Tôi rời tổ đội hạng A, cùng các học trò cũ tiến vào tầng sâu mê cung

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Into Creation (Yu hee app life, a simulation and hunter )

(Đang ra)

Into Creation (Yu hee app life, a simulation and hunter )

Sung Yujin-21 tuổi là một sinh viên khoa thợ săn chưa thức tỉnh, anh luôn muốn có được một năng lực để trở thành một thợ săn thực thụ. Nhưng rồi một ngày, điện thoại của anh tự động tải ứng dụng tên l

43 273

Elf nuôi dạy trẻ

(Đang ra)

Elf nuôi dạy trẻ

O동글군O

*Tác phẩm nuôi dạy trẻ em đầu tiên trên Novelpia dành cho người lớn.

36 643

Dragon Raja-Long Tộc

(Đang ra)

Dragon Raja-Long Tộc

江南

Tại đây, Lộ Minh Phi phát hiện ra mình mang trong mình dòng máu rồng và sở hữu những khả năng đặc biệt. Trong hành trình trưởng thành, cậu phải đối mặt với các trận chiến khốc liệt, khám phá quá khứ c

62 418

Chiến tuyến sự tượng đường chân trời Aditya

(Đang ra)

Chiến tuyến sự tượng đường chân trời Aditya

Masada Takashi

Đó là một thời đại mà “Thần toạ” còn chưa ra đời.Nhân loại nhờ khoa học kỹ thuật phát triển đến cực hạn mà văn minh tiến bộ vượt bậc, có thể đem bản đồ mở rộng đến toàn bộ vũ trụ.

16 59

Sau Khi Nữ Phản Diện Bị Trục Xuất! Cuộc Sống Nữ Tu Thảnh Thơi Cùng Cải Cách Giáo Hội Bằng Đồ Ăn

(Đang ra)

Sau Khi Nữ Phản Diện Bị Trục Xuất! Cuộc Sống Nữ Tu Thảnh Thơi Cùng Cải Cách Giáo Hội Bằng Đồ Ăn

Yuzuhara Tail

Tuy nhiên, miễn là anh ta vô hại, cô cho rằng mình ít nhất cũng có thể chấp nhận sự tồn tại của anh ta.

1 16

Vũ trụ thiên ma 3077

(Đang ra)

Vũ trụ thiên ma 3077

녹색여우

Thế nhưng họ đâu có biết, bên dưới trái đất kia, tồn tại một kẻ 2000 năm trước từng thống nhất thiên hạ, người đã trở thành bậc duy nhất sở hữu danh xưng người trên vạn người duy ngã độc tôn, kẻ đã tr

18 126

Vol 1 - Chương 22: Ma pháp suy yếu vô ý thức và túi ma pháp.

Tôi cầm [Đèn Lồng Phá Giải] và bước vào Mê Cung Di Tích Aion.

Mê cung này có hình bầu dục gần như hình chữ nhật, các tầng đều có cấu trúc gần giống nhau.

Phần trung tâm là khoảng không lớn như một lỗ hổng, trông chẳng khác nào cái bánh vòng méo mó.

Bao quanh rìa ngoài hành lang là đủ loại phòng to nhỏ, gợi nhớ về việc nơi đây từng là một khu thương mại khổng lồ.

Chỉ có điều, giờ đã thành mê cung, người chào đón bọn tôi từ trong các căn phòng không còn là nhân viên với nụ cười thân thiện nữa—

Mà là lũ quái vật.

“Bên trong sáng hơn em tưởng đấy.”

“Ờ, trần nhà sập nên ánh sáng chiếu vào được.”

Có lẽ vì thế mà trong mê cung có rất nhiều cây mọc um tùm.

Phải cẩn thận kẻo bị quái đánh úp.

“Cầu thang có thể dùng được chỉ có hai cái, mỗi bên đông tây một cái.”

“Vậy tức là tụi mình phải đi đến tận đầu bên kia hả? Chỗ lỗ hổng kia, tụi mình đu dây xuống thì nhanh hơn chứ?”

“Không chỉ em nghĩ vậy đâu… xem đi.”

Tôi nhặt một viên đá vừa tay dưới chân rồi ném xuống khoảng không đó.

Viên đá lẽ ra phải rơi thẳng xuống, nhưng nó vặn vẹo giữa chừng rồi biến mất.

“Uwah… nó bị gì thế?”

“Thời cổ chắc đúng là khoảng không thật đấy… nhưng giờ mê cung đã bị thay đổi rồi. Không gian bị vặn méo. Tuyệt đối đừng để ngã xuống.”

Marina gật đầu lia lịa.

Ngoan lắm.

“Ở đây nhiều phòng nhỏ, mà cũng không có đường chạy. Gặp quái là khó tránh được, nên phải hết sức để ý.”

“Rõ!”

“Hiểu rồi ạ.”

“…”

Rain vẫn có vẻ còn giận dỗi.

Không biết tôi lại làm gì sai nữa…

Tôi gây ra chuyện gì rồi à…?

“Rain. Nếu tôi làm gì khiến em buồn thì tôi muốn xin lỗi đàng hoàng, nên nói cho tôi biết em đang giận cái gì được không?”

“Mư…”

Thấy tôi lúng túng, Marina và Silk khẽ phì cười.

