à? Đâu có... Chỉ là thấy Yuzu nên tớ chợt nhớ đến lúc mới gặp Sakurai-san thôi..."
"...Ể? Azuki...? Sao cơ?"
Có lẽ là do tôi ảo giác thôi, nhưng biểu cảm của Koigasaki có vẻ hơi cứng lại.
"Không có gì đâu, chỉ là tớ nhớ lại lúc đầu cô ấy cũng ghét tớ thế này... So với lúc đó thì bây giờ Sakurai-san hiền lành hơn nhiều rồi..."
Nhớ lại hồi đó, tôi thầm tạ ơn trời đất vì Sakurai-san đã có được thái độ như bây giờ.
"...Cậu cười trộm cái gì thế? Ghê tởm."
"Ể?"
Dù tôi không hề hay biết, nhưng khóe môi mình hình như đã cong lên.
"Vậy, lần sau cậu cứ đi với Azuki là được mà."
"...Hả?"
Koigasaki không nhìn mặt tôi, nói bằng giọng điệu lạnh nhạt.
Cứ đi với Azuki là được á? Cô ấy đang nói về khu vui chơi này sao?
Sao giờ tự dưng lại nói mấy câu này? Rõ ràng vừa nãy tâm trạng cô ấy vẫn còn tốt cơ mà, sao đột nhiên lại xấu đi vậy?
Tôi tự biết mình hay nói những lời không được tế nhị, nhưng trong cuộc trò chuyện vừa nãy, tôi không nhớ mình đã nói câu nào khiến cô ấy phật ý cả. Thật sự là chẳng thể hiểu nổi cô nàng này.
"Khoan đã! Anh gọi gì mà Yuzu! Đừng có gọi thân mật thế chứ!"
"Ể?"
Giật mình, tôi thấy Yuzu đang phồng má phản đối mình. Có vẻ con bé không hài lòng với cách xưng hô của tôi.
"Ơ, xin lỗi... Vậy, Yuzu... tiểu thư?"
"Anh có thể gọi em là Yuzu-sama!"
Yuzu-sama... chậc. Quả không hổ là chị em, cảm giác con bé này lớn lên sẽ y chang Koigasaki, vừa ương ngạnh vừa kiêu ngạo...
"Được rồi! Xin mời xuất trình vé ạ."
Hàng đợi không dài lắm, chớp mắt đã đến lượt chúng tôi rồi. Sau khi xuất trình vé cho nhân viên, chúng tôi được dẫn đến khu vực lên thuyền. Chiếc ván trượt nước dành cho chúng tôi đã sẵn sàng.
"Vậy xin mời quý khách lần lượt ngồi vào chỗ ạ."
"Thôi thì Yuzu ngồi phía trước... Kasiwada, cậu ngồi cuối cùng nhé."
"Ể? Ờ, được."
À đúng rồi, nãy giờ không nghĩ nhiều, nhưng ba người phải ngồi vừa cái ván trượt bé tí thế này ư...
Nó không giống như tàu lượn siêu tốc có ghế ngồi rõ ràng hay vách ngăn, mà chỉ có một băng ghế dài đặt dọc ở giữa, để ba người ngồi vắt vẻo lên trên.
Tôi vội vàng ngồi vào vị trí cuối cùng được chỉ định. Sau đó, Koigasaki ôm lấy Yuzu và ngồi ngay phía trước tôi...
Vì hai tay Koigasaki đang ôm Yuzu nên cô ấy không thể giữ được váy, thế là lúc ngồi xuống trước mặt tôi, qua khoảng hở của chiếc váy ngắn màu đỏ, tôi thoáng thấy thứ không nên thấy.
...Thật không ngờ, lại là màu trắng...
"Khoan... khoan đã, chật quá... Kashiwada, cậu lùi ra sau thêm chút nữa không được sao?"
"Ơ... ơ? Tôi... tôi không lùi được nữa đâu!"
Tôi đã lùi hết mức rồi, thật sự rất chật. Đùi tôi chạm vào... mông mềm mềm của Koigasaki.
"!"
Rồi tôi lại phát hiện ra một chuyện động trời nữa. Lưng Koigasaki ngay trước mắt tôi, và bên dưới chiếc áo trắng của cô ấy, một cách rất kín đáo... lấp ló chiếc áo ngực. Vì tóc che khuất nên nếu không ở gần thế này thì sẽ không thể nào nhận ra được.
"Vậy thì xuất phát thôi."
Cái cầu trượt này sẽ mất bao lâu để đến đích đây...
Tôi có chịu nổi đến khi tới đích không đây...
"Aaa——!"
Ngay khi xuất phát, Yuzu và Koigasaki ngồi phía trước đã reo lên sung sướng. Tốc độ này thật bất ngờ.
"Ối giời——!"
Bất chợt vào đoạn dốc lên, lưng Koigasaki trượt về phía tôi.
"Này! Nặng... nặng quá! Đừng có lao vào đây!"
"Ơ? Làm gì có chuyện đó!"
Mông của Koigasaki... lưng của cô ấy... cảm giác mềm mại...
"Aaaa———!"
Ngay lúc tôi đang suy nghĩ, có vẻ chúng tôi đã lên đến điểm cao nhất, và lần này là lao thẳng xuống dốc. Độ dốc bất ngờ dựng đứng, khiến tôi vô dụng mà hét toáng lên.
Khoảnh khắc chạm đáy, chúng tôi bị nước bắn tung tóe bao vây.
"Aaa! Ướt sũng hết rồi! Yuzu không sao chứ?"
"Mát quá, sướng quá!"
Tôi cũng bị ướt một chút, nhưng Yuzu và Koigasaki ở phía trước có lẽ còn ướt sũng hơn tôi nhiều.
"Đến đích rồi~! Ngắn thật đấy~!"
Yuzu nói đúng, một loáng là đến đích rồi.
"Dù hơi ngoài dự kiến, nhưng vui phết!"
Koigasaki ôm Yuzu bước xuống từ cầu trượt, nở một nụ cười mãn nguyện.
"Mà ướt hết cả rồi...?"
