Ở tầng năm của mê cung Tàn tích hầm mỏ Paintal, con quái giữ cửa là một con cua khổng lồ to bằng cỡ một chiếc xe ngựa nhỏ, có tên là Cua Thép Steel Club.
Đúng như cái tên, nó có lớp vỏ cứng như thép và là một đối thủ khó nhằn đến mức người ta nói rằng nhất định phải dùng đến ma pháp mới hạ được.
Với những mạo hiểm giả mới vào nghề thì đây là một con boss cực kỳ nguy hiểm.
“Tạm thời, để tôi đánh trước một mình.”
“Ơ, anh có ổn không đó, Yuke?”
Marina lo lắng hỏi, tôi chỉ gật đầu đáp lại.
“Với tư cách là đàn anh và là người mới trong tổ đội, cho tôi làm chút màu mè nhé.”
Tôi lấy thiết bị phát trực tiếp mạo hiểm ra khỏi túi và thả lơ lửng giữa không trung.
Đó là đạo cụ ma pháp ghi hình tự động bay lơ lửng – Gopro-kun.
“Anh định phát sóng hả?”
“Không, chỉ để ghi hình thôi. Tôi ghi lại hết các trận đánh boss tầng để sau còn xem lại.”
Rain chăm chú nhìn Gopro-kun đang lơ lửng, trông cực kỳ hứng thú.
Cô bé này thật sự mê mấy món đạo cụ ma pháp nhỉ.
“Hay là mình phát live luôn đi!”
“Hả? Ờ thì cũng được thôi… nhưng sao lại muốn vậy?”
“Tại thấy vui mà!”
Câu trả lời thẳng ruột ngựa ghê.
“Thế thì anh đăng ký phát sóng cho tổ đội nhé… À mà này, anh chưa biết tên tổ đội của ba em đó.”
“Xin lỗi ạ… bọn em vẫn chưa có tên nhóm, cũng chưa đăng ký tổ đội chính thức nữa…”
Silk nói nhỏ xíu, trông có vẻ ngại.
Không cần phải buồn đâu mà.
Nhiều tổ đội cũng bắt đầu như vậy thôi.
“Vậy mình đặt luôn bây giờ đi!”
“Có ý tưởng gì chưa?”
Marina – người đề xuất – bỗng trở nên ấp úng.
Không lẽ chưa nghĩ gì cả à…?
Trong lúc tôi nghĩ vậy thì có một giọng nho nhỏ lên tiếng:
“──…‘Clover’. À, vì Yuke là lá thứ tư may mắn!”
“Ô, hay bất ngờ ghê, nhất là từ Marina đấy.”
“Ừm. Em thấy tên đó hay.”
Lưng tôi hơi ngứa vì ngượng, nhưng nếu ba đứa thích thì cứ vậy đi.
“Rồi, vậy lát nữa về ghé hội mạo hiểm giả đăng ký tổ đội luôn. Trước mắt thì… xong, setup xong rồi. Buổi phát sóng đầu tiên của tổ đội Clover sẽ là trận đấu của tôi với boss tầng. …Chờ đã, có ổn không ta?”
Buổi đầu mà lại để thành viên mới như tôi solo thì có kỳ không?
Không phải nên có cảnh cả bốn người cùng hành động thì hơn sao?
“Ổn mà!”
…Vậy là ổn.
“Vậy thì bắt đầu thôi.”
Tôi cường hóa bản thân đến mức tối đa rồi mở cánh cửa bước vào phòng boss.
Giữa căn phòng lớn được thiết kế như một đấu trường tròn, con boss đang ở đó.
Cua Thép Steel Club nhận ra tôi, kêu cộp cộp hai càng như đe dọa.
Trong lúc nó còn đang làm trò đó, tôi đã vung tay liên tục bắn ma pháp.
