Ngày 13 tháng 8 đã đến, đó là ngày thứ hai của Comiket mùa hè.
Để kịp ra khỏi nhà lúc 5 giờ, tôi đã tỉnh giấc từ 4 giờ rưỡi. May mắn là hôm trước tôi không có ca làm, nên được đi ngủ sớm, sáng nay thức dậy người khoan khoái hẳn. Rõ ràng hôm hẹn hò với Hasegawa thì ngủ nướng, mà Comiket lại có thể dậy từ 4 rưỡi sáng… Đến chính tôi còn thấy 'nhục' thay cho mình nữa là.
Vừa ngủ dậy, tôi liền rửa mặt, tự pha mì gói ăn, cạo râu, đánh răng rồi đeo kính áp tròng. Hôm nay tôi còn chẳng buồn dùng sáp vuốt tóc hay chải chuốt gì, nhưng cũng chẳng bận tâm lắm, đằng nào thì hôm nay chắc cũng chẳng ai để ý đến đầu tóc tôi đâu. Tiện thể nói luôn, dạo này tôi cũng chẳng tỉa lông mày, mà kệ đi, có phải đi gặp Hasegawa đâu mà cần.
Tôi nhét vào ba lô nào là trà đá để lạnh từ hôm qua, ví tiền, túi nilon, túi giấy, quạt giấy, khăn mặt, vé tháng, và cả tập san Comiket nữa, rồi rục rịch ra khỏi nhà từ sáng sớm tinh mơ.
Ngoài trời đã sáng, nhưng 5 giờ sáng thì chẳng mấy ai đi lại, chỉ thỉnh thoảng gặp vài người chạy bộ buổi sáng hoặc người dắt chó đi dạo.
Tôi gửi xe đạp ở bãi đỗ xe trước nhà ga rồi đi vào trong. Chuyến tàu đầu tiên đến lúc 5 giờ 7 phút, vẫn còn chút thời gian.
Tôi đứng trên sân ga, bên cạnh có một người đàn ông cũng đang kéo vali hành lý, cùng tôi chờ chuyến tàu đầu tiên. Người này quả nhiên… có cảm giác là "đồng đạo" đây rồi. Chỉ cần nhìn qua là tôi đã cảm nhận được ngay có phải "đồng đạo" hay không rồi.
Koigasaki với Sakurai không biết có ngủ quên không ta…
Nhưng mà quan hệ của bọn tôi cũng đâu có thân thiết đến mức đó, gửi tin nhắn hỏi "Dậy chưa nè~w" nghe phiền chết đi được, thôi thì kệ vậy…
Sau đó đi tàu điện khoảng hai mươi phút, tôi chuyển tàu đến ga Shimbashi rồi lên Tuyến Yurikamome. Đây là lần thứ hai tôi đi Tuyến Yurikamome trong mùa hè năm nay. Nghĩ kỹ lại thì, năm ngoái tôi cũng đã đi Tuyến Yurikamome này để tham gia cả Comiket mùa hè lẫn mùa đông. Tôi thầm cảm thán, rồi lại tiếp tục lênh đênh trên tàu khoảng ba mươi phút nữa, cuối cùng cũng đến Ga Cổng Chính Trung tâm Triển lãm Quốc tế vào lúc 5 giờ 55 phút.
Những người đến dự Comiket mùa hè đã chật kín cả nhà ga.
Tôi vừa ra khỏi cổng soát vé, dù chưa đến giờ hẹn mà Koigasaki và Sakurai đã đứng đợi sẵn trước mặt tôi rồi.
"Chào buổi sáng! Để hai cậu đợi lâu rồi! Hai cậu đến sớm thật đấy…"
"Tại cậu nói 6 giờ tập trung, tớ thấy hơi lo nên xuất phát cực sớm, thế mà trên đường vẫn kẹt xe kinh khủng, giờ mới tới nơi đó. Mấy người này mới 5 giờ sáng đã thế này là sao vậy trời?"
"Trên đường kẹt xe á, chẳng lẽ cậu… là ngồi xe đến đây?"
"Ừm, bố chở tớ đến đó."
Con bé này quả nhiên là tiểu thư cành vàng lá ngọc mà. Nghĩ kỹ lại thì, nếu cô ấy không muốn con gái mình phải chen chúc trên tàu điện vào giờ cao điểm đi làm, đi học buổi sáng, thì chuyến tàu đi Comiket hôm nay chắc chắn cũng đông không kém.
"Tớ… tớ cũng vừa mới đến thôi…"
Nghe lời Sakurai nói, tôi có chút cảm giác không ăn khớp. Trong tin nhắn thì cô ấy dùng cách nói thân mật, nhưng giờ thì ngữ điệu lại thành kính ngữ rồi. Hơn nữa trong tin nhắn thì thân thiện là thế, mà giờ… thái độ lại gần như chẳng thay đổi gì so với lần cuối tôi gặp cô ấy ở sự kiện Cosplay. Cảm giác cứ khách sáo, ánh mắt cũng không chịu nhìn thẳng vào tôi.
Quả nhiên là tôi đã lầm khi nghĩ rằng cô ấy đối xử thân thiện với mình hơn rồi…
"…Cứ cảm thấy, không giống mọi ngày cho lắm…"
Lúc này, Sakurai bỗng nhiên thì thầm rất nhỏ với Koigasaki như thế. Không giống mọi ngày… tôi thực sự không hiểu họ đang ám chỉ điều gì.
"Đúng rồi đó! Tóc với quần áo của cậu hôm nay… tệ hơn mọi khi nhiều lắm đó… Đúng là dân Akiba mà… Lông mày cậu mấy hôm rồi không tỉa à?"
Khoan đã, "không giống mọi ngày" là nói tôi đó hả! Sakurai, sao cậu không nói thẳng với tôi mà lại đi nói với Koigasaki vậy?
"Cái gì mà dân Akiba… Đã đến Comiket mùa hè thì đương nhiên phải là dân Akiba rồi!" Tôi lý sự cùn.
"Cậu đang thừa nhận cái quái gì vậy… Thật hết nói nổi…" Koigasaki làu bàu. Dù giờ còn sớm thế này, nhưng cách trang điểm, tóc uốn và trang phục của cô ấy vẫn hoàn hảo như mọi khi. Một chiếc áo sơ mi sát nách màu trắng có viền ren, phối cùng chân váy mini màu hồng. Giữa rừng người đến Comiket vào giờ này, chẳng mấy ai ăn mặc lộng lẫy như vậy, nên cô ấy khá nổi bật. Sakurai dù không trang điểm và làm tóc cầu kỳ như Koigasaki, nhưng cũng giữ được vẻ ngoài tươm tất như thường ngày ở trường. Mới sáng sớm tinh mơ mà hai cô này đúng là "đỉnh của chóp"… Con gái đúng là "ghê gớm" thật.
"Này, sao trời vừa mới hửng sáng đã đông người thế này rồi chứ! Otaku đúng là siêu thật…" Koigasaki vừa nói vừa đảo mắt nhìn quanh.
Câu nói của Koigasaki hình như đã khiến những người xung quanh bắt đầu liếc trộm chúng tôi. Nghe cô ấy nói "Otaku đúng là siêu thật…", người ta sẽ nghĩ ngay "Thế cái người chạy đến Comiket mùa hè như cô thì không phải otaku chắc?", tôi thật sự chỉ mong cô ấy nói nhỏ hơn chút thôi.
"Không, Koigasaki… bây giờ ngạc nhiên vẫn còn sớm lắm…"
"Hả…?"
Sau đó, chúng tôi cứ thế đi theo dòng người, dần dần tiến lại gần Big Sight. Koigasaki bắt đầu nhận ra một điều gì đó.
"Ê… cái hàng người kia là gì vậy…?"
Một hàng người dài dằng dặc nối thẳng đến Big Sight đập vào mắt chúng tôi.
"Là gì á? Thì còn hỏi gì nữa, đó là hàng người xếp để vào Big Sight đó."
"Hả——! Vào Big Sight cũng phải xếp hàng sao?" Koigasaki nhìn hàng người hùng vĩ trước mắt, vẻ mặt kinh ngạc tột độ.
"Không thể tin được… Vậy là Nhật Bản có nhiều otaku đến thế sao…?"
"Không… tớ nghĩ còn nhiều hơn thế nữa…" Thấy Koigasaki đang ngây như phỗng mà nói ra câu đó, tôi liền bình tĩnh "đáp lễ" cô ấy.
"Này, sao đã đi chuyến tàu đầu tiên rồi mà vẫn đông người đến thế hả?" Koigasaki đã nói trúng tim đen.
"Chẳng lẽ chúng ta phải đứng xếp hàng ngoài trời mãi trong cái thời tiết nóng bức này sao? Thật không thể tin nổi…"
"Đấy, nên tớ mới bảo cậu chuẩn bị đồ đạc kỹ lưỡng từ trước đó."
Thấy Koigasaki vừa mới bắt đầu xếp hàng đã tỏ vẻ chán chường, tôi bắt đầu lo lắng không biết với bộ dạng này thì hôm nay con bé có gây ra chuyện gì không đây.
"À, Kashiwada-kun… cậu có mang tập san đến không?"
"À, có!" Sakurai hỏi, tôi vội vàng lấy tập san Comiket từ ba lô ra rồi đưa cho cô ấy.
Sau khi bàn bạc, tôi là người mua tập san trước, rồi sau đó họ sẽ trả tiền lại cho tôi.
"Cái này tôi đã xem nát bét rồi, cũng kiểm tra kỹ càng cả rồi, giờ hai cậu cứ xem thoải mái đi." Mới sáng sớm đã đến hội trường, có thể dự đoán là sẽ phải chờ khá lâu trong hàng người, tôi nghĩ khoảng thời gian này đủ để hai cô ấy kiểm tra kỹ càng.
Thế nhưng chưa đợi tôi nói hết câu… Sakurai đã hăm hở lật giở tập san một cách mạnh mẽ.
"A-5 ở… à, ở khu này!"
"Cậu đã xem qua số hiệu gian hàng của những câu lạc bộ muốn đến rồi à?"
“Đương nhiên rồi! Cái này là cơ bản mà! Mà tôi nghĩ xem thử cuốn cẩm nang thì sẽ phát hiện ra nhiều hội nhóm mới mà mình muốn xem... Ấy! Đúng là phải để tôi đi mua cẩm nang mới đúng... Không biết trong lúc xếp hàng có xem hết được không đây...”
Bạn Sakurai cứ liên tục lật giở cuốn cẩm nang, ánh mắt chăm chú đến kinh ngạc. Đây là lần đầu tôi thấy cô ấy nhiệt tình đến thế.
Cô gái này đúng là... đáng sợ thật đấy... Chẳng dịu dàng chút nào cả... Hay tin nhắn kia chỉ là ảo giác tôi nhìn thấy nhỉ...
“A – cái hội nhóm này... hóa ra cũng đăng ký tham gia Summer Comiket à? Tôi hoàn toàn không để ý tới! Không thể nào!”
Cô gái này hình như còn nhiệt tình với Summer Comiket hơn tôi cả mấy lần thì phải...
“Đây không phải Azuki thường ngày...”
Bạn Koigasaki nhìn thấy bạn Sakurai như biến thành người khác, chỉ có thể đứng một bên rụt rè sợ sệt.
“Ơ? Đâu có! Đâu có chuyện đó! Tôi vẫn vậy mà! Đừng sợ chứ, Momo!”
Tuy bạn Sakurai dùng giọng điệu dịu dàng để an ủi Koigasaki, nhưng ánh mắt thì chưa một giây rời khỏi cuốn cẩm nang, và đôi tay kiểm tra cũng chưa từng ngừng nghỉ.
“À, xin lỗi tôi quên mất rồi! Phí cẩm nang!”
“À, tôi cũng phải trả nữa.”
Cả hai cô gái lấy ví từ trong túi xách ra, rồi đưa một phần ba chi phí cẩm nang vào tay tôi.
Bạn Sakurai thì thôi không nói làm gì, còn Koigasaki thì chỉ muốn xem có mỗi một gian hàng thôi, thế mà lại thu của cô ấy một phần ba chi phí cẩm nang thì có vẻ hơi có lỗi với cô ấy... Thế nhưng tôi, một kẻ đang lâm vào cảnh thiếu tiền trầm trọng gần đây, lại không có lựa chọn nào là không thu tiền. Xin lỗi nhé, Koigasaki.
“Lát nữa cậu cũng xem thử cuốn cẩm nang đi.”
“Ơ? Nhưng mà tôi chỉ muốn xem có mỗi một chỗ thôi mà...”
“Ngoài ra còn có rất nhiều trang đáng xem khác như kinh nghiệm tham gia Summer Comiket hay gì đó nữa.”
Tôi chợt nhớ ra còn nhiều trang cần xem khác như các lưu ý khi tham gia sự kiện, báo cáo của những người tham gia lần trước, hay bản đồ của BIG SIGHT vân vân, rồi nói với Koigasaki.
“Ồ~~~ nhưng mà... Hàng người từ nãy đến giờ hoàn – toàn không nhúc nhích chút nào cả, chuyện gì thế này?”
Koigasaki nói không sai chút nào, sau khi chúng tôi bắt đầu xếp hàng, đội ngũ còn chưa nhúc nhích một li nào.
“Đằng nào thì cũng sẽ di chuyển thôi, cứ từ từ đợi đi.”
“Cái gì mà từ từ đợi chứ... A! Nóng quá!”
Từ nãy đến giờ, tôi, Koigasaki và cả bạn Sakurai đều liên tục dùng khăn tay lau mồ hôi trên mặt.
“Cậu mà cứ kêu nóng thì sẽ càng thấy nóng hơn đấy! Đừng có nghĩ mãi về việc nóng quá nữa chứ!”
“Cậu đang nói linh tinh gì thế!”
Cuối cùng tôi cũng lấy quạt giấy từ trong ba lô ra, bắt đầu tự quạt cho mình.
“C-cũng quạt cho tôi một chút với~!”
“Tự mà quạt đi!”
“Tôi quên mang quạt giấy rồi mà.”
“Tôi chẳng đã bảo cậu mang theo rồi à?”
Hết cách rồi, tôi đành cầm quạt giấy quạt cho Koigasaki, tiện thể cũng quạt cho bạn Sakurai một chút.
“Khoan đãaaaaa!”
“...Ơ?”
