Tôi rời tổ đội hạng A, cùng các học trò cũ tiến vào tầng sâu mê cung

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Dragon Raja-Long Tộc

(Đang ra)

Dragon Raja-Long Tộc

江南

Tại đây, Lộ Minh Phi phát hiện ra mình mang trong mình dòng máu rồng và sở hữu những khả năng đặc biệt. Trong hành trình trưởng thành, cậu phải đối mặt với các trận chiến khốc liệt, khám phá quá khứ c

67 497

Into Creation (Yu hee app life, a simulation and hunter )

(Đang ra)

Into Creation (Yu hee app life, a simulation and hunter )

Sung Yujin-21 tuổi là một sinh viên khoa thợ săn chưa thức tỉnh, anh luôn muốn có được một năng lực để trở thành một thợ săn thực thụ. Nhưng rồi một ngày, điện thoại của anh tự động tải ứng dụng tên l

100 593

The One Within The Villainess

(Đang ra)

The One Within The Villainess

Makiburo

Mọi chuyện đáng ra nên như thế. Nhưng Emi không ngờ vẫn rơi vào kết cục cũ khi bị chính thánh nữ – cũng là người đầu thai vào thế giới này – hãm hại, khiến mọi người quay lưng với cô.

8 12

Taming The Villainesses

(Đang ra)

Taming The Villainesses

Tôi bị hút vào một bộ tiểu thuyết toàn là phản diện và thuần hóa họ là cách duy nhất để sống sót!

24 541

Vol 1 - Chương 28: Tầng sâu nhất và báo cáo

Chúng tôi thận trọng tiến vào tầng sâu nhất của mê cung di tích Aion.

May mắn là từ sau lần đó, bọn tôi không còn chạm trán với Ảnh Nhân – Shadow Stalker nữa, nên cả nhóm đã tiến thẳng đến ngay trước khu vực sâu nhất mà không gặp trở ngại gì.

“Phía trước chính là tầng sâu nhất.”

Tôi đặt tay lên cánh cửa gỉ sét, trông như một bức tường trơ trọi không chút trang trí, rồi quay lại nhìn ba đứa còn lại.

“Là phòng boss ạ?”

“Ừ. Lần tôi vào đây trước đó, chẳng có gì xảy ra cả. Cửa cũng có thể đóng lại được, nên tôi từng dùng nơi này làm điểm cắm trại trước khi tiến vào 'mê cung đô thị Au=Dread'.”

Nhưng lần này thì chưa biết chuyện gì sẽ xảy ra.

Tình hình đã kỳ lạ đến vậy, khả năng nơi này cũng có vấn đề không nhỏ là rất cao.

“〈Cảm nhận ma lực・Sense Magic〉 không có phản ứng gì cả.”

“Em cũng không cảm thấy có nhiễu loạn tinh linh lực.”

…Vậy thì chắc có thể xem như không có vấn đề gì.

“Dù sao cũng nên chuẩn bị như khi vào phòng boss. Tôi sẽ cường hóa cho cả nhóm. Chạm vào cánh cổng dẫn sang 'mê cung đô thị Au=Dread' là xong nhiệm vụ. Sau đó lập tức rút lui.”

“Không vào xem bên trong hả?”

“Nếu chỉ liếc qua thì được, nhưng tốt nhất đừng bước vào.”

“Rõ!”

Cả bọn ai cũng gật đầu sau khi kiểm tra lại trang bị.

Khi tôi niệm xong loạt ma pháp cường hóa, liền đặt tay lên cánh cửa.

Không như cửa thông thường, nơi này dùng cửa trượt.

Khi chạm vào tay nắm, cánh cửa tự động trượt vào tường.

“…”

Tôi nhìn qua khe mở và nhẹ nhõm thở ra.

“Không thấy bóng địch. Tiến vào thôi.”

Tôi gật đầu với ba đứa phía sau và bước vào nơi được xem là điểm sâu nhất của mê cung di tích Aion, cũng là quảng trường dẫn vào 'mê cung đô thị Au=Dread'.

“Cái kia là cổng vào Au=Dread à? Nhìn bá thật đấy!”

Marina chỉ về phía cánh cửa vòm khổng lồ có phần hơi lố về mặt trang trí.

Hồi trước nhìn tôi cũng từng nghĩ vậy, đúng là công nghệ cổ đại có tầm cỡ khác hẳn.

“Có giả thuyết cho rằng, thật ra 'mê cung đô thị Au=Dread' mới là nơi ở của con người, còn khu 'mê cung di tích Aion' này chỉ là khu thương mại tập trung các cửa hàng.”

“Thế sâu bên trong 'mê cung đô thị Au=Dread' có gì vậy ạ?”

“Khám phá điều đó chính là nhiệm vụ của mạo hiểm giả chúng ta đấy.”