“<Tê liệt Paralyze>, <Làm chậm Slow>, <Kịch độc Venom>, <Suy sụp Collapse>, <Mù lòa Blindness>…”
Tôi thi triển liên tiếp các phép yếu hóa bằng Quick Cast – tốc niệm, nhắm vào con Cua Thép đang lao tới.
“Ghê quá…!”
Tôi nghe tiếng Rain trầm trồ nhỏ xíu vọng từ phía cửa.
Từ trước đến giờ tôi toàn bị đánh giá thấp, nên được đàn em công nhận thế này cũng thấy vui vui.
Tôi làm chậm và hạn chế chuyển động của nó bằng Paralyze và Slow, rồi dần dần đầu độc bằng Venom.
Cua Thép giờ không nhìn thấy gì, chỉ múa càng vào khoảng không.
Càng vùng vẫy thì chất độc càng lan nhanh trong người nó.
“…<Trọng lực Gravity>.”
Tôi tung thêm đòn yếu hóa cuối cùng khi nó đã kiệt sức.
Đây là ma pháp làm tăng trọng lực lên cơ thể đối thủ để giảm tốc độ.
Với con Cua Thép đang bị suy yếu vì Venom và Collapse, đây là đòn chí mạng.
Cơ thể không còn chịu nổi sức nặng tăng gấp đôi, nó đổ rầm xuống đất và nằm im.
Tôi cảm nhận rõ các hiệu ứng yếu hóa lần lượt biến mất – dấu hiệu cho thấy mục tiêu đã bị tiêu diệt.
Vì ma pháp yếu hóa không thể tác dụng lên xác chết mà.
“Xong xuôi rồi. …Cảm ơn đã theo dõi! Kết thúc phát sóng.”
Tôi kết thúc buổi live mà chắc chẳng ai xem, rồi quay lại cười với ba đứa đang đứng phía sau.
“Thấy sao nào?”
“Ghê thiệt đó!”
Marina nhào tới ôm tôi luôn.
“Ugh…”
Bị ôm với bộ giáp kim loại thế này cũng đau phết đó.
Nếu được thì lần sau tháo giáp ra rồi ôm cũng được mà.
“Tuyệt quá trời! Em không ngờ lại có kiểu đánh thế này luôn á!”
“Em cũng bất ngờ ạ. Không ngờ chỉ với ma pháp yếu hóa mà lại có thể hạ được boss tầng…”
“Vừa rồi, anh dùng phép liên tục mà không cần niệm chú… Em chưa từng thấy ai làm được vậy luôn!”
Tôi thấy nhẹ cả người vì dường như đã được chấp nhận.
Hồi còn trong Thunder Pike, người ta chê tôi đánh không “hấp dẫn” nên chẳng cho thể hiện gì cả.
“Cũng bình thường thôi mà.”
“Không, thật sự ngầu luôn ấy!”
Tôi cười khổ khi thấy Marina vui như mở hội, rồi đến gần xác con Cua Thép.
Con này to thật, chắc bán được giá lắm.
“Thôi để hội lo vụ giải thể đi.”
Tôi nhét toàn bộ xác nó vào Túi ma pháp Magic Bag rồi giục ba đứa ra cầu thang.
“Nhưng… không biết có ổn không nữa. Tụi em cứ để anh gánh thế này…”
“Vậy lần sau bốn đứa mình cùng chiến. Đâu phải trận nào cũng suôn sẻ như lần này.”
“Nếu anh nói vậy thì… vâng.”
Silk hơi nghiêm túc quá, nhưng em ấy là người suy nghĩ chín chắn.
Chỉ là vì cẩn trọng quá nên chưa thể phát huy năng lực thôi.
Nếu tự tin hơn, chắc chắn sẽ trở thành một mạo hiểm giả giỏi.
“Rồi, trước khi xuống cầu thang thì mở cái đó ra chứ nhỉ.”
Chỗ tôi chỉ, ngay nơi con Cua Thép vừa nằm, một cái rương báu đã hiện ra từ lúc nào.