“Gió sẽ làm lộn xộn các trang cẩm nang mất! Làm ơn dừng tay lại đi!”
Bạn Sakurai lập tức mắng mỏ với vẻ mặt căng thẳng.
Tôi còn tưởng làm thế này là có ích chứ...
“X-xin... xin lỗi...”
Quả nhiên thái độ của bạn Sakurai đối với tôi vẫn không hề thay đổi chút nào...
“Mà này Koigasaki, cậu...” Tôi vô tình nhìn xuống chân Koigasaki, lúc này mới phát hiện ra.
“Tôi chẳng đã bảo là phải đi giày dễ đi đến sao –!? Sao cậu lại đi dép sandal thế hả?”
“Ơ? Đôi dép sandal này dễ thương cực mà! Vừa dễ thương vừa dễ đi!”
Koigasaki đang đi một đôi dép sandal màu hồng có đính hoa trang trí.
“Dù cậu nói dễ đi đi chăng nữa, đi đôi này mà cứ đi mãi có đau chân không?”
“Tôi nghĩ là không vấn đề gì đâu! Dù sao thì đây cũng là dép đế bằng mà, tôi thường xuyên mang đôi này đi mua sắm, hoàn toàn không có vấn đề gì cả.”
“Cậu mà đánh đồng việc đi mua sắm bình thường với Summer Comiket thì có mà ăn đủ đấy... Nên đi giày thể thao đến đi...”
“Tôi lại không có giày thể thao.”
Suy nghĩ ngây thơ của Koigasaki khiến tôi không khỏi thở dài một tiếng.
“Chậc, phải đến mấy giờ mới vào được bên trong BIG SIGHT đây?”
“Mấy giờ á... Sự kiện bắt đầu lúc mười giờ mà.”
“Phải xếp hàng lâu thế sao? Vậy khoảng thời gian trống này làm gì đây? Rảnh rỗi chết đi được!”
“Thế nên tôi mới bảo là mang trò chơi đến mà! Cậu có mang gì không?”
“Tôi không có game. Máy DS cũng đã trả cậu rồi... à.”
Koigasaki vừa nói vừa lấy điện thoại thông minh của mình ra khỏi túi xách.
“Gần đây tôi đang mê GREE lắm~”
GREE là một trang web cho phép chơi game miễn phí trên điện thoại. Tôi cũng có đăng ký trên đó, thỉnh thoảng cũng vào chơi.
“Câu hỏi dành cho Kashiwada. Hãy trả lời ngay lập tức là CÓ hay KHÔNG. Cuối tuần cậu nhất định có hẹn không?”
“Ơ... ơ? Tự nhiên hỏi cái này làm gì... Không phải định chơi game sao?”
“Kệ đi, nhanh trả lời đi!”
Koigasaki đột nhiên đưa ra câu hỏi bí ẩn, khiến tôi đầy nghi hoặc trả lời:
“...KHÔNG...”
“Câu tiếp theo. Cậu đã từng hẹn hò với người khác giới chưa?”
“...Cái gì thế này... KHÔNG.”
“Bây giờ cậu có việc làm không?”
“CÓ.”
“Cậu có hơn mười người bạn có thể thoải mái nói chuyện không?”
“Mười người á? Ai mà có nhiều thế chứ... KHÔNG.”
“Bây giờ cậu đang yêu không?”
“...Ơ...”
Dù là CÓ, nhưng câu trả lời của tôi không khỏi bị nghẹn lại. Tuy Koigasaki đã biết rồi, nhưng tôi vẫn chưa nói với bạn Sakurai là tôi có người mình thích. Dù bạn Sakurai hẳn sẽ hoàn toàn không để ý việc tôi có người mình thích hay không, nên đây chỉ là tôi tự dưng quan tâm thái quá thôi... Hơn nữa, bây giờ cô ấy đang say sưa xem cẩm nang...
Soạt...
“Ơ...”
Có tiếng động truyền đến, tôi nhìn về phía phát ra âm thanh, thì ra bạn Sakurai đã làm rơi cuốn cẩm nang. Hơn nữa, không hiểu sao cô ấy lại nhìn chằm chằm vào chúng tôi.
“Ôi, cậu chậm quá đấy. Câu tiếp theo, cậu đã từng được người khác giới tỏ tình chưa?”
Koigasaki có vẻ đã mất kiên nhẫn với tôi vì cứ mãi không trả lời, nên đã nhảy sang câu tiếp theo. Koigasaki đương nhiên biết tôi có người mình thích, e rằng cô ấy đã tự ý chọn CÓ rồi tiếp tục. Tôi lại nhìn sang bạn Sakurai, thì thấy cô ấy đã tự nhiên nhặt cuốn cẩm nang lên, và tiếp tục kiểm tra các hội nhóm.
“KHÔNG... KHÔNG...”
Sau đó, Koigasaki tiếp tục hỏi thêm vài câu nữa...
“A, có kết quả rồi! Mức độ "Riajuu" của cậu là... hai mươi phần trăm! Hãy bắt đầu từ việc thân mật với người khác giới đi, cơ hội gặp gỡ có ở khắp mọi nơi. Thấp ghê~!”
“Cái gìiiiiii?”
Có vẻ đó là bài kiểm tra mức độ "Riajuu" của GREE.
Koigasaki nhìn kết quả rồi trêu chọc tôi.
“Nhân tiện nói luôn, tôi thì những bảy mươi phần trăm đấy!”
“Ưm... đáng ghét...”
Tôi thấy những mục CÓ của mình cũng khá nhiều mà...
Sau đó, Koigasaki cứ liên tục lấy tôi ra để chơi mấy trò kiểm tra của GREE, kết quả là độ "cool ngầu" của tôi là mười phần trăm, độ "cùi bắp" là bảy mươi phần trăm, thời điểm có duyên nhất là bốn mươi hai tuổi, tuổi thọ là mười tám tuổi (lại mâu thuẫn thế này...), nguyên nhân tử vong là do nghẹn bánh kẹo, và biết rằng khi chết sẽ có ba người khóc vì tôi.
Làm gì có chuyện đó! Kết quả nào cũng linh tinh hết sức!”
"Cứ thấy... chán chán sao đó... mà còn nóng nữa chứ..." Luyến Kỳ nhét điện thoại vào túi xách.
"Tự tiện 'chẩn bệnh' cho người ta xong rồi lại bảo ngán, đúng là cậu mà... Mà công nhận nóng thật..."
Lúc này, tôi mới phát hiện ra một chuyện quan trọng.
"Tiểu Đào, mặt cậu..."
"Hả?"
"Ối! Tiểu Đào!"
Ngay cả Tiểu Đậu, người đang mải mê với cuốn cẩm nang sự kiện, cũng phải thốt lên.
"Mặt mình làm sao chứ... Rốt cuộc mặt mình... Á——!"
Luyến Kỳ lôi gương từ trong túi ra, vừa nhìn thấy mặt mình liền hét toáng lên. Lớp trang điểm đậm cô nàng vẫn thường diện đã bị mồ hôi làm cho trôi tuột cả.
"Tiểu... Cái mặt xinh xắn của Tiểu Đào vậy mà~~~!"
"Ghét ghê————!"
Vừa la làng vừa soi gương, Luyến Kỳ vội vàng vớ ngay cái gì đó giống khăn giấy (chắc là giấy thấm dầu) lau lia lịa lên mặt. Xong xuôi, cô nàng cứ thế... lấy tay che đi nửa khuôn mặt.
"Cậu đang làm gì thế...?"
"Vì... giờ tôi thành ra mặt mộc rồi..."
"Có sao đâu chứ..."
"Tớ muốn xem mặt mộc của Tiểu Đào ghê!"
"Không được! Thiệt tình không được đâu! Đã bảo là không được mà! Mặt mộc của tôi xấu tệ hà! Ôi trời ơi, làm sao đây... Kiểu gì cũng không thể ở chỗ này mà đánh phấn lại được..."
Dù thỉnh thoảng vẫn thấy mấy cô nàng "hot girl" trẻ tuổi vô tư trang điểm lại trên xe điện, nhưng xem ra Luyến Kỳ, dù cũng thuộc dạng "dân chơi", lại khác hẳn những người kia, khá biết phép tắc đấy chứ.
"Cậu tính che mặt cả ngày hôm nay như vậy hả...?"
Nghe tôi nói vậy, Luyến Kỳ dường như đành chịu thua, từ từ bỏ tay đang che mặt xuống.
Trước mắt tôi là khuôn mặt mộc mà tôi lần đầu tiên được thấy ở Luyến Kỳ.
"Ơ... Tiểu Đào mặt mộc cũng xinh xắn cực kì luôn á~~!"
"Đừng nói nữa Tiểu Đậu! Đừng có mà nịnh tôi!"
Dù Luyến Kỳ hơi cúi đầu, ánh mắt nhìn đi đâu đó xa xăm...
"Không... Mà tôi nói thật nhé, trông cậu thế này còn đẹp hơn so với cái vẻ trang điểm lòe loẹt thường ngày đó..."
Mặt mộc của Luyến Kỳ thật sự rất đáng yêu. Cho dù không cần son phấn, làn da cô nàng vốn đã trắng mịn đến giật mình, đôi mắt cũng đã to và có hồn, chẳng cần phải trang điểm cầu kì xung quanh. Thiếu đi lớp son phấn lòe loẹt thường thấy, cô nàng càng toát lên vẻ tự nhiên và dễ thương hẳn.
"Ngay cả... ngay cả Bá Điền cậu cũng nói vậy! Đừng có mà nói bậy! Làm gì có chuyện không trang điểm lại đẹp hơn chứ!"
"Không không, Tiểu Đậu thì còn đỡ, chứ tôi thì làm gì có chuyện nịnh nọt ai bao giờ..."
"Đú... đúng là vậy thật..."
Luyến Kỳ không biết có phải vì trời quá nóng hay không, rõ ràng lớp trang điểm đã trôi hết mà mặt cô nàng vẫn cứ đỏ bừng bừng.
"Nhưng mà... Cậu... Cậu nói ai lòe loẹt hả! Tức chết mất thôi! Cậu làm tôi tức đến nỗi máu dồn lên não, lại càng thấy nóng hơn nữa rồi——!"
...Con nhỏ này lẽ nào đang xấu hổ?
"………………Mà, nóng thật sự."
Luyến Kỳ la lối om sòm một hồi rồi, mới thều thào nói khẽ. Cô nàng cứ một mình làm ầm ĩ lên như vậy, tất nhiên sẽ thấy nóng hơn rồi. Vả lại nói thật lòng, chúng tôi đã đến mức chịu đựng rồi.
Tôi vén tay áo sơ mi cộc lên tận vai, trông y hệt như gã đàn ông độc thân đi trẩy hội (nhưng ánh nắng phản chiếu từ nền xi măng quá mạnh, làm da tôi rát bỏng, có lẽ để da lộ ra nhiều hơn lại càng nóng hơn...). Luyến Kỳ có vẻ vì sợ nóng tóc nên búi cao thành búi củ tỏi. Còn giật phắt cái quạt nan của tôi, ra sức quạt lấy quạt để cho bản thân. Tiểu Đậu thì hình như tự mang theo miếng dán hạ nhiệt, cứ thế vô tư dán lên trán mà chẳng thèm để ý ánh mắt người xung quanh. Đương nhiên, dù có làm đủ mọi cách như vậy, tất cả chúng tôi vẫn cứ nóng đến chết đi được.
Rốt cuộc phải đợi đến bao giờ, chúng tôi mới có thể vào trong nhà đây?
"Ôi... kem chống nắng khô cả rồi... lẽ ra phải mang ô chứ... Kiểu này cháy nắng mất thôi..." Luyến Kỳ thều thào với âm lượng khó nghe thấy.
Tiểu Đậu không biết đã kiểm tra xong các nhóm hay bỏ cuộc giữa chừng, cô bé dường như chỉ cắt lấy phần bản đồ các gian hàng mình muốn ghé, rồi gấp cuốn cẩm nang lại, ôm chặt bằng hai tay.
"À, Tiểu Đậu xem xong cẩm nang rồi à?"
"À, vâng..."
"Vậy để tôi cầm giúp cho, nếu còn muốn xem thì cứ nói với tôi nhé."
Tôi đưa tay ra, chuẩn bị nhận lấy cuốn cẩm nang từ tay Tiểu Đậu.
"Hả? Nè... như vậy có ổn không...? Cái này nặng lắm đó..."
"Không, chính vì nặng nên mới để tôi cầm giúp mà..."
"À... không... ngại quá..."
Tiểu Đậu đưa cuốn cẩm nang cho tôi xong, liền quay mặt đi, tránh ánh mắt tôi.
Hả...?
Lẽ nào tôi vừa nói gì khiến cô bé khó chịu sao? Tôi là vì quan tâm mà nói, nhưng sao cô bé lại đột nhiên quay phắt mặt đi như thế, có phải đang giận dỗi gì không...?
Nhưng cái nóng kinh khủng khiến đầu óc tôi trở nên lờ đờ, đến mức ngay cả việc suy nghĩ tôi cũng thấy phiền phức. Ba chúng tôi lúc nãy phấn khích quá độ, giờ cảm giác mệt mỏi mới bắt đầu ập đến.
Sau đó, chúng tôi im lặng không nói lời nào, mỗi người một điện thoại, hoặc ngẩn ngơ nhìn trời, thỉnh thoảng mới nói vài câu, cứ thế không ngừng chờ đợi hàng người nhích lên.
Và rồi, sau bốn tiếng đồng hồ chúng tôi xếp hàng...
"Xin chào quý vị, COMIC FESTA lần thứ 80 xin chính thức bắt đầu!"
Cùng lúc với thông báo khai mạc, tiếng vỗ tay nhiệt liệt vang lên.
"Cuối cùng... cũng khai mạc rồi..."
"Hả? Khai mạc rồi sao?"
Chúng tôi cũng hòa theo mọi người xung quanh mà vỗ tay. Sau đó, hàng người cứ thế từ từ trôi đi, cuối cùng chúng tôi cũng được đặt chân vào trong BIG SIGHT. Một cảm xúc khó tả bao trùm lấy chúng tôi.
"Cuối cùng... cuối cùng cũng vào trong nhà rồi...! Phù... phù..."
"Luyến Kỳ... sao cậu thở hổn hển vậy...?"
"Không phải...!... Cậu không thấy... trong này... thiếu dưỡng khí sao?"