Đúng lúc này, nụ cười của cô ấy bỗng cứng đờ.
Sau khi cúi đầu nhìn bộ quần áo ướt sũng của mình, cô ấy vội vàng lấy khăn tay trong túi ra, bắt đầu lau lau chiếc áo.
"Cậu ướt sũng luôn rồi, Yuzu cũng..."
"Khoan... đừng có lại đây!"
Tôi định mở lời vì lo lắng cho họ, nhưng Koigasaki lại lộ vẻ mặt khoa trương, bắt đầu lùi xa tôi.
"Hả?"
"Tớ... tớ... đi vệ sinh một lát!"
Nói xong, cô ấy kéo tay Yuzu đi thẳng đến nhà vệ sinh nữ. Đâu cần nói to đến thế chứ... Rốt cuộc là có gì vậy? Cô ấy có vẻ rất hoảng loạn.
Dù tôi có thể đoán cô ấy đi vệ sinh để hong khô quần áo hoặc trang điểm lại, nhưng tôi cảm thấy dáng vẻ cô ấy có gì đó không ổn.
Tôi bị bỏ lại một mình, đứng đực ra tại chỗ.
Mười phút sau —
Koigasaki đã hong khô hoàn toàn quần áo và trang điểm lại một cách hoàn hảo, cùng Yuzu quay trở lại.
"Đã... đã để cậu đợi lâu..."
Koigasaki sau khi quay lại, không hiểu sao thái độ khá là gượng gạo.
"Chị ơi, may mà chị làm khô quần áo! Áo ngực bị lộ ra trông ghét lắm đó!"
Lời của Yuzu khiến cả tôi và Koigasaki lập tức đơ người ra.
"Cái... cái đồ ngốc Yuzu!"
Koigasaki đỏ mặt che miệng Yuzu lại, nhưng đã quá muộn rồi. Nghe cái từ cụ thể đến thế, đến cả tôi cũng thấy mặt mình đỏ bừng lên.
Có phải vì bị nước làm ướt sũng lộ cả nội y nên Koigasaki mới vội vàng chạy vào nhà vệ sinh không...? Tôi vô thức liếc trộm sang bộ quần áo của Koigasaki một lần nữa, lúc này nó đã khô cong, không còn xuyên thấu chút nào. Không biết có phải cô ấy nhận ra ánh mắt của tôi không, mà cô ấy đỏ mặt lườm tôi.
Chết tiệt, lẽ ra vừa nãy mà phát hiện ra thì nên nhìn ngay mới phải... Ý nghĩ này chợt lóe lên trong đầu tôi, nhưng nếu Koigasaki mà biết được thì chắc chắn tôi sẽ bị “thịt” mất...
"Tiếp theo Yuzu muốn đi cái kia!"
Sau cầu trượt nước, thứ Yuzu chỉ vào là — vòng đu quay.
"Vòng đu quay à, hoài niệm quá! Gần đây không đi lần nào."
"Tôi cũng vậy, từ nhỏ đi một lần rồi không đi nữa..."
Yuzu kéo tay Koigasaki giục “nhanh lên nhanh lên”, tôi cũng đi theo sau.
"Hồi nhỏ tôi từng đi vòng đu quay ở Gurin một lần rồi~"
"Gurin?"
"Công viên Kasai Rinkai không phải có cái vòng đu quay to đùng sao?"
Dù cậu nói có, nhưng tôi chưa đến nên không rõ... Hơn nữa, đây là lần đầu tôi nghe Công viên Kasai Rinkai có tên rút gọn như vậy.
"Tôi còn nhớ lần đó sợ lắm cơ~"
"Sợ à? Vậy cậu đi cái này không sao chứ?"
"Tôi đã bảo là hồi nhỏ mà. Dù gần đây không đi vòng đu quay lần nào, nhưng tầm tuổi này thì chắc sẽ không sợ nữa đâu nhỉ~ À, Yuzu không sợ độ cao sao?"
"Yuzu thích ở trên cao lắm~!"
Trong lúc đang tán gẫu những chuyện đó, đã đến lượt chúng tôi lên xe. Đưa vé cho nhân viên kiểm tra xong, chúng tôi bước vào trong vòng đu quay. Koigasaki và Yuzu ngồi cạnh nhau, còn tôi thì ngồi đối diện họ.
"Tuyệt vời quá!"
"Yuzu, đứng lên nguy hiểm lắm đó."
Vòng đu quay dần dần xoay chuyển lên cao.
Cảm giác... bây giờ nghĩ lại thật bình tĩnh, thấy đúng là kỳ lạ thật... Dù có cả Yuzu ở đó, nhưng tôi lại có thể ngồi đối diện Koigasaki trên vòng đu quay... Ấy thế mà ngay lúc tôi còn đang cảm thán thì —
"Ơ... khoan... khoan đã, từ từ đã."
"...Hả?"
Koigasaki đột nhiên cười gượng, bắt đầu lo lắng.
"Sao... sao thế?"
"Chị bị sao vậy ạ?"
"Có... có phải... cao... cao quá không?"
"Hả?"
Cao quá à? Mới quay được một phần tư thôi mà. Tức là mới chỉ bằng một nửa độ cao của đỉnh thôi.
Koigasaki liếc mắt nhìn cảnh vật bên ngoài, rồi lập tức quay mặt vào trong. Sắc mặt cô ấy trắng bệch.
"À, cái này, tôi... tôi hình như... chịu... chịu không nổi..."
"Hả?"
Này này này này.
"Vừa nãy cậu tự mình nói ‘tầm tuổi này thì chắc sẽ không sợ nữa’ gì gì đó mà..."
Không ngờ câu đó lại là đang tự vả mặt mình...
"Vừa nãy tôi đúng là nghĩ vậy mà! Từ... từ bên ngoài nhìn vòng đu quay thì chẳng thấy có gì đáng sợ cả... Rõ ràng tàu lượn siêu tốc thì tôi không sao mà..."
"Tàu lượn siêu tốc thì được mà vòng đu quay lại không... Có chuyện đó sao?"
