──Khu rừng ven hồ Ordan.
Nơi này cách Finis khoảng một ngày đi bộ, hoặc nửa ngày nếu đi bằng xe ngựa, là một vùng rừng khá rộng.
Ở trung tâm khu rừng là hồ Ordan, nơi được cung cấp nước từ thác Yormun ở thượng nguồn.
Dòng nước của thác Yormun bắt nguồn từ một dòng suối ngầm chảy ra từ một hầm ngục cổ xưa gần đó, và người ta đồn rằng sâu trong hầm ngục có một đạo cụ ma pháp không ngừng tuôn nước vĩnh viễn.
Tạm bỏ qua tin đồn đó, thì việc dòng nước này chứa ma lực chất lượng cao là sự thật.
Là một luyện kim thuật sư, tôi thỉnh thoảng cũng tới đây để lấy nước.
Bản thân nước cũng là nguyên liệu dùng trong luyện kim.
Ngoài ra còn có những viên hoàn thạch cho đạo cụ ma pháp, và các loại thảo dược ma lực mọc hoang quanh vùng – tất cả đều là thứ thiết yếu với cuộc sống ở Finis.
Lần này, yêu cầu là thu thập những viên hoàn thạch để dùng cho đạo cụ ma pháp.
Nhưng nếu tình trạng này kéo dài, cả dược phẩm lẫn thuốc hồi phục cũng sẽ bắt đầu khan hiếm.
Với người đưa ra yêu cầu, đây đúng là nhiệm vụ đáng giá bậc C.
…Mười phần thì tám chín là yêu cầu đến từ Hội mạo hiểm giả.
Khi nhận nhiệm vụ, thường sẽ không ghi rõ tên người yêu cầu nhằm tránh rắc rối phát sinh.
Chỉ cần hội mạo hiểm giả đứng giữa làm trung gian thì là đủ.
Nếu thông tin kiểu như “ai cần cái gì” lọt ra từ miệng mạo hiểm giả, có thể gây bất lợi cho người yêu cầu, và cũng dễ bị bọn thô lỗ kéo đến thương lượng tiền thưởng kiểu mặt đối mặt.
Vì vậy, hầu hết phiếu yêu cầu đều không ghi tên người gửi.
Tuy nhiên, nếu là mạo hiểm giả có kinh nghiệm hoạt động lâu năm ở Finis, thì chỉ nhìn qua nội dung yêu cầu cũng đoán được người gửi là ai.
Yêu cầu lần này đội lốt nhiệm vụ thu thập, nhưng thực chất là điều tra, và rất có thể sẽ chuyển biến thành một nhiệm vụ tiêu diệt nguy hiểm.
…Nói cách khác, đây là nhiệm vụ hạng C có tính cả rủi ro vào.
Thông thường, nhiệm vụ hạng D bị đẩy lên hạng C là do có khả năng xảy ra tình huống kiểu này.
“...Là vậy đấy. Nên từ đây trở đi thì mấy em tập trung lên cho tôi.”
“Em hiểu rồi ạ. Nhưng nếu là nhóm non tay khác nhận nhiệm vụ này thì nguy hiểm quá nhỉ?”
“Có lẽ vì thế mà Mamal mới đưa thẳng cho tôi luôn đấy. Chị ấy làm mấy trò đó khéo lắm.”
Nếu làm mạo hiểm giả đủ lâu, sẽ hiểu tính cách của cô tiếp tân bán elf trông trẻ trung kia.
Vừa cười vừa ném cho mấy yêu cầu oái oăm, đúng là thuộc dạng quỷ.
Đã thế còn rất biết xem mặt gửi vàng, nên càng khó đối phó.
Nhưng mà, con mắt đánh giá của cô ấy đủ đáng tin cậy vì đã được rèn giũa bằng kinh nghiệm.
Chuyện lần này, chắc chắn cũng là vì cô ấy tin rằng chúng tôi có thể xử lý được.
“Nếu thấy nguy hiểm thì rút lui ngay, hiểu chưa?”
Tôi vừa khởi động “GoPro-kun” vừa nhìn vào khu rừng sắp tiến vào.
Đúng như dự đoán, bầu không khí căng như dây đàn, hoàn toàn không có dấu hiệu của động vật.