Tôi vừa trả lời câu hỏi của Marina, vừa bật cười khẽ.

'Mê cung đô thị Au=Dread' vẫn là một trong những mê cung chưa ai chạm tới tầng sâu nhất.

Biết đâu trong đó cũng có 'Cánh cửa thâm uyên・Abyss Gate'.

Theo giả thuyết hiện giờ, đó là đạo cụ ma pháp do người xưa tạo ra để di chuyển sang thế giới khác.

“Rồi, chạm vào cổng là xong nhiệm vụ.”

“…Báo cáo hết.”

“Cảm ơn đã nộp bản ghi chép. Chúng tôi sẽ báo lại với người ủy thác. Cảm ơn vì bản báo cáo.”

Trước khi mặt trời lặn, bọn tôi đã quay về từ mê cung di tích Aion.

Không nghỉ ngơi bao nhiêu, cả nhóm liền ghé thẳng đến Hội mạo hiểm giả ở Kuarot.

Việc này có khẩn cấp hay không, nhóm tôi không thể tự đánh giá được.

Cũng không nghĩ đây là chuyện mình có thể tự giải quyết.

Vì thế, bọn tôi nhanh chóng báo cáo hoàn thành nhiệm vụ và nộp bản ghi chép lại.

Đó hẳn là cách hành xử đúng đắn nhất với tư cách mạo hiểm giả.

“Cả nhóm vất vả rồi.”

Sau khi hoàn tất thủ tục ở quầy tiếp nhận nhiệm vụ, tôi lên tiếng gọi.

Ba đứa đang ngồi đợi ở bàn đều nở nụ cười có phần mệt mỏi.

Chuyến về hơi vội nên chắc ai cũng đuối rồi.

Tôi thấy hơi áy náy.

“Người mệt nhất, chắc là anh. Cảm ơn anh.”

Rain kéo ghế cho tôi rồi mỉm cười.

“Có gì đâu. Mức này vẫn nhẹ nhàng thôi.”

Trên đường về, tôi vận hành như lúc ở Thunder Pike—

Duy trì liên tục các ma pháp cường hóa như 〈Cường hóa thể chất・Physical Enchant〉 cho cả nhóm, không tiếc ma dược hồi phục ma lực hay thuốc giảm mệt mỏi, đi đường ngắn nhất để quay về thị trấn.

Cuối cùng thì không cần đến mức đó, nhưng nếu gặp phải tình huống nguy hiểm bất thường, thì đến lúc nhận ra đã không còn đường lui.

Dùng hết những gì có thể để giảm rủi ro cũng là nhiệm vụ của người hỗ trợ.

“Bên guild nói gì không ạ?”

“Không có gì đặc biệt. Giờ là việc của họ rồi. Có thể sẽ có thêm điều tra, nên cứ theo đúng kế hoạch mà nghỉ hai ngày tới ở Kuarot. Cũng tiện tham quan luôn.”

“Đồng ý! Đi hẹn hò bốn người nào!”

Con bé nói cái gì ghê thế kia mà mặt tỉnh rụi.

Mà bốn người thì tính là hẹn hò sao?

“Em không rành thành phố này lắm, nên nếu anh dẫn đi thì tốt quá.”

“Em cũng vậy. Muốn đi xem các đạo cụ ma pháp với anh.”

Thật là… mấy đề nghị dễ làm tim rung rinh ghê.

Với tôi, người chẳng có ký ức đẹp đẽ gì với con gái, mấy chuyện này đúng là quá hấp dẫn.

Thú thực thì tôi thấy cũng chẳng tệ.

“Được rồi. Có gọi thì chắc cũng gọi cả nhóm đi chung, nên mai ta cứ dính nhau mà đi dạo thôi.”

“Yeah! Em muốn tới quán ăn ngon!”

“Em thì muốn ghé vườn thực vật nổi tiếng ở đây.”

“Còn em muốn tới chợ đạo cụ ma pháp…!”

…Làm hết một lượt chắc hơi khoai.

Thôi lên kế hoạch trước đã.

Tôi cũng không rành Kuarot đến vậy, hỏi luôn mấy người ở guild coi họ có chỗ nào gợi ý không.

Dù gì, nếu sau này họ cần gọi bọn tôi thì chắc cũng muốn nắm được chúng tôi đang ở đâu.

“Rồi, giờ đi ăn mừng nào. Có một tiệm gà ở gần đây ngon lắm.”

“Anh giỏi quá, chuẩn bị đủ cả!”

“Fuh… Cứ để đó cho tôi. Hậu cần sau khi mạo hiểm cũng là việc của người hỗ trợ mà.”

Ba đứa cười khúc khích trước lời nói kiểu diễn kịch của tôi.

Tôi cùng cả nhóm rảo bước vào phố Kuarot khi trời đã tối.