"Tôi... bản thân tôi cũng đang run rẩy đây này! Đến chính tôi còn không biết tại sao lại sợ hãi đến thế... Vả... vả lại... lỡ... lỡ mà nó rơi xuống thì sao..."
"Không không, không thể nào rơi xuống được đâu! Tôi chưa từng nghe nói khoang của vòng đu quay bị rơi xuống bao giờ cả!"
Tóm lại phải làm sao để giảm bớt nỗi sợ hãi của Koigasaki đã...
"Yu... Yuzu không sợ sao?"
"Hoàn toàn không sợ ạ."
Koigasaki ôm chặt Yuzu đặt lên đùi. Sắc mặt cô ấy vẫn còn trắng bệch, đến cả tôi nhìn còn không đành lòng.
"Được... tôi biết rồi, Koigasaki. Đừng nhìn ra ngoài, tuyệt đối đừng nhìn."
Anh không nói tôi cũng chẳng nhìn đâu! Nhưng mà, vừa nãy nhìn ra ngoài đã thấy cao lắm rồi, giờ lại qua một lúc nữa nên… nó… nó cao đến mức nào rồi chứ…?
Còn đừng có mà tưởng tượng nữa!
Chị ơi, em khó thở quá!
Có vẻ như Luyến Kỳ đã ôm Yuzu quá chặt.
Hả? À, xin… xin lỗi, Yuzu…
Luyến Kỳ vừa thả Yuzu ra, Yuzu, sau khi được giải thoát, liền nhanh nhẹn nhảy từ đầu gối Luyến Kỳ xuống sàn.
Ngay khoảnh khắc đó, đu quay hơi rung nhẹ.
Iiiiiiiiiiiiiiiiii!
Luyến Kỳ mắt rơm rớm nước, phát ra tiếng kêu thảm thiết không thành lời.
Em… em xin lỗi, chị…
Thật sự không được đâu! Không được nữa rồi! Tôi không chịu nổi nữa! Tôi muốn xuống! Tôi phải xuống ngay bây giờ——!
Đừng… đừng nói linh tinh! Trước hết chị bình tĩnh lại đi đã!
Luyến Kỳ nhắm chặt mắt, nhẹ nhàng lắc đầu sang hai bên. Thấy cô nàng hoảng loạn đến mức này trước mắt, đến cả tôi cũng bắt đầu cảm thấy chao đảo.
Bách… Bách Điền…
Luyến Kỳ dùng giọng nói nhỏ xíu, khác hẳn ngày thường, gọi tên tôi.
Ồ… ồ! Sao vậy?
…………Lại… lại đây… cạnh… tôi…
…Hả?
Ờ…………………… Vừa nãy cô ấy nói gì vậy, tôi không nghe nhầm chứ?
——Tôi đi ngồi cạnh Luyến Kỳ ư?
Phải nói là!… Gì… gì cũng được cả! Tôi cần có thứ gì đó để bám vào! Chỉ… chỉ là thế thôi!… Tuy… tuy rằng anh chẳng đáng tin chút nào…
Luyến Kỳ dường như trong tình cảnh này vẫn còn cố ra vẻ mạnh mẽ, vừa nói nhanh vừa lộ rõ sự kích động.
Chị có thể nắm Yuzu mà!
Nếu ôm Yuzu mạnh quá sẽ tội nghiệp lắm…
Chị… chị thật là dịu dàng.
Bi… biết rồi… Tôi ngồi cạnh chị là được chứ gì…
Tôi nhẹ nhàng đứng dậy khỏi ghế, cố gắng hết sức không làm cabin chao đảo, từ từ di chuyển sang ghế đối diện.
Iaaaaaaaaaa!
Vì sự di chuyển của tôi, cabin đã bị lắc lư. Luyến Kỳ lại phát ra tiếng kêu kỳ quái.
Tôi từ từ ngồi xuống chỗ ngồi bên cạnh Luyến Kỳ, ở vị trí đối diện với Yuzu.
Ờ, cái này…
Vừa ngồi xuống bên cạnh, tôi đột nhiên thấy ngại ngùng, không biết nên làm gì cho phải.
Lại… lại đây…
Tóm lại, để làm giảm bớt nỗi sợ hãi của Luyến Kỳ, tôi đưa tay ra trước mặt cô ấy. Ban đầu tôi tưởng cô ấy sẽ nắm tay tôi… Nhưng kết quả, Luyến Kỳ lại túm chặt lấy cánh tay tôi.
Đau… đau quá!
Thở hổn hển…
Tôi nhìn Luyến Kỳ đang thở hổn hển bên cạnh, cô nàng đang cau mày, lộ rõ vẻ mặt vô cùng sợ hãi.
Cô ấy dường như nhận ra tôi đang nhìn mình, đôi mắt đẫm nước cũng hướng về phía tôi, khiến cả hai đối mặt.
Dù hai tay siết chặt lấy cánh tay tôi, nhưng chúng lại không ngừng run rẩy vì sợ hãi.
—Cái cô nàng bình thường vốn mạnh mẽ, kiêu căng, tự cho mình là đúng và lắm điều này, lại có thể vì đu quay mà sợ hãi đến mức này… Thật khiến người ta không thể tin được.
Nói sao đây nhỉ… Ừm, nghĩ như thế này vào lúc này tuy không được lịch sự cho lắm… nhưng mà thật là đáng yêu.
Gì… gì vậy…?
Hả?
Luyến Kỳ nói gì đó bằng giọng rất nhỏ.
Sao anh cứ nhìn tôi mãi thế…?
Hả… hả? Không… Ờ, tôi… tôi chỉ nghĩ là chị thật sự rất sợ hãi…
Tôi có chết cũng không dám nói ra điều mình vừa nghĩ.
Lúc này, tôi nhận ra.
Tay tôi bị Luyến Kỳ nắm lấy, phần bắp tay trên chạm phải thứ gì đó mềm mại… Sau đó, tôi ngay lập tức nhận ra đó là thứ gì, đột nhiên cảm thấy tim mình đập nhanh hơn.
