"Kashiwada... nếu là Kashiwada... thì em..."
Trước mặt tôi, một cô gái xinh đẹp đang ngồi trên giường trong phòng tôi, mặt đỏ bừng nói những lời này.
"Hinata...!"
"A... không được, đột... đột nhiên lại ở cái nơi này..."
Khoảnh khắc cảnh tượng nóng bỏng giữa tôi và cô gái xinh đẹp sắp bắt đầu —
"Giữa ban ngày ban mặt mà ghê tởm chết đi được, biến thái Naoki——————————!"
Cánh cửa phòng bật mở, em gái Akari xông vào phòng tôi với vẻ mặt đầy ghê tởm.
"Oa——!"
Giật mình suýt đứng tim, tôi vội vàng đóng sập laptop của mình.
"Không... không phải đã bảo là phải gõ cửa sao!"
"Em ở phòng bên cạnh mà còn nghe thấy tiếng nhân vật hai chiều chói tai của anh rồi! Phiền chết đi được! Thật là ghê tởm! Nghỉ hè mà giữa ban ngày ban mặt đã chơi game người lớn, đời anh xong rồi đúng không?"
Ừ, quả nhiên nên đeo tai nghe... Mới hỏng cách đây không lâu, xem ra phải mua lại nhanh thôi. Tôi còn tưởng chỉnh âm lượng nhỏ một chút thì chơi game không sao...
"Lảm... lảm nhảm, tôi đâu có chơi game người lớn..."
"Bại lộ rồi còn gì!"
Bên cạnh máy tính của tôi là hộp đựng game người lớn mà tôi đang chơi, Akari chỉ tay vào nó.
"Hầy... lâu lâu anh lại thế đấy! Anh không phải đi hẹn hò với con gái làm bao nhiêu chuyện tốt đẹp rồi sao? Ra ngoài thì hẹn hò, ở nhà thì chơi game người lớn, mỗi ngày phát tình ghê quá đấy đồ biến thái!"
"Hẹn hò...?"
"Đến... đến nước này rồi mà còn giả ngốc! Akari em biết hết rồi! Hôm qua mẹ cũng nói rồi... Thật là, lại có cô gái chịu hẹn hò với cái loại biến thái otaku ghê tởm như anh, gu thẩm mỹ cũng lạ đời quá đấy! Chắc chắn chỉ là đang trêu chọc anh thôi!"
"Hẹn hò... hẹn hò à... hừ hừ... ha ha ha... ha ha ha ha ha ha!"
"! Í... Na... Naoki... cuối cùng cũng hỏng rồi?"
Bỏ ngoài tai Akari đang nhìn tôi với ánh mắt sợ hãi, tôi nằm xuống sàn nhà cười lớn.
Một ngày trôi qua kể từ sau buổi hẹn hò với Hasegawa.
Tối hôm hẹn hò, ngay khi tôi đang lo lắng nên viết gì cho Hasegawa thì Hasegawa nhắn tin đến: "Hôm nay cảm ơn cậu, cậu nghỉ ngơi tẩm bổ cho khỏe nhé." Tôi nhất thời phấn khích, lập tức trả lời: "Tôi mới phải cảm ơn cậu đã đi cùng tôi! Thật sự rất vui! Nhờ có cậu mà tôi khỏe hơn nhiều rồi!" Khoảng mười phút sau có tin nhắn trả lời: "Vậy thì tốt rồi. Vậy thì, chúng ta gặp lại nhau ở trường nhé."
Vậy thì, gặp lại nhau ở trường nhé. Tức là, không cần phải trả lời nữa. Đồng thời ngụ ý trong kỳ nghỉ hè cô ấy cũng không có ý định gặp lại tôi. Không không, tôi biết đây đơn thuần chỉ là sự hoang tưởng của tôi, cô ấy cũng chỉ nói khách sáo mà thôi, nhưng thái độ quá lạnh lùng này, khiến trái tim tôi một lần nữa bị tổn thương. Nhưng tôi vẫn trả lời: "Ừm, cảm ơn cậu đã quan tâm~! Chúc cậu có một kỳ nghỉ hè vui vẻ nhé!" Gửi đi xong quả nhiên không có hồi âm.
Sau đó tôi vẫn không thể thoát khỏi cảm giác cô đơn và trống rỗng khó tả.
Buổi hẹn hò ngày hôm qua, tôi tự nhận là đã rất cố gắng rồi. Nhưng kết quả là, tôi thậm chí còn chưa thể đạt được vị trí "bạn bè". Tôi nên làm gì tiếp theo đây? Tôi hoàn toàn không biết làm thế nào để rút ngắn khoảng cách.
Tôi muốn trốn tránh thực tại, nên đã trốn chạy đến thế giới hai chiều. Dạo gần đây tôi vừa đi chơi vừa mua quần áo nên thiếu tiền, không mua được game mới, nên lấy game người lớn mà tôi nghiện nhất hồi cấp hai từ trên giá xuống, sau một thời gian dài lại chơi lại.
Game rất đơn giản. Chỉ cần biết thông tin hướng dẫn, mất cả ngày là có thể phá đảo. Cũng có thể dễ dàng có được trái tim cô gái đó.
Nhưng thực tế thì... dù cố gắng thế nào, nỗ lực thế nào, mất mấy tháng... vẫn chưa thể trở thành "bạn bè". Giờ phải làm sao đây? Game này khó quá trời.
Chơi lại game người lớn sau một thời gian dài, chỉ khiến tôi hiểu rõ hơn sự khác biệt với thực tế, mà không cảm thấy vui vẻ. (Mặc dù cũng liên quan đến việc tôi đã chơi game này quá nhiều lần nên chán rồi.)
"Ha ha ha... ha ha... haizzz..."
Tôi cười mệt mỏi rồi nhìn lên trần nhà thở dài.
"Cái... cái gì vậy... Naoki kỳ lạ quá... quái dị quá..."
Akari nhìn tôi bằng ánh mắt nghi ngờ.
"Haha... thành học sinh cấp ba rồi, sẽ có rất nhiều chuyện mà!"
"Hả? Anh nói gì? Đây là đang coi thường học sinh cấp hai sao?"
"Không... không phải ý đó..."
Thực tế thời cấp hai của tôi còn là một màu đen tối hơn.
