Tôi, mạo hiểm giả hạng S và các cô con gái mắc chứng nghiện bố cực nặng

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Cô hầu gái đầy chiếm hữu mà tôi thuê hóa ra lại là một nàng công chúa

(Đang ra)

Cô hầu gái đầy chiếm hữu mà tôi thuê hóa ra lại là một nàng công chúa

Kamitsuki

Và Siana có một bí mật, hóa ra, cô ấy thực ra là một nàng công chúa...!?

114 1053

Thoát Khỏi Khách Sạn Bí Ẩn

(Đang ra)

Thoát Khỏi Khách Sạn Bí Ẩn

쿠크루

Sử dụng những phước lành được ban tặng lúc đầu, họ phải len lỏi qua các căn phòng, đôi khi phải hy sinh bản thân để đổi lại khả năng thành công cao hơn.

134 1501

Những cô vợ khác chủng tộc của tôi không thể hòa thuận với nhau

(Đang ra)

Những cô vợ khác chủng tộc của tôi không thể hòa thuận với nhau

이만두

Bọn tôi không cần phải ép mình để sống chung nữa…

30 920

Unnamed Memory - After The End

(Đang ra)

Unnamed Memory - After The End

Furumiya Kuji

Phần hậu truyện After The End của series Unnamed Memory

29 1246

Tôi, sẽ trở thành twintail.

(Đang ra)

Tôi, sẽ trở thành twintail.

Mizusawa Yume

Cứ như thế, cuộc chiến nằm ngoài lẽ thường giữa Tail Red và bè lũ biến thái đã vén màn!

14 14

Volume 1 - Chương 01

Tôi, Kaisel Clyde, đã từng là một Mạo hiểm giả.

Từ lúc nhận được giấy phép Mạo hiểm giả lần đầu tiên vào năm mười bốn tuổi, tôi đã nhanh chóng thể hiện tài năng và leo lên hạng A với tốc độ nhanh nhất trong lịch sử.

Hễ vung kiếm, người ta gọi tôi là Kiếm Thánh, hễ dùng phép, người ta gọi tôi là Hiền giả.

Thần đồng có một không hai trong lịch sử Hội Mạo hiểm giả.

Đó là những gì người đời đánh giá về tôi.

Thế nhưng, tôi chưa bao giờ say sưa trong những lời tán dương ấy. Bởi mục tiêu của tôi trước sau như một, chính là trở thành Mạo hiểm giả hạng S.

Ngày nào tôi cũng miệt mài luyện kiếm, luyện phép và hoàn thành các nhiệm vụ.

Ai ai cũng tin chắc rằng Kaisel rồi sẽ trở thành Mạo hiểm giả hạng S trong tương lai. Ngay cả bản thân tôi cũng tin là vậy.

Nhưng....

Vào một ngày năm mười bảy tuổi, tôi đã mất tất cả.

Đó là khi tôi đang thực hiện một nhiệm vụ hạng A.

Nhiệm vụ tiêu diệt một con Wyvern sống trong núi lửa.

Tôi đã leo từ ngôi làng dưới chân núi lên và tiêu diệt thành công con Wyvern. Lẽ ra nhiệm vụ phải kết thúc ở đó.

Thế nhưng, một sự cố bất thường đã xảy ra.

Trận chiến khốc liệt giữa tôi và con Wyvern đã đánh thức một con Ancient Dragon đang ngủ say dưới lòng núi lửa.

Dragon là một loài ma vật cấp thảm họa, tương đương hạng S.

Nó gầm lên một tiếng rồi bay vút ra khỏi ngọn núi, hướng thẳng về phía ngôi làng dưới chân núi.

Thôi chết rồi, nghĩ vậy, tôi vội vã quay về làng, nhưng đã quá muộn.

Thứ đập vào mắt tôi là một cảnh tượng chết chóc kinh hoàng.

Cả một ngôi làng đã bị hủy diệt hoàn toàn.

Nhà cửa, con người, đất đai, tất cả đều bị giày xéo.

Khói đen bốc lên nghi ngút từ khắp nơi.

Mùi tử khí của thịt cháy xộc thẳng vào mũi.

Thứ mùi khét lẹt nồng nặc ấy như bám chặt lấy tâm trí tôi, không tài nào gột rửa được.

Mùi tử khí len lỏi qua khoang mũi khiến nội tạng tôi như muốn lộn cả ra ngoài.

Giữa đống đổ nát cháy đen của ngôi làng, con Ancient Dragon đang rống lên những tiếng gầm đắc thắng.

Chẳng biết từ lúc nào, tôi đã lao thẳng về phía thân hình khổng lồ đầy tai ương ấy.

Sau một ngày đêm tử chiến, con Ancient Dragon đã rút lui.

Tôi đã không thua, nhưng cũng chẳng thể kết liễu được nó.

Chút sức lực còn lại cũng không đủ để đuổi theo.

「Có ai không! Có ai ở đó không!」

Tôi gào lên giữa ngôi làng không một bóng người.

Khắp tầm mắt tôi là những mảnh vụn từng là con người.

Những thi thể đen kịt, cháy thành than.

Dân làng đều đã chết cả rồi.

Vị trưởng làng đã chào đón tôi nồng hậu, gã thợ mộc cơ bắp đã cùng tôi cạn chén suốt đêm, cả cô Kanban Musume của quán trọ đã phải lòng tôi nữa.

