Vài ngày sau khi bọn tôi trở về từ khu rừng ven hồ Ordan, cả nhóm nhận được thư triệu tập từ Hội mạo hiểm giả.
Chín phần mười là do cái ủy thác hạng C lần này.
Dù gì thì… nhiệm vụ đó đáng lẽ phải xếp loại hạng B.
Một tổ đội hạng D hoàn thành nó thì, tốt hay xấu gì cũng thành đề tài bàn tán rồi.
Nhất là khi chúng tôi lại còn “phát sóng trực tiếp” toàn bộ diễn biến.
Hội chắc cũng đau đầu lắm.
Vốn dĩ, khi tiếp nhận ủy thác, hội sẽ dựa vào điểm kinh nghiệm của mạo hiểm giả để quyết định có cho nhận hay không.
Mục đích là để tránh gây thiệt hại cho người giao ủy thác nếu thất bại, đồng thời cũng để mạo hiểm giả không liều lĩnh nhận nhiệm vụ quá sức rồi bỏ mạng.
Đặc biệt là với “ủy thác tiêu diệt”, do chắc chắn sẽ phải chiến đấu nên độ nguy hiểm cao, hội sẽ kiểm tra điểm tín nhiệm và lịch sử hoàn thành nhiệm vụ trước khi phái người đi.
Lần này, giấy tờ thì ghi là nhiệm vụ thu thập thôi.
Nhưng bất kỳ mạo hiểm giả nào có chút kinh nghiệm cũng sẽ nhận ra: tình hình ở khu rừng ven hồ Ordan đã được hội nắm rõ, và nhiệm vụ này thực chất nhằm điều tra, tiêu diệt ma thú đang gây vấn đề.
Nói cách khác, có thể khiến người ta hiểu lầm rằng “Hội mạo hiểm giả cố tình để tổ đội hạng D đụng độ mục tiêu hạng B”.
Có lẽ hội cũng không ngờ lại là một con như Zarnag.
Ngay cả tôi lúc chưa chạm mặt nó cũng đâu lường được.
Nhưng sau khi đoạn phát sóng được lan truyền, sẽ không tránh khỏi việc có những mạo hiểm giả trẻ tuổi – những kẻ mới vào nghề – học theo, làm liều rồi tự chuốc lấy rủi ro.
Ai cũng muốn có chiến công rực rỡ và điểm tín nhiệm cao.
Nhất là những kẻ mới.
Trận tiêu diệt Zarnag lần này, đáng được công nhận.
Không tính tôi, thì ba đứa kia cần được phản ánh lại thành tích vào điểm tín nhiệm và lịch sử hoàn thành nhiệm vụ của chúng.
Tuy nhiên, việc dùng lý do nào để xử lý lại là chuyện khiến mấy ông sếp bên hội phải đau đầu.
“Anh ổn chứ ạ? Mình có bị mắng không ta?”
Marina đi cạnh tôi, vẻ mặt lo lắng hỏi.
“Chắc không đến mức bị mắng đâu… nhưng chắc cũng bị lằng nhằng vài chuyện đấy.”
Tôi cũng không rõ hội sẽ nói gì.
Nói cho cùng thì tiền thưởng của nhiệm vụ lần này vẫn chưa được chi.
Giải pháp nhẹ nhàng nhất là “coi như nhiệm vụ chưa từng tồn tại”.
Ủy thác đó chưa từng được dán lên bảng, và người tiếp nhận cũng chỉ có tổ đội ‘Clover’ của chúng tôi.
Nói cách khác, chỉ cần biến nó thành chuyện chúng tôi có việc riêng nên vào khu rừng ven hồ Ordan, rồi tình cờ đụng trúng Zarnag và tiêu diệt nó, là được.
Với cách đó, thể diện của hội vẫn giữ được.
“Xin chờ ở đây một chút nhé.”
Được chị Mamal dẫn đường, chúng tôi được đưa tới căn phòng trong cùng tầng ba của hội – chỗ mà hiếm khi chúng tôi đặt chân tới.
Sofa mềm mại, cửa sổ lớn.
Bị dẫn vào phòng tiếp khách thế này thì chắc không phải để chất vấn điều tra.
Chỉ vậy thôi cũng khiến tôi thấy nhẹ nhõm.
“P-Phải làm sao đây… hồi hộp quá. Không phải chỉ mình anh Yuke đến là được sao?”
“Bên hội yêu cầu cả tổ đội cùng đến mà.”
“Giao hết cho anh đó.”
Rain, như thường lệ, khá điềm tĩnh.
Dù cái kiểu “giao hết” nghe hơi vô trách nhiệm, nhưng có vẻ khi đã quyết định hướng đi thì em ấy không bị lay động.
“Chờ lâu rồi.”
Một người đàn ông trung niên cơ bắp xuất hiện từ sau cánh cửa.