"Nếu như... có chuyện gì không vui xảy ra... thì..."
Akari dường như nói được một nửa, nhưng tiếng chuông điện thoại của tôi vang lên, hoàn toàn lấn át giọng nói của Akari, tôi không nghe thấy gì cả.
"À, tôi nghe điện thoại."
Tôi vội vàng mở điện thoại ra, nhấn nút nghe.
"Alo alo."
Tôi vừa nhấc máy, Akari không hiểu sao cau mày đứng dậy, hùng hổ bước ra khỏi phòng tôi, và đóng sầm cửa lại tạo ra tiếng động lớn. Thái độ đó xem ra hoàn toàn là đang tức giận, nhưng em ấy đột nhiên tức giận cái gì vậy? Thôi kệ, em ấy lúc nào mà chẳng tức giận.
"Alo alo, Kashiwada?"
Akari khiến tôi phân tâm, nên tôi không xác nhận ai gọi đến, nhưng qua ống nghe, tôi nghe thấy giọng nói the thé quen thuộc... là Koigasaki.
"Cậu còn sống à?"
Cô ấy đột nhiên xác nhận sự sống chết của tôi, khiến tôi ngẩn người ra.
"Cái gì vậy, tôi đâu có dễ chết như vậy."
"Còn hỏi tôi cái gì vậy! Cái gì vậy là tôi phải hỏi cậu mới đúng! Hẹn hò thì ra sức cầu cứu tôi, đột nhiên lại không thèm trả lời tin nhắn, tôi còn tưởng cậu chết vì thất vọng sau buổi hẹn hò rồi chứ!"
Ồ ồ, hóa ra cô nàng này cũng lo lắng cho tôi à.
"Nói vậy... tôi quên liên lạc với cậu, xin lỗi."
"Tôi giúp cậu nhiều như vậy, dù gì cũng phải báo cáo cho tôi một tiếng chứ?"
Tôi mất hết sức lực với mọi thứ, ngay cả việc liên lạc với Koigasaki tôi cũng quên luôn rồi.
"Cậu hỏi vậy thì, lời cậu vừa nói đúng một nửa... tôi hẹn hò thất bại chết rồi... mặc dù chưa chết."
"... Ế? Vậy là, cậu hẹn hò thất bại rồi?"
Muốn phán đoán hẹn hò thành công hay thất bại như thế nào, tôi nghĩ không có tiêu chuẩn rõ ràng, nên chỉ có thể tự phán đoán kết quả thỏa mãn được nội tâm của mình là thành công, không thì là thất bại. Với tiêu chuẩn này thì buổi hẹn hò ngày hôm qua của tôi hoàn toàn thất bại.
"Chẳng lẽ cậu không nghe lời tôi, tích cực tấn công đụng chạm cơ thể, nên khiến Hasegawa-san phản cảm..."
"Sao tôi lại làm chuyện đó chứ!"
"Vậy là miễn cưỡng chơi tiếp ở JOYPOLIS rồi phun ra trước mặt Hasegawa-san..."
"Tôi cũng không có làm vậy mà!"
"Vậy cậu thất bại kiểu gì hả?"
"Không, sau đó thì rất bình thường di chuyển đến công viên ven biển Odaiba theo lời cậu nói, đi dạo trên bờ biển..."
"Bị chết đuối trên biển à?"
"Sao lại thế chứ! Không có, chúng tôi nói chuyện rất bình thường..."
「Cậu nói lời lẽ không đúng mực, làm cô ấy tổn thương sao? Ăn nói quấy rối, khiến cô ấy khó chịu ra mặt? Hay nói chuyện ít quá, không khí gượng gạo làm Hasegawa-san không vui?」
「Đâu có!」
À không, cái vụ "nói ít quá, không khí gượng gạo" thì có xảy ra thật, nhưng Hasegawa-san dĩ nhiên sẽ không vì chuyện cỏn con đó mà không vui, cuối cùng bọn tôi cũng nói chuyện được khá nhiều, cũng không đến nỗi khiến không khí gượng gạo đến mức ấy... tôi nghĩ thế.
「Vậy rốt cuộc là hỏng chuyện ở chỗ nào? Hay là cậu cứ lo lắng quá mà chẳng nghe Hasegawa-san nói gì, cứ thế thao thao bất tuyệt chuyện của mình?」
「Không... Tuy tôi cũng có kể chuyện của mình, nhưng bất ngờ là... Hasegawa-san cũng nói khá nhiều.」
「Thiệt hả? Hasegawa-san mà lại nói nhiều đến vậy sao...? Chẳng lẽ cậu đã cố ép cô ấy trả lời...?」
「Không... không phải! Tôi đâu có gặng hỏi... Chắc là vậy... Thật ra lúc chia tay, Hasegawa-san còn cảm ơn tôi vì đã lắng nghe cô ấy nói chuyện.」
「Ơ? Thật hả? Cô ấy cảm ơn cậu ư?」
「Ừm... Còn mỉm cười nữa chứ.」
「Hasegawa-san cười á? Không thể nào, thế thì giỏi quá rồi. Ở trường cô ấy tuyệt đối không bao giờ nở nụ cười đâu.」
Nghe Momo nói vậy, tôi cũng thấy hơi vui. Quả nhiên Hasegawa-san đã thể hiện một thái độ mà bình thường không thể tưởng tượng được. Tôi có thể vui mừng vì sự thật này, phải không?
「Vậy rốt cuộc lí do gì mà cậu lại nghĩ là thất bại rồi suy sụp vậy?」
「...Lúc chia tay, cô ấy nói với tôi đại ý là "sau này mình muốn cố gắng kết bạn".」
「...Cô ấy nói câu này trong bối cảnh nào vậy?」
「À, nói ra thì dài dòng lắm... Tóm lại, cuối cùng cô ấy vừa cảm ơn tôi vừa nói câu đó.」
「Tớ không hiểu câu nói đó có nghĩa gì, cũng không hiểu tại sao cậu lại suy sụp chứ...?」
「Thế nên, cô ấy nói muốn cố gắng kết bạn, có nghĩa là ít nhất cô ấy không coi tôi – người đang ở ngay trước mặt cô ấy – là bạn, phải không?」
「............Ồ, ừm, đúng là vậy...」
Momo nghẹn lời một lúc rồi vẫn phải xác nhận, khiến cảm xúc của tôi lại tụt dốc.
