“Ồ, bội thu thật đấy.”
Trên đường trở về Finis, ngồi trên chiếc xe ngựa lắc lư, tôi nở nụ cười mãn nguyện.
Cũng phải thôi, rương báu xuất hiện sau khi hạ con trùm tầng chứa đầy khoáng thạch và thỏi kim loại, trong đó có cả Ma thiết khoáng quý hiếm.
Mấy cái rương báu kiểu này là một trong những hiện tượng kỳ quái gọi là “Phúc lành của mê cung”.
Tụi nó cứ đùng một cái mà xuất hiện, chẳng theo quy luật gì.
Bên trong thì từ vàng bạc, châu báu đến rác rưởi đủ cả, thi thoảng còn đào ra được cả đạo cụ ma pháp quý hiếm nữa.
Nói không ngoa, đây chính là một phần của “giấc mộng lãng mạn” khi thám hiểm hầm ngục.
Tuy lần này không có món đạo cụ nào cho mấy tay mơ mộng săn báu vật, nhưng với bọn “Clover” vẫn còn lưỡng lự chuyện xuống tầng sáu thì đây đúng là cứu cánh.
Lần tới, nếu bốn người cùng hợp lực vượt qua, tụi nhỏ sẽ có thể tiến vào tầng sáu mà không phải bận tâm nữa.
“Thế, mấy em thấy người mới này thể hiện sao nào?”
“Kiểu… khác hẳn đẳng cấp ấy ạ.”
“Quá đỉnh luôn, em ngạc nhiên lắm luôn…”
“Bữa ăn… ngon lắm.”
Riêng đánh giá của Rain nghe hơi lạ, nhưng chắc tạm xem là ổn?
“Nếu thấy tôi có ích thì tốt rồi. Nhưng mà… có thấy khó xử khi tôi đột nhiên gia nhập không?”
Thật ra tôi đang hơi hối hận vì tỏ ra ta đây là tiền bối quá đà.
Tân binh có cách của tân binh.
Đang ở cái giai đoạn cần va vấp học hỏi, mà lại có một người khác hẳn về cấp độ lẫn kinh nghiệm nhảy vào thì chắc là khó chịu lắm.
Nếu cảm thấy không thoải mái thì có lẽ tôi nên rút sớm thì hơn.
“Em thì hoàn toàn không sao! Siêu vui luôn ấy!”
“Anh nghĩ nhiều quá đấy, Yuke-san. Em lại thấy ngại vì dựa dẫm quá nhiều vào anh cơ.”
“Em thì muốn đi cùng Yuke. Anh biết nhiều điều thú vị.”
“Ơ… vậy hả?”
Rain nắm lấy vạt áo tôi.
“Yuke, nãy giờ đang tính rút đúng không? Không được đâu.”
“Hả? Gì cơ?”
“Anh thấy tụi em làm gì sai à?”
Cả ba người lần lượt níu áo tôi, khiến tôi khựng lại.
Đừng nhìn tôi bằng ánh mắt đó chứ.
“Không, nếu mấy em không thấy phiền thì tốt…”
Tôi chỉ lo việc một gã như tôi—người từng làm giảng viên, lại lớn tuổi và khác biệt cả về cấp bậc—chen vào một tổ đội toàn các cô gái mới vào nghề sẽ ảnh hưởng đến lòng tự trọng và khát vọng phiêu lưu của các em ấy.
Không biết có hiểu ý tôi không, mà Silk vỗ tay đánh bốp và đưa ra một đề nghị… kinh khủng.
“Vậy thì hãy để Yuke-san làm tổ đội trưởng đi.”
“Hả?”
“Cho tới giờ em tạm đóng vai trò đó, nhưng tụi em chưa có tổ đội trưởng chính thức. Thậm chí tên tổ đội còn chưa đặt nữa cơ mà.”
“Ơ nhưng mà… sao lại là tôi chứ?”
Tôi còn đang lúng túng thì cô nàng Dark Elf nắm lấy tay tôi, mỉm cười dịu dàng.
“Vì rốt cuộc thì Yuke-san vẫn là thầy của bọn em mà. Lúc Marina nói sẽ kéo thầy vào tổ đội, em cũng bất ngờ lắm đấy. Nhưng chắc chắn là do tinh linh dẫn dắt rồi.”
…Có khi đó là tinh linh của sự liều mạng và chủ quan quá mức ấy.
Vừa vào tổ đội có một ngày mà đòi làm tổ trưởng là hơi điên rồi đó!