Nghe cô nàng nói vậy, tôi cũng thấy có lý, nhưng có lẽ chỉ là cảm giác thôi. Bởi lẽ, người đông đến nỗi, ngay cả cái BIG SIGHT rộng lớn này cũng trở nên chật chội, mật độ người quá cao.
"À, xin lỗi nhé! Mấy nhóm lớn có mấy cuốn doujinshi không biết có mua được không nữa, nên tôi xin phép đi trước đây! Lát nữa tôi sẽ liên lạc với mọi người qua điện thoại!"
"À, hiểu rồi."
Vừa vào đến nơi được một lát, Tiểu Đậu đã nhanh chân lướt đi một mình về phía sảnh Tây.
"Không biết cuốn doujinshi mà Tiểu Đậu cố sống cố chết muốn có là loại gì nhỉ..."
"Cậu không có thời gian nhàn nhã thế đâu! Cuốn của Linh Mộc cũng chưa chắc mua được đấy, nhanh chân lên đi thôi!"
"Ơ... Đã vào sớm như vậy rồi, mà vẫn chưa chắc mua được sao?"
Luyến Kỳ thốt lên đầy kinh ngạc, rồi nhanh chóng bước theo tôi. Tôi đi về phía gian hàng mà Linh Mộc đã tìm hiểu trước đó.
"Vì là gian hàng "biên tường" nên chắc chắn đã có hàng dài rồi..."
"Hả? Gian hàng "biên tường" ư? Đó là gì thế?"
Mặc kệ Luyến Kỳ đang bối rối vì chẳng hiểu lời tôi nói, tôi đối chiếu số hiệu gian hàng mà Linh Mộc nhắm tới với bản đồ hội trường, rồi bước nhanh về phía mục tiêu. Luyến Kỳ gọi với theo từ phía sau:
"Hả? Nhưng mà vừa vào đến nơi là tôi muốn đi nhà vệ sinh để dặm lại lớp trang điểm đã chứ...!"
"Không có thời gian đâu! Không nhanh là hết hàng đó! Cứ thế cũng được sao?!" Tôi vừa trả lời vừa tiếp tục đi.
Không lâu sau đó, chúng tôi đến được gian hàng của hội nhóm cần tìm, trước mắt đã là một hàng dài dằng dặc. Tôi ngoảnh đầu nhìn Koigasaki, cô ấy đang đứng ngây ra như phỗng khi nhìn thấy hàng người toàn đàn ông.
"Cái hàng gì thế này...", Koigasaki lẩm bẩm.
"Thế này thì... không biết có mua được không nữa..." tôi nói.
"Ơ?! Không thể nào! Chúng ta đã đến sớm thế này rồi cơ mà...!" Koigasaki kêu lên.
Trong số những cuốn tôi muốn, cũng có vài cuốn của các hội nhóm lớn; thực ra trong lòng tôi cũng muốn đến đó xếp hàng. Nhưng mà, cái hàng toàn các ông otaku như thế này (mặc dù bản thân tôi cũng là một thằng otaku), tôi thật sự không nỡ để Koigasaki xếp hàng một mình. Không còn cách nào khác, tôi đành phải quyết định xếp hàng cùng cô ấy.
Cũng may là trong số những cuốn tôi muốn không có cuốn nào là ấn phẩm giới hạn của Summer Comi. Trong trường hợp xấu nhất, kể cả hôm nay có bán hết không mua được, thì nếu trên đường về ghé qua tiệm chuyên bán doujinshi ở Akihabara để mua, vẫn còn khả năng tìm được.
"Này, anh nói xem, đuôi hàng này ở đâu thế...?" Koigasaki hỏi.
"Ở ngoài, phải ra đó đã." tôi đáp.
"Ơ?! Vừa mới vào được bên trong, lại phải ra ngoài à!" Koigasaki kêu lên.
Đối với các hàng của những hội nhóm lớn sát tường, người ta phải ra ngoài xếp hàng. Tôi bước về phía lối ra dẫn ra ngoài. Xung quanh tôi, rất nhiều người cũng đang đổ về lối thoát hiểm với ý định ra ngoài.
Mãi mới ra được đến ngoài, tôi đang định tìm đuôi hàng thì trước khi kịp làm thế, tôi nhận ra một điều chẳng lành.
"Koigasaki...?"
Koigasaki đâu mất rồi. Rõ ràng trước khi ra ngoài còn thấy cô ấy, có lẽ là khi vừa ra ngoài, vì người quá đông nên đã bị dòng người xô đẩy lạc mất.
Tôi vội vàng nhìn quanh quất, nhưng không thấy bóng dáng nào giống Koigasaki cả. Sau đó, tôi liền rút điện thoại ra, gọi cho Koigasaki.
"Số máy quý khách vừa gọi hiện đang bận..."
Sao lại thế này chứ, người đông quá, điện thoại không gọi được. Sau đó tôi lại gọi lại hai lần nữa, nhưng vẫn chỉ nghe thấy đoạn ghi âm tương tự, vẫn không thể nào liên lạc được.
Trong lúc đó, hàng của hội nhóm mà chúng tôi muốn mua vẫn không ngừng có người xếp hàng. Bất đắc dĩ, tôi đành nhắn tin: "Tôi xếp hàng trước đây," rồi hòa vào cuối hàng.
Koigasaki không hồi âm. Khi tôi đang xếp hàng cũng gọi lại cho cô ấy mấy lần, nhưng vẫn không liên lạc được. Không biết liệu cô ấy có đang xếp cùng hàng với tôi, hay là đang không biết nên xếp hàng ở đâu mà chạy sang một chỗ khác rồi.
Sau đó, hàng người nhích từng chút một, cuối cùng tôi cũng quay lại được bên trong hội trường. Khoảng cách giữa tôi và gian hàng cũng ngày càng rút ngắn. Khi sắp đến được gian hàng, tôi lo lắng không biết nếu cuốn sách mình nhắm tới đã bán hết thì phải làm sao, đồng thời vẫn từng bước tiến về phía trước... Sau gần ba mươi phút xếp hàng, người đứng trước tôi đã mua được cuốn sách của mình, và đúng lúc sắp đến lượt tôi thì... ác mộng đã xảy ra.
"À, cuốn ấn phẩm giới hạn của Summer Comi đã bán hết cuốn cuối cùng rồi," tôi nghe thấy một trong hai nhân viên bán hàng nữ tại gian hàng nói với người còn lại.
Hết hàng...? Cô ấy vừa nói ấn phẩm giới hạn đã hết hàng sao...?
"Giá như tôi nghe nhầm thì tốt biết mấy..." Tôi thầm nghĩ, và cũng đúng lúc đó, đến lượt tôi.
Nơi mà vừa nãy còn chất đống sách của ấn phẩm giới hạn, giờ thì... chẳng còn gì nữa cả.
"Xin lỗi, cho hỏi về cuốn ấn phẩm giới hạn của Summer Comi..." tôi hỏi.
"À, xin lỗi quý khách, ấn phẩm giới hạn đã hết hàng rồi ạ!" Người nữ nhân viên bán hàng đáp lại một cách máy móc.
"Hết hàng...?" tôi lặp lại một cách ngớ ngẩn.
"Thật sự xin lỗi quý khách ạ..." một nữ nhân viên bán hàng khác nói với vẻ áy náy tận đáy lòng. Tôi đứng thẫn thờ tại chỗ. Ôi trời, mọi nỗ lực của tôi trong ngày hôm nay, trong giây phút này đã hoàn toàn tan biến như bong bóng trước mắt tôi...
"Chúng tôi không ngờ lại có đông người mua đến vậy... thật lòng xin lỗi quý khách... đã để mọi người phải xếp hàng lâu đến thế, vậy mà lại ra kết quả này..."
Có lẽ vì thấy tôi quá sốc, người nữ nhân viên bán hàng lại xin lỗi lần nữa.
"À, không... không sao đâu ạ..." Quá sốc, tôi thậm chí không thốt nên lời khách sáo nào. Nhìn kỹ lại, nữ nhân viên bán hàng đang thành khẩn xin lỗi trước mặt tôi là một cô gái xinh đẹp và rất biết cách ăn mặc, điều này có vẻ khá lạc lõng so với việc bán doujinshi dành cho nam giới tại Comiket. Cô ấy còn khá trẻ, chắc chỉ lớn hơn chúng tôi một chút. Là một người chị để tóc ngang vai, vẻ ngoài thanh tú. Một hội nhóm lớn cỡ "sát tường", đến cả nhân viên bán hàng cũng có thể mời người xinh đẹp như vậy sao... Trong khoảnh khắc đó, tôi chợt nghĩ đến những chuyện chẳng mấy liên quan này.
"Có chuyện gì sao?" Người nữ nhân viên bán hàng còn lại hỏi tôi đang đứng ngây người bằng giọng điệu công việc. Phía sau còn rất nhiều khách hàng đang chờ, nếu không mua mà cứ đứng chắn trước gian hàng thì chỉ gây rắc rối mà thôi.
"À, xin lỗi. Vậy lần này thì... không sao đâu ạ." Tôi nói với người nữ nhân viên bán hàng, vì Suzuki là fan của hội nhóm này, tôi nghĩ những cuốn đã xuất bản trước đây anh ấy hẳn đã có hết rồi.
"Thật sự vô cùng xin lỗi quý khách...!" Người nữ nhân viên bán hàng trước đó đã thành khẩn xin lỗi tôi, cúi người thật sâu trước tôi khi tôi đang định rời đi.
Mặc dù bị sốc nặng, nhưng tôi vẫn phải nghĩ xem tiếp theo nên làm gì. Mặc dù cũng có thể mua cuốn mà Suzuki có lẽ sẽ thích, nhưng sở thích của tôi và Suzuki khá khác biệt (về khoản thích loli và "chị gái"), nên tôi không chắc anh ấy sẽ thích loại sách nào. Hơn nữa, anh ấy cũng nói rằng sau Summer Comi, khi nào rảnh đi Akihabara anh ấy sẽ tự đi mua những ấn phẩm mới của Summer Comi. Thế nên, nếu cứ mua bừa làm quà, có thể mua phải cuốn anh ấy đã có, hoặc thứ hoàn toàn không hợp khẩu vị. Tóm lại, không thể mua đại.
Con bé Koigasaki đó, giá mà nó xếp hàng trước tôi và mua được cuốn sách đó thì tốt biết mấy...
Tôi đứng thẫn thờ suy nghĩ một lúc. Khi định thần lại, tôi phát hiện điện thoại mình đang rung lên.
Màn hình hiển thị "Koigasaki Momo".
"À, alo ạ?"
"Kasiwada? Trời ạ, cuối cùng cũng gọi được cho anh rồi!"
"Tôi cũng gọi cho em mấy lần rồi, nhưng không lần nào liên lạc được."
"Em cũng thế. Mà này, anh mua được sách chưa?"
"Chưa... còn em thì sao?"
"Không thể nào... anh cũng không mua được sao...? Em vừa nãy cũng vừa đúng lúc nghe nói đã bán hết rồi..."
...Điều đó có nghĩa là... Koigasaki vẫn còn xếp sau tôi.
"Thật không thể tin nổi! Đã cố gắng đến mức này rồi mà tất cả đều đổ sông đổ bể..." Mặc dù qua điện thoại, tôi vẫn có thể cảm nhận được Koigasaki đang rất sốc. Con bé này chỉ vì cuốn sách đó mà đến Summer Comi, chắc cú sốc của nó còn lớn hơn tôi nhiều.
"...Vậy... bây giờ em đang ở đâu? Định làm gì tiếp theo đây? Sau đó tôi còn muốn đi dạo các gian hàng của mình nữa..."
"Ơ? Ừm... Dù sao thì cứ đi nhà vệ sinh trước đã, sau đó tìm chỗ nào đó nghỉ ngơi đã... Trời thì nóng, mà em thì mệt rã rời rồi."
"Vậy sao... Vậy thì, tôi mua xong đồ rồi sẽ liên lạc lại cho em. Nếu điện thoại lại không liên lạc được thì phiền lắm, em quyết định chỗ nghỉ rồi thì nhắn tin báo tôi nhé."
"Ừm, em biết rồi... Thế đã nhé." Koigasaki nói với giọng không chút sức sống, rồi cúp điện thoại.
Xem ra việc không mua được cuốn sách đã nhắm đến đã giáng cho cô ấy một đòn khá nặng, đến cả giọng nói cũng không còn chút khí thế nào. Mặc dù rất lo lắng, nhưng tôi chợt nhớ ra hôm nay mình vẫn chưa đạt được mục đích. Thế là tôi lấy cuốn cẩm nang sự kiện từ trong ba lô ra, và nhanh chóng bước về phía gian hàng hội nhóm mà mình đã nhắm tới.
Tôi định xem giờ thì đưa mắt nhìn điện thoại, lại thấy tin nhắn của Sakurai.
“Cậu đang ở đâu?”
Nhìn thời gian nhận tin, tin nhắn đã gửi từ năm phút trước. Tôi vội vàng kiểm tra số gian hàng gần nhất của mình rồi gửi tin nhắn cho cô ấy.
“Tớ qua ngay đây, cậu đợi chút nhé.”
Cô ấy hồi âm ngay lập tức. Tôi làm theo lời cô ấy, đứng đợi tại chỗ. Chẳng mấy chốc, Sakurai xuất hiện.
“À, nhanh thật...”
“May quá, tôi đang ở gần đây... Ơ? Momo cậu ấy...”
“À, Koigasaki đi nhà vệ sinh, rồi bảo muốn đi nghỉ một lát. Tôi sẽ liên lạc với cậu ấy sau khi mua sắm xong.”
“Vậy à. À mà, thật ra thì... Điện thoại của tớ sắp hết pin rồi... nên... tớ... tớ nghĩ có lẽ từ giờ đi cùng với Kashiwada thì tốt hơn...”
“Ơ...”
Đi cùng...?
“À, xin lỗi, tớ vừa đi cùng Koigasaki nên chưa mua được cuốn nào ưng ý cả, giờ thì phải đi mua thôi...”
“À, ừm... Tôi cũng nghĩ thế... Nếu được thì... không biết cậu có thể cho tớ đi cùng không...”
...Ý cậu là, trong lúc tôi đi mua doujinshi theo sở thích của mình, Sakurai cũng sẽ đi cùng sao?... Là vậy à?