「Nhưng đó lại là một chuyện khác. Việc cô ấy cảm ơn cậu và mỉm cười cũng là sự thật mà, đúng không? Đối với người mình ghét, tớ nghĩ bình thường sẽ không làm thế đâu. Tớ nghĩ Hasegawa-san cũng không phải loại người nói ra những lời trái với lòng mình.」
「Là... là vậy sao...?」
「Ừm, có lẽ đến giờ cô ấy chỉ coi cậu là bạn học bình thường, nhưng ít nhất cậu đã tiến thêm một bước rồi, phải không? Dù không rõ tình hình cụ thể tớ cũng không dám khẳng định, nhưng ngược lại, tớ không hiểu sao cậu lại không thấy vui. Với cậu mà nói thì thế là khá giỏi rồi còn gì? Cũng cố gắng lắm rồi đó chứ?」
Được Momo khen, tâm trạng ủ dột của tôi bắt đầu phấn chấn lên. Quả nhiên là vậy, việc Hasegawa-san mỉm cười và cảm ơn tôi, người nào biết tính cách thường ngày của cô ấy chắc chắn sẽ bất ngờ. Đến Momo, đứa bình thường chỉ toàn dìm hàng tôi mà cũng hiếm hoi lắm mới khen một câu, thì chắc chắn là đúng rồi. Mình còn buồn bã cái nỗi gì nữa chứ.
「Vậy sao... Hay là tôi đã quá tiêu cực rồi...?」
Cảm xúc vui vẻ vừa dâng lên, tôi lập tức nghĩ đến chuyện khiến mình hối hận.
「Khỉ thật, vậy ra lẽ ra lúc chia tay mình nên mở lời rủ cô ấy đi chơi lần nữa mới phải!?」
Nếu ấn tượng của tôi tốt đến thế, thì cô ấy hẳn sẽ đồng ý lời mời chứ? Ý nghĩ tham lam này lại dâng lên.
「Không, việc cậu không làm thế mới đúng.」
Nhưng Momo đã dập tắt ngay ý nghĩ của tôi.
「Ơ, sao vậy?」
「Này cậu, lần này chỉ là tình cờ tớ không đi được nên cô ấy mới đến thôi, nếu ngay từ đầu đã xác định chỉ có hai người, thì ngưỡng cửa sẽ cao hơn nhiều đấy! Tớ nghĩ khả năng bị từ chối là khá cao đấy! Nếu cậu tự tin bị từ chối cũng không suy sụp thì cứ thử rủ xem sao...」
「Thật... thật sao...?」
Quả thật, Momo nói đúng. Lần này cô ấy chịu đi là vì ngay từ đầu đã có tiền đề là ba người bao gồm cả Momo. Hai người đi hẹn hò riêng và ba người đi chơi cùng nhau hoàn toàn khác biệt. Ngược lại, việc tôi coi việc cô ấy đã đi lần này thì lần sau cũng sẽ đi là điều hiển nhiên, thật quá tự mãn. Rủ Hasegawa-san đi hẹn hò, rồi bị từ chối. Nếu chuyện đó xảy ra, tôi nghĩ mình sẽ suy sụp đến mức không thể vực dậy được nữa.
「Muốn rủ cô ấy đi hẹn hò riêng hai người, tớ nghĩ đợi khi hai cậu tình cảm hơn một chút, ấn tượng của cậu tốt hơn rồi hãy thử sẽ chắc chắn hơn.」
「Cũng... phải...」
Có lẽ tôi đã quá vội vàng rồi. Nếu hấp tấp quá mà làm hỏng mọi thứ, thì sẽ thành ra mất cả chì lẫn chài. Xem ra bây giờ tốt nhất vẫn là nên bình tĩnh quan sát tình hình...
Nói cách khác là, trong kỳ nghỉ hè này không thể đi chơi với Hasegawa-san nữa rồi. Cả mùa hè đều không gặp được Hasegawa-san.
Tôi muốn gặp cô ấy ngay bây giờ, nhưng cả mùa hè này lại không gặp được cô ấy, thật quá khó chịu.
Tôi thật sự có thể nhịn đến học kỳ hai sao?
「Cả mùa hè, đều không thể gặp lại Hasegawa-san sao...?」
「Cậu đang kén chọn cái gì vậy! Được hai người hẹn hò riêng là quá tuyệt rồi còn gì! Như tớ đây này... sau đó dĩ nhiên chẳng liên lạc với Suzuki-kun, trong suốt mùa hè cũng chẳng gặp được cậu ấy...」
Tiếng thở dài sâu của Momo vọng qua điện thoại, khiến tôi biết rằng Momo đang rất cô đơn.
「Này, sau này có hoạt động nào mà tớ có thể gặp Suzuki-kun không? Tớ giúp cậu nhiều thế rồi, cậu cũng giúp tớ "sắp đặt" một tí đi chứ.」
「...Kể cả cậu có hỏi thế...」
Suzuki chẳng có chút hứng thú nào với Momo cả, có khi còn hơi sợ nữa là, việc rủ cậu ấy đi chơi cùng vài người bao gồm cả Momo cũng hơi không tự nhiên...
「Đúng là, sao cậu lại không chịu giúp đỡ gì cả. Haizz – bao giờ thì kỳ nghỉ hè mới kết thúc đây... Ở trường thì dù khác lớp cũng sẽ đi lướt qua nhau ở hành lang, ngày nào cũng gặp được mặt.」
Tâm trạng của tôi cũng vậy. Ở trường dù không thể nói chuyện với Hasegawa-san, thì ít nhất ngày nào cũng còn gặp được mặt.
「Ừm, đúng là, bao giờ thì nghỉ hè mới... kết thúc đây.」
Thật không ngờ lại có ngày mình muốn đi học. Đối với một đứa như tôi, từng thấy việc đi học hồi cấp hai thật là đáng chán, thì đây đúng là một sự thay đổi tâm trạng khó mà tưởng tượng nổi, đến bản thân tôi cũng thấy mình thật ghê gớm.
Chúng tôi cùng nhau thở dài một hơi thật sâu, sau đó nói chuyện phiếm một lát, rồi cúp máy.