Tất cả, đều bị thiêu rụi.

「Sao có thể như vậy được…」

Tôi gục ngã tại chỗ, chìm trong tuyệt vọng.

Tất cả là tại tôi.

Nếu tôi có thể hạ gục con Wyvern nhanh hơn. Thì đã không đánh thức con Ancient Dragon đang say ngủ.

Mạo hiểm giả hạng A cái nỗi gì.

Kiếm Thánh cái gì. Hiền giả cái gì. Thần đồng cái gì.

Nếu không thể bảo vệ những người cần bảo vệ, thì địa vị hay danh vọng cũng chẳng có ý nghĩa gì sất.

Rốt cuộc thì tôi trở thành Mạo hiểm giả để làm gì cơ chứ.

Ngay lúc tôi tưởng chừng như sắp bị nhấn chìm trong tuyệt vọng đen tối.

「A a an」

Một giọng nói vang lên từ đâu đó.

Nó theo cơn gió mang mùi chết chóc bay đến tai tôi.

Tôi giật mình đứng phắt dậy, bước về phía có tiếng nói.

Rồi chạy.

Tôi lao đi như thể đang níu kéo một tia hy vọng.

Khoảng cách giữa tôi và giọng nói ấy dần được rút ngắn.

Là từ phía đống đổ nát kia.

Tôi bắt đầu bới móc những mảnh vụn vương vãi dưới chân.

Làm ơn.

Làm ơn hãy còn sống.

Tôi vừa cầu nguyện, vừa bới.

Khi những đầu ngón tay đã nát bươm vì cào bới đống đổ nát, dưới một khe hở giữa những mảnh vỡ chồng chất, hình ảnh những em bé sơ sinh đáng yêu hiện ra.

Không chỉ một, mà là ba đứa.

「「「Oa oa oa」」」

Cả ba đứa đều đang nhăn mặt khóc nức nở.

Run rẩy trong lo âu và sợ hãi.

Chúng cất cao giọng khóc.

Nhưng đó... cũng chính là bằng chứng cho thấy những đứa trẻ này vẫn còn sống.

「Aaa. Tốt quá rồi. Thật sự tốt quá rồi…」

Tôi nhặt ba đứa bé lên và ôm chặt vào lòng.

Như thể muốn gánh lấy hết mọi lo âu và sợ hãi của chúng.

Tôi đã nghĩ rằng tất cả mọi người đều đã chết.

Nhưng, vẫn còn những sinh mệnh mà tôi đã có thể bảo vệ.

「Các con, ta sẽ có trách nhiệm nuôi nấng các con. Ta sẽ khiến các con được hạnh phúc, thay cho cả phần của những người đã mất trong làng nữa!」

Ngày hôm đó, tôi đã thề trước vong linh những người dân làng mà tôi không thể cứu.

Rằng tôi sẽ nuôi dạy những đứa trẻ này nên người.

Và sẽ khiến chúng được hạnh phúc, thay cho cả phần của những người không thể cứu.

Cuộc đời tôi sau khi trở về từ nhiệm vụ đã thay đổi chóng mặt.

Không phải theo hướng tốt, mà là theo hướng tồi tệ.

Tuy nhiệm vụ tiêu diệt Wyvern đã thành công, nhưng việc đánh thức Ancient Dragon và khiến cả ngôi làng bị hủy diệt đã làm tôi bị mọi người đổ lỗi.

Những người từng ca ngợi tôi trước đây cũng quay ngoắt 180 độ. Tôi bị đối xử như một tên tội phạm.

「Tao đã biết thể nào thằng đó cũng có ngày này mà! Được gọi là thần đồng nên vênh váo lắm cơ!」

「Mạo hiểm giả hạng A cái gì chứ. Hủy diệt cả một ngôi làng rồi đấy! Tước ngay giấy phép Mạo hiểm giả của nó đi!」

「Con rồng vẫn chưa bị tiêu diệt đúng không? Dùng nó làm vật tế để dụ con rồng ra đi.」

Ai cũng ném vào mặt tôi những lời cay độc.

Nhưng tôi chẳng buồn phản bác. Lời lẽ của họ tuy nghiệt ngã, nhưng việc tôi đã gián tiếp giết chết dân làng là sự thật.

Và rồi...

Tôi quyết định từ giã sự nghiệp Mạo hiểm giả.

Cô nữ lễ tân của Hội đã nhiệt tình níu kéo, nhưng tôi vẫn kiên quyết từ chối với lý do muốn ở bên cạnh chăm sóc cho những đứa trẻ sơ sinh mà tôi đã nhận nuôi.

「Vậy sao… Kaisel-san không làm gì sai cả. Anh chỉ làm điều tốt nhất có thể trong hoàn cảnh đó mà thôi.」

「…Cảm ơn cô.」

Chắc cô ấy đang an ủi tôi.

Tôi cúi đầu rồi rời khỏi Hội Mạo hiểm giả.

Cánh cửa đóng lại.

Đó là âm thanh đóng sập lại giấc mơ Mạo hiểm giả hạng S mà tôi đã ấp ủ bấy lâu.

Năm mười bảy tuổi, ngày hôm đó, tôi đã trở thành người cha của ba cô con gái. Tôi đã thề với lòng sẽ cống hiến cả cuộc đời này để nuôi dạy chúng thành những người trưởng thành tốt đẹp.