“...Tớ biết cậu có thể thấy hơi ngần ngại... Nhưng mà, lỡ sau này điện thoại hết pin, dù có hẹn địa điểm tập trung thì giữa biển người này cũng không biết có gặp được nhau không. Tớ nghĩ đi cùng nhau sẽ an toàn hơn... Hơn nữa, tớ cũng mới mua được một nửa thôi... Đợi Kashiwada mua đồ xong là được rồi, cậu có thể đi cùng tớ một lát không...?”
Thật vậy, điện thoại sắp hết pin thì đi cùng nhau sẽ an toàn hơn. Vả lại, nếu chưa mua xong thì cũng không thể đi nghỉ cùng Koigasaki được...
“Nhưng mà, mình đi mua sách của tôi trước nhé? Nhỡ trong lúc đó, cuốn Sakurai muốn mua lại hết mất thì sao...”
“À, những cuốn của các nhóm lớn có vị trí sát tường mà tớ muốn mua thì đã mua hết rồi, nên không sao đâu. Giờ chỉ còn lại các nhóm không quá lớn, tớ nghĩ mua sau cũng vẫn kịp...”
“Nhưng mà cuốn tôi mua... ừm, là thể loại dành cho nam mà Sakurai không thích đâu nhé...”
Tôi chợt nhớ đến chuyện Sakurai từng kể về ký ức không mấy tốt đẹp hồi cô ấy còn là học sinh cấp hai, khi mấy bạn nam trong câu lạc bộ manga cứ ép cô ấy xem doujinshi người lớn.
“Ơ? À... cái này không sao đâu! Hồi cấp hai, tôi hoàn toàn không có ‘kháng thể’ với mấy thứ... biến thái... như thế, nên bị ám ảnh tâm lý, nhưng giờ thì tôi ‘miễn nhiễm’ rồi!”
Ra... ra là vậy... Giờ cô ấy không còn bận tâm về mấy sản phẩm khiêu dâm nữa sao? Quả thật, nếu không dám xem mấy thứ đó thì đã chẳng đến Comiket mùa hè để mua doujinshi rồi... Tôi suy nghĩ lại.
“Thế... thế thì... nếu đã vậy thì...”
Dù tôi vẫn cảm thấy hơi khó chịu khi gu riêng tư của mình bị một cô gái nhìn thấu, nhưng trong tình cảnh không còn cách nào khác, đành phải đồng ý thôi.
“May quá! Cậu đừng để ý đến tớ nhé, cứ coi như tớ là không khí mà tha hồ mua sắm!”
Đừng có nói khó nghe thế chứ... Làm sao tôi có thể coi cậu là không khí được chứ...
Thôi đành vậy, hôm nay phải nhanh chân lên, chỉ mua những cuốn thực sự cần, và cố gắng đừng đứng đọc thử... Tôi nửa buông xuôi mà hạ quyết tâm. Nhỡ nội dung bị Sakurai nhìn thấy thì rắc rối to... Kể cả có đọc thử, cũng chỉ chọn những cuốn không quá ‘kích thích’ mà thôi...
Sau đó, tôi nhìn bản đồ, đi đến gian hàng của nhóm mình muốn.
Tiền đề là những cuốn của các nhóm lớn sau này có thể mua được ở các cửa hàng doujinshi chuyên dụng tại Akihabara, nên tôi định ghé thăm các nhóm không phải là nhóm lớn.
Đến gian hàng mình nhắm đến, cuốn sách mới mà tôi nhất định phải có lần này vẫn còn, thế là tôi lập tức cầm lên—
“Làm ơn cho tôi cuốn này,” tôi đưa doujinshi cho nhân viên bán hàng.
“Cảm ơn bạn.”
Ngay khi tôi hăm hở cất cuốn sách vừa mua vào ba lô thì...
“Kashiwada.”
Sakurai nhíu mày nhìn tôi.
“Ơ?”
Chính cô ấy bảo tôi đừng để ý mà, nên tôi mới mua chứ...
“Vừa nãy... cậu mua mà không kiểm tra nội dung, như vậy có ổn không?”
“...Ơ?”
Vấn đề cô ấy hỏi hoàn toàn khác với điều tôi nghĩ trong đầu, khiến tôi như có dấu chấm hỏi lơ lửng trên đầu.
“Tôi đã bảo đừng để ý tôi mà! Mua mà không kiểm tra nội dung, có thể gặp trường hợp bìa thì hợp gu nhưng đọc vào lại khác xa, hoặc tưởng là manga hóa ra là tập tranh minh họa, tưởng là R-18 mà lại là sách hài hước dành cho mọi lứa tuổi, nếu xảy ra mấy chuyện này thì không tệ sao! Nhất định phải kiểm tra nội dung thì mới tốt chứ!”
“Ờ... ồ...”
Cô ấy nói không sai... Chẳng lẽ đây là sự chu đáo của cô ấy?
“Đừng để ý đến tôi! Cứ mua sắm theo sở thích của cậu đi! Dù sao cũng hiếm khi được đến Comiket mùa hè mà!”
“Ưm... ờ! Cậu nói vậy thì tôi rất mừng... nhưng tôi vẫn không thể hoàn toàn không để ý được...”
Dù miệng cô ấy nói thế, nhỡ tôi thật sự cầm một cuốn R-18 thì cô ấy có giật mình không nhỉ... Kiểu như trong lòng sẽ nghĩ: “Ôi chao, Kashiwada có gu thật đáng sợ...”
“Sau đó cậu cũng phải đi cùng tôi mua đồ, nên thực ra chúng ta cũng ‘kẻ tám lạng, người nửa cân’ thôi! Nếu cứ bận tâm mà co tay lại thì tiếc lắm! Hơn nữa tôi... tôi... cho dù Kashiwada có mua doujinshi ‘người lớn’... tôi cũng sẽ không giật mình đâu nhé! Dù sao thì, doujinshi có đến quá nửa là thể loại này mà!”
“Ơ... ơ ơ?”
Sakurai đột nhiên nói vậy khiến tôi hoài nghi.
“Hơn nữa... tôi biết... việc xem những cuốn ‘người lớn’ như thế... là vì có tình yêu với nhân vật đó...! Tôi cũng vậy thôi... Vậy nên, làm ơn đừng để ý gì cả!”
Sakurai đỏ mặt, nhưng lại dứt khoát nói ra những lời đó.
“Cảm... cảm ơn cậu... Nếu cậu đã nói vậy rồi... thì tôi cũng không ngần ngại mà mua đồ của mình vậy...”
Tôi vẫn tưởng tất cả các cô gái đều như Koigasaki, hễ thấy sản phẩm khiêu dâm hai chiều là sẽ la mắng ghê tởm, biến thái đến khó tin, rồi khinh thường... Nhưng những cô gái cũng là otaku như Sakurai thì sẽ có người có thể hiểu được... Điều này khiến tôi hơi cảm động.
Nếu một cô gái có thể hiểu được và cũng là otaku như thế làm bạn gái, chắc chắn sẽ rất vui... cũng không cần phải gồng mình che giấu việc mình là otaku...
“Kashiwada?”
Tôi nghĩ đến đây, thì bị Sakurai gọi tên, giật mình sực tỉnh.
Không ổn rồi, tôi đang nghĩ cái quái gì thế này... Người tôi thích, người tôi muốn hẹn hò, chỉ có một mình Hasegawa Midori mà thôi. Cho dù hiện tại cô ấy còn chưa coi tôi là bạn, nhưng tôi hy vọng một ngày nào đó cô ấy có thể mở lòng với tôi, chẳng phải tôi đã hạ quyết tâm sẽ không tiếc bất cứ nỗ lực nào vì điều đó sao?
Hơn nữa, Sakurai ngay trước mắt đây là người ghét tôi. Không thể chỉ vì vài lời dịu dàng mà hiểu lầm được.
“Xin lỗi, tôi nóng quá nên hơi choáng váng.”
"Ổn chứ? Vậy thì, tranh thủ lúc chưa bị hơi nóng đánh gục thì mau đi mua cuốn tiếp theo thôi."
Sakurai nở nụ cười và nói với tôi như vậy. Tôi nghĩ đây là lần đầu tiên cô ấy cười với tôi trong ngày hôm nay.
Thật lòng mà nói, nụ cười của cô ấy thực sự rất quyến rũ.
Sau đó, tôi dạo quanh các gian hàng mà mình đã nhắm trước. Tôi cố gắng không để ý đến việc Sakurai đang nhìn mình, như lời cô ấy nói, và xem nội dung trước khi mua những cuốn mình thích.
Có những cuốn chỉ nhìn bìa thôi đã thấy gợi dục đến mức chùn bước, thì tôi sẽ bỏ qua, còn nếu thực sự rất thích thì sẽ xem lướt qua nội dung rồi mua ngay lập tức. Tôi đã sống sót nhờ hành động như vậy.
Dù cô ấy nói không cần để ý, nhưng đây là vấn đề cá nhân tôi cảm thấy ngại ngùng. Tôi vẫn không muốn phô trương sở thích tình dục của mình.
"Sakurai, xin lỗi vì đã để cậu chờ, vậy chúng ta đi gian hàng tiếp theo nhé..."
Sau khi mua xong, tôi định bảo Sakurai chuẩn bị đi đến gian hàng tiếp theo, nhưng cô ấy đang chăm chú đọc một cuốn doujinshi.
Nhìn kỹ lại... đó chính là cuốn sách người lớn mà tôi vừa mua.
"Sakurai... Sakurai!"
"À... xin... xin lỗi! Mua xong rồi hả... đi gian hàng tiếp theo thôi!"
Sakurai lúc này mới nghe thấy tiếng tôi, vội vàng đặt cuốn doujinshi về chỗ cũ.
Sakurai xem cuốn đó vì biết tôi đã mua, hay là do chính cô ấy có hứng thú với nó... Tôi không hiểu nổi. Tiện thể nói thêm, chủ đề của cuốn doujinshi đó là bộ anime vừa mới kết thúc gần đây, nội dung là nhân vật chính cưỡng bức nữ chính không nghe lời... một cuốn doujinshi người lớn với nội dung như vậy.
"Xin hỏi..."
"Hả?"
"Kasiwada-kun, cậu thích thể loại đó sao...?"
"Hả... hả hả!"
Thể loại đó... là chỉ cuốn doujinshi cô ấy vừa xem sao... Vừa nãy cô ấy còn nói dù tôi mua sách khiêu dâm cũng không làm cô ấy sợ, vậy mà vẫn sợ sao...?
Tôi thoáng nghĩ như vậy, nhưng khi nhìn thấy biểu cảm của Sakurai, ý nghĩ đó lập tức tan biến.
Sakurai mặt đỏ bừng, nhìn tôi chằm chằm với vẻ mặt có vẻ rất hứng thú. Hoàn toàn không giống như đang sợ hãi.
"Cậu... cậu có thấy hứng thú với... những cảnh... cưỡng bức... như vậy không?"
Hơn nữa, Sakurai còn ngước nhìn tôi và bắt đầu hỏi.
"Hả... hả--? Không... không có đâu... Đừng nói là cảnh... tôi chỉ thích nét vẽ nên mới mua thôi..."
Tôi ấp úng tìm cớ. Việc tôi mua cuốn doujinshi này, đương nhiên có yếu tố thích nét vẽ, nhưng thực ra tôi đúng là có hứng thú với những cảnh như vậy. Nhưng bảo tôi nói thật ra thì chẳng khác nào tự phơi bày sở thích tình dục của mình. Chuyện đáng xấu hổ như vậy tôi làm sao mà làm được! Đây là kiểu tra tấn xấu hổ gì vậy?
"Ra là vậy... thì ra là vậy. Xin lỗi, tôi đã hỏi câu kỳ quặc..."
"À, ừm..."
Đúng vậy.
"Nhưng, Koigasaki vẫn chưa nhắn tin lại nhỉ..."
"Hả?"
"À, vì điện thoại không thông sẽ rất phiền phức, nên tôi bảo cô ấy đi vệ sinh xong, quyết định chỗ nghỉ ngơi thì nhắn tin lại. Nhưng đến giờ vẫn chưa thấy gì nên tôi hơi lo."
"Tôi nghĩ nhà vệ sinh chắc chắn rất đông người, nhưng cũng lâu quá rồi. Hay là chủ động liên lạc thử xem?"
"Cũng đúng."
Tôi làm theo lời Sakurai, dùng điện thoại gọi cho Koigasaki.
Ban đầu tôi còn nghĩ nếu lại bận và không gọi được thì phải làm sao, nhưng lần này lại gọi được ngay.
"Alo alo?"
"Koigasaki? Cậu đang ở đâu vậy?"
"À, ừm... cậu còn nhớ vị trí gian hàng mà chúng ta vừa xếp hàng không?"
"Hả? Nhớ chứ."
"Tớ đang ở... trong gian hàng đó."
"Hả?"
Trong gian hàng? Rốt cuộc là chuyện gì vậy? Gian hàng về cơ bản là nơi chỉ có người tham gia câu lạc bộ mới được vào...
"Cậu mua đồ xong chưa?"
"Chưa, vẫn chưa..."
Tôi đã đi hết các gian hàng mình muốn rồi, nhưng Sakurai vẫn chưa mua xong.
"Vậy thì mua đồ xong cậu có thể đến gian hàng vừa nãy được không? Sau đó tớ sẽ giải thích."
"Thật... thật sao...? Mua đồ có lẽ sẽ mất thêm chút thời gian."
Nhìn cách Sakurai xem catalog vừa nãy, tôi nghĩ cô ấy chắc còn nhiều chỗ muốn đi.
"À, cô ấy bảo không sao, có thể từ từ đi mua."
"Cô ấy bảo" nghĩa là Koigasaki đã được ai đó cho phép rồi. Là chủ gian hàng sao? Tôi hoàn toàn không hiểu nổi.
"Vậy, lát gặp lại."
"Hả? À..."
Nói đến đây, Koigasaki cúp điện thoại.
"Tiểu Đào nói gì?"
"Ừm, dù không rõ rốt cuộc là chuyện gì, nhưng hình như có người cho cô ấy vào trong gian hàng..."
"Hả hả hả!"
"Rồi cô ấy bảo mua đồ xong có thể đến đó."
"Chuyện... chuyện gì thế này?"
"Không biết, cô ấy nói lát nữa sẽ giải thích... Hoàn toàn không hiểu nổi. Tóm lại, những gian hàng tôi muốn đi đều đã đi hết rồi, tiếp theo tôi đi cùng Sakurai cậu mua đồ nhé."