*
Ngày hôm sau, tôi và Suzuki cùng ăn trưa ở McDonald's tại Akihabara.
Hôm nay tôi hẹn Suzuki đi mua đồ ở Akihabara. Sau khi dạo một vòng Gamers, Toranoana, Animate và mấy chỗ khác, chúng tôi di chuyển đến McDonald's, giờ đang ngồi nghỉ.
「Này này~ Kashiwada này, năm nay cậu có đi Comiket mùa hè không?」
「À~ đi hay không nhỉ...? Dù muốn đi đấy, nhưng mà không có tiền.」
Tôi vừa ăn khoai tây chiên, vừa lơ đãng trả lời câu hỏi của Suzuki.
Mà nếu có đi Comiket mùa hè thì tôi cũng định đi cùng Suzuki thôi.
「Thế còn cậu thì sao Suzuki?」
「Tớ á~ thì rất~~ là muốn đi luôn... Nhưng mà ngày thứ hai mà tớ muốn đi ý, lại trùng vào ngày giỗ hai năm của ông nội, phải làm lễ cúng~.」
「Vậy à?」
Nếu Suzuki không đi được, vậy tôi cũng chẳng đi làm gì... Cũng không có ai đi cùng, lại chẳng có tiền. Doujinshi của các nhóm lớn đằng nào thì sau Comiket mùa hè cũng mua được ở các cửa hàng chuyên bán doujinshi ở Akihabara thôi, cứ đến đó mà mua là được.
「À mà này, cậu bảo muốn đi là ngày thứ hai chứ không phải ngày thứ ba à?」
「Ừ, mục tiêu của tớ là Touhou. Dù ngày thứ ba tớ cũng muốn đi, nhưng ngày thứ hai thì muốn hơn. Cơ mà đằng nào cũng phải về nhà bà ngoại ở dưới quê gần đó, nên kiểu gì cũng chẳng đi được cả hai ngày. Clb mà tớ thích còn ra mắt bản giới hạn của Comiket mùa hè vào ngày thứ hai nữa, không có bán đặt qua bưu điện hay ủy thác gì đâu!」
「Ồ!」
「Tớ muốn lắm luôn ấy! Hơn nữa, tác giả đó hình như là nữ, chỉ vẽ ký họa cho độc giả nữ thôi. Nhưng dù sao thì cũng bó tay rồi, chắc đành phải bỏ cuộc với bản giới hạn đó thôi...」
Suzuki nói xong, phồng má thổi bong bóng vào ly nước ép.
「Đừng có thổi bong bóng nữa chứ. Nếu tớ mà định đi thì đã mua giúp cậu rồi...」
Dù có muốn đi, nhưng chẳng có ai đi cùng cả... Hay là hỏi mấy đứa bạn hồi cấp hai nhỉ...? À, mà mình lại chẳng có tiền.
「À, nói cái này không liên quan lắm, Suzuki này, dạo này cậu có ghé MY HOME không?」
Tôi chợt nhớ ra điều muốn hỏi Suzuki liền mở lời.
MY HOME mà tôi nhắc đến là quán cà phê hầu gái mà Suzuki từng dẫn tôi đến trước đây, cũng là nơi Koigasaki và Sakurai đang làm thêm.
Nếu Suzuki sau này có ghé quán đó, thì rất có thể sẽ gặp Koigasaki đang làm thêm trong bộ đồ hầu gái.
「Ể? Không, hỏi làm gì thế?」
Nghe vậy tôi cũng yên tâm hơn nhiều.
Dù gặp hai người họ cũng không có vấn đề gì, nhưng Koigasaki vốn đã rất căng thẳng khi làm việc rồi, tôi hơi lo nếu cô ấy nhìn thấy Suzuki, liệu có căng thẳng quá mà mắc lỗi lớn không.
「À, thế à... Không không, không có ý gì đặc biệt đâu, chỉ là trước đó tớ có ghé qua, nên nghĩ không biết Suzuki cậu còn hay ghé không thôi.」
「Ể, Kashiwada cậu đi à? Trông cậu có vẻ chẳng có hứng thú gì với mấy quán cà phê hầu gái mà. Đi với ai thế?」
「À, không, một mình thôi.」
「Đi một mình á? Làm gì không rủ tớ với chứ~」
「À... à ừ, vậy lần sau tớ rủ...」
Xem ra nếu có đi MY HOME cùng Suzuki thì phải báo trước cho Koigasaki rồi.
Sau đó, chúng tôi tán gẫu thêm một lúc, đợi đến khi thời gian vừa phải thì rời khỏi McDonald's, ra ga chuẩn bị về nhà.
*
Ngày hôm sau, tôi có ca làm từ mười giờ sáng.
Cứ cảm giác như kỳ nghỉ hè này, tôi hoặc là ở nhà, hoặc là đi làm thêm.
「À, chào cậu, chào buổi sáng!」
Tôi đến chỗ làm, chuẩn bị xong xuôi đi ra quầy thì người đến trước đã chào hỏi tôi.
Gần đây, ngoài Yamamoto-san ra, lại có thêm một người nữa ôn hòa bắt chuyện với tôi. Đó chính là cô gái vừa chào tôi lúc nãy, người được coi là thần tượng (cười) của chỗ làm thêm, Watanabe Aya.
「Chà... chào buổi sáng.」
Tôi hơi lắp bắp đáp lại lời chào. Watanabe hình như bằng tuổi tôi, là học sinh năm nhất của một trường cấp ba khác.
Cô ấy... Watanabe để tóc đen dài thẳng mượt đến eo, dù biết cách ăn diện nhưng trang điểm lại không đậm như Koigasaki, luôn đánh một lớp trang điểm tự nhiên, là một cô gái đáng yêu mang lại cảm giác thanh tú.
Dù có khuôn mặt trẻ con và vóc dáng nhỏ nhắn, nhưng vòng một lại khá đầy đặn, đúng là một cô gái hội tụ mọi yếu tố mà đàn ông yêu thích.
Vẻ ngoài như vậy, cộng thêm giọng nói ngọt ngào, những cử chỉ và giọng điệu đúng chất con gái, cùng với tính cách không ngại ngùng, dễ thân với bất kỳ ai, khiến cô ấy được mọi người ở chỗ làm thêm chiếu cố, trở thành một sự tồn tại như idol của nơi này.