…Cái cô nàng Luyến Kỳ này… hoảng loạn đến mức ngay cả vòng một của mình chạm vào tay tôi cũng không hề hay biết…
Tôi tập trung toàn bộ thần kinh vào phần bắp tay của mình… Ừm, trước đây vẫn luôn nghĩ cô ấy ngực lép, nhưng có lẽ lại có da có thịt hơn mình tưởng…
Hả? Hôm nay đúng là một ngày đẹp trời nhỉ? Hôm nay tôi có chết vì dùng hết vận may không đây?
Bách… Bách Điền… anh đang cười trộm cái gì vậy… Người… người khác đang sợ hãi, làm anh vui vẻ đến thế sao? Anh… anh đang trêu tôi đấy à?
Giọng của Luyến Kỳ phát ra vẫn nhỏ như tiếng muỗi, nhưng vẫn cố gắng hết sức phàn nàn tôi. Chết tiệt, tôi lại vô thức cười trộm rồi sao…
Tôi… tôi làm gì có cười trộm! Cô nghĩ nhiều quá rồi!
Chị ơi! Sắp xuống đất rồi đó!
Hả?
Tôi nghe thấy tiếng Yuzu liền nhìn ra ngoài, không ngờ đã sắp hạ cánh xuống mặt đất rồi.
Quá nhiều chuyện xảy ra khiến tôi hoàn toàn không nhận ra đã hạ xuống thấp đến vậy rồi… Nói thật, giữ thêm một chút nữa cũng được… Tôi đang nghĩ cái gì vậy chứ.
Khoảnh khắc tiếp theo, Luyến Kỳ vội vàng rụt tay khỏi cánh tay tôi, toàn bộ cơ thể cũng rụt lại, tránh xa tôi.
Tôi… tôi không sao rồi, anh mau về phía bên kia đi! Chật quá đi!
Luyến Kỳ không nhìn tôi, chỉ vẫy tay xua tôi đi.
Hả?
Chính cô ấy nói muốn tôi qua tôi mới qua, sao lại có thể tỏ thái độ như vậy chứ? Luyến Kỳ yếu đuối đáng yêu vừa nãy đã biến mất, cô ấy trong chốc lát đã trở lại thái độ cứng rắn và kiêu ngạo.
Tôi hơi bực mình, nhưng vẫn đứng dậy trở về chỗ ngồi đối diện.
Đối mặt nhìn lại Luyến Kỳ một lần nữa, cô ấy đỏ mặt cúi đầu xuống.
Có lẽ là sau khi bình tĩnh lại và hồi thần, cô ấy cảm thấy rất xấu hổ khi để tôi nhìn thấy bộ dạng đó… Không chừng vừa nãy cô ấy phản ứng như vậy, cũng là để che giấu sự ngại ngùng của mình.
Vâng, mọi người đã vất vả rồi!
Nhân viên mở cửa, chúng tôi lần lượt rời khỏi cabin.
Hù… hù… Đất!
Luyến Kỳ từng bước dẫm mạnh xuống mặt đất, xác nhận (?) mình đã trở lại mặt đất.
Đâu mà không sao! Đến cả tôi nhìn còn thấy sợ nữa là.
Ư… có khi bây giờ còn sợ hơn hồi nhỏ nữa… Aizzz, thật sự dọa chết tôi rồi… Tôi sẽ không bao giờ đi đu quay nữa…
Chị còn nhát hơn cả Yuzu~!
Yuzu khúc khích cười.
Tiếp theo là~ ừm~
Yuzu nhìn quanh, đã bắt đầu để mắt đến trò chơi tiếp theo muốn thử.
…A~~ Yuzu à… Chị ấy vẫn còn chóng mặt, có thể nghỉ một lát không?
Thấy bước chân loạng choạng của Luyến Kỳ, tôi biết việc đi ngay trò tiếp theo là bất khả thi, vì vậy tôi gọi Yuzu lại.
…Bách… Bách Điền…
Luyến Kỳ lộ vẻ mặt ngạc nhiên nhìn tôi.
…! Em… em biết rồi mà! Yuzu cũng đang định làm thế mà!
Yuzu cứng miệng nói, rồi phụng phịu quay mặt đi chỗ khác.
Aizz, xem ra tôi lại bị ghét thêm một chút nữa rồi…
Sau đó chúng tôi ngồi trên chiếc ghế dài gần đó, tôi đến quán giải khát mua hai phần đồ uống, trở lại bên cạnh Yuzu và Luyến Kỳ.
Đây.
Tôi đưa nước cam cho Luyến Kỳ.
Hả… Cảm… cảm ơn…
Luyến Kỳ vẻ mặt ngạc nhiên nhận lấy nước cam.
…Khá là chu đáo đấy, với một người như anh thì…
Với anh thì? Câu này thừa rồi!
Phần của Yuzu đâu~?
…À.
Chết tiệt, tôi hoàn toàn quên mất.
"Yuzu cứ uống chung với chị là được rồi, lại đây. Đằng nào một mình em cũng uống không hết đâu."
Koigasaki đưa ly nước cam của mình cho Yuzu. Yuzu chẳng phàn nàn gì thêm, cứ thế im lặng uống, trông có vẻ như được cứu rỗi rồi.
Cái cách Koigasaki chăm sóc Yuzu, nhìn từ bên ngoài vào, quả thật đáng kinh ngạc. Bình thường Koigasaki trông cứ như một nữ sinh trung học hiện đại, thoạt nhìn thì chẳng thể nào hình dung cô ấy lại là người biết chăm sóc trẻ con. Vậy mà bây giờ, Koigasaki khi ở bên Yuzu, lại hệt như một người mẹ vậy.
"…Mày đang lén lút nhìn gì đó vậy? Thật ghê tởm."
"Tớ… tớ có nhìn cậu đâu chứ!"
Nghỉ ngơi một lát, đợi Koigasaki hồi phục sức lực, Yuzu liền bày tỏ muốn chơi vòng quay ngựa gỗ. Tôi ngại không dám ngồi chung, vậy là Koigasaki liền nhờ tôi cầm máy ảnh kỹ thuật số chụp ảnh cho hai người.