“Em cũng đồng ý! Giao cho Yuke là yên tâm rồi!”
“Ừm. Có nhiều kinh nghiệm… nữa.”
“Này này này…”
“Tên ‘Clover’ cũng là tụi em nghĩ ra sau khi Yuke vào nhóm mà. Hôm nay mới coi như ngày thành lập luôn đó.”
Silk và Rain cùng gật đầu theo lời Marina.
…Có vẻ tôi không chạy thoát được.
“Thật sự ổn chứ?”
“Chắc chắn rồi! Có anh là tụi em yên tâm hẳn luôn!”
Đừng tin đàn ông dễ thế chứ, Marina…
Nhưng mà, nếu giữ vai trò tổ đội trưởng giúp tôi dễ hỗ trợ những điểm yếu của mấy đứa này hơn, thì cũng đáng.
Biết đâu có thể giúp tụi nhỏ tránh được vài rủi ro trong tương lai.
“…Được rồi. Nhưng nếu thấy tôi không đủ năng lực thì cứ nói nhé.”
Tôi gật đầu có phần miễn cưỡng, và ba cô nàng thì vỗ tay reo vui.
* * *
Sau khi quay lại Finis được hai tiếng, tụi tôi đã làm thủ tục “Đăng ký tên tổ đội” ở hội, và xác nhận hoàn thành nhiệm vụ.
Tuy tiền công không cao lắm, nhưng con cua thép Steel Crab mang về có tình trạng tốt nên bán được giá khá cao, thế là đủ hài lòng.
“Khà~! Mệt ghê~!”
Marina đã thay đồ thường phục, cầm cốc bia đầy và nốc một hơi.
Uống cũng ra dáng lắm chứ.
“Làm tốt lắm. Hoàn thành nhiệm vụ an toàn là tốt rồi.”
“Nhờ có Yuke-san cả đấy ạ.”
“Ừm… chuỗi phép thuật đó, đúng là quá đỉnh…”
Rain rụt rè đẩy một đĩa tôm chiên về phía tôi.
“Hử?”
“Cái này ngon lắm. Anh ăn thử đi.”
…Tôi suýt rơi nước mắt.
Tôi từng bị giành mất đồ ăn, nhưng chưa từng được ai chia phần bao giờ.
“Cảm ơn em.”
“Ngon, đúng không?”
“Ừ.”
Tôi mỉm cười đáp lại Rain rồi lấy ra một túi tiền nhỏ, để lên bàn.
Là tiền công từ nhiệm vụ và tiền bán con Steel Crab với mấy thứ linh tinh khác.
“Silk, từ trước tới giờ ba en chia tiền kiểu gì thế?”
“Em gom lại hết để em quản lý.”
“Hả?”
Cái này hơi bất ngờ.
Cách này không phổ biến với những tổ đội có tư duy cá nhân cao.
“Kiểu như… tiền tiêu vặt ấy! À, mà giờ có Yuke rồi, chắc phải đổi lại?”
“Phải đó. Thầy đã là tổ trưởng rồi mà. Nếu thầy muốn tự quản thì em sẽ rút toàn bộ từ tài khoản của em.”
“Không, không cần thay đổi gì lớn đâu… Nhưng tại sao lại làm vậy?”
Tôi hỏi, và Silk gật đầu.
“Vì em định mua một nơi làm căn cứ trong tương lai. Ở trọ mãi thì cũng không thoải mái.”
“À, ra vậy…”
Thì ra các em ấy tiết kiệm vì có mục tiêu rõ ràng.
“Nếu vậy thì cứ giữ cách đó đi. Gửi tiền vào ‘kho bạc tổ đội’ nhé?”
“Vâng. Dù sao tụi em cũng đã đăng ký tổ đội chính thức rồi. Nhưng… thật sự ổn ạ?”
“Tôi không vào rồi bắt tụi em thay đổi hết mọi thứ đâu.”
Thực tế thì nhiệm vụ lần này gần như chẳng tốn vật phẩm gì.
Nếu rảnh thì tôi sẽ tự làm rồi bán bớt, vậy thì tổ đội cũng không bị lỗ vốn như trước nữa.
“Vậy thì, từ giờ mong được giúp đỡ.”
Tôi nâng cốc lên chúc mừng, thì một tiếng hét vang lên từ phía cửa quán rượu.
Có chuyện gì à?
“Chịu hết nổi rồi! Tôi rút khỏi tổ đội đây!”
Một câu nói nghe quen quen vang vọng khắp quán.