(…Không sai, có thứ gì đó ở đây.)
Có vẻ sự căng thẳng của tôi đã truyền sang, cả Marina và mấy đứa kia đều nhìn rừng với vẻ bất an.
Tốt, thế là được.
Căng thẳng quá cũng không hay, nhưng miễn là chúng nó hiểu nơi này nguy hiểm thì phần hỗ trợ tôi sẽ lo.
“Không sao. Trước khi vào tôi sẽ buff đầy đủ ma pháp cường hóa. Marina đi đầu, tôi sẽ đi sau cùng.”
“Ngược lại với lần đi dungeon nhỉ?”
“Trong rừng thì không có bẫy. Với lại thú hoang thì cơ bản thường tấn công từ phía sau. Người như tôi có pháp thuật <Ảo Ảnh phân thân – Blink Shadow> đi sau cùng là hợp lý hơn.”
<Ảo Ảnh phân thân – Blink Shadow> là một dạng ma pháp cường hóa, tạo ra một phân thân chồng lên cơ thể để làm bia đỡ đòn.
Có nó thì ít nhất đỡ được đòn tấn công bất ngờ đầu tiên.
Chỉ tiếc là nó là pháp thuật riêng của nghề 'Xích Ma Đạo Sĩ', lại chỉ buff được cho bản thân.
“Nhưng thế thì thầy nguy hiểm hơn chứ ạ?”
“Yên tâm, tôi cũng mặc đồ phòng thủ xịn mà. Không dễ bị hạ đâu.”
Bộ đồ đỏ chói mà tôi đang mặc – trông có vẻ hơi lòe loẹt – thực ra là giáp ma pháp.
Đây là trang bị dành riêng cho ‘Xích Ma Đạo Sĩ’, lấy được từ rương báu nằm sâu trong dungeon hồi còn ở đội “Thunder Pike”.
Bọn tôi đã cãi nhau te tua vì không biết nên bán hay giữ, cuối cùng tôi phải bỏ ra đúng số tiền tương đương giá bán mới giữ được bộ đồ này.
May sao nghề Xích Ma Đạo Sĩ không được chuộng, nên đồ chuyên dụng cũng rẻ.
“Quả nhiên là bộ ‘Lễ Trang Warlock Attire của Xích Ma Đạo Sĩ’ rồi…”
“Ồ, em biết à?”
“Biết chứ ạ. Nhưng em chưa từng thấy bộ nào còn nguyên vẹn như vậy luôn.”
Rain có vẻ cũng khá rành về đồ nghề của tôi.
Đúng thế, chính là bộ đó.
Một bộ Warlock Attire còn dùng được đúng là cực hiếm.
Không chỉ giáp ma pháp, mà vũ khí từ dungeon nhiều khi cũng rớt ra trong tình trạng không sử dụng được.
Mà cũng phải, vì việc phục hồi hoặc tái tạo lại chúng là công việc của thợ rèn và luyện kim thuật sư mà.
“Vậy thì tức là… cứ để anh lo là ổn đúng không ạ?”
“Ừ. Đại khái thế. Em còn nhớ đường đi đến thác không?”
“Là đường thầy chỉ lúc ngồi xe ngựa đúng không ạ? Em nhớ mà!”
“Tốt. Vậy xuất phát thôi. …‘Bắt đầu ghi hình.’”
Tôi ra lệnh cho GoPro-kun rồi dẫn cả nhóm bước vào rừng.
Marina cẩn trọng tiến lên trong bầu không khí tĩnh lặng đến mức như đang ở trong dungeon.
Tôi buff ma pháp <Lặng bước – Sneaking Move> giảm tiếng động cho cả nhóm.
Thật ra tôi cũng muốn buff <Tàng hình – Invisible>, nhưng ma pháp này dễ bị phá chỉ vì một va chạm nhỏ, lại dễ bị lạc nhau trong rừng.
Chúng tôi men theo dòng suối, tiến dần về thượng nguồn.
Tiếng nước chảy át đi tiếng bước chân, mà quan trọng hơn là đường ở đây tương đối thoáng, tiện cho việc rút vũ khí ra khi đánh nhau.
Trái với mong ước “cầu mong đừng có chuyện gì” của tôi—
Thứ đó bất ngờ xuất hiện từ trong rừng.