"Bấm vào đây là có thể quay phim, cứ quay thành video đi!"
"À—— được rồi được rồi."
Vòng quay ngựa gỗ vừa khởi động, tôi liền ấn nút quay theo lời cô ấy, bắt đầu quay hai người đang ngồi trên những chú ngựa.
Khi vòng quay ngựa gỗ xoay một vòng trở lại, Koigasaki chỉ vào tôi (có lẽ là chỉ vào máy ảnh kỹ thuật số) và nói gì đó với Yuzu. Có lẽ là cô ấy bảo Yuzu vẫy tay vì tôi đang quay phim, thế nhưng Yuzu không những chẳng vẫy tay, ngay cả một nụ cười cũng không có, chỉ khó chịu trừng mắt nhìn tôi. Chẳng cần nói cũng biết, dù đang quay phim, con bé cũng chẳng muốn vẫy tay chào tôi.
Tôi muốn Yuzu vẫy tay dù chỉ một chút, thế là thử dùng tay không cầm máy ảnh vẫy vẫy với con bé, nhưng lại gây tác dụng ngược. Đến vòng tiếp theo, Yuzu hoàn toàn không thèm nhìn tôi nữa rồi.
…Haizz, sao tôi phải cố gắng như vậy chứ, ngay cả bản thân tôi cũng không hiểu nổi nữa.
Thế nhưng, những người cha cầm máy quay phim chụp ảnh con gái, tám chín phần đều có tâm trạng như vậy đấy nhỉ… Tôi thầm nghĩ trong lòng.
—Ấy, khoan đã, vậy Koigasaki với tôi là…
Ngu… ngu xuẩn thật chứ, mình đang nghĩ cái quái gì vậy! Trời ạ, dù chỉ thoáng qua trong chốc lát, vậy mà mình lại có cái ý nghĩ ngu ngốc đến thế.
"Này, cậu đang ngẩn người cái gì vậy! Xong rồi kìa!"
"Hả? Ôi ồ!"
Vừa hoàn hồn, Koigasaki xuất hiện bên cạnh khiến tôi giật mình. Tôi vội vàng ấn nút dừng quay phim.
"Cậu làm gì mà hét lên thế. Có quay tốt không vậy?"
Koigasaki không đợi tôi trả lời, liền giật lấy máy ảnh kỹ thuật số từ tay tôi.
"Cái đó đương nhiên, hoàn toàn…"
"…Này, sao bây giờ lại đang quay phim…?"
"Hả…?"
Không, sao có thể chứ… rõ ràng tôi vừa ấn nút dừng quay phim mà…
"Cậu đó! Hoàn toàn chẳng quay được khoảnh khắc nào cả!"
"Hả… không phải chứ? Không không, tôi đáng lẽ phải quay được rồi chứ…"
"Không lẽ cậu tưởng là đang quay, mà thực ra lại đang ở trạng thái dừng à?"
"Thật… thật sao…"
Đây là lần đầu tiên tôi dùng máy ảnh quay phim, nên hoàn toàn không phát hiện ra…
"Quá tệ hại rồi! Cậu là một Otaku mà sao lại mù tịt về máy móc thế hả?!"
"Nếu cậu tưởng Otaku ai cũng rành máy móc thì lầm to rồi đấy!"
"Cậu lại còn cứ sai mà theo à!"
"Vậy thì, Yuzu, đi nhà vệ sinh đi."
Mắng tôi một tràng xong cuối cùng cô ấy cũng chịu thôi, Koigasaki liền nắm tay Yuzu đi về phía nhà vệ sinh.
"Hả~~ lại đi nữa~? Yuzu không buồn tiểu đâu."
"Nói thế lỡ tè dầm thì sao!"
"Không đâu mà! Vừa nãy mới đi nhà vệ sinh mà! Chị tự đi là được rồi mà!"
"Thật sao…? Vậy chị đi một lát, em phải ở đây ngoan ngoãn với Kashiwada đó."
Koigasaki nói với Yuzu như vậy xong, liền đi đến nhà vệ sinh.
"Thật tình! Chị ấy cứ phải dặm lại phấn son mãi là sao."
"…Hả?"
Sau khi Koigasaki rời đi, Yuzu hiếm hoi bắt đầu than phiền (?) về chị gái.
"Vừa nãy chơi dưới nước xong mới trang điểm lại đó nha~~ Trước đó chị ấy còn vì Kashiwada đến mà cố gắng dặm lại phấn son điên cuồng nữa chứ."
"…Cố gắng dặm lại phấn son điên cuồng sao?"
Tôi thực sự rất tò mò, liền chen ngang vào lời lẩm bẩm của Yuzu.
"Ừm, chị ấy rất cố gắng trang điểm lại đó."
…Nhắc mới nhớ, cô ấy có nói là sau khi mua vé xong thì đi vệ sinh một chuyến. Là lúc đó sao? Tôi đã thấy khá lâu rồi, không ngờ lại là dặm lại phấn son…
Lúc này, tôi phát hiện Yuzu đang nhìn chằm chằm vào mặt tôi.
"Hửm? Sao thế?"
"Kashiwada đúng là chẳng đẹp trai chút nào."
"!"
Đây chắc chắn là nói về ngoại hình của tôi rồi. Hai chị em nhà này đều kén chọn nhan sắc hết nhỉ. Chỉ vì mình có khuôn mặt ưa nhìn mà lại đi chê bai ngoại hình người khác sao?
"…Chị ấy nói, Kashiwada lúc gặp rắc rối thì hay ra tay giúp đỡ, bất ngờ lại rất có khí phách đàn ông… nhưng rõ ràng là không hề có!"
"…Hả?"
Kashiwada lúc gặp rắc rối thì lúc nào cũng ra tay giúp đỡ ư?
Bất ngờ lại rất có khí phách đàn ông ư?
"Đây… đây có phải là những lời chị cậu nói thật không vậy?"
Tôi không khỏi ngồi xổm xuống nắm lấy vai Yuzu, chất vấn con bé.
