Tôi rời tổ đội hạng A, cùng các học trò cũ tiến vào tầng sâu mê cung

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Kẻ ngây thơ, người từng trải, và câu chuyện tình của hai chúng ta

(Hoàn thành)

Kẻ ngây thơ, người từng trải, và câu chuyện tình của hai chúng ta

Nagaoka Makiko

Kashima Ryuuto là một cậu nam sinh tẻ nhạt, buồn chán. Trong một trò chơi trừng phạt, cậu đã bị buộc phải tỏ tình với Shirakawa Runa, cô nàng nữ sinh nổi tiếng nhất trường.

90 161

Kiếm Tu Vay Nợ, Không Trả Được Đành Hóa Kiếm Nô

(Đang ra)

Kiếm Tu Vay Nợ, Không Trả Được Đành Hóa Kiếm Nô

柠檬不咋甜诶

“Vậy nên, ngài có thể nghe tôi nói hết lời và đừng… đừng cởi áo được không?! Tôi đến để hỗ trợ…”

15 51

Nguyền Kiếm Cơ

(Đang ra)

Nguyền Kiếm Cơ

Luo Jiang Shen, Carrot Sauce

Một học sinh cao trung tên là Lily, trong thân xác tuyệt mỹ, cao ráo của một người Tiền bối, đã đến với một thế giới Heian song song đầy hắc ám và bí ẩn. Thiếu nữ đơn độc tự mình trải nghiệm Bách Quỷ

159 359

Trở thành phù thuỷ trong thế giới tràn ngập ma quái

(Đang ra)

Trở thành phù thuỷ trong thế giới tràn ngập ma quái

吃土的书语

Day 101: Giờ đây tôi không còn sợ hãi gì nữa! Mặc vào bộ váy dài của phù thủy, tôi đã trở thành một câu chuyện ma quái!

254 4536

Pháo Hôi Lại Nuôi Dưỡng Sư Muội Qua Đường Thành Phượng Ngạo Thiên

(Đang ra)

Pháo Hôi Lại Nuôi Dưỡng Sư Muội Qua Đường Thành Phượng Ngạo Thiên

Katena

Nhân vật chính: "Ta một lòng một dạ với nàng..."

300 1410

Yuri Tama: From Third Wheel to Trifecta

(Đang ra)

Yuri Tama: From Third Wheel to Trifecta

toshizou

Giờ thì Yotsuba chỉ còn một lựa chọn: giữ kín chuyện "hẹn hò hai nơi" đầy tai hại này, và cố hết sức khiến cả hai cô bạn gái của mình được hạnh phúc nhất có thể!

19 56

Vol 1 - Chương 8: Sai lầm và hiểu lầm của Simon (góc nhìn Thunderpike)

(Góc nhìn của Simon – Hiệp sĩ, thủ lĩnh của nhóm "Thunderpike")

...Tình hình thật sự tệ.

Có lẽ là do thành viên mới tạm thời?

Lẽ ra tôi nên cho cả nhóm luyện phối hợp kỹ hơn trước khi xuất phát.

“Barry! Có tiếp viện quái vật từ lối đi phía tây! Giữ chân chúng nó lại!”

“Không rảnh đâu! Bên này cũng đang vã mồ hôi hột rồi!”

Tệ thật, nếu cứ thế này sẽ không trụ nổi trước đợt tấn công của quái vật.

Chúng tôi sẽ bị áp đảo mất.

“Cork! Giữ vị trí, đừng để chúng nó áp sát!”

“Giữ kiểu gì!? Tôi đâu phải tanker!”

Thành viên mới là một B-rank “Ranger/Thief”.

Tôi chọn hắn thay Yuke – cái tên Xích Ma Đạo Sĩ vô tích sự kia – vì nghĩ ít ra cũng giúp được phần nào.

Nhưng đến giờ thì... chẳng thấy ích lợi đâu.

...Không, nghĩ kỹ lại thì, hôm nay quái có vẻ mạnh bất thường.

Bọn tôi từng nhiều lần càn quét mê cung “Tàn tích Vương thành Aurias” này rồi.

Tầng sâu nhất từng đi được là tầng 17.

Vậy mà giờ mới tầng 4 đã bị cầm chân.

“Quái gì vậy!? Mấy con này như lên cấp hết rồi ấy!”

Barry – chiến binh – đang phải lùi lại.

Đối thủ là bầy Sói đầu cá sấu – Crocgarm.

Loại quái này từng là mồi quen thuộc của bọn tôi.

Vậy mà lần này thì nhanh hơn, lì đòn hơn, và nguy hiểm hơn hẳn.

“Chẳng lẽ tụi quái này bị cường hóa!?”

“Mấy người... đùa à? Với cái đội hình này mà cũng mò vào đây được hả?”

Cork – người mới – vừa đánh vừa lườm tụi tôi với ánh mắt khó hiểu.

“Áaaa!!”

Một con Crocgarm vượt qua tuyến trước, ngoạm lấy Jamie.

Sao nó xuyên được phòng tuyến dễ vậy!?

“Chết tiệt! Jamie!!”

