Thật ra, năm tháng mới là lưỡi dao cạo vô tình nhất
“Chàng trai trẻ, cậu tìm ai?”
Mặt trời và mặt trăng thay nhau cầm lái, cạo đi từng lớp, từng lớp một trên mặt đất gồ ghề khúc khuỷu
“Anh ơi, em cũng có một cái y hệt này~”
Gặt đi những người bệnh tật…
“Xin lỗi, tôi đã thử rất nhiều cách rồi.”
những người già yếu…
“Đây là lời giải duy nhất cho cái giá phải trả sao?”
thậm chí cả những kiếp người đoản mệnh
“Tiểu Lục, cậu nhớ nhầm rồi phải không?”
Chỉ để lại nỗi nhớ trơ trụi
“Mẹ kiếp, lão trời già khốn nạn!”
cùng nỗi bi thương cô quạnh kéo dài.
“Trí nhớ của cậu cũng ngày càng kém rồi đấy.”
“Bách Lệ, anh về rồi!”