"Chị ấy… chị ấy còn nói gì nữa?"
"Đợi một… mặt gần quá rồi!"
Yuzu lộ vẻ mặt chán ghét, quay phắt mặt đi, rồi hồi tưởng lại những lời chị gái đã nói.
"Ờm… Lúc nãy Yuzu nói Kashiwada chẳng đẹp trai chút nào xong, chị ấy có bảo là đúng là không đẹp trai thật, nhưng hôm nay chị ấy vừa gặp rắc rối thì anh ấy cũng đến giúp rồi đấy, mấy lời đó…"
"Đúng là không đẹp trai thật"… Lúc này thì coi như không nghe thấy đi.
"Hôm nay vừa có chuyện là anh ta lại đến giúp rồi"… Vấn đề là ở chỗ này. Cái tên đó làm cái quái gì vậy chứ? Miệng thì nói những lời chọc tức như "ngày nghỉ mà sao rảnh rỗi vậy" với tôi, vậy mà lại nói thế với Yuzu…
Không lẽ cô ấy chỉ đang ngại ngùng, trong lòng thực ra rất cảm ơn tôi hôm nay đã đến?
"Nhưng mà, dù chị ấy nói thế, Kashiwada vẫn chẳng có chút khí phách đàn ông nào cả! Quay phim thì quay không xong! Trên vòng đu quay cũng chẳng làm gì hết! Hoàn toàn không giúp được gì cho chị ấy hết!"
"Ưm…!"
Bị một đứa trẻ năm tuổi vạch ra khuyết điểm chính xác đến thế, khiến tôi chịu tổn thương tinh thần nghiêm trọng.
"Việc quay phim thì đúng là tôi làm không tốt thật… nhưng trên vòng đu quay thì chẳng làm gì cả ư?"
"Thường thì nên ôm chặt hơn một chút, hoặc nói những lời như 'có anh ở đây rồi, đừng sợ' chứ! Đằng này Kashiwada chỉ biết cuống cuồng theo thôi mà!"
"Hả…?"
Ôm chặt cô ấy sao? Có anh ở đây rồi, đừng sợ ư? Cái này… hành động sến sẩm như thế làm sao tôi dám làm chứ!
Nhưng mà nếu cô ấy đã sợ đến mức đó rồi, vậy không chừng làm như vậy sẽ tốt hơn?
"Cậu nghĩ làm như vậy tốt hơn sao?"
"Ừm! Thường thì ai cũng sẽ làm thế mà! Trước đây trên TV, khi có bé gái khóc, các bạn nam đều làm vậy đó!"
…Mà nói đi thì tôi làm gì mà đi tìm lời khuyên từ đứa trẻ năm tuổi chứ! Tôi là đồ ngốc sao?
Thế nhưng, một đứa trẻ năm tuổi mà đã biết bới móc lỗi sai của người khác trong cách đối xử với con gái… Quả không hổ danh là em gái của Koigasaki… Con bé thật sự mới năm tuổi thôi ư? Đáng sợ quá.
"Nhưng mà, chị lâu quá…"
Chúng tôi nhìn về phía nhà vệ sinh Koigasaki vừa đi, nhưng vẫn chẳng thấy bóng dáng cô ấy đâu.
Dù là cô ấy đi dặm lại phấn son, thì cũng cảm thấy quá lâu rồi.
"À, chị…"
Tôi nhìn về hướng Yuzu chỉ tay… Koigasaki đang nói chuyện với hai người đàn ông lạ mặt.
Họ là hai gã thanh niên trạc hai mươi, vóc dáng vạm vỡ, ăn mặc khá lòe loẹt, phô trương.
Koigasaki quen biết loại người to con, vạm vỡ thế này sao?… Làm gì có chuyện đó.
Nhìn thế nào đi nữa, đó cũng là… ghẹo gái… rồi! Lại nhìn Koigasaki, cô ấy đang rụt rè, bối rối không biết phải làm sao.
“Chị gái bị mấy gã đàn ông kỳ cục vây quanh rồi!”
“…Được… được rồi… Yuzu, chúng ta đi cứu chị gái cháu.”
“Ơ~? Cứu chị… cứu kiểu gì? Kasiwada anh đánh không lại mấy tên đô con đó đâu! Kasiwada trông yếu xìu à!”
Yuzu cháu rành thật đấy… Đúng là hai gã đang ghẹo Koigasaki đều to con vạm vỡ. Nếu đánh nhau thì cầm chắc phần thua rồi…
Nhưng giờ trời vẫn còn sáng choang, trong công viên giải trí cũng có nhiều người xung quanh. Vậy thì, chắc sẽ không đến mức phải động tay động chân đâu nhỉ. Tôi tự nhủ với mình như thế.
“Không sao đâu.”
Tôi nở một nụ cười cứng ngắc với Yuzu—
“Ơ? Không… không thể nào! Kasiwada chắc chắn sẽ thua liền đó! Mau đi gọi người lớn đến đi!”
Yuzu với gương mặt như sắp khóc, nắm lấy tay tôi cố sức kéo tôi lại. Chẳng lẽ Yuzu cũng đang lo lắng cho tôi sao?
“Không sao đâu, anh sẽ không bị đánh bại đâu, cứ giao cho anh đi!”
Tôi khụy gối xuống, đưa tay xoa đầu Yuzu, nở nụ cười trấn an con bé.
Sau đó tôi hạ quyết tâm, nắm tay Yuzu đi đến bên Koigasaki.
“…Ơ… cái đó…”
“Hả?”
Tôi rụt rè cất tiếng, đôi nam nữ ghẹo gái kia đồng loạt quay đầu nhìn tôi.
“Ờ… thì… người đó là đi công viên giải trí cùng với chúng tôi…”
Giá như lúc đó tôi có thể nói một cách ngầu lòi, oai phong biết mấy. Dù tôi biết mình trăm phần trăm không thể làm được. Mới vừa nãy còn ra vẻ anh hùng trước mặt Yuzu, giờ lại để con bé thấy cảnh tượng đáng xấu hổ thế này, thôi rồi, đừng nói là được nó công nhận, không khéo nó còn khinh thường rồi ghét tôi hơn nữa.