"Hả? Nhưng, Tiểu Đào thì..."
"Cô ấy bảo chúng ta cứ thong thả đi mua đồ..."
"Vậy... vậy sao? Tóm lại lát nữa sẽ hỏi kỹ cô ấy vậy... Kasiwada-kun cậu mua xong rồi à?"
"Ừm, tôi cũng hết tiền rồi..."
Hôm nay tôi đã tiêu hết khoảng một vạn yên rồi. Đã thiếu tiền lắm rồi, mà còn tiêu nữa thì dạ dày tôi sẽ đau mất.
"Vậy thì ngại quá..."
Sakurai lấy bản đồ gian hàng ra khỏi túi, đi đến các gian hàng đã nhắm trước, tôi cũng lặng lẽ đi theo cô ấy.
Nói vậy, Sakurai thường mua những loại doujinshi nào nhỉ? Tôi hơi tò mò.
Không lâu sau, chúng tôi đến một gian hàng. Nhìn những cuốn sách và áp phích treo lên, đây là gian hàng có chủ đề về bộ truyện tranh nhân hóa các tỉnh thành trên toàn quốc Nhật Bản đang rất được yêu thích đối với phái nữ (phải nói là chủ yếu là hủ nữ).
"Oa~! Có sách mới kìa!"
Sakurai hào hứng nói, xem ngay nội dung cuốn sách và mua nó.
Tôi lén nhìn bìa cuốn sách... quả nhiên là những cuốn sách miêu tả tình yêu giữa những người đàn ông, thường được gọi là thể loại BL.
Dù tôi đã sớm dự đoán... quả nhiên Sakurai là hủ nữ.
Mua xong sách, Sakurai dường như nhớ ra điều gì đó mà quay lại nhìn tôi.
"...Bị dọa rồi sao?"
"Hả?"
"Không, ý là... biết tớ là hủ nữ..."
"Hả? Không có đâu... tớ cũng đang nghĩ chắc là vậy..."
"Hả?"
"Ý là, lần trước đi Nippori, cậu không phải nói là Lôi Điện Cửu Tráng Sĩ sắp bắt đầu nên về nhà sao. Bộ đó rất được hủ nữ yêu thích mà..."
"À, nói vậy... đúng là có chuyện đó thật..."
Sakurai nhớ lại chuyện đó, có vẻ hơi ngại ngùng.
"Giống như Sakurai đã nói với tớ, Sakurai cậu mua sách cũng không cần để ý tớ. Em gái tớ cũng là hủ nữ, nên tớ không hề ác cảm với những thứ này."
"Thật... thật sao...? Cảm ơn cậu!"
Lời nói ấy tựa như chất xúc tác, khiến Sakurai-san bỗng bừng tỉnh.
"Hú hồn! Không ngờ lại có cả tập truyện về Kanagawa làm thụ!"
"Tokyo công lép vế...! Hóa ra ngoài mình ra vẫn còn người chấp nhận cặp này...!"
"Aomori của hội này đúng chuẩn shota...! Cưng quá đi mất...!"
"Cứ ngỡ Yamanashi x Kagawa là cặp 'tà đạo', ai dè lại bán chạy ghê cơ~!"
Xen kẽ những câu tôi không hiểu lắm, Sakurai-san vẫn cứ hưng phấn tột độ, liên tục "càn quét" các tập đồng nhân BL hóa thân tỉnh thành. Ngay cả những quyển 18+, đầy rẫy cảnh nóng bỏng, cô ấy cũng mua không chút đắn đo.
"Kashiwada-kun... cậu có bất ngờ không?"
Sau khi mua xong đống sách quay lại, Sakurai-san nhìn sắc mặt tôi hỏi.
"Ơ? Đâu có!"
...Thật ra thì, xin lỗi nhé, thú thật là tôi cũng hơi giật mình chút, nhưng không phải vì cô ấy là hủ nữ đâu, mà là vì vẻ hưng phấn tột độ của Sakurai-san...
"Không... không phải đâu... Quyển tiếp theo sẽ là quyển cuối cùng rồi..."
"Đâu có gì đâu, cậu đừng để tâm!"
Quầy hàng mà Sakurai-san nói là "cuối cùng" ấy, không ngờ lại là quầy bán đồ về một bộ anime được cánh con trai ưa chuộng. Cô ấy mua một quyển truyện yuri, hình như là về hai nữ nhân vật chính. Tôi vốn nghĩ cô ấy chỉ hứng thú với BL thôi, vậy mà cũng thích yuri, điều này làm tôi khá bất ngờ. Hóa ra con gái thích yuri là có thật.
Tôi giở thử quyển sách Sakurai-san vừa mua ra xem. Đó là một tập truyện yuri dành cho độc giả phổ thông, có nội dung khá ấm áp và nét vẽ vô cùng đáng yêu.
"Cho tôi một quyển nữa."
Đây là chủ đề tôi cũng thích, nội dung cũng rất hợp ý tôi, nên tôi liền mua luôn.
Mua xong rời khỏi quầy, Sakurai-san ngạc nhiên nhìn tôi.
"Ơ? Kashi... Kashiwada-kun cũng thích bộ anime này sao?"
"Ừm, Sakurai-san cũng thích à?"
"Vâng ạ! Nhưng mà xung quanh tôi chẳng có ai thích cả... Dù sao đây cũng là chủ đề được nam giới ưa chuộng, mấy cô bạn otaku của tôi ai cũng chẳng hứng thú... nên tôi vui lắm!"
Sakurai-san nói với đôi mắt lấp lánh.
"Quả thật con gái thích bộ anime này thì cũng khá bất ngờ thật đấy."
"Là... là vậy sao ạ...? À, Kashiwada-kun, bản điện ảnh ra mắt mùa thu này cậu có đi xem không?"
"À... ừm, tôi cũng có ý định đi xem..."
Nhưng cũng chỉ là nghĩ vu vơ vậy thôi, còn đi với ai, khi nào đi thì mọi thứ vẫn chưa định rõ. Cùng lắm thì nếu Suzuki muốn đi, tôi sẽ rủ cậu ấy đi cùng.
"Cái... cái này... vậy thì... hay là, à ừm, phim đó..."
"Hả?"
"Ph... phim... có muốn đi xem cùng không...?"
Sakurai-san vừa nói vừa lảng ánh mắt khỏi tôi.
"Hở...?"
"À, không... không phải đâu! Cái đó, không phải là h... hẹn hò đâu, chỉ là bên cạnh tôi không có ai đi cùng cả... nên nếu tiện thì..."
Sakurai-san mời tôi đi xem phim.
Tình huống gì đây? Chẳng lẽ là chương trình "chơi khăm" à? Sakurai-san, người vốn ghét tôi đến vậy... lại còn mời tôi đi xem phim...
"À, không... nhưng mà, Kashiwada-kun nếu cậu có người khác đi cùng rồi thì..."
"Không có đâu! Nhất định phải để tôi đi cùng chứ! Tôi cũng chưa quyết định sẽ đi xem với ai cả..."
Tôi cũng không giấu nổi sự dao động, cố gắng lắm mới thốt ra lời đáp.
"Thật... thật sao ạ...? Tuyệt quá rồi... Vậy... vậy chúng ta hẹn thế nhé!"
"Ưm... ừ!"
Sakurai-san để lộ vẻ mặt nhẹ nhõm từ tận đáy lòng.
Không ngờ Sakurai-san lại mời tôi đi xem phim... Với thái độ của cô ấy từ trước đến nay thì thật khó mà tưởng tượng được. Dù không có ai đi cùng thì cũng đâu đến mức phải rủ người mình ghét đi xem phim đâu, phải không? Vậy thì, ít nhất là tôi không bị cô ấy ghét... Chắc là có thể nghĩ vậy được nhỉ...?
Thế nhưng, thái độ của cô ấy sáng nay là sao nhỉ? Hơi... không, phải nói là khá lạnh nhạt... Chẳng lẽ mình nghĩ nhiều quá rồi sao?
"Kashi... Kashiwada-kun...?"
Nhìn tôi im lặng, Sakurai-san lộ vẻ mặt khó hiểu hỏi tôi.
"À, xin lỗi! Ờ, tôi đang nghĩ không biết hôm nay Sakurai-san... đang giận chuyện gì... Nhưng xem ra không phải vậy, thế thì tôi yên tâm rồi."
"Ơ..."
Vốn dĩ tôi không định nói với người trong cuộc, nhưng lại vô ý lỡ lời.
"Tôi... tôi có lộ ra thái độ như vậy sao ạ...?"
"À, xin lỗi. Xem ra là tôi tự nghĩ nhiều rồi, cậu đừng để tâm."
"............Tin nhắn."
Lúc này, Sakurai-san khẽ thì thầm với âm lượng mà tôi hầu như không nghe rõ.
"Hả?"
"Là, tin nhắn ấy... Cậu không trả lời, tôi cứ nghĩ mình đã nói gì khiến cậu không vui..."
Sakurai-san lo lắng nói.
"Không... nhưng mà, xem ra là tôi tự hiểu lầm rồi... Xin lỗi cậu..."
"Ơ..."
Không lẽ cô ấy đang nói về tin nhắn chúng tôi nhắn cho nhau vào đêm hôm diễn ra sự kiện cosplay, hai tuần trước sao? Sáng hôm sau của ngày đó, dù Sakurai-san có nhắn tin đến, nhưng tôi đã trăn trở rất lâu rồi cuối cùng vẫn không trả lời. Tôi không muốn để đến tận hôm sau khiến người ta thấy mình phiền phức. Thế nhưng, chính vì vậy lại khiến Sakurai-san hiểu lầm rằng lời nói của cô ấy đã làm tôi không vui, nên tôi mới không trả lời tin nhắn...
"Xin... xin lỗi, tôi nghĩ nếu trả lời tin nhắn đến tận hôm sau thì có phiền không..."
"Làm... làm gì có chuyện đó chứ! Tôi mà chê tin nhắn của Kashiwada-kun phiền phức á... Tuyệt đối không có chuyện đó đâu! Không thể nào!"
Sakurai-san phủ nhận mạnh mẽ như vậy, khiến tôi cảm thấy vui mừng từ tận đáy lòng.
"À... không phải, cái đó... ý tôi là tôi thích nhắn tin với mọi người... không có ý gì khác đâu..."
"À... vậy à... Cảm ơn cậu. Xin lỗi vì đã không trả lời tin nhắn của cậu."
"Không... không có gì đâu... Là tôi tự mình hiểu lầm mà... Xin lỗi cậu, tôi dễ tự nghĩ nhiều lắm..."
Vậy thì cái cảm giác Sakurai-san ghét bỏ tôi... quả nhiên là tôi đã hiểu lầm rồi. Ít nhất là sau sự kiện cosplay, tôi cảm nhận thái độ của Sakurai-san đối với tôi đã chuyển sang thân thiện hơn. Không phải tôi nghĩ nhiều, mà đó là sự thật.
Thế nhưng... cũng có khả năng cao là vì Summer Comiket khiến cô ấy hưng phấn hơn bình thường, nên mới thuận tiện mời tôi đi xem phim... Thực tế là, hôm nay Sakurai-san vẫn luôn trong trạng thái phấn khích tột độ.
"À, cũng đến lúc phải quay lại tìm Momo-chan rồi. Chúng ta ai cũng mua xong đồ rồi, với lại cũng để Momo-chan đợi lâu rồi..."
"À... ừm, đúng vậy."
Sakurai-san nói xong, chúng tôi liền đi về phía quầy hàng của hội mà Koigasaki đang ở.
"À này, sự kiện cosplay lần trước, Kashiwada-kun cũng có cosplay nhân vật đúng không? Vì có nhiều chuyện xảy ra nên lúc đó tôi không kịp hỏi... Bình thường cậu vẫn hay cosplay à?"
Đi được nửa đường, Sakurai-san chợt hỏi tôi.
"Hả? Sao có thể chứ! Đó là lần đầu tiên tôi cosplay mà."
Là người trong cuộc, tôi phải thừa nhận lần cosplay đó dở tệ. Nếu đó mà là trình độ của một cosplayer bình thường thì đúng là thảm họa.
“Cái đó là bạn rủ nên tôi mới thỉnh thoảng chơi thôi…”
“Thế à? Bạn… bạn là… là… con gái à…?”
“Ơ? Không phải, là con trai… Người tên Suzuki ở lớp A ấy, cậu biết không?”
“Con trai á? Ha… hai người con trai cùng cosplay sao?”
Azuki Sakurai tỏ vẻ vô cùng ngạc nhiên. Sau đó còn nói thêm: “À, xin lỗi tớ không biết bạn này…” Việc cậu ấy không biết Souta Suzuki, người vốn rất được con gái yêu thích, khiến tôi hơi bất ngờ. Tôi cứ nghĩ cậu ta là nhân vật khá nổi tiếng trong khối.
“Hahaha… hai người đàn ông cùng cosplay quả là kỳ cục thật nhỉ…”
Nhìn vẻ mặt ngạc nhiên của Azuki Sakurai, tôi nghĩ bụng “Thôi rồi, lần này mình làm cậu ấy sợ à?” Thế nhưng…
Phản ứng của Azuki Sakurai lại vượt xa tưởng tượng của tôi.
“Không… không đâu! Hoàn toàn không có gì lạ cả! Phải nói là… tuyệt vời! Hai người đàn ông cùng cosplay… mà lại còn là một tác phẩm được các hủ nữ cực kỳ yêu thích như ‘Siêu Năng Giả’ nữa chứ… thật quá sức tưởng tượng! Cậu… cậu và người bạn đó… bình thường quan hệ rất tốt à?”
“Ư… ừm…”
Azuki Sakurai đột nhiên trở nên cực kỳ phấn khích, mắt sáng rực. Không biết có phải tôi đa nghi không, nhưng hình như hơi thở của cậu ấy cũng dồn dập hơn…
“À, nói tốt thì cũng tốt thôi… Hai đứa tớ còn hay đi Akiba…”
“Ra… ra là vậy…! Ca… cảm ơn cậu đã cho tớ một tin tức tuyệt vời như thế!”