Ông ta mặc vest xịn, nhưng cái vest căng đến mức tưởng chừng rách toạc bất cứ lúc nào, lần nào gặp tôi cũng muốn bảo ông ta nên mặc cỡ lớn hơn.
“Cậu chơi lớn quá đấy, Yuke.”
“Đâu phải lỗi tại tôi đâu.”
Cái gã to xác này là Benwood – Hội trưởng Hội mạo hiểm giả, cũng là người tôi quen biết chút ít.
“Kể ta nghe chi tiết tình hình.”
“Tôi đã báo cáo rồi mà?”
“Không phải bản ghi chép sự việc khách quan. Ta muốn nghe quan điểm của cậu.”
Benwood nheo mắt, áp lực đè nén cả phòng.
Marina với hai đứa kia cũng co rúm người lại.
“Này, thôi đi Benwood. Mấy đứa trong tổ đội tôi sợ rồi kia kìa. Nếu có chuyện cần nói với tôi, ông gọi mình tôi lên là được rồi còn gì?”
“Được đấy, nghe cậu nói không kính ngữ rồi kìa.”
Benwood cười nhe răng.
Vẫn kiểu làm việc rắc rối, cư xử cục súc như mọi khi.
“Ý ông là vụ Zarnag à? Tôi báo cáo đúng sự thật rồi đấy. Nhưng mà… nghe ông kể thì có vẻ con đó đã xuất hiện ở khu rừng ven hồ Ordan từ hai, ba tháng trước rồi cũng nên.”
“Ồ? Vì sao cậu nghĩ thế?”
“Marina bảo rằng em ấy không gặp con thú hay ma vật nào suốt mấy ngày liền. Giữa mùa này mà như thế thì bất thường quá.”
“Chuẩn. Vậy, cậu nghĩ gì?”
Tôi hiểu ông ta đang cố gợi ra điều gì.
Nhưng cái đó chỉ là suy đoán.
Không nên nói bừa.
Dù vậy, nếu không nói thì câu chuyện sẽ chẳng đi đến đâu.
“…Có khả năng là do ‘Tràn Ra’. Phải điều tra kỹ lại.”
“Ra vậy.”
Benwood ra hiệu cho chị Mamal rời phòng.
Chắc ông ta định phát lệnh điều tra khẩn cấp.
Hiện tượng “Tràn Ra” là khi ma vật trong mê cung thoát khỏi sự ràng buộc ma lực và tràn ra ngoài vì một lý do nào đó.
Bình thường, ma vật không thể ra khỏi mê cung, vì bị ma lực của mê cung giữ chân lại.
Nhưng đôi khi sự ràng buộc đó bị phá vỡ, và chúng sẽ chui ra ngoài.
Đó vừa là dấu hiệu cho thấy có bất thường trong mê cung, vừa là điềm báo của một “cuộc bạo động quy mô lớn”.
Nếu một con cỡ Zarnag đã thoát ra từ mê cung, thì tình hình thực sự rất nghiêm trọng.
“Giờ thì, ta muốn nghe ý kiến của tất cả các cháu. Chuyện lần này… khiến các cháu gặp nguy hiểm, ta thành thật xin lỗi.”
Benwood đứng lên và cúi đầu thật sâu.
Ba đứa kia tròn mắt kinh ngạc.
“À, không sao đâu ạ… vì có anh Yuke mà.”
“V-Vâng! Nhờ có anh Yuke nên tụi cháu ổn cả ạ!”
“Đều nhờ phép của Yuke mà mới tiêu diệt được, ạ.”
Ba đứa nói ba kiểu khác nhau, nhưng tóm lại là đùn hết cho tôi…
Một mình tôi chắc chỉ cầm chân được con đó chút xíu thôi.
“Chưa bàn tới Yuke… nhưng dựa trên đoạn phát sóng, ta cho rằng các cháh đủ năng lực. Dựa vào chiến tích lần này, ta muốn thăng cháu cậu lên hạng C. Được chứ?”
“Thật á?”
Tôi vô thức hỏi lại.
Kết quả này vượt ngoài dự đoán.
Tôi cứ tưởng hội sẽ tìm cách ém chuyện này cơ.
“Bên ta cũng đã họp với các hội khác. Ta sẽ thông báo rằng nhờ có mạo hiểm giả hạng A là Yuke giúp sức mà mấy đứa mới làm được, như vậy cũng ngăn mấy kẻ non trẻ bắt chước liều mạng.”
“Tôi là hạng B mà?”
Lão già này lẫn rồi à?
Benwood lắc ngón tay và nở nụ cười.
“Đừng có đùa. Trong đoạn phát sóng đó… là pháp thuật chưa từng được biết đến. Nhờ nó mà hạ được Zarnag, đúng không? Chúc mừng, từ hôm nay cậu cũng là hạng A rồi đấy.”
Tôi bật cười khô khốc trước gương mặt tự đắc của ông hội trưởng.