“Không phải thế đâu, Yuke. Là vì anh chẳng-làm-gì-cả nên mới giận đấy.”

“Thầy chẳng hiểu chút nào về tâm lý con gái hết nhỉ.”

“Hmm?”

Sao lại thành ra thế?

Khi tôi còn đang ngơ ngác thì Rain bước tới trước mặt, dang tay ra như để khoe bộ đồ mới.

“Thế nào ạ?”

“Hợp lắm. Cả cái nơ cũng đổi màu cho tông xuyệt tông đúng không? Dễ thương đấy.”

“…!”

Mặt Rain đỏ bừng trong chớp mắt, rồi cứ thế nhào tới ôm chặt tôi.

“Này, này… làm sao thế?”

“Yuke, anh quá đáng! Đừng dùng ma pháp suy yếu lên Rain nữa!”

“Đúng đó, thầy.”

…Tôi thật sự đã làm cái gì vậy chứ…?

Sau khi lấy lại tinh thần, bọn tôi tiến sâu vào tầng hầm thứ nhất, rồi tầng hầm thứ hai một cách suôn sẻ.

Trên đường có chạm trán với quái vật, nhưng đều xử lý gọn gàng.

Trong một căn phòng nhỏ dọc đường, bọn tôi còn tìm thấy một rương kho báu, và thứ bên trong đã khiến tâm trạng của Rain càng thêm phấn khởi.

“Ehehe…”

Rain vui vẻ xoa chiếc túi đeo bên hông.

Đúng vậy, thật may là chúng tôi đã nhặt được một túi ma pháp.

Dung tích không nhiều lắm, nhưng vì là đạo cụ ma pháp từ mê cung nên chất lượng khá cao, có chức năng giữ nguyên tình trạng vật phẩm bên trong.

“Tuyệt quá, Rain!”

“Ừm. Nhưng… em thật sự được giữ nó sao ạ?”

“Dĩ nhiên rồi! Với lại, đồ kiểu này nên để người đánh phép tuyến sau giữ thì hơn mà?”

Marina dù trông có vẻ không suy nghĩ gì, thật ra lại rất hiểu chuyện.

Quả thật, người như cô ấy mà giữ túi ma pháp thì khi chiến đấu sẽ khó mà lấy ra dùng, lại còn dễ bị phá hỏng do đòn đánh từ quái vật.

Vậy nên, để Silk hoặc Rain cầm là hợp lý.

Lần này nhường cho Rain, nhưng tôi cũng muốn chuẩn bị thêm một cái riêng cho Silk dùng đựng mũi tên.

“Khoan, mọi người dừng lại. Có bẫy.”

Một luồng ánh sáng lân tinh lấp lóe dưới ánh xanh từ [Đèn Lồng Phá Giải], phát ra từ một phần sàn nhà.

Kiểu bẫy sẽ kích hoạt hiệu ứng gì đó khi dẫm lên.

Giờ tránh sang một bên mà đi hay là…?

“…Không, gỡ bỏ luôn đi.”

Giữ lại mà lúc quay về đạp trúng thì ngu lắm.

Tôi lấy gậy mười thước từ trong túi ma pháp ra và quay lại nói:

“Lùi lại chút. Không biết là loại bẫy gì, nhưng tôi sẽ kích hoạt nó để phá.”

“Liệu có ổn không ạ?”

“Cứ chuẩn bị sẵn sàng để né là được.”

Sau khi ba người kia lùi lại, tôi dùng gậy chọc vào sàn.

Có tiếng "cạch" vang lên, ngay lập tức bẫy lộ diện.

Một loạt giáo bật lên từ dưới sàn thành chùm chông tua tủa.

Đây là một loại bẫy khá phổ biến, nhưng trúng phải thì không nhẹ đâu.

Dẹp đi là đúng.

“Rồi, ổn rồi.”

Tôi chiếu [Đèn Lồng Phá Giải] kiểm tra lại, chỗ bẫy đã biến mất.

Giữa các mũi giáo có đủ khoảng trống để đi qua, nên cứ tiến thôi.

Để đề phòng, tôi sẽ đi trước.

“Không sao. Qua được rồi.”

“Rõ.”

Silk và Rain lần lượt đi qua, cuối cùng là Marina lách người luồn giữa các mũi giáo.

Bộ giáp mới này có vẻ ôm sát người, nên cũng thuận tiện trong tình huống thế này.

Với người ủy thác nhiệm vụ, cảnh quay này chắc cũng coi là "tốt".

“Cầu thang ngay phía trước. Tới đó thì nghỉ ăn nhẹ một chút nhé.”

“Hôm nay là súp gì thế ạ?”

“Cái đó thì phải hỏi [Kho Súp Dự Trữ] thôi.”

Tôi bật cười, vừa nói “Mong là có món Rain thích,” thì em ấy cũng khẽ mỉm cười.

Tốt, tâm trạng coi như hồi phục rồi.

“Mư, chỉ toàn chiều Rain! Hôm nay phải có món em thích mới được!”

“Em thì muốn món hầm sữa cơ.”

Giữa lúc mọi người đang thư giãn… trước cầu thang mà bọn tôi định đến—một nhóm không mấy dễ chịu đã đứng chờ sẵn.