“Tặc… làm cái gì thế, hóa ra là dẫn theo thằng đàn ông.”
“Thằng nhóc kém cỏi.”
Hai gã ghẹo gái vạm vỡ quăng lại mấy lời đó rồi bỏ đi. Dù tôi thấy khó chịu nhưng việc chúng bất ngờ bỏ cuộc nhanh như vậy cũng khiến tôi thở phào nhẹ nhõm.
“Đúng là, anh phát hiện cũng chậm như rùa!… Dù sao cũng được cứu rồi…”
Koigasaki chạy đến nói xong với tôi, có lẽ là vì sợ hãi, cô ấy khụy gối xuống ôm lấy Yuzu.
“Đúng là bực mình chết đi được!… Yuzu, cháu sao vậy? Sao lại thất thần thế.”
“Thật thế…”
“Ơ? ‘Thật thế’ là ý gì?”
“Mỗi khi gặp chuyện là y như rằng lại đến cứu người… Thật thế, anh ấy đã cứu chị gái…”
“Ơ? Yuzu… cháu đang nói gì vậy?”
Yuzu ngẩng đầu nhìn mặt tôi, ánh mắt sáng lấp lánh.
Cứu chị gái… Yuzu nhìn thấy bộ dạng của tôi vừa rồi lại nghĩ như vậy sao? Tôi nào có làm được chuyện cứu người đến mức khoa trương như vậy, hơn nữa chính tôi còn thấy xấu hổ phát ngượng… Nhưng trong mắt Yuzu, trông lại biến thành một chuyện khác sao?
“Siêu nhân… Siêu nhân Kasiwada…”
“Ơ?”
“Khoan đã, Yuzu, cháu đang nói gì vậy?”
Koigasaki cố sức lay Yuzu đang ngơ ngẩn, muốn con bé tỉnh táo lại, nhưng sau đó Yuzu vẫn cứ nhìn tôi chằm chằm với ánh mắt sáng lấp lánh.
“Không ổn rồi, đã đến giờ này rồi! Hôm nay tôi còn phải trông Yuzu, phải về nhà sớm thôi.”
Koigasaki nhìn đồng hồ của mình nói. Đến khi hoàn hồn lại, tôi mới phát hiện đã 5 giờ chiều.
“Vậy thì, đã đến lúc về nhà rồi.”
Chúng tôi đi đến tủ giữ đồ, lấy hành lý ra. Tôi và Koigasaki mỗi người xách một túi giấy.
“…Ơ?”
Khi tôi đang vác túi giấy lên, Yuzu đột nhiên nắm chặt lấy tay tôi.
“Yu… Yuzu?”
“Kasiwada cũng về nhà Yuzu luôn đi!”
“Ơ…? Ơ ơ…?”
Yuzu mỉm cười với tôi. Con bé cứ như một người khác hẳn so với cô bé vừa nãy còn bày ra vẻ mặt lạnh tanh với tôi.
Không ngờ chỉ là cứu Koigasaki khỏi tay mấy gã ghẹo gái (mà thực tế tôi cũng chẳng làm gì ghê gớm cho cam) lại khiến thái độ của Yuzu trở nên thiện cảm đến vậy, hoàn toàn nằm ngoài dự đoán của tôi.
“Về cùng… Khoan… khoan đã. Yuzu, cháu đang nói gì vậy!”
“Mà, dù sao tôi cũng định mang đồ về tận nhà cô rồi…”
“Ơ… vậy à? Anh có rảnh không?”
Bây giờ mới hỏi à? Koigasaki lại để tâm đến thời gian của tôi, điều này mới khiến tôi ngạc nhiên. Tôi cứ nghĩ cô ấy luôn xem thời gian của tôi là thời gian của cô ấy chứ.
Tôi và Yuzu nắm tay nhau, đi ra đường lớn gọi taxi.
Đợi một lát sau, một chiếc taxi trống tấp vào. Chúng tôi bỏ hành lý vào cốp sau, ba người chúng tôi ngồi ở ghế sau, có Yuzu ngồi giữa. Koigasaki nhanh chóng chỉ đường về nhà cho tài xế. Cái cô này chắc chắn đã quen đi taxi rồi…
“Ơ? Yuzu… ngủ rồi.”
“Ơ? Thật thế… nhanh ghê.”
“Chắc chơi cả ngày nên mệt rồi.”
Ngẫm kỹ lại, hôm nay tôi cả ngày bị con bé này dắt mũi… Ngay cả một con bé 5 tuổi như thế này mà cũng có thể dắt mũi tôi, làm đàn ông như tôi có quá mất mặt không đây? Tôi muốn trở thành một người đàn ông thư thái, tự tại hơn.
“Yuzu ngủ chẳng chút đề phòng nào… Dễ thương thật.”
Nhìn gương mặt Yuzu ngủ, lòng tôi dâng lên một cảm giác ấm áp, tự nhiên thốt lên câu này. Tôi đang định tìm kiếm sự đồng tình của Koigasaki nên quay sang nhìn cô ấy… Koigasaki không hiểu vì sao, lại nhìn tôi bằng ánh mắt sợ hãi.
“Khoan đã! Đừng có nhìn Yuzu bằng ánh mắt biến thái đó được không? Anh là đồ lolicon!”
“Hả… Không phải! Đây là hiểu lầm! Ai lại nhìn con bé bằng ánh mắt đó chứ! Ý tôi là gợi lên ý muốn bảo vệ người khác thôi… Tôi nói trước, tôi tuyệt đối không có xu hướng lolicon!”
“Không… anh phủ nhận một cách nghiêm túc như thế lại càng đáng sợ hơn…!”
Koigasaki lườm tôi một cái.
“Không phải, thật sự không phải mà! Đừng gắn mác lolicon cho tôi chứ!”
………………
Vì một chuyện tào lao mà cãi lộn một hồi, cả hai chúng tôi đều mệt lử, nên cả hai im lặng một lúc.
“…Kasiwada.”