Tôi muốn lao tới, nhưng trước mặt là ba con Crocgarm khác.

Quay lưng thì chỉ có nước bị vồ ngay.

Nhưng nếu cứ đứng yên thì...

Jamie đang bị cắn lắc qua lắc lại, trông như sắp lịm đi rồi.

“Camilla! Hồi phục ngay!!”

“Tôi... hết ma lực rồi!”

Không thể nào!

Mới vào chưa được bao lâu mà?

Bình thường lên tầng 5 cũng chưa cạn ma lực bao giờ!

Sao lại thành ra thế này!?

Cái gì đã thay đổi?

Tên Yuke vô dụng đã rút khỏi nhóm.

Tôi tuyển người có khả năng chiến đấu hơn để thay thế.

Lẽ ra tình hình phải suôn sẻ hơn mới đúng.

“Khốn kiếp!”

Barry vung rìu, quét ngang đàn quái, cố giữ vững vị trí tiền tuyến.

Tôi lợi dụng thời cơ, nhắm vào con Crocgarm đang định vồ Camilla sau khi buông Jamie.

“Cork! Hỗ trợ đi!”

“Biết rồi, đừng gào nữa!”

Tôi xông lên, tung đòn chém ngang đầy lực.

(Chắc chắn trúng rồi!)

Tôi tin cú này sẽ hạ được nó.

...Không, nó vẫn chưa gục.

Thường thì một nhát đó là đủ kết liễu!

Dù vậy, cũng đã đẩy lùi nó khỏi tuyến sau.

Giờ là cơ hội.

“Rút lui!!”

Tôi bế Jamie – vẫn còn thoi thóp – rồi phóng về phía cầu thang.

“Cork! Chặn hậu! Dùng tên cản đường tụi nó!”

“Muốn tôi làm mồi à!?”

Hắn vẫn chạy ngang hàng tôi, phớt lờ lệnh.

Phía sau, Barry và Camilla vừa đánh vừa rút, bầy Crocgarm đuổi sát.

Cuối cùng, cả nhóm cũng...

“Hộc... hộc... Hình như thoát rồi...”

Bọn tôi đến được khu vực cầu thang, ai nấy thở hồng hộc.

“Jamie, ổn chứ?... Jamie?”

Tôi đặt cô xuống sàn, hơi thở cô ấy đứt quãng, sắc mặt tái nhợt.

“Camilla, hồi phục đi!”

“Tôi đang thiền để hồi ma lực... Xin hãy chờ chút...”

“Thế còn Ma dược hồi ma lực?”

“Tôi không mang theo...”

Vô lý.

Camilla chưa từng cạn ma lực ở tầng nông.

Và bình thường nếu hụt ma lực là sẽ uống Ma dược hồi ma lực.

“Khụ... hộc... hộc...”

Jamie ho ra máu, hơi thở càng lúc càng yếu.

Không thể để cô ấy mất ngay tại đây.

“Thuốc trị thương! Có ai mang không!?”

“Tôi không có! Việc đó trước giờ là của thằng lo vặt kia mà!”

“Cork!? Cậu có không?”

Tôi hỏi, và hắn miễn cưỡng lôi ra một lọ thuốc nhỏ.

“Đưa tôi!”

“Khoan. Cái này tôi bỏ tiền mua. Đâu có lý gì phải đưa không?”

“Cái gì!? Người ta sắp chết tới nơi rồi!”

Cork thở dài, rồi ném lọ thuốc cho tôi.

“Tính mạng người ta treo lơ lửng mà cậu còn phân bua kiểu đó à?”

“Chính anh nói là đồ tiêu hao ai chuẩn bị nấy. Đừng tự cho là chuyện đó là nghĩa vụ của tôi.”

“Khốn thật... Lo cho Jamie trước đã.”

Tôi rưới thuốc lên vết thương Jamie, trong khi Camilla tiếp tục thiền.

Chỉ còn biết trông vào vận may.

──Vài tiếng sau.

May là Jamie vẫn sống.

Khi về tới Finis thì trời đã tối mịt.

Từ khi thành lập “Thunderpike”, chưa bao giờ nhóm rơi vào tình cảnh như hôm nay.

Tất cả chỉ vì tên thành viên mới ích kỷ và vô trách nhiệm.

Là thủ lĩnh, tôi không thể bỏ qua.

“Cork, cậu không có tinh thần đồng đội. Cách hành xử như vậy không phù hợp.”

“Ờ, tốt thôi. Tôi cũng chả muốn dây với cái nhóm ‘Thunderpike đầy triển vọng’ nữa. Toàn lũ không biết tự lượng sức.”

Mặt dày thật.

Dám đổ lỗi cho cả nhóm trong khi bản thân chẳng ra gì.

Ít ra thì tên Yuke còn biết hạn chế của mình mà không vướng chân ai.

“Nếu cậu còn định ở lại, thì nên suy nghĩ kỹ trước khi mở miệng.”

“...”

Một nhịp im lặng.

Rồi Cork gào lên:

“Chịu hết nổi rồi! Tôi rút khỏi tổ đội đây!”