Giữa rất nhiều người lạnh nhạt với tôi (dù có thể là do tôi hoang tưởng...), chỉ có Yamamoto-san và cô bạn Watanabe này là luôn vui vẻ chào hỏi tôi.
Nhưng thực ra, tôi và cô bạn Watanabe này hầu như chưa từng nói chuyện gì ngoài mấy câu chào hỏi và trao đổi công việc.
Sau khi Watanabe chào tôi, cô ấy lại lập tức quay sang tiền bối trong bếp tiếp tục trò chuyện.
「Này Aya, bao giờ em mới chịu đi giao lưu hẹn hò hả~? Anh đợi mãi đấy~」
Gã tiền bối "sở khanh" mà tôi chẳng biết phải đối phó thế nào... Katou hôm nay vẫn đang bắt chuyện với Watanabe.
Katou... Hôm nay hắn ta cũng có ca làm à. Gã này cứ loanh quanh mãi ở đây sao? Hắn ta không có việc gì khác ngoài đi làm thêm à?
「Ể~ Aya lúc nào cũng sẵn sàng mà. Anh Katou phải nói rõ anh thích kiểu con gái nào chứ~!」
「Ể? Kiểu con gái nào ư? Nếu có thể dẫn theo những cô gái khác giống Aya thì anh sẽ...」
「Khoan đã, anh đang nói cái gì thế! Mà bạn bè của Aya ấy, có khối người dễ thương hơn Aya nhiều đấy nhé~」
「Lại nói vớ vẩn rồi~! Làm gì có chuyện đó, con gái dễ thương hơn Aya không phải chỗ nào cũng có đâu, với lại mấy cái vụ dễ thương mà con gái nói thì tuyệt đối không đáng tin, kiểu dễ thương về tính cách thì cũng không tính đâu nhé!」
Haizzz, đúng là mấy lời lẽ khiến người ta rợn tóc gáy chỉ nghe thôi cũng đủ rồi.
Hơn nữa, xem ra tôi... chẳng hề bị cô nàng Watanabe Aya này hấp dẫn chút nào.
Không, cô ấy rất đáng yêu, thực sự rất đáng yêu, hơn nữa còn là kiểu tóc đen thanh tú, đúng gu của tôi.
Nhưng không biết phải diễn tả thế nào, cái kiểu... khí chất "tôi đáng yêu đúng không? Này, tôi đáng yêu thế này cơ mà!" toát ra từ người cô ấy khiến tôi không thể nào chấp nhận được.
Tất nhiên, có lẽ bản thân người trong cuộc không nghĩ vậy, nhưng cái kiểu tự xưng tên mình, hay thường xuyên chớp mắt lộ vẻ nghi hoặc, lại còn hay chu môi ra như mỏ vịt – cái biểu cảm này chắc chắn là cố tình rồi phải không? Ngoài những chỗ đó ra, còn có cả thói quen đưa ngón tay lên miệng, nghiêng đầu khi hỏi chuyện nữa, nhìn chung... tất cả những cái đó chắc chắn là để lấy lòng đàn ông phải không? Tôi nghĩ có lẽ chính những điểm này ở cô ấy là điều khiến tôi không chịu nổi nhất.
Nghĩ kỹ mà xem, xung quanh tôi chẳng có người phụ nữ nào như thế cả. Sự tồn tại của cô nàng Koigasaki thì đúng là hiện thân của từ "ngang ngược", Hasegawa mà tôi thích thì lại là kiểu người hoàn toàn đối lập, còn Sakurai thì cũng chẳng thể xếp vào loại này được.
Giống hệt như hồi làm thêm trước đây, vì thế hôm nay tôi cũng chỉ nghe họ nói chuyện mà không tài nào xen vào được một câu nào, đành tập trung vào công việc ở quầy.
「Thôi tôi đi nghỉ đây~」
Chẳng mấy chốc, hình như đã đến giờ nghỉ của Katou.
Lúc này, tôi nhận ra mình và Watanabe đang ở riêng với nhau.
Trong suốt thời gian làm thêm đến giờ, dù tôi cũng từng ở riêng với vài cô gái khác, nhưng đây lại là lần đầu tiên tôi ở một mình với Watanabe.
Điều này khiến tôi không khỏi căng thẳng. Tôi và cô ấy chưa từng trò chuyện đàng hoàng, nếu mà cứ im lặng mãi thì sẽ ngại lắm.
Nhưng mà nói đi thì cũng phải nói lại, Watanabe là kiểu người dễ dàng bắt chuyện với bất cứ ai, lần nào cũng tươi cười chào hỏi tôi. Khi hai người ở riêng với nhau, không biết cô ấy có chịu khó bắt chuyện với tôi không. Mặc dù gần đây tôi đã có "kháng thể" tốt hơn với con gái nhiều so với trước, nhưng nếu cô ấy chủ động bắt chuyện, mà lại là ở riêng với một cô gái đáng yêu chưa quen nói chuyện, tôi không tự tin mình có thể đối đáp đàng hoàng được.
Thế nhưng, nỗi lo này lại thừa thãi.
Bởi vì dù đã trôi qua bao lâu, Watanabe vẫn không hề bắt chuyện với tôi.
Sau đó, khoảng thời gian rảnh rỗi đến, hầu như chẳng còn khách hàng nào.
Sự im lặng quá mức khiến tôi thấy ngượng nghịu, bèn quay đầu nhìn sang Watanabe đang ở trong bếp.
「............」
Nhìn Watanabe-san mà tôi không khỏi ngỡ ngàng.
Cô ấy vậy mà lại... lôi điện thoại ra từ túi quần rồi cắm đầu vào chơi.
Dù có rảnh đến mấy, rút điện thoại ra chơi trong giờ làm việc... Từ khi đi làm thêm tới giờ, tôi chưa từng thấy bất kỳ thành viên nào làm vậy, ngay cả cái tên cợt nhả như Kato cũng không đến mức ấy.
Watanabe-san hình như phát hiện tôi đang nhìn mình. Ánh mắt cô ấy thoáng chốc dời từ màn hình điện thoại sang tôi.
Khoảnh khắc bốn mắt chạm nhau, chẳng biết có phải tôi ảo giác không... Watanabe-san thoáng hiện vẻ khó chịu trên mặt, rồi lại thản nhiên nhìn về phía màn hình điện thoại như không có chuyện gì.