Sau một thoáng im lặng, Koigasaki đột nhiên cất tiếng.
“Hả?”
“Hôm nay… cảm ơn anh đã đến đây… đã được cứu rồi.”
Cái cô này không nhìn mặt tôi, mở miệng cảm ơn… chắc là đang ngượng ngùng đây mà.
“Ơ? À, không có gì đâu… dù sao thì tôi cũng rảnh mà.”
Cô ấy cảm ơn một cách thật lòng như vậy, ngược lại lại khiến tôi lúng túng. Tôi cũng không khỏi cảm thấy ngượng ngùng, cho đến khi về đến nhà Koigasaki, cả hai chúng tôi đều giữ im lặng.
“Ưm…? Về đến nhà rồi hả~?”
“À, Yuzu cháu tỉnh rồi hả?”
Đến gần nhà Koigasaki, chúng tôi bước xuống taxi, lấy hành lý ra để mang vào nhà Koigasaki. Yuzu vẫn còn ngái ngủ, nên Koigasaki bế Yuzu, còn tôi thì xách hết toàn bộ hành lý.
“A, là Yuzu kìa~~!”
Ngay trước nhà Koigasaki, đột nhiên có tiếng một bé gái gọi tên Yuzu.
“Ưm…? À, Miho…?”
Quay đầu nhìn lại, có một bé gái đang đi ngang qua, cùng một người phụ nữ trông như mẹ của con bé đang nhìn chúng tôi.
“Yuzu, là bạn cháu hả?”
“Ưm, bạn ở trường mẫu giáo đó ạ~”
Cô bé bạn của Yuzu ngước lên nhìn tôi và Koigasaki. Rồi ngay khoảnh khắc sau đó...
"Đây có phải là bố mẹ của Yuzu không ạ~?"
Cô bé vô tư hỏi.
Bố mẹ của Yuzu ư...? Con bé nhầm tôi và Koigasaki thành bố mẹ của Yuzu thật sao?
Trong mắt một đứa trẻ, trông chúng tôi có vẻ đã đến tuổi làm bố mẹ rồi sao?
"Này, Miho, không... không phải đâu con."
Ngay khoảnh khắc mẹ của Miho vội vàng muốn đính chính cho con gái mình thì...
"Bố với mẹ á? Con... con... con đang nói gì vậy? Không phải! Tuyệt đối không thể nào!"
Koigasaki hai tay vung loạn xạ trước mặt, mặt đỏ bừng, lớn tiếng phủ nhận lời cô bé. Cùng lúc phủ nhận, không hiểu sao cô ấy còn liếc xéo sang nhìn tôi.
Cô bé tên Miho vì phản ứng thái quá của Koigasaki mà giật mình.
"Này... sao cậu lại nghiêm túc với lời một đứa trẻ con như vậy chứ..."
Lúc này Koigasaki mới sực tỉnh, vội vàng nặn ra một nụ cười.
Cái cô nàng này, sao lại phải hoảng hốt đến mức đó, vội vàng phủ nhận như vậy chứ...? Cô ta ghét bị hiểu lầm là vợ chồng với tôi đến thế sao...?
"Không phải đâu!"
Yuzu đột nhiên lớn tiếng nói.
"Họ không phải bố mẹ của Yuzu đâu! Đây là chị của Yuzu, còn anh ấy là..."
Yuzu ôm chặt lấy chân tôi——
"Là bạn trai của Yuzu!"
...Cái gì cơ!
"Ối~ thế á~? Bạn trai của Yuzu là người lớn luôn cơ!"
Cô bé tên Miho ngạc nhiên nhìn chằm chằm vào tôi.
"À... ừm, vậy chúng tôi xin phép về trước ạ..."
Mẹ của Miho nở nụ cười gượng gạo, hai mẹ con cô bé để lại bầu không khí ngượng nghịu cho chúng tôi rồi vội vã rời đi.
"Haizzz~~ đúng là bó tay, dù là trẻ con đi nữa, mà lại bị hiểu nhầm là... v... vợ chồng với cậu..."
Chắc là giận lắm, mặt Koigasaki vẫn còn đỏ au. Trông cô ấy có vẻ cực kỳ uất ức. Còn tôi thì bị hiểu lầm là vợ chồng với Koigasaki cũng thấy khó chịu hết sức.
"Kasiwada, anh có muốn đến nhà Yuzu chơi không~?"
Yuzu chỉ tay về phía nhà Koigasaki, nói với tôi.
"Hả? Không không không."
"Anh Kasiwada cũng phải về nhà chứ. Với lại, bố mẹ bọn em cũng sắp về rồi."
"Khịt khịt~! Vậy lần tới anh nhất định phải đến chơi nhé! Hứa nha!"
"Ơ... anh... anh biết rồi... lầ... lần tới vậy..."
"Nhất định phải giữ lời hứa đó nha~!"
Tôi đưa ngón út ra, móc ngoéo tay với Yuzu.
Sau khi chuyển hết hành lý vào tiền sảnh nhà Koigasaki, tôi liền rời khỏi đó.
Koigasaki thậm chí còn muốn trả tiền xe cho tôi về, nhưng tôi đã từ chối.
"Tạm biệt nha~! Kasiwada~!"
Tôi vẫy tay chào Koigasaki và Yuzu đang đứng trước cửa nhà tiễn tôi, rồi đi về phía ga tàu.
——À, tôi quên béng mất chưa bàn với Koigasaki chuyện quần áo mùa thu rồi!
...Nhưng dù sao thì cũng chẳng có thời gian để nhắc đến chuyện đó nữa, vì còn có Yuzu ở đấy.
Yuzu à... Chẳng lẽ đây là lần đầu tiên trong đời tôi được con gái để ý sao...?
Một người đàn ông mười lăm năm qua chưa một lần được phụ nữ mảy may yêu thích như tôi!
...Nhưng mà, đối tượng lại là một cô bé năm tuổi chưa hiểu chuyện thì thôi rồi!
Càng nghĩ tôi lại càng thấy trống rỗng, rồi một mình lủi thủi trên đường về.