Ban đầu tôi cứ nghĩ mình đã hiểu thêm một chút về Azuki Sakurai, nhưng có vẻ vẫn hoàn toàn không thể nắm bắt được cậu ấy. Ai đó có thể nói cho tôi biết tại sao bây giờ cậu ấy lại phấn khích đến thế không…
“À, đúng rồi… Trong tin nhắn cậu dùng thể thường, sao lúc nói chuyện lại quay về thể lịch sự vậy?”
Tôi mở lời hỏi vấn đề mình đã bận tâm cả ngày hôm nay.
“À… Tớ vốn nghĩ nếu là bạn bè cùng tuổi thì dùng thể thường có lẽ sẽ tốt hơn… nhưng tớ đã quen dùng thể lịch sự rồi… đến giờ vẫn không sửa được…”
“À, ra vậy. Thật ra cứ dùng cách mà Azuki Sakurai quen thuộc là được rồi.”
Cứ thế vừa đi vừa trò chuyện, chúng tôi đến được gian hàng của nhóm tự xuất bản mà tôi và Momo Koigasaki đã ghé thăm ban đầu.
Hàng người đã tan hết, tại gian hàng, một trong những nhân viên nữ bán sách khi nãy đang ngồi trên ghế xếp trò chuyện cùng Momo Koigasaki.
“À, chào bạn…”
Dù sao thì tôi cũng chủ động bắt chuyện với cô nhân viên bán hàng, báo hiệu rằng chúng tôi đã đến.
Đến gần hơn tôi mới nhận ra, cô nhân viên bán hàng này chính là chị gái xinh đẹp đã thành tâm xin lỗi tôi khi nãy, lúc tôi bị sốc vì hay tin sách đã bán hết.
“À, Naoki Kasiwada, Azuki.”
Momo Koigasaki cũng đã phát hiện ra chúng tôi.
“Đây là tác giả của nhóm tự xuất bản này, bút danh là cô Murasaki. Lúc tôi định đi vệ sinh thì đông người quá, cứ đứng chờ mãi, nóng bức khó chịu nên tôi rời hàng, dựa vào tường nghỉ ngơi… Thế rồi cô Murasaki tình cờ đi ngang qua, lại còn nhớ mặt tôi, nên đã ngỏ lời hỏi tôi có muốn vào gian hàng nghỉ một lát không.”
“Ồ, thế à?”
Sau đó Momo Koigasaki thấy khó chịu trong người… Chuyện này tôi lại không ngờ tới.
Mà cô nhân viên bán hàng xinh đẹp lúc nãy lại chính là tác giả thật sao…
Cô ấy còn đặc biệt nhớ mặt khách hàng nữa chứ, thật đáng nể.
“Nhân viên bán hàng đi mua sách, mà sách mới thì bán hết rồi, tôi đang rảnh rỗi nên Momo-chan đến trò chuyện cùng tôi đúng là giúp tôi một việc lớn đấy.”
Tác giả truyện tự xuất bản… vừa nãy cô ấy nói tên là… cô Murasaki phải không? Cô ấy nở nụ cười hòa nhã nói. Đúng là một người tốt.
“Tiểu Momo, cậu ổn không? Xin lỗi nhé, tớ chẳng để ý gì cả…”
“Không sao đâu! Cô Murasaki còn cho tớ đồ uống lạnh nữa… Tớ ngồi nghỉ một lát là đỡ hơn nhiều rồi… À, còn nữa…”
Momo Koigasaki vừa nói vừa lấy đồ từ trong túi xách của mình ra.
“Cái này!”
Thứ được lấy ra từ trong túi xách là một cuốn truyện tự xuất bản.
“Tớ mua được sách mới rồi!”
“Ơ…?”
Sách mới – là cuốn sách mới vừa bán hết ngay trước mắt chúng tôi sao…?
“Thậ… thật sao…?”
Chẳng phải đã bán hết rồi sao?
“Tôi đã tìm trong vali một lúc và phát hiện vẫn còn một cuốn bản thử nghiệm.”
Cô Murasaki vừa cười vừa nói.
“Mà cậu xem này!”
Momo Koigasaki lại lấy ra một cuốn sổ phác thảo từ trong túi xách.
“Còn nhờ cô ấy vẽ một bức phác thảo chỉ dành cho khách hàng nữ nữa đấy!”
Trên cuốn sổ phác thảo, một nhân vật thường xuyên xuất hiện nhất trong các tác phẩm của nhóm này được vẽ bằng bút chì.
“Tuy không biết Suzuki thích nhân vật nào, nhưng dù sao thì tôi cũng nhờ cô ấy vẽ nhân vật chính của cuốn sách mới này…”
“Suzuki thích chính là nhân vật này!”
“Thật sao? Tuyệt quá đi mất~!”
“Ừm… Cảm ơn cô rất nhiều vì đã giúp đỡ đến vậy.”
Tôi cảm ơn cô Murasaki.
“Không có gì đâu, chuyện nhỏ mà.”
Cô Murasaki nở một nụ cười rạng rỡ với tôi.
Momo Koigasaki vô cùng vui sướng vì đã mua được cuốn sách mới Souta Suzuki muốn, lại còn được tác giả vẽ tranh vào sổ phác thảo nữa chứ.
Ban đầu khi sách bán hết ngay trước mắt, tâm trạng tôi gần như tuyệt vọng, vậy mà không ngờ lại xảy ra chuyện thế này…
“Tôi cũng rất vui vì được trò chuyện với Momo-chan đấy.”
Momo Koigasaki và cô Murasaki mỉm cười nhìn nhau, chỉ trong thời gian ngắn thế này mà đã thân thiết đến mức nói chuyện nhiều đến vậy, con gái đúng là giỏi thật.
“À, mà nói đến đây thì không biết nhà vệ sinh còn đông người không nhỉ?”
Momo Koigasaki đột nhiên thốt ra câu này.
“Ừm, rõ ràng là vẫn còn rất đông người rồi.”
“Vừa nãy chưa đi được nên muốn đi lại một lần nữa… Nhờ ơn cô Murasaki mà tôi đã đỡ hơn nhiều rồi. Thế nhưng nếu điện thoại lại không liên lạc được, lạc nhau sẽ rất phiền phức…”
“À, tớ cũng muốn đi nhà vệ sinh.”
Azuki Sakurai nói tiếp lời Momo Koigasaki. Thế nhưng, nếu lại tách nhau ra mà điện thoại không liên lạc được thì quả thật rất phiền phức.
“Vậy thì, Naoki Kasiwada, nếu cậu không ngại, hay là cậu vào trong gian hàng chờ các cậu ấy thì sao? Chắc hành lang cũng đông người lắm, không biết có chỗ nào để ngồi chờ không. Hơn nữa, ở trong gian hàng thì không phải lo không tìm thấy người, cũng sẽ không bị lạc đúng không?”
“Ơ… Thậ… thật sự được sao?”
Lời đề nghị của cô Murasaki khiến tôi vô cùng cảm kích, nhưng cũng hơi chút hoang mang. Mà sao cô ấy lại biết tên tôi nhỉ?
“Cảm ơn cô đã giúp đỡ nhiều nhé~! Vậy Tiểu Azuki, đi thôi.”
“Không có gì, hai cậu cứ thong thả nhé.”
Bỏ lại tôi đang bồn chồn lo lắng, Momo Koigasaki dẫn Azuki Sakurai đi về phía nhà vệ sinh. Cô Murasaki mỉm cười tiễn hai người họ.
“Vậy thì, mời cậu ngồi.”
“À, làm phiền rồi…”
Tôi bước vào bên trong gian hàng, ngồi xuống chiếc ghế xếp cạnh cô Murasaki, chính là chiếc ghế mà Momo Koigasaki vừa ngồi lúc nãy.
Chuyện gì đang xảy ra thế này...? Tại sao mình lại ở gian hàng của nhóm tác giả doujin mà Suzuki rất thích, lại còn ngồi cạnh tác giả nữa chứ. Cảm giác thật kỳ cục. Hơn nữa, người đối diện lại là một cô gái mới gặp lần đầu... mà còn là một chị gái xinh đẹp, lớn tuổi như cô Murasaki nữa chứ. Dù chỉ là tình huống bất đắc dĩ, nhưng lại ở riêng có hai người... Tôi cứ lúng túng muốn nói gì đó mà chẳng biết nên mở lời thế nào.
Đúng lúc này, cô Murasaki lại chủ động bắt chuyện với tôi trước, khiến tôi giật mình.
"Ể? Thật ư?"
"À ừm, cậu là Kashiwada... đúng không? Nghe nói cậu đã chỉ dạy cho Momo rất nhiều kiến thức về giới otaku."
"Ể? À, vâng... Con bé đó ngay cả chuyện này cũng kể à?"
Hèn gì cô Murasaki lại biết chuyện riêng của tôi.
"Đúng vậy. Chuyện cậu Kashiwada đã dẫn con bé đến sự kiện chuyên đề Love Minus và chuyện tham gia sự kiện cosplay tháng trước, tôi cũng đều nghe qua rồi. Những gì Momo kể thật sự khiến tôi rất hứng thú."
"À... à vậy sao..."
Lại có thể kể nhiều đến thế với một người mới gặp lần đầu trong hôm nay, xem ra Koigasaki và cô Murasaki này đúng là hợp chuyện lắm đây.
"Thật đáng ghen tị quá, bạn bè nam nữ trong trường cùng nhau tham gia hoạt động, cảm giác thật là tuổi trẻ."
"Ể... ể? Làm gì có chuyện đó!"
Nam nữ cùng nhau tham gia hoạt động otaku... thì có gì mà tuổi trẻ chứ.
"Vậy sao? Tôi học cấp ba và đại học đều là trường nữ sinh, thật ra cũng có chút ước ao. Trong truyện tranh chẳng phải cũng thường xuyên có những câu chuyện về các câu lạc bộ otaku trong đại học mà nam nữ hòa thuận với nhau sao? Trong lòng tôi thật ra cũng khá là khao khát những cảnh tượng như vậy."
"Ể? Làm... làm gì có chuyện tốt đẹp như thế."
Cả đại học nữa... Vậy là, cô ấy hiện giờ là sinh viên đại học sao?
"Dù sao thì tôi chỉ bị Koigasaki lôi kéo theo chơi thôi..."
"He he, vậy à? Nhưng mà bị một cô gái đáng yêu như vậy trêu chọc, chẳng phải cũng là toại nguyện rồi sao?"
"Ể? Không không không, tôi lại chẳng thích Koigasaki..."
"Ôi chao, thật là bất ngờ. Một cô gái đáng yêu như thế ở bên cạnh, mà cậu lại chẳng thích sao. Vậy thì, cậu hòa hợp hơn với cô gái khác à?"
Cô gái khác... là Azuki sao?
"Làm gì có. Con bé đó... một dạo trước còn rất ghét tôi... Bây giờ cũng vẫn chưa biết nó nghĩ gì..."
Tại sao mình lại nói chuyện này với một người phụ nữ mới gặp lần đầu chứ? Diễn biến này ngay cả tôi cũng không hiểu nổi.
"Vậy à? Nhưng tôi nghĩ nếu đã ghét một người đàn ông, thì sẽ không cùng nhau đến tham gia hoạt động đâu."
"Là... là vậy sao..."
"Đúng vậy. Có thể dẫn hai cô gái đáng yêu như thế đến Comiket mùa hè, chẳng phải đó là cảnh tượng 'tay trong tay hai bóng hồng' mà các chàng trai trên đời đều mơ ước sao?"
Cô Murasaki vẫn luôn nở nụ cười dịu dàng, nâng tầm tình huống hiện tại của tôi, nhưng trong nụ cười của cô ấy... lại thấp thoáng một chút quyến rũ kiểu tiểu ác ma. Tôi cứ có cảm giác cô ấy dường như cố ý trêu chọc mình. Mặc dù được một mỹ nhân lớn tuổi trêu chọc thì đúng là một lời khen ngợi.
Tôi không hiểu sao lại thấy hơi phấn khích, khiến tôi khát nước theo, thế là rút chai trà đá trong ba lô ra. Tuy nhiên, vừa lấy ra tôi mới phát hiện chai đã hết sạch.
"Ôi, hết rồi..."
"Ôi chao... Nếu cậu không ngại, thì uống của tôi đi. Tôi đã ướp lạnh trước nên vẫn còn rất mát đấy."
"Ể? À, được sao ạ? Thật ngại quá."
Tôi khát đến chịu không nổi, nên không nghĩ nhiều, liền nhận lấy chai nước được đưa tới và uống một ngụm.
"Khoan... khoan đã, mà nói mới nhớ, đó là trà tôi vừa mới uống đó."
"Phụt!"
Cô Murasaki thốt ra sự thật gây sốc, khiến tôi phun ra ngụm trà vừa ngậm trong miệng.
"Cá... cái gì..."
Nói cách khác... đây là hôn gián tiếp sao?
Mình... mình lại có thể hôn gián tiếp với một chị gái xinh đẹp đến thế... Bàn tay cầm chai nước của tôi khẽ run rẩy, sự bối rối của tôi ngay cả bản thân mình cũng cảm nhận được. Thật là hết nói nổi rồi, khổ thân thằng còn zin.
"Thậ... thật xin lỗi..."
Mặc dù không phải lỗi của tôi, nhưng tôi vẫn vô thức xin lỗi. Còn cô Murasaki thì...
"He he..."
Cô ấy lại nhìn vẻ mặt hoảng hốt của tôi mà nở nụ cười tiểu ác ma.
Vừa nãy cô ấy nói "mà nói mới nhớ" cứ như thể quên mất vậy, nhưng lẽ nào là cố ý nói thế để trêu chọc tôi sao...
"Chúng tớ đợi lâu rồi!"
Đúng lúc này, Koigasaki và Azuki đã trở về từ nhà vệ sinh.
"Ố... ồ ồ... Hai cậu về sớm hơn tôi tưởng đó."
"Hai cậu...? Cậu làm cái giọng điệu gì mà kinh tởm vậy... Có phải vì cậu trống rỗng hơn lúc nãy rồi không?"
Tôi không thể che giấu được sự bối rối của mình, khiến tính cách cũng bị đảo lộn luôn. Tiện thể nói luôn, lúc này tôi mới phát hiện ra mặt Koigasaki đã trở lại lớp trang điểm đậm thường ngày.
"À, cái... cái này, cảm ơn cậu nhiều!"
Tôi vội vàng trả lại chai nước cho cô Murasaki.
"Ôi chao, cậu gần như chưa uống gì cả, như vậy đủ rồi sao?"