Giờ tôi mới nhận ra.
Lý do tôi không bị cô nàng Watanabe này cuốn hút.
Là vì cô ấy chẳng hề có hứng thú gì với tôi cả.
Ngay cả hôm nay, một người có vẻ rất thích nói chuyện như cô ấy cũng chưa từng bắt chuyện với tôi lần nào.
Với những nhân viên nam khác, dù có đẹp trai hay không, cô ấy đều tự mình chủ động đến bắt chuyện, đôi khi còn chạm vào người, lộ rõ vẻ thiện cảm.
Thái độ của cô ấy với những người đàn ông khác và với tôi hoàn toàn khác nhau một trời một vực.
Cô ấy chủ động chào hỏi tôi, có lẽ chỉ muốn người khác nghĩ cô ấy là một "cô gái tốt, luôn niềm nở bắt chuyện với mọi người"... Tôi bắt đầu có suy nghĩ như vậy.
Kể cả cô ấy có làm bộ dễ thương, nhưng nếu đối xử tử tế với tôi thì một người ít kinh nghiệm giao tiếp với phụ nữ như tôi, chắc cũng sẽ nghĩ cô ấy có ý tốt ngay thôi.
Tuy nhiên, tôi lại chẳng có thiện cảm với cô ấy... Suy nghĩ này nảy sinh là vì thái độ của cô ấy với tôi thật sự khác biệt.
Phát hiện ra điều này khiến tâm trạng tôi càng thêm tệ hại.
Haizz, vậy mà tôi lại phải ở một mình với người phụ nữ này trong không gian này một lúc...
Ngay lúc tôi đang buồn bã, Kato đã hết giờ nghỉ và quay lại.
"Tôi nghỉ xong rồi nha~"
May quá... Lần đầu tiên tôi cảm thấy sự có mặt của Kato lại quý giá đến vậy.
"A, anh Kato, anh vất vả rồi nha~"
Watanabe-san lập tức thay đổi thái độ, bắt chuyện với Kato. Chiếc điện thoại trên tay cô ấy hình như cũng đã được cất vào túi rồi.
"Cái... cái đó~ Chuyện buổi hẹn hò tập thể ban nãy ấy."
Watanabe-san lại một lần nữa kích hoạt chế độ làm bộ dễ thương.
"Chuyện gì cơ~?"
"Có thể mời cả anh Yamamoto đến nữa không~?"
"...Hả?"
Kato ngạc nhiên tột độ trước câu nói đó của Watanabe-san.
"Sao thế, Aya-chan, em thích anh Yamamoto à?"
"Ơ... Khoan đã, không phải mà~ Anh nói bậy bạ gì thế~!"
Giọng Watanabe-san the thé hơn, và cô ấy liền phủ nhận.
Anh Yamamoto... quả nhiên là một người được lòng mọi người.
Anh ấy vừa đẹp trai, lại giữ thái độ ôn hòa với tôi, làm việc thì có tâm, lại còn được đồng nghiệp làm thêm tin tưởng tuyệt đối, đúng là một người xuất sắc. Tại sao trên đời lại có một người như anh ấy tồn tại chứ?
À, nếu hôm nay có anh Yamamoto ở đây làm cùng thì chắc công việc sẽ vui vẻ hơn một chút rồi.
Watanabe-san có ý với anh Yamamoto à...
Cá nhân tôi thì không muốn anh Yamamoto dễ dàng bị cái kiểu người "hai mặt" chuyên làm bộ dễ thương như Watanabe-san lừa gạt chút nào.
"Mà này Aya-chan, anh Yamamoto thì hơi khó đấy."
"Hả...?"
"Người đó là đồ mê em gái."
"Ố ồ... Khoan đã... Thật... thật á?"
Watanabe-san nghe Kato nói mà dao động ra mặt, còn tôi nghe thấy cũng vô cùng ngạc nhiên.
Anh Yamamoto là đồ mê em gái á? Nghe anh ấy nói hình như có một đứa em gái bằng tuổi tôi...
"Anh ấy cực kỳ cưng em gái, chắc em sẽ không được coi là đối tượng đâu."
"Ể——? Không thể nào... Buồn quá đi mất..."
Có thể thấy Watanabe-san đã chán nản hẳn.
Anh Yamamoto là đồ mê em gái à... Cơ mà anh ấy đúng là rất dịu dàng, việc quan tâm em gái cũng là điều bình thường thôi. Đã là em gái của anh Yamamoto thì chắc cũng dễ thương lắm nhỉ... Tự nhiên tôi lại muốn nhìn thấy cô bé.
Sau đó, tôi cứ thế làm việc xen kẽ các ca nghỉ cho đến sáu giờ tối.
Đã đến giờ tan ca, tôi vào phòng nghỉ của nhân viên thì thấy anh Yamamoto đang chuẩn bị ca làm của mình.
"A, Kashiwada, vừa xong việc à? Vất vả rồi!"
"À, anh cũng vất vả. Anh Yamamoto là ca tiếp theo ạ?"
"Ừm, sáu rưỡi mới bắt đầu, nhưng anh đến sớm quá."
Sau đó, tôi trò chuyện một lát với anh Yamamoto.
Tôi thật sự không rõ lời Kato nói lúc nãy là thật hay giả. Câu "Anh Yamamoto là đồ mê em gái" cứ quanh quẩn mãi trong đầu tôi.
"À, anh Yamamoto..."
"Chuyện gì thế?"
"Em gái anh vẫn ổn chứ? Cái cô bé bằng tuổi tôi ấy."
"À, em gái à... Anh cũng không biết nữa."
"Ủa...? Có chuyện gì vậy ạ?"
"À, không có gì, chỉ là anh không biết em ấy có ổn không thôi. Anh với nó lâu rồi không nói chuyện."
Không nói chuyện...? Rõ ràng là anh em mà lại không có đối thoại sao?
Kể cả em gái tôi có như thế đi chăng nữa, thì cũng chẳng có ngày nào mà tôi không nói chuyện với nó cả.
"Anh... anh không hòa thuận với em gái à?"
"À, ừm... không được hòa thuận lắm, đúng hơn là anh cảm thấy mình bị nó ghét rồi..."