"Tôi... lát nữa tôi sẽ tự đi mua! Giành mất 'nguồn nước' quan trọng của cô tôi sẽ ngại lắm!"
"Là vậy sao?"
Thái độ mãnh liệt của tôi khiến cô Murasaki có chút bối rối.
Sau đó chúng tôi lại một lần nữa cảm ơn cô Murasaki, cô ấy cũng đáp lại rằng "Tôi mới phải cảm ơn các cậu đã mua sách", rồi chúng tôi rời khỏi gian hàng của nhóm.
"Cô Murasaki nói chuyện cởi mở quá, thật là người tốt~!"
Xem ra cơ thể Koigasaki đã thật sự hồi phục rồi: tâm trạng tốt đến mức khác hẳn với buổi sáng.
Cô Murasaki... quả thật là một người rất tốt, nhưng tôi cảm nhận được ở cô ấy không chỉ là sự cuốn hút của một người tốt. Thậm chí còn cảm thấy nếu cứ thế chia tay thì có chút đáng tiếc... Khoan đã, mình đang nghĩ cái quái gì vậy...
"Cậu không làm gì thất lễ với cô Murasaki chứ?"
"Khôn... không có đâu..."
Ngược lại, tôi lại cảm thấy mình bị trêu chọc thì có... nhưng tôi nghĩ chỉ tổ bị coi là ghê tởm, nên đã không nói ra.
"Không chỉ là người tốt, mà còn rất xinh đẹp nữa chứ!"
Azuki nói với Koigasaki như vậy.
"Đúng vậy, thật sự rất xinh đẹp..."
Tôi không khỏi đồng tình với lời Azuki nói, lại nghĩ đến cô Murasaki.
"Ể? Kashiwada-kun... cậu thích kiểu người như vậy sao?"
Azuki mở lời nói, đồng thời nhìn chằm chằm vào tôi.
"Ể? Cậu... cậu đang nói linh tinh gì vậy... Làm gì có chuyện đó..."
Thật ra, kiểu mỹ nhân lớn tuổi dáng tiểu ác ma đối với tôi mà nói thì đúng là trúng phóc... Hơn nữa, tuy cô Murasaki không 'khủng' như Azuki, nhưng với thân hình mảnh mai của cô ấy thì lại khá là 'có da có thịt'...
"Vậy là, hai cậu đã mua hết đồ rồi sao?"
"Ừm, mua được nhiều thứ lắm!"
Azuki mua được cuốn doujin mình muốn nên tâm trạng cực kỳ tốt.
"À, phải rồi, xin lỗi nhé... Thật ra, tiếp theo tớ còn phải đi sự kiện cosplay ở TFT bên cạnh nữa..."
"Ể?"
Lời của Azuki khiến cả tôi và Koigasaki đều không khỏi kinh ngạc.
Dù đã tốn bao nhiêu sức lực ở Summer COMI, mà cậu vẫn còn sức đi thêm sự kiện khác... đúng là tràn đầy năng lượng thật đấy.
À mà nói mới nhớ, tôi vẫn thấy lạ sao Sakurai không hóa trang ở Summer COMI, thì ra là cậu ấy còn có sự kiện chính khác. Nhìn kỹ thì thấy cô ấy vẫn kéo theo cái vali nhỏ, dù có nhét đầy doujinshi thì cũng quá nhiều. Lẽ nào cậu ấy còn mang cả đồ cosplay theo nữa ư?
"Cosplay... một mình cậu ư?"
Tôi không kìm được bèn hỏi lại.
"Không... có mấy người bạn cosplay ở hội trường bên kia."
"À, ra vậy."
Thế là Sakurai tạm biệt chúng tôi.
"Xin lỗi không thể tiễn cậu về, tiểu Đào... Dù đã đỡ hơn nhiều rồi, nhưng vẫn không được lơ là đâu nhé! Hôm nay cứ nghỉ ngơi thật tốt đi!" Sakurai quyến luyến không muốn rời xa Koigasaki.
"Kasiwada!"
"Hả?"
Cô ấy đột nhiên gọi tôi, khiến tôi giật mình.
"Tiểu Đào nhờ cậu chăm sóc nhé, nếu tiện thì đưa cậu ấy về nhà giúp tớ."
"Tiểu Đậu, cậu làm quá rồi đấy! Tớ đã khỏe hơn nhiều rồi, không sao đâu! Cứ đi mà tận hưởng cosplay đi!"
Cuối cùng, Sakurai nắm tay Koigasaki, đến lúc này mới thật sự từ biệt.
"Sakurai còn đi sự kiện cosplay tiếp theo nữa... Đúng là tràn đầy năng lượng thật."
"Cậu nói chuyện cứ như ông chú ấy..."
"Thế bây giờ sao? Về luôn à?"
"Ờ! Để tớ nghĩ xem... Tớ cũng muốn đi xem doujinshi một chút. Nãy giờ chưa xem được gì cả."
"Hả?" Lời nói của Koigasaki khiến tôi giật mình. Hoàn toàn không ngờ cô nàng này lại nói ra câu đó.
"Cậu biết doujinshi là gì mà, đúng không?"
"Tớ biết chứ. Lần trước đi hội chợ riêng tớ có thấy rồi mà. Nhưng mà, đã mất công đến đây rồi, không xem gì cả thì phí quá. Tớ còn trả tiền mua tập san nữa chứ."
"Ừm, nói thế cũng đúng..." Koigasaki vừa nói vừa lại gần các gian hàng của các nhóm vẽ gần đó, bắt đầu xem doujinshi. Có vẻ cô nàng không cố ý tìm thể loại nào cụ thể, chỉ là xem lướt qua thôi.
"A, tranh vẽ đáng yêu quá."
Koigasaki cầm lên một cuốn doujinshi có bìa vẽ theo phong cách mà ngay cả con gái nhìn vào cũng thấy rất dễ thương, rồi bắt đầu lật xem. Nhưng ngay giây tiếp theo, cô ấy lại vội vàng khép cuốn doujinshi lại.
Tôi nhìn cuốn doujinshi Koigasaki vừa cầm lên xem... Trên đó có dấu hiệu 18+.
Koigasaki vội vã rời khỏi gian hàng đó.
"Tớ còn tưởng nét vẽ đáng yêu lắm chứ... Sao lại là nội dung kiểu đó! Mấy anh trạch nam chỉ nghĩ đến mấy thứ này trong đầu thôi à?"
"Cậu không phải vừa nói cậu biết doujinshi là gì sao..."
"Tớ có nghĩ mà! Nhưng cuốn đó... cô bé đó bị rất... rất nhiều đàn ông... Nội dung kiểu đó hả? Thật không thể tin nổi! Sao lại có thể nghĩ ra mấy thứ như thế được chứ?"
Xui xẻo làm sao lại đúng lúc cầm trúng cuốn doujinshi có nội dung cưỡng hiếp tập thể...
"Chẳng lẽ... cậu cũng mua loại doujinshi đó sao?"
"Tình huống của tớ thì không quan trọng..."
Cô nàng này thật phiền phức... Tự mình nói muốn xem, xem xong lại cực kỳ ghét bỏ... Vừa nãy Sakurai còn bảo dù tôi có mua doujinshi nhạy cảm đến mấy thì cô ấy cũng hiểu được... Khoảng cách này đúng là quá lớn.
"Thôi, bây giờ cậu biết rồi đấy. Mau về thôi."
"Ưm... nhưng vẫn hơi tiếc... Không có bán loại doujinshi nào khác ngoài thể loại đó sao?"
"Đương nhiên là có chứ, chỉ cần tìm cuốn nào bìa không có dấu hiệu 18+ là được thôi mà."
"À phải rồi... Ừm, có doujinshi của mấy bộ truyện tranh tớ thích không nhỉ?"
"Ờm... Hôm nay là ngày thứ hai, có lẽ là có đấy." Tôi lấy tập san ra khỏi ba lô, lật đến trang truyện tranh thiếu nữ.
"Chắc là ở gần đây."
"Ồ... A, đây là bộ truyện tranh tớ thích! Nhưng nét vẽ hơi khác..."
"Đương nhiên rồi, là người khác vẽ mà." Nét vẽ khác ư... Nếu cứ nói thế thì làm sao mà mua doujinshi được chứ.
"A, cuốn này vẽ giống thật, đáng yêu quá! Tớ muốn xem gian hàng này!"
Tôi xem bản đồ trong tập san, không có đánh dấu 18+, thế là đưa Koigasaki đến gian hàng của nhóm vẽ đó.
"Oa~!"
Vừa đến gian hàng của nhóm vẽ, mắt Koigasaki đã sáng lên lấp lánh, rồi cầm lấy một cuốn doujinshi. Lần này cô ấy không vội vàng khép sách lại ngay mà chăm chú xem xét. Không lâu sau, cô ấy khép sách lại...
"Cho tớ mua cuốn này."
"Hả..."
Koigasaki vậy mà lại mua doujinshi. Tôi hoàn toàn không thể tưởng tượng nổi sẽ có ngày Koigasaki mua doujinshi.
"Cậu vậy mà lại mua doujinshi..." Tôi mở lời với Koigasaki, người vừa mới mua xong cuốn sách.
"Tranh vẽ đáng yêu lắm, mà cốt truyện cũng hay ơi là hay, khiến người ta phải khắc khoải nữa chứ~! Không ngờ lại có cả doujinshi kiểu này nữa..." Mắt Koigasaki lấp lánh.
Sau đó Koigasaki đi loanh quanh các gian hàng của các nhóm vẽ trong thể loại truyện tranh mà cô ấy yêu thích, nhưng Koigasaki chỉ mua duy nhất một cuốn doujinshi này. Dường như những cuốn khác đều không hợp khẩu vị của cô ấy.
Tự tay mua cuốn doujinshi mình yêu thích... Thế này thì Koigasaki cũng được xem là đã tiến thêm một bước đến gần với trạch nữ rồi nhỉ.
Chẳng mấy chốc đã qua ba mươi phút, Koigasaki hình như đã đi hết những nơi muốn xem, thế là chúng tôi chuẩn bị lên đường về.
"A, bố gọi." Koigasaki nhìn vào chiếc điện thoại thông minh của mình, lẩm bẩm.
"Tớ gọi lại cho bố đã."
"Ừ."
"A, alo? Bố hả? A, ừm, con vừa xong, đang định về rồi đây... Hả? Thôi không cần đâu bố. Con nghĩ chuyến tàu về chắc không đông lắm đâu. Ừm, không sao đâu ạ. Rồi rồi, thế nhé bố."
Nghe nội dung cuộc nói chuyện thì có lẽ bố cô ấy gọi đến hỏi có cần lái xe đến đón về không.
"Cậu đấy, hiếm khi bố chịu đến đón, cứ để ông ấy đến có phải tốt hơn không? Cậu không phải đang không khỏe sao?"
"Không cần đâu không cần đâu, bố tớ hay lo xa quá, với lại người tớ đã khỏe lại rồi."
"Nhưng mà, tàu điện về cũng đông người lắm đấy, mà còn phải xếp hàng mới lên được tàu nữa."
"Hả, thật hả? Lúc về cũng thế sao?"
"Hay là cứ bảo bố đến đón thì hơn?"
"Ưm... nhưng mà đợi xe bố đến phải mất hơn một tiếng đồng hồ... Thà đi tàu điện còn hơn."
"Ừm, vậy à."
Chúng tôi rời khỏi BIG SIGHT, xếp vào hàng người nối dài đến tận nhà ga.
"A... Mà nói mới nhớ, hôm nay cậu ở cùng tiểu Đậu lâu phết đấy, không sao chứ?"
"Hả?"
"Trước đây cậu không phải cứ lải nhải bảo 'Hình như Sakurai ghét tớ rồi...' gì đó sao?"
"À..."
Trước sự kiện cosplay tháng trước, đúng là tớ có tìm Koigasaki để bàn chuyện này...
"Tớ thấy... gần đây... đúng hơn là từ cái hôm sự kiện cosplay tháng trước, hình như mọi chuyện đã không còn như vậy nữa rồi."
"Hả? Thật hả?"
"Ừ. Hôm nay chúng tớ nói chuyện với nhau khá nhiều. A, mà đang nói chuyện thì cô ấy còn rủ tớ đi xem phim nữa chứ!" Tôi khoe với Koigasaki, mặt mày đắc ý.
「Ủa? Không thể nào!」
Chuyện này đúng là ngay cả Koigasaki cũng phải ngạc nhiên.
「Này! Sakura-san có nói gì về tớ với cậu không?」
「Ơ? Cậu ấy chẳng nói gì cả! Với lại cậu lại gần quá rồi!」
Koigasaki với vẻ mặt khó chịu, liền né mặt khỏi tôi.
「Mà này, cậu ấy chắc chắn sẽ không mời người mình ghét đi xem phim đâu nhỉ? Và cũng không mời người mà cậu ấy chẳng thấy có gì đặc biệt... Tức là, có lẽ cậu ấy cũng thấy tớ không tệ...」
「Hả? Mới được mời đi xem phim có một lần mà cậu đã tự đắc quá rồi đấy! Với lại sao lại nói đến chuyện này? Azuki mời cậu đi xem phim đã nói gì?」
「À ừm... ờ... Nhớ là Sakura-san thích bộ anime nào thì tớ cũng thích bộ đó, rồi cậu ấy muốn xem phim sắp chiếu mùa thu nhưng lại băn khoăn không tìm được ai đi cùng, nên mới hỏi tớ nếu không phiền thì đi chung không... Đại loại là vậy đó...」
「Thế thì đúng là chỉ có vậy thôi. Không có ai đi cùng, đó là tất cả.」
Koigasaki với vẻ mặt hết sức chịu nổi, dứt khoát nói.
「Không... nhưng mà cho dù vậy thì cậu ấy chắc sẽ không muốn đi cùng người mình ghét đâu nhỉ?」
「Phải rồi... vậy thì cậu ấy không ghét cậu đâu nhỉ? Nhưng mà tớ nghĩ không có ý nghĩa gì đặc biệt đâu nhé, cậu đừng có tự tiện hiểu lầm rồi làm bừa đó.」
Koigasaki dùng giọng điệu hết sức lạnh nhạt mà kết luận.
Cái gì chứ... Tớ cứ tưởng cậu ấy sẽ phản ứng tích cực hơn chút chứ...
「À, phải rồi... Cái sổ phác thảo lúc nãy, cậu cho tớ xem lại lần nữa được không? Lúc đó tớ chưa xem rõ lắm.」
「Ơ! Đúng là hết cách với cậu mà.」
Vừa thấy tôi năn nỉ cho xem sổ phác thảo, Koigasaki liền vui vẻ hẳn lên, tự hào lấy sổ ra từ cặp và đưa cho tôi.
「Đúng là tuyệt thật... Suzuki chắc chắn sẽ rất vui.」
「Đúng không! Cậu ấy vẽ siêu đỉnh luôn! Tuyệt vời quá đi! Tớ đang cực kỳ mong chờ cái khoảnh khắc được giao cho cậu ấy!... À, doujinshi cậu có muốn xem không? Nếu chỉ xem lướt qua thì cũng được!」
Tôi còn chưa kịp lên tiếng nhờ vả, Koigasaki đã đưa doujinshi cho tôi rồi. Xem ra việc mua được nó khiến cậu ấy vui mừng lắm.
Tôi lật lật cuốn doujinshi cậu ấy đưa.
「Quá... quá đà rồi...」
Tôi không khỏi thốt lên.
Tranh vẽ rất đẹp, nét vẽ cũng dễ thương, nhưng cái "quá đà" tôi nói ra là ý chỉ phần khác.
「Cái này... gợi cảm quá đi!」
Tôi không khỏi nhìn Koigasaki, tìm kiếm sự đồng tình.
Đúng vậy, cuốn doujinshi này... vẽ rất đẹp và đáng yêu... hơn nữa nội dung lại rất táo bạo. Đương nhiên, đây là ấn phẩm 18+. May mà cậu ấy không kiểm tra tuổi tác của cậu đấy, Koigasaki à...
「Khoan... khoan đã! Sao cậu lại cầm đồ của người khác... không phải, là của Suzuki-kun, mà kích động thế này?? Dám động dục giữa chốn công cộng... đồ biến thái!」
Mặt Koigasaki tức thì đỏ bừng, giật lấy cuốn doujinshi từ tay tôi.
「Tớ... tớ có kích động đâu!... Cậu xem nội dung rồi à...?」
「X-xem rồi chứ...! Một chút thôi...」
Như vậy mà cậu ấy còn chưa hét lên "Thật là dơ bẩn!" hay gì đó, xem ra tên này cũng đã trưởng thành hơn rồi.
「Su... Suzuki-kun dù sao cũng là con trai cấp ba khỏe mạnh, mấy thứ như thế này... tớ cũng biết cậu ấy sẽ xem thôi mà! Cho nên tớ sẽ không bị sốc đâu... Vì là Suzuki-kun, nên làm gì cũng có thể tha thứ được hết...」
Trong khi tớ thì bị mắng là tên biến thái động dục... Cái sự đối xử khác biệt này là sao chứ...
「Mà này... cuốn này là do Murasaki-san lúc nãy vẽ đúng không?」
Vừa nghĩ đến Murasaki-san lúc nãy, người chị xinh đẹp với khí chất thanh tao, đoan trang ấy mà lại vẽ ra cuốn sách gợi cảm thế này... Không ổn rồi, như thế này mới càng kích thích chứ nhỉ? Điều này khiến tôi thấm thía rằng quả đúng không thể chỉ nhìn mặt mà bắt hình dong.
「Murasaki-san tốt bụng lắm ý! Trong khi cậu đang thả phanh dục vọng mà lùng sục doujinshi, thì bọn tớ cứ trò chuyện mãi... Hình như là vì lúc ấn phẩm mới bán hết, tớ bị sốc nặng quá nên cậu ấy nhớ mặt tớ, rồi mới bắt chuyện với tớ. Sau đó cậu ấy còn lục tung vali giúp tớ xem có còn sót cuốn ấn phẩm mới nào không... Cậu ấy đúng là người tốt quá đi mà! Hơn nữa, kỹ thuật vẽ lại giỏi, lại xinh đẹp, biết cách ăn mặc, giọng nói và cử chỉ đều rất thanh lịch, 'nữ tính' cao ngất trời... Tớ muốn trở thành một otaku như thế!」
Koigasaki hơi phấn khích nói.
Đúng là câu "nữ tính cao" phải dùng để chỉ những người như vậy, ra là thế.
「Mà nói đến đây thì hai cậu trò chuyện khá lâu nhỉ? Cậu đâu phải otaku mà lại nói chuyện lâu đến thế với cậu ấy, hai người có hợp chủ đề không?」
「Ngay từ đầu tớ đã giải thích là tớ muốn trở thành otaku nhưng chưa 'đủ trình', cũng như bạn tớ là fan của nhóm này nên muốn có ấn phẩm mới nhưng lại không đến được, tớ mới đến mua hộ nên không vấn đề gì đâu. Cậu ấy còn khen tớ thật biết nghĩ cho bạn bè nữa.」
「Ồ ồ...」
Thảo nào Murasaki-san lại nói đã "nghe được nhiều chuyện từ Momo-chan".
「Thế nên tớ mới hỏi thẳng, Murasaki-san nhìn chẳng giống otaku chút nào, mà cứ như một cô chị xinh đẹp, tại sao lại tham gia vào hoạt động này?」
「Cậu lại hỏi mấy câu vô duyên thế...」
「Cậu ấy nói rằng ban đầu cậu ấy chỉ là một độc giả, dù vẽ vì sở thích nhưng lại cảm thấy rất ngại khi công khai trước mặt người khác! Nhưng một ngày nọ, sau khi thử công khai trên mạng, cậu ấy mới nhận ra rằng việc nhận được phản hồi và đánh giá từ nhiều người là một niềm vui lớn. Sau đó cậu ấy đã vứt bỏ sự xấu hổ, và có thể công bố những gì mình yêu thích trước mọi người.」
Cái gọi là "thứ mình yêu thích" của cậu ấy... chính là nội dung của cuốn doujinshi lúc nãy sao?
Một người phụ nữ thanh lịch như thế mà lại dâm đãng...! Ôi thôi, tệ quá đi mất...
「Sau đó tớ hỏi cậu ấy, làm thế nào để trở thành otaku?」
「Câu hỏi này cũng khó trả lời ghê...」
「Cậu ấy nói rằng, chỉ cần tìm được tác phẩm mà mình say mê, thì đến lúc đó, dù không muốn, cũng sẽ tự động trở thành otaku thôi, cho nên tốt nhất là nên tiếp xúc với nhiều tác phẩm, từ đó mà gặp được tác phẩm khiến bản thân đắm chìm.」
「Ừm, đúng là vậy...」
Ngay từ khi Koigasaki bắt đầu nói muốn trở thành otaku, tôi đã luôn nói với cậu ấy rằng otaku không phải muốn làm là được.
「Sau đó cậu ấy nói rằng nếu còn cơ hội tham gia sự kiện thì nhất định phải gặp lại, rồi bọn tớ đã trao đổi địa chỉ email, và còn nói sau này sẽ kết bạn MIXI với tớ nữa!」
「Ơ? Thật sao...?」
Lúc gặp Sakura-san cũng quen thân ngay lập tức, khả năng giao tiếp của tên này đúng là đáng kinh ngạc. Đương nhiên, chỉ giới hạn trong nữ giới thôi.
「Giờ đang rảnh rỗi, kết bạn với tớ đi S... À, tìm kiếm tìm kiếm...」
Koigasaki dùng điện thoại truy cập MIXI.
MIXI của tớ thì... Tớ cũng đăng ký MIXI từ hồi cấp hai vì được bạn bè rủ rê, ban đầu còn siêng năng đăng nhật ký hay cảm nghĩ các kiểu, sau này thấy phiền nên gần đây chẳng cập nhật gì nữa.
Hiện tại, mỗi tuần tôi chỉ vào xem nhật ký và tin nhắn riêng của bạn bè hai ba lần, với lại đăng nhập để đọc MIXI NEWS thôi, hoàn toàn trở thành người xem chay.
"Tớ gửi lời mời kết bạn xong rồi! À mà cậu có chơi MIXI không đó?"
"Cũng có... nhưng mà tớ không hay vào lắm đâu. Cứ thấy xem nhật ký của bạn bè mà không để lại bình luận thì thấy ngại ngại, phiền phức ghê. Rồi thấy dấu chân là biết mình đã xem rồi."
"Ơ? Dấu chân á? Cậu nói chuyện từ bao giờ vậy? Chức năng dấu chân bỏ lâu rồi mà."
"Thiệt hả?"
Giờ tôi có để ý mấy cái chức năng đâu, nên cũng chẳng biết gì luôn...
"Lâu lắm rồi tớ không dùng... Hồi cấp ba thì cũng chỉ có Kirigaya với Suzuki là bạn bè trên đó thôi."
Nhân tiện thì hai người này hình như cũng không phải là dân cày MIXI cho lắm.
"Bạn Suzuki á? Cậu với bạn Suzuki là bạn bè trên đó hả? Mà bạn Suzuki cũng chơi MIXI luôn sao?"
"À... ừ, đúng rồi."
"Bạn Suzuki dùng tên gì chơi vậy? Tớ tìm ngay!"
"Tên gì ấy nhỉ... Tớ nhớ là một cái tên hơi ba trợn... Với lại tên đó cũng chẳng mấy khi cập nhật gì đâu."
"Sao cậu lại quên được chứ! Vậy thì tớ vào danh sách bạn bè của cậu mà tìm, nói cho tớ biết tên đăng nhập của cậu đi."
Hết cách, tôi đành nói tên đăng nhập của mình cho Koigasaki. Cô ấy lập tức dùng điện thoại tìm kiếm, mở ra danh sách bạn bè ít ỏi của tôi (khoảng mười hai người).
"Bạn Suzuki là người nào?"
"À, người này nè. 'Heh, Sảng Sảng@Bệnh Đinh Nguyên'."
"Bệnh Đinh Nguyên...? Cái này là sao vậy? Tên gì mà lạ vậy..."
"Đinh Nguyên á là... có một nữ diễn viên lồng tiếng tên là Kugimiya Rie, mà mấy fan cuồng nhiệt của Kugimiya Rie thì được gọi là bệnh nhân Bệnh Đinh Nguyên."
"Nhưng mà tự xưng Sảng Sảng, dễ thương ghê đó nha~~!"
May mà Koigasaki bị phân tán sự chú ý sang chuyện khác, chứ không là tôi bị cô ấy "vặn" kỹ vụ Bệnh Đinh Nguyên rồi.
"À, nhưng mà cậu ấy chẳng mấy khi viết nhật ký... Hay là để chế độ bạn bè mới xem được?"
"Không, tên đó ngay cả phần dành riêng cho bạn bè cũng chẳng viết lách gì sất."
"Thế à— Tiếc ghê, nhưng mà thôi cứ thêm vào mục yêu thích trước đã!"
Cô ấy không dám gửi lời mời kết bạn, nên mới thêm vào mục yêu thích trước hả?
Nhưng mà đúng là vậy thật, mùa hè này dù không gặp được người mình thích, mà nếu có thể xem nhật ký của họ trên MIXI hay mấy trang tương tự, thì có lẽ cũng nguôi ngoai phần nào nỗi cô đơn. Còn Hasegawa thì... cảm giác như cô ấy tuyệt đối không chơi MIXI mất.
"Nói chung là tớ gửi lời mời kết bạn cho cậu rồi đó."
"Ơ? Ồ... ồ ồ."
Cũng đúng, bạn bè mà phát hiện ra cả hai đều chơi MIXI thì việc gửi lời mời kết bạn cho nhau cũng là chuyện tự nhiên thôi.
Không biết Azuki có chơi không ta: Lần sau hỏi cô ấy thử xem sao:
Sau đó, chúng tôi vừa xếp hàng, vừa tán gẫu, vừa nghịch điện thoại giết khá nhiều thời gian, cuối cùng cũng lên được tuyến Yurikamome.
Vì bạn Sakurai có dặn dò, nên tôi hỏi Koigasaki có cần đưa về tận nhà không, nhưng Koigasaki thẳng thừng trả lời tôi "Tớ ổn rồi nên không cần đâu", có vẻ thể lực của cô ấy đã hồi phục thật rồi, thế là chúng tôi chia tay nhau ở một ga trên đường JR.
Tối hôm đó, tôi lê thân xác mệt mỏi ra khỏi phòng tắm thì thấy tin nhắn của bạn Sakurai gửi đến.
"Hôm nay cậu vất vả rồi! Lần này cũng đã nói chuyện được nhiều thứ, vui vẻ lắm. Nhưng mà giữa chừng tớ hơi mất kiểm soát, ngại ghê..."
Bạn Sakurai... còn đặc biệt gửi tin nhắn đến nữa chứ...
Tôi thoáng chốc phấn khích, nhưng rồi lại nhớ lời của Koigasaki.
"Cậu đừng có tự ý hiểu lầm rồi làm bậy nha."
Phải rồi... có lẽ Koigasaki nói đúng, chỉ là vì bạn Sakurai là người tử tế và nghiêm túc, nên cô ấy mới gửi tin nhắn như vậy cho tôi thôi.
Hơn nữa có lẽ cũng vì dư âm phấn khích của Summer Comiket vẫn còn đó.
Dù sao thì thái độ của cô ấy bây giờ và lúc cô ấy ghét tôi chênh lệch quá lớn, nên hễ cô ấy dịu dàng với tôi một chút là tôi lại vô ý đắc ý, phấn khích quá đà. Nhưng đối với bản thân cô ấy thì chắc chắn đây là chuyện hết sức bình thường, không hề có tình cảm đặc biệt gì với tôi đâu. Cô ấy chắc chắn cũng gửi tin nhắn tương tự cho Koigasaki rồi.
"Ơ?"
Nhìn kỹ lại, tôi phát hiện tin nhắn còn có một dòng trống ở cuối, bên dưới vẫn còn chữ.
"Tái bút: Tớ rất mong chờ được đi xem phim đó nha!"
Cuối cùng cô ấy còn thêm vào một biểu tượng mặt cười toe toét nữa chứ.
Tôi cố hết sức ghìm chặt khóe môi cứ muốn cong lên.
Đừng có đắc ý quá, Kashiwada Naoki... Cái này cũng có thể chỉ là lời khách sáo thôi.
Tôi cố gắng hết sức để giữ cho đầu óc tỉnh táo, rồi cẩn thận nhắn tin trả lời cô ấy.