Thật bất ngờ, một người hoàn hảo như vậy mà lại không hòa hợp được với em gái.
Nếu tôi có một người anh tốt như vậy, chắc chắn tôi sẽ tự hào lắm, sao em gái của anh Yamamoto lại ghét anh ấy nhỉ?
Tôi hoàn toàn không tin anh Yamamoto sẽ làm điều gì khiến em gái mình ghét bỏ.
"À, xin lỗi nhé, anh sắp phải vào trong rồi. Vậy nhé Kashiwada, tạm biệt."
"À, vâng."
Mặc dù rất tò mò, nhưng anh Yamamoto đã vào ca mất rồi nên tôi không thể hỏi được gì thêm.
Tuy muốn đợi lần sau gặp rồi hỏi, nhưng "Tại sao anh lại bị em gái ghét bỏ thế?" thì khó mà mở lời được. Có lẽ anh ấy cũng không muốn nói về chuyện này.
Một mình tôi lặng lẽ bước trên đường về.
Trên tàu điện, tôi mở điện thoại ra và thấy tin nhắn Koigasaki gửi đến trong giờ làm.
"Kashiwada có đi Comiket hè không?"
Koigasaki vậy mà lại nói ra một từ otaku như Comiket hè, tôi vừa ngạc nhiên vừa nhắn tin trả lời cô ấy.
"Không có tiền nên chắc không đi đâu... Dù muốn đi nhưng lại không có ai đi cùng."
"Suzuki-san không đi à?"
Quả nhiên là cô ấy chỉ muốn hỏi xem Suzuki có đi không. Dù sao thì ngay từ đầu tôi cũng đã đoán chắc là vậy rồi.
"Suzuki nói có việc cúng bái cần tham gia nên không đi được. Cậu ấy hình như có quyển doujinshi muốn mua, tiếc hùi hụi luôn."
"Vậy hả? Azuki rủ mình đi nên mình cũng đang lén lút nghĩ xem liệu có thể gặp Suzuki-san ở hội trường không... Mà cái doujinshi cậu ấy muốn mua là gì thế?"
Lại muốn giả vờ tình cờ gặp ở Comiket hè à... Nhưng ở một nơi đông người như thế thì dù có cố gắng đến mấy, khả năng không gặp được vẫn cao hơn...
"Hỏi là gì á, tôi nghĩ kể cả có nói thì cậu cũng không hiểu đâu..."
Cái Suzuki muốn là doujinshi thể loại Touhou Project – game bắn súng doujin dành cho nam giới, được bán vào ngày thứ hai của Comiket hè. Tôi giải thích sơ qua cho Koigasaki nghe.
"Ngày thứ hai là ngày 13 hả? Azuki cũng muốn đi vào ngày đó luôn đó!"
"Không, dù sao thì Suzuki cũng sẽ không đi đâu."
"Vậy để tớ đi mua giúp Suzuki-kun cuốn sách cậu ấy muốn nha~!"
Đọc tin nhắn của Koigasaki xong, tôi không khỏi thở dài một tiếng.
Đúng là, nếu Koigasaki mua được cuốn sách mà Suzuki mong muốn bấy lâu, hẳn cậu ấy sẽ vui mừng khôn xiết và biết ơn Koigasaki lắm.
Nhưng mà...
"Cậu định đi Summer Comiket ngày thứ hai à...? Không thể nào! Chỗ đó đông gấp mấy lần hội chợ chuyên đề lận, với lại dù ngày hai không đông bằng ngày ba, nhưng khách nam vẫn rất đông. Với lại, cậu cũng đâu biết tìm cuốn sách Suzuki muốn ở đâu mà mua..."
"Ơ... tìm cuốn đó khó đến vậy sao? Vậy cậu cũng đến giúp tớ đi chứ. Cười"
"Ơ... giúp đỡ thì..."
"Đi cùng đi. Cậu hẹn hò với Hasegawa, tớ đã giúp cậu biết bao nhiêu rồi đấy."
Lại là chiêu uy hiếp này... Nhưng quả thực, từ trước buổi hẹn hò với Hasegawa cho đến lúc đang hẹn, Koigasaki đã giúp tôi rất nhiều... Suy đi tính lại, cuối cùng tôi quyết định vẫn sẽ đi Summer Comiket cùng cô ấy để mua sách giúp.
Số dư tài khoản của tôi đã không còn nổi một nghìn yên, xem ra lại phải rút tiền tiết kiệm từ tiền mừng tuổi thôi... Dù được đi Summer Comiket đáng để vui, nhưng tiền lại sắp hao hụt rồi...
"Dù sao thì tớ muốn đi nhưng cũng chẳng tìm được ai đi cùng... Thôi được rồi, tớ đi với cậu. Mà nhân tiện nói luôn, hình như tác giả chỉ chấp nhận yêu cầu vẽ kí họa lên sách từ khách nữ thôi đó, nên nếu cậu mua được cuốn đó rồi nhờ vẽ thì tớ nghĩ Suzuki hẳn sẽ vui lắm đó."
"Ố ồ~ Thật sao?! Vậy thì tớ nhất định phải mua được cuốn đó và nhờ họ vẽ kí họa lên sách mới được!"
Cuộc trò chuyện đến đây vẫn khá suôn sẻ, thế nhưng tôi chợt nhớ ra một yếu tố bất an.
"À mà nói đến đây thì, không phải cậu định đi cùng với Sakurai-san sao? Liệu tôi đi cùng có ổn không nhỉ...?"
Sakurai-san... Kể từ tin nhắn bí ẩn đó, chúng tôi hoàn toàn không liên lạc gì nữa, nhưng giọng điệu trong tin nhắn lúc đó của cô ấy lại khá dịu dàng. Rốt cuộc là sao chứ? Chẳng lẽ chỉ vì cô ấy đang có tâm trạng tốt sao?
Nếu gặp lại cô ấy, liệu thái độ đã thay đổi rồi không? Hay là lại trở về một Sakurai-san đanh đá, gai góc như trước đây?
"À~ Chuyện đó thì cậu khỏi lo, dù sao thì chính Azuki đã hỏi có nên rủ cậu đi cùng không mà."
Dòng tin nhắn Koigasaki gửi tới khiến tôi kinh ngạc đến mức phải đọc lại một lần nữa.
Sakurai-san hỏi có nên rủ tôi đi cùng ư...?
Kể cả tin nhắn trước đó nữa, Sakurai-san thật sự đã trở nên rất thân thiện, điều này hoàn toàn không thể tưởng tượng nổi với thái độ trước đây của cô ấy.
Bảo là vui thì đương nhiên tôi cũng khá vui, nhưng thành thật mà nói thì chuyện này quá đột ngột, khiến tôi chẳng hiểu chuyện gì đang xảy ra.
"Tại sao Sakurai-san lại đột nhiên trở nên dịu dàng với tớ đến vậy?"
"Dịu dàng hơn á? Cậu nghĩ nhiều quá rồi đó. Cười"
Nghĩ nhiều quá... Có phải tôi nghĩ nhiều thật không đây... Đúng là, hiện tại cô ấy chỉ tử tế với tôi qua tin nhắn thôi, chứ chưa hề tử tế trực tiếp bao giờ.
Dù sao thì cứ tạm gác chuyện của Sakurai-san sang một bên, cứ thế chúng tôi quyết định ba người sẽ cùng đi Summer Comiket ngày thứ hai. Loại doujinshi tôi muốn mua cũng trùng hợp thay lại đúng vào ngày thứ hai, quả là một sự trùng hợp bất ngờ.
Tôi dặn Koigasaki phải chuẩn bị tinh thần cho việc đông người đến nghẹt thở, đàn ông toàn mùi mồ hôi khó chịu và nóng chết người, rồi chốt là sẽ gặp nhau tại ga cổng chính Trung tâm Triển lãm Quốc tế vào ngày 13 tháng 8.
"Đã quyết định rồi thì phải mua sổ tay sự kiện... Cuốn đó đắt lắm đó nha... Khoảng hai nghìn yên lận, ba đứa mình chia nhau được không? Cậu cũng hỏi Sakurai-san xem có đồng ý không nha."
"Sổ tay sự kiện á? Cái đó là gì vậy, không mua thì không được đi Summer Comiket hả?"
"Cũng không đến nỗi vậy, nhưng không có nó thì cậu sẽ không biết cái gì ở đâu cả, nên mua thì chắc chắn sẽ tốt hơn. Nhất là cậu chắc chắn sẽ bị lạc đường..."
"Ồ... cậu tự đi hỏi Azuki chẳng phải tốt hơn sao, tớ thì sao cũng được."
"À với lại cuốn sách của Suzuki mà cậu muốn mua ấy, đó là sách của những nhóm tác giả lớn, có vị trí đắc địa (sát tường) đó, không biết khi nào sẽ bán hết nên cứ đi càng sớm càng tốt. Tóm lại, cứ hẹn tầm sáu giờ ở ga cổng chính Trung tâm Triển lãm Quốc tế đi. Gặp nhau giờ này có ổn không? Đi chuyến tàu đầu tiên có kịp không?"
"...Sáu giờ á? Cậu nói là sáng á?"
"Tất nhiên rồi."
"Ơ... ơ——? Thật là... khó hiểu quá đi! Sao mà phải đi sớm đến vậy chứ!"
Koigasaki phản ứng dữ dội hơn tôi tưởng, với tôi thì cô ấy lúc nào cũng vậy nên đã thành chuyện đương nhiên rồi, nhưng điều này cũng khiến tôi nhận ra, đúng là khung giờ này sẽ làm người bình thường giật mình.
"Cậu nghĩ chúng ta phải đi vào giờ này là vì ai chứ? Cuốn sách cậu muốn mua giúp Suzuki đó, hoàn toàn không thể đoán trước được họ in bao nhiêu cuốn hay sẽ bán nhanh đến mức nào đâu. Dù gì thì đó cũng là nhóm tác giả siêu nổi tiếng, có vị trí sát tường mà. Nhưng nếu đi vào giờ này thì tôi nghĩ chắc sẽ mua được thôi."
"Ồ... Mấy ông *otaku* cũng dậy sớm ghê ha... Dù sao thì, tôi hiểu rồi."
Đối với người bình thường, chắc họ sẽ không thể hiểu nổi tại sao phải đi chuyến tàu đầu tiên để đến Comiket đâu, thực tế thì lần đầu tiên tôi đi cũng kinh ngạc lắm. Thế nhưng, nếu chỉ vì phải dậy sớm mà đã chùn bước thì làm sao có thể tham gia Summer Comiket được chứ.
"★Kinh nghiệm đi Summer Comiket
* Đồ dùng cần thiết: Tiền (nếu có thể thì càng nhiều tiền lẻ càng tốt), đồ uống lạnh, quạt giấy hoặc quạt nan, trò chơi hay vật dụng để giết thời gian.
* Ngoài ra, nhất định phải ăn sáng. Mang giày dễ đi. Đêm hôm trước phải ngủ thật ngon, có đủ sức khỏe mà tham gia. Nếu giữa chừng cậu mà than nóng, than hôi, than khó chịu, muốn về, hoặc giở trò mè nheo thì tôi sẽ không thèm để ý đến cậu đâu."
Tôi gom hết những điều cần lưu ý khi đi Comiket mà mình nghĩ ra được vào một tin nhắn rồi gửi đi. Tôi thật là tốt bụng quá mà.
"……Ơ? Cái này, tớ đọc không hiểu lắm... Định đi leo núi à? Hay là đi bộ đường dài? Summer Comiket tổ chức trên núi à? Chẳng phải ở Odaiba sao?"
"Tất nhiên là ở Big Sight của Odaiba rồi, nhưng cậu đừng có mà coi thường Big Sight đó nha."
"Mua mấy cái doujinshi gì đó mà mệt đến vậy sao?"
"……Cậu cứ đi rồi sẽ biết. Dù cậu không muốn cũng vậy thôi."
Ngay cả tôi, người đã từng một lần bị sốc nhiệt phải đưa vào phòng y tế, cũng đã nói vậy rồi, chắc chắn không sai vào đâu được.
Sau đó, tôi thông qua Koigasaki để truyền đạt lại thời gian, địa điểm tập trung và chuyện sổ tay sự kiện cho Sakurai-san. Thế là ba người chúng tôi sẽ cùng tham gia